Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Diệp Thư bây giờ ăn ở cùng với Tấn Vọng, tự nhiên cũng sẽ dùng phòng tắm của hoàng đế. Bể tắm được làm từ bạch ngọc được gọt dũa khéo léo, lớn chừng nửa gian nhà, nước được truyền trực tiếp từ suối nước nóng trong núi, hơi nóng bốc lên lượn lờ tựa mây khói.

Diệp Thư bước vào bên trong làn nước ấm áp, nội thị đưa cậu tới lại không vội vã rời đi.

"Làm sao đấy?"

Nội thị không biết từ đâu dâng lên một cái khay, trên khay là một hộp chứa chất cao màu trắng, thoang thoảng hương hoa hồng: "Nô tài tới hầu hạ ngài tắm rửa."

Diệp Thư quét mắt tới chất cao màu trắng kia, mắt tối sầm lại: "Không muốn, đi ra ngoài!"

"Nhưng bệ hạ có dặn dò..."

Diệp Thư cười lạnh: "Ngươi dám chạm ta một chút thử xem?"

Nội thị phải im lặng. Hắn làm việc trước mặt hoàng đế, quan trọng nhất là nghe lời đoán ý, xem xét thời thế.

Thanh niên trước mắt này bây giờ tuy thất thế, nhưng cậu cũng từng là độc chưởng quyền thế, một thừa tướng phong quang vô hạn của một quốc gia, thủ đoạn không thể khinh thường.

Bây giờ người này phạm vào tội lớn, bệ hạ không những không xử tử, ngược lại treo đầu dê bán thịt chó đem người này bảo vệ. Càng có thể thấy được địa vị trong lòng bệ hạ. Người như vậy không thể trêu chọc.

Nội thị đã hiểu rõ ràng lợi và hại, thả khay xuống khay, hướng Diệp Thư hành lễ xin cáo lui. Cửa điện khép kín, trong điện chỉ còn một mình Diệp Thư.

Cẩu! Hoàng! Đế!

Diệp Thư vừa tức vừa giận, chỉ hận mình bây giờ bị người quản lý nên không chỗ có thể trốn. Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu ở trong rừng cây, cậu thà là để tình độc trên người dằn vặt đến chết cũng sẽ không tìm người cầu viện! Làm sao có thể thấy người là liền nhào tới, một chút định lực cũng không có! Diệp Thư vừa mắng Tấn Vọng, vừa mắng chính mình, mang theo tức giận đến khi tắm xong.

Hộp cao bị đặt bên cạnh bể tắm. Dùng hay là không dùng đây? Diệp Thư không quyết định được. Quân vô hí ngôn*, tên cẩu hoàng đế kia nói đêm nay sẽ thị tẩm hắn, khẳng định không có khả năng chỉ là nói chơi được. (*Quân vô hí ngôn: bậc quân vương không nói chơi)

Không dùng khẳng định cậu sẽ khó chịu chết mất. Nhưng mà nếu phải dùng... thì thứ đồ chơi này phải dùng như thế nào???

Hơi nước nóng từ bể tắm bốc lên làm sắc mặt Diệp Thư ửng hồng, cậu cắn răng, dùng đầu ngón tay hướng phía sau tìm kiếm. Diệp Thư bình sinh vẫn không có trải nghiệm như thế này. Mùi hoa hồng thơm ngát từ ngón tay lan ra, Diệp Thư lúng túng lấy mấy lần, làm sao cũng không tìm được đúng cách, ngược lại làm chính mình không thoải mái.

Một lát sau, Diệp Thư nhanh chóng ngừng lại, đem đồ vật trả về chỗ cũ. Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, Diệp Thư mới trở lại tẩm điện. Cậu vừa đi vào, liền bị một bóng người cao lớn ôm lấy từ phía sau.

Tấn Vọng chôn đầu mình bên gáy cậu, nhẹ nhàng ngửi một chút: "Tự mình lộng qua rồi sao?"

Thanh niên đã dùng qua Ức tố đan, trên người không nghe ra nửa phần tin tức tố, thay vào đó chính là mùi hoa hồng nhè nhẹ thơm ngát. Ngọt ngào đến câu nhân. Tai Diệp Thư đỏ cả lên, không được tự nhiên mà nghiêng đầu đi.

"Kỳ thực cô có thể giúp ngươi, chỉ có điều như vậy cũng tốt..." Tấn Vọng kéo Diệp Thư đi tới bên giường ngồi xuống, khẽ nâng cằm, nhìn thẳng ánh mắt Diệp Thư, "Bắt đầu đi."

Bắt đầu... Cái gì?

Diệp Thư dáng vẻ tay chân luống cuống rơi vào ánh mắt Tấn Vọng, hắn cười nhẹ: "Ngươi muốn cầu cạnh cô, đương nhiên phải để cô nhìn thấy thành ý của ngươi."

"Ta..." Diệp Thư cắn chặt đôi môi, viền mắt hơi đỏ lên, "Ta không biết."

Mỹ nhân tắm rửa luôn làm người vui tai vui mắt, huống hồ thanh niên trước mắt khí chất xuất trần, hạng tầm thường sao có thể so được. Sợi tóc ướt rải rác ở phía sau, gò má đến cổ đều bị hơi nước hun đến ửng hồng, một giọt nước chảy xuống tạo thành một đường uốn lượn lướt qua bên gáy đi vào cổ áo, làm người ta phải mơ màng.

Chẳng trách người trên phố đều nói, Diệp tướng chính là Trường Lộc đệ nhất mỹ nhân. Lời ấy quả không sai.

Tấn Vọng mềm lòng, cũng không tiếp tục gây khó dễ cho cậu, vỗ vỗ bên cạnh: "Tới đây, ta dạy cho ngươi."

Cẩu, hoàng, đế!

Diệp Thư trầm mặc nhìn chăm chú Tấn Vọng, thầm nghĩ tên cẩu hoàng đế này quả nhiên là mơ ước thân thể của hắn, ngay cả bày ra dáng vẻ yếu ớt cũng không còn tác dụng gì nữa.

Đêm nay chắc chắn tránh không khỏi. Thôi, cứ coi như là diễn một màn kịch thôi. Coi như xui xẻo bị chó cắn.

Tấn Vọng không biết mình trong lòng đối phương đã bị mắng thành cái gì, hắn đem người kéo lên giường, thanh niên dựa vào lồng ngực của hắn, sợi tóc đen mượt cứ vậy mà tản ra trên giường. Con ngươi của thanh niên lấp lánh như chứa sao trời, mang một ánh mắt sạch sẽ trong suốt ngước lên nhìn Tấn Vọng, không giấu được hoảng loạn cùng căng thẳng trong đó. Tấn Vọng không tự chủ mà hô hấp có chút nặng nề.

Diệp Thư hơi nhíu mày: "Ngươi uống rượu sao?"

Màn vải bên trong, chẳng biết lúc nào lan tỏa khắp nơi mùi rượu thơm.

Tấn Vọng thần sắc hơi sững sờ, gật đầu: "Ừ, vừa nãy trong lúc chờ ngươi có uống mấy chén."

"Đây là rượu gì vậy, nghe mùi thật thơm..."

Diệp Thư bị mùi hương đó câu dẫn thất thần, không nhịn được ngẩng đầu lên, tới gần vị trí có mùi dày đặc nhất là giữa cổ Tấn Vọng mà hít một cái thật mạnh.

Tấn Vọng sắc mặt tối sầm.

Hắn đã phân hóa sớm hơn so với Diệp Thư hai năm, thân lại sinh ở gia đình đế vương, sớm đã học được nên làm gì để khống chế tin tức tố. Thế nhưng, trước mặt Khôn Trạch của mình thì không cần. Ở trên giường lại càng không cần.

Mùi rượu trong màn vải lan ra càng ngày càng đậm.

"A..." con ngươi Diệp Thư khẽ run, không tự chủ mà phát ra một tiếng than nhẹ.

Trước khi dùng bữa, Diệp Thư đã dùng Ức tố đan, vô luận tin tức tố của Tấn Vọng có đậm đặc ra sao, cậu cũng sẽ không chịu đến ảnh hưởng.

Phản ứng như thế chỉ có một khả năng. Đó chính là khi Càn Nguyên và Khôn Trạch có độ phù hợp cực kì cao, bản năng hấp dẫn sẽ phá bỏ mọi cản trở của đan dược. Chỉ có điều ảnh hưởng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Sau khi uống thuốc, cậu sẽ không bị dụ dỗ mà động tình, cũng sẽ không phát ra tin tức tố của chính mình. Tấn Vọng cụp mắt nhìn người trong ngực, bỗng nhiên có chút hối hận.

Không nên vội vã cho cậu uống thuốc.

Hắn đã từng thấy bộ dạng của cậu bị tin tức tố của hắn hấp dẫn. Dáng dấp kia... So với hiện tại xinh đẹp hơn trăm lần.

Trong màn vải âm thanh cởi y phục truyền ra, là Tấn Vọng cởi áo khoách Diệp Thư ra. Vết tích lần trước trên người thanh niên vẫn còn lưu giữ, Tấn Vọng từ từ lướt qua, làm người trong lòng bất an run rẩy.

Diệp Thư da dẻ trắng mà mỏng manh, bấm nhẹ cũng để lại một đường đỏ hồng.

Tấn Vọng ở trên người cậu chiếm tiện nghi một hồi lâu, bên tai thanh niên đều nhiễm một màu đỏ ửng, hắn mới vỗ nhẹ bả vai đối phương: "Chờ cô hầu hạ ngươi sao, tự mình học hỏi đi."

Thanh niên đã bị tin tức tố đậm đặc của đối phương làm cho mơ mơ màng màng, cậu mê man mà nhìn Tấn Vọng, bàn tay bị đối phương dẫn dắt tới phần hạ thân của hắn.

"Nơi này." Tấn Vọng âm thanh khàn khàn, "A Thư ngoan, vươn tay đến nào."

Diệp Thư quỳ ở trên giường, trừng mắt nhìn.

"Không muốn." Tinh thần phản nghịch của Diệp Thư dâng trào, nhào tới lòng ngực Tấn Vọng, tựa như một chú chó con mà ngửi ngửi hắn, "Mùi vị trên người ngươi thật thơm nha, cho ta ngửi nhiều hơn xíu nào."

Tấn Vọng từng bước dụ dỗ: "Nghe lời, cầm đi, cô liền cho ngươi ngửi."

"Đây là ngươi nói, ngươi không thể gạt ta..." Diệp Thư cuối cùng cũng chịu đem tay để lên nơi đó, nhỏ giọng nói, "Ngươi toàn là gạt ta..."

Tấn Vọng hô hấp căng thẳng, mới hỏi ngược lại: "Cô khi nào thì lừa gạt ngươi?"

"Ngươi chính là gạt ta. Không chỉ có gạt ta, mà còn làm ta sợ, bắt nạt ta... Tên cẩu Tấn Vọng chuyên ức hiếp người, ngươi là cẩu không ai sánh bằng."

Tấn Vọng: "..."

Từ lúc đăng cơ tới nay, Tấn Vọng chưa bao giờ bị người khác mắng nhiều như vậy. Ở với thanh niên này mấy ngày, liền bị mắng tối tăm mặt mũi.

Nhưng Tấn Vọng lại không thể tức giận được. Chung quy hắn xưa nay đối với người này không thể nhẫn tâm được.

"Rõ ràng là ngươi lừa ta." Tấn Vọng trầm mặc hồi lâu, thấp giọng mở miệng, "Còn nhớ ba năm trước ngươi đã nói với ta cái gì sao? Ngươi nói tương lai, ta sẽ thống nhất thiên hạ, trở thành quân vương chí cao vô thượng. Ngươi nói khắp thiên hạ, đất nơi này đều là của vua, người nơi này đều là thần dân của vua."

"... Trừ ngươi ra."

"Với ta ngươi vĩnh viễn không phải là thần dân. Ngươi là bằng hữu của ta, là tri kỷ, là huynh đệ."

Diệp Thư trầm mặc không nói, cậu cúi đầu, chậm rãi dựa vào lồng ngực Tấn Vọng.

Tấn Vọng vuốt ve tóc của cậu, nhẹ giọng nói: "Ba năm, cô vẫn muốn hỏi những lời này của ngươi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội."

"... Ngươi muốn hỏi gì?" Diệp Thư âm thanh truyền đến, tinh thần mê man nhẹ nhàng nói,

Tấn Vọng: "..."

Tấn Vọng cúi đầu xuống, nhìn thanh niên gối lên hắn bả vai, hai mắt đã nhắm lại.

"... Diệp Thư?"

"Diệp Kỳ An, ngươi lại lừa cô đúng không?"

Diệp Thư không có trả lời. Cậu nhắm mắt, hai má đỏ ửng, cả người cuộn tròn tại trong lồng ngực Tấn Vọng, miệng còn nhỏ giọng lầm bầm cái gì đó. Một tay cậu thậm chí còn nắm...

Tấn Vọng hơi động, Diệp Thư theo bản năng xiết chặt tay hơn.

Tấn Vọng hít vào một ngụm khí lạnh, buồn bực nói: "... Diệp Kỳ An ngươi hồ nháo cái gì thế!"

Diệp Thư vẫn không trả lời.

Hai người giằng co một lát, mãi đến khi hô hấp Diệp Thư dần dần ổn định, thậm chí lên ngáy khò khè nho nhỏ.

Dáng dấp kia, nhìn thấy thế nào cũng giống như... Là say rồi.

Say rồi sao???!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro