Phần 94: Bốn người đàn ông đều thật soái!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Mạc Thiếu Đình ôm chặt Thu Tiểu Quân nằm trên cái giường lớn, vuốt ve khuôn mặt cô, dùng ngón tay ôn nhu gợi gợi vài sợi tóc trắng dài, có điểm nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại đem đầu tóc nhuộm thành màu trắng?"

Thu Tiểu Quân nhìn mặt hắn, nhàn nhạt cười cười, "Như thế nào, khó coi sao?"

"Ha hả, không phải, rất đẹp, thực gợi cảm." Hắn cười nói, "Trong mộng em biến hóa thật lớn, tóc biến thành màu trắng, đôi mắt biến thành màu hổ phách."

Ách, nguyên lai, hắn vẫn là cho rằng hắn đang nằm mơ.

Nghe vậy, Thu Tiểu Quân có điểm buồn cười, nghĩ nghĩ, có chút nghịch ngợm nhẹ nhàng nắm cái cằm hắn, "Là trong mộng em đẹp, hay là trong hiện thực em đẹp?"

"Trong mộng hay trong hiện thực em đều đẹp." Hắn nói, "Anh đều thích, anh đều yêu."

"Nếu có một ngày, tóc em rụng hết cả, hàm răng cũng rớt hết, mặt đầy nếp nhăn, anh còn thích em, còn yêu em sao?"

Hắn ôn nhu cười, gật đầu, đôi mắt mê người nhìn cô đầy tình thâm, "Tiểu Quân, mặc kệ em biến thành dạng gì, anh đều thích." Nhu nhu nói xong, môi hắn lại lần nữa hôn lên môi cô, hôn rồi lại hôn, khi thì mút vào, khi thì khẽ cắn, lúc thì ôn nhu, chốc lát lại cuồng dã, giống như, môi cô, hắn hôn như thế nào cũng không đủ.

"Thiếu Đình......" Dưới cái hôn nhiều vẻ nhiều màu của hắn, Thu Tiểu Quân say, không biết khi nào hai mắt nhắm lại, cũng không biết khi nào, hai tay ôm cổ hắn, môi đỏ mở ra, cái lưỡi đinh hương cùng hắn khuấy đảo.

"Bảo bối của anh......" Hắn yêu cô yêu đến chỗ sâu nhất trong tâm, chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng đem cô đè dưới thân, tình cảm mãnh liệt lại một lần triền triền miên miên bùng nổ......
Giống như ở thiên mau lượng thời điểm, hắn cùng cô tình cảm mãnh liệt mới chậm rãi rơi xuống màn che, hắn ôm cô, đẹp khóe miệng ẩn ẩn gợi lên một mạt thỏa mãn cười, nhìn cô mặt tâm tình cực hảo chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Thu Tiểu Quân vẫn luôn tỉnh, đợi hắn ngủ say mới mở mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy khí chất của hắn, trong lòng vui vẻ, cũng cảm thấy một chút ưu thương. Cô nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, sau đó đứng dậy xuống giường, xoay người một cái liền biến mất, trong chớp mắt đã về tới nhà Jack.

Từ sau khi xác định quan hệ với Jack, cô xem nhà Jack chính như nhà mình.

Jack vẫn luôn ở nhà chờ cô, thấy cô trở về, trong lòng yên tâm không ít, "Tiểu Quân, Mạc Thiếu Đình không phát sinh chuyện gì chứ?"

"Không có." Cô lắc đầu, trên mặt như cũ có chút ưu sầu, "Jack, hồn quỷ của Bạch Trục Nguyệt bám vào thân thể em gái em, chuyện này em nhất định phải tìm hiểu rõ ràng. Em quyết định đi Dương quốc tìm cha cô ấy Bạch Hoa để hỏi."

"Tiểu Quân, anh đi với em." Jack tiến lên một bước, ôm lấy cô, bất an nói.

"Không, anh ở lại đây." Cô không chút do dự cự tuyệt, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cầu xin nhìn mặt hắn, "Sau khi em rời đi, anh nhất định phải đề phòng Bạch Trục Nguyệt, đừng cho cô ấy làm chuyện không đúng với Thiếu Đình và Kiện Vũ, có được không?"

Jack nghĩ nghĩ, gật gật đầu, "Được."

Ách, hai người đàn ông kia chính là tình địch của hắn, bây giờ muốn hắn đi bảo hộ tình địch, nghe tới, thật có chút bi ai. Nhưng vì tâm tình của cô, mặc kệ không muốn làm đến cỡ nào, hắn vẫn sẽ đáp ứng. Hắn sẽ bảo vệ tốt Mạc Thiếu Đình cùng Âu Dương Kiện Vũ để Bạch Trục Nguyệt đến quấy rầy.

...

Trời sáng, Mạc Thiếu Đình nhúc nhích người, cánh tay duỗi ra như muốn ôm cái gì, không tưởng được, cái gì cũng không có trong tầm tay. Đôi mắt mê người lập tức mở to, thấy bên người trống rỗng, khóe miệng cong lên khó chịu... A, Tiểu Quân, nguyên lai mọi chuyện tối qua giữa anh và em, quả thật là giấc mộng.

Vì sao chỉ là mộng? Vì sao lại không thể là thật?

Mộng có thể không biến mất khi mình tỉnh lại hay không?

Trong lòng hắn mất mát cực kỳ, ở trên giường lặng im nằm, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn lên trần nhà một hồi lâu rồi mới lười nhác xuống giường, không nghĩ tới vừa đụng xuống đất một chút đã thấy phiền toái, vội vàng nhìn xung quanh. Lúc này mới kinh ngạc phát hiện, phòng ngủ lớn xa hoa siêu cấp của mình trong một đêm đã trở thành một mảnh hỗn độn, giống như vừa có đại chiến thế giới thổi qua.

Ách, đây là chuyện gì? Tối hôm qua trong lúc mình nằm mơ được yêu đương quá mê mẩn, có liên quân tám nước tiến vào phòng ngủ của mình tiến hành đốt giết đánh nhau hay sao?

Nhìn đến tình cảnh như vậy, đầu óc hắn như chết lặng, một hồi lâu mới khôi phục lại, vội vàng mặc quần áo vào, chuẩn bị nhanh chóng bắt tay vào điều tra, "Ách a ~" nào biết vừa giơ tay mặc áo vào, cánh tay lại truyền đến đau đớn, nhìn xuống lại thấy cánh tay bị băng bó, mảnh vải đã bị nhiễm đỏ, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh tối hôm qua mơ thấy Thu Tiểu Quân băng bó vết thương cho mình, đôi mày đột nhiên nghi hoặc nhíu lại.

Tối hôm qua, mình mơ thấy Tiểu Quân giúp mình băng bó miệng vết thương, cánh tay lại thật sự có thương tích, ý là, mình không phải nằm mơ, tối qua phát sinh việc gì, đều là thật.

Nhưng mà, nếu mình không phải nằm mơ, vì sao mình sẽ không nhớ rõ phòng ngủ mình lại bị biến thành như vậy?

Hắn thật nghi hoặc, nghĩ như thế nào cũng không rõ đến tột cùng là chuyện như thế nào. Hắn suy tư, mặc quần áo xong nhanh chóng gọi điện thoại, "Tiểu Ngô, cậu cùng a K lập tức tới phòng ngủ của tôi."

Vài phút sau, Tiểu Ngô cùng a K hai người nhanh chóng chạy đến, vừa vào phòng ngủ của Mạc Thiếu Đình, nhìn thấy hình ảnh hỗn độn đều kinh ngạc đến sửng sốt.

"Điện hạ, xảy ra chuyện gì?" Sửng sốt vài giây sau, Tiểu Ngô nhìn các mảnh vỡ đầy đất, cẩn thận hỏi.

Mạc Thiếu Đình ngồi bắt chéo chân, uy nghiêm trên sô pha, trầm mặt nói: "Đừng hỏi ta, nếu ta biết cũng không kêu các cậu tới nơi này."

Tiểu Ngô cùng a K đều vô ngữ, liếc nhau, nghĩ trăm lần cũng không hiểu hắn.

Mạc Thiếu Đình giương mắt, nhìn đến thần sắc bọn họ hai người, trong lòng có bao nhiêu khó chịu, "Hai người đừng nhìn ta như vậy, đây không phải là trò đùa dai của ta, ta không nhàm chán như vậy."

"Ha hả, điện hạ, chúng tôi không phải ý tứ này." A K lấy lòng cười cười, vội vàng nói.

"Tối hôm qua có người phụ nữ tóc bạn, mắt màu hổ phách tới tìm tôi?" Hắn trầm mặc hai giây, nhìn hai người, nghiêm túc hỏi.

"Không có." Hai người trăm miệng một lời, đồng thời lắc đầu.

"Tại sao lại không có?" Nghe bọn họ khẳng định như vậy, trong lòng hắn lại tức giận lên, "Người phụ nữ kia chính là Thu Tiểu Quân, các cậu cẩn thận nghĩ lại cho tôi, cô ấy tối hôm qua có đến phòng ngủ của tôi không."

"Điện hạ, xin hỏi ai là Thu Tiểu Quân?" Tiểu Ngô cùng a K bị hắn hỏi đến hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống).

"Cô ấy chính là Bạch Trục Nguyệt."

Hai người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

"Điện hạ, Bạch tiểu thư tối hôm qua không có tới đi tìm ngài, không có khả năng tiến vào phòng ngủ của ngài." Tiểu Ngô khẳng định nói.

Ách, nói như vậy, tối hôm qua mây mưa với Thu Tiểu Quân, thân mật như vậy lại chỉ là mộng đẹp của mình hay sao?

Mạc Thiếu Đình đầu óc đều thành hồ đồ, khẽ cắn môi, nâng lên tay phải, vén lên ống tay áo lộ ra vết thương trên cánh tay trái, "Nếu cô ấy tối hôm qua không tới tìm ta, vậy vết thương này là ai băng bó cho ta?"

"A, điện hạ, ngài bị thương?"

"Điện hạ, cánh tay ngài như thế nào lại bị thương?"

Nhìn đến vết thương trên cánh tay hắn, Tiểu Ngô cùng a K đều lộ ra vẻ nôn nóng, bước nhanh đi đến trước mặt hắn.

Lúc này, Mạc Thiếu Đình đầu như muốn phình to ra, "Các cậu đừng hỏi tôi nữa, tôi cũng không biết cánh tay này tại sao lại có vết thương! Hai người lập tức điều tra chuyện này cho rõ cho tôi. Tôi muốn biết phòng ngủ tôi tại sao lại biến thành như vậy, cánh tay của tôi tại sao lại bị thương."

"Được được được, điện hạ, chúng tôi đi tra xét ngay." Hai người liên tục gật đầu, sau đó đồng thời xoay người, bước nhanh đi ra khỏi phòng ngủ.

Giống mộng lại không giống mộng, cảm giác chân thật, lại tìm không ra chứng cứ chứng minh chân thật, cái này thật thật hư hư, làm sao để biết đây?

Mạc Thiếu Đình cảm thấy việc này thật ảo diệu, ngồi ngây người trong phòng ngủ hỗn độn một hồi, sau đó nghĩ đến gương mặt Thu Tiểu Quân, lập tức đi ra khỏi phòng ngủ.

Tiểu Quân, hôm nay anh nhất định phải nhìn thấy em, nếu đầu tóc em là trắng, đôi mắt là màu hổ phách, như vậy tối hôm qua chúng ta nhất định là ở cùng nhau, khẳng định không phải là mộng.

Tiểu Quân, tối hôm qua chúng ta ở bên nhau thật hạnh phúc, thật chân thật như vậy, mặc kệ thế nào, anh không hy vọng đây chỉ là giấc mộng.

...

Thu Tiểu Quân rời đi thật mau.

Jack lo lắng cho an nguy của cô, thật sự rất muốn đi theo, nhưng đã đáp ứng cô phải bảo vệ Mạc Thiếu Đình cùng Âu Dương Kiện Vũ, lúc này mới không trộm đi theo. Không bao lâu sau khi cô rời đi, hắn lấy một lọ kem chống nắng bôi cẩn thận lên người, ngay sau đó ra cửa đi tìm Âu Dương Kiện Vũ.

Mạc Thiếu Đình đã đến chung cư Thu Tiểu Quân, ấn chuông cửa hồi lâu đều không thấy cô mở cửa, lấy di động ra gọi cho cô, gọi mãi vẫn không thông. Hắn liền cảm thấy sự việc tối hôm qua thật đáng hoài nghi, nghĩ nghĩ, cau mày do dự, cuối cùng quyết định gọi đến một số điện thoại lâu rồi hắn chưa gọi.

Như hắn dự đoán, chủ nhân điện thoại này không tiếp cuộc gọi của hắn.

Đầu kia không trả lời, Mạc Thiếu Đình có điểm bực bội, nhẹ nhàng than một tiếng, rồi lại gọi lần nữa.

Ách, đối phương vẫn không tiếp. Hắn kiên nhẫn gọi lần thứ ba, không ngờ, chuông vừa reo một tiếng, đầu kia đã ngắt đi điện thoại.

Lúc này, trong lòng hắn thật tức giận, trong miệng mắng một câu, sau đó hướng thang máy, rời khỏi chung cư Thu Tiểu Quân.

Thật mau, hắn tới tập đoàn Hoa Hướng Dương, tới tầng lầu cao nhất, lập tức xông vào văn phòng tổng tài của người nào đó, nhìn người đang ngồi trên ghế cao cao tại thượng, vẻ mặt buồn bực nói: "Vì sao không tiếp điện thoại?"

"Chính là không muốn tiếp điện thoại của cậu." Mạc Hoa Khôi cằm giương lên, xem thường, nói: "Cái loại người đoạt phụ nữ của anh em, tôi khinh bỉ."

"......" Nghe vậy, Mạc Thiếu Đình nghẹn lời, có chút ngượng ngùng.

"Từ ngày cậu cướp đi Trục Nguyệt, chúng ta đã không còn là anh em, cũng không phải bạn bè, mời cậu lập tức cút đi." Mạc Hoa Khôi không chút khách khí, hạ lệnh đuổi khách.

"Khôi, sự việc kia, tôi thực xin lỗi." Mạc Thiếu Đình thầm than một hơi, cố gắng bình tĩnh nói, "Tôi hôm nay tới, muốn hỏi cậu một chút, cậu có gặp Trục Nguyệt không, cô ấy có còn ở công ty người mẫu của cậu không?"

"Cậu cảm thấy tôi còn để cô ta ở lại trong công ty sao?" Mạc Hoa Khôi lạnh giọng hỏi lại.

"Tôi cảm thấy cậu sẽ làm như vậy." Hắn nghĩ nghĩ rồi nói vậy, trong lòng dám xác định, trong lòng Mạc Hoa Khôi nhất định còn yêu cô ấy.

"......" Mạc hoa khôi siêu cấp vô ngữ, trên mặt ẩn ẩn xấu hổ, sau đó tức giận quát: "Mạc Thiếu Đình, cậu cmn hôm nay là đến cửa tôi để cười tôi hay sao?"

"Ách, Khôi, đừng nói thô tục." Mạc Thiếu Đình nhíu nhíu mày có chút bài xích nói, "Tôi còn muốn hỏi cậu một vấn đề, hỏi xong tôi lập tức đi."

"Có rắm liền thả nhanh lên, thả xong thì cút cho nhanh." Mạc Hoa Khôi mặt đầy không kiên nhẫn.

"Gần đây cậu có gặp Bạch Trục Nguyệt không?"

"Không có." Mạc Hoa Khôi che giấu sự thật, quyết đoán dứt khoát lớn tiếng nói.

Nghe được Mạc Hoa Khôi trả lời, sắc mặt Mạc Thiếu Đình âm trầm rất nhiều, "...... Khôi, quấy rầy cậu." Nói xin lỗi xong, hơi hơi cúi đầu, như suy tư gì xoay người đi ra ngoài.

"Từ từ, cậu vì sao hỏi tôi vấn đề này?" Mạc Hoa Khôi giống như phát hiện hắn dị thường, lúc hắn sắp đi tới cửa, đột nhiên gọi lại, nghi hoặc lớn tiếng hỏi, "Như thế nào, cô ấy mất tích sao?"

Mạc Thiếu Đình dừng bước, xoay người lại, khóe miệng giương lên, lộ ra vẻ bất đắc dĩ mà chua xót, cười, "Lúc cậu nằm ở bệnh viện, chúng tôi đã chia tay."

Mạc Hoa Khôi đột nhiên không kịp phòng ngừa, thật sửng sốt. Qua hồi lâu, rốt cuộc không khắc chế được, lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, "Ha hả, ngươi trăm phương ngàn kế cướp cô ấy từ bên người ta, nhanh như vậy đã chia tay?"

"Cậu không cần vui sướng như vậy khi người gặp họa, được chưa?" Mạc Thiếu Đình nhăn chặt mi, thực không vui nói.

"A, ha hả, xin lỗi, tôi nhịn không được, thật vui sướng khi người gặp họa." Mạc Hoa Khôi nhún nhún vai, không chút nào dấu diếm cười nói. "Ha hả, sớm biết như thế, hà tất lúc trước, lúc cậu cướp cô ấy từ bên người tôi, nên chuẩn bị cũng sẽ bị người khác cướp cô ấy đi, ha ha..."

"Không ai cướp cô ấy từ bên người tôi, chúng tôi chia tay trong hòa bình." Loại vui sướng khi người gặp họa, Mạc Thiếu Đình thấy được, trong lòng thật khó chịu. "Chính xác mà nói, nếu cậu không phát sinh vụ tai nạn xe cộ kia, chúng ta hiện tại vẫn còn bên nhau thật tốt đẹp."

"Các người là bởi vì tôi mới chia tay?" Mạc Hoa Khôi biểu tình lập tức nghiêm túc lên.

"Có một nửa nguyên nhân."

Nghe vậy, Mạc Hoa Khôi cảm thấy, Thu Tiểu Quân trong lòng nhất định còn có chính mình, bằng không, cũng sẽ không cùng Hoàng thái tử chia tay.

Nghĩ như thế, âm u trong lòng hắn lập tức tiêu tán, ẩn ẩn sung sướng cười, lập tức từ ghế đứng lên, vòng qua bàn làm việc bước nhanh ra ngoài, sau đó như coi Mạc Thiếu Đình là không khí, đi qua người hắn rồi bước ra khỏi văn phòng mình.

"Cậu đi đâu đó?" Mạc Thiếu Đình vẻ mặt buồn bực.

"......" Mạc Hoa Khôi lười phản ứng, bước chân càng đi càng nhanh, tựa hồ có chuyện gì làm hắn thập phần gấp không chờ nổi.

"Uy, cậu đi đâu? Từ từ......" Mạc Thiếu Đình vội vàng đuổi kịp, đi theo hắn cùng nhau tiến vào thang máy.

"Mạc Thiếu Đình, cậu đi theo đuôi tôi à?" Mạc Hoa Khôi nhìn đi theo Mạc Thiếu Đình cùng tiến vào thang máy, trừng trừng mắt thực buồn bực hỏi.

"Cậu rốt cuộc muốn đi đâu?" Mạc Thiếu Đình chính thức hỏi.

"Tôi muốn đi tới nhà Trục Nguyệt, cậu cùng cô ấy chia tay, tôi muốn cùng cô ấy hòa hảo trở lại." Hắn đề cao âm lượng nói, một chút cũng không ngại Mạc Thiếu Đình có thể hay không cười nhạo mình.

Nói thật ra, trái tim Mạc Thiếu Đình đều đặt nơi Thu Tiểu Quân, chính hắn cũng chịu đủ đau khổ, căn bản hắn không cười nhạo gì Mạc Hoa Khôi mà vội vàng nói: "Cô ấy không có ở nhà, tôi vừa mới từ nhà cô ấy lại đây, bằng không, tôi cũng sẽ không lại đây hỏi cậu có hay không nhìn thấy cô ấy."

Mạc Hoa Khôi không thế nào tin, lạnh lùng liếc mắt một cái, lập tức móc di động ra.

"Cậu không gần gọi, di động cô ấy tôi cũng gọi bao nhiêu lần, đều không gọi được." Mạc Thiếu Đình lại lần nữa nói, "Không cần không tin, tôi nói đều là sự thật."

Mạc Hoa Khôi như là giận dỗi, cố tình không tin, lại lần nữa lạnh lùng liếc hắn một cái, sau quyết giữ ý gọi cho Thu Tiểu Quân.

"Xin chào, số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được."

Thanh âm truyền đến trong ống nghe làm mặt hắn trầm xuống.

"Tôi không nói dối." Mạc Thiếu Đình nhìn sắc mặt của hắn, nặng nề nói.

"Cậu câm miệng, đều là do cái miệng quạ đen của cậu, tôi mới không gọi được cho Trục Nguyệt." Mạc Hoa Khôi cả giận, cảm giác mình không gọi được Thu Tiểu Quân là đều bởi vì Mạc Thiếu Đình.

"Uy, đừng phát hỏa với tôi được không?" Trên mặt Mạc Thiếu Đình tức khắc lộ ra biểu tình nghẹn khuất, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lại có phần đắc ý nói: "Mạc Hoa Khôi, thái độ ngươi đối với ta mà tốt, có lẽ ta sẽ nói cho ngươi một bí mật của Trục Nguyệt."

Lúc này, thang máy đã tới lầu một.

Mạc Hoa Khôi nhíu mi, "Tôi không muốn biết, bí mật của Trục Nguyệt, một ngày nào đó cô ấy sẽ tự mình nói cho tôi nghe." Nói xong, hắn bước nhanh đi ra khỏi thang máy.

Mạc Thiếu Đình vội vàng đuổi kịp, "Nói cho cậu biết, nếu cậu đợi Trục Nguyệt tự mình nói ra bí mật này, khả năng cậu phải chờ không biết đến bao giờ."

"Không quan trọng." Hắn lúc này không có hứng thú biết, đi ra khỏi cao ốc, nhanh chóng ngồi vào xe mình.

Mạc Thiếu Đình tốc độ thực mau, bỏ xe Lincoln của mình, Mạc Hoa Khôi vừa ngồi xuống, hắn cũng ngồi ngay vào ghế phụ.

"Ách, Mạc Thiếu Đình, đầu ngươi có phải hôm nay bị kẹp vào cửa?" Thấy hắn ngồi vào xe mình, Mạc Hoa Khôi quả thực tức giận tới bốc khói, "Hành vi của cậu thật xứng với thân phận Hoàng thái tử hay sao?"

"Này cậu đừng bực nữa." Mạc Thiếu Đình không cho là đúng, "Cậu có phải hay không muốn đi tìm Trục Nguyệt? Mau lái xe đi, tôi và cậu cùng đi tìm cô ấy."

"......" Mạc Hoa Khôi vô ngữ, buồn bực nhìn hắn vài cái, sau đó mới không tình nguyện phát động động cơ.

Không bao lâu, xe ngừng ở dưới lầu chung cư Thu Tiểu Quân, hai người nhanh chóng xuống xe, cùng nhau đi vào tòa nhà.

Tới trước cửa nhà Thu Tiểu Quân, Mạc Hoa Khôi lập tức nhấn vang chuông cửa.

"Leng keng ~ leng keng ~ leng keng leng keng......"

Nhấn một hồi lâu cũng không ai trả lời, trong lòng hắn có điểm nóng nảy, bắt đầu đập cửa, "Trục Nguyệt, Trục Nguyệt, em ở trong phòng sao? Trục Nguyệt, anh là Hoa Khôi, mau mở cửa được không? Trục Nguyệt..."

"Đừng kêu nữa, khẳng định cô ấy không có ở nhà, nếu có nhất định cô ấy đã mở cửa cho chúng ta." Mạc Thiếu Đình đứng ở bên cạnh hắn, nhíu nhíu mày âm trầm nói.

"Cậu câm miệng, cậu cho rằng cậu hiểu cô ấy hơn tôi sao?" Nghe Mạc Thiếu Đình nói, Mạc Hoa Khôi như muốn bốc hỏa.

"Tôi cảm thấy tôi hẳn là hiểu cô ấy nhiều hơn cậu một chút..." Không tưởng mới nói được như vậy, Mạc Thiếu Đình nhìn thấy nắm tay Mạc Hoa Khôi đã hướng về phía mình. Thân mình Mạc Thiếu Đình giương lên, lanh lẹ tiếp được nắm tay Mạc Hoa Khôi, nghiêm trang gấp giọng khuyên bảo: "Đừng nhúc nhích, trước khi tìm được Trục Nguyệt, chúng ta phải đoàn kết, hòa bình ở chung với nhau."

"Cùng với người mà đàn bà của anh em cũng muốn cướp, tôi không cần ở chung hòa bình." Mạc Hoa Khôi nghiến răng nghiến lợi cả giận, tưởng tượng đến đoạn thời gian Mạc Thiếu Đình cướp đi Thu Tiểu Quân, cùng Thu Tiểu Quân ở trước mặt hắn ân ân ái ái, trong lòng Mạc Hoa Khôi lại như sông cuộn biển gầm.

"Khôi, tôi biết, việc này nếu đổi tôi là cậu, tôi cũng sẽ tức giận như vậy, nhưng mà, hiện tại việc chính yếu của chúng ta hẳn là tìm ra được Trục Nguyệt trước." Mạc Thiếu Đình lý giải được tâm tìm của Mạc Hoa Khôi, nói ra lời thấm thía.

"Hừ." Mạc Hoa Khôi oán hận nhìn Mạc Thiếu Đình, qua vài giây mới cố gắng bình tĩnh xuống, thu hồi nắm tay bước nhanh đi đến kế bên, ấn chuông cửa nhà Jack.

"Leng keng ~ leng keng ~ leng keng leng keng......"

Jack không ở nhà, kết quả có thể biết được.

Ách, Trục Nguyệt, em rốt cuộc ở đâu?

Mạc Hoa Khôi cũng còn manh mối gì, chân mày âm u chau lại, đột nhiên nhớ đến hôm đó ở quán Yến Vĩ Điệp thấy Thu Tiểu Quân lôi kéo anh mình Âu Dương Kiện Vũ đến phía sau quán bar nói gì đó, thân mình hắn lập tức chuyển động đi về phía thang máy.

"Cậu có phải hay không nhớ tới cô ấy sẽ đi tới chỗ nào rồi?" Mạc Thiếu Đình nhanh chóng đuổi kịp hắn.

...

Âu Dương Kiện Vũ đang tập trung tinh thần ngồi xét duyện văn kiện, điện thoại nội tuyến trên bàn vang lên, tay hắn mới dừng lại.

"Tổng tài, có một vị tiên sinh tên Jack muốn gặp ngài." Thanh âm truyền ra từ điện thoại.

Jack?

Tên này, hắn không có một chút ấn tượng, "Tôi không quen biết, không gặp."

"Chào Âu Dương Kiện Vũ, tôi là Jack, là bạn tốt nhất của Bạch Trục Nguyệt." Âu Dương Kiện Vũ vừa trả lời xong, bên đầu kia điện thoại đã truyền đến giọng một người đàn ông mang theo ý cười, "Anh không gặp tôi, bảo đảm sẽ hối hận."

Nghe được tên Bạch Trục Nguyệt (Thu Tiểu Quân), tâm Âu Dương Kiện Vũ chợt căng thẳng bất an, "Anh biết Trục Nguyệt?"

"Đương nhiên."

"Đem điện thoại giao cho thư ký của tôi." Tâm Âu Dương Kiện Vũ trở nên càng ngày càng bất an, đột nhiên có loại dự cảm bất hảo.

"Được." Jack cười đáp ứng, đem điện thoại giao cho thư ký.

Thực mau, đầu kia truyền đến giọng thư ký, "Tổng tài."

"Để anh ta đến văn phòng tôi."

"Được, tổng tài."

Không bao lâu, Jack trong bộ áo sơ mi đen cùng quần da màu đen được thư ký dẫn vào văn phòng, nhìn đến Âu Dương Kiện Vũ, Jack lộ ra vẻ lễ phép, nhưng có phần thần bí cười cười, "Âu Dương tiên sinh, xin chào."

Âu Dương Kiện Vũ nhìn hắn một chút, dần dần nhớ tới khi mình làm khác trong nhà Thu Tiểu Quân có gặp qua hắn một lần, "Anh là... hàng xóm Trục Nguyệt?"

"Đúng vậy." Jack có điểm tự hào, cười gật đầu, "Tôi không chỉ là hàng xóm, tôi cũng là bạn "tốt nhất" của cô ấy." Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "tốt nhất".

"Anh tới tìm tôi có chuyện gì?" Âu Dương Kiện Vũ thập phần nghi hoặc, "Có phải Trục Nguyệt xảy ra chuyện gì hay không?"

"Ha hả, anh không cần suy nghĩ nhiều, Trục Nguyệt thật khỏe." Jack cười nói, "Tôi hôm nay tới đây là tràn ngập thành ý trở thành vệ sĩ của anh."

"A, vệ sĩ của tôi?" Nghe lời này, Âu Dương Kiện Vũ nhịn không được muốn cười, cảm thấy Jack khẳng định là nói giỡn, "Thực xin lỗi, tôi không cần vệ sĩ."

"Không, anh cần vệ sĩ, hơn nữa là thật cần, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ một ngày 24 giờ bảo hộ anh."

Jack nói vậy, Âu Dương Kiện Vũ nghe như lọt vào trong sương mù, "Tôi cảm thấy, anh nhất định có gì hiểu lầm ở đây."

...

Trên đường, Mạc Hoa Khôi lái xe thật mau, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, mày vẫn nhăn nhăn không giãn ra, tựa hồ có chuyện gì làm hắn thật bất an.

"Cậu nói cậu sẽ nói cho tôi bí mật về Trục Nguyệt, giờ nói đi." Hắn đột nhiên nói.

Mạc Thiếu Đình liếc hắn một cái, "Lúc này muốn biết?"

"Cậu rốt cuộc có nói hay không? Không nói thì thôi, đừng nói lời vô nghĩa nữa." Hắn thật không kiên nhẫn.

"Tôi nói rồi, muốn biết, thái độ đối với tôi phải tốt một chút."

"Ách......" Mạc Hoa Khôi bại cho Mạc Thiếu Đình, nhẫn nhịn, ngữ khí cuối cùng tốt hơn một chút, "Nói cho tôi bí mật của Trục Nguyệt đi."

Thấy ngữ khí nói chuyện mềm mại một ít, Mạc Thiếu Đình cũng không so đo nữa, nhàn nhạt cười nói, "Kỳ thật Trục Nguyệt tên thật là Thu Tiểu Quân."

"Gì, thiệt hay giả?" Mạc Hoa Khôi có cảm giác bị lừa, "Đây cũng coi như là bí mật? Tôi còn tưởng rằng là bí mật gì kinh thiên động địa."

"Chẳng lẽ đây không phải là bí mật sao?" Mạc Thiếu Đình cũng không cho là như vậy, "Cô ấy có một người em gái gọi là Thu Tiểu Hi, chẳng giống cô ấy chút nào."

"Trên đời này, chị em hay anh em lớn lên không giống nhau thật nhiều." Mạc Hoa Khôi không cho là đúng, "Tôi cùng Âu Dương Kiện Vũ lớn lên cũng đâu giống nhau, dù cho trên người có nửa dòng máu chung."

Ách, xác thật là như vậy, Mạc Thiếu Đình không phản bác cái gì. Lúc xe dừng lại trước một tòa nhà lớn, hắn xuống xe nhìn nhìn, nghi hoặc nhìn lại Mạc Thiếu Đình, "Cậu thế nào lại lái xe tới đây? Đây không phải là tổng bộ công ty Kiện Vũ hay sao?"

Mạc Hoa Khôi trên mặt không có biểu tình gì, "Nói không chừng Kiện Vũ biết Trục Nguyệt ở đâu." Vừa nói hắn vừa bước nhanh vào cao ốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro