Chương 12: Ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

* Hành trình tác hợp uyên ương của Ôn Cửu Cửu chính thức bắt đầu ...
 
————————
 
Cố Tương và Ôn Cửu Cửu nhảy lên cây, hậu quả của vụ va chạm giữa hai người họ là ngọn cây bị chém ngang, chim bay đi mất, chúng đập vào cây một cách ủ rũ khiến những người dưới gốc cây phải ngẩng đầu lên.
 
Thành Lĩnh trong mắt hiện lên sự ghen tị, không cách nào giải thích, chỉ cảm thấy hai người thật tuyệt vời, nếu có thể giống như bọn họ thì tốt rồi có thể báo thù cho cả gia tộc.
 
Nghĩ như vậy, cậu liếc mắt nhìn theo bóng lưng Chu Tử Thư, khẳng định muốn bái Chu Tử Thư làm thầy.
 
Chu Tử Thư nhìn sâu hơn một chút: Chiêu thức của Cố Tương có vẻ hung tợn, dồn ép từng bước, nhưng thực tế lại không thể đến gần cơ thể của Ôn Cửu Cửu; ngược lại Ôn Cửu Cửu lại rất thoải mái chờ đợi, nàng cố tình để lộ một chút sai sót khi thấy Cố Tương gần như mất kiên nhẫn. Sau hai lần di chuyển, nàng có thể đi qua khu rừng một cách dễ dàng giống như giao đấu với Cố tương chỉ là chơi đùa một chút mà thôi.
 
Võ công của Ôn Cửu Cửu ít nhất cũng vượt xa Cố Tương, nhưng kỳ lạ là trong ghi chép của Thiên Song lại không có người như vậy, y cũng không nhìn ra được võ công của nàng.
 
Ở Thiên Song không có ghi chép gì, suy đoán đầu tiên Chu Tử Thư nghĩ đến là Thanh Nhai sơn quỷ cốc.
 
Trong ngôi miếu đổ nát đêm hôm đó, y thấy rõ kiến ​​thức về Quỷ cốc của Ôn Cửu Cửu vượt xa người bình thường, võ công lại bí ẩn như vậy.
 
Nhưng điều này không thể kết luận được, động tác của nàng không quá khắc nghiệt, có thể là một giáo phái ẩn dật nào đó, cũng có thể là tình cờ tiếp xúc với người của Quỷ cốc.
 
Chu Tử Thư lại cảm thấy chiêu thức của Ôn Cửu Cửu có chút quen thuộc, hình như y đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.
 
Ôn Khách Hành không có hứng thú với chuyện nhỏ lộn xộn như vậy, hắn thu hồi lại ánh mắt, còn ân cần múa may cây quạt: lá bay tán loạn, ở hai người bên cạnh đánh chuyển rơi xuống nửa điểm không dính vào quần áo của bọn họ.
 
Hắn đã hoàn toàn quên rằng phía sau mình còn có một Thành Lĩnh vô tội mặt mày xám tro bị ảnh ưởng
 
Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành nhẹ nhàng nói: "Bọn họ chỉ đang luận bàn một chút thôi, sẽ không có chuyện gì. Nhưng A Tự, nếu muốn tìm người đi du ngoạn sông hồ cùng thì nên tìm người trầm ổn như ta thì tốt hơn . "
 
Chu Tử Thư quay đầu lại cho Ôn Khách Hành một cái trợn mắt, đồng thời lặng lẽ tăng tốc độ lên đường.
 
 
 
Lúc mọi người tìm được nhà trọ, ngoài  Ôn khách Hành vẫn như một vị đại thiếu gia tùy ý dạo chơi, những người khác hoặc mặt mày xám tro, hoặc vẫn một trang quần áo như khất cái không đổi
 
Cố Tương đầu rù tóc rối, chưa bao giờ đánh nhau mà một cái cũng không đánh được như vậy: "Ngươi người này nói là muốn cùng cô nương đánh nhau, lại không quang minh chính đại mà tiếp chiêu, ỷ vào khinh công của mình trốn đông trốn tây, như vậy là có ý gì.”
 
Ôn Cửu Cửu khá hơn một chút, chỉ là váy áo hỗn độn duỗi tay, vẻ mặt vô tội: "Đây chỉ là luận bàn cần gì quá mức kịch liệt được, hơn nữa khinh công cũng là một loại võ thuật, chính ngươi không được, còn muốn ta phải nhường ngươi sao?”
 
Ban đầu nàng cũng không muốn như vậy, nhưng đánh mới phát hiện Cố Tương dùng cơ bản đều là sát chiêu nhất chiêu lấy mạng, nếu không tránh khó tránh khỏi bị thương, đến lúc đó làm dơ quần áo lại phải bỏ tiền ra mua, chỉ có thể tránh thôi.
 
Này trách không được ta, chính cái nghèo đã hạn chế ta phát huy
 
Ôn Khách HÀnh mở miệng nói: "A Tương, tài không bằng người, sau này hảo hảo luyện công. Trên giang hồ còn nhiều người hơn ngươi lắm."
 
Cố Tương đau lòng ngậm miệng lại, trừng mắt liếc Ôn Cửu Cửu một cái, mà Ôn Cửu Cửu cũng lè lưỡi đáp lại.
 
Ôn Khách Hành lại nói: "Thôi, mọi người đã đã mệt mỏi cả ngày rồi, vào khách trạm nghỉ ngơi sớm đi."
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro