Chương 8: Đạp Tuyết Tầm Mai (Tám)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thời điểm tiên đế còn, lập đại nhi tử của hắn Lưu Vinh thành Thái tử, thế nhưng lại không lập hậu," Ninh Hòa Trần nhét hai tay vào trong ống tay áo, ngồi ở cửa kể chuyện xưa cho một đứa bé, "Trưởng công chúa có một nữ nhi, tên là A Kiều. Trưởng công chúa ấy à, chính là nhìn trúng Lưu Vinh, muốn gả nữ nhi của mình cho Thái tử, tương lai có thể trở thành hoàng hậu. Thế nhưng mẫu thân của Lưu Vinh rất ngu ngốc, cự tuyệt trưởng công chúa rồi."

Đứa nhỏ hỏi: "Vì sao vậy."

Ninh Hòa Trần: "Lật Cơ không hề thông minh."

Lý Đông Thanh ngồi ở trên cục đá, lấy dao con tước một khúc gỗ, nhìn qua có vẻ dự định làm mũi tên.

"Trưởng công chúa đương nhiên là rất tức giận, nàng là tỷ tỷ ruột của hoàng thượng, là nữ nhi ruột của thái hậu, nàng cầu thân, Lật Cơ lại dám cự tuyệt, nàng tất nhiên sẽ ghi hận." Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh, nói tiếp, "Vào lúc này, mẫu thân của hoàng thập tử Lưu Trệ, Vương Chí, tới tìm trưởng công chúa, chủ động cầu thân. Nói năm đó chuyện kim ốc tàng kiều của Lưu Trệ truyền khắp thiên hạ, không thành thân cũng không thích hợp. Trưởng công chúa mới vừa bị Lật Cơ từ chối, đang trong lúc nóng giận đã đồng ý hôn sự này."

"Ta biết kim ốc tàng kiều!" Đứa nhỏ sau khi nghe thấy thế ngắt lời, nhưng thật ra là có chút không muốn tiếp tục nghe nữa. Đối với một đứa nhỏ mà nói, chuyện xưa này thật sự không có gì hay.

Tiểu hài tử có ý ngắt lời, mà Ninh Hòa Trần lại không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Nhưng là nữ nhi của trưởng công chúa gả cho ai, nàng sẽ muốn để người đó làm Thái tử, làm hoàng đế. Vì vậy nàng cùng Vương Chí đồng thời âm mưu hãm hại Lật Cơ. Lật Cơ vụng về, nhiều lần trúng chiêu khiến tiên đế bất mãn, từ trước đến giờ tử bằng mẫu quý, mẫu bằng tử quý, Lật Cơ chọc giận hoàng đế, chức Thái tử của Lưu Vinh đương nhiên cũng không giữ vựng được."

Lý Đông Thanh vẫn đang tước que gỗ của mình, đã tước được một đầu nhọn rồi, nhìn sắc bén cực kỳ, lúc này mới coi như thoả mãn, vì vậy lại cầm lấy một khúc gỗ mới, lột vỏ, tước.

Một người phụ nữ từ trong phòng đi ra, đưa nước ấm cho bọn họ, lại cho một túi lương khô, nói: "Chờ lâu rồi đi?"

Lý Đông Thanh đứng lên nhận lấy, hỏi: "Kim chỉ?"

"Ồ nha," nữ nhân từ trong lồng ngực móc ra một cái túi vải bố, nói, "Xem trí nhớ của ta này."

Lý Đông Thanh cười nói: "Vậy làm phiền ngươi rồi, chúng ta đi đây."

"Huân Nhi," nữ nhân gọi nhi tử của mình, "Về nhà thôi, đang nghe ca ca kể chuyện xưa sao?"

Ninh Hòa Trần quá đẹp, phụ nhân này có hơi không dám nói chuyện cùng y, ngay cả nhìn cũng không quá dám nhìn. Huân Nhi đi tới, hỏi: "Nương, trưởng công chúa là người xấu sao?"

Phụ nhân: "..."

Phụ nhân thất kinh: "Ai nói với ngươi hả! Ngươi ngậm miệng cho ta."

Lý Đông Thanh lên ngựa, nói: "Ngươi lại đi mấy hộ dân, sớm muộn gì cũng sẽ bị bách tính báo quan bắt lại."

Ninh Hòa Trần nói: "Người muốn bắt ta cũng không ít."

"Ngày mai đi qua Bắc Địa," Lý Đông Thanh nói, "Chúng ta lại sắp đến Hà Sóc. Hà Sóc là địa bàn của người Hung Nô, chúng ta phải chuyển đường sao?"

"Không cần thiết," Ninh Hòa Trần nói, "Hiện tại không ai đụng đến chúng ta, chờ ngươi chết đi rồi, ngày tháng đau khổ của ta mới đến."

Lý Đông Thanh không lên tiếng, Ninh Hòa Trần lại càng muốn hỏi: "Còn muốn chết không?"

Chỗ này vẫn là một mảnh đất tuyết, y ngồi ở trên ngựa, Lý Đông Thanh đang cúi đầu dắt ngựa, lặng lẽ bước đi, hắn không ngẩng đầu lên, Ninh Hòa Trần cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

"Người ta nói ưu đãi tù binh, ta đoán cũng không ai ưu đãi như ta đâu," Ninh Hòa Trần nói, "Ngươi cùng ta chính là kẻ thù truyền kiếp. Ta còn đối với ngươi có cầu tất ứng. Ngươi gặp qua kẻ thù như vậy chưa?"

Lý Đông Thanh phụ họa: "Chưa từng thấy."

Ninh Hòa Trần chê hắn hèn nhát, lấy chân đạp hắn một chút, Lý Đông Thanh khó hiểu, quay đầu lại nhìn y: "Hả?"

Ninh Hòa Trần: "..."

Lý Đông Thanh nói: "Ngươi tại sao lại không cao hứng?"

Ninh Hòa Trần: "Không có."

Lý Đông Thanh chỉ hỏi: "Lại làm gì chọc ngươi mất hứng?"

Lúc nãy khi Ninh Hòa Trần kể chuyện xưa cho đứa bé kia có nói mấy câu xỏ xiên hắn, Lý Đông Thanh lại trưng ra dáng vẻ giả vờ ngây ngốc này. Lúc thường luôn khiến người cho rằng làm kẻ ngốc cũng có lợi, nhưng mà lúc giả ngốc cũng rất chân thực.

Lý Đông Thanh có đôi khi là thật khờ, có đôi khi giả bộ lại rất giống.

Mà chỉ là không biết, đã làm gì chọc giận Ninh Hòa Trần rồi.

Ninh Hòa Trần nói: "Ta đã nói không có."

Lý Đông Thanh: "..."

Mắt thấy y lại sắp tức giận, hắn chỉ đành im lặng không hỏi nữa.

Ninh Hòa Trần nói: "Đi về phía trước năm mươi dặm chính là Hoàng Hà, dọc theo Hoàng Hà đi về phía Bắc, chúng ta đã đến Vân Trung."

"Vân Trung," Lý Đông Thanh nói, "Có phải là cách Nhạn Môn không xa không?"

Ninh Hòa Trần: "Là rất gần."

Lý Đông Thanh: "Ồ."

Ninh Hòa Trần híp mắt, ánh mắt nhìn về phương Bắc thật lâu, nhìn về mặt trời của mùa đông ở phía trước, ánh nắng chiếu vào mặt đất vàng rộng, nước tuyết cũng đã tan hết, giữa đất trời chỉ còn lại một lối nhỏ, mấy toà núi, cành cây khô cùng gò tuyết chưa tan hết mà thôi.

Lý Đông Thanh liếc y một cái, không biết y có phải là cũng đang nhớ nhà hay không.

Trước khi đến Hoàng Hà phải vượt qua Hà Sóc. Thủ vệ nơi này là hai trọng thần của Quân Thần thiền vu: Lâu Phiền vương cùng Bạch Dương vương. Hà Sóc là trọng địa quân sự, Hung Nô từ xưa tới nay áp chế Hán triều cũng là bởi vì vùng đất này, nó treo trên đỉnh đầu của Trường An. Nếu như người Hung Nô cử binh, có thể một đường vọt tới Cam Tuyền cung.

Cho nên nơi đây nhất định cũng có trọng binh canh gác. Ninh Hòa Trần nói: "Tiến vào Hà Sóc cũng đừng nghĩ chạy, rời khỏi ta, ngươi chỉ có một con đường chết. Quân Thần thiền vu hận không thể giết chết con cháu Hán thất, giữ ngươi cũng vô dụng."

Lý Đông Thanh nói: "Không nghĩ tới sẽ chạy."

Ninh Hòa Trần quả thực nhìn đủ cái vẻ mặt mù mịt không biết gì của hắn rồi, nói: "Đừng có trưng cái biểu tình này với ta."

Lý Đông Thanh xoa xoa cơ mặt,: "Ồ, được rồi."

Ninh Hòa Trần bị hành động của hắn chọc giận đến muốn cười, quay đầu đi không nhìn hắn nữa.

Ngày ấy khi Lý Đông Thanh rời khỏi thôn Khất Lão, kỳ thực lòng mang oán khí. Hắn oán vận mệnh bất công, oán Ninh Hòa Trần, thậm chí oán Lâm Tuyết Nương, tất cả mọi người chỉ cho hắn một cái kết quả rồi bắt hắn tiếp thu mà thôi. Mất đi những gì có được trong nhiều năm như vậy, cái gì hắn cũng không làm được, chỉ có thể tiếp thu từng cái sự thực tàn nhẫn. Hắn dù sao mới mười năm tuổi, mà đau khổ của sinh ly tử biệt chốn nhân gian đã trải qua ba lần, chuyện này nói nghe thì dễ, hai ngày này lại có ngày nào là không tỉnh dậy trong nước mắt lạnh lẽo đâu. Lúc đau đớn hận không thể đi chết, mà khi tỉnh táo lại muốn sống.

Lý Đông Thanh năm nay vừa mới mười lăm tuổi.

Khi sắp hoàng hôn, bọn họ lại đến một mảnh núi tuyết, ráng hồng phủ khắp núi đồi, toàn bộ sườn núi lấp loáng sóng nước.

Một người thiếu niên ở ngọn cây xuyên rừng mà qua, trên người cõng theo ba mũi tên, căng dây cung, nín hơi ngưng thần, khép hờ một con mắt, dây cung kia kề sát mặt hắn, thần sắc chăm chú, bỗng nhiên buông dây bắn cung, chỉ nghe "xèo" một tiếng, mũi tên bắn ra, mạnh mẽ mà đóng trên cây khô, mũi tên này bắn trượt rồi, Lý Đông Thanh nhanh chân chạy về phía trước, dựng mũi tên thứ hai, một con nai màu nâu nhạy bén mà chạy về phía rừng sâu. Lý Đông Thanh rút ra mũi tên bắn trượt, hai chân đạp lên cành cây, hoa tuyết bị va chạm mà từng mảnh từng mảnh vỡ ra rơi xuống, một con nai gào lên.

Lý Đông Thanh cực kỳ hưng phấn, xông ra ngoài, đuổi theo con nai bị thương kia. Nhưng vào lúc này nguy cơ nổi lên bốn phía, trong đất tuyết xông ra mấy tên hắc y kiếm khách, bao quanh Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh vừa ngẩng đầu, một tấm võng sắt từ trên trời rơi xuống, lập tức sắp rơi xuống đầu hắn.

Ninh Hòa Trần đạp tuyết mà đến, bước chân đạp trên mặt tuyết, đến cả vết chân cũng không lưu lại, lắc người một cái đã vọt tới phía sau hắc y nhân, người kia cầm kiếm muốn chém, Ninh Hòa Trần quay người lại tránh thoát, kiếm trên eo bắn ra, người kia hơi tránh đi lại bị Ninh Hòa Trần một cước đạp bay. Mà vừa quay đầu lại, Lý Đông Thanh đã bị lưới sắt bao lấy, bị ba tên hắc y nhân kéo chạy, từ trong lưới sắt vươn tay ra hô lớn: "Cứu mạng!"

Ninh Hòa Trần một cước đá lên một tảng đá, thời điểm hòn đá đến giữa không trung thì cầm mũi kiếm gảy một cái, kiếm bắn ra ngoài, một nam nhân phát hiện ám khí, xoay người lại đi chặn, đã thấy Ninh Hòa Trần đến trước mắt! Bị nhấn đầu xuống một cái, tàn nhẫn mà đập trên mặt tuyết, lưới sắt bị kéo xuống, bị Ninh Hòa Trần một tay quấn lấy xích sắt, khuỵu gối một cái, hoàn toàn bằng sức của một người mà kéo trở về!

Lý Đông Thanh nặng nề ngã rầm trên mặt đất, may là có tuyết làm đệm, nhưng cũng vẫn bị đập đến nổ đom đóm. Nửa ngày mới dần tỉnh lại, chầm chậm mà giơ cánh tay lên nhấc xích sắt trên người mình, cảm giác xương sườn đã bị xích sắt đánh gãy khi rơi xuống.

Lý Đông Thanh co quắp gương mặt đỡ eo đứng dậy, nghĩ thầm: "Ăn thịt nai khó như thế sao?!"

Ninh Hòa Trần hiển nhiên cũng cảm thấy không kiên nhẫn, lần này ra tay rất nặng, y lấy một địch bốn, bốn người hiển nhiên đã có dự mưu, dưới chân đá một cái vung lên một mảnh hoa tuyết, trước mắt Ninh Hòa Trần trắng toát, y trong nháy mắt bay lên không trung, bốn người đã vọt tới nhằm vào y!

Lý Đông Thanh từ phía sau sờ tới cung tên, hơi híp lại đôi mắt, tầm mắt từ di chuyển từ đầu đến chân tên hắc y nhân, cuối cùng chọn trúng vị trí đầu gối, kết quả còn chưa đợi được mũi tên của hắn bắn ra, tình thế đã nghịch chuyển, Ninh Hòa Trần một kiếm bốc lên xích sắt trên đất, hai nhát chém đứt, lại là chiêu thức y giết chết ba mươi hai ca nữ ngày ấy, mấy đoạn dây sắt run rẩy trên không, vai Ninh Hòa Trần run lên, dây sắt bỗng nhiên bị nội lực phun ra ngoài, những tên kiếm khách tự biết không xong, liên tục lui lại, trên người bị cào ra mấy vết máu, rơi trên mặt tuyết.

Mà Lý Đông Thanh nhất thời tay run, mũi tên trên tay rời cung mà đi, hắc y nhân kia bị đánh rơi xuống đất, hiện tại chuyển sang xông thẳng vào mặt Ninh Hòa Trần!

Lý Đông Thanh hét to: "Cẩn thận!"

Ninh Hòa Trần hơi nhướng mày, thế tiễn hung hăng, y một kiếm chém đứt mũi tên, nhưng thân tên còn không chuyển phương hướng, không rơi không ngừng, vẫn cứ vọt tới! Ninh Hòa Trần một chém lại chém, bị ép đến tận gốc cây, cuối cùng một đoạn thân tên mới bị chém đứt!

Ninh Hòa Trần: "..."

Lý Đông Thanh: "Bọn họ chạy rồi."

"Ngươi làm gì thế hả?" Ninh Hòa Trần cả giận nói.

Lý Đông Thanh cười nói: "Thật không tiện, ta vốn là muốn giúp ngươi một tay, nhưng trượt tay mất, bọn họ chạy rồi."

Ninh Hòa Trần lại hùng hổ doạ người nói, "Ngươi vừa nãy muốn giết ta?"

"Không có mà," Lý Đông Thanh không hiểu nói, "Hả?"

Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi 'Hả' cái gì?"

Trong lòng Lý Đông Thanh thầm than không phải chứ, nói: "Ngươi lại tức giận?"

Ninh Hòa Trần lạnh mặt, yên lặng nhìn hắn, ánh mắt kia không thể nghi ngờ là đang truyền đạt "Đúng thế đấy".

Vừa nãy hắc y nhân kia đã bị Ninh Hòa Trần chế phục, thế nhưng Lý Đông Thanh vẫn toàn lực bắn một mũi tên, còn lại là xông thẳng vào Ninh Hòa Trần. Lý Đông Thanh trầm mặc trong chốc lát, nói: "Ngươi hoài nghi ta?"

Lý Đông Thanh mặc dù là hỏi như vậy, thế nhưng trong lòng đã có đáp án. Cái này cũng là đương nhiên, Ninh Hòa Trần lẽ ra nên đa nghi như vậy.

"Ta muốn nói rõ ràng với ngươi," Lý Đông Thanh kéo cánh tay y, "Ta không phải cố ý."

Hắn rất muốn truyền đạt tình cảm của chính mình, muốn cho Ninh Hòa Trần tin tưởng hắn, Ninh Hòa Trần lại đẩy tay hắn ra.

"Ngươi tại sao lại như vậy chứ." Lý Đông Thanh nhỏ giọng nói một câu.

Ninh Hòa Trần lúc này quay đầu, nghiêm giọng nói: "Ngươi dám thề với trời, ngươi không có tâm tư giết ta sao?"

Lý Đông Thanh lập tức duỗi đầu ngón tay, chỉ lên trời nói: "Ta Lý Đông Thanh nếu là phàm là có một chút tâm tư muốn lợi dụng người khác khi gặp khó khăn, sẽ bị gót sắt của Hung Nô đạp chết!"

Ninh Hòa Trần có hơi hòa hoãn một chút, liếc mắt nhìn hắn, không đáp lại. Lý Đông Thanh có ngốc nghếch ra sao, lúc này cũng cảm thấy hơi tủi thân, chỉ là không nói gì, quay người đi xuống núi, hắn cảm giác Ninh Hòa Trần đang nhìn chính mình, mà xoay người lại, tầm mắt của Ninh Hòa Trần lại không có đặt trên người hắn, Lý Đông Thanh chủ động nói: "Ta đi tìm con nai kia."

Ninh Hòa Trần không để ý đến hắn.

Lý Đông Thanh thầm nói trong lòng: "Y cũng giống như một đứa nhỏ ấy, dỗ đứa nhỏ đều như vậy, một phút chốc đáng yêu một phút chốc lại đáng trách." Cũng có ý khuyên bảo chính mình.

Nhưng lại không biết ngày hôm nay đuổi tới đây là ai. Hình như chỉ có bốn người, hắn cũng không phân biệt được bọn họ dùng công phu gì.

Buổi tối khi ăn thịt, hắn hỏi Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần thế mà cũng nói: "Không biết."

Lý Đông Thanh có chút bất ngờ: "Ngươi cũng không biết sao?"

"Ta không biết cũng rất bình thường," Ninh Hòa Trần nói, "Ngươi biết trên đời này có bao nhiêu bang phái dùng kiếm không?"

"Bao nhiêu?"

"Không biết." Ninh Hòa Trần còn nói.

Lý Đông Thanh: "Ồ."

Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, nói: "Kiếm tông của thiên hạ ở trong tay Bất Khả Đắc, một mạch Quý gia của Thôn Bắc Hải cùng với Quách Giải, còn lại đều là thấp kém, mà những người công phu thấp kém, ai sẽ nhớ tới?"

Lý Đông Thanh nói: "Quách Giải lợi hại như vậy sao? Chính mình chống đỡ một sơn môn."

"Đệ nhất kiếm khách," Ninh Hòa Trần thuận miệng nói, "Người giang hồ nói như thế."

Lý Đông Thanh: "Ngươi cùng Quách Giải ai lợi hại hơn?"

"Làm sao?" Ninh Hòa Trần châm chọc nói, "Ngươi muốn tìm hắn tới giết ta sao?"

Lý Đông Thanh chợt cảm thấy vô vị, không đáp lời.

Ninh Hòa Trần nói: "Luận kiếm không hẳn ai thắng, đánh nhau, hắn tất nhiên không đánh lại ta."

"Tại sao?" Lý Đông Thanh lại nổi lên hứng thú.

"Không biết," Ninh Hòa Trần nói, "Đánh không lại chính là đánh không lại, làm gì có đạo lý nào để nói. Nếu không có ngươi kéo chân, ngươi cho rằng những người gặp phải trên đường có thể chạm vào góc áo của ta sao?"

Lý Đông Thanh thức thời mà không nói câu nào, cúi đầu bới cơm, hôm nay rốt cuộc có thịt nai ăn, mà khẩu vị của Ninh Hòa Trần vẫn cứ không tốt, giống như là những món dân dã này không phù hợp với khẩu vị của y.

Lý Đông Thanh nhớ lại một chuyện, nói: "Ngươi có phải là chưa từng ăn thịt gà không? Ài, kỳ thực những thịt này đều hơi thô."

Hắn cảm thấy Ninh Hòa Trần căn bản vẫn còn là đại thiếu gia tôn quý, không chịu được khổ, dạ dày cũng khó hầu hạ như vậy. Lý Đông Thanh nói: "Canh gà ta hầm ngon lắm, ha ha!"

Ninh Hòa Trần chịu không được nói: "Ngươi làm sao luôn khoe khoang thế hả, áo khoác da sói của ngươi đâu?"

"Ta đang làm đây!" Lý Đông Thanh nói, cẩn thận giống như dùng đao trong ngày thường mà phản bác, "Ngươi chẳng phải, ngươi còn nói ngươi là đệ nhất thiên hạ sao."

Lý Đông Thanh nói là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Ninh Hòa Trần bị bức ép đến đường cùng, nói ra những lời ngông cuồng với kẻ truy sát.

Ninh Hòa Trần nói: "Ta chính là đệ nhất thiên hạ."

"Hả," Lý Đông Thanh nói, "Cũng đúng."

Ninh Hòa Trần lại cho là hắn nói mát, nói: "Ngươi có ý gì?"

"Ngươi rất lợi hại," Lý Đông Thanh nói: "Kỳ thực ta biết ngươi khẳng định lợi hại hơn Quách Giải, Quách Giải không phải cũng chỉ có thể đánh gục bốn mươi ba người sao? Ngươi không phải."

Ninh Hòa Trần tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ngươi nói là lần hắn lên Hoàng Kim Đài à."

Quách Giải hình như là bởi vì dây dưa không rõ với một vị công chúa, tạo ra gút mắc tình cảm, mà người giang hồ lại không thể tư thông với con cháu hoàng gia, phạm vào quy củ giang hồ. Ra đời lăn lộn, ai cũng phải tuân theo quy củ, Quách Giải đã từng lên Hoàng Kim Đài, tam ty trong Thành Trường An cùng chư hầu vương đều phái du hiệp trong phủ, chấp pháp ở Hoàng Kim Đài.

Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi biết quả thật không ít, rốt cuộc là ai kể cho ngươi nghe?"

"Kịch bản ấy," Lý Đông Thanh nói, "Ta từng diễn Quách Giải."

Ninh Hòa Trần: "Vậy chuyện triều đình thì sao? Những chuyện đó cũng không thể diễn đi."

Lý Đông Thanh: "Nghe người trong thôn nói . Bọn họ vẫn luôn yêu thích tán gẫu những thứ này."

"Ai cơ?" Ninh Hòa Trần triệt để truy hỏi.

"Người trong đoàn hát, khách nhân, Hoàng thúc," Lý Đông Thanh nói, "Miệng tai tương truyền. Ngươi là cảm thấy có người dạy ta sao? Nếu thực sự có người dạy ta, vậy sao không dạy chút gì hữu dụng chút, những mẩu chuyện trong nhà này, có ích gì chứ."

Ninh Hòa Trần tựa hồ cười hắn ấu trĩ, nói: "Cái gì xem như là hữu dụng? Đạo đức kinh? Học đạo Hoàng lão? Đổng Trọng Thư, Vệ Quán có học vấn hay không? Kết cục lại như thế nào? Còn không phải là bị một câu nói của lão bà tử trong Đông cung kia đuổi đi sao? Trên đời này, nào có thứ so với thời thế còn hữu dụng hơn ?"

Lý Đông Thanh trầm mặc một lát, đáp: "Há, là thế này sao."

"Ngươi ở thôn Khất Lão mười lăm năm, sau khi rời khỏi thì cái gì cũng rõ ràng, công phu căn bản đều đánh rồi," Ninh Hòa Trần nói, "Ngươi không thể không nói, cha ngươi vẫn có bản lĩnh đi."

Lý Đông Thanh: "..."

"Ngươi có ý gì?" Lý Đông Thanh hỏi.

Ninh Hòa Trần lại hỏi ngược lại: "Không hiểu sao? Lâm Tuyết Nương muốn tự sát thì tự sát đi, cần gì phải tàn sát cả thôn đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro