Chương 5 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Năm phút sau, Từ Tư Nhiên đứng trước cửa nhà Thẩm Mặc.

Hình như không có ai trong nhà, cửa các phòng ngủ đều mở. Tường sau tivi trong phòng khách lấy màu đen làm chủ đạo, xen lẫn màu trắng để tô điểm nhưng vẫn có chút u ám.

Cậu bắt đầu oán trách sự phản kháng của mình không triệt để, lại bị Thẩm Mặc dẫn đi. Cậu phi nước đại theo dòng suy nghĩ của mình, thật ra phải trở về vấn đề ban đầu - cậu quên không mang chìa khóa.

Sẽ thật tuyệt nếu chiếc chìa khóa của cậu đột ngột xuất hiện bây giờ, Từ Tư Nhiên cố gắng sờ túi thêm mấy lần. Cậu muốn mở cửa rời đi một mạch luôn, nhưng cậu không còn nơi nào để đi nữa rồi, thậm chí còn lờ mờ cảm thấy rằng Thẩm Mặc là có lòng tốt cho cậu ở nhờ.

Từ Tư Nhiên mím miệng, lòng tốt cái rắm, ngồi dưới lầu khu nhà cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.

Đột nhiên, Thẩm Mặc tiến hai bước về phía cậu, Từ Tư Nhiên nín thở vì bị cậu ta đến gần. Cánh tay Thẩm Mặc vượt qua người cậu, Từ Tư Nhiên đang sững sờ thì nghe thấy tiếng đóng cửa.

“Cửa hơi khó đóng.” Thẩm Mặc trở lại vị trí ban đầu, đứng ở khoảng cách an toàn.

Từ Tư Nhiên như vừa mới từ trong mơ kịp thời phản ứng, vừa rồi cậu cũng không đóng cửa cẩn thận. Thẩm Mặc đặt túi ni lông lên bàn trà, xoay người đi vào phòng vệ sinh. Từ Tư Nhiên nhìn lại cánh cửa chống trộm đang đóng chặt, đưa tay chạm vào tay nắm cửa, nhìn xuống đôi dép mới Thẩm Mặc đặt ở cửa, vô cùng chán ghét sự do dự và lung lay của mình.

Có tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, ngón tay cậu như bị bỏng, nhanh chóng buông tay nắm cửa, đổi dép rồi bước vào nhà, tay còn lại cầm cốc trà sữa matcha còn chưa uống ngụm nào.

Cậu vừa bước vào nhà, Thẩm Mặc từ phòng vệ sinh đi ra rồi đi thẳng vào phòng bếp. Từ Tư Nhiên đứng ở cửa phòng bếp nhìn cậu ta, chút luống cuống đều viết hết lên mặt, Thẩm Mặc, hỏi: "Ăn cơm trưa chưa?"

Vốn định về nhà nấu mì ăn, nhưng quên mang theo chìa khóa.

Từ Tư Nhiên không muốn nói, cảm thấy Thẩm Mặc nhất định sẽ tìm cách ép cậu nói, lần này cậu nhất định phải cứng rắn. Từ Tư Nhiên cau mày nhìn chằm chằm Thẩm Mặc, không ngờ cậu ta lại lấy một gói mì soba từ trong tủ lạnh ra, nói: “Tôi chưa ăn trưa, cùng nhau ăn đi.”

Từ vị trí của cậu nhìn vào phòng bếp chỉ có thể nhìn thấy mặt của Thẩm Mặc. Thẩm Mặc dường như đã quen thuộc với việc nấu ăn. Cậu sờ sờ sống mũi của mình, ít nhất là quen thuộc hơn cậu.

Hai bát mì soba cà chua, hương vị rất ngon, chua chua ngọt ngọt. Từ Tư Nhiên giữa trưa đói bụng, trong lúc ăn mì không để ý đến việc nói chuyện, mà cậu cũng không biết phải nói gì với Thẩm Mặc.

Có cần nói chuyện với Thẩm Mặc không? Nói cảm ơn hay khen mì cậu ta làm ngon?

Sau khi đụng phải Thẩm Mặc, cậu phát hiện ra nói chuyện với Thẩm Mặc ở trước mặt này còn khó hơn so với làm trắc nghiệm môn toán.

Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc một cái, phát hiện cậu ta đang nhìn chằm chằm mình, Từ Tư Nhiên bặm môi một cái, hỏi: “Cậu nhìn tôi làm cái gì?”

“Cậu để ý à?” Thẩm Mặc hỏi

Từ Tư Nhiên bị cậu ta làm cho á khẩu không biết trả lời sao, nói: "Cậu ..."

Thẩm Mặc khẽ cười một cái. Từ Tư Nhiên thề rằng nếu cậu ta dám nói “trêu cậu đấy” thì Từ Tư Nhiên cũng dám vung tay đấm thẳng vào mặt cậu ta, cho cậu ta biết rằng Từ Tư Nhiên không phải người cậu ta có thể đùa.

Nhưng Thẩm Mặc đột nhiên chuyển chủ đề nói: “Nếu không uống nhanh lên, trà sữa sẽ loãng hết.”

Ăn xong, Từ Tư Nhiên bị đuổi ra khỏi phòng bếp, ngồi trên sô pha vừa xem tivi vừa uống trà sữa.

Thẩm Mặc rửa bát trong phòng bếp, đã qua hai mươi phút mới rửa được hai cái bát. Từ Tự Nhiên đặt cốc trà sữa đã uống được một nửa lên bàn cà phê, muốn đi vào phòng bếp xem Thẩm Mặc là cái gì mà lâu như thế. Vừa định đứng dậy thì Thẩm Mặc tắt nước, đi vào phòng khách. Từ Tư Nhiên lập tức ngả lưng lại vào ghế sô pha.

Thẩm Mặc nhìn cậu, dường như không để ý đến phản ứng kỳ lạ của Từ Tư Nhiên, hỏi: “Đang xem phim à?”

Từ Tư Nhiên gật đầu, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha xem phim. Lúc đầu hơi khó xử, nhưng sau một thời gian, cậu bị cuốn hút bởi bộ phim, nhiệt tình trò chuyện đoán diễn biến tiếp theo với Thẩm Mặc, mặc dù phần lớn thời gian là Thẩm Mặc lắng nghe cậu nói.

Sau bữa tối, Từ Từ Nhiên đi tắm và thay bộ đồ ngủ mà Thẩm Mặc tìm cho cậu. Cậu dựa vào cửa phòng ngủ, chạm vào mái tóc đã khô nhìn Thẩm Mặc để chăn lên giường.

Hai cái chăn đặt cùng một chỗ...

Thẩm Mặc đứng thẳng dậy, nói: "Phòng bên cạnh đã lâu không có ai ở, ga giường bẩn. Cậu ở với tôi."

"Tôi ..." Từ Tư Nhiên chỉ muốn cự tuyệt.

Không có phòng ngủ thì sô pha cũng cũng được mà.

Thẩm Mặc: “Hai đứa con trai ở chung với nhau là chuyện rất bình thường.”

Giọng điệu rất bình thường nhưng lại ép cho Từ Tư Nhiên không có đường lui. Cậu vào phòng thoắt cái bước hai bước đến giường, ngồi xuống giường, nói: “Cảm ơn cậu đã cho tôi ở nhờ.”

Thẩm Mặc đi tắm, tắt đèn trong phòng ngủ trước khi rời đi.

Từ Tư Nhiên đắp chăn ngang bụng, vừa lật người liền nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Càng nghe tiếng động càng trở nên mơ hồ, cái người này bị cái gì không biết, ngay cả việc tắm rửa cũng rất chậm.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Thẩm Mặc bước vào phòng ngủ, người vẫn còn dính nước, cơ thể lạnh ngắt. Từ Tư Nhiên nắm lấy ga trải giường. Thẩm Mặc đứng bên giường một hồi, rất lâu. Từ Tư Nhiên biết, nhưng cậu không mở mắt.

Thời gian kéo dài, cậu sẽ xem xem Thẩm Mặc định làm cái gì.

Nhưng một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Mặc, cậu ta xoay người nằm xuống phía bên kia.

Cơn buồn ngủ của Từ Tư Nhiên đã biến mất, cậu dịch sang trong tiềm thức để đảm bảo cảm giác an toàn. Sau đó nghe thấy tiếng hít thở của Thẩm Mặc dần chậm lại, cậu xoay người lại thì thấy Thẩm Mặc đang quay lưng về phía mình.

***
Chủ nhật, Từ Tư Nhiên chép lại đề bài tập của Thẩm Mặc, hai người làm gần hết bài tập trong phòng ngủ, thời gian còn lại phân bổ cho việc ăn uống và xem phim.

Từ Tư Nhiên chết trong bài kiểm tra Ngữ Văn. Sau 20 phút cố gắng tỉnh táo, cuối cùng cậu cũng không chống lại được sự tấn công dữ dội của cơn buồn ngủ, gục xuống ngủ luôn trên bàn. Khi sự Thẩm Mặc quay lại, cậu đang nằm đè trên tờ bài Ngữ Văn mới làm được một nửa. Thẩm Mặc cầm que kem dí lên mu bàn tay cậu.

Từ Tư Nhiên bị lạnh tỉnh, nhưng khi nhìn thấy cây kem cậu lập tức quên luôn hành động xấu xa của người kia. Từ Tư Nhiên xé bao bì bên ngoài cây kem, nói: "Sao cậu biết tôi thích ăn cái này?"

Thẩm Mặc dừng lại một chút, nói: "Tôi biết cậu thích."

Từ Tư Nhiên cắn một miếng, vị sữa rất đậm, nói: "Không cần nói mấy lời tốt đẹp với tôi."

“Bài tập Ngữ Văn rất khó.” Từ Tư Nhiên liếc nhìn mấy tác phẩm cổ, trong chốc lát cảm thấy nhức đầu. Cậu quay đầu lại nhìn Thẩm Mặc, phát hiện trong tay cậu ta không có thứ gì khác, chỉ mua về có một que kem. Từ Tư Nhiên giơ que kem ra trước mắt Thẩm Mặc, nói: "Cho cậu nếm thử."

Thẩm Mặc có vẻ hơi bối rối, và nói: "Không cần."

Từ Tư Nhiên có chút tức giận, nhìn bóng lưng Thẩm Mặc rời đi.

Thế tại sao lúc đó có nửa miếng bánh mochi thôi cũng kỳ kèo, chả hiểu kiểu gì.

***
Buổi tối, Từ Tư Nhiên đi tắm, trở lại phòng ngủ chuẩn bị đi ngủ.

Ngay khi cậu vừa đặt lưng xuống, người bên cạnh đột nhiên di chuyển, đặt bàn tay lên eo cậu, dùng sức kéo cậu vào lòng, lưng Từ Tư Nhiên áp vào Thẩm Mặc.

Từ Tư Nhiên giật nảy mình, vội vàng nói: “Thẩm Mặc, nóng quá không dính vào nhau được.”

Thẩm Mặc vờ như không nghe thấy, tay đã vén góc áo lên sờ ngực Từ Tư Nhiên, nhiệt độ cực kỳ nóng. Từ Tư Nhiên cảm thấy mình sắp tan chảy.

Cậu không thể dứt ra, lại bị Thẩm Mặc làm cho không còn chút sức lực nào. Nụ hôn ướt át của Thẩm Mặc đi dọc từ cổ xuống xương quai xanh, đuôi tóc cọ vào da cậu, rất ngứa, đáy lòng cũng giống như có kiến bò qua, cảm giác tê tê.

Từ Tư Nhiên sốt ruột nói: “Thẩm Mặc!”

Ngón tay Thẩm Mặc sờ soạng quanh ngực cậu, Từ Tư Nhiên bị kích thích cong người lên, hạ thân cũng có phản ứng. Cậu ráng hết sức giơ tay lên cho Thẩm Mặc một cú đấm, nhưng Thẩm Mặc hôn lên tai và môi của cậu, mơ mơ màng màng gọi: “Tư Tư ..."

Từ Tư Nhiên nhất thời kinh ngạc, Tư Tư?

Cút con mẹ mày đi Tư Tư.

Nhưng chính sự tạm dừng này của cậu lại để cho Thẩm Mặc trực tiếp quấn lấy eo cậu, tìm đúng vị trí hôn lên môi Từ Tư Nhiên một cái, đầu lưỡi tiến thẳng vào, không cho đối phương thời gian dừng lại.

Từ Tư Nhiên rên rỉ, bị hôn đến không còn sức để phản kháng.

Vị sữa, rất ngọt.

Chương 6

Từ Tư Nhiên chỉ có một kinh nghiệm nhỏ đáng thương trong phương diện này, mặc dù cậu không muốn thừa nhận rằng ngay cả kinh nghiệm nhỏ đó cũng đến từ việc thực hành thực tế với Thẩm Mặc, nụ hôn có vị matcha. Thẩm Mặc ấn cổ tay cậu xuống giường, nụ hôn buông xuống rất chặt, thân thể đè lên Từ Tư Nhiên một cách thân mật.

Cả người cậu mềm nhũn ra, tim đập càng lúc càng nhanh không thể kiểm soát được. Từ Tư Nhiên đỏ mặt cử động, cả căn phòng ngập trong tiếng tim đập cùng sự quấn quít của môi lưỡi. Bởi vì cảm giác tồn tại của đối phương quá mãnh liệt, sự phản kháng kém kiên định của cậu hoàn toàn bị bỏ qua.

Thẩm Mặc buông cổ tay cậu ra, xuyên qua bộ đồ ngủ chạm vào hạ thân của cậu. Từ Tư Nhiên bị Thẩm Mặc hôn rồi sờ soạng, không thể chịu được kích thích dù là nhỏ nhất, cậu nheo mắt, nắm lấy cánh tay Thẩm Mặc, ngửa cổ lên rên rỉ một tiếng. Thẩm Mặc kéo quần ngủ của cậu xuống một nửa, tay vuốt nhẹ hạ thân cậu.

Từ Tư Nhiên không kịp suy nghĩ, hạ thân bị giữ chặt, Thẩm Mặc lại hôn xuống. Thân thể hai người quấn lấy nhau, Từ Tư Nhiên hoàn toàn không nghĩ lại xem Tư Tư là ai, chỉ cảm thấy trong tim mình có một sợi dây đang bị Thẩm Mặc nắm lấy, và trong tay cậu cũng có một sợi dây như vậy của Thẩm Mặc, điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Đầu óc nóng bừng, cậu ấn gáy Thẩm Mặc rồi mút mạnh môi của cậu ta một phát. Cậu còn kích động hơn cả người bị hôn, tay của Thẩm Mặc chưa vuốt được mấy lần cậu đã ra rồi.

Khoái cảm quá mãnh liệt, Từ Tư Nhiên thở dốc, để yên cho Thẩm Mặc ôm cậu từ phía sau.

Cậu không hiểu tại sao, sự hưng phấn quá mãnh liệt khiến não cậu trống rỗng. Nhịp tim và hơi thở của cậu đã bình ổn lại, nhưng cảm xúc còn lại dường như bị rút cạm, cậu chỉ cảm thấy có chút ủy khuất rồi mông lung phát hiện ra cảm giác không biết từ đâu mà tới này, cũng không có cách nào giải quyết được.

Từ Tư Nhiên đang suy nghĩ, Thẩm Mặc vươn tay che mắt cậu lại, nói: “Ngủ đi.”

Lòng bàn tay khô ráo lại ấm áp, giống như có ma thuật thôi miên. Dây thần kinh mà Từ Tư Nhiên gắng sức giữ từ nãy đến giờ rốt cuộc cũng đứt, dựa vào Thẩm Mặc ngủ đến 5 giờ sáng ngày hôm sau.

Bằng chứng của trận thác loạn ngày hôm qua vẫn còn ở đó. Từ Tư Nhiên hít một hơi thật sâu

Chuyện này không hề bình thường chút nào, cậu thậm chí còn không dám nhìn mặt Thẩm Mặc. Cảm xúc trong trí nhớ của cậu quá rõ ràng, chỉ cần không chú ý một chút là cậu lại nhớ lại.

Cậu như một con chim sợ hãi co người chạy khỏi vòng tay Thẩm Mặc, tự thay quần áo rồi chạy khỏi nhà Thẩm Mặc bằng tốc độ nhanh nhất. Ngồi trên ghế dài dưới gốc cây hòe một lúc, lại sợ lát nữa Thẩm Mặc sẽ dậy, cậu đi ra khỏi khu nhà, ngẩn người đi bộ đến tận trường.

Tưởng Du vừa vào lớp đã nhìn thấy Từ Tư Nhiên đang nằm trên bàn học, Tưởng Du vươn tay sờ sờ cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Từ Tư Nhiên mệt mỏi nói: “Không sao.”

Một chút cũng không giống không sao.

Cậu không mặc đồng phục, quần áo nhàu nhĩ, thêm vài sợi tóc vểnh lên, dưới vành mắt còn có quầng thâm.

“Có phải mày bị cảm không?” Tưởng Du nhíu mày hỏi.

Từ Tư Nhiên gắng gượng dựng lại tinh thần, nói: "Chỉ có mấy đứa ngu mới bị cảm vào mùa hè."

Lúc này các bạn cùng lớp đã bắt đầu đến. Từ Tư Nhiên chỉ vòng tay ôm đầu, từ chối mọi giao tiếp. Liệu Thẩm Mặc có đến lớp tìm cậu không?

Cậu ổn định tâm tư, lần này nhất định sẽ mặc kệ cậu ta, nửa lời cũng không nói... không, một ánh mắt cũng không cho, cho cậu ta ăn bế môn canh.

(*Bế môn canh: “Bế môn canh” mà hiện nay thường nói mang ý nghĩa “đóng cửa không tiếp”, không liên quan gì đến món canh).

Cho đến khi chuông vào lớp vang lên, ở cửa vẫn không có ai tìm cậu. Từ Tư Nhiên mím chặt miệng, cầm bút vẽ một người que nhỏ trên giấy, viết một chữ “Thẩm” bên cạnh rồi lại nhanh tay gạch bỏ.

Buổi sáng tự học được một nửa, người ngồi sau Từ Tư Nhiên đột nhiên vỗ vỗ vai cậu, đưa một túi giấy nói: “Đưa cho cậu này.”

Từ Tư Nhiên sửng sốt, hỏi: “Ai đưa?

Bàn sau liếc nhìn sang phải nói: “Có người vừa từ cửa sau đưa tới đây.”

Từ Tư Nhiên lập tức nhìn về phía cửa sau, bên ngoài không có ai, giống như đã rời đi từ lâu. Tưởng Du cũng nhìn theo, hóng hớt hỏi: “Ai vậy?”

Tưởng Du tràn đầy hứng khởi, đưa tay cầm lấy túi giấy, hỏi: “Cái này là ai gửi đến?”

Từ Tư Nhiên giật lại, bóc miếng dán trên túi giấy ra, bên trong có một cốc sữa đậu nành và một hộp cơm cách nhiệt, ngoài ra còn có bài tập cậu làm ở nhà Thẩm Mặc hôm cuối tuần.

Tưởng Du huých vai cậu, vô cùng ái muội hỏi: “Cái này là ai gửi đến nhỉ?”

Còn có thể là ai? Nhất định là Thẩm Mặc.

Từ Tư Nhiên muốn nhét túi giấy vào trong ngăn bàn, Tưởng Du lại nói: “Mày không ăn thì để tao ăn, đừng lãng phí.”

“Ăn cái gì mà ăn” Từ Tư Nhiên hối hận, đặt lại hộp cơm cách nhiệt và sữa đậu nành nóng hổi lên bàn, để Tưởng Du canh chừng, cậu mở hộp giữ nhiệt ra, trong hộp có sáu cái bánh nhỏ, còn nóng hổi, ​rất thơm.

Từ Tư Nhiên chưa ăn sáng, không thể chịu nổi cám dỗ vào lúc này.

Cậu gắp một cái bánh bao và cắn một miếng, tức giận mà nghĩ: Con rùa rụt cổ, có tiện nghi ngu gì không chiếm.

***
Kể từ hôm đó, Từ Tư Nhiên không lên sân thượng ăn trưa nữa mà theo Tưởng Du đến nhà ăn, thỉnh thoảng đến phố ăn vặt đối diện trường học để đổi khẩu vị, nhưng khi trở về trên bàn học luôn có nhiều hơn một số thứ.

Đôi khi đó là một viên kẹo trái cây, đôi khi là một cốc trà sữa còn có một hôm là Từ điển tiếng Trung cổ bản mới.

Tưởng Du nhăn nhó ghen tị, hỏi: "Đây là ai? Xuất quỷ nhập thần."

Từ Tư Nhiên để từ điển xuống dưới sách giáo khoa văn, nói: "Không biết, chưa gặp bao giờ."

Tưởng Du nhướng mày, cảm thấy cậu đang nói dối. Nhưng trên thực tế Từ Tư Nhiên đã lâu không thấy Thẩm Mặc, mặc dù lớp của họ ở sát nhau, nhưng việc tránh nhau quá dễ dàng.

Cậu không lên sân thượng, Thẩm Mặc cũng không đến tìm cậu. Mỗi lần tặng đồ đều là thừa dịp cậu không có ở lớp rồi đi luôn. Ban đầu Từ Tư Nhiên chắc chắn rằng Thẩm Mặc sẽ đến tìm mình, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, anh gần như nghi ngờ rằng người tặng đồ cho mình không phải là Thẩm Mặc.

***
Trong phòng học lớn vào chiều thứ sáu, Kha Lộ tình cờ gặp Từ Tư Nhiên đang đến văn phòng lấy bài thi ở hành lang, cậu ta “ê” một tiếng, nói: “Buổi tối chơi bóng rổ, đi không?”

Từ Tư Nhiên không muốn đi, Kha Lộ nhíu mày hỏi: "Ăn cơm cũng không ăn cùng nhau nữa, mày làm sao thế? Ngày nào cũng dính lấy Tưởng Du, nó tốt hơn tao à?"

Kha Lộ và Thẩm Mặc thân nhau, một khoảng thời gian vì để tránh Thẩm Mặc, cậu với Kha Lộ ngày càng ít tiếp xúc đi.

Kha Lộ nói: “Nếu mày không đến, chúng ta nghỉ chơi.”

Từ Tư Nhiên không biết nên cười hay khóc trước sự ấu trĩ của Kha Lộ.

***
Buổi tối tan học, cậu cùng Tưởng Du đến sân bóng rổ.

Cậu gần như ngay lập tức nhìn thấy Thẩm Mặc, nhịp tim như hồi sinh lại, đập điên cuồng như không cần mạng. Thẩm Mặc hơi cúi đầu nói chuyện với người khác, cậu bước tới gần thêm hai bước, nhìn rõ người kia.

Đó là người vô cùng quen thuộc - Từ Khâm.

Hai người vừa nói vừa cười, Từ Tư Nhiên cảm thấy bị một chậu nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống chân.

Cậu siết chặt tay, gần như quên mất Từ Khâm.

Cậu là bởi vì Từ Khâm mới tiếp cận Thẩm Mặc, cậu chẳng qua chỉ là một nhánh mở rộng ngoài ý muốn, hoàn toàn có thể bị gạch bỏ.

Thấy cậu đột nhiên dừng lại, Tưởng Du cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Sao vậy?”

Mục đích tiếp cận Thẩm Mặc của cậu không đủ đơn thuần, làm anh trai Từ Khâm cũng không đủ ngay thẳng.

Từ Tư Nhiên đưa tay xoa trán, nói với Tưởng Du: “Tao đúng là một người đáng ghét.”

Tưởng Du bỗng dưng cảm thấy Từ Tư Nhiên dường như sắp khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro