Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Có lẽ là do cả ngày chịu kinh hãi quá nhiều, nên Diệp Thư mới vừa tỉnh, lại còn không tỉnh táo, đầu óc trống rỗng, gần cả nửa ngày mới cười gượng nghẹn ra một câu: "Ngài... Ngài đếm số thật sự rất rõ ràng đấy nha."

Tấn Vọng: "..."

Diệp Thư: "..."

Cậu lại đang nói linh tinh cái gì thế!

Tấn Vọng lòng dạ hẹp hòi không phải một ngày ngày hai, thời điểm hắn mới vừa đăng cơ, triều chính bất ổn, triều thần có người nói hắn không có mắt nhìn người, liền bị Tấn Vọng trước mặt mọi người cắt lưỡi cho chó ăn.

Cậu mắng hắn nhiều câu như vậy...

Diệp Thư chỉ cảm thấy lưỡi mình bắt đầu ngứa ngáy, liền muốn khóc lên: "... Xin lỗi."

Tấn Vọng lại nở nụ cười.

Ngón tay hắn lướt qua gò má của Diệp Thư, nhéo nhẹ: "Đích thực là nên phạt."

"Phạt ngươi cái gì đây..." Hắn ngồi dậy, chậm rãi nói, "Vừa vặn đúng lúc cô vừa mới xử lý chính vụ, có vài chỗ do dự. Diệp tướng không ngại thay cô ra nghĩ kế?"

Diệp Thư không biết hắn lại giở trò gì, chần chờ đáp: "Thần... Không dám."

"Có gì không dám?" Tấn Vọng nhíu mày, "Sau khi cô đăng cơ, gặp phải vấn đề chính vụ thì đều cùng Diệp tướng thảo luận mà? Thời điểm bận rộn, ngay cả sổ sách đều là Diệp tướng giúp ta phê duyệt, sao hiện tại lại không dám?"

Diệp Thư ngẩn ra. Nguyên chủ trong sách đất diễn không nhiều, ngoại trừ lúc bắt đầu bị Tấn Vọng lăng trì xử tử, thì phần lớn đều là tình tiết trong hồi ức khi cùng Tấn Vọng sống nương tựa lẫn nhau.

Cậu vốn không biết Tấn Vọng tín nhiệm nguyên chủ đến mức độ này. Chẳng trách sau khi biết được nguyên chủ phản bội, Tấn Vọng lại tức giận như vậy.

Diệp Thư chăm chú nhìn vào gò má của Tấn Vọng, trong lòng mơ hồ nổi lên một chút cảm xúc khác biệt. Nói là hắn phẫn nộ, chi bằng nói là khổ sở thì đúng hơn. Hắn kỳ thật... thật sự rất khó vượt qua.

Tấn Vọng không biết hắn đang suy nghĩ gì, đứng dậy đi tới bên bàn, vẫy tay gọi Diệp Thư: "Lại đây."

Diệp Thư đi tới. Bàn trong tẩm cung chỉ được đặt một cái ghế, Tấn Vọng đã ngồi ở trên ghế, Diệp Thư dĩ nhiên phải đứng ở bên cạnh hắn.

"Ngươi đứng đó làm sao thấy được?" Tấn Vọng thanh thản mà tựa vào ghế, hất hất cằm, "Lại đây ngồi."

Diệp Thư: "..." Ngồi chỗ nào? Trên đùi hắn sao?

Diệp Thư cắn răng: "Không việc gì, ta đứng là được rồi."

Tấn Vọng gằn giọng: "Diệp tướng muốn kháng chỉ?"

"..."

Thiệt thòi cho cậu vừa rồi còn đồng tình với hắn, vậy mà trong phút chốc lại trở nên như vậy. Người này thật sự có bệnh mà!

Diệp Thư tức giận đến tai cũng đỏ cả lên, lại không dám ngỗ nghịch, cả người cứng đờ ngồi lên trên đùi Tấn Vọng. Hắn vòng cánh tay qua đem cậu ôm sát vào người.

Diệp Thư càng cứng đờ hơn nữa, Tấn Vọng cười nhẹ: "Đêm qua, ngươi khẩn thiết quấn chặt lấy cô, hôm nay lại không chịu. Tính tình của Diệp tướng... thật làm cô khó mà đoán được đấy."

Rốt cuộc là ai khó có thể dự đoán?!

Ở tư thế như thế này, lưng của Diệp Thư gần như dựa hẳn vào lồng ngực của đối phương. Thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của đối phương quanh quẩn nơi cổ cậu, nóng bỏng như muốn thiêu đốt cả vùng da cổ.

Nhưng mà... Cũng không phải là không thoải mái.

Ngược lại, thân thể giống vô cùng thích cái cảm giác này, hận không thể gần gũi thêm một chút nữa, ôm chặt hơn một chút nữa.

Diệp Thư bị cái cảm giác này làm cho khó chịu, răng miệng run cầm cập, suýt nữa thì cắn vào đầu lưỡi: "Bệ hạ không phải muốn thảo luận chính vụ sao ạ?"

"Đúng." Tấn Vọng một tay vòng qua eo cậu ôm chặt vào người, một cái tay khác lấy ra hai phong chiếu thư, "Cô vừa mới xem hai chiếu thư này, Diệp tướng nhìn giúp cô có gì không ổn hay không?"

Diệp Thư hận không thể mau chóng xử lý xong sự vụ, nên vội vã nhận lấy lật xem.

Ở thế giới này, văn tự sử dụng thể gần giống với chữ triện, nhưng Diệp Thư cũng không gặp khó khăn mấy để đọc được.

Hắn đọc xong phong chiếu thư thứ nhất, lại có chút kinh ngạc: "Bệ hạ muốn... muốn nạp phi?"

Tấn Vọng gật đầu: "Phải"

Cổ nhân hay kết hôn sớm, người bình thường đến tầm tuổi Tấn Vọng, e rằng đều đã có hài tử cả rồi. Huống hồ Tấn Vọng sinh ở hoàng gia, nếu không phải có hậu cung ba ngàn mỹ nhân thì cũng nên có tam thê tứ thiếp mới hợp tình hợp lí.

Mà Tấn Vọng từ lúc đăng cơ đến bây giờ, hậu cung không có lấy một vị phi tần.

Hơn nữa nghe đâu rằng, Tấn Vọng cực kỳ ghét việc có người nhắc đến việc ấy trước mặt hắn, từ đăng cơ đến bây giờ, triều thần nào dám khuyên hắn nạp phi, đều không có kết cục tốt.

Vậy sao hiện tại bỗng nhiên muốn nạp phi. Hơn nữa... việc này thảo luận với cậu thì có ích gì?

Diệp Thư đoán không ra suy nghĩ của Tấn Vọng, không dám vội vàng trả lời. Tấn Vọng cũng không giục, bàn tay chậm rãi vuốt nhẹ eo cậu.

Diệp Thư chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, vòng eo mịn màng, cảm giác rất tốt. Thân thể trong lòng đã căng thẳng lại càng thêm căng thẳng, chạm nhẹ một cái liền run rẩy không ngừng, Tấn Vọng như tìm được trò chơi mới, chơi vui đến không còn biết trời đất là đâu.

Diệp Thư không chịu được sự dày vò của hắn, kiên trì mở miệng: "Bệ... Bệ hạ việc này là vì huyết thống truyền thừa của hoàng thất, cũng là vì giang sơn xã tắc của Ngài có người nối nghiệp, thần... thần không có ý kiến gì."

"Sai rồi." Tấn Vọng tới gần bên tai cậu, âm thanh mỉm cười, "Không phải vì huyết thống, cũng không phải vì giang sơn xã tắc."

Mà phải là vì trong lòng đã có người.

Diệp Thư trong lòng thoáng qua một tia hờn giận vô cớ.

Không cho cậu hỏi nhiều, Tấn Vọng chỉ phong chiếu thư khác trên bàn: "Xem cái này đi."

Diệp Thư mở chiếu thư ra.

Đây là một phong ... hành quyết lệnh.

Tả tướng Diệp Thư, hành thích vua, mưu đồ phản nghịch, chứng cứ xác thực, ấn luật xử tử lăng trì, ngay trong ngày hành quyết.

Diệp Thư tay run một cái, chiếu thư rơi xuống mặt bàn vang lên một tiếng lạch.

Tấn Vọng phủ tay hắn lên bàn tay đang lạnh như băng của cậu: "Làm sao vậy?"

Diệp Thư nắm chặt tay mình lại, thấp giọng hỏi: "Bệ hạ muốn giết ta sao?"

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ta cảm thấy..." Lông mi Diệp Thư khẽ run lên, "Bệ hạ không muốn giết ta."

Tấn Vọng từ chối cho ý kiến, Diệp Thư mím môi, tiếp tục nói: "Bệ hạ chính là vua của một nước, nắm quyền sinh sát trong tay, có điều là thần nghĩ rằng Bệ hạ muốn làm cái gì, sẽ không làm nhiều việc lòng vòng như thế này đâu."

Nếu thật sự muốn giết cậu, hiện tại Tấn Vọng có vô số cơ hội.

Đem này phong hành quyết lệnh đặt tại trước mặt cho cậu xem, rõ ràng là muốn bàn điều kiện.

Diệp Thư hạ mắt, cật lực bày ra biểu hiện tự nhiên nhất: "Bệ hạ, phải như thế nào thì bệ hạ mới có thể lưu lại tính mạng cho thần?"

Nguyên chủ trong sách trực tiếp bị hạ lệnh xử tử, chưa bao giờ gặp những thứ này. Tuy rằng không biết tại sao nội dung kịch bản lại trở nên lệch hướng như vậy, nhưng Tấn Vọng nguyện ý lưu lại cậu, quá nửa là vì cậu vẫn còn có giá trị lợi dụng. Trong chốc lát, Diệp Thư đã đem toàn bộ trí nhớ trong đầu bao gồm triều đình trong ngoài, hết thảy danh sách những ai có sinh tâm phản nghich, mưu đồ bất chính ra hết. Nếu không đủ, cậu thậm chí có thể nói ra hết toàn bộ tình hình 2 nước Đại Yến, Tây Hạ lẫn các đối sách chiến lược của họ. Quyển quyền mưu nào cũng đều viết dùng tin tức tuyệt mật để bảo đảm tính mạng chính mình mới là chân lí.

Nhưng Tấn Vọng chỉ là chầm chậm nói: "Điều kiện ta rõ ràng đã nói cho ngươi biết."

Diệp Thư bối rối: "... A?"

Tấn Vọng giải thích: "Cô gặp ám sát ngay tại buổi săn bắn, việc này nhất định phải được chấm dứt một cách hợp lý. Tả thừa tướng lại bị tình nghi có liên quan lớn nhất đến án ám sát, theo lý đáng trừng trị. Ta không thể lưu lại Tả thừa tướng được, nhưng ngươi... cô nguyện ý cho ngươi một con đường sống."

"Nhưng nếu ngươi muốn sống, thì không thể tiếp tục đương nhiệm chức tả thừa tướng nữa, cũng không có thể tái sử dụng thân phận Diệp Thư để gặp người khác."

"Nếu ngươi nguyện ý thay đổi thân phận..." Tấn Vọng kéo dài ngữ điệu, gõ gõ phong nạp phi chiếu thư kia.

Diệp Thư đưa tầm mắt theo ngón tay Tấn Vọng, trong nháy mắt liền minh bạch ý đồ của Tấn Vọng.

"Ngươi muốn nạp ta làm phi?!"

Tấn Vọng mỉm cười: "Không sai."

Diệp Thư: "..."

Người này không phải là uống lộn thuốc chứ?

Tấn Vọng hỏi: "Ái khanh không muốn sao?"

"Đây không phải là vấn đề có nguyện ý hay không..." Diệp Thư khó tin, thần sắc có chút hoảng hốt, "... Đây rốt cuộc tại sao?"

Tấn Vọng ôn hòa nhã nhặn: "Hậu cung của cô không có ai, cứ thế mãi thì không phải biện pháp. Cô cần phải có người tiến cung, để chặn miệng thiên hạ lan xa."

Diệp Thư nhìn hắn với một ánh mắt "Ngươi tiếp tục tự biên đi".

"Đương nhiên, cũng có lý do giải thích khác." Tấn Vọng cười cười, bàn tay ác liệt vuốt ve eo của Diệp Thư, "Nói không chắc là bởi vì... thân thể Diệp tướng này làm cô thực tủy biết vị*, không nỡ giết." (*Thực tủy biết vị: ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, cảm thấy việc đó khiến bản thân thỏa mãn thì lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.)

Diệp Thư trên người nhất thời nổi một lớp da gà.

Này này này —— tên cẩu hoàng đế này vậy mà lại vừa ý hắn?

"Bệ, bệ hạ..."

Tấn Vọng hạ mắt, nhàn nhạt lên tiếng: "Cấm quân đang canh giữ ở bên ngoài cửa cung, cho bọn họ mang phong chiếu thư này đi, sau đó để một người thay ngươi chết, hay là để bọn họ nhanh chóng áp giải ngươi đi giam giữ chờ hành quyết. Diệp tướng, ngươi giúp cô nghĩ xem kế nào hay hơn?"

Diệp Thư quyết đoán nói: "Ta chọn kế sách đầu tiên!"

Tấn Vọng hài lòng cười rộ lên: "Rất tốt.

Tấn Vọng lập tức gọi nội thị. Nội thị đi đến ngự tiền, Tấn Vọng đem từng việc đã an bài mà bàn giao cho bọn họ. Mà này toàn bộ hành trình, Tấn Vọng đều ôm chặt Diệp Thư, một khắc cũng không buông ra.

Diệp Thư giãy dụa không có kết quả, lại không dám gặp mặt người khác, chỉ có thể đem đầu vùi vào trong lồng ngực của Tấn Vọng, thỉnh thoảng cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của nội thị rơi trên người cậu, hai bên tai đều đã hồng hồng.

Tấn Vọng giao phó xong, nội thị tiếp nhận chiếu thư, rời khỏi tẩm điện.

"Tốt rồi, người đều đi." Tấn Vọng vỗ vỗ cánh tay của Diệp Thư.

Diệp Thư vội vã ngồi thẳng dậy, giãy giụa động đậy: "Ngươi... Ngươi buông ta ra."

"Không buông." Tấn Vọng không nhanh không chậm xoa xoa lưng cậu, thanh âm ôn hòa lại nguy hiểm, "Cô phải nhắc nhở ngươi một câu, hôm nay không giết ngươi, không có nghĩa là sau này sẽ không thay đổi chủ ý."

"Cho nên, ái khanh sau này biểu hiện tốt một chút, bằng không tính mạng của ngươi, cô bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi lại."

Diệp Thư trong lòng cười lạnh. Cậu biết tên cẩu hoàng đế này sẽ không dễ dàng buông tha cậu mà.

Lời này phiên dịch lại sẽ là hắn không phải coi trọng thân thể của cậu mà là chơi chán rồi thì sẽ giết cậu sao?

Tên cẩu Tấn Vọng ức hiếp người quá đáng. Quả thật là tên bạo quân.

Diệp Thư cắn chặt hàm răng, miễn cưỡng nặn ra cái mỉm cười: "Vâng, thần đã minh bạch."

Tấn Vọng nói: "Đã như vậy, liền ký vào chiếu thư này đi."

Vừa mới nội thị chỉ mang đi chiếu thư hành quyết tả thừa tướng, còn phong nạp phi kia vẫn cứ nằm trên bàn. Chiếu thư còn có một khoảng trống không chưa được điền, chính là nạp phi tần tục danh.

Ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, đèn đuốc nhúc nhích chiếu vào giấy lụa trắng thuần, màu mực viết chữ như rồng bay phượng múa, tiêu sái tuấn dật. Tấn Vọng thay đổi thành bút son, đề bút dính mực, đem nhét vào trong tay Diệp Thư.

Sau đó, hắn nắm chặt tay Diệp Thư, thân thể nghiêng về phía trước. Nhất bút nhất hoạ, Diệp Thư bị Tấn Vọng dẫn dắt , tự tay viết xuống cái tên đã theo mình nhiều năm.

Diệp... Thư.

Diệp Thư bỗng nhiên chợt lóe một tia cảm giác kỳ dị.

Tấn Vọng ở rất gần, gần đến mức Diệp Thư chỉ cần vừa nhấc mắt lên liền có thể nhìn thấy hắn. Trong con ngươi của hắn phản chiếu ánh đèn màu sáng nhạt, mặt nghiêng đường nét tinh xảo tuấn mỹ, soi không ra bất kỳ nét xấu nào.

Diệp Thư trong lòng rung động nhè nhẹ, vội vã dời ánh mắt. Tục danh kết thúc, phong chiếu thư này coi như là hoàn thành. Diệp Thư nhìn Tấn Vọng thu hồi chiếu thư, tâm tình có chút phức tạp.

Không cần phải lo vì hắn không thể nào quân tâm hết chuyện hậu phi, chỉ cần bây giờ có thể bảo vệ tốt tính mạng, sau đó chờ có cơ hội liền đào tẩu.

Tâm tình phức tạp là bởi vì... Cậu đã chuẩn bị một sọt đầy ắp các tin tức tuyệt mật có thể giúp hắn thống nhất thiên hạ, nhưng Tấn Vọng chỉ là muốn cậu làm ấm giường???

Tên bạo quân này thật sự rất không có cái tâm nghề nghiệp gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro