Chương 5: Vùng Đất Dơ Bẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Tư Ân vừa dứt lời, không chờ những người khác phản ứng, Bích Hoa đã cắn răng quỳ trên mặt đất nói: "Lão gia minh giám, lúc đó chính là nô tỳ hầu hạ Thế tử dùng bữa, Đổng ma ma bắt Thế tử uống thuốc. Thế tử gia nhìn thấu gian kế của bà, bắt bà ta tự mình uống hết chén thuốc kia, nào ngờ độc tính quá nặng, Đổng ma ma uống xong đã biến thành câm. Bà ta thấy sự tình bại lộ còn tàn độc muốn giết chết Thế tử. Thế tử luôn đối đãi với Đổng ma ma không tệ, Đổng ma ma dĩ nhiên lại ác độc như thế. Thế tử thân thể yếu ớt vốn còn cho là trời sinh, không nghĩ tới mối họa căn nguyên lại xuất phát từ Đổng ma ma, Thế tử những năm này luôn luôn kính trọng Đổng ma ma, nay xảy ra chuyện như vậy, nhất định rất đau lòng."

Bích Hoa nói rất nhanh lại rất mạch lạc, mọi người ở đây đều nghe rõ ràng, chỉ là nghe đến câu nói sau cùng kia, bọn họ lại nghĩ tới người hành hạ Đổng ma ma, thực sự không nhìn ra Hàn Tư Ân có chút nào đau lòng.

Mà Hàn Tư Ân theo Bích Hoa nói, trên mặt lại đúng lúc lộ ra biểu tình khổ sở phức tạp.

Đối với việc diễn trò này, trong lòng hắn cảm thấy đặc biệt buồn cười, hai đời trước hắn chỉ muốn nhanh chóng xử lý hết chuyện trong phủ, tránh bỏ lỡ đầu thai của mình. Hắn chưa từng có ý định cùng người khác diễn kịch, đời này ngược lại muốn thử cảm giác này một chút.

Hàn Tư Ân còn nhớ đời trước, lão phu nhân vì hắn sử dụng thủ đoạn quá mức thô bạo, còn tự đắc nắm được nhược điểm của hắn, trực tiếp nói hắn bất hiếu, bắt Hàn Trác phế bỏ địa vị Thế tử của hắn, đồng thời còn muốn gạch tên hắn ra khỏi gia phả Hàn gia.

Nếu không phải Hàn Trác tự mình không muốn làm như vậy, hắn nhất định đã bị xóa tên khỏi gia phả.

Đương nhiên, Hàn Tư Ân đối với việc xoá tên hay không căn bản không để ý. Chỉ là hiện tại, hắn nghĩ tới sau này bản thân còn cần tìm cái cớ thật hay, cho dù làm ra những chuyện khiến Hàn gia mất mặt, những người này cũng không thể không uất ức mà nuốt trôi cục tức, hơn nữa còn phải cười nói hắn có lý, nghĩ như thế nào cũng thật sảng khoái, cũng rất thú vị.

Cho nên, đời này Hàn Tư Ân không những không để chính mình chịu thiệt, còn chuẩn bị ngồi xuống xem người nhà họ Hàn chơi trò lật mặt.

Hàn Tư Ân mang theo mấy phần thất vọng, oan ức khiến những người ở đây đều cảm thấy có chút quái lạ, bọn họ nhìn thân thể Hàn Tư Ân gầy yếu ốm đau bệnh tật cùng vết thương trên tay hắn, lại nhìn Đổng ma ma bị hành hạ thê thảm, nội tâm có chút mâu thuẫn.

Những quan chức, thư sinh văn nhược nhìn thảm trạng của Đổng ma ma là do Hàn Tư Ân tự mình động thủ, sắc mặt không dễ nhìn lắm, trong lòng chụp ngay cho Hàn Tư Ân cái danh tàn bạo.

Mà những quan chức khác lại suy nghĩ. Dưới hoàn cảnh như thế nào mà ngày ngày hạ độc đều không bị phát giác? Mỗi lần ngự y bắt mạch làm được gì? Nhũ mẫu này thậm chí còn muốn hạ độc thủ là vì cái gì?

Có người nhớ tới quan hệ giữa các chủ tử trong quốc công phủ, trong lòng hiểu ra.

Hàn Trác đương nhiên cũng có thể nghĩ tới những chuyện này, chỉ là hắn cũng không hề biện giải, chỉ trố mắt nhìn Hàn Tư Ân, đầy hổ thẹn, bất an cùng đau lòng, sau một hồi, hắn tựa như than thở mà thấp giọng nói: "Ngươi từ trước đến giờ kính trọng Đổng ma ma, bà ta..." Nói tới đây, trọng giọng điệu của Hàn Trác lại bao hàm bi thiết, tựa hồ không biết nên mở miệng nói tiếp như thế nào.

Hàn Trác thâm tình với vợ trước, Đế Kinh có mấy người không biết? Mọi người nghĩ đến chuyện lúc trước Tĩnh Quốc hầu phủ cưỡng ép đưa người đến quốc công phủ, lúc này nghe thanh âm bi thương của Hàn Trác, trong lòng hơi suy tư.

Hàn Tư Ân lắng nghe suy nghĩ bên trong của Hàn Trác rồi đánh giá, chỉ có bốn chữ: Vãi nhái, ảnh đế!

Lúc này, Ung quận vương lên tiếng, hắn nhìn Hàn Tư Ân hét lên: "Lão bà tử này hẳn là Tĩnh Quốc hầu phủ bên kia đưa tới, nói cho cùng vẫn là Tĩnh Quốc hầu phủ không biết dạy bảo hạ nhân, dạy ra điêu phụ. Chỉ có điều vẫn là người do Hầu phủ đưa tới, là hạ nhân của Hầu phủ, ngươi làm sao có thể ra tay độc ác như vậy? Hơn nữa, bà ta hiện nay đã bị câm, cũng không giải thích được, ngươi nói cái gì còn chẳng phải là cái đó hay sao. Ngươi cũng đừng ghét bỏ bản quận vương nói chuyện khó nghe, hôm nay là sinh thần của tổ mẫu ngươi, phải chăng ngươi cảm thấy bất mãn với tổ mẫu, nếu không sao nhất định phải chọn ngày hôm nay làm ra chuyện đầy máu tươi này?"

Ung quận vương trông có vẻ thô lỗ, lời nói ra cũng không êm tai, mà người hiểu tính hắn đều biết hắn đang ngại sự tình không đủ lớn, muốn xem trò vui.

Có người cảm thấy lời của Ung quận vương mặc dù thẳng thừng khó nghe nhưng cũng có lý, lão phu nhân vào sinh thần lại thấy huyết nhân, chung quy cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Nhị lão gia Hàn Thù lúc này lại thật lòng cảm tạ cái tính thích xem trò vui của Ung quận vương, lời này chính là thứ Hàn gia họ đang cần.

Bởi vậy khi Ung quận vương vừa dứt lời, hắn đã nhìn Hàn Tư Ân, cau mày lạnh lùng nói: "Trong lòng Thế tử thế nhưng lại bất mãn với tổ mẫu của mình như vậy sao? Đây là đạo lý gì?"

Lời này là muốn tỏ ra Hàn Tư Ân có tâm tư riêng. Mọi người thấy tình huống như thế, ánh mắt đều tập trung lên người Hàn Tư Ân.

Mà Hàn Trác cũng đang nhìn Hàn Tư Ân, há miệng, lắc đầu đầy mắt không tin, tựa như đang chờ đợi Hàn Tư Ân đưa ra đáp án.

Bích Hoa đang quỳ trên đất vội động đậy, ngẩng đầu muốn nói gì đó, mà nhìn thấy thần sắc của Hàn Tư Ân, nàng lại cúi thấp đầu xuống.

Hàn Tư Ân nhắm mắt lại, da mặt giật giật, tựa hồ có hơi nản lòng thoái chí, sau đó hắn bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng Ung quận vương nói: "Vị đại nhân này, cũng là bởi vì Đổng ma ma là nô tài của Tĩnh Quốc hầu phủ, ta mới tha cho bà ta một mạng. May mà ngoại tổ gia đang ở biên cương xa xôi, nếu không nghe nói nhũ mẫu phạm vào chuyện ác, nhất định là bắt bà ta đền mạng."

"Ai biết ngươi có phải muốn giết người diệt khẩu hay không." Có chức quan nhỏ dưới trướng Hàn Thù lầm bầm.

Hàn Tư Ân nghe xong, xì cười một tiếng, hắn nhìn người kia, nhẹ giọng hỏi: "Lạm sát dân lành? Vị đại nhân này, ta tuy rằng thân thể suy yếu, những năm này vẫn chưa từng chính thức đến học đường, không thuộc luật pháp, nhưng cũng biết cái từ này không phải dùng như thế. Nếu như dựa theo ý đại nhân, vậy sau này nhà ai có nô tài có văn tự bán mình, ra tay giết hại gia chủ, gia chủ không những không thể trừng phạt còn phải dâng lên bề trên? Nếu không đều là lạm sát dân lành? Ta chỉ muốn thỉnh giáo một phen, đây là luật nào của triều ta?"

"Ngươi đừng vội nói bậy liên lụy ta." Chức quan nhỏ này muốn nịnh bợ Hàn Quốc công phủ, miệng tùy tiện nói một câu nói như vậy, nghe những lời này, nào dám tùy ý đáp lại. Ở Đế Kinh, hậu viện nhà ai chưa từng chết người? Hắn hạ ống tay áo ngang nhiên nói: "Ngươi vào sinh thần của tổ mẫu lại dùng đến thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, thượng bất kính thần linh hạ hổ thẹn với tổ mẫu, không biết hối cải thì thôi đi, còn ngang ngược nói như thế, quả thực là bất hiếu vô cùng."

Nghe nói như thế, Hàn Tư Ân than thở một tiếng, ngữ khí trầm lại.

Chức quan nhỏ cười nhạo, đang muốn thừa cơ chèn ép Hàn Tư Ân, Bích Hoa đang quỳ ở bên đột nhiên khóc lóc mở miệng nói: "Thế tử, người kính trọng Đổng ma ma, không muốn mở miệng, để mặc người khác vu oan cho người, nhưng người là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ không thể nhìn người bị người khác vấy bẩn, có mấy lời nô tỳ cả gan thay người nói."

Nói xong lời này, nàng từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy có mộc ấn đỏ tươi, nhìn mọi người nói: "Sở dĩ hôm nay Đổng ma ma muốn lấy mạng Thế tử, là bởi vì mấy năm qua bà ta vẫn luôn lén lút ăn trộm của hồi môn của phu nhân đem đi bán. Theo như Thế tử biết thì có bình cửu chuyển bách tâm, hạt hồng mỹ mã não, bình bách thọ đón khách, trâm cài bách điểu thiên tư, tất cả đều là vật phẩm quý. Nếu không phải ngày hôm nay Đổng ma ma muốn giết tận Thế tử, Thế tử trước kia kính trọng Đổng ma ma như vậy, làm sao lại tự mình ra tay?"

Bích Hoa vừa nói, mọi người lập tức sửng sốt, một vài quan chức trong nháy mắt đã trở nên khó coi.

Người này chính là đại lý tự khanh, họ Chương, tên Hàn Bình, hắn xuất thân hàn môn, làm người cứng nhắc, không thông tình lý, từ trước đến giờ rất được hoàng đế coi trọng, vì gia thế bần hàn nên bụng dạ có chút hẹp hòi thích chiếm lợi.

Lúc này hắn nhìn về phía người nhà họ Hàn, ánh mắt có chút khác thường cùng không tốt.

Bởi vì những thứ đồ Bích Hoa nói đến, hắn nhớ là trong những lễ vật đã nhận được nhân dịp lễ tết, thật sự có một vài cái giống như vậy.

Đặc biệt là cái trâm cài bách điểu thiên tư kia, nữ nhi nhà hắn ngày hôm nay còn đang mang trên đầu đây, nếu quả thật như Bích Hoa nói, những vật này là của hồi môn của mẫu thân Thế tử, không quản những vật này là bị người bán đi hay là quốc công phủ tự mình chủ trương động đến của hồi môn của mẫu thân người ta, Chương gia ngày hôm nay vẫn bị mất thể diện.

Chương Hàn Bình sở dĩ nhớ rõ những lễ vật như vậy, cũng bởi vì chính mình trước đây rất nghèo, của cải ít, bởi vậy lễ vật người khác đưa tới khá trân trọng, hắn đều ghi nhớ trong lòng.

Hàn Tư Ân lúc này lại mở miệng nói: "Nếu như tổ mẫu vì thế muốn quở trách ta bất hiếu, vậy ta đi tìm tổ mẫu thỉnh tội, một mực chờ tổ mẫu tha thứ là được rồi, cho dù tổ mẫu tức giận, bắt phụ thân phế bỏ vị trí Thế tử, ta cũng không một lời oán hận." Nói xong lời này, Hàn Tư Ân đột nhiên ho khan, người khác ho khan đỏ cả mặt cũng rất thường, mà lúc hắn ho khan, da thịt đều run lên, trông rất đáng sợ.

Lúc này, Chương Hàn Bình tiến lên một bước, hắn cười lạnh nói: "Loại điêu nô này phạm vào trọng tội, trong tay Thế tử có chứng cứ, cho dù đến trước mặt thiên tử cũng phải chịu tử hình. Thủ đoạn của Thế tử tuy tàn bạo, mà cuối cùng vẫn thiện tâm, tha cho bà ta một mạng. Tổ mẫu ngươi nếu biết, làm sao sẽ trách ngươi? Ta nghĩ bà ấy tất nhiên sẽ đau lòng ngươi tính mạng thì chịu đến uy hiếp, thân thể lại chịu kinh hách."

Chương Hàn Bình vừa mở miệng, những người không đối đầu với quốc công phủ lập tức lên tiếng phụ họa, ngay cả Ung quận vương cũng đành ngậm miệng, không nói thêm lời nào dọa người nữa.

Nhị lão gia Hàn Thù nhìn mọi người như vậy, trong lòng giật mình, ngày hôm nay nếu việc này xử lý không tốt, e rằng quốc công phủ bọn họ sau này sẽ trở thành trò cười của Đế Kinh, hắn không khỏi liếc mắt nhìn về phía Hàn Trác.

Hàn Trác đang nhìn Hàn Tư Ân, ánh mắt vui mừng, nhưng nội tâm lại nghi hoặc tầng tầng. Hắn không rõ tại sao Hàn Tư Ân làm như thế? Rút dây động rừng, hắn lẽ nào không sợ danh tiếng tàn bạo của mình sẽ truyền ra ngoài sao?

Trong lòng hắn suy nghĩ hết thảy những điều này, trên mặt tuyệt nhiên lại không biểu hiện ra bất cứ chuyện gì, nói: "Chương đại nhân nói đúng lắm, hôm nay nhi tử của ta bị kinh sợ, ngươi muốn làm gì, phụ thân nhất định sẽ làm cho ngươi."

Hàn Tư Ân nhìn Hàn Trác đóng vai phụ thân hiền từ, khẽ mỉm cười, ngữ khí thành khẩn lại không chút khách khí: "Nhìn thấy Đổng ma ma như vậy, trong lòng ta nghĩ mà sợ. Người hầu thân tín bên cạnh có thể dễ dàng hại người như thế, nghĩ đến chỉ trách trong tay ta không có thứ khiến họ sợ hãi. Viện này của ta không có mấy người là gia sinh tử, cho nên ta muốn có được giấy bán thân của bọn họ."

Hai tiếng phụ thân hắn không gọi được, hai chữ hài nhi hắn càng sẽ không mở miệng, cho nên lời nói ra liền có chút cứng nhắc.

Hàn Trác sửng sốt một chút, thần sắc dịu lại, mang trên mặt vẻ bao dung, nói: "Ta sẽ thay mẫu thân ngươi mang tới tất cả những thứ ngươi muốn."

Hàn Tư Ân cúi đầu ho khan, lần này ho khan có chút kịch liệt, nhìn dáng vẻ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu.

Chương Hàn Bình ngày hôm nay đầy bụng tức giận, nhìn thấy tình huống như thế, nói thẳng không quấy rầy Thế tử.

Những người khác nhìn vở kịch lớn một hồi, đương nhiên xem xong thì cũng thôi.

Hàn Trác trấn an Hàn Tư Ân vài tiếng rồi mang theo mọi người rời đi.

Cơ Hoài cũng ở trong đó, đầu óc hắn bây giờ còn hỗn loạn, tim đập có chút gấp gáp. Hàn Thù nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của hắn, đau lòng không ngừng an ủi, trong lòng hận chết cái tai hoạ Hàn Tư Ân này.

Tại khúc quanh, Hàn Trác đột nhiên quay đầu lại, hắn nhìn thấy Hàn Tư Ân còn đang che miệng ho khan, thân hình đơn bạc vô lực, lại làm cho hắn cảm thấy không khống chế được.

Ngoài cửa Phương Lan viện, Hàn Tư Ân đột nhiên cười to lên, cười chính mình cũng cười người khác, chính mình nắm giữ năng lực khiến người ta ao ước, không cần ra khỏi cửa cũng có thể biết được nhược điểm tận đáy lòng của người ta, lợi dụng một chút là có thể tạo nên sự cố, đùa bỡn lòng người, đơn giản như vậy đấy.

Độc tâm thuật này quả thật là năng lực ai ai cũng muốn.

Bích Hoa đang quỳ trên mặt đất, nghe thấy tiếng cười chói tai, một chút cũng không dám động đậy, luôn cảm thấy tiếng cười của Thế tử có chút không bình thường, vừa tự giễu lại vừa khổ sở.

Sau một hồi, Hàn Tư Ân ngừng cười, hắn nhìn Bích Hoa đang quỳ bên chân cùng tiểu tư chạy đi tìm Hàn Trác, An Thảo, nhẹ giọng nói: "Hai người các ngươi ngày hôm nay làm rất tốt, sau này nha hoàn tiểu tư ở đây đều do các ngươi quản."

Bích Hoa cùng An Thảo lập tức đáp ứng, Hàn Tư Ân nhìn sắc trời một chút, chậm rì rì nói: "Bữa tiệc này sợ là làm không nổi nữa, thay y phục cho ta, ta muốn đi gặp lão phu nhân thỉnh tội."

Chỉ có Hàn Tư Ân tự mình biết, lúc hắn nói những lời này, trong lòng có cỡ nào vui vẻ, bởi vì hắn biết lão phu nhân giờ khắc này đang hận không thể giết hắn, ăn thịt hắn.

Mà hắn chính là muốn nhìn bộ dạng khó chịu muốn chết của lão phu nhân. Tất cả những người không muốn hắn sống thoải mái, chính hắn sẽ không cho họ yên ổn.

Nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân ôn tồndặn dò: "Những vật bẩn thỉu trước cửa đều dọn dẹp đi, đưa những đồ nhũ mẫucòn thiếu cho bà ta, đừng có dọa bà ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro