Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sn

Một tuần nghỉ lễ trôi qua nhanh chóng, chỉ chớp mắt mà đạo diễn đã thông báo trong nhóm cho mọi người chuẩn bị đi quay phim.

Lúc Ninh Dữ Ý nhận được tin nhắn này, cậu vẫn còn đang mơ màng, nheo mắt đọc hết tin nhắn, rồi bắt đầu suy nghĩ sẽ gửi mèo ở đâu.

Chu Nhị Hoà vì bận việc riêng mà liên tục tăng ca, có khi tối muộn đến mức không có thời gian về nhà thuê, đành ngủ tạm ở văn phòng. Nói gì đến việc chăm sóc mèo nữa.

Ninh Dữ Ý vốn dĩ định gửi tạm mèo con ở bệnh viện thú y, tiện cho việc bệnh viện định kỳ kiểm tra sức khỏe cho mèo, cũng khá thuận tiện.

Tuy nhiên, tối hôm đó khi ăn tối, Phàn Trung Xuyên chủ động đề nghị nhận chăm sóc mèo.

"Anh Phàn rất bận rộn mà." Ninh Dữ Ý gắp miếng đậu phụ mapo trong bát, "Có tin đồn rằng một phút anh kiếm được ít nhất bốn vạn đô la đấy."

Bốn vạn đô la Mỹ! ! !

Cũng chỉ là ít nhất.

Ninh Dữ Ý thầm thán phục trong lòng.

"Có dì giúp việc chăm sóc ở nhà, dì trước đây cũng từng nuôi mèo cho bố mẹ tôi." Phàn Trung Xuyên thong thả nói lý do, "Và nếu để ở nhà tôi, em có thể thường xuyên gặp mèo."

Ninh Dữ Ý tỏ vẻ nghi ngờ.

"Tầng bốn có thể tạm thời cải tạo thành phòng mèo, em có thể xem camera để quan sát chúng bất cứ lúc nào."

Điều kiện này thực sự khiến Ninh Dữ Ý động lòng.

Điều cậu luôn do dự chính là nếu bệnh viện thú y không chăm sóc tốt, dẫn đến việc Mèo mẹ có thể bị nhiễm bệnh gì đó hoặc mang thai lần nữa trong thời kỳ cho con bú thì phải làm sao.

Bây giờ Phàn Trung Xuyên đã hoàn toàn xóa bỏ lý do khiến cậu lo lắng, vì vậy sau khi cân nhắc một chút cậu đã đồng ý.

Ngày sắp đi, Ninh Dữ Ý ôm theo mèo, Phàn Trung Xuyên đến sớm để giúp cậu lấy đồ dùng cho mèo, cùng nhau đưa mèo đến biệt thự của Phàn Trung Xuyên ở tầng bốn.

Chỉ đến khi nhìn thấy dáng vẻ trên tầng bốn, Nịnh Dữ Ý mới nhận ra việc "tạm thời cải tạo thành phòng mèo" mà Phàn Trung Xuyên rốt cuộc là cải tạo thành ra như nào.

Cả một bức tường dài gần bảy mét được đóng thành giá leo cho mèo, sàn nhà trải đầy thảm lông xù, đảm bảo mèo có thể nằm ngủ ở bất cứ đâu. Bức tường đối diện treo đầy đồ chơi cho mèo, thoạt nhìn đây chính là thiên đường của mèo.

Ninh Dữ Ý xách theo con mèo, đứng im lặng trước cửa phòng mèo tầng bốn.

"Sao vậy?" Phàn Trung Xuyên áp sát vào người Ninh Dữ Ý, nhận lấy con mèo trong tay cậu và đặt vào trong, "Có chỗ nào không tốt sao?"

Nào phải chỗ nào không tốt, mà chỗ nào cũng tốt quá.

Ninh Dữ Ý xoa xoa khuôn mặt hơi cứng đờ, hít thở sâu, bước chân trần vào trong.

Thảm trải trên sàn nhà rất dày, Ninh Dữ Ý đi chân trần trên đó cũng không cảm thấy lạnh.

Vì được cải tạo thành phòng mèo, nên tất cả các cửa sổ tầng bốn đều bị bịt kín để tránh mèo vô tình nhảy ra ngoài.

Ninh Dữ Ý mở hộp vận chuyển, bế Điềm Điềm ra ngoài.

Vì là môi trường mới lạ, Điềm Điềm có chút sợ hãi, bám chặt lấy Ninh Dữ Ý không chịu buông. Hai chú mèo con kia thì ngược lại, tung tăng chạy nhảy khắp nơi, ngã lăn ra thảm cũng không hề đau đớn.

Ninh Dữ Ý bật cười, đổi tư thế ôm Điềm Điềm: "Ngoan nào, ăn chút đồ ăn nhẹ trước nhé."

Sau khi cho mèo ăn nhẹ, mèo đã thư giãn một chút, bắt đầu khám phá xung quanh trong phạm vi nhỏ, cho đến khi đi đến giá cào mèo cỡ lớn được lắp trên tường, khơi dậy bản năng nhảy nhót của mèo, bắt đầu vui vẻ nhảy vọt trên tường.

Xác nhận rằng mèo đã thích nghi với môi trường, Ninh Dữ Ý mới đi đến Hải Thị.

Đi tới hội nhập với Tạ Duệ Châu.

Chu Nhị Hoà bận rộn không thể theo bên cạnh Ninh Dữ Ý, Tạ Duệ Châu dứt khoát tăng gấp đôi lương cho Diêu Dao, để cô kiêm luôn cả trợ lý cho Ninh Dữ Ý.

Một tuần không gặp, năm người tụ tập trò chuyện một lúc, sau đó dọn dẹp căn nhà nhỏ rồi thong thả uống trà trong sân.

Trà họ uống vẫn là trà do người nông dân tự làm, hái những búp trà non và tươi nhất.

"Nếu không có khách mời đột xuất đến, quay như vậy cũng khá ổn đấy chứ." Trang Nhung dựa vào chiếc ghế dài duy nhất, tay cầm chiếc quạt mo thô sơ, "Cảnh đẹp này thật khiến người ta thư giãn."

"Đúng vậy, gameshow này không mang tính thương mại cao lắm." Lưu Thiên Thành cắn hạt dưa.

Ninh Dữ Ý cúi đầu, đang nhìn chú mèo trên màn hình giám sát.

Dì giúp việc nhà Phàn Trung Xuyên sáng sớm đã đến dọn dẹp phòng mèo, thay cát, thêm thức ăn nhẹ cho mèo. Bây giờ, Điềm Điềm đã ăn no nê, đang nằm phơi nắng cho hai chú mèo con bú sữa.

Tạ Duệ Châu ở bên cạnh vừa xem vừa phối hợp cùng nhìn căn nhà trong camera, trong đầu hiện lên cảnh báo.

"Đây là cửa hàng thú cưng gửi mèo?", Tạ Duệ Châu lo lắng hỏi.

"Không phải đâu." Ninh Dữ Ý cong môi cười rạng rỡ, "Ở nhà anh Phàn, anh ấy giúp em nuôi mấy ngày."

Tạ Duệ Châu trong lòng "Lộp bộp" một tiếng.

Tạ Duệ Châu muốn nói với em trai mình rằng đừng tin Phàn Trung Xuyên quá, anh ta đang có ý đồ không tốt với cậu.

Nhưng lời nói đến bên miệng lại nghẹn lại, vì em trai mình thực sự rất vui.

Nhìn thấy vẻ mặt cười đến cong mắt của em trai, Tạ Duệ Châu nuốt những lời định nói vào bụng, tiếp tục cùng em trai xem mèo.

Tiếng chuông điện thoại trong nhà lại vang lên, Trang Nhung miễn cưỡng đứng dậy đi nghe máy.

Chưa đầy một phút, Trang Nhung đã từ trong nhà đi ra, vẻ mặt phức tạp.

"Có người này trong làng giải trí ư? " Trang Nhung ngơ ngác ngả người ra ghế nằm, "Tổng cộng chỉ nói ba câu, mỗi câu không quá mười chữ."

"Nhưng giọng nói thật hay, giống như một diễn viên lồng tiếng."

"Diễn viên lồng tiếng? Không phải là người dẫn chương trình chứ?" La Bân chen vào nói.

"Không biết, giọng nói như tiếng đàn cello vậy, thật êm tai." Trang Nhung cảm thán, "Cái quan trọng nhất là không gọi món, để chúng ta muốn làm gì thì làm."

"Đệt, hay vậy sao?" La Bân vỗ vỗ vụn đậu phộng, "Vậy chắc chắn không phải bạn của tôi rồi."

"Nói thật ra, cũng không phải bạn của tôi." Lưu Thiên Thành giơ tay.

Ninh Dữ Ý nhìn thẳng vào Trang Nhung, nhưng chỉ nhận được một cái nhún vai đáp lại.

"Đợi đến mai đi."

Sau bữa tối đơn giản, mọi người lên giường ngủ sớm để chuẩn bị cho buổi chụp ảnh chính thức vào sáng mai.

Ninh Dữ Ý luôn có chất lượng giấc ngủ rất tốt, vừa nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc là đã ngủ thiếp đi, chỉ còn lại Tạ Duệ Châu tựa vào đầu giường, nhìn ngắm khuôn mặt lúc ngủ của em trai mình mà thở dài.

Tạ Duệ Châu bấm vào nhóm chat gia đình trên Wechat, nơi mà mấy tháng nay không có tin tức gì, và kể lại chuyện của Phàn Trung Xuyên.

Song Mộc (Lâm Ý Nguyệt): Phàn Trung Xuyên có ý gì Tiểu Mộc Mộc à? ???

Tạ Lâu: Không được, không thể, thằng nhóc Phàn gia kia nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới!

Tạ Dực Nam: Đúng là không có ý tốt gì, A Châu hãy canh chừng hắn cho cẩn thận.

Tạ Duệ Châu: Ừ, biết rồi.

Tạ Duệ Châu: Nhưng Ninh Ninh rất thích chơi với Phàn Trung Xuyên, đừng nói cái này trước mặt Ninh Ninh.

Mấy người bàn tán về Phàn Trung Xuyên, nói anh không tốt đẹp gì. Rõ ràng là một trong những quý ông độc thân hoàng kim được yêu thích nhất trong nước, nhưng lại bị Tạ gia nói rằng anh nham hiểm, không tốt bụng, trâu già gặm cỏ non đủ thứ,...

Cuối cùng, Tạ Dực Nam đề nghị kéo Ninh Dữ Ý vào nhóm chat chung.

Tạ Duệ Châu bảo Tạ Dực Nam đừng vội, y sẽ từ từ nói chuyện với Ninh Dữ Ý.

Tạ Duệ Châu: Xóa lịch sử trò chuyện đi, để Ninh Ninh không nhìn thấy.

Sau khi tất cả mọi người đều cam đoan hết, Tạ Duệ Châu mới tắt điện thoại và đi ngủ.

Tất cả mọi người trong Tạ gia tối nay đều có chung một suy nghĩ

— Khó khăn lắm mới tìm được đứa em/con trai thất lạc bao lâu nay, còn chưa được gia đình cưng chiều đàng hoàng, họ Phàn đã muốn lừa đi ư, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới!

--------------------------

Sáng hôm sau, Ninh Dữ Ý hiếm hoi dậy sớm nhất, vào bếp nấu mì sợi, đợi La Bân và những người khác thức dậy cùng ăn sáng nóng hổi.

"Nấc." Lưu Thiên Thành no nê đánh một cái ợ, "Thật thoải mái."

Mang theo thiết bị thu âm, họ chính thức bắt đầu ghi hình.

Buổi sáng diễn ra khá bình thường. Sau khi hoàn thành các công việc cơ bản, mọi người quây quần trò chuyện. Ninh Dữ Ý ôm chú chó lông xù to lắng nghe họ bàn tán về những tin đồn trong giới giải trí, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Chú chó lông xù quả không hổ danh là "chàng trai ấm áp" trong loài chó, nó cuộn tròn trong lòng Ninh Dữ Ý, ngoan ngoãn cho vuốt ve, ôm ấp và véo tai.

Bỗng nhiên từ phía trước sân nhà vọng đến tiếng ồn ào. La Bân ra ngoài xem rồi quay lại báo cho mọi người biết rằng khách mời sắp đến.

"Đi đón khách quý thôi." Lưu Thiên Thành vẫy tay.

Mọi người đã ra sân, nhìn về phía con đường dẫn đến căn nhà nhỏ.

"Nhân viên bên kia phản ứng hơi quá nhỉ, tập này có lẽ có nhân vật quan trọng nào đó đến." La Bân vuốt cằm suy đoán.

"Chắc thế." Trang Nhung dựa vào lan can gỗ, "Nhìn vẻ mặt phấn khích của lão đầu hói kia kìa."

Mọi người đều đoán được.

Vài bóng người từ xa từ từ xuất hiện, đi về phía căn nhà gỗ.

"Họ đến rồi." La Bân tiếc nuối vì lúc này không có ống nhòm trong tay, "Không nhìn rõ ai cả."

Ninh Dữ Ý cũng không nhìn rõ, nhưng lại đặc biệt tò mò.

Tạ Duệ Châu lấy điện thoại ra, mở camera phóng to tối đa, sau đó nhét điện thoại vào tay Ninh Dữ Ý: "Dùng cái này để nhìn."

! ! !

Đúng vậy, điện thoại có thể phóng to!

Ninh Dữ Ý bừng tỉnh, nhận lấy điện thoại của Tạ Duệ Châu và nhìn về phía đó.

Do camera điện thoại được phóng to tối đa, nên Ninh Dữ Ý nhìn thấy một đôi giày da đen, di chuyển lên trên là chiếc quần tây đen.

Rất nghiêm chỉnh, đến mức Ninh Dữ Ý càng muốn nhìn rõ khuôn mặt phía trên hơn.

Vì vậy, Ninh Dữ Ý di chuyển tay một chút, ước tính di chuyển về phía khuôn mặt.

Rồi, khuôn mặt của Phàn Trung Xuyên bất ngờ lọt vào tầm nhìn của Ninh Dữ Ý.

! ! ?

Ninh Dữ Ý không thể tin được, mở to mắt nhìn lại lần nữa, xác nhận người đến chính là Phàn Trung Xuyên, bỗng chốc trở nên ngớ ngẩn.

"Làm sao vậy? Ai đến?" Tạ Duệ Châu nhận thấy sự khác thường của em trai, liền hỏi.

"Phàn Trung Xuyên đó, anh ấy không làm việc sao?" Ninh Dữ Ý trả lại điện thoại cho Tạ Duệ Châu, quay người chạy ra cổng nhà, "Em đi đón anh ấy."

Tạ Duệ Châu cũng bị người Ninh Dữ Ý nhắc đến làm cho choáng váng, không ngờ Phàn Trung Xuyên lại truy đuổi người đến tận nơi ghi hình, nhất thời không theo kịp mạch não của Ninh Dữ Ý.

Ninh Dữ Ý chạy ra khỏi sân.

"Hồng hộc." Quá lâu không vận động, Ninh Dữ Ý thở hổn hển sau khi chạy xong, "Anh ơi, sao anh lại đến đây?"

Phàn Trung Xuyên bất đắc dĩ đỡ lấy Ninh Dữ Ý: "Sao lại chạy nhanh thế?"

"Thấy anh đến mà." Ninh Dữ Ý thở dốc một hồi mới bình tĩnh lại, nhìn về phía những nhân viên chương trình đi theo sau Phàn Trung Xuyên, "Anh là khách mời của chương trình này à?"

"Ừm."

Ninh Dữ Ý suy nghĩ một lúc, nhận ra đây có thể là lần đầu tiên Phàn Trung Xuyên tham gia show truyền hình, bèn lè lưỡi: "Chắc chắn tập này sẽ bùng nổ!"

Hai người sóng đôi đi về phía căn nhà nhỏ, trong lúc đó Ninh Dữ Ý không ngừng trò chuyện với Phàn Trung Xuyên.

So với thái độ tích chữ như vàng, bộ dáng lãnh đạm, kiệm lời với nhân viên chương trình trước đây, chỉ nói khi cần thiết, Phàn Trung Xuyên trước mặt Ninh Dữ Ý dường như "sống lại", khiến cho thầy VJ đi theo đằng sau cảm thấy như Phàn Trung Xuyên mà hắn quay trước đây là giả.

Nhưng rất nhanh sau đó, VJ nhận ra rằng những gì hắn nhìn thấy Phàn Trung Xuyên trước đây không phải là ảo giác hay ảo ảnh, Phàn Trung Xuyên luôn tỏ ra lạnh nhạt với Trang Nhung, thậm chí có chút quen thuộc với Tạ Duệ Châu nhưng Phàn Trung Xuyên cũng tỏ thái độ lạnh nhạt.

VJ từ từ chuyển mắt sang Ninh Dữ Ý, cảm thấy như mình đã khám phá ra một bí mật nào đó.

Ồ, có lẽ đó không phải là bí mật.

Rốt cuộc, Phàn Trung Xuyên hoàn toàn không có ý định che giấu điều gì.

=========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy