Chương 10: Thành Lĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

* Thành Lĩnh không ở đây để phá hủy gia đình này, cậu ở đây để tham gia vào gia đình này.
 
———————————————
 
Thành Lĩnh im lặng cắn móng tay, nước mắt giàn giụa, nhưng cố gắng kiềm chế không phát ra tiếng khóc. Cậu là đàn ông, khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì.
 
Ôn Cửu Cửu nhìn trước mắt, trong lòng suy sụp hơn phân nửa.
 
Nàng thầm thở dài trong lòng: Không cần biết Thành Lĩnh sẽ trở thành một người có quyền lực như thế nào, đạt được vị trí cao đến đâu, uy tín và địa vị của cậu sau này sẽ cao cả như thế nào.
 
Nhưng giờ phút này, cậu rốt cuộc chỉ là một cậu bé 14 tuổi, nhà tan cửa nát, hoang mang,bất lực.
 
Một đứa con trai từ nhỏ đã được ôm trong lòng bàn tay, trách nhiệm với cha mẹ huynh đề vẫn còn quá xa vời với cậu, chỉ qua một đêm đã phải gánh một biển máu và hận thù nặng nề phải cực kỳ mạnh mẽ mới đực như vậy.
 
Ôn Cửu Cửu ngồi bên cạnh Thành Lĩnh, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, Chu đại ca và ta sẽ đưa đệ an toàn đến Ngũ Hồ minh. Trong thời gian này, chúng ta sẽ chăm sóc đệ thật tốt."
 
Thành Lĩnh ánh mắt chớp động, rất đắc ý: "Cảm ơn Ôn tỷ."
 
Tiếng“ Ôn tỷ" này có thể khiến Ôn Cửu Cửu trong lòng nở hoa: Nàng là con út trong sơn trang, luôn phải gọi người khác là ca ca tỷ tỷ, mấy đứa nhóc ngang tuổi không chơi với nàng sợ nàng bắt nạt, nên nàng rất nhàm chán a.
 
Với thân phận "tỷ tỷ" này, nàng nóng lòng muốn cầm dao giết thủ phạm phá nát Kính Hồ sơn trang.
 
 
Ôn Khách Hành lôi kéo Chu Tử Thư một hồi lâu, hắn cũng không tức giận khi thấy người ta không muốn để ý tới mình, quay đầu lại đổi mục tiêu nhìn Thành Lĩnh:
 
"Trương công tử, mấy người đuổi theo ngươi, mặt nạ quỷ bọn họ đeo là biểu tượng của Thanh Nhai sơn Quỷ cốc. Đám ác quỷ này đã biệt tích trên giang hồ nhiều năm như vậy,Kính Hồ phái làm gì lại chọc đến bọn họ?" ? "
 
Thành Lĩnh ôm bụng trả lời: "Ta không biết."
 
"Ngươi không biết?"
 
Ôn Khách Thanh cười nhẹ, không biết có tin lời Thành Lĩnh nói hay không, hắn quay sang nhìn Chu Tử Thư: "Vậy Chu huynh, chắc huynh biết Quỷ cốc chứ?”
 
Ôn Cửu Cửu có chút kỳ quái, cha rõ ràng biết những người đó không phải ác quỷ núi Thanh Nhai, vậy tại sao lại cứ hướng về phía Quỷ cốc?
 
Chẳng lẽ cha cũng biết trò này do ai bày ra, thậm chí còn đóng vai trò tiếp thêm lửa? Nhưng mục đích của cha là gì? Dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải thử trước.
 
" Ôn công tử, tiểu nữ cho rằng đây không phải là tác phẩm của ác quỷ núi Thanh Nhai."
 
Nghe vậy, Ôn Khách Hành rốt cục bằng lòng lấy một phần nhỏ ánh mắt đang đặt trên người Chu Tử Thư nhìn về phía Ôn Cửu Cửu: "Cửu Cửu cô nương sao lại nói như vậy? Những người đó đều mang trang phục của Quỷ cốc nha.”
 
"Tiểu nữ từng đánh nhau với mấy người đó. Võ công của họ bình thường. Mặc dù chiêu thức có chút độc ác, nhưng thiếu sự quyết liệt trong mỗi bước di chuyển.
 
Mọi người đều biết, tiểu quỷ ở núi Thanh Nhai toàn là những ác nhân bị cả giang hồ căm hận, không còn nơi nào để đi mới uống Mạnh Bà thang tiến vào Quỷ cốc, nếu là trình độ này, đã bị người trong giang hồ xóa sổ rồi sao?
 
Hơn nữa, nếu bọn chúng quay lại nhân gian vì Lưu ly giáp, nên âm thầm chiếm lấy Lưu ly giáp càng nhanh càng tốt mới phải,  cần gì phải hành động lớn như vậy, giống như cố tình phô trương để che đậy người thật sự đứng sau vậy.”
 
Ôn Khách Hành kiên định nhìn chằm chằm Ôn Cửu Cửu, đột nhiên nở nụ cười, thâm sâu nói: "Cửu Cửu cô nương, hình như cô biết rất rõ về Quỷ cốc thì phải."
 
Ôn Cửu Cửu nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành thật sâu không trả lời. Thay vào đó, Chu Tử Thư nói: "Sắc trời sắp sáng rồi, chúng ta chợp mắt một chút, lát nữa còn phải đi nhanh."
 
Sau đó, y tìm một chỗ trống nằm ngay tại chỗ chẳng thèm nhìn lại, Ôn Cửu Cửu như biết được điều gì đó, tìm một góc rồi gục đầu ngủ thiếp đi.
 
Ôn Khách Hành không ngủ, nhìn nơi có ánh sáng xa xa, tự lẩm bẩm một mình: "Trời, sắp sáng rồi."
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro