Chương 11: Thừa nhận yêu ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng vị trí tay hắn đang đặt, nàng biết, là chủy thủ của hắn.

Hắn giả vờ, giả vờ thành bộ dáng thật sự nhu nhược. Hắn chắc chắn bị thương rất nặng, nặng đến mức không thể rời khỏi nơi này, nặng đến ngay cả mặt cũng không che muốn cầu xin sự trợ giúp của người khác.

"Ngươi là người tốt, ta biết," thanh âm của hắn nhẹ mà yếu ớt, "Ngươi chỉ là sợ ta là người xấu, sẽ làm hại ngươi... Khụ khụ khụ, nhưng ngươi xem, ta đã suy yếu đến như vậy, không có sức lực, cũng sẽ không, làm hại ngươi... Khụ khụ khụ"

Quầng thâm mắt ở dưới mắt hắn đậm hơn rất nhiều so với trước đó nàng nhìn thấy, quần áo cũng vừa cũ vừa bẩn như vậy...

Tiểu Nguyệt đột nhiên nhớ tới lúc nàng được hán tử kia cứu đi nhìn thấy hắn từ xa, hình như lúc đó hắn cũng mặc bộ quần áo này, chẳng lẽ... Hắn ở chỗ này một tháng!

Đây là... Sức sống mãnh liệt đến mức nào chứ...

Thật là đáng sợ.

Tiểu Nguyệt xoay người định đi, hắn hẳn là không nhận ra nàng, vẫn luôn gọi nàng từ phía sau, "Ngươi đừng đi, cứu cứu, khụ khụ khụ cứu cứu ta...", nàng đi xa, hắn liền gõ cục đá, phanh phanh phanh, phanh phanh phanh, phanh phanh phanh...

Tiểu Nguyệt bò lên trên, cõng thảo dược lên lưng liền đi về nhà, nàng không thể ở chỗ này lâu.

Không đúng, nói không chừng, hắn sẽ chết ở chỗ này.

Cơn ác mộng kia thật đúng là hoàn toàn kết thúc!

Tiểu Nguyệt trở về nhà, lấy thảo dược ra, rau sam nấu canh, ăn với màn thầu cũng thành một bữa cơm.

Buổi tối nàng nằm ở trên giường, nhớ tới sơn cốc phía sau núi, người kia ở chỗ đó chờ chết, hắn nhất định rất đói bụng cũng rất đau, nàng không cứu hắn, hắn nhất định phải chết.

Lại nghĩ tới hắn ở phía sau nghẹn ngào gọi nàng, sau đó lại là âm thanh cầu cứu phanh phanh phanh, phanh phanh phanh. 

Phanh phanh phanh, phanh phanh phanh, phanh phanh phanh...

Tiểu Nguyệt cảm giác âm thanh kia giống như ở ngay bên tai nàng, vẫn luôn phanh phanh phanh, phanh phanh phanh...

Ngoài phòng đột nhiên có cuồng phong gào thét, cánh cửa cũ nát không chịu nổi gió lớn như vậy, gió thổi vào phòng, lạnh đến mức làm Tiểu Nguyệt quấn chặt cái chăn cứng đờ.

Gió thổi đến mức cánh cửa lắc qua lắc lại, phanh phanh phanh, phanh phanh phanh, giống như hắn đang gõ âm thanh cầu cứu.

Ta như vậy có phải cũng tính là giết người không, vừa lúc, dù sao hắn cũng từng giết ta

Tiểu Nguyệt nhắm mắt lại ngủ, cũng thật lạnh, bắt đầu mùa đông, nàng đột nhiên nhớ tới lúc hắn ôm nàng ngủ, lồng ngực kia cũng thật ấm áp.

Những ngày tháng ở bên hắn, cũng thật tốt.

Phanh phanh phanh, phanh phanh phanh.

Âm thanh cánh cửa cũ nát lắc lư đi theo nàng vào trong giấc mộng, trong mộng hắn đã chết, hắn tới lấy mạng, không ngừng gõ phanh phanh phanh, phanh phanh phanh ngoài cửa nhà nàng.

Tiểu Nguyệt bị dọa tỉnh, đừng mà, oan có đầu nợ có chủ, là chính ngươi ngã xuống, nếu ta không đi qua chỗ đó, chính ngươi không phải cũng chết sao, không có quan hệ gì với ta, hơn nữa ngươi cũng từng giết ta!

"Kể cả ta không cứu ngươi cũng là chuyện nhân chi thường tình thôi!" Tiểu Nguyệt đối diện với nam nhân mang mặt nạ hung tợn nói, bọn họ lại trở về căn nhà kia, cổ nàng còn đang đổ máu, chủy thủ của hắn để ở ngực nàng, khóe miệng hắn cong lên một cái độ cung, miễn cưỡng xem như cười, hắn cười nói: "Nói như vậy ngươi hận ta sao? Hận ta giết người?"

"Không có, ta không hận ngươi!"

"Vì sao?"

"Tỷ tỷ của ta nói, hận cũng là một loại cảm xúc, ta đối với ngươi không có cảm xúc gì hết!"

"Đúng không?"

Cảnh tượng lại chuyển đổi, nàng đang cùng hắn hoan ái, nàng hút nước miếng của hắn, "Vậy vì sao ngươi muốn hôn ta, không phải tỷ tỷ ngươi nói, đối với người mình yêu, mới có thể hôn môi sao?"

"Không có. Ta chỉ là, là cảm thấy thực thoải mái mà thôi!

"Ngươi thích ta."

"Không, ta không thích ngươi, cũng không hận ngươi, ta đối với ngươi không có cảm tình!"

"Vậy ngươi vì cái gì không cứu ta? Ngươi hận ta. Bởi vì ngươi thích ta, mà ta thương tổn ngươi."

"Không, ta không thích ngươi!"

"Vậy ngươi vì cái gì không cứu ta?"

"Ta... Ta là sợ ngươi giết ta!"

"Thật vậy không?"

"Thật...."

Tiểu Nguyệt bừng tỉnh từ trong mộng, "Không, ta không thích hắn, ta chỉ là, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân đẹp như vậy, chỉ là cảm thấy đẹp, mới..." Mới như thế nào? Mới thích?

"Không không không, ta không thích hắn, cũng không hận hắn, ta hẳn là nên cứu hắn. Ta sẽ không giết người." Tiểu Nguyệt kiên định nói với chính mình như vậy.

Trời sáng ngời, Tiểu Nguyệt mới nhớ tới tối hôm qua mưa lớn như vậy, nàng cư nhiên quên thu thảo dược, còn lấy cái gì đi đổi tiền?

Nàng vẫn đi nhà hán tử kia làm việc thuê thùa cho mẹ hắn, từ nhà hắn đi ra gặp được mấy người nông dân, Tiểu Nguyệt cười chào hỏi, thuận miệng nói: "Hôm qua ta lên núi, đi qua cái sơn cốc nhỏ ở chỗ cây tùng già hình như nghe thấy trong sơn cốc có người kêu cứu, ngươi cũng biết, ta là nữ hài tử, nhát gan, không dám đi vào, không biết gần đây có người nào bị mất tích không? Nói không chừng chính ở chỗ đó!"

"À, không có nghe nói gì. Để lúc ta lên núi đi qua sẽ đi xem." Nông phu nói có lệ.

Tiểu Nguyệt lại nói những lời tương tự cho những người khác, sau đó nàng liền không quản nữa, người lên núi không ít, chắc chắn có người có thể cứu hắn.

Tiểu Nguyệt đã nhiều ngày đi lên trấn trên làm việc thêu cho người ta, kiếm được chút bạc, mua dầu muối tương dấm cùng một miếng thịt heo nhỏ về nhà, tính toán khao chính mình một chút vì đã lao động vất vả.

Về đến nhà nhìn phía núi lớn sau lưng, đến hôm nay đã mấy ngày rồi, hắn hẳn là đã được cứu ra đi, chỉ là thôn rất nhỏ, theo lý thuyết nếu cứu được một người hẳn là có thể nghe được người trong thôn bàn tán, nhưng sao không nghe được chút tiếng gió nào vậy?

Tiểu Nguyệt nói cho chính mình đừng đi, đừng quan tâm nhưng vẫn là đi tới sau núi, nàng lại đến phía sau cây đại thu kia, duỗi đầu nhìn xem, quả nhiên không có ai.

Cũng không biết là an tâm hay là mất mát, nàng đi tới vị trí hắn nằm lúc trước, đã lõm xuống một cái vũng lớn, hẳn là ngồi thật lâu, nàng duỗi tay sờ sờ, vậy mà lại khô ráo, nàng giật mình một cái, vừa định đứng dậy, cổ họng đã bị một thanh thủy chủ kề lên.

Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai nàng: "Lần trước ngươi không cứu ta, lần này là tới xem ta đã chết hay chưa hả?"

Hắn vậy mà không nhận ra nàng.

Tiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy trong lòng giống như thiếu mất một khối.

Tuy rằng nàng gầy đi, đen hơn, tay cũng biến thô ráp. Nhưng đối với hắn, kể cả cách xa như vậy, ngay cả hắn che mặt, nàng cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra hắn.

Hắn sao lại không thể chứ?

Tiểu Nguyệt hoàn toàn xem nhẹ chủy thủ trên cổ, nàng thật sự khổ sở, nàng nhận thua, nàng sai rồi, nàng cư nhiên thích một cái người từng giết nàng.

Đơn giản là nam nhân kia lớn lên đẹp, đơn giản là nam nhân kia có thể làm nàng sung sướng đến thăng thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro