Chương 31. Không cho em đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau từ thành phố Dung trở về thành phố An Lạc, Mạnh Dương nói với Lạc Tu hy vọng anh có thể phái người tới giúp cậu quản lý công ty, Lạc Tu nghiêm túc tự hỏi qua và nói cho cậu mấy phương án để chính cậu chọn, Mạnh Dương đối với những thứ này không hiểu lắm liền để Lạc Tu quyết định giùm cậu.

Nửa tháng sau, chủ tịch Tôn Phượng Phi của công ty Hương Mộng mang theo rất nhiều văn kiện tới gặp Mạnh Dương.

"Dì Tôn, đã lâu không gặp." Mạnh Dương vào phòng khách, nhìn Tôn Phượng Phi nói.

"Mạnh Dương, đã lâu không gặp con, nghe nói học viện của con nổi danh nghiêm khắc, việc học tập của con cũng rất bận rộn đúng không?" Tôn Phượng Phi mỉm cười nói.

"Dạ con học tập vẫn tốt, vẫn có thể ứng phó được, chỉ là sắp tới con sẽ tham gia thi đấu." Mạnh Dương nói.

Tôn Phượng Phi gật đầu: "Muốn thành công trở thành một Điều Hương sư thì tham gia thi đấu là chuyện rất cần thiết."

"Dì Tôn, mấy năm nay vất vả cho dì rồi." Mạnh Dương nhìn Tôn Phượng Phi, chân thành cảm kích nói.

"Dì... Rất hổ thẹn khi không thể phát triển công ty tốt hơn, còn làm cho công ty càng ngày càng đi xuống. Năng lực của dì không thể so với mẹ con, đối với dì thì việc phát triển công ty thật sự quá khó khăn." Tôn Phượng Phi hồi ức về những năm này, nhiều cảm xúc đan xen.

Mẹ Mạnh Dương và Tôn Phượng Phi là bạn tốt, năm đó mẹ Mạnh Dương biết mình mắc bệnh nan y liền giao công ty cho Tôn Phượng Phi khi đó còn là phó giám đốc quản lý, mấy năm nay bà không có hai lòng mà vẫn luôn quản lý công ty giúp Mạnh Dương, Mạnh Dương vô cùng cảm kích bà.

Mạnh Dương thực sự không hiểu kinh doanh và quản lý, cũng không có hứng thú với chuyện này nên hiện tại việc cậu có thể làm chính là dựa vào Lạc Tu để cho công ty không bị đào thải theo thời gian, đồng thời có được một cuộc sống hoàn toàn mới.

Công ty của nhà họ Mạnh sẽ chuyển sang trực thuộc tập đoàn họ Lạc, Lạc Tu sẽ phái người tới quản lý công ty, mọi thứ từ tên thương hiệu đến hệ thống quản lý nội bộ của công ty, v.v., đều phải trải qua một lần cải cách và chỉnh đốn. Muốn có được sinh mạng mới, thì phải nhịn đau vứt cũ đi.

Tuy sau này Tôn Phượng Phi sẽ không còn quản lý công ty nữa, nhưng vì cảm ơn bà, mỗi năm Mạnh Dương vẫn sẽ trả lương mà chủ tịch nên có coi như để cho bà nhận lương hưu sớm.

Mạnh Dương ký xong tất cả văn kiện, lại cùng đi ăn cơm với Tôn Phượng Phi, hai người trò chuyện nhiều chuyện đã qua rồi cùng nhau hoài niệm mẹ Mạnh Dương. Cho tới chiều, Mạnh Dương mới tiễn Tôn Phượng Phi về, Tôn Phượng Phi đi không bao lâu, Lạc Tu trở lại.

Sau khi trở về từ thành phố Dung, Mạnh Dương bắt đầu giúp Lạc Tu trị liệu chứng đau đầu cho nên cậu yêu cầu Lạc Tu nhất định phải về nhà đúng giờ.

Cách sử dụng hương liệu, ngoài trừ ngửi còn có thể xông hơi, ngâm mình, dùng tinh dầu điều chế xoa bóp huyệt vị và đả thông kinh mạch, Mạnh Dương kêu quản gia làm một phòng xông hơi kế phòng Lạc Tu vừa đẹp lại thoải mái, cậu còn kêu người mỗi ngày đưa nước từ suối nước nóng tới để tăng cường dược hiệu.

Mạnh Dương rót chất lỏng chứa dược hương vào nước từ suối nước nóng, sau đó dùng một tay khuấy, một tay khác mở tấm gỗ trên tường để duy trì nhiệt độ của nước.

Lạc Tu tắm rửa xong quấn khăn tắm đi ra, Mạnh Dương quay đầu nhìn dáng người của anh rồi vô thức nuốt nước miếng, sau đó nói: "Cháu đã điều chỉnh nhiệt độ nước rồi, hôm nay chú chỉ cần ngâm nửa tiếng là được."

Lạc Tu quấn khăn tắm tiến vào thùng gỗ, đưa lưng về phía Mạnh Dương rồi ngồi xuống nước, Mạnh Dương dùng khăn kỳ lưng cho nh.

Các cơ trên lưng Lạc Tu rất rắn chắc, chỉ phần lưng đã làm người ta cảm thấy có một loại khỏe mạnh đáng tin cậy, đây là kết quả dù anh có bận rộn tới đâu cũng sẽ kiên trì tập luyện thể thao trong phòng làm việc mỗi ngày.

Mạnh Dương bỏ khăn lấy tay lau lưng và bở vai của anh, sau đó chậm rãi ôm anh từ phía sau: "Chú Lạc.."

Lạc Tu nhắm mắt lại, hết sức kiềm chế bản thân.

Mạnh Dương úp mặt trên lưng Lạc Tu, hô hấp của Lạc Tu cũng ngày càng nặng nề.

Lạc Tu đột nhiên xoay người, ôm Mạnh Dương hôn sâu, Mạnh Dương sửng sốt sau đó ôm cổ anh đáp lại. Trong lòng của hai người đã là tình cảm không thể kềm chế, bọn họ càng hôn càng động tình, càng hôn càng động tâm như thể tất cả tình yêu trong trái tim đều biểu đạt hết trong nụ hôn này với đối phương.

Lạc Tu buông Mạnh Dương ra, nâng mặt cậu, nhìn mắt cậu: "Anh muốn giữ em bên cạnh mãi mãi, dù là ba năm sau hay nhiều năm sau nữa thì anh cũng sẽ không để cho em rời đi, ngày mai anh sẽ kêu người đi hủy bỏ thỏa thuận trước hôn nhân của chúng ta, em đồng ý không?"

Mạnh Dương bị anh hôn tới ánh mắt mê ly, khi nghe rõ Lạc Tu nói, gật đầu: "Em đồng ý."

Lạc Tu hôn lên môi Mạnh Dương lần nữa, sau đó nói: " Em sắp phải tham gia trận thi đấu rất quan trọng nên không thể phân tâm, đợi em thi đấu xong thì chúng ta sẽ giao lưu sâu hơn với nhau có được không?"

"Được ạ." Mạnh Dương gật đầu lần hai.

Hai người lại lần nữa ôm hôn.

---------------

Lạc Tu ngâm nửa tiếng, Mạnh Dương lại kêu anh nằm lên giường và trùm mấy miếng vải lên để hun nóng nửa tiếng. Sau khi hung nóng kết thúc, Mạnh Dương lại kêu anh xoay người lại, sau đó ngồi trên người anh và dùng tinh dầu xoa bóp huyệt vị đả thông kinh mạch cho anh.

Xoa bóp cho Lạc Tu xong thì Mạnh Dương cũng đã đổ mồ hôi, khi Lạc Tu tiến vào phòng tắm tắm lại, cậu cũng vọt vào phòng tắm khác tắm.

........... 

Mạnh Dương và sư huynh của cậu cùng nhau tham gia thi đấu dành cho thanh thiếu niên trong nước, ba ngày tỷ thí ba vòng, Mạnh Dương hạng nhất, Vu Quân Thần thứ hai, Ngô Phong phát huy vượt xa lúc thường lấy được hạng ba ngoại dự đoán của mọi người. Mà học sinh trong top 3 thì có thể đi tham gia thi đấu quốc tế dành cho thiếu niên.

Tuy Hương học viện của đại học Thành Nhã được công nhận là đứng nhất toàn quốc, nhưng thực lực của mấy trường khác cũng không thể xem thường, có thể nói là sát sao với Hương Học viên đại học Thánh Nhã, hơn nữa có một số học sinh rất lợi hại, vì để giảm bớt áp lực cạnh tranh và nhận được càng nhiều sự coi trọng, tài nguyên sẽ lựa chọn những trường học khác.

Lần này số người có thể đi tham gia thi đấu quốc tế đều bị học viện của họ chiếm hết, có thể nói là cấp lực cho nhà trường, lãnh đạo trường vô cùng cao hứng nên công khai biểu dương và khen thưởng cho họ.

Sau khi đại hội biểu dương và khen thưởng kết thúc, các sinh viên nên đi học thì đi học, không có tiết thì chuẩn bị về nhà.

Hai ngày nữa là ngày nghỉ, các đàn anh đàn chị của Mạnh Dương đều nói muốn chúc mừng cậu và Ngô Phong, bọn họ vừa đi ra học viên vừa thương lượng nên chúc mừng như thế nào.

Mà Lạc Thịnh thì đang đứng ở ngoài học viện chờ Mạnh Dương.

Sau khi Lạc Thịnh rời khỏi khách sạn đã chạy về nhà họ Trình để bàn bạc với ông ngoại gã, dưới sự chỉ dạy của ông ngoại, gã nhanh chóng đưa ra quyết định là phải mau về nhà họ Lạc rồi tiến vào tập đoàn làm việc, cố gắng nhận được sự tán thành từ Lạc Tu. Nhưng mấy lần gã muốn quay về nhà chính đều bị bảo vệ dưới chân núi cản lại chớ nói chi là trở về. Cho nên chỉ có thể đứng ở ngoài Hương học viện ngăn Mạnh Dương lại để nói chuyện trước khi Mạnh Dương lên xe.

Mạnh Dương đã thấy gã từ đằng xa vô thức cho rằng gã đến tìm Vu Quân Thần, nhưng thấy gã vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, cậu mới nghĩ tới có lẽ gã không về được nhà chính nên muốn đột phát từ chỗ cậu.

"Mạnh Dương..." Lạc Thịnh hướng Mạnh Dương đi tới.

"Cậu lại muốn làm gì?" Ngô Phong chặn trước mặt Mạnh Dương, hung ác nhìn Lạc Thịnh.

"Tôi muốn nói chuyện với cậu." Lạc Thịnh nói với Mạnh Dương, hiện tại gã đã hoàn toàn không lộ ra vẻ mặt chán ghét cao ngạo như mỗi lần gặp cậu trước đó.

"Em ấy không có chuyện gì để nói với cậu,  cậu nhanh chóng cút đi!" Ngô Phong ghét bỏ nói.

"Đàn anh." Mạnh Dương vỗ vỗ vai Ngô Phong: "Mọi người về trước đi, em ở lại nghe cậu ta muốn nói cái gì."

Ngô Phong muốn khuyên Mạnh Dương không cần để ý người như Lạc Thịnh, Mạnh Dương nhìn vệ sĩ đứng cách đó không xa ý bảo hắn không cần lo lắng. Ngô Phong lại căn dặn chính cậu cẩn thận, không nên khinh địch hay tin tưởng người này mới cùng những người khác rời đi.

"Tôi cũng không muốn đứng đây nghe cậu nói chuyện, tôi sẽ tới quán cà phê gần tập đoàn họ Lạc, cậu muốn nói cái gì thì tự mình đến đấy đi, tôi chỉ cho cậu thời gian một ly cà phê." Sau khi nói xong, Mạnh Dương liền đi tới nơi đỗ xe, sau khi vệ sĩ mở cửa ra liền trực tiếp lên xe rời khỏi.

Lạc Thịnh lái xe của gã chạy theo.

Mạnh Dương vào căn phòng riêng rộng rãi thoải mái, sau khi chọn cho mình một ly cà phê, Lạc Thịnh cũng đã tới.

"Cậu muốn nói gì?" Mạnh Dương hỏi.

"Tôi thật sự xin lỗi cậu về chuyện lúc trước." Lạc Thịnh dùng vẻ mặt thành khẩn nói.

"Cậu tới chỉ để nói chuyện này?" Mạnh Dương cười cười.

"Về tất cả mọi chuyện." Lạc Thịnh trả lời: "Tôi đã phản bội cậu, trước khi chia tay cậu tôi đã yêu đương với Vu Quân Thần. Tôi còn dẫn người đi sỉ nhục và muốn đuổi cậu ra khỏi nhà họ Lạc, tôi luôn khinh thường và vũ nhục cậu, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, trước đó là tôi sai."

"Cho nên? Tôi chấp nhận hay không chấp nhận lời xin lỗi của cậu thì có ý nghĩa gì với cậu à?" Mạnh Dương nhìn Lạc Thịnh giả vờ thật lòng như thật.

"Tôi nghĩ thay vì cứ tiếp tục đấu như vậy thì không bằng chung sống hòa bình không tốt hơn sao, tôi nguyện ý chấp nhận chuyện cậu kết hôn với cha tôi, còn tôi với cha dù sao cũng là cha con ruột, quan hệ máu mủ ruột thịt không thể nói cắt là cắt hết được."

"Nhưng tôi tha thứ cho cậu thì có ích lợi gì với tôi."

"Hiện tại bà nội của tôi vì tình... một số chuyện nên tạm thời không thể về, nhưng chuyện bà về chỉ là sớm hay muộn. Nếu như cha tôi đoạn tuyệt quan hệ với tôi vì cậu thì đợi sau khi bà nội tôi về, chắc chắn bà sẽ không bỏ qua cho cậu. Tình cảm giữa tôi và cha không tốt là vì từ nhỏ tôi không sống với cha nên cha mới hướng về cậu chứ không hướng về tôi. Nhưng cho tới nay thì cha tôi vẫn luôn hiếu thảo với bà nội, cậu nghĩ xem cha tôi sẽ hướng về bà tôi hay về cậu?"

"Cậu đang uy hiếp tôi?" Mạnh Dương đã biết mục đích của gã, kế hoạch của gã và ông ngoại gã là nhất định phải chống tới trước khi mẹ Lạc Tu về thì phải làm sao Lạc Tu không làm thủ tục đoạn tuyệt quan hệ với gã nữa, cho nên gã mới có thể ăn nói khép nép như vậy mà tới xin lỗi cậu, còn nói cái gì muốn chung sống hòa bình với cậu, thực ra là dùng mẹ Lạc Tu tới uy hiếp mình.

Mẹ Lạc Tu ở nước ngoài đồng hành chữa bệnh cho người tình của bà hơn mười năm nay, người yêu của mẹ Lạc Tu bệnh rất nghiêm trọng nên mẹ anh không muốn rời đi, vì vậy ngay cả chuyện lớn như Mạnh Dương kết hôn với Lạc Tu mà mẹ anh cũng chưa từng về, có thể thấy được mẹ của Lạc Tu coi trọng người tình này tới mức nào.

"Tôi không có uy hiếp cậu mà làm thấy chúng ta cứ tiếp tục đấu như vậy cũng không có ý nghĩa, cho nên tôi thật tâm muốn chung sống hòa bình với cậu."

Mạnh Dương cười lạnh ở trong lòng, giả vờ tự hỏi nói: "Tuy lời của cậu nói rất có đạo lý, thế nhưng muốn tôi dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của cậu, tôi thật sự không cam tâm."

"Vậy cậu muốn thế nào?"

"Tôi mong cậu có thể cho tôi nhìn thành ý của cậu."

"Cậu nói đi tôi sẽ làm."

"Đầu tiên, tôi đã kết hôn với cha cậu nên chuyện tôi là ba cậu chính là sự thật, mong sau này khi gặp mặt, cậu phải biết nên dùng thái độ gì khi đối mặt với tôi. Ngày kia tôi sẽ đi chúc mừng cùng đàn anh và đàn chị, cậu cũng kêu Vu Quân Thần và các bạn của cậu tới để tôi xem, cậu có thật sự quyết tâm thừa nhận người ba là tôi và có thể chung sống hòa thuận với tôi không."

"Được, tôi sẽ gánh toàn bộ chi phí của tiệc chúc mừng ngày kia." Lạc Thịnh nói.

"Vậy ngày kia gặp." Mạnh Dương đứng lên đi ra ngoài, nếu gã đã chủ động đưa tới cửa thì cậu cũng muốn nhìn xem gã có thể nhẫn tới trình độ nào.

Lạc Tu cần tốn rất nhiều thời gian và thủ tục nếu muốn giải trừ quan hệ cha con trên pháp luật. Mà thủ tục cũng có hai loại, một là cha và con trai cắt đứt quan hệ vì một số chuyện. Hai là người cha đột nhiên phát hiện con mình không phải con ruột cũng cần làm thủ tục cắt đứt quan hệ cha con về mặt pháp lý.

Mạnh Dương đoán nhất định là Lạc Tu chọn cái thứ hai và chỉ chờ thời cơ tới, anh sẽ đem báo cáo DNA và tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ cha con ném thẳng lên mặt ông Trình.

Mạnh Dương tiến vào phòng làm việc của Lạc Tu, trực tiếp đi tới bên cạnh Lạc Tu và ngồi trên tay ghế ôm cổ anh, nói với anh chuyện Lạc Thịnh tới tìm cậu.

"Mẹ chú sẽ ghét em sao?" Mạnh Dương hỏi.

Hai tay đang đánh chữ của Lạc Tu dừng lại một chút, sau đó nói: "Dù cho bà trở về thì mặc kệ bà nói cái gì em cũng không cần nghe."

"Vậy nếu bà khi dễ em thì sao bây giờ? Chú sẽ giúp đỡ bà hay che chở em?" Mạnh Dương lo lắng hỏi.

Lạc Tu nói: "Em yên tâm, anh sẽ che chở em và sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ em, kể cả mẹ của anh."

"Có những lời này của chú thì em an tâm rồi, cảm ơn chú, chú Lạc." Mạnh Dương hôn lên mặt Lạc Tu một cái rồi ngồi lên đùi Lạc Tu, nhìn anh: "Em đã giành được hạng nhất trong cuộc thi đấu giữa các thanh thiếu niên trong nước, như lúc trước đã nói chú phải đáp ứng một yêu cầu của em."

"Em nói đi."

"Em muốn chú đi cùng em tham gia thi đấu ở nước ngoài."

Lạc Tu mở lịch trình trên máy tính, nhìn thoáng qua rồi đồng ý: "Được, anh sẽ cố sắp xếp thời gian."

"Cảm ơn chú Lạc." Mạnh Dương nói xong hôn lên môi Lạc Tu.

Lạc Tu ngậm đôi môi hương va ni và đầu lưỡi hồng của Mạnh Dương, nghiêm túc mút.

Hai người chăm chú hưởng thụ, thời gian rất nhanh trôi qua.

------------------------

Mạnh Dương nói với Lạc Thịnh là cậu muốn dẫn bạn tới Sơn Trang Bích Thủy của nhà họ Trình chơi, và phải bao hết không được có khách nào khác. Sau khi Lạc Thịnh nhận được sự đồng ý của ông ngoại, lập tức kêu người đi chuẩn bị.

Đến ngày tụ hội, Lạc Thịnh dẫn theo Vu Quân Thần và đám bạn gã xuất phát trước tới Sơn Trang Bích Thủy đợi bọn Mạnh Dương, Vu Quân Thần tưởng là gặp gỡ bình thường nên cũng kêu đám bạn của gã tới.

Sau khi đám Vu Quân Thần tới Sơn Trang Bích Thủy đang định vào chơi trước thì Lạc Thịnh lại kêu bọn họ đợi ở đại sảnh, tuy bọn họ không biết là đang đợi cái gì nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao nhiều người ở cùng một chỗ như vậy cũng có thể ngồi nói chuyện phiếm.

Vu Quân Thần đứng dậy đi tới bàn đặt hoa quả bánh ngọt, rót cho mình một ly nước trái cây mới vắt, đang chuẩn bị uống thì Lạc Thịnh đi tới bên cạnh gã, thì thầm: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì thì em cũng không cần nói, chỉ im lặng là được rồi."

"Sẽ xảy ra chuyện gì à?" Vu Quân Thần hỏi.

"Hiện tại anh nhất định phải làm hòa với Mạnh Dương, anh nhất định phải nhẫn nhịn, nhẫn tới mức người thường không thể chịu được vì tương lai và kế hoạch sau này, đó là một trong những điều kiện cần thiết để thành công." Ánh mắt Lạc Thịnh kiên định nói.

"Mạnh Dương?" Vu Quân Thần bất ngờ: "Mạnh Dương cũng tới?"

"Em tin anh, hết thảy chỉ là tạm thời, mọi thứ anh phải chịu đựng hiện tại sớm muộn gì cũng có ngày anh sẽ khiến nó phải trả lại gấp bội! Đến lúc đó anh nhất định sẽ khiến cho nó sống không bằng ch*t!" Lạc Thịnh nghiến răng, mà lời này của gã thay vì nói là nói với Vu Quân Thần còn không bằng nói là đang tự nhủ với bản thân.

Lạc Thịnh cũng không trông cậy Mạnh Dương sẽ thành tâm làm hòa với gã, nhưng gã biết, Mạnh Dương nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội giày vò gã.

Vu Quân Thần đang muốn hỏi tiếp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Mạnh Dương đã dẫn Lục Vân Kinh và các đàn anh đàn chị của cậu, Tiêu Khắc và bạn của hắn đi vào.

Bạn của Lạc Thịnh và Vu Quân Thần thấy vậy lập tức đứng lên, bọn họ cho là Mạnh Dương cố ý dẫn người tới gây chuyện thầm nghĩ Mạnh Dương này cũng thật to gan, nơi này chính là địa bàn của nhà họ Trình mà cậu ta lại dám đến.

Mà bên Mạnh Dương thì ngoại trừ Lục Vân Kính, những người khác đều không biết tại sao bọn Lạc Thịnh lại ở đây. Vì vậy người hai bên bắt đầu so khí thế không ai nhường ai.

Mạnh Dương nghiêng đầu nhìn Lạc Thịnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro