Chương 2: Đạp Tuyết Tầm Mai (Hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Quang năm thứ hai, quốc lực Đại Hán ngày càng cường thịnh, phía Nam trường thành là thiên hạ của Đại Hán, quốc thổ Hung Nô mở rộng phía Nam về Âm Sơn, phía Đông giáp hồ Bối Gia Nhĩ, vươn đến sông Liêu, phía Tây vượt qua Hành Sơn, diện tích lãnh thổ bao la, đã va chạm với Trung nguyên hơn bảy mươi năm. Dưới thời kỳ Võ đế, Đại hành lệnh* Vương Khôi của Đại Hán chủ chiến Hung Nô, gài ba mươi vạn binh với Mã Ấp, nhi tử của thương ưng Đại Hán Ninh Hòa Trần từ dưới chân núi Bất Khả Đắc cùng Đại hành lệnh Vương Khôi dẫn theo ba vạn binh, đến Mã Ấp bỗng nhiên phản bội, giết Vương Khôi, giao binh quy hàng Hung Nô.

* Đại hành lệnh: 大行令: một chức quan phụ trách ngoại giao với các nước chư hầu dưới triều Hán.

Việc này vừa xảy ra, quả thực là triều đình cùng giang hồ đồng thời đều bị chấn kinh.

Ninh Hòa Trần hàng cũng đã hàng rồi, từ cổ chí kim đầu hàng cũng không phải một hai người, nhưng Ninh Hòa Trần lại nhất định không ở lại Hung Nô, xoay mình quay trở lại, chuyện này liền trở thành đề tài bàn tán của người trong thiên hạ, cũng thành chuyện cười nhạo người Trung nguyên. Võ lâm Trung nguyên tức giận rồi.

Nhi tử của thương ưng Chất Đô làm phản, này chẳng khác gì vả mặt Hán thất vương triều.

Vì vậy cả đoạn đường này, từ lúc Ninh Hòa Trần từ Mã Ấp đi ra liền bị người đuổi theo đánh, một hơi cũng không kịp thở.

Một con ngựa từ đầu đường chạy tới như bay.

Người trên khắp con phố như ngưng thở, kiếm của thực khách trong quán trà lộ ra một đoạn bóng loáng, dưới vành nón cũng là từng đôi mắt đen thẳm.

"Lộc cộc! Người tới là ai!" Một vị thiếu niên vọt ra, đứng ở giữa đường hét lớn một tiếng.

Người đến cũng không nói lời nào, đánh ngựa phi nhanh về phía trước, mắt thấy đã sắp đụng vào rồi!

Thiếu niên cười lạnh, rút ra trường kiếm lạnh lẽo, ném vỏ kiếm xuống, đạp chân lên cột cửa trước quán cơm bay lên trên không, mũi kiếm chỉ về giữa chân mày dưới vành mũ của người đến.

Người kia không chút hoang mang, từ sau lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm, chỉ thấy nhuyễn kiếm kia giống như rắn trườn, quấn lên thanh kiếm của thiếu niên, cổ tay của người kia xoay một cái, trường kiếm thuận tay thiếu niên mà tuột xuống, văng ra ngoài. Thiếu niên mất đi vũ khí, lập tức ngã về đằng sau, nhuyễn kiếm của nam nhân tựa như bàn xà xuất động mà quấn trên eo thiếu niên, trực tiếp lôi hắn lại đây, bên hông rách ra vết máu, sâu hơn một chút sẽ lập tức vặn gãy!

Thực khách cùng người đi đường dồn dập ra trận, lấy ra vũ khí, ngăn cản người trên ngựa, chỉ thấy người kia thậm chí còn chưa đứng dậy từ trên thân ngựa, chỉ nghiêng đầu, lộ ra khóe miệng đang nhếch lên. Mọi người ào ào tiến lên, muốn vùi dập hắn, mà chỉ chốc lát sau đều bị văng ra, bị ném ra ngoài, còn người kia vẫn cứ ở trên ngựa!

"Hay!" Khán giả trên nóc nhà lớn tiếng reo hò khen hay.

Một tiểu đồng bảy, tám tuổi đi ra, gõ một tiếng chiêng, nói: "Màn đầu tiên của "Đạp Tuyết Tầm Mai", xong!"

Từng diễn viên từ dưới đất bò dậy, nhặt vũ khí lên, chỉ vào người trên ngựa kia nói: "Lý Đông Thanh, ngươi thật không biết nặng nhẹ, lão tử sắp té chết rồi!"

Nam nhân trên ngựa tháo mũ rơm xuống, lộ ra gương mặt của một thiếu niên, nhe răng cười nói: "Xin lỗi ca, ngươi luyện tập cho tốt đi, chỉ dựa vào thân thể này của ngươi cũng quá oan ức tẩu tử rồi!"

Mọi người cùng cười rộ lên, nam nhân mang theo huân tinh mắng hắn, Lý Đông Thanh từ trên ngựa nhảy xuống, nghiêng mình vươn tay với khán giả trên nóc nhà: "Cảm tạ các vị khán giả, cảm ơn đã cổ vũ! Ngày mai Diệp A Mai ra sân, nhất định phải tới nhé!"

Có khán giả từ tầng trên đi xuống vứt tiền, Lý Đông Thanh nhanh đi nhặt lấy, dùng cả tay chân mà chạy tới chạy lui, dĩ nhiên là một đồng cũng không bỏ sót. Hắn giấu ba, bốn đồng tiền trong ống tay áo, sau đó ném đống còn lại vào trong mũ của tiểu đồng, chính mình quay người lên ngựa chạy.

"Lý Đông Thanh!" Tiểu đồng kia gọi hắn, "Chưởng quỹ bảo ngươi sau khi diễn xong thì tới gặp hắn."

Lý Đông Thanh không nghe thấy, bỏ người lại đằng sau.

"Đông Thanh?" Ánh sáng trong phòng có chút ảm đạm, một phụ nhân hơn ba mươi tuổi đang ngồi ở trên giường.

Lý Đông Thanh vén rèm cửa lên vào phòng, nói: "Lão nương, ta đã trở về."

Nữ nhân cầm kéo trong tay, đang cắt sợi dây trên y phục, Lý Đông Thanh sợ hết hồn, nhận lấy, nói: "Để ta làm cho."

Lão nương đưa cho hắn, hỏi: "Ngày hôm nay sao lại về sớm như vậy?"

"Ngày hôm nay diễn màn đầu tiên, đoàn hát không có việc gì làm nên ta cưỡi ngựa quay về." Lý Đông Thanh cởi giày, ngồi xếp bằng ở trên giường, dưới ánh đèn khâu quần của chính mình.

Lão nương nói: "Ngươi tại sao lại cưỡi ngựa của đoàn hát thế? Cẩn thận bị chưởng quỹ mắng đó!"

"Ta không cưỡi cũng không ai có thể cưỡi được Thiên Cơ, bản thân nó cô đơn biết bao."

Hắn khâu xong, cắn đứt sợi chỉ, nói tiếp: "Sau này nương đừng khâu y phục nữa."

"Vậy ta thành cái gì cũng không làm được rồi." Lão nương nói.

Lý Đông Thanh lấy từ trong túi ra một củ khoai lang cùng ba đồng tiền, kéo tay phụ nhân mà cẩn thận đặt vào trong tay nàng, nói: "Ngươi cầm đi."

Lão nương tên là Lâm Tuyết Nương, là một quả phụ, không có quan hệ máu mủ gì với hắn. Cha nương của Lý Đông Thanh đã sớm qua đời từ mấy năm trước. Chết rồi chính là chết rồi, người cũng đã chết hết, cũng không có gì đáng nói.

"Buổi tối còn phải diễn không?" Lâm Tuyết Nương hỏi.

"Không có" Lý Đông Thanh nhảy xuống giường, nói, "Ta đi cho heo ăn, ngươi nghỉ ngơi đi."

Lâm Tuyết Nương dặn dò: "Hai ngày này bên ngoài rất nguy hiểm, đừng cưỡi Thiên Cơ chạy lung tung."

Lý Đông Thanh đáp một tiếng được, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy trong sân có một người cao vút đang đứng, Ninh Hòa Trần nghe thấy tiếng cửa mở quay đầu lại, nở nụ cười với hắn. Đây thật sự có thể coi là có tri thức hiểu lễ nghĩa, nụ cười như tiên tử, Lý Đông Thanh bất giác mà nghĩ đến, hắn nhớ trước đây đã từng nghe người khác nói qua: Nam sinh nữ tướng, là dấu hiệu của đại sự tất thành.

Lý Đông Thanh lập tức đóng cửa lại quay về nhà, Lâm Tuyết Nương hỏi: "Làm sao vậy?"

"Quên lấy chậu." Lý Đông Thanh lớn tiếng nói.

Hắn từ trong lòng bếp dùng cái móc lấy ra một túi vải bổ, phía trên là tro bếp màu xám, hắn từ giữa đầu móc ra một cái sáo kép, cọ lên người một lát, một tay kia lại kẽo kẹt đỡ lấy chậu cho heo ăn, sau đó đi ra ngoài. Ninh Hòa Trần còn đứng ở trong sân, hòa nhã nở nụ cười với hắn.

Lý Đông Thanh lại xoa xoa, sau đó đưa sáo cho y nói: "Này, ngày đó sốt ruột quên mất không trả lại cho ngươi." Hắn chạy nửa đường mới nhìn thấy trên tay vẫn còn nắm cái sáo này, vứt cũng không được mà để lại cũng không xong, cả đường vẫn luôn xoắn xuýt, chờ đến khi về nhà cũng không vứt.

"Đa tạ" Ninh Hòa Trần nhận lấy, cũng không thèm nhìn tới mà cắm ở bên hông, "Có người tìm ngươi phiền phức hay không?"

"Không có." Lý Đông Thanh có chút kỳ quái, nói "Ai tìm ta phiền phức? Tại sao lại tìm ta?"

"Chuyện là như này" Ninh Hòa Trần giải thích "Ta giết ba mươi hai ca nữ của Nguyệt Chi, nhưng lại thả những người khác chạy đi, khi bọn họ trở về sẽ mật báo, Nguyệt Chi không tìm được ta, tìm được cũng không giết được ta, ta mới nghĩ ra nên tới tìm ngươi, nếu như là ta, ta sẽ làm như vậy."

Lý Đông Thanh: "..."

Ninh Hòa Trần giải thích: "Ta cũng không phải cố ý thả những người này chạy đi, tận lực rồi, đúng là không đánh lại."

"Ba mươi hai ca nữ", trọng điểm của Lý Đông Thanh căn bản không ở chuyện kia, hắn như gặp sét đánh, "Ba mươi hai ca nữ là thật sự có ba mười hai người sao?"

"Hẳn là vậy" Ninh Hòa Trần nói, "Ta ngược lại thật ra cũng không đếm, mà cũng không đến nỗi đi lừa người khác loại chuyện như vậy."

Hôm đó Lý Đông Thanh chưa nhìn thấy những người kia, hắn cũng không nghĩ tới Ninh Hòa Trần giết nhiều người như vậy, lúc này tựa như trúng một đòn nghiêm trọng, biết vậy đã chẳng làm, không đứng vững được mà lui về phía sau hai bước.

Lý Đông Thanh tuổi còn nhỏ, đau khổ vui sướng đều hiện lên mặt, Ninh Hòa Trần đỡ hắn, bị Lý Đông Thanh theo bản năng đẩy ra một cái.

Ninh Hòa Trần cười nói: "Được rồi, ta hình như là đã làm sai?"

Lý Đông Thanh thực sự cũng không nghe được bao nhiêu hổ thẹn từ trên người y.

Chuyện này thật ra cũng không oán được Ninh Hòa Trần, y ở núi Bất Khả Đắc mười ba năm, Bất Khả Đắc tu Hoàng lão thuật, cái gọi là Hoàng lão, chính là hoàng đế cùng lão tử, người của cả một sơn môn đều tin vào đạo pháp tự nhiên, nhân quả báo ứng, nhưng cũng có hơi đi chệch hướng, yêu thích cao thâm khó dò, thích giả bộ chính nhân quân tử.

Y ở nơi đó quá lâu, bảy tuổi đã lên núi, thực sự là không thể tránh khỏi lây nhiễm thói xấu, trước đây đại tỷ của y mắng y là tiểu nhân có thù tất báo, khi đó vẫn coi là tiểu nhân đường đường chính chính, mà sau khi lên núi lại trở thành ngụy quân tử tính toán chi li, cũng xem như là càng sống càng tệ.

Ninh Hòa Trần hạ thấp người như vậy, cơ thể hơi nghiêng sang một chút, Lý Đông Thanh ngửi thấy được ý vị thơm ngọt trên người y, luôn cảm thấy giống như có ma chướng, nhanh chóng lui về sau một bước, nói: "Nguyên lai thế nhân nói không sai."

"Ta không giết các nàng, các nàng muốn giết ta" Ninh Hòa Trần tiếp lời "Trận thế của Nguyệt Chi, đều là tử trận. Các nàng không cùng ta thương lượng một chút đã trực tiếp bày trận như thế, lẽ nào lại có lý sao?"

Lý Đông Thanh vừa nghe, hình như có lý, mà lại nghĩ, tất cả những thứ này còn không là vì Ninh Hòa Trần mới phát sinh sao?

Ninh Hòa Trần nói: "Đệ đệ, ta đã từng lên Hoàng Kim Đài, bọn họ cũng đã từng tới, tất cả mọi người đều là mệnh tiện, gửi mệnh vào giang hồ, tự chúng ta còn không để ý, ngươi hà tất phải thế đây?"

"Ta chưa từng lên Hoàng Kim Đài..." Lý Đông Thanh nói, "Ta không làm bạn với ngươi, chúng ta đạo bất đồng, bất tương vi mưu, ta không cần ngươi cảm ơn ta, mời về đi thôi!"

"Vậy ngươi phải làm sao?" Ninh Hòa Trần nhìn hắn tuổi còn trẻ nhưng lại rất mạch lạc, rất có tri thức, cảm thấy hắn rất thú vị, còn nói, "Nguyệt Chi tìm ngươi, không phải dễ như trở bàn tay sao?"

"Người Nguyệt Chi vì ta mà chết," Lý Đông Thanh nói, "Bọn họ nếu như bởi vậy mà tới tìm ta, ta có thể làm sao? Ta bó tay chịu trói thôi!"

Ninh Hòa Trần vừa cười, tựa hồ đối với hắn có chút bất lực, mà Lý Đông Thanh lại khom lưng nhặt lấy chậu đựng thức ăn cho heo, lướt qua vai của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro