Chương 1 + 2+ 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Tề Nhạc Tư

Khang Đằng:

Triển tín giai.*

*Lời chào đầu thư mang tính lịch sự lễ phép được dùng khi viết thư ý chúc phúc hỏi thăm. Hi vọng khi bạn đọc dòng thư này mọi chuyện đều bình an yên lành (khỏe mạnh tốt đẹp)

Lời đầu thư có vẻ quá khuôn sáo, nhưng em lại không biết nên bắt đầu bức thư này như thế nào.

Hôm qua trên đường đi học ngang qua tiệm bán báo, mua tạp chí 《Thiếu niên sáng tác》 kỳ mới nhất, nghĩ có lẽ có thể đọc tác phẩm mới nhất của anh, đúng như dự đoán, ngoại trừ phần trang bìa ở ngoài, trang thứ ba chính là anh.

Anh viết hồi cấp hai anh đọc thư tình của James Joey* viết cho Nora, trong đó có vài câu chữ làm anh rất xấu hổ buổi tối trốn trong chăn tai đỏ bừng. Đọc xong 《Selected Letters》* đến nhà sách khu nhà đối diện tìm một quyển 《Ulysses》*cũ nát, mượn về rồi lại phát hiện nội dung trong quyển sách bao da lại là quyển 《 Kim Bình Mai 》**.

*Các tác phẩm của Jame Joey

**Nội dung truyện chủ yếu mô tả cuộc đời nhiều tội ác và trụy lạc của nhân vật Tây Môn Khánh

Đây là chuyện rất thú vị, trong cuộc sống của em có lẽ sẽ không có chuyện thú vị gì xảy ra.

Cũng có thể là, xung quanh em đã từng xảy ra, nhưng khi em đem chuyện đó nói hay viết ra, ngay lập tức liền trở thành thứ nhạt nhẽo vô vị.

Em không biết chuyện gì đang diễn ra, cho nên đặc biệt ngưỡng mộ anh.

Em thấy trong tạp chí kỳ này thông tin lớp anh đã thay đổi, từ cấp hai trở thành cấp ba.

Lớp 10/17.

Thật ghen tị với những anh chị học sinh cấp ba.

Em năm nay mới học năm hai cấp hai, chính là thời điểm anh mượn đọc 《Ullysses》 lại không cẩn thận mượn nhầm 《Kim Bình Mai》.

Nhưng có một việc em thật sự tò mò, thầy giáo chúng em nói em bây giờ đọc không hiểu 《Ullysses》. Sau đó anh có đọc quyển sách này không? Tại sao thầy giáo lại bảo em đọc không hiểu?

Đúng rồi, em nói nhiều như vậy, vẫn còn chưa tự giới thiệu bản thân.

Em tên là Tề Nhạc Tư, là học sinh cấp hai, bắt đầu từ hồi tiểu học mỗi kỳ của 《Thiếu niên sáng tác》đều đọc. Bởi vì cha em muốn làm một tác gia* nhưng thất bại, cha hy vọng em có thể thay cha thực hiện lý tưởng này.

*Tác gia: người sáng tác ra các tác phẩm, nhưng những tác phẩm đó có giá trị nghệ thuật-nội dung-nhân văn, giá trị lịch sử cao , và nó đóng góp cho nền văn học, lịch sử, ...của quốc gia hay thế giới (và họ được con người công nhận).

Nhưng xem ra là rất khó, anh mùng 2 mỗi tháng đều được đăng tác phẩm lên 《Thiếu niên sáng tác》, nhưng em bây giờ đến báo tường nhà trường cũng không muốn đăng tác phẩm của em.

Em thích anh đã lâu, lần đầu tiên đọc văn chương của anh liền cảm thấy nam sinh này thật lợi hại. Khi đó em còn đang học lớp năm tiểu học, vì tan học cha em không đến đón em dẫn tới em đói bụng mà khóc nhè.

Sau đó em lên cấp hai, mới đầu cũng bắt đầu học viết văn, đem tác phẩm của anh đặt ở một bên, bắt chước viết, nhưng làm thế nào cũng viết không hay bằng anh.

Mẹ em nói sáng tác cần phải có thiên phú, xem ra em giống cha em, không có thiên phú ở phương diện này.

Mẹ em nói muốn em đọc nhiều sách, học tập anh nhiều hơn, cho nên em liền ngoan ngoãn nhớ kĩ những bài viết của anh.

Thực ra em đã muốn viết thư cho anh từ rất lâu rồi, thế nhưng không mua được giấy viết thư ưng ý, hơn nữa không có dũng khí viết cho anh.

Chắc nhiều người viết thư cho anh lắm? Cũng không biết anh có nhận được không.

Ừm, nói như thế nào đây, em vô cùng hy vọng có thể nhận được hồi âm của anh, viết linh tinh gì gửi lại cũng được.

Ôi, hồi hộp quá, em viết thư cho anh, có thể sẽ quấy rầy anh hay không?

Tề Nhạc Tư

Ngày 12 tháng 10 năm 2003

Ôi em quên nói, trong phong thư của em có để phong bì và tem, như vậy anh tương đối dễ dàng hồi âm cho em, ha ha.

Phía dưới còn khoảng trống lớn như vậy, cái gì cũng không viết thì lãng phí quá, hai ngày trước em bị bạn cùng bàn lôi đi chụp ảnh sticker, bức em thích nhất em gửi cùng thư cho anh.

Chờ hồi âm.

Chương 2: Khang Đằng

Ngày 20 tháng 10 năm 2003

Ngày hôm nay mẹ tôi đến, ở cửa sau phòng học lén lút nhìn tôi, tôi biết bà ta đến, nhưng làm bộ không nhìn thấy.

Tôi không biết bà ta làm như vậy có ý nghĩa gì, loại này giả nhân giả nghĩa này khiến người khác buồn nôn.

Rõ ràng lúc trước bọn họ tách ra không có bất cứ người nào để tâm quan tâm đến sự sống chết của tôi, bây giờ chạy tới ngụy trang mình thành hình tượng một người mẹ quan tâm con, bà ta thật sự khiến tôi căm ghét.

Tôi chỉ muốn làm cho bọn họ biến mất, tốt nhất vĩnh viễn không xuất hiện nữa.

Buổi tối khi tan học tôi đi một chuyến tới hòm thư, ba hòm thư của trường học không ai quản lý thư từ, thư bị tích tụ chồng chất lung tung, phí không ít thời gian tôi mới tìm được thư gửi mình.

Thực sự là đáng ghét.

Hôm nay cầm về năm phong thư, lúc ăn cơm tối thuận tiện liếc mắt đọc, không nghĩ tới thậm chí có một phong là nam sinh gửi tới đây, còn ngốc nghếch dán một bức ảnh sticker to đùng.

Bức ảnh sticker kia chụp cũng quá ngu.

Bọn họ không ngoại lệ đều nói yêu thích tôi rất nhiều, cẩn thận tỉ mỉ, bọn họ dùng bộ não ngu xuẩn và đôi bàn tay ngốc nghếch viết một chuỗi những thứ buồn cười chết người.

Một nữ sinh nói mình học cùng trường với tôi, mỗi ngày đều cố ý đi ngang qua cửa lớp tôi, vì tôi liếc mắt nhìn một cái.

Loại cảm giác bị người ta nhìn chăm chú này khiến tôi lạnh cả người, tôi không thích.

Thú vị nhất chính là nam sinh tên Tề Nhạc Tư, học cấp hai, chữ viết khó coi đến mức thiếu chút tôi đã ném lá thư đó đi.

Nhưng cũng may nó dán ảnh sticker vào thư, nếu không phải là bởi vì nhìn thấy ảnh của nó, tôi đã không thèm liếc mắt đọc thư.

Tề Nhạc Tư này hỏi tôi đã đọc 《Ullysses》chưa, tôi rất muốn nói với nó mau về nhà lấy sách giáo khoa ngữ văn phần yêu cầu đọc thuộc lòng rồi trở lại thảo luận với tôi vấn đề này.

Vừa nãy tôi nhận được điện thoại của kẻ kia, lão ta nói phải tới thăm tôi, hỏi địa chỉ bây giờ của tôi.

Để tỏ lòng thành ý, tôi báo địa chỉ một đồn công an cho lão.

Tại sao tất cả mọi người không thể để cho tôi yên tĩnh một chút?

Đã nhiều năm như vậy, mỗi một ngày đều phiền đến không chịu nổi.

Tôi cảm thấy sớm muộn có một ngày tôi sẽ sụp đổ mất, cũng không biết tôi có thể sống đến năm hai mươi tuổi hay không.

Sự chán ghét của tôi đối với thế giới này đã theo từng lỗ chân lông mà chảy hết ra ngoài rồi. Tại sao bọn họ người nào người nấy không học được cách sống mà nhìn sắc mặt của người khác chứ?

Quyết định đợi lát nữa hoàn thành bản thảo đã viết được một nửa, xem ra đêm nay tôi cũng không quá dễ ngủ.

Nói thật, ngủ còn chẳng bằng không ngủ, hai ngày nay "Bạn cũ" của tôi lại bắt đầu làm loạn, tôi thấy không đem tôi dằn vặt đến chết, lão ta sẽ không sẽ bỏ qua.

Đột nhiên nhớ tới hôm qua nhìn thấy một bản tin, một học sinh lớp 12 không chịu nổi áp lực nhảy lầu.

Tất cả mọi người đều đang chửi cậu ta ngu xuẩn.

【 Đợi thêm một chút là được giải thoát rồi, sao không chờ được ? 】

【 Khả năng chịu đựng của tâm lý quá kém, chút áp lực này tính là gì? 】

Bọn họ biết cái gì.

Liếc sang bức thư thằng nhóc Tề Nhạc Tư gửi đến, nó đúng là khôi hài, lại còn gửi cả phong thư với tem đến, đây là có bao nhiêu cô quạnh đây, tôi chẳng muốn cùng nó chơi trò chơi "Bạn qua thư từ".

Chán.

Chương 3: Khang Đằng

Tề Nhạc Tư:

Chào em.

Thật sự vui vẻ khi nhận được thư của em, đây là lần đầu tiên anh hồi âm cho người khác.

Gần đây chuyển cấp lên cấp ba, việc học khó hơn cấp hai rất nhiều, nhưng so với hồi lớp 9 áp lực lại nhỏ hơn không ít khiến anh có thêm càng nhiều thời gian đọc và sáng tác.

Liên quan tới vấn đề của em, có thể không đọc hiểu một quyển sách mấu chốt ở bản thân mình, có một vài quyển sách, có thể anh đọc hiểu, nhưng em đọc không hiểu, cũng có thể em đọc không hiểu anh cũng vậy.

Đặc biệt là những quyển sách kinh điển như《Ulysses》, có đọc hiểu nó hay không liên quan đến nhân tố* rất nhiều, cho nên anh không có cách nào đưa ra một câu trả lời hoàn mỹ cho em.

*Một trong những điều kiện kết hợp với nhau để tạo ra một kết quả.

Anh chỉ có thể nói, muốn đọc sách gì thì cứ mạnh dạn mà đọc. Đọc không hiểu cũng không phải điều quan trọng, quan trọng nhất là sự hưởng thụ trong quá trình đọc.

Năm hai trung học có lẽ đầu óc còn mơ hồ, có thể đợi đến lớp 11, không chừng ngày nào đó liền rộng rãi sáng sủa.

Hơn nữa sau khi đọc một lượng sách lớn, tầm nhìn và ngôn ngữ của em cũng sẽ bất tri bất giác chịu ảnh hưởng. Em nói mình viết văn không tốt, có thể nói như vậy, ước chừng, có thể em chỉ là dự thi viết văn viết không tốt. Em phải biết, dự thi viết văn và viết văn là hoàn toàn khác nhau, nếu như đem văn học so sánh với một lá cây, như vậy dự thi viết văn chính là phiến lá, văn chương là gân lá, chúng nó đều là một trong những lĩnh vực của văn học không thể thiếu bất cứ cái nào, nhưng trọng điểm hoàn toàn khác nhau.

Anh không biết nói như vậy, em có thể hiểu được hay không.

Liên quan đến thiên phú sáng tác, có quá nhiều lời lẽ chí lí triển khai quanh quan điểm này, anh chỉ muốn nói, thiên đạo thù cần* không phải là không có lý. Nếu người có thiên phú nhưng người đó không đọc, không viết cũng sẽ không thành danh thành gia.**

*天道酬勤 Thiên Đạo thù Cần: Đạo trời đền đáp cho người cần cù phấn đấu vươn lên

** Không nổi danh không trở thành chuyên gia

Đừng vì lời nói của người khác mà thay đổi suy nghĩ của bản thân, thích gì thì làm đi.

Người viết thư cho anh thật sự là rất nhiều, nhưng em là nam sinh duy nhất, cho nên thời điểm mở thư ra anh cảm thấy đặc biệt vui mừng.

Dung mạo em rất đáng yêu, nếu như em cho phép, anh muốn viết một tiểu thuyết dựa trên hình tượng ngoài đời thực của em, nhưng tuổi tác nhân vật sẽ thay đổi cho thích hợp, để phù hợp với câu chuyện viết ra.

Anh rất thích đọc thư mọi người gửi cho anh, cuộc sống của anh cơ bản cũng là đi học, đọc và sáng tác, mỗi tối trước khi ngủ đọc một chút những bức thư đến từ trời nam biển bắc khiến anh cảm thấy được thả lỏng.

Em rất thú vị, cẩn thận tỉ mỉ, lại còn gửi kèm phong thư và tem. Không cần như vậy, anh đã đem chúng lưu giữ làm kỷ niệm, lần sau viết thư gửi thêm cho anh nhiều ảnh hơn là được rồi.

Muộn lắm rồi, ngày mai anh còn phải dậy sớm lên lớp, mới vừa xem dự báo thời tiết, chỗ em bắt đầu hạ nhiệt độ.

Chú ý giữ ấm, tạm biệt.

Khang Đằng

Ngày 21 tháng 10 năm 2003

________________________

Ulysses là tiểu thuyết gồm 3 phần của James Joyce xuất bản lần đầu năm 1922. Với ẩn dụ về sử thi Odysseus, thủ pháp dòng ý thức và nội dung được nén chặt bằng những sự kiện miên man trôi theo suy tưởng của các nhân vật diễn ra chỉ trong một ngày 16 tháng 6 năm 1904, tác phẩm được tạp chí Time đánh giá là một trong số những kiệt tác văn chương lớn nhất thế giới thế kỷ 20.

Thư tình ông gửi cho Nora được bán với giá kỉ lục.

Ảnh sticker

Mọi người có cảm nhận được sự chán ghét của Khang Đằng với thế giới này không? Còn trẻ mà mang quá nhiều tâm sự cự tuyệt với thế giới xung quanh. Trước cái chết của cậu học sinh lớp 12, trước sự chê trách của mọi người xung quanh Khang Đằng nói mọi người thì biết cái gì. Đó cũng chính là cái nhìn của rất nhiều người đối với trầm cảm. Là yếu đuối, là chưa trải đời nhưng những lời ấy thực sự giúp được người ấy không hay chỉ đẩy người ta lún sâu vào tăm tối tuyệt vọng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy