Chương 159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23/12/2021
_________________________________________

Tác giả: Vọng Tam Sơn

Nguồn convert: wikidth.com

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 159

Cố Nguyên Bạch chưa bao giờ biết bản thân có một ngày bởi vì người khác mà trở nên hoảng loạn như vậy.

Y là một người bình tĩnh như vậy, hiện giờ lại chỉ có thể gò bó chính mình mà khổ sở phát tiết, chật vật giống như hồng thủy chồng chất vượt qua bờ sông, mãnh liệt từ chỗ cao đổ xuống.

Tiết Viễn cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống trên mặt, trong bóng tối, tim hắn giống như không tiếng động được từng giọt nước mắt này trấn an lại.

"Nguyên Bạch, đừng khóc."

Cố Nguyên Bạch cật lực áp chế âm thanh run rẩy, "Ngủ."

Cố Nguyên Bạch ở chỗ này, Tiết Viễn đã lâu không an tâm như vậy, hắn nghe lời nhắm mắt, dần dần ngủ say.

Hắn ngủ, tiếng ngáy liền vang lên. Cảm xúc mất khống chế của ra Cố Nguyên Bạch an ổn lại trong từng tiếng ngáy này, y thu tay, mí mắt sưng đỏ, cúi đầu liền thấy mặt Tiết Viễn giống như đều bị nước mắt y rửa qua một lần.

"Điền Phúc Sinh," thanh âm mất tiếng, "Mang tới."

Đại thái giám ở ngoài cửa sớm đã nghe được động tĩnh, lo lắng đề phòng mà tự mình bưng nước đến hầu hạ Thánh Thượng lau mặt, đôi mắt buông xuống, tránh đi mặt rồng Thánh Thượng đã khóc.

Khi Cố Nguyên Bạch lên tiếng lần nữa đã bình tĩnh lại, "Ngươi nói xem, trẫm có nên để hắn đi hay không?"

Điền Phúc Sinh cẩn thận nói: "Chính Sự Đường đã ghi tên của Tiết đại nhân vào trong danh sách."

Cố Nguyên Bạch trầm mặc thật lâu, đem khăn đã ngâm qua nước ấm đắp lên mắt, mệt mỏi thở dài: "Ta cũng không chuẩn bị để hắn lưu lại."

Cố Nguyên Bạch là người kiêu ngạo, Tiết Viễn cũng vậy. Cố Nguyên Bạch hiểu hắn, Tiết Viễn không phải không muốn đi trên con đường tơ lụa, chỉ là bởi vì hắn không muốn phải rời khỏi Cố Nguyên Bạch.

Tiết Viễn sợ bản thân sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời Cố Nguyên Bạch cho nên hắn liều mạng mà lập công, muốn biến thành năng thần xứng đôi với Cố Nguyên Bạch, trở thành người để Cố Nguyên Bạch có thể dựa vào.

Công tích của Cố Nguyên Bạch đã nhiều đến có thể đếm ngoài đầu ngón tay, từ khi y lập quan trừ gian thần Lư Phong đến bây giờ, thành tựu về văn hoá giáo dục võ công giống như có thể so với lập công lao lớn. Hiện giờ là thái bình thịnh thế, chuyện có thể lập công trong hai năm tới Tiết Viễn đều đã làm tất cả, nhưng đều là lập công nhỏ, còn cách xa chưa đủ.

Trừ bỏ chuyển đi hoặc là gom góp công trạng, con đường tơ lụa chính là con đường lập công lớn nhất hiện giờ. Nếu như có thể xây dựng lại con đường tơ lụa, vậy đó là công lao có thể danh lưu sử sách, có thể làm tên của Tiết Viễn chặt chẽ ghi lên bên người Cố Nguyên Bạch. Nguyên nhân chính là vì như thế mới có nhiều quan viên không sợ hiểm trở cũng muốn bước lên hành trình.

Bỏ lỡ cơ hội lần này, cho dù là lần thứ hai bước lên con đường tơ lụa, cũng không có công lao lớn như lần này.

Nếu nói là ở lại kinh thành gom góp công trạng, nhưng Tiết Viễn ngủ ở trong cung đều sẽ bị buộc tội, mười mấy năm hai mươi mấy năm gom góp...... Gom góp đến thời điểm không sợ ngự sử buộc tội, bọn họ đều đã bao lớn rồi?

Sợ là đều phải già rồi.

Thời điểm trẻ tuổi nhất yêu đương nóng bỏng nhất, ăn cơm ngủ nghỉ đều phải thật cẩn thận sợ người ngoài biết, đây không phải phong cách hành sự của Cố Nguyên Bạch, cũng không phải phong cách hành sự của Tiết Viễn. Nói đến nói đi, vẫn yêu cầu có công lao, có công lao, Tiết Viễn liền có tự tin, mặc dù ngự sử nói bao nhiêu lần "Không hợp với lý" cũng không tính là cái gì, người khác cũng chỉ sẽ cho rằng Thánh Thượng là đang sủng ái năng thần, cùng với Tiết Viễn là quân thần thích hợp.

Chỉ có tới độ cao nhất định rồi, Tiết Viễn cùng Thánh Thượng thân mật mới không trở thành vết nhơ, chỉ được khen ngợi, không lưu ô danh.

Cố Nguyên Bạch để bản thân suy nghĩ mọi chuyện dưới góc nhìn của Tiết Viễn, cũng hiểu được đến tám chín phần mười suy nghĩ của hắn. Từng câu Tiết Viễn đã nói qua với y đều hiện lên ở trước mắt, khóe miệng y cong lên nụ cười vô lực, cảm thấy đôi mắt lại nóng lên.

Chờ Tiết Viễn tỉnh, y muốn nói chuyện rõ ràng cùng Tiết Viễn.

Đừng cứ như vậy nữa, tiếp tục như vậy, về sau y sẽ không bao giờ tin tưởng lời nói yêu đương là ngọt ngào của người khác.

"Mang thêm một bồn nước nữa."

Điền Phúc Sinh cung kính đồng ý, một lần nữa bưng bồn nước ấm tiến vào, Cố Nguyên Bạch giặt sạch khăn, tự mình vắt khô lau mặt cho Tiết Viễn.

Tiết Viễn đã mệt đến hai bọng mắt đều thâm xanh, khuôn mặt gầy rất nhiều, từ tâm bệnh mang đến gầy ốm như vậy cũng không biết thân thể có thể chịu nổi hay không.

Cố Nguyên Bạch hết sức chuyên chú, Điền Phúc Sinh ở phía sau nhìn, do dự thật lâu sau vẫn thấp giọng nói: "Nếu như Thánh Thượng không muốn để Tiết đại nhân đi xa, đi Ninh Hạ Cam Túc một chuyến cũng có thể."

"Đại tướng Trương Hổ Thành ở Tây Bắc đã canh giữ Tây Bắc hai năm," Cố Nguyên Bạch, "Ninh Hạ Cam Túc đầy đất còn có không ít đảng phái âm thầm muốn phục quốc, bọn họ vẫn luôn không ngừng gây ra vài động tác nhỏ, Trương Hổ Thành ở Tây Bắc, bọn họ bị đại quân kiềm chế không dám đại động, đây là công lao của Trương Hổ Thành, người khác đoạt không được, cho dù là trẫm cũng không thể không chú ý mà phái người nửa đường nhúng tay vào. Hiện giờ thiên hạ an bình, quân công lúc trước nên phong thưởng đều đã phong thưởng, muốn lập công, làm sao có nơi tốt để lập như vậy?"

"Trừ bỏ Trương Hổ Thành, hai quan viên đến nơi này đều vội vàng bình ổn hỗn loạn bản địa đều tới tranh công cùng trẫm, bước đậu bọn họ đạp lên lãnh thổ Tây Hạ đều nhiệt tình mười phần, tranh đoạt công tích. Lại nói Thiểm Tây, nhập vào một châu cũng được thống trị đến vô cùng an ổn. Tham quan hủ bại bên trong Đại Hằng hiện tại không ai dám xuất đầu, Ngự Sử Đài cũng làm rất tốt, nơi nào có thể dễ dàng điều động."

môi Điền Phúc Sinh khép mở vài cái, hối hận nói: "Là tiểu nhân ngu dốt, nói sai lời."

Cố Nguyên Bạch lắc đầu, để hắn tiến lên cầm khăn đi đổi một bồn nước khác, "Hắn gấp, trẫm cũng gấp. Một người tri kỷ ở trước mắt không dễ dàng, một khi hắn bắt đầu dùng sức trên triều đình, ở một đêm trong cung liền có người theo dõi theo cũng chẳng có gì lạ. Nhưng nếu như trẫm để hắn yên lặng ở bên người làm ngự tiền thị vệ nho nhỏ, một nhân tài giỏi giang như thế, ta làm sao có thể làm vậy?"

Phải buông tay.

Thích là tôn trọng, phải để hắn rời đi, bất luận là vì công hay vì tư. Tiết Viễn có thể, nếu như không cần mới thật sự là đáng tiếc, một tấm lòng yêu thích hiền sĩ của Cố Nguyên Bạch không thể nào làm y phí phạm của trời như vậy được.

Mũi Điền Phúc Sinh chua xót, bắt đầu lau nước mắt, "Ngài cùng Tiết đại nhân quá khó khăn."

Cố Nguyên Bạch không khỏi cười, tiếp nhận khăn tiếp tục lau tay cho Tiết Viễn, đầu ngón tay xuyên qua từ khe hở ngón tay hắn, cọ qua vết thương trong lòng bàn tay hắn, "...... Không khó. Có áo mặc, có cơm ăn, giang sơn thái bình trời yên biển lặng, có cái gì khó khăn chứ? Thiên hạ trăm triệu dân đều đặt ở trên lưng trẫm, trẫm chờ mong, chờ một ngày hắn thật có thể vì ta gánh lên gánh nặng ấy."

Bàn tay trong tay đột nhiên cử động một chút.

Mặt trời Tây Hạ lặn, bóng đêm đen trầm.

Cố Nguyên Bạch không biết từ khi nào lại ngủ ở bên người Tiết Viễn, chờ thời điểm tỉnh lại, y đã được Tiết Viễn ôm ngồi ở trên giường mỹ nhân phía trước cửa sổ.

Trên người đắp chăn mỏng, ánh trăng ngoài cửa sổ cong cong, giống như một con thuyền đi xa.

Cợi tóc Tiết Viễn từ trên người rơi xuống trước ngực Cố Nguyên Bạch, ánh trăng trắng bệch như gợn nước đong đưa. Cố Nguyên Bạch dựa vào ngực Tiết Viễn, nghe ếch kêu bên ngoài, thanh thản mà hưởng thụ yên lặng này.

Cằm Tiết Viễn dựa lên đỉnh đầu y, Tiết Viễn nhẹ nhàng nói với Thánh Thượng, "Ta biết được tâm ý Thánh Thượng."

Cố Nguyên Bạch từ từ nói: "Đến bây giờ mới biết được sao?"

Tiết Viễn không nhịn được cúi đầu hôn hôn sợi tóc y, đột nhiên nói: "Ta tâm nguyện cam tình nguyện mà đi, cũng muốn sớm quay về. Tra tấn chính mình cũng làm Thánh Thượng khó chịu thật sự không nên. Ta sẽ không như thế nữa, Thánh Thượng, chỉ là trước khi ta đi, còn có chuyện muốn cầu xin ngài."

Cố Nguyên Bạch hỏi: "Cái gì?"

Tiết Viễn kéo đai lưng bên hông ra, từng lớp y phục tầng tầng rơi xuống, lộ ra một mảnh ngực rắn chắc, hắn nhặt chủy thủ bên giường mỹ nhân lên, lấy ra vỏ đao, vuốt lưỡi dao đưa cho Cố Nguyên Bạch, ánh mắt thông suốt, "Thần muốn ngài lưu lại một dấu ấn trên thân thể thần."

Cố Nguyên Bạch nắm chủy thủ kinh ngạc, Tiết Viễn cong môi lên, kiên định nói: "Còn thỉnh Thánh Thượng ban ân này cho thần."

Thật lâu sau, mũi đao chạm vào phía trên ngực hắn, Cố Nguyên Bạch thấp giọng nói: "Sẽ đau."

Tiết Viễn lắc đầu, "Khắc đi."

Cố Nguyên Bạch tàn nhẫn quyết định, theo tâm ý của người trước mắt mà khắc ra một chữ "Bạch" trên làn da. Còn may nét bút của chữ này đơn giản, máu mới vừa chảy ra Cố Nguyên Bạch đã thu hồi chủy thủ.

Tiết Viễn lẳng lặng nhìn y, Cố Nguyên Bạch cầm khăn tay lau đi vết máu, còn có một ít theo bụng hắn chảy vào giữa lưng quần, Cố Nguyên Bạch cho người lấy thuốc mỡ tới, cẩn thận bôi lên, nói: "Quan viên trẻ tuổi trong triều đều muốn mượn cơ hội lần này lập công, ta thật không muốn để ngươi phí hoài mà bỏ qua. Ta biết nguyên nhân ngươi muốn lập công, cũng biết vì sao ngươi không muốn đi, đơn giản là luyến tiếc...... Mấy lần ta tiến cử ngươi với Xu Mật Sử, hắn đề cử chuyển ngươi đi, chuyển đi ba năm hồi kinh, khi đó liền dễ dàng thăng tiến. Nhưng ba năm chuyển đi cùng ba năm xây dựng con đường tơ lụa, công lao xây dựng con đường tơ lụa lớn hơn đúng không?"

Tiết Viễn dùng giọng mũi ừ một tiếng.

Máu dần dần ngừng, Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: "Nếu như tình cảm hai người lâu dài, cũng không cần bủn xỉn thời gian sớm tối."

Tay Tiết Viễn run run lên.

"Nếu như không liên quan đến ta, chỉ một việc xây dựng lại con đường tơ lụa này, ngươi sẽ đi sao?"

Tiết Viễn thở ra một hơi, không chút do dự: "Ta sẽ đi."

Ngoại cảnh những quốc gia đó, Tiết Viễn đã sớm muốn đi ngắm nhìn một lần.

Cố Nguyên Bạch không tiếng động cười cười, "An tâm đi thôi, trẫm sẽ ở kinh thành chờ ngươi trở về."

"Thánh Thượng biết được mục đích ta đi ra ngoài sao?" Tiết Viễn chậm rãi mở miệng, "Lúc trước ta luôn suy nghĩ có đáng giá hay không. Rời khỏi ngươi ba đến năm năm, cùng với ý nghĩ ban đầu của ta đã có điều khác biệt."

Cố Nguyên Bạch cười cười, "Nam tử hán chí tại bốn phương, Tiết Viễn, trẫm cũng không phải nam tử tầm thường, trẫm là hoàng đế. Thiên hạ ở trong lòng trẫm chiếm cứ vị trí rất lớn, ly biệt là khổ sở, trẫm nói thật, ta không nỡ để ngươi rời đi. Nhưng mà chuyện ngươi làm chính là chuyện tốt vì nước vì dân, ngươi chỉ có làm như vậy mới có thể quang minh chính đại mà đứng ở bên cạnh ta, làm ta càng thêm không có cách nào vứt bỏ ngươi, ngươi cũng càng có thêm tự tin."

"Ngươi không muốn để ta lưu lại ô danh," Cố Nguyên Bạch thành thật nói, "Nhưng thật sự muốn làm như vậy, ngươi ở bên ngoài sẽ không hề có tư tình cùng ta. Cho dù ta về sau không thích ngươi, chán ghét ngươi, khi đó ngươi mới là thật sự á khẩu không trả lời được, nói cũng không có chỗ nói, chỉ có thể nuốt ủy khuất trở lại trong bụng."

Nói nói, trên mặt Cố Nguyên Bạch dâng lên lo lắng rõ ràng: "Nếu như về sau ta thật sự không thích ngươi, ngươi cũng phải gửi lại cho bản thân một đường lui. Làm ta không có cách nào nhúc nhích ngươi, nếu như ngươi muốn đi là có thể đi, nếu như không muốn đi cũng có thể ở lại trong triều đình làm thần tử tốt của chính mình."

Một người mang theo dã tâm có khả năng sẽ biến thành bản thân thành một người khác, quyền lực đè nặng ý chí Cố Nguyên Bạch mang đến cho y dụ hoặc, nhưng y không dám bảo đảm về sau chính mình sẽ biến thành dạng gì. Nếu như y thật sự có mới nới cũ, vậy Tiết Viễn nên làm gì bây giờ?

Chỉ nghĩ như vậy liền cảm thấy ngực đau, cảm thấy không khỏe.

Giọng mũi Tiết Viễn bỗng chốc nặng nề lên, "Nguyên Bạch, đừng không thích ta."

"Ta chỉ đang nói đến một khả năng có thể xảy ra thôi." Cố Nguyên Bạch nghiêm túc trả lời.

Biểu tình Tiết Viễn chậm rãi thay đổi, đuôi mắt hơi nhíu, khóe miệng ép xuống, lại là biểu tình làm Cố Nguyên Bạch cảm thấy ngực siết đau.

Cố Nguyên Bạch bình tĩnh nhìn hắn một lát, tiến lên hôn xuống giữa mày Tiết Viễn, thấp giọng: "Tiết Cửu Dao, ta đã từng nói với ngươi một câu. Thiên hạ là thiên hạ của trẫm, ngươi là người của trẫm, chuyện ngươi làm không phải vì bản thân mà làm, mà là vì trẫm mà làm. Những người khác trẫm không yên tâm, những người khác nhìn ngắm quốc gia, cũng không phải trong mắt ngươi nhìn ngắm quốc gia."

Thanh âm y cũng phiêu đãng giống như bị ánh trăng lướt qua, "An tâm đi, nguyên vẹn mà trở về. Mỗi ngày kinh thành đều có khoái mã truyền tin, ta chờ ngươi nói với ta về phong cảnh bên ngoài, gửi cho ta mấy thứ nhỏ ở các quốc gia."

"Đi thôi, khi trở về, không còn có người sẽ bởi vì ban đêm ngươi ở trong cung mà buộc tội ngươi," Cố Nguyên Bạch nhẹ giọng, "Ta cũng không cần lo lắng sau này của ngươi như vậy, bởi vì ngươi luôn có biện pháp ở lại bên cạnh ta, đúng hay không?"

Tiết Viễn: "Đúng vậy."

Ta luôn có biện pháp ở lại bên cạnh ngươi.

Cố Nguyên Bạch yêu thương mà hôn hắn, "Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử. Ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử. Đại Hằng ở đây, trẫm liền ở đây. Yên tâm mà bay đi, trẫm vĩnh viễn ở nơi này."

Tiết Viễn ôm lấy y, hôn trở về.

Hai tháng năm sau, cỏ xuân bay theo gió, con đường tơ lụa trên biển cùng con đường tơ lụa trên đất liền đã chuẩn bị ổn thoả tất cả. Một ngày này, biển người tấp nập tề tụ ở hai bên phố xá, tình huống đông đúc chưa bao giờ có.

Quân đội năm ngàn người, ngựa vạn con, xe chở đặt các loại vật tư chờ đợi giao dịch cùng các quốc gia kéo dài không dứt, thêm ba ngàn thương hộ tự phát đi theo. Chiêng trống vang trời, mọi người tiễn đưa đi lên con đường tơ lụa khí thế ngất trời, cảm xúc cao trào.

Cố Nguyên Bạch cũng ở chỗ này tiễn đưa Tiết Viễn.

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro