Chương 59. Tiệc đầy tháng long trọng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứa bé đầu tiên của Mạnh Dương và Lạc Tu đã được sinh ra, đứa bé đã đi tới thế giới này rất nhanh như không muốn để Mạnh Dương đau quá nhiều. Mạnh Dương nghĩ quá nhiên đứa bé này rất tri kỷ, từ mang thai tới sinh ra cũng không để cậu chịu bao nhiêu khổ.

"Bé cưng." Mạnh Dương cẩn thận ôm đứa bé mới vừa thay quần áo vào lòng, mỉm cười: "Hôm nay là đầy tháng của con, vui vẻ sao? Bé Tuấn Diệp?"

Sau khi đứa bé sinh ra, đó là lần đầu tiên Mạnh Dương thấy được nước mắt của Lạc Tu, cậu biết đây là sự yêu thương và xúc động của anh, trong lúc đó trong lòng cậu cũng vô cùng xúc động.

Mạnh Dương hiện tại không thể rời mắt khỏi đứa bé, mỗi khi đứa nhỏ nhìn cậu bằng đôi mắt xinh đẹp đó, cậu nghĩ cậu thực sự sẵn sàng làm bất cứ đều gì cho bé.

Lạc Tu đi vào phòng ôm lấy cậu từ phía sau, nhìn đứa bé nói: "Đã chuẩn bị xong chưa?"

"Ừm, đã chuẩn bị xong." Mạnh Dương mỉm cười.

Lạc Tu nhẹ nhàng đụng vào gương mặt non nớt mềm mại của con trai.

"Đi thôi." Lạc Tu cúi đầu hôn lên mặt Mạnh Dương, sau đó ôm cậu đi ra ngoài.

Hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai trưởng của Lạc Tu và Mạnh Dương - Lạc Tuấn Diệp, khách được mời tới tiệc chúc mừng không ít hơn vào ngày kết hôn của anh và Mạnh Dương.

Lạc Tu ôm Mạnh Dương, Mạnh Dương bế đứa bé, cả nhà ba người dưới ánh nhìn của tất cả mọi người mà tới phòng khách tiếp nhận chúc phúc của các vị khách mời.

"Thấy không, đây mới thực sự là thái tử nhỏ của gia tộc họ Lạc, trước đó đều tưởng Lạc Thịnh sẽ là người thừa kế lại không ngờ tới cậu ta căn bản còn không phải người là người nhà họ Lạc."

"Thảo nào Lạc Tu ném Lạc Thịnh cho người nhà họ Trình và mặc kệ nhiều năm như vậy, tùy ý để người nhà họ Trình nuôi, thì ra đã sớm biết Lạc Thịnh không phải con của anh ta, cậu nói xem lần này.."

"Có câu một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, có vết xe đổ là Lạc Thịnh, nhiều năm như vậy mới có một đứa con, đương nhiên sẽ càng cẩn thận xác nhận. Cậu xem cảnh tượng hôm nay lại nhìn nhìn nụ cười trên mặt Lạc Tu, trước đó có từng thấy anh ta cười như vậy bao giờ chưa? Cho nên nhất định là con ruột."

"Số mệnh giữa người với người thật đúng là không thể so, ngay cả tôi cũng không nhịn được mà hâm mộ đứa nhỏ mới sinh được 1 tháng kia."

"Đầu thai cũng là một kỹ năng."

Bởi vì phòng khách quá nhiều người nên sau khi cho bạn của Lạc Tu xem qua đứa bé, Mạnh Dương liền ôm đứa bé vào ngồi trong phòng tiệc nhỏ, trong phòng tiệc nhỏ đều là bạn của cậu.

Sau khi Mạnh Dương ôm em bé ngồi xuống ghế sa lon, bọn Lục Vân Kính lập tức vây quanh nhìn đứa bé.

"Thật là đáng yêu, thật sự là do mày sinh sao? Giống như búp bê bằng sứ vậy." Lục Vân Kính nhìn đứa bé: "Tao còn tưởng rằng mấy đứa trẻ ở tuổi này trông giống nhau, nhưng đứa nhóc này thật sự rất đẹp."

"Tao sinh nên đương nhiên đẹp." Mạnh Dương vô cùng kiêu ngạo cười nói.

"Em còn trẻ như vậy cư nhiên trở thành ba ba, vừa nghĩ tới nhóc đáng yêu như vậy lại là em sinh, anh thấy thật thần kỳ." Ngô Phong cảm thán.

"Sau khi đứa nhỏ ra đời, mỗi ngày em đều có cảm giác vô cùng hạnh phúc." Mạnh Dương nhẹ nhàng hôn lên mặt đứa bé.

Tô Địch đứng phía sau ghế, thấy đôi mắt đen láy còn đẹp hơn trân châu đen, mặt tròn nho nhỏ trắng nõn, thì ra làn da vô cùng mịn màng là bộ dáng này, hắn nhìn đứa bé vô thức nhỏ giọng cảm thán: "Thực sự là quá đáng yêu."

Tiêu Khắc ôm hắn cười cười, nhờ Mạnh Dương, hiện tại Tô Địch đã hoàn toàn tốt lên, trong lòng anh vô cùng cảm kích Mạnh Dương, hy vọng có một ngày có thể báo đáp phần ân tình này của Mạnh Dương.

Đứa bé bị nhiều người nhìn như vậy cũng không khóc, đói thì hừ hừ mấy tiếng, mệt thì trực tiếp nhắm mắt ngủ, đứa bé dễ nuôi như vậy thật hiếm thấy, nhưng lại để cho những thanh niên chưa từng nuôi qua đứa nhỏ nào cho rằng trẻ con đều dễ nuôi như vậy, lại nhìn đứa bé này thật sự rất đáng yêu làm họ sinh ra suy nghĩ muốn có một đứa nhỏ.

Vu Quân Thần vừa đi vào phòng khách trong biệt thự đã ngửi được mùi rượu, sau khi gã thấy tin tức liền lập tức chạy tới, quả nhiên Lạc Thịnh lại bắt đầu uống.

"Tới?" Lạc Thịnh vừa rời giường không bao lâu cho nên còn chưa uống say, gã cầm chai rượu ực một hớp, muốn nhanh chóng say.

Vu Quân Thần ngồi xuống trước mặt Lạc Thịnh, gã nhìn mặt Lạc Thịnh, này mới mấy tháng mà Lạc Thịnh dường như đã già hơn mười tuổi. Gã cứ ngày ngày uống rượu như vậy, cái gì cũng không làm, mấy lần xuất huyết dạ dày phải đưa tới bệnh viện, không qua được mấy ngày lại uống tiếp. Vu Quân Thần đều đem lời có thể khuyên khuyên hết, nhưng Lạc Thịnh giống như không có dự định muốn tỉnh lại.

Lạc Thịnh ném điện thoại lên bàn nói: "Em nhìn tin tức hôm nay đi, tiệc đầy tháng long trọng của thái tử nhỏ tập đoàn họ Lạc, những người nổi tiếng trong lĩnh vực chính trị và kinh doanh đều có mặt để chúc mừng. Đứa nhỏ mới 1 tháng đã phô trương lớn như vậy, nhân vật nổi tiếng cũng tới chúc mừng nó, ai kêu nó rất biết đầu thai, vừa sinh ra đã là thái tử tập đoàn họ Lạc chứ? Còn anh là một thái tử giả, giờ cũng trở thành trò cười cho mọi người đàm luận, đúng là buồn cười, ngay cả anh cũng thấy buồn cười."

Đối mặt với Lạc Thịnh như vậy, trong lòng Vu Quân Thần vô cùng mệt mỏi, sau khi chuyện ăn cắp xảy ra, tuy vì trước đó gã luôn biểu hiện tốt và thành tích luôn ưu tú nên không bị đuổi ra khỏi trường, nhưng mỗi lần tới trường thì phải đối mặt với đủ loại nghị luận và chỉ trỏ của các bạn học, gã cũng là chật vật chống đỡ, bởi vì gã không thể buông thả, nếu gã cam chịu giống Lạc Thịnh thì muốn tỉnh lại sẽ càng thêm khó khăn.

"Lạc Thịnh." Vu Quân Thần ngồi bên cạnh gã, nắm tay gã nói: "Chuyện đã như vậy thì anh phải đối mặt với hiện thực, một lần nữa phấn chấn được không, đừng tiếp tục như vậy. Mẹ anh cũng nói chỉ cần anh phấn chấn sống thật tốt thì bà sẽ chuyển giao 2/3 tài sản của bà cho anh, chỉ chừa một phần ba để dưỡng lão. Chờ anh thuận lợi tốt nghiệp thì bà sẽ giao công ty và cửa hàng cho anh tới quản lý, những thứ này đã là tốt hơn không biết bao nhiêu người bình thường rồi, em tin anh nhất định có thể dựa vào năng lực của bản thân..."

"Em không cần nói tốt cho bà ta!" Lạc Thịnh hất tay Vu Quân Thần, đứng lên quát: "Anh như bây giờ đều là do bà ta làm hại! Chút tài sản của bà ta còn không bằng cả nhà họ Trình chớ nói chi là nhà họ Lạc. Huống chi những thứ đó đều là bà ta dựa vào kết hôn với mấy ông già mới có, anh mới không cần! Anh ngại bẩn!"

"Nhưng gia sản của nhà họ Lạc đã không còn quan hệ gì với anh, lẽ nào anh định cả đời cứ như vậy sao?" Vu Quân Thần khóc: "Nếu anh thực sự cứ tiếp tục chán chường như vậy thì em chỉ có thể chia tay với anh."

"Cả em cũng muốn rời khỏi anh?" Lạc Thịnh âm u nhìn gã: "Ngay cả em cũng khinh thường anh, không muốn lại nhìn thấy anh nữa đúng không?"

"Bây giờ không phải là em khinh thường anh mà là chính anh khinh thường anh!" Vu Quân Thần la lên: "Nhìn dáng vẻ này của anh, em thật sự không kiên trì nỗi nữa! Nếu em không rời khỏi anh, em thực sự muốn gục ngã anh biết không?"

"Vậy em cũng cút đi!" Lạc Thinh tức giận lại thống khổ quát: "Để cho anh một mình tự sinh tự diệt là tốt rồi, em cút đi!"

Vu Quân Thần đứng lên nhìn gã: "Chúng ta chia tay đi, hy vọng anh có thể sớm tỉnh lại, nếu như có ngày.."

"Mau cút đi! Đừng nói nhảm nữa!" Lạc Thịnh rống to rồi nốc một chai rượu.

Lạc Thịnh cho là bọn họ chỉ đơn thuần là cãi vả, chia tay cũng chỉ là giận dỗi nói ra mà thôi, Vu Quân Thần chắc chắn sẽ còn trở lại bên cạnh gã, gã lại không biết Vu Quân Thần là thật sự muốn chia tay và muốn tìm một đường ra khác.

Vu Quân Thần đi trên đường, một đường vừa đi vừa khóc, gã thật sự yêu Lạc Thịnh, nhưng gã còn chưa đạt được mục tiêu, còn không có được cuộc sống như gã mong muốn, gã không thể bị Lạc Thịnh liên lụy nên chỉ có thể buông tay Lạc Thịnh. Trong lòng gã rõ, mặc kệ Lạc Thịnh có thể tỉnh lại hay không thì bọn họ cũng không thể trở về như trước, dù hiện tại không chia tay thì sau này cũng sẽ chia tay, chỉ là không thể để Lạc Thịnh tỉnh lại rồi mới chia tay với gã cũng khiến Vu Quân Thần cảm thấy áy náy.

Đến tối, Mạnh Dương và Lạc Tu tắm cho con trong phòng tắm, Lạc Tu đã tắm xong, anh mặc quần lót đứng ở bên bồn tắm dành cho trẻ em, hai tay bế con để Mạnh Dương nhẹ nhàng tắm rửa cho con.

Mạnh Dương khống chế lực đạo trên tay xoa bóp cơ thể cho đứa nhỏ, từ cổ, nách, đầu gối đều được dùng lực vừa phải tắm qua, da đứa nhỏ mềm mại làm cậu có cảm giác như là hơi mạnh tay một chút cũng sẽ làm rách da bé vậy nên Mạnh Dương vô cùng cẩn thận tắm cho đứa bé để không làm đau bé.

Đứa nhỏ thỉnh thoảng duỗi chân, ở trong nước vô cùng thoải mái.

"Thoải mái sao? Tiểu thiếu gia." Mạnh Dương nhẹ nhàng xoa cái bụng nhỏ của con.

Mạnh Dương vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian cùng Lạc Tu nuôi dưỡng và dạy dỗ đứa bé lớn lên, quá trình này sẽ là ký ức vĩnh viễn, chờ tới khi bọn họ già lại hồi ức về hiện tại nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.

Sau khi tắm xong, Mạnh Dương lấy khăn lông lau khô đứa nhỏ, lại dùng ngón tay gõ nhẹ vào cái miệng nhỏ nhắn của bé, sau đó để Lạc Tu ôm đứa bé ra phòng tắm trước, cậu đổ mồ hôi nên phải tắm mới có thể đi ngủ.

Mạnh Dương tắm rửa xong đi ra, vừa đi tới bên giường đã thấy một màn làm cậu ngây ngẩn cả người, Lạc Tu chỉ mặc quần lót nằm trên giường, đầu và cổ nằm lên cái gối lớn, đứa nhỏ nằm trên ngực anh ngủ, hình ảnh nhìn qua vô cùng ấm áp xúc động.

Lồng ngực Lạc Tu rắn chắc lại rộng và tràn đầy sức mạnh, đứa bé nho nhỏ vểnh mông nằm trên ngực anh vô cùng đáng yêu, hình ảnh cha con làm Mạnh Dương xúc động nở nụ cười.

Mạnh Dương lấy máy chụp hình từ trong ngăn kéo ra chụp một màn này lại, sau đó đặt máy chụp hình trên tủ đầu giường rồi lên giường tới bên cạnh Lạc Tu nằm xuống, gối đầu lên vai anh và nhìn đứa nhỏ.

Bây giờ Mạnh Dương đã nghĩ tới sau này khi đứa nhỏ lớn lên, dù chỉ va chạm nhẹ thôi cậu cũng cảm thấy đau lòng, tuy cậu rất muốn đứa nhỏ sẽ vĩnh viễn sống trong sự bảo bọc của cậu và Lạc Tu, không cần đối mặt với bất kỳ khó khăn nào. Nhưng yêu thương như vậy là quá ích kỷ, tình yêu ích kỷ chỉ có thể thỏa mãn và xúc động chính cậu, sau đó sẽ hại cả đời của đứa nhỏ nên cậu nhất định phải kiềm nén đau lòng và để Lạc Tu dạy dỗ đứa nhỏ năng lực tự lập đối mặt với mọi chuyện.

Lạc Tu tỉnh dậy định bế đứa nhỏ đặt lên giường nhỏ bên cạnh, Mạnh Dương lại kéo anh lại: "Để cho con ngủ ở đây đi."

"Em xác định?" Lạc Tu nhìn cậu: "Lỡ như đánh thức con thì sao?"

Mạnh Dương ngồi dậy ôm cổ anh thì thầm: "Chúng ta nhẹ nhàng chút sẽ không đánh thức con."

"Đã mấy tháng chưa làm, em xác định muốn anh nhẹ?" Lạc Tu nói.

Mạnh Dương nghiêm túc nghĩ, mãnh thú Lạc Tu bị nhốt mấy tháng chỉ có thể thỉnh thoảng nếm chút ngon ngọt, một khi được thả ra nhất định là ác chiến, hai người bọn họ cũng không thể khống chế được, cho nên buông Lạc Tu ra để anh đặt con qua giường nhỏ. 

Lạc Tu xuống giường thả con lên giường nhỏ, mặc cho con cái yếm nhỏ lại đắp lên cái chăn nhỏ, sau đó hạ tấm màn che giường nhỏ lại, một lần nữa điều chỉnh nhiệt độ phòng mới xoay người lên giường đè lên người Mạnh Dương.

----------------

Ngày thứ hai, hông của Mạnh Dương vô cùng đau khiến cậu ngủ thẳng tới trưa mới xuống giường được, có muốn ôm đứa nhỏ cũng không còn sức lực mà chỉ có thể ngồi trên ghế salon để bảo mẫu đặt con vào lòng cậu. Mấy ngày nữa, cậu phải đi học lại, cậu phải quý trọng khoảng thời gian có thể ở bên con.

Cậu đã bàn xong với Lạc Tu, khi cả hai cần làm việc và học tập cũng sẽ cố gắng mang con theo. Thời điểm Mạnh Dương phải đi học thì Lạc Tu sẽ dẫn con tới tập đoàn, sau khi Mạnh Dương học xong thì sẽ tới phòng làm việc của Lạc Tu vừa học tập vừa có thể chơi với con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro