Chương 144

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07/12/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 144

Mục đích của Cố Nguyên Bạch chưa bao giờ chỉ dừng lại ở chiến thắng Tây Hạ một trận.

Y một là phải dùng một trận đại thắng này kinh sợ nơi địa phương, sau khi về nước sẽ thực thi loạt cải cách. Hai là muốn mượn cơ hội nhập binh Tây Hạ, biến quốc gia đang đứng trong giai đoạn suy yếu nhưng lại có rất nhiều thứ tốt trở thành của mình.

Thanh danh, lòng dân, Cố Nguyên Bạch thật lòng tham, cho tới bây giờ tất cả những thứ này y đều muốn.

Dùng những phương thức có chung mục đích, giảm bớt áp lực quân nhu trong nước Đại Hằng, hơn nữa để trấn áp địa chấn đã gây cho y ảnh hưởng tiêu cực.

Đến nỗi thả Lý Ngang Dịch.

Cố Nguyên Bạch híp mắt nhìn bóng dáng Lý Ngang Dịch rời đi một mình.

Y kéo căng cung tiễn, mũi tên nhọn nhắm ngay Lý Ngang Dịch, cung gỗ căng hết cỡ, sắc mặt bình tĩnh mà buông.

Cố Nguyên Bạch còn muốn dùng cái chết của hoàng đế Tây Hạ làm ngụy trang.

Lý Ngang Dịch còn có chút tác dụng, đế vương Đại Hằng nhân hậu có thể cho để cho mạng hắn sống nhiều thêm một thời gian.

Đợi đến lúc Lý Ngang Dịch chết, hắn sẽ phái người tự mình đến báo. So sánh với thiên mệnh vô căn cứ, hắn thua chính là vì một ngày này, vì Cố Nguyên Bạch đã chuẩn bị thật lâu cho trận chiến này.

Thiên mệnh nào có để mắt đến ngươi như vậy, để mắt đến ngươi chính là Cố Nguyên Bạch.

*

Hai tháng sau.

Tây Hạ Huệ ,Thái thú phủ Ninh Thành.

Đinh Yển từ trong y phục mùa đông dày nặng ngẩng đầu lên, nhẹ gõ cửa phủ thái thú.

Thái thú Hàn Uấn đã chuẩn bị rượu ngon sẵn đang chờ hắn, Đinh Yển cởi áo choàng cùng áo khoác giao cho gã sai vặt, người ngoài nhỏ giọng lui ra, trong phòng chỉ chừa lại hai người bọn họ.

Hàn thái thú nâng chén cùng Đinh Yển, cảm thán nói: "Tử Nham huynh, lời trước đó ngươi nói là đúng. Còn may ta nghe ngươi nói xong liền đóng thành trước, những thành trì cáng gần biên giới đều đã bị người Đại Hằng công phá."

Đinh Yển dùng tên giả Lưu Hiền hơi hơi mỉm cười, cũng nâng chén cùng uống với hắn, "Là Hàn huynh ngươi tin tưởng ta."

Nói xong, hắn tựa hồ nhớ tới những ngày không được người khác tín nhiệm, nặng nề thở dài.

Hàn Uấn mở miệng trấn an hắn vài câu, Đinh Yển lắc lắc đầu, không nghĩ nói tiếp, "Nước mất nhà tan đã ở ngay trước mắt, phủ Hưng Khánh lại còn ăn chơi đàng điếm, mặc kệ mọi việc."

Phủ Hưng Khánh chính là vương thành Tây Hạ, giờ phút này chủ nhân vương thành chính là mẫu thân của nhi tử nhỏ nhất do tiên đế sinh, được người khác gọi là tiểu vương phu nhân.

Hàn thái thú nghe vậy, thần sắc không khỏi tối sầm lại, "Tin Bệ hạ chết truyền ra không đến nửa tháng, thế mà bọn họ đã lăn lộn vương thành tới bộ dạng như vậy rồi."

Đinh Yển thở dài, "Hàn huynh, ngươi vẫn luôn ở trong Huệ Ninh Thành đóng cửa không ra, đương nhiên không biết đến tình huống bên ngoài. Phủ Hưng Khánh tuy nói là ăn chơi đàng điếm, kỳ thật cũng chỉ là lừa mình dối người. Hoàng đế Đại Hằng quá được lòng người, nghe nói bên trong không ít thành trì ở biên giới bị công phá đều là tự bản thân huyện thái thú ra lệnh mở cửa thành ra. Cứ như vậy mà tiếp diễn, đội quân Đại Hằng sớm muộn gì cũng sẽ đánh tới Huệ Ninh Thành."

Hàn thái thú trầm khuôn mặt nhấp một ngụm rượu ấm, "Y muốn đánh cứ đánh, bệ hạ có ân đối với ta, ta có chết cũng phải bảo vệ cho Huệ Ninh Thành. Huệ Ninh Thành dễ thủ khó công, cho y năm tháng y cũng không thể công thành được!"

Trong lòng Đinh Yển nói, xác thật quá khó công.

"Ngài còn không biết sao," Đinh Yển giơ cái ly lên che ở bên môi, hạ giọng nói, "Bệ hạ ngự giá thân chinh, tuyết lớn liên miên hai mươi ngày ngăn cản đường đi của hắn, thật vất vả đợi đến khi mặt trời lên cao, bệ hạ phái binh tiến công đánh Đại Hằng lại gặp phải rồng đất xoay người. Trải qua đại nạn, người Đại Hằng bắt được bệ hạ, tuy nhiên hoàng đế Đại Hằng nhân thiện, cảm thấy nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thực sự bất nghĩa liền sai người thả bệ hạ. Ai ngờ đến ngày thứ hai sau khi thả bệ hạ, bệ hạ ngược lại bị võ tướng Trịnh Triết Phái triều ta dùng một mũi tên giết hại."

Hàn thái thú đột nhiên buông ly rượu xuống, không thể áp chế giận dữ, "Ta sao lại không biết! Đại Hằng có một văn nhân tên gọi là Thường Ngọc Ngôn, viết văn chương trào phúng bệ hạ phạm phải thiên phạt, vừa là tuyết lớn vừa là rồng đất, tất cả đều giáng tội xuống bệ hạ ta, phần văn chương cũng đã từ Đại Hằng truyền tới Tây Hạ, ta nhìn thật sự là giận dữ trong lòng, thật sự là một bên nói bậy!"

Hắn nói xong liền nhìn về phía Đinh Yển, muốn tìm kiếm đồng thuận, "Tử Nham huynh, ngươi nói một chút, chuyện này có phải là muốn vu oan giá họa hay không?"

Đinh Yển lại trầm mặc.

Hàn thái thú sửng sốt, "Tử Nham huynh?"

Thật lâu sau Đinh Yển mới nói: "Hàn huynh, nếu như ta nhớ không lầm, từng có chuyện ngươi cùng võ tướng Trịnh Triết Phái bởi vì khuyên nhủ tiên đế cấm hương mà bị giam giữ vào trong đại lao?"

Hàn thái thú gật gật đầu.

"Khi ta từ phủ Hưng Khánh quay về, trong phủ Trịnh tướng quân đang bị xét nhà chém đầu, thanh danh của đại nhi tử Trịnh Văn Tài truyền xa, vốn dĩ rất là tôn sùng kính trọng bệ hạ, cảm ơn chuyện bệ hạ thanh trừ ô danh (*) cho mọi người lại còn cấm quốc hương, còn viết nhiều quyển văn chương ca tụng ân đức cùng tầm nhìn xa của bệ hạ. Nhưng ngày ấy hắn bị chém đầu lại là bộ mặt dữ tợn, rít gào nói hắn có mắt không tròng, nói......"

[(*) Ô danh: mang tiếng xấu]

Hàn thái thú thúc giục, "Nói cái gì?"

"Nói người buôn bán độc hương ở Tây Hạ, làm tiên đế cùng đông đảo thần dân hãm sâu trong độc hương trở thành người nghiện chính là đương kim bệ hạ." Đinh Yển một câu kinh người.

Hàn thái thú bỗng chốc đứng lên, "Không có khả năng!"

"Hàn huynh đừng vội, tại hạ cũng cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ," Đinh Yển bình tĩnh nói, "Bệ hạ ôn hòa, đều có ân với ta và ngươi. Chỉ là tại hạ lại không nghĩ ra, Trịnh tướng quân luôn luôn có thù báo thù có ân báo ân, binh quyền trong tay hắn không nói hai lời liền giao cho bệ hạ, vì sao lúc này thả tên bắn lén bệ hạ? Ta trái lo phải nghĩ cũng không ra được, lại không tin Trịnh gia nói, chỉ cảm thấy chẳng lẽ là tiểu vương phu nhân đã sai sử việc xấu xa gì, khiến Trịnh tướng quân không thể không làm như thế?"

"Đúng vậy, đúng đúng," tinh thần Hàn thái thú không tập trung mà ngồi xuống, "Nhất định là nàng dùng thủ đoạn gì đó."

Đinh Yển yên lặng uống rượu, đợi khi rượu đủ cơm no liền lui một bước đi nghỉ ngơi trước.

Ban đêm, Hàn thái thú vẫn cứ nghĩ đến lời Đinh Yển nói, mỗi khi nghĩ đến câu bệ hạ là người buôn lậu hương liệu liền cảm thấy toàn thân phát lạnh. Hắn lăn qua lộn lại mà ngủ không yên, khiến cho phu nhân bên cạnh cũng bị đánh thức.

Phu nhân không kiên nhẫn mà đập hắn một cái, "Ngươi không ngủ được là lại suy nghĩ cái gì?"

Hàn thái thú nhịn không được kể lại lời Đinh Yển nói vào lúc ban ngày cho nàng, "Tử Nham huynh tự mình nghe được đại nhi tử Trịnh Triết Phái nói lời như vậy ......"

Phu nhân trầm mặc một lúc lâu, "Tướng công, ta nói một câu ngươi chớ có tức giận. Mặc kệ độc hương này có liên quan đến bệ hạ hay không, khi hắn chưa xưng đế là một bộ dạng, sau khi xưng đế lại là một bộ dạng khác. Ai có thể nghĩ đến người đăng cơ chính là hắn? Người này thật sự cao thâm khó đoán, ngươi đấy, lo lắng một chút không cẩn thận liền bước vào vũng bùn."

Hàn thái thú nghiêm mặt, "Nói bậy."

"Ta nói bậy hay không trong lòng ngươi tự hiểu rõ," phu nhân nói, "Mặc kệ bệ hạ có liên quan đến quốc hương hay không, hiện giờ Tây Hạ là loạn thật sự. Ngươi muốn trở thành người thay vương tử thủ Huệ Ninh Thành, còn không bằng chờ binh lính Đại Hằng đánh tới khi chủ động mở cửa thành ra. Đối đãi với thành trì đầu hàng, người Đại Hằng có lễ lại nhân nghĩa, binh lính một mực tuân theo quy củ, không lấy một cọng lông gà của bá tánh. Ít nhất bọn họ so với thổ phỉ cường đạo còn tốt hơn, so với quân phản loạn còn tốt hơn, những việc này người trong thiên hạ đều biết. Nếu như ngươi muốn thể hiện lòng kính trong với bệ hạ đã mất, chung quy cũng phải nhìn bá tánh trong thành có suy nghĩ muốn cùng ngươi tử thủ thành trì hay không."

Hàn thái thú nói không ra lời.

Tây Hạ vốn bởi vì chuyện quốc hương đã chịu đòn nghiêm trọng, bạo động lớn nhỏ bùng phát khắp nơi. Hiện tại bệ hạ lại chết, vương thành gây sóng gió nhất thời, người Đại Hằng xâm lấn ngược lại là cho bá tánh chịu khổ một hy vọng giải thoát.

Thậm chí càng nhiều bá tánh đều đang nhón chân mong chờ nhân nghĩa đến.

Hàn thái thú trằn trọc một đêm.

Ngày thứ hai hắn liền cùng Đinh Yển thâm nhập vào trong bá tánh.

Liên tiếp năm ngày, Hàn thái thú cực kỳ tiều tụy. Đúng lúc này, vương thành lại xảy ra một chuyện lớn táng tận thiên lương.

Quân đội tiểu vương phu nhân phái đi chống đỡ Đại Hằng thất bại, thế nhưng nàng lại giết hết tất cả chủ soái tướng quân cùng toàn bộ đại thần vận chuyển lương thực quân nhu phía sau, hiện giờ mỗi một quan viên triều đình đều cảm thấy bất an.

Hàn thái thú thở dài không dứt, mà quan hệ giữa bệ hạ hắn nguyện trung thành cảm ơn cùng quốc hương Tây Hạ càng làm cho hắn cảm thấy nặng nề. Những hoài nghi này như là cây bắt đầu sinh trưởng, càng nghĩ lại liền càng cảm thấy kỳ quặc.

Chuyện này thật sự không liên quan đến bệ hạ sao?

*

Khí thế đội quân Đại Hằng tăng vọt, sau khi hội hợp cùng mười vạn quân phòng giữ, đội quân càng thêm dâng trào.

Quân đội này sau ba tháng mới tới Huệ Ninh Thành. Bá tánh trong thành tránh ở bên trong phòng, từ giữa khe cửa sổ cùng kẹt cửa nhìn ra quân đội Đại Hằng. Ban đầu Thái thú Hàn Uấn tính toán dựa vào ưu thế địa hình thề sống chết thủ vệ thành trì lại trầm mặc mà mở ra cửa thành.

Cố Nguyên Bạch có lễ gặp mặt với hắn, binh lính Đại Hằng cũng kỷ luật nghiêm minh như trong lời đồn.

Cục diện Hàn Uấn thái thú cho rằng nhất định sẽ xảy ra lại không có phát sinh, lo lắng Đại Hằng đánh cướp cường đoạt bá tánh cũng không phát sinh.

Hắn kinh sợ mà chiêu đãi hoàng đế bệ hạ Đại Hằng, sau khi nói chuyện phiếm với Cố Nguyên Bạch, nhiều lần muốn giao ra quyền thống trị Huệ Ninh Thành.

Còn Cố Nguyên Bạch lại là cười cười, nói: "Không vội."

Mỗi lân Cố Nguyên Bạch chiếm lĩnh một thành trì đều phải dừng lại một đoạn thời gian.

Thống kê hộ tịch, bài trừ tai hoạ ngầm. Vì về sau học phái cải cách, nhân cơ hội này cần xây dựng quan học. Chính sách Đại Hằng ưu đãi với bá tánh rất nhiều, mỗi tòa thành trì đều phải bỏ đi chính sách mà lập lại. Quan viên Đại Hằng muốn tới nơi này làm quan, vốn dĩ hoặc là điều động, hoặc là xem năng lực phán đoán của quan viên này có phù hợp hay không, nhưng vì tránh phiền toái không cần thiết, Cố Nguyên Bạch đều sẽ điều quan viên chủ động đầu hàng đến một chỗ khác nhậm chức.

Còn có một ít thế hào chiếm cứ tài nguyên quốc gia đã trở thành khối u ác tính.

Đất đai lại một lần nữa chia về cho bá tánh, việc chính đốn ở Tây Hạ cũng lanh lẹ thoải mái hơn nhiều so với Đại Hằng, hai mươi vạn đại quân ở ngoài thành, ai dám không nghe lời?

Mà bá tánh, sau khi bọn họ thật sự nhận được chỗ tốt liền sẽ khăng khăng một mực với Đại Hằng.

Khi quân đội Đại Hằng chỉnh đốn Huệ Ninh Thành, Đinh Yển dùng tên giả là Lưu Hiền âm thầm đến gặp Thánh Thượng, phủ thêm áo khoác, phong trần mệt mỏi mà ra khỏi thành.

*

Cố Nguyên Bạch đang nhìn Tiết Viễn uống thuốc.

Năm tháng trước Tiết Viễn chỉ có thể nằm ở trên giường không thể động đậy, hiện tại vết thương đã sớm khỏe. Hắn bị Cố Nguyên Bạch nhìn chằm chằm đến đốt ngón tay cứng đờ, da đầu tê dại, không thể làm gì nói: "Thánh Thượng, có thể không uống không?"

"Không thể," Cố Nguyên Bạch nâng tay áo lên, xương cổ tay hơi lộ ra, mặt mày ôn hòa, "Vết thương ngươi còn chưa tốt."

Tiết Viễn theo bản năng nói: "Về vết thương nhỏ này, từ ba tháng trước đã khỏi rồi ——"

Hắn trơ mắt mà nhìn Cố Nguyên Bạch rũ mắt, cái bóng nhợt nhạt vừa che xuống mang theo vài phần đau lòng khó nén.

"—— ta uống," thời gian một búng tay Tiết Viễn cũng không hề kiên trì, hắn ném cái muỗng, vùi đầu hai ba ngụm uống xong một chén nước thuốc sứ trắng, thật cẩn thận, "Ta uống xong rồi, ngươi đừng đau lòng."

Lặn lội đường xa thật lâu, chưa từng mảy may mang đến gió cát cho Thánh Thượng. Đá quý sắc bén được mài giũa càng thêm mượt mà, lóe lên ánh sáng ấm áp thấm vào lòng người, làm Tiết Viễn chỉ cần vừa thấy, đáy lòng cũng đau đớn theo.

Sau khi Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua chén thuốc, hai mắt sung sướng mà cong lên.

Tiết Viễn không khỏi tiến lên, "Ta thật sự khỏe."

"Thương gân động cốt một trăm ngày," Cố Nguyên Bạch đứng dậy đi xử lý chính vụ, "Ngươi phải nghe ta."

"Được, nghe ngươi," Tiết Viễn theo sau, "Thánh Thượng muốn ta uống đến khi nào thì ta uống đến khi ấy."

Khóe miệng Cố Nguyên Bạch cong lên, rút ra một quyển tấu chương nói, "Sau hôm nay là có thể ngừng."

Ánh mắt Tiết Viễn sáng lên, "Thật sự?"

"Thật sự," lòng bàn tay Cố Nguyên Bạch vuốt ve xương ngón tay, ngọc ban chỉ ôn nhuận như cũ, chê cười hắn nói, "Ngươi mới uống nước thuốc mấy tháng, ngày ngày đều là vẻ mặt đau khổ như vậy."

Tiết Viễn phủ nhận, "Đây không phải lo lắng vị đắng đầy miệng sẽ làm Thánh Thượng khó ngửi sao?"

Cố Nguyên Bạch nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Dư quang nhấc lên như một sợi tơ màu đỏ, triền triền miên miên vòng ở trên người Tiết Viễn, "Trẫm đã uống thuốc rất nhiều năm, trong khoảng thời gian này cũng chưa từng ngừng qua, chẳng lẽ trẫm cũng khó ngửi?"

"Này...... Thần cũng không biết," Tiết Viễn chậm rì rì nói, "Rốt cuộc đã lâu rồi Thánh Thượng không cho thần chạm vào."

Hàm ý bên trong lời hắn nói mang theo táo bạo trắng trợn, Cố Nguyên Bạch bật cười. Y đặt chính vụ ở một bên, khuỷu tay chống ở trên bàn, ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía Tiết Viễn.

Tiết Viễn như là người khát nước rốt cuộc cũng thấy quả mơ to tròn, giây lát liền nghiêng người qua.

Thánh Thượng giơ tay áo lên, ống tay áo to rộng che lấp khuôn mặt hai người, lông mi y khẽ run, ở dưới bóng tối nhẹ nhàng đưa môi lên, "Là hương vị gì?"

"Thơm," Tiết Viễn nhắm mắt lại, cái mũi khẽ động, ngửi mùi hương giữa môi răng Thánh Thượng, "Hương thơm thoang thoải."

Thánh Thượng bị chọc cười, lại hôn hắn một cái, trấn an nói: "Ngoan. Chờ trẫm xử lý tốt chính vụ, buổi tối lại chơi với ngươi."

Tay áo bọc gió thơm rơi xuống, Tiết Viễn bị một câu trấn an này của Thánh Thượng làm cho hai tai phiếm hồng, hắn đã đứng phát ngốc trong chốc lát, ngoan ngoãn đi đến một bên bất động nhìn chằm chằm Thánh Thượng.

Qua sau một lúc lâu, sắc mặt Tiết Viễn ửng hồng, hô hấp tăng tốc mà cho bản thân một cái tát.

Tiết Cửu Dao, tại sao ngươi lại giống như là tiểu cô nương vậy?

_________________________________________

Chỉ up truyện trên W-a-t-t-p-a-d, W - A - T - T - P - A - D :)))))

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro