Chương 26. Công kích như một nhân vật phản diện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Mạnh Dương chỉ bị thương nhẹ nhưng Lạc Tu vẫn bắt cậu ở nhà nghỉ ngơi hai ngày mới được đi học.

Kỳ tân sinh rất nhanh sẽ kết thúc và kiểm tra hàng tháng sắp bắt đầu, sau mỗi kỳ kiểm tra hàng tháng, thì trường sẽ lần nữa chia lớp và sắp xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích thi, các chương trình được học sau khi chia lớp sẽ không giống nhau nên đối với mỗi sinh viên thì chuyện chia lớp cực kỳ quan trọng, mỗi khi đến cuối tháng chính là thời điểm các sinh viên khẩn trương nhất.

Mạnh Dương và các đàn anh đàn chỉ đang chuẩn bị thu dọn đồ vật sau khi ghi lại những nhiệm vụ đại sư Lâm Tùng Thai giao.

"Mấy đứa có lòng tin với kỳ thi lần này?" Lâm Tùng Thai hỏi.

"Thầy, mỗi lần thi chúng em đều rất có lòng tin." Ngô Phong cố ý làm dáng vẻ nghiêm trang nói: "Nhưng thứ như lòng tin lại không quá đáng tin."

"Thầy thấy em không đáng tin mới đúng." Lâm Tùng Thai tức giận nhìn Ngô Phong sau đó nói: "Tuy lúc thường thầy hay nói với mấy đứa là thành tích không phải thứ quan trọng nhất, nhưng nếu như mấy đứa đạt được thành tích tốt thì có thể dập tắt bớt cái sự kiêu ngạo của lão già Hứa Vọng Nhai kia thì thầy sẽ rất vui đó các anh chị có hiểu không?"

"Thưa thầy, chúng em đã hiểu." Các đàn anh đàn chị của Mạnh Dương đều một bộ dạng chúng em đều hiểu, vừa gật đầu vừa trả lời, Mạnh Dương buồn cười nhìn dáng vẻ của họ.

"Thầy, thầy cứ yên tâm đi, có Mạnh Dương rồi thì chắc chắn hạng nhất năm nay chính là em ấy." Ngô Phong nói.

Các đàn anh đàn chị khác đều gật đầu bày tỏ tán thành, bởi vì bọn họ đều biết thiên phú của Mạnh Dương cao thế nào, cơ sở tri thức cũng rất vững chắc trong khoảng thời gian học chung này, nên họ đều nhất trí cho là dù Mạnh Dương có phát huy thất thường thì vẫn dễ dàng nắm được hạng nhất.

Lâm Tùng Thai tức giận nhìn học trò của ông:"Tôi là lo lắng cho Mạnh Dương sao? Tôi là đang lo lắng cho các anh các chị không biết tiến bộ đấy! Nếu các anh các chị cố gắng được một nữa Mạnh Dương thì tôi cũng bớt lo rồi. Các anh chị phải có chút áp lực chứ cả ngày lười biếng đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian. Nếu như lần này thành tích của đứa nào không lọt vào top 10 thì cứ chép cuốn Thực Vật Học và Dược Lý Học từ tập 1 đến tập 20, mỗi cuốn 10 lần cho tôi."

"Thầy.." Trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu rên.

"Kêu rên cái gì? Không ra thể thống gì cả!" Lâm Tùng Thai nghiêm mặt dạy dỗ rồi đứng dậy rời đi.

Các đàn anh đàn chị của Mạnh Dương đều đăm chiêu ủ dột, dọn dẹp đồ vật sau đó rời khỏi lớp.

Đám người mới vừa đi tới ngoài viện lại vừa vặn gặp được bọn Vu Quân Thần, con đường lát đá khá rộng nên sinh viên hai bên vì tỏ vẻ khí thế đều trừng mắt nhìn đối phương, bên Mạnh Dương, Ngô Phong là người trừng mắt to tròn nhất.

Mạnh Dương không muốn trừng vì cậu thấy nó không có ý nghĩa và ngây thơ, huống chi còn khiến mắt đau, nếu so thì cậu chỉ muốn so thực lực với đối phương.

Mạnh Dương nói với Ngô Phong: "Đàn anh, chúng ta mau đi thôi, em đói bụng rồi."

"Bại tướng vạn năm cũng chỉ biết trừng mắt, rảnh thì đi đọc thêm mấy cuốn sách có tốt hơn không." Văn Viễn khinh miệt: "Mấy tên đã quen với thất bại không có chút bản lĩnh thật sự gì thấy bọn tôi lại không tránh còn bày đặt trừng mắt đe dọa, người không biết xấu hổ quả là vô địch thiên hạ."

"So không biết xấu hổ thì ai qua được bọn mày?" Ngô Phong giễu cợt nói: "Đại sư Hứa Vọng Nhai luôn miệng nói trong mắt không tha những người dối trá làm thành tích giả, nhưng ông ấy lại giúp bọn mày ăn gian nhiều lần, ai trong học viện này mà không biết? Bày đặt dựa vào thành tích giả dối mà ra vẻ ta đây, tao xin trả lại lời này cho bọn mày, người không biết xấu hổ quả thật là vô địch thiên hạ!"

"Mày bớt cái miệng lại đi!" Văn Viễn căm tức nhìn Ngô Phong: "Có phải mày đã dốt nát tới mức không biết luyện tập trước kỳ thi là gì? Ngu xuẩn cũng phải có mức độ chứ."

Ngô Phong châm chọc: "Đúng vậy, bọn mày chỉ luyện tập bình thường thôi! Nhưng thầy tao đã dạy dù không được hạng cao thì cũng phải đảm bảo tính chân thực khi kiểm tra, nếu không thì kiểm tra còn nghĩa lý gì nữa chứ. Chắc thầy của bọn mày chỉ dạy người thì không cần biết xấu hổ, có mất mặt cũng phải đạt được thành tích và thứ hạng cao, đúng chứ?"

"Mày nói xấu bọn tao thì thôi, bọn tao không thèm chấp nhặt với người như mày, nhưng mày lại dám sỉ nhục thầy bọn tao thì đừng có trách bọn tao không khách khí!" Văn Viễn đe dọa.

"Chắc tao sợ mày? Tới đây!" Ngô Phong cuốn tay áo lên, ra vẻ muốn nhào vô.

"Đàn anh, được rồi, đừng gây chuyện nữa." Vu Quân Thần nắm lấy tay Văn Viễn, sau đó nói với Ngô Phong: "Đàn anh Ngô, anh cũng nói ít lại mấy câu đi, mọi người đều học cùng trường, cũng không phải là kẻ thù, đừng mỗi lần gặp mặt đã đe dọa nhau như thế."

"Ai là đàn anh của cậu?! Đừng có giả vờ giả vịt ở đây, những người kia bị mù nên mới không nhìn ra bộ mặt thật của cậu chứ tôi là tôi vô cùng buồn nôn với dáng vẻ dối trá này của cậu đấy!" Ngô Phong thật sự ghét Vu Quân Thần, thấy gã giả vờ làm người tốt càng cảm thấy khó ưa, bắt đầu công kích: "Nghe nói cậu là học trò được đại sư coi trọng nhất và cũng là người có thiên phú tốt nhất trong đám học trò của đại sư? Tôi thì chỉ thấy cậu có tài năng đoạt bạn trai của người khác thì đúng hơn, nhất định thiên phú này còn cao hơn thiên phú điều chế hương rất nhiều nên cậu mới bại Mạnh Dương khi kiểm trả ngửi hương, còn là thua tới thảm, đúng chứ?" 

Vu Quân Thần ủy khuất cúi đầu, Văn Viễn càng thêm tức giận muốn dạy dỗ Ngô Phong, nhưng nhìn thấy Tần Hồng đứng phía sau Ngô Phong, hắn vẫn giữ được chút lý trí thầm nghĩ muốn giáo huấn có rất nhiều cách, đánh người là cách ngu xuẩn nhất.

"Đàn anh, anh mau thu lại biểu tình của anh lại đi, anh như vậy rất giống nhân vật phản diện." Mạnh Dương thì thầm.

Ngô Phong sửng sốt sau đó dùng tay xoa xoa mặt điều chỉnh vẻ mặt của mình lại, hắn thấy bọn Văn Viễn tức giận tới nói không ra lời liền đắc ý hếch cằm cùng đám Mạnh Dương rời khỏi.

----------------------------------

Thời điểm kỳ thi càng gần thì sinh viên của Hương Học viện càng khẩn trương, ngay cả sinh viên thường ngày thích nói chuyện cười đùa cũng trầm mặc ít nói, dương như bầu không khí tràn ngập mùi khẩn trương.

Vu Quân Thần cũng khẩn trương không kém, thậm chí áp lực còn lớn hơn, bởi vì điểm nhập học của Mạnh Dương cao hơn gã và cậu đã thắng gã lần kiểm tra ngửi hương trước đó, nếu lần này gã có thể giành được hạng nhất thì không chỉ lấy lại được mặt mũi của gã mà còn của cả thầy gã. Hơn nữa những năm gần đây thì hạng nhất luôn là các đàn anh của gã nên gã không thể đánh mất hạng nhất năm nay được, nhất là khi đại sư Hứa Vọng Nhai đã chính miệng thừa nhận gã là người tài năng nhất trong toàn sinh viên.

Kiểm tra trong Hương Học viện vô cùng nghiêm khắc và không thể nào ăn gian được trong quá trình thi, tuy bọn Vu Quân Thần đã luyện tập sớm nên có ưu thế hơn so với những sinh viên khác, nhưng thứ tự kiểm tra là ngẫu nhiên nên bọn họ cũng không có khả năng hoàn thành chính xác tất cả.

Cùng ngày tiến hành kiểm tra đương nhiên không khí càng thêm nghiêm túc và khẩn trương, các vị đại sư đều đích thân tới giám thị để có thể chứng kiến toàn bộ quá trình sinh viên thi, nhất là các học trò của họ, các sinh viên phía dưới khẩn trương làm bài, các đại sư phía trên cũng âm thầm phân cao thấp, thấy học trò của họ biểu hiện tốt liền vui vẻ thậm chí đắc ý.

Sau khi kết thúc toàn bộ kỳ kiểm tra, ngày hôm sau các sinh viên tới trường nhìn chằm chằm vào máy tính để đợi thành tích công bố..

"Có rồi, có rồi!"

"Không được, tay tớ đang run không dám mở."

"Hạng nhất là... Mạnh Dương!"

"Thật không?"

"Tự cậu xem đi!"

"Thật sự là Mạnh Dương, không chỉ mấy môn cơ sở được điểm tối đa, ngay cả kiểm tra độ nhạy của khứu giác cũng có thể max điểm! Cậu ấy là quái vật sao?"

"Điểm ngửi thương* cũng rất cao, ôi trời ơi! Thực sự loài người có thể làm tới trình độ này sao? Cậu ấy là người máy đúng không?"

*SQ (smell quotient) :chính là năng lực dùng mũi ngửi, phân rõ hương khí.

(Hạ : Mình tìm thấy trong baidu là SQ, không biết cái này với cái khứu giác nhạy bén khác chỗ nào)

"Đây chính là kiêu ngạo của thiên tài sao?"

"Đừng cảm thán thành tích của người ta nữa, điểm người ta có cao tới đâu cũng không có liên quan gì tới chúng ta, mau xem thành tích của bản thân đi, sắp chia lớp và chỗ ngồi rồi đấy."

Vu Quân Thần run rẩy cầm laptop trên tay, gã không chỉ mất đi hạng nhất, hơn nữa điểm chênh lệch giữa gã và Mạnh Dương lại không phải nhỏ xíu tới mức khiến người ta phải tiếc nuối. 

Mạnh Dương đã dọn xong đồ đạc của mình đợi Vu Quân Thần khôi phục bình tĩnh lại nhường chỗ ngồi, Mạnh Dương cũng không thúc giục vì dù sao học viện đã hạ xuống chỉ thị thay đổi lớp và chỗ ngồi, Vu Quân Thần ngồi đó càng lâu thì người sẽ khó chịu chính là gã.

Mấy phút sau, sắc mặt Vu Quân Thần vẫn khó coi, nhưng gã vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, đứng dậy trao đổi chỗ ngồi với Mạnh Dương.

Đi tới chỗ ngồi của cậu, Vu Quân Thần muốn nói tiếng chúc mừng, nhưng dù thế nào cũng nói không nên lời, gã có thể duy trì vẻ mặt không chút thay đổi đã là cố gắng lớn nhất rồi.

Mạnh Dương nhìn gã, sau đó đứng dậy tới chỗ ngồi dành cho hạng nhất, sắc mặt khó coi của gã cậu cũng thấy, buổi chiều, lớp họ sẽ có các đại sư tới dạy mỗi tháng một lần về nguyên lý Hương đạo, cậu thật sự cũng rất muốn thấy sắc mặt đại sư Hứa Vọng Nhai ra sao.

Buổi chiều, Lâm Tùng Thai và Hứa Vọng Nhai cùng mấy vị đại sư mang vẻ mặt khác nhau đi vào phòng học rồi ngồi xuống ghế trên bục giảng.

Lâm Tùng Thai nhìn Mạnh Dương, sau đó trao đổi ánh mắt với mấy vị đại sư khác bên cạnh, trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười thỏa mãn.

Mà Hứa Vọng Nhai tuy vờ trấn định như không để ý, những sinh viên khác có lẽ không nhìn ra nhưng Mạnh Dương lại có thể nhìn thấy được lo lắng trong lòng ông. Bởi vì những năm gần đây, người ngồi ở vị trí này đều là học sinh của ông ta, hiện tại học trò ông ta coi trọng nhất lại không bằng Mạnh Dương, sao ông ta lại không nóng nảy cho được.

Tiết học này chỉ diễn ra một lần mỗi tháng nên bọn họ cũng không có chiếm dụng thời gian của sinh viên mà trực tiếp dạy. Tới khi kết thúc thời gian học thì khi Hứa Vọng Nhai chuẩn bị rời đi Lâm Tùng Thai mới gọi ông lại. 

"Lão Hứa, sao hôm nay lại vội vàng vậy?" Lâm Tùng Thai mỉm cười: "Không phải trước đó lúc nào ông cũng dặn dò sinh viên của ông mấy câu rồi mới đi à?"

Hứa Vọng Nhai dừng bước lại, xoay người nhìn Lâm Tùng Thai nói: "Chẳng lẽ ông không thấy là giờ đắc ý còn quá sớm?"

"Không thấy." Lâm Tùng Thai nói như chuyện đương nhiên:"Đều nói phong thủy luân chuyển, ông đắc ý nhiều năm như vậy, hiện tại phong thủy chuyển tới bên tôi, tôi đương nhiên phải đắc ý."

Hứa Vọng Nhai nhìn Mạnh Dương rồi khinh thường hừ một tiếng, sau đó nhìn Lâm Tùng Thai nói: "Đắc ý nhất thời tính là gì? Thời gian còn dài, chúng ta vẫn chờ xem xem ai đắc ý lâu hơn, ai có thể cười đến cuối cùng."

"Ông thật sự nói trúng lòng tôi, chúng ta chờ xem." Lâm Tùng Thai gật đầu.

Hai vị đại sư trên bục giảng nổ súng, sinh viên phía dưới không dám động, tuy nhìn qua có vẻ bọn họ không phải đang cải vả mà chỉ là cuộc nói chuyện bình thường, nhưng ngay cả những sinh viên ngồi phía dưới cũng có thể cảm nhận được áp lực trong đó.

Lâm Tùng Thai nhìn Mạnh Dương nói: "Lần kiểm tra này em làm rất tốt, vất vả cho em rồi, hai ngày này em nghỉ ngơi cho tốt, không cần tới chỗ thầy học."

"Vâng, thưa thầy." Mạnh Dương cung kính đáp.

Đợi các đại sư rời đi, các học sinh mới thả lỏng, sau đó nhỏ giọng thảo luận.

Tâm tình hiện tại của Vu Quân Thần đã bình tĩnh rất nhiều, gã biết giờ lãng phí nhiều thời gian và tinh thần cũng không thể thay đổi thực tế mà là một điều rất nguy hiểm và sai trái, điều gã nên làm bây giờ không phải là hối tiếc quá khứ mà là cố gắng cho tương lai.

Vu Quân Thần điều chỉnh tâm trạng xong đi tới bên cạnh Mạnh Dương nói: "Mạnh Dương, chúc mừng anh."

"Cảm ơn." Mạnh Dương cũng không ngẩng đầu.

"Mạnh Dương, nói thật, tuy mất đi hạng nhất khiến em hơi khổ sở, nhưng vì anh là hạng nhất nên em vô cùng vui vẻ. Loại tâm trạng này rất mâu thuẫn, chỉ là anh có thể hiểu được, đúng chứ?Có thể sao này chúng ta sẽ cạnh tranh nhiều hơn, nhưng em vẫn thật lòng hy vọng chúng ta vẫn có thể vừa duy trì quan hệ cạnh tranh cùng nhau tiến bộ, vừa có thể vẫn quan tâm nhau như trước không có ngăn cách." Vu Quân Thần dùng giọng điệu và vẻ mặt hết sức thành khẩn nhìn Mạnh Dương.

Mạnh Dương nghe xong thầm cười lạnh, cậu chỉ thấy Vu Quân Thần dối trá tới tận xương tủy, chẳng qua gã chỉ để ý tới những cuốn sách tổ nhà họ Mạnh truyền lại nên vẫn muốn làm hòa với cậu thôi lại ăn nói đường hoàng như thế.

Mạnh Dương đứng lên bình tĩnh nhìn Vu Quân Thần nói: "Muốn trở thành đối thủ cạnh tranh của tôi thì phải xem cậu có theo kịp bước chân của tôi không hãy nói, thời điểm mất đi tư cách làm đối thủ cạnh tranh của tôi, hy vọng đến lúc đó cậu vẫn có thể chấp nhận được hiện thực."

Vu Quân Thần là đối tượng Mạnh Dương báo thù, nhưng không phải là đối thủ cạnh tranh trong lòng, trong phương diện hương học và hương liệu, Mạnh Dương có mục tiêu của chính mình, mà mục tiêu của cậu là ở chỗ cao hơn nên trước khi bản thân đạt tới đỉnh cao mà không thể nào vượt qua, cậu chắc chắn sẽ không dừng bước lại. Mà cậu có thể tới trình độ nào thì hiện tại cậu cũng chưa rõ, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không ngừng nỗ lực.

Vu Quân Thần vô thức lui về phía sau một bước, gã nhìn vẻ mặt Mạnh Dương, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra hốt hoảng và khẩn trương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro