Chương 52+53+54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52: Tề Nhạc Tư

Khang Đằng:

May quá hôm nay chờ được anh, không thì lần sau có lẽ phải chờ rất lâu.

Em phát hiện em bây giờ quả thực giống như người đưa thư. Trước đây có thể gửi thư, hiện tại cũng chỉ có thể tự mình đưa tới, những bức thư đó anh đọc chưa?

Gần đây thời tiết ngày càng lạnh, đây là năm đầu tiên anh sống ở đây phải không, thành phố anh từng sống có lẽ không lạnh như thế này?

Đưa khăn len quàng cổ cho anh không biết anh có quàng không, có lẽ là tùy sở thích của anh, nhưng mà em đây lại rất muốn tặng cho anh.

Lại đến sinh nhật anh, em thật sự rất vui vẻ, giá mà có cơ hội vào ngày sinh nhật của anh tự tay tặng quà cho anh. Hai ba năm trước đều chỉ có thể tưởng tượng thấy bộ dáng của anh rồi vẽ, bây giờ nhìn lại những bức tranh đó, trẻ con đến không thể chịu được.

Đợi đến sang năm sinh nhật anh chúng ta cố gắng vui vẻ ăn mừng một chút có được không?

Kỳ thực em cần phải nắm chắc cơ hội này, thế nhưng ngày mai em có kì thi, vì có thể thi đại học sớm hơn một năm nên mỗi lần thi em nhất định phải hoàn thành thật tốt, cho nên không có cách nào có thể ở bên anh.

Kỳ thực em cũng hiểu rõ, anh không hẳn muốn có em ở bên.

Nhưng cũng không sao cả, con người của em rất có kiên nhẫn, một ngày nào đó anh sẽ chấp nhận em, đúng không?

Khang Đằng, hôm nay đã nói với anh sinh nhật vui vẻ rồi, anh nói xem bây giờ em có nên chúc thêm lần nữa không?

Thực ra không chỉ là sinh nhật, em hi vọng anh bất cứ lúc nào ở bất cứ nơi đâu cũng vui vẻ.

Em muốn chúc anh vạn sự như ý, bởi vì có người từng nói với em đây là lời chúc phúc tốt nhất cho một người.

Đúng rồi, trên 《 thiếu niên sáng tác》 em có đăng một bài viết, viết về anh, em biết anh sẽ không chủ động tìm đọc, cho nên em dự định lần sau khi gặp anh mang đến cho anh, nhưng khi em đưa đến rồi, anh có đọc không hay mặc kệ không thèm quan tâm.

Bỗng nhiên em phát hiện em bây giờ thật sự là một người rất tùy tiện ha ha, nhưng cũng không có cách nào cả, anh xem lại anh chút đi, lúc nào cũng lạnh như băng với em, đến bao giờ anh mới bằng lòng cho em được gần anh thêm chút nữa đây?

Có lúc em suy nghĩ, có phải là anh thấy em cực kì phiền phức.

Khi làm em nản lòng bỏ cuộc, mới cảm thấy vui.

Nếu như anh không thấy em phiền phức, sao không xem nhìn em thêm chút nữa, nói với em nhiều hơn một chút?

Nhưng mà, rất nhiều khi em lại cảm thấy anh chỉ là thiếu cảm giác an toàn cho nên mới từ chối người bên ngoài ngàn dặm, thật tâm anh không phải chán ghét em.

Em biết đây là bản thân đã có cảm giác hài lòng quá, nhưng em chỉ có thể dựa vào ý nghĩ như thế mà tiếp tục kiên trì.

Em cũng nơm nớp lo sợ, em rất sợ thật sự sẽ quấy rầy anh.

Đại khái không có ai lại hi vọng người mình thích ghét mình.

Khang Đằng, em đã hiểu, quan hệ giữa chúng ta chính là một người cạo trọc một người thiếu đánh*, nếu như em buông tay, giữa chúng ta có lẽ mãi mãi cũng sẽ không có lại liên hệ nữa.

*ý của câu thành ngữ này chỉ mối quan hệ 1 bên đơn phương tình nguyện, 1 bên không đồng ý.

Nhưng em không muốn, em cuối cùng là muốn thử một chút xem năng lực của bản thân đến đâu, cũng muốn xem xem tình cảm của em đối với anh đến một ngày nào đó có thể tiêu hao hết không.

Em rất muốn anh cho em một sự đáp lại, dù cho chỉ là một ánh mắt khẳng định trong lòng anh không thật sự hi vọng em biến mất.

Có lúc nhìn anh, cảm thấy anh đặc biệt cô độc, có vẻ như anh lại rất hưởng thụ cuộc sống cô độc đó, em ngang bướng xen vào cuộc sống của anh khiến anh không thể nào tiếp thu được.

Tuy rằng em vẫn luôn biểu hiện rất tích cực, nhưng cũng có khi em sẽ do dự. Khang Đằng, lần sau gặp mặt cho em một đáp có được hay không?

Không cần anh chấp nhận em, cũng không cần ôm ấp gì, anh có thể lại viết hồi thư hồi âm cho em không?

Có kẽ đây là yêu cầu xa xỉ nhất của em với anh.

Sinh nhật vui vẻ, hi vọng tối hôm nay anh có một giấc mơ đẹp.

Hi vọng tối hôm nay, em sẽ mơ thấy anh.

Tề Nhạc Tư

Ngày 21 tháng 11 năm 2006

Tác giả: mấy lời ngoài lề. Tác phẩm này cùng phương thức hành văn phương đối với tui mà nói chơi rất vui, cho nên lúc trước nghĩ viết xong sau đó sao thành mười bản, tiếp đó liên lạc với bên thiết kế, lúc đó khoe khoang khoác lác nói số chữ nhiều nhất không vượt quá 5. 5 vạn, hiện tại thực sự là mắt thấy phải đánh mặt.

Chương 53: Khang Đằng

Tề Nhạc Tư:

Như em mong muốn, hồi âm cho em.

Nhưng hi vọng em không nên hiểu lầm, anh không phải đang ám chỉ em cái gì, chỉ là muốn nói, chúng ta căn bản không phải là người cùng một thế giới, sự kiên trì của em cũng cũng không có chút ý nghĩa nào.

Em không biết gì về anh mà lại nói yêu anh, anh thật không thể nào hiểu được cái em gọi là "Yêu".

Anh đại loại cũng không phải là người tồn tại trong tưởng tượng của em. Có lẽ trước đây trong thư anh đã vì em mà tạo ra một người tốt đẹp giả tạo, nhưng bây giờ, em đã gặp anh rồi, hẳn phải biết anh cũng không phải là người như trong thư viết.

Ưu tú, dương quang, dịu dàng, những từ ngữ này căn bản lại không tồn tại trong với thế giới của anh.

Em không hiểu, em cái gì cũng không biết.

Được rồi, nói thật nhé, xưa nay anh không nghĩ tới việc sau khi anh từ chối hồi âm em vẫn kiên trì viết nhiều thư như vậy cho anh, cũng nhìn ra được, em thực sự thay đổi rất nhiều.

Chuyện này đối với em mà nói là tốt, nếu đã đi trên con đường càng ngày càng tốt, cần gì cứ giữ lấy anh không buông?

Anh đến thành phố này học cũng là trùng hợp mà thôi, thi đại học điểm thi trùng hợp đủ tiêu chuẩn tuyển chọn ở đây, và việc chúng ta gặp nhau toàn bộ cũng chỉ là trùng hợp, hi vọng em giữ lý trí tỉnh táo một chút.

Anh không biết em đến tột cùng coi bản thân thành cái gì, giống như bây giờ không biết kết quả cứ theo đuổi một người thật sự là em nguyện ý sao?

Chẳng lẽ em không cảm thấy được tôn nghiêm so với tình cảm còn quan trọng hơn sao?

Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, anh bảo em theo anh đi thuê phòng em liền cùng anh đi thuê phòng, em có biết hay không, như vậy với người khác chính là thực sự vô liêm sỉ.

Được rồi, anh biết, anh cũng vô liêm sỉ cho nên mới có thể dẫn em đến chỗ đó, mới có thể muốn cùng em làm loại chuyện này, nhưng tại sao em không từ chối? Em coi bản thân mình là gì?

Vẫn phải nói, anh thực ra cũng hiểu lầm em? Em căn bản giống như anh là ngụy quân tử?

Những gì em viết trong thư cũng đều là giả dối, em chân chính chỉ là một người sinh hoạt hỗn loạn tùy tiện có thể theo người ta lên giường một thằng nhóc hư hỏng?

Không nghĩ tới em tuổi không lớn lắm, lá gan lại không nhỏ.

Đọc đến đây có phải là cảm thấy oan ức? Có phải là cảm thấy tức giận?

Em xem anh chính là người như vậy, anh sẽ dùng ác ý phỏng đoán người khác, anh sẽ cảm thấy tư tưởng của anh dơ bẩn thì người khác cũng dơ bẩn như thế.

Bây giờ có phải là em cảm thấy anh làm em rất buồn nôn không?

Tề Nhạc Tư, không khác biệt quá là được rồi, thế giới này với tưởng tượng của em không giống nhau.

Rất nhiều lời, anh không muốn nói với em, không có cần thiết, không có ý nghĩa.

Nhưng nhìn em thỉnh thoảng chạy tới trường học của anh, anh thật sự cảm thấy rất phiền.

Anh có cuộc sống riêng của mình, khoảng trời riêng của mình, em vẫn là trở lại học tập cho giỏi đi.

Anh không tốt như em tưởng đâu, em nghĩ xem khi anh viết phong thư này có thể đang trong một khách sạn nào đó, trong phòng cùng đàn ông hoặc là phụ nữ làm tình.

Anh chính là người hạ lưu vô liêm sỉ như vậy.

Hiện tại, em còn yêu anh sao?

Đúng, anh không có gì có thể nói.

Đừng lại theo anh nói cái gì mà Aschenbach và Tadzio, chúng ta chỉ là cái này hai người dung tục trong thế giới vô cùng dung tục này, cái gì gọi là tình, yêu, cái đẹp, căn bản lại không tồn tại.

Xin em mau chóng hiểu rõ hiện thực, sau đó dừng cương trước bờ vực thẳm.

Đương nhiên, nếu như em tình nguyện làm pháo hữu của anh thì anh vẫn có thể suy xét một chút, nhưng mà chỉ là làm tình mà thôi, theo nhu cầu mỗi bên, thẳng thắn dứt khoát.

Có điều, cha mẹ em nếu biết được em còn nhỏ tuổi đã như vậy, sẽ bị làm tức chết đi?

Cho nên, vẫn nên thận trọng một chút, dù sao em vẫn còn nhỉ mà.

À đúng rồi, vẫn luôn quên nói cho em.

Ngày 21 tháng 11 thật ra cũng không phải là sinh nhật của anh, đừng tiếp tục tốn công vô ích.

Về nhà học tập cho giỏi đi.

Bye bye.

Khang Đằng

Ngày mùng 2 tháng 12 năm 2006

Chương 54: Tề Nhạc Tư

Khang Đằng:

Em phát hiện ra anh anh đó thật sự là... em nên lấy từ gì hình dung đây? Khẩu không đúng tâm?

Anh vừa nói muốn em đừng đến làm phiền anh, rồi lại vừa viết thư lại cho em.

Anh như vậy, em cũng thật khó khăn đó!

Nhưng đọc thư của anh, em chẳng có tí ti tức giận nào.

Hơn hai năm, cuối cùng anh cũng viết thư cho em.

Anh không biết đâu, ngày đó anh đưa em phong thư này sau đó em thậm chí không có cách nào đợi đến khi về nhà mới mở ra, ngồi luôn ở bậc thang ngoài thư viện trường anh đọc.

Mùa đông giá lạnh, mông em cũng sắp bị đông lạnh.

Những gì anh nói em không hiểu, không sai, em thực sự không hiểu.

Liên quan đến anh, có quá nhiều quá nhiều chuyện em không biết, cũng có quá nhiều quá nhiều hoạt động diễn biến tâm lý em không hiểu nổi, nhưng cái này không thể trách em, muốn trách phải trách anh, trách anh không nói cho em biết.

Anh trước đây đối với em biểu hiện ấm áp như vậy, tốt đẹp như vậy, bây giờ đem tất cả đều lật đổ, không cho em bất kỳ lý do gì, chỉ ném cho em một đoạn len màu đen rối như tơ vì không tìm được đầu sợi.

Anh không cảm thấy như vậy đối với em mà nói quá không công bằng sao?

Không cần biết anh ra sao, em cũng đã thích, không ai có quyền bắt em dừng lại.

Em yêu anh, cho nên cảm thấy sự kiên trì của em có ý nghĩa.

Anh luôn luôn nói em không hiểu, kỳ thật chính anh cũng không hiểu.

Trong hơn hai năm qua, em nỗ lực để bản thân nhanh chóng trưởng thành, em là vì cái gì? Còn không phải là vì anh sao.

Em vì muốn có thể sớm gặp anh hơn một chút, dù cho trong hơn hai năm qua cũng biết rõ muốn gặp anh có bao nhiêu khó khăn.

Thế nhưng, anh xem, anh bây giờ đã đứng trước mặt em, đây có nghĩa là sự kiên trì của em có ý nghĩa.

Em không quan tâm anh là chủ động hay bị động đến thành phố này, nhưng anh đã đến rồi, anh đã đến rồi cũng là vì em, cũng là vì duyên phận giữa chúng ta chưa kết thúc.

Khang Đằng, thực ra anh cũng rấy ấu trĩ, có một số việc dù cho anh không thừa nhận, em cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Hoa bách hợp trong nhà em đều là do anh đem đến phải không? Không cần phủ nhận, vô ích.

Anh yêu em, có lẽ anh không biết, có lẽ anh xuất phát từ một số cân nhắc nên không muốn thừa nhận.

Anh, anh đó sao lại nhát gan như vậy chứ? Đúng, em chính là tuổi không lớn lắm lá gan lại không nhỏ, thế cũng mạnh mẽ hơn anh một chút nhỉ? Anh so với em lớn tuổi hơn lại nhát như chuột, thịt mỡ dâng đến miệng cũng không dám ăn.

Em không phải nói em mập, đây chính là ví dụ.

Lấy thịt mỡ làm ví dụ, so với con vịt đỡ hơn một chút.

Bên trên là một chuyện cười, đùa cho anh vui vẻ một chút.

Nói đến việc thuê phòng đi, có vẻ anh đối với chuyện này canh cánh trong lòng.

Đó là đầu tiên em đi vào khách sạn thuê phòng, nếu như đối tượng không phải anh, người mời em thuê phòng kia rất có thể đã bị em đánh cho một trận. Cũng không thể nói như vậy, phải nói rất có thể lao vào đánh nhau, sau đó em bị đánh.

Đánh giá ở phương diện này, em vẫn không thể nào trưởng thành.

Anh phải biết, em làm tất cả đều bởi vì đối tượng là anh.

Anh cũng chỉ là mạnh miệng, kỳ thực tronh lòng cũng không phải nghĩ như vậy có đúng không?

Anh dẫn em đi thuê phòng, cuối cùng lại tự mình đi ra. Nếu như anh thật sự là loại người phẩm hạnh tồi tệ kia, ngày đó em căn bản không có khả năng nguyên vẹn đi ra.

Khang Đằng, anh thực sự không hiểu gì hết, thật ra anh là một người rất tốt.

Trên thế giới này nào có người hoàn mỹ, em tưởng tượng về anh tốt như vậy là bởi vì chúng ta chưa từng gặp mặt, là bởi vì em đối với anh là mù quáng thích, nhưng bởi vì phần tình cảm này của em, dù cho sau này phát hiện anh không phải là ngưòi tốt đẹp giống như anh tưởng tượng, em cũng vẫn thích anh như trước.

Bởi vì anh nhiều mặt nhiều phương diện khía cạnh mới hoàn chỉnh, rực rỡ đầy sức sống, càng đáng giá để em tìm hiểu sâu hơn.

Em bây giờ cuối cùng đã hiểu rõ, đối xử với anh giống như kiểu trước đây cẩn thận từng li từng tí một căn bản vô dụng.

Anh đó, đã đem mình khóa ở trong lồng, không cho phép người khác tiến vào thế giới của anh.

Cái này lồng rất phiền phức, em muốn mở khóa ra, lại không có chìa khóa, luôn luôn đứng ở bên ngoài khuyên anh tự đi ra ngoài là vô dụng, bởi vì con người anh thực sự rất cố chấp. Anh biết rõ trong lồng không tốt lại bởi vì sợ thế giới bên ngoài mà không chịu đi ra.

Đã như vậy, em cũng chỉ có thể mạnh mẽ tấn công, anh chờ đi, em đi tìm cưa điện, em muốn phá hủy cái lồng kia của anh.

Đúng rồi, còn có một việc khi em điều tra quên hỏi, sinh nhật của anh rốt cuộc là ngày nào đó?

Anh, anh đó, thật sự rất phiền phức.

Tề Nhạc Tư không tức giận một chút nào.

Ngày mùng 4 tháng 12 năm 2006

____________________

Hôm nay Hạ Xưa lỡ tay nhấn xóa tất cả tin nhắn, trong một giây phút trái tim xiết chặt lại vội vã thoát ra nhưng không kịp nữa. Những tin nhắn giữ từ năm 2014 đổi qua mấy máy rồi cũng không nỡ xóa, cuối cùng lại tự tay xóa sạch.

Đáng ra nên cười một chút nhưng không cười nổi cũng không khóc nổi.

Kết thúc rồi sao?

Đã đến lúc nên kết thúc rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy