Chương 19: Cầm Nha + Chương 20: Vẫn cần phải thể hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Cầm Nha

Chỉ chốc lát, thanh niên cưỡi lừa đã tới đoàn xe lừa, hắn đứng trước một chiếc xe, trên khuôn mặt dài ốm đầy tươi cười, khiến khuôn mặt âm u cũng sáng ngời hơn: "Thập Lục cô nương, người cô muốn ta đã mang đến rồi."

Sau một lúc lâu, trong xe lừa truyền ra tiếng cười mềm mại của một nữ tử: "Lâu Cú nói trong nhóm tạp công có một tiểu nhi biết chữ, quả đúng là thế sao?"

Nàng vừa nói vừa xốc màn xe lên.

Màn xe mở, hiện ra một phụ nhân chừng hai bảy hai tám tuổi trước mắt Vệ Lạc. Màu da phụ nhân trắng bóng, tuy rằng khoé mắt khoé miệng đã xuất hiện nếp nhăn nhưng vẫn còn rất thuỳ mị thướt tha, đặc biệt là quần áo của nàng, tà áo màu tím nhạt mở ra thật thấp, lộ ra non nửa bộ ngực trắng noãn.

Vệ Lạc đảo mắt, quả nhiên thấy con mắt tên kia đang dán dính lên bộ ngực phụ nhân, trong mắt có ánh lửa mãnh liệt chẳng hề kiêng kị.

Thập Lục cô nương vừa vui vừa hờn liếc mắt lườm thanh niên một cái, môi thoa đầy son nhếch lên, dịu dàng nói: "Chiêm Di, xem ánh mắt ngươi kìa?"

Chiêm Di! Kẻ này gọi là Chiêm Di!

Vệ Lạc vừa nghe thì cảm giác được tên này có chút không đúng.

Chiêm Di cười hì hì, hắn nuốt nước bọt 'ực' một cái, khuôn mặt tươi cười đi đến gần Thập Lục cô nương, nhìn chằm chằm nàng ta nói: "Khuôn mặt Thập Lục cô nương như mâm bạc, da trắng như sữa, ngực càng như mỡ đông. Thật không thể trách Chiêm Di động lòng, cô nương quả là rất mê người."

Lời nói của Chiêm Di khiến ánh mắt Thập Lục cô nương hiện lên một tia thoả mãn, tuy vậy, ánh mắt nhìn về Chiêm Di của nàng vẫn mang theo khinh thường.

Chỉ nghe nàng ta khinh thường hừ một tiếng, nũng nịu nói: "Ôi chao, người Di tộc bà Chiêm (1) đến Trung Nguyên lâu ngày, chẳng những học theo người Trung Nguyên chúng ta lấy tên họ, ngay cả những lời tâm tình kiểu này cũng học được?" Hoá ra tên Chiêm Di là nghĩa này? Người Di tộc bà Chiêm, tên này đâu thể là tên, trách không được khi biết bản thân có tên như vậy hắn lại ép mình thay đổi thành thế, hoá ra là có lòng đố kỵ lại vờ tôn sùng.

(1)nguyên văn là "chiêm bà tộc đích di nhân". Di là cách người Trung Quốc thời xưa gọi các dân tộc ở phía Đông (gồm có Triều Tiên và Nhật Bản)

Bất kể là Trung Quốc xưa hay nay, đối với nền văn hoá phong phú bắt nguồn từ người Trung Nguyên mà nói, người Di luôn bị khinh bỉ, không hề có địa vị. Tên Chiêm Di này vốn luôn mang theo một loại khinh miệt của người Trung Nguyên.

Thập Lục cô nương vừa thốt ra xong, khuôn mặt Chiêm Di liền tái nhợt, tươi cười đầy thèm thuồng kia cũng cũng đờ.

Địa vị của Thập Lục cô nương hiển nhiên là cao hẳn hắn, nàng ta chẳng chút để ý đến Chiêm Di đang khó chịu, đảo mắt nhìn về phía Vệ Lạc.

Liếc mắt đánh giá trên dưới Vệ Lạc một cái, Thập Lục cô nương nhíu mày nói: "Nhỏ yếu thế này?" Bất mãn hừ một tiếng, ánh mắt nàng chuyển từ thân thể lên trên mặt của Vệ Lạc, tỉ mỉ xem xét.

Dưới ánh mắt chăm chú của nàng ta, Vệ Lạc có chút khẩn trương.

Mặc dù mặt đã dịch dung, nhưng nàng không biết thuật dịch dung mèo cào của mình có qua được đôi mắt trải đời của phụ nhân kia không.

Thập Lục cô nương tỉ mỉ xem xét Vệ Lạc, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt nàng, cảm thán: "Đáng tiếc cho một đôi mắt đẹp." Nói tới đây, sóng mắt nàng nhìn Vệ Lạc mê hoặc, cười khanh khách nói: "Tiểu nhi, sau này làm người bên cạnh ta thì ăn nhiều một chút, nếu ngươi có thể cao lớn uy vũ hơn, tỷ tỷ cho ngươi nếm thử mùi vị nữ nhân, thế nào?"

Vệ Lạc cúi đầu, mắt rũ xuống, một bộ sợ hãi, nàng làm như bị doạ nói không nên lời, làm sao mà đáp trả lời trêu chọc của phụ nhân này đây?

Lúc này, Vệ Lạc cảm giác được ánh mắt Chiếm Di nhìn nàng càng u ám thêm hai phần.

Thập Lục cô nương thấy Vệ Lạc hoảng sợ nhát gan, không một chút nào thưởng thức phong tình quyến rũ của nàng ta, cảm thấy chẳng thú vị gì cả, môi anh đào của nàng bĩu lên, quay đầu kêu lớn:

"Cầm Nha."

"Tới đây."

Một giọng trẻ con thanh thuý êm tai vang lên, chỉ thấy sau màn xe vén lên, một nữ tử vươn đầu ra. Khuôn mặt nữ tử vừa hé ra, Vệ Lạc liền ngẩn người. Bởi vì xem nửa trên nữ tử này thì đã biết nàng rất cao to, chẳng những thế còn rất mập mạp, bộ mặt nung núc những thịt, dồn ép mắt thành một đường chỉ, làn da đen sạm, tóc dày, diện mạo dáng người so với giọng nói thật là một trời một vực.

Thập Lục cô nương chầm chậm nói: "Tiểu nhi này biết chữ, cho ngươi sai khiến!"

"Dạ."

"Ôi, ta phải đi ngủ đây." Thập Lục cô nương kéo dài hai chữ 'đi ngủ' vừa êm dịu vừa mềm mại, những chữ phát ra từ trong mũi như rên rỉ, như trầm bổng trách yêu. Khi nàng ta nói, còn duỗi thắt lưng một cái, làm hai viên tròn lẳn dồn về phía trước, lộ rõ khe ngực, ngay cả nếp nhăn nơi khoé mắt trắng nõn cũng mang theo một loại quyến rũ thành thục.

Lần này, Chiêm Di không cần giả bộ cũng nhìn si ngốc, hai mắt hắn dán chết lên Thập Lục cô nương, hầu kết lên xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thân mình Thập Lục cô nương, như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng ta ngay tại chỗ.

Thập Lục cô nương vừa lòng liếc mắt xem phản ứng của hắn, cho hắn một sóng mắt thu ba câu hồn như hờn như vui rồi mới rút vào trong, kéo màn xe xuống.

Tận đến khi đã không còn nhìn thấy được bóng dáng Thập Lục cô nương, Chiêm Di mới hung hăng nuốt nước miếng, 'hừ' một cái nhổ một bãi đờm trên mặt đất, mắng: "Ả lẳng lơ!"

Lúc này, xe lừa của Cầm Nha đã đến bên Vệ Lạc, xe dừng lại bên đường thì Cầm Nha kêu lên: "Tiểu nhi, lên đi."

"Vâng."

Vệ Lạc lên tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên xe.

Nàng vừa bước lên sàn xe thì giọng nói non nớt như bé gái của Cầm Nha truyền đến: "Chao ôi, tiểu nhi ngươi nhìn thì nhỏ yếu mà thân thể cũng nhẹ nhàng, có khả năng học múa đây."

Vệ Lạc sửng sốt.

Nàng chưa kịp phục hồi tinh thần thì Cầm Nha đã bắt lấy tay nàng kéo tới gần nàng ta.

Xe lừa vẫn đang chạy, Vệ Lạc vừa trèo lên chưa đứng vững, bị Cầm Nha kéo như thế thì lảo đảo bổ nhào vào nàng ta.

Người chưa ngã tới, mùi mồ hôi cùng mùi nước hoa nồng nặc đã xông vào mũi. Vệ Lạc theo bản năng ngừng thở, thắt lưng ưỡn ra, chân cố định vững vàng dừng lại, mặc dù vậy thân thể nàng vẫn nghiêng về phía trước, Vệ Lạc vội vươn một tay chống lên vách xe.

Bàn tay to đầy thịt của Cầm Nha bao lấy bàn tay nhỏ của Vệ Lạc, một bên tỉ mỉ đánh giá, một bên nhìn theo chân lên tới mặt Vệ Lạc.

Nàng ta xem thực kỹ càng, thực nghiêm túc, rốt cục mắt nhỏ mở to mang theo vẻ khó hiểu.

Tim Vệ Lạc 'thình thịch' nhảy dựng lên.

Tim một tiếng lại một tiếng, một cái lại một cái nặng nề va chạm, âm thanh của nó quá mức vang dội, to đến mức Vệ Lạc cũng cảm thấy được, chỉ sợ là Cầm Nha cũng thế.

Nghĩ vậy, tim nàng lại đập vang hơn, cùng lúc đó, trong màng tai nàng cũng ong ong rung động, mồ hôi lạnh bất giác thấm ngực.

Cẩm Nha nhìn rất cẩn thận, thật từ tốn, nàng ta nghiêng đầu, quay về phía màn xe có ánh sáng, khẽ cau mày nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ mình đang cầm. Một hồi sau, ánh mắt nàng lần thứ ba chuyển lên, nhìn từ bên hông tới bộ ngực của Vệ Lạc, lại nhìn đến mặt Vệ Lạc.

Vệ Lạc cúi đầu, rụt vai, hai con mắt đen như mực mở ra đầy hoảng hốt và lo sợ nhìn Cầm Nha một cái rồi vội vàng thu lại. Từ đầu tới cuối, biểu hiện bên ngoài của nàng nhìn không ra chút không ổn nào.

Rốt cục, Cầm Nha chép miệng, buông lỏng tay Vệ Lạc. Nàng ta nhìn chằm chằm hai mắt Vệ Lạc, cười tủm tỉm nói: "Cốt cách tiểu nhi mảnh mai, thân thái (thân thể+hình thái) mềm mại, bàn tay trơn ấm, mùi trên người tươi mát. Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, nếu ngươi trắng thêm chút thì tốt rồi."

Trắng thêm nữa thì sẽ vạn kiếp bất phục! Vệ Lạc thầm thở ra một hơi dài, biết là đã qua cửa. Nàng rũ mắt, một bộ hiền lành sợ hãi, không biết làm thế nào cho phải. Thấy Vệ Lạc như thế, Cầm Nha thất vọng dời mắt, giọng nói trẻ con của nàng lại vang lên: "Không thú vị gì cả, dẫu có bộ mặt thanh tú cũng không làm người ưa thích, đáng tiếc cho đôi mắt đẹp."

Vệ Lạc vẫn không hề hé răng, nàng chỉ rụt vai cúi đầu lui về phía sau, một mực đến tận một góc mới ngồi xuống. Cầm Nha chỉ chớp mắt, thấy nàng co lại thành một đống nhỏ, tựa như con chó, con mèo bị vất đi thì không khỏi lắc đầu, phì cười nói: "Bộ dạng như vậy mà cũng có họ?"
-------------------o------------------

Chương 20: Vẫn cần phải thể hiện

Việt Cơ - Q1. Chương 20
Đăng bởi Tiểu Thử
Tháng Một 16, 2015
Chương 20: Vẫn cần phải thể hiện

Việt Cơ

Tác giả: Lâm Gia Thành

Edit: Tiểu Thử

6aa3df83gw1eo6p0cvpx2j20e60nndm7

Kế tiếp, Cầm Nha hoàn toàn mất hứng thú với Vệ Lạc, nàng ta chỉ vào đống trúc nằm lộn xộn trong góc, nói: "Này, dọn dẹp chỗ này đi!"

Dứt lời, nàng ta cũng không thèm nhìn Vệ Lạc một cái, một bên vén màn xe nhìn ra xung quanh, một bên khẽ cất tiếng hát. Đừng nhìn giọng nói của Cầm Nha giống như bé gái, thế nhưng tiếng hát lại kéo dài mà thô kệch , âm thanh lúc lên cao thé lúc xuống cực thấp, làm cho Vệ Lạc vốn hay nghe những bài hát thịnh hành rất không quen, cảm thấy tim mình cũng theo tiếng ca của nàng ấy lên cao xuống thấp.

Vệ Lạc cố gắng bỏ qua âm thanh quỷ dị chói tai này, nàng dịch đến chỗ góc kia, nhặt lên một phiến trúc xem xét.

Mặt trên mực nhoè nhoẹt, chữ cong vẹo xấu xí, Vệ Lạc phải căng mắt mới thấy rõ: "Ba chín, người Kinh Hương nước Sở, hai bảy tuổi, bên hông có một nốt ruồi, xử nữ."

Vệ Lạc lại cầm phiến trúc khác, mặt trên cũng viết xiêu vẹo: "Năm, người Dương Bình nước Sở, hai tám tuổi, đầu gối có thương tích, đồng nam, Bình Ôn Hầu ưa thích."

Vệ Lạc xem một cái rồi lại một cái, càng xem trong tim càng 'thình thịch' đập loạn, đống trúc này tương đương giấy căn cước cho thiếu niên nam nữ. Nàng vừa nhìn vừa không kiềm chế được nghĩ: xem đống trúc này thì có chừng vài trăm người, cũng không biết mấy nam nữ trẻ tuổi này làm sao mà lại đến đây? Là bị lừa, bị bắt hay bị mua?

Trong lòng nàng đủ loại suy nghĩ, càng nghĩ càng bất an, cảm giác sâu sắc rằng, an toàn nơi này kém xa trong nhóm tạp công.

Nàng cúi đầu, xem lại một lần các phiến trúc, sau đó theo thứ tự và nam nữ chia đôi.

Chữ thấy nhiều cũng dễ nhận hơn, Vệ Lạc phân chia càng lúc càng nhanh. Ngay lúc nàng xong được một phần mười thì Cầm Nha lại chép miệng, vừa ăn tiểu mễ cao vừa nói: "Tiểu nhi, ngươi nhận biết hết à?"

"Nhận biết hết."

"Rất tốt, trong vòng ba ngày phải thu dọn cho xong, ba ngày sau sẽ đến thành Xa Thuỷ, mỹ nhân Tấn phần lớn là lấy ở Xa Thuỷ , chúng ta đi theo bổ trợ, đến lúc đó cần có ngươi theo cùng."...

"Vâng."

Cầm Nha nghe trong lời Vệ Lạc có chút ngập ngừng, nàng ta đảo mắt nhìn về phía Vệ Lạc, toét một miệng răng vàng cười hì hì nói: "Tiểu Nhi ngưỡng mộ à? Đều là người thấp hèn, nếu xinh đẹp thì có thể lọt vào mắt quý nhân, cho dù chỉ một đêm vui, hôm sau đã ban chết, còn hơn một đời áo không đủ che thân, ăn chẳng biết đến cao lương mỹ vị như thế này. Nếu như được quý nhân sủng ái, càng là phú quý cực hạn."

Ánh mắt của cô béo này quét qua Vệ Lạc mang theo khinh thường, giống như bởi vì nàng không đủ trắng, bởi vì quá mức sợ sệt nhát gan mà bỏ lỡ cái gọi là hạnh phúc trời ban.

Vệ Lạc cúi đầu, ngoan ngoãn không rên một tiếng.

Cầm Nha phủi tay sạch sẽ, chẳng vui vẻ nói: "Tiểu nhi ngu dốt như gỗ, cực kỳ không thú vị." Dừng một chút, nàng ta ngáp một cái, bỗng nhiên tủm tỉm cười: "Buổi chiều ngươi quay lại nhóm tạp công, tìm một thanh niên tuấn mỹ cao lớn, hỏi hắn có muốn theo hầu Cầm Nha không?"

Vệ Lạc vẫn cúi đầu giả ngốc, Cầm Nha không nhận thấy nàng khác thường, lại chép miệng: "Thân là tạp công, có lẽ cả đời chẳng biết mùi nữ nhân, ngươi mà nói, bảo đảm người nào cũng vui mừng đồng ý, ngươi lại từ đó chọn tên nào mạnh mẽ nhất đến đây."

Cầm Nha nói tới đây, thấy Vệ Lạc ngây ra như phỗng, cũng không biết có nghe lọt không, không khỏi tức giận nhíu mày, quát: "Không nghe thấy à?"

"A? Nghe, nghe."

Vệ Lạc liên mồm đáp.

Cầm Nha hừ một tiếng, quăng cho nàng một cái liếc mắt xem thường thì quay đầu lại tiếp tục hát. Vừa ngâm nga, mặt bự của cô béo cũng vươn ra phía ngoài xe, hai mắt sáng quắc nghiêng người nhìn nam tử phía sau.

Lúc này Vệ Lạc ăn khổ không nói lên lời, nàng chưa từng nghĩ đến, nhiệm vụ của mình ngoài sắp xếp phiến trúc còn phải kiêm làm mai?

Nàng lại nhìn thoáng qua Cầm Nha, thầm nghĩ: nữ nhân này béo như heo, da thịt lại thô đen bốc mùi hôi chết người, mình mà nói như thế cũng chẳng biết có người đáp ứng hay không? Nếu không có ai muốn thì biết làm sao bây giờ?

Suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra đối sách nàng đành thôi, lại ngẫm: được tới đâu hay tới đó vậy.

Vệ Lạc lại cúi đầu, bắt đầu sắp xếp phiến trúc.

Nàng nghĩ, lỡ có nam nhân nguyện ý đến đây, thế còn mình thì sao? Sẽ không phải là ở trong xe ngựa luôn chứ? Trời ạ, lỡ đến khi bọn thân thiết, Cầm Nha này đột nhiên muốn yêu cầu mình ngồi ở đây thì biết làm sao? Không được, phải mau mau rời khỏi chỗ thị phi này. Nghĩ đến đây, nhiệm vụ sắp xếp của nàng liền tăng tốc. Kiếp trước tham gia cuộc thi đọc hình thành thói quen đọc nhanh như gió, mấy phiến trúc nàng chỉ liếc một cái đã thả ra, cứ thế không đến một canh giờ, nàng đã phân xong thành hai đống.

Vệ Lạc cũng không hỏi Cầm Nha, trực tiếp dùng dây thừng bện phiến trúc thành cuộn thẻ tre. Trên phiến trúc có lỗ, việc bện thẻ tre cũng chẳng khó.

Chưa đến một canh giờ, Vệ Lạc đã bện mấy trăm phiến trúc thành hơn mười cuộn thẻ tre.

Theo thứ tự xếp thẻ tre xong, Vệ Lạc thấp giọng nói: "Cô nương, tôi đã xong việc."

Cầm Nha một bên ngó chằm chằm, một bên tranh thủ liếc Vệ Lạc một cái, đối với Vệ Lạc làm việc nhanh nhẹn nàng ta đã sớm xem vào mắt rồi.

Vệ Lạc thấy nàng ta xem xét đánh giá mình, tiếp tục cúi đầu, ấp úng chỉ vào thẻ tre nói: "Cô nương, quyển này là đồng nam nước Sở, không có quý nhân vừa ý. Quyển này là xử nữ nước Sở, không có quý nhân vừa ý, còn đống này là đồng nam nước Sở, được quý nhân ưa thích... Tôi đã ghi rõ ở mặt trái mỗi cuốn."

Chờ Vệ Lạc nói hết, Cầm Nha mới chép miệng, giọng trẻ con khen ngợi: "Tiểu nhi ngươi không đẹp mắt nhưng tay chân nhanh nhẹn có ích, rất tốt." Dừng một chút, nàng ta còn nói thêm: "Việc xong thì không cần ở trong xe hầu ta nữa. Ngươi xuống theo Chiêm Di đi, xem hắn có phân phó gì không."

Vệ Lạc vừa nghe đến tên Chiêm Di, khuôn mặt nhỏ nhắn lại xanh mét.

Cầm Nha vươn đầu, hô một tiếng với xa phu, xe lừa liền chạy đến bên đường. Lúc Cầm Nha tống Vệ Lạc xuống xe, hai mắt híp thành một đường, thịt mỡ trên mặt rung rung vài cái: "Này! Tiểu nhi đừng quên hỏi nhóm tạp công đấy."

Vệ Lạc cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, ngắc ngứ: "Vâng." Vệ Lạc vừa rời xe một lúc, Chiêm Di đã gặp được, hắn thúc lừa đến gần, đầu tiên là híp mắt chăm chú nhìn xuống Vệ Lạc, sau đó cười với Cầm Nha: "Cầm Nha, tên tiểu nhi tạp công này tại sao đã xuống đây rồi? Có phải là không dùng được không?" Mấy chữ cuối, hắn chậm rãi kéo dài, có chút âm trầm.

Vệ Lạc nghe ra thâm độc trong lời nói của hắn, cúi đầu nhíu mày.

Lúc này, nàng nghe được Cầm Nha hừ nói: "Ai nói không dùng được? Tiểu nhi này mặc dù nhỏ yếu, lại nhanh nhẹn hơn xa người thường, ngày sau ta còn phải nhờ Thập Lục cô nương tiến cử cho đấy." Nói tới đây, giọng nói của Cầm Nha mang theo chút cảnh cáo, "Chiêm Di, người này ngươi không tuỳ tiện giết hay làm bị thương được đâu!"

Một hồi lâu, Chiêm Di mới thấp giọng đáp: "Ừ."

Xe lừa của Cầm Nha chậm rãi chạy vào đội ngũ, Vệ Lạc nhìn xe lừa đã đi xa kia, thầm nghĩ: xem ra lúc thích hợp nên thể hiện một chút, lần này mình không cần quá lo lắng rồi.

Một lát sau, trong đám đông truyền đến tiếng kêu quen thuộc của một người: "Vệ Lạc?"

Là giọng của Thập Thất mặt tròn.

Vệ Lạc ngẩng đầu tới gần nhóm tạp công, chỉ chốc lát đã đứng giữa bọn họ. Nàng vừa tới, một hán tử trung niên để râu dài đã ồm ồm nói: "Ngày ấy tiểu nhi bị kiếm chĩa vào cũng không khiếp đảm, vừa rồi vì sao mới bị doạ hai ba lần đã bỏ cả dòng họ?"

Nghe ra buồn bực trong lời nói của hán tử, nhìn đám người Thập Thấp mặt tròn đều trợn trừng hai mắt, Vệ Lạc đột nhiên phát hiện, mấy tạp công này tuy rằng vừa hôi vừa khó ngửi, nhưng bọn họ cũng thực đáng yêu.

Hiện tại, đám người đáng yêu này đang chờ đáp án của nàng, nhưng mà Vệ Lạc có thể trả lời cái gì? Rất nhiều việc chính mình biết là được, nhiều người nhiều miệng lại thành thị phi.

Mọi người thấy nàng không đáp đều có chút phát cáu.

Thập Thất mặt tròn lắc đầu, hỏi: "Không phải đệ đi theo Chiêm Di sao? Nghe nói người này âm trầm, xuống tay tàn nhẫn, có thể làm hại đệ không?"

Vệ Lạc lắc đầu, thấp giọng đáp: "Đệ không sao."

Trong lòng nàng lại buồn bã một hồi, lần này nàng trở về, thế nhưng còn đeo thêm nhiệm vụ nữa! Nàng chịu đựng chán ghét, lại muốn nói: chuyện này thì mở miệng thế nào mới tốt?
-------------------o------------------

tiểu mễ cao: bánh gạo kê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro