Chương 209: Thân xác đúng sai vẫn còn đó + Chương 210: Vệ Lạc tam vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 209: Thân xác đúng sai vẫn còn đó

Lần này giao chiến với Sở, liên quân Tề - Tấn lấy Tề làm chủ soái. Tuy nhiên, chủ soái Tề là Nghĩa Tín quân và công tử Trật lại không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, chúng tướng lĩnh dưới trướng cũng không thể sánh bằng công tử Kính Lăng. Vô hình trung, liên quân đã mặc nhiên thừa nhận công tử Kính Lăng là người dẫn đầu.

Sau một hồi bàn bạc, mọi người trở về doanh trại nghỉ ngơi. Vệ Lạc đi xa rồi mà vẫn cảm nhận được ánh mắt của công tử Kính Lăng dõi theo mình.

Ánh mắt ấy khiến bước chân nàng càng thêm vội vã.

Sáng sớm hôm sau, gần như ngay khi gà gáy, quân Tấn đã bắt đầu chuẩn bị bữa ăn. Vệ Lạc vẫn mặc áo bào trắng của Nghĩa Tín quân xuất hiện giữa các quân sĩ.

Có người khuyên nàng nên mặc áo giáp, nhưng ưu điểm lớn nhất của Vệ Lạc là sự nhanh nhẹn và lục thức cùng võ công hơn người. Áo giáp không có tác dụng nhiều với nàng, mà còn khiến nàng khó di chuyển linh hoạt. Vì vậy, nàng vẫn mặc áo bào trắng, không mặc áo giáp.

Chiến xa của quân Tấn chậm rãi tiến lên.

Vệ Lạc cầm giáo, ngồi trên chiến xa hàng đầu, bên cạnh nàng vẫn là xa hữu đã cùng nàng chiến đấu với cao thủ Tử Lâu hôm trước. Đến lúc này, Vệ Lạc vẫn không biết xa hữu này chính là một trong ba cao thủ hàng đầu của công tử Kính Lăng!

Chiến xa bắt đầu chậm rãi tiến lên trong lớp bụi mù mịt.

Để tránh gây xao nhãng cho quân sĩ, Vệ Lạc vẫn đeo chiếc mặt nạ gỗ. Đôi mắt mặc ngọc sau chiếc mặt nạ sáng rực rỡ.

Bên trái nàng là chiến xa của công tử Kính Lăng.

Hắn ngồi trên xe, trầm tĩnh như núi, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía trước.

Khoảng một canh giờ sau, quân Tấn đến chiến trường đã hai lần giao tranh với quân Sở.

Lúc này, chiến trường trống không. Không thấy bụi mù phía trước, quân Sở hình như còn chưa xuất phát.

Đang khi Vệ Lạc nghĩ rằng quân Tấn sẽ dừng lại đợi quân Sở, thì...
"Thùng thùng - đông -"

Một hồi trống dồn dập, đầy sát khí vang lên!

Vệ Lạc nghe rõ ràng, đây là tiếng trống thúc quân tiến lên.

Thế là, xe ngựa của quân Tấn tiếp tục tiến về phía trước theo tiếng trống.

Vệ Lạc ngạc nhiên, đúng lúc này, một tia nắng vàng rực chiếu thẳng vào mặt nàng.

Vệ Lạc nheo mắt nhìn về phía ánh sáng, chợt nhớ ra quân Tấn hôm nay đã thức dậy rất sớm. Vào giờ này hai lần trước, quân Tấn vẫn còn đang nấu ăn!

Tiếng trống thúc giục, quân Tấn tiếp tục tiến lên.

Công tử Kính Lăng đứng dậy. Hắn mặc bộ giáp đỏ đứng hiên ngang trên chiến xa, tay cầm trường đao nhìn về phía trước. Khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc của hắn, dưới ánh mặt trời cùng bộ giáp đỏ rực, như vị thần mặt trời giáng thế.

Đây là lần đầu tiên Vệ Lạc thấy công tử Kính Lăng đẹp đẽ đến thế.

Vệ Lạc chỉ liếc nhìn hắn một cái đã cảm thấy choáng ngợp bởi ánh hào quang. Nàng vội chuyển ánh mắt đi, mím chặt môi nhìn về phía trước.

Chiến xa tiếp tục tiến lên, dần dần, xe của Vệ Lạc đã song song với xe của công tử Kính Lăng.

Hai chiến xa song song tiến bước, bụi mù cuồn cuộn dưới vó ngựa.

Công tử Kính Lăng trong bộ giáp đỏ, lúc này không còn vẻ trầm mặc, hắn quay đầu nhìn Vệ Lạc, mặc cho ánh nắng chiếu lên khuôn mặt, để vẻ đẹp vốn bị che giấu bởi uy nghiêm và sát khí hiện ra như ánh mặt trời buổi sớm, làm lóa mắt nàng, khiến tim nàng đập nhanh...

Nhìn Vệ Lạc, thanh âm ôn hoà từ tính của công tử Kính Lăng nặng nề truyền đến, "Tiểu nhi!"

Môi Vệ Lạc mím chặt hơn.

Nàng chậm rãi quay đầu nhìn hắn.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Chỉ một cái liếc mắt, nàng đã bị choáng ngợp đến mức nhắm mắt lại theo phản xạ, sau đó nhanh chóng mở mắt ra, mặt không chút biểu cảm nói: "Bẩm công tử, ta tên Vệ Lạc!"

Công tử Kính Lăng ngẩn người.

Không chỉ hắn, cả chúng tướng lĩnh bên cạnh cũng quay lại nhìn Vệ Lạc.

Giữa bụi mù cuồn cuộn, vó ngựa tung bay, đôi mắt mặc ngọc của Vệ Lạc sau chiếc mặt nạ ánh lên vẻ nghiêm nghị và bình tĩnh.

Công tử Kính Lăng nhìn nàng, môi mỏng hé mở, sau một lúc lâu, lại thở dài.

Trong tiếng thở dài, hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước với vẻ uy nghiêm, không nói gì nữa.

Một canh giờ sau, quân Tấn chỉ còn cách doanh trại Sở chưa đầy bảy dặm.

Bảy dặm ngắn ngủi, chỉ đủ cho quân Sở vội vàng bày trận.

Công tử Kính Lăng phất tay, tiếng trống trận dồn dập vang lên vài tiếng rồi dần im bặt.

Tiếng trống vừa dứt, quân Tấn cũng dừng bước.

Chỉ còn đám bụi mù cuồn cuộn bốc lên cao.

Lúc này, quân Sở vừa ăn xong không lâu, vội vàng nhảy lên chiến xa, chỉnh đốn đội ngũ, tiến về phía quân Tấn.

Chẳng mấy chốc, gương mặt của công tử Ngô hiện ra trước mắt Vệ Lạc.

Công tử Ngô cũng đứng trên chiến xa, mặc áo trắng, gương mặt dài và hơi ngăm đen đầy giận dữ, đôi lông mày nhíu chặt.

Vừa xuất hiện, công tử Ngô đã giơ giáo lên, khẽ cúi chào công tử Kính Lăng, rồi ngẩng đầu nhìn hắn giận dữ quát lớn: "Công tử Kính Lăng vội vã quá vậy? Sao lại dám xua quân đến thẳng doanh trại của ta?"

Lời này của hắn ta như đang chỉ trích công tử Kính Lăng không màng lễ nghi, không theo quy củ.

Đối mặt với lời chỉ trích, công tử Kính Lăng trong bộ giáp đỏ chỉ khẽ mỉm cười.

Giữa tiếng trống trận, công tử Kính Lăng cầm giáo giơ lên trời, hơi cúi đầu nhẹ nhàng đáp lễ, nhìn thẳng vào công tử Ngô, cao giọng nói: "Công tử Ngô nói vậy là sao?" Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm công tử Ngô, thanh âm vang vọng hùng hồn: "Phụ vương của công tử mang một bụng oán hận mà chết trận! Bản thân công tử xin hoãn trận để vu ca, muốn đổ tội lỗi lên đầu phụ nhân! Bậc bá chủ như thế! Bậc vương hầu như thế, Kính Lăng ta không phục! Kính Lăng ta khinh thường những kẻ đó, xua quân đến đây là muốn quyết chiến!"

Giọng hắn chậm rãi, trầm ổn, ngữ điệu thong dong mạnh mẽ, như thể chỉ đang trò chuyện trong một bữa tiệc.

Nhưng lời nói đầy nội lực của hắn lại truyền đi rất xa. Hơn phân nửa trong số mười vạn quân Sở và Tấn có thể nghe rõ!

Lời công tử Kính Lăng vừa dứt, sắc mặt công tử Ngô tái mét. Quân Sở phía sau cũng hai mặt nhìn nhau!

Đúng lúc này, gần như đột ngột, hơn mười vạn quân Tấn đồng loạt giơ cao trường kích! Tiếng hô vang dậy, "Đường đường trượng phu, thà chết vì Sở!"

"Đường đường trượng phu, trời cao trừng phạt Sở!"

"Đường đường trượng phu, trời cao trừng phạt Sở!"

Tiếng hô như sấm, vang vọng không ngừng, núi rừng rung chuyển, đất trời biến sắc!

Giữa tiếng hô đồng thanh của quân Tấn, sắc mặt quân Sở đồng loạt thay đổi.

Người Sở vốn lãng mạn. Chính vì lãng mạn nên họ thiếu kỷ luật, quá đề cao chủ nghĩa cá nhân. Chính vì lãng mạn nên họ sĩ diện, thích tìm lý do biện minh cho hành động của mình. Chính vì lãng mạn nên họ khóc lóc thảm thiết, mất hết sĩ khí khi Sở Chiêu Vương chịu nhục mà chết. Và cũng chính vì lãng mạn, họ sẽ tha thứ cho vị tiên vương của mình khi vu ca nổi lên bốn phía, quyết tâm tử chiến một trận.

Nhưng lúc này, nụ cười lạnh của công tử Kính Lăng và tiếng hô của quân Tấn khiến sắc mặt họ thay đổi.

Họ cuối cùng cũng hiểu, những tiếng hô hôm qua họ nghe thấy là từ đâu mà ra! Hóa ra, liên quân đang chế giễu vị tiên vương của họ, và cả công tử Ngô!

Chẳng lẽ, hành động của tiên vương và công tử Ngô là không đúng đắn sao?

Công tử Ngô luống cuống.

Hắn ta quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt do dự xen lẫn bất an của quân sĩ, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, thầm oán hận: Tiếng hô này của quân Tấn chắc chắn sẽ làm lung lay sĩ khí của quân Sở mà hắn ta vất vả lắm mới khơi dậy được hôm qua.

Nghĩ đến đây, hắn ta cắn răng, tức giận quát: "Đừng nói bậy!"

Tiếng quát của hắn ta rất lớn, nhưng không có nội lực, lẫn vào tiếng hô vang trời của quân Tấn, nó chỉ như một giọt nước rơi xuống biển cả, chớp mắt đã biến mất.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Tức giận đến tái mặt, công tử Ngô quay sang nhìn người xa hữu bên cạnh.

Người xa hữu đứng dậy.

Lúc này, tiếng hô "Đường đường trượng phu, trời cao trừng phạt Sở!" của quân Tấn vừa dứt.

Người xa hữu của Sở nhìn chằm chằm công tử Kính Lăng, nhanh chóng nhận ra Vệ Lạc với chiếc mặt nạ gỗ và mái tóc vẫn búi theo kiểu phụ nhân.

Hắn ta trừng mắt nhìn Vệ Lạc, gằn giọng rít lên: "Đưa phụ nhân ra trận là tiên vương không phải! Đúng vậy, phụ nhân này không phải người thường! Nếu là người thường, làm sao có thể giữa vạn quân, bên bờ vực sinh tử bắt cóc được tiên vương? Nếu là người thường, làm sao có thể né được thần tiễn Tử Lâu? Nàng ta có nhan sắc, có võ dũng, có mưu trí hơn người, xin hỏi chư vị, ngàn năm qua, có ai từng nghe nói?"

Xa hữu nói đến đây, bỗng hét lớn một tiếng.

Tiếng huýt gió nổi lên cuồn cuộn đột nhiên im bặt.

Hắn ta lại gầm lên: "Phụ nhân như thế, xưa nay hiếm có! Chẳng phải là Đát Kỷ nhà Thương, Bao Tự nhà Chu sao! Hai nàng kia, đều có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mê hoặc quân vương! Chẳng phải trời xanh không có mắt, sinh ra yêu phụ này khiến năm ngoái đại tuyết, muôn dân lầm than sao! Đó là trời xanh cảnh báo chúng sinh, vậy mà công tử Kính Lăng lại làm ngơ, dùng lời ngon tiếng ngọt bao che cho nàng ta! Chẳng lẽ không sợ trời xanh giáng tội sao?"

Tiếng quát của xa hữu vang vọng khắp nơi, mười vạn quân sĩ đều nghe rõ mồn một.

Nghe những lời ấy, quân sĩ đồng loạt nhìn về phía Vệ Lạc đang đeo chiếc mặt nạ gỗ, ánh mắt bắt đầu dấy lên nghi ngờ.

Công tử Kính Lăng cau mày, môi mím chặt, giữa trán bao phủ tầng tầng u ám.

Dưới lớp mặt nạ, Vệ Lạc tức giận đến tái mặt.

Lời xa hữu vừa dứt, Vệ Lạc bỗng đứng bật dậy.

Nàng vội vã tháo chiếc mặt nạ, để lộ dung nhan tuyệt mỹ, gương mặt đỏ bừng phẫn nộ, đôi mắt sáng như sao.

Nàng nhìn chằm chằm xa hữu, ánh mắt phẫn nộ ngùn ngụt.

Một lúc sau, nàng ngửa mặt lên trời cười lớn.

Trong tiếng cười, trâm ngọc cài tóc rơi xuống, mái tóc đen nhánh xõa tung.

Vệ Lạc không quan tâm, nhảy lên bệ chiến xa.

Thế là, nàng cao hơn tất cả mọi người một cái đầu.

Tiếng cười trong trẻo, áo trắng tóc đen, dung mạo tuyệt mỹ, Vệ Lạc tựa như cảnh đẹp nhất trần gian, khiến mười vạn quân sĩ đều phải ngây người nhìn.

Chính ánh nhìn ấy, đã chứng minh lời xa hữu của công tử Ngô, "Có nhan sắc khuynh thành, cũng có khả năng mê hoặc tam quân!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 210: Vệ Lạc tam vấn

Vệ Lạc đột nhiên ngừng cười. Nàng nhìn chằm chằm công tử Ngô, rồi nhìn sang xa hữu bên cạnh.

Sau đó, nàng chậm rãi thản nhiên dùng ngón tay chải lại mái tóc rối bời, rồi lấy chiếc trâm còn sót lại trên đầu, cài gọn lại.

Động tác của nàng rất thong dong, như thể vừa chuyển từ phẫn nộ sang bình tĩnh.

Động tác của nàng cũng rất đơn giản, toát lên vẻ tao nhã cùng lạnh lùng.

Tóc vừa vấn xong, Vệ Lạc chậm rãi mở miệng. Thanh âm trong trẻo của nàng cũng toát lên vẻ tao nhã và lạnh lùng: "Thiếp chỉ có ba câu hỏi, xin công tử Ngô không tiếc chỉ giáo."

Nói rồi, nàng khẽ cúi đầu về phía công tử Ngô, gương mặt nàng nghiêm nghị, ánh mắt trong suốt nhìn xuống.

Công tử Ngô gật đầu, xa hữu bên cạnh đáp: "Được."

Vệ Lạc khẽ cong đôi mắt mặc ngọc, thanh âm trong trẻo như nước suối chảy qua, như ngọc thạch rơi, thanh lãnh đạm mạc như xa như gần, đủ làm tất cả mọi người nghe được rõ ràng: "Xin hỏi công tử Ngô, năm ngoái lúc đại tuyết, vu sư mà Sở Chiêu vương thỉnh đến có nói 'Trước khi chiến tranh có bão tuyết, chính là do quân vương thất đức!' hay không?" Dừng một lát, nàng khẽ cười: "Hiện giờ trên chiến trường có hàng chục vạn quân sĩ, xin công tử Ngô hãy trả lời thiếp câu hỏi đầu tiên này trước mặt họ!"

Công tử Ngô sững sờ.

Quý tộc nước Sở cũng sững sờ.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, á khẩu không trả lời được.

Vệ Lạc đứng trên bệ chiến xa cao cao, nhìn xuống họ bằng ánh mắt nghiêm nghị gần như thương hại.

Đó là một loại thương hại mà chưa ai từng thấy, một nỗi thương hại xuất phát từ nỗi đau quá lớn và sự mệt mỏi tột cùng.

Thế đạo thật vô tri, nhân thế thật đắng cay! Cuộc đời bất lực, phải chật vật cầu sinh trong thế đạo xa lạ này!

Không ai không đáng thương, không ai không đáng buồn!

Ánh mắt của nàng khiến lòng người lắng lại, không ai dám khóc, không ai dám coi thường.

Một lúc lâu sau, xa hữu của công tử Ngô mới đáp khẽ: "Phải." Hắn ta không thể không thừa nhận, dù sao đây cũng là thời đại mà lời nói rất được coi trọng, hơn nữa có quá nhiều người biết chuyện này, hắn ta không thể nào chối trắng trước mặt hàng chục vạn quân sĩ đang nhìn chằm chằm.

Vệ Lạc không cười, nàng nhìn chằm chằm hai người, từ tốn nói: "Quân là bậc trượng phu, xin hãy trả lời thiếp thật to."

Xa hữu trừng mắt nhìn nàng, gầm lên: "Phải!"

Lời xa hữu vừa dứt, trong quân Sở liền nổi lên một trận xôn xao.

Chữ "Phải" tuy đơn giản, nhưng đã chứng minh bài vu ca vang vọng khắp doanh trại Sở hôm qua, quả thật là vu khống phụ nhân này! Phụ nhân trước mắt yếu đuối và mệt mỏi như vậy, cách làm của người Sở thật không phải đạo.

Tất cả người Sở đều cảm thấy nụ cười mang theo chút thương hại của Vệ Lạc khiến họ xấu hổ.

Xa hữu vừa dứt lời, Vệ Lạc cười khanh khách, thanh thuý nói: "Tốt!"

Khác với những nụ cười trước đây của nàng, nụ cười lúc này vẫn lạnh lùng và xa cách, mệt mỏi nhưng đầy từ bi.

Trong tiếng cười trong trẻo, Vệ Lạc lại lên tiếng, giọng nói cao vút: "Câu hỏi thứ hai của thiếp, xin hỏi công tử Ngô, thiếp có từng hầu hạ bất kỳ một vị quân hầu nào không? Có từng khiến bất kỳ một vị quân hầu hay binh sĩ nào vì thiếp mà trì hoãn việc nước, bỏ bê khó khăn, chìm đắm trong hưởng lạc, xa hoa lãng phí không?"

Lại là một trận trầm mặc.

Câu hỏi này còn rõ ràng hơn, càng dễ trả lời.

Trong sự trầm mặc, xa hữu trầm giọng đáp: "Không."

Vệ Lạc cười cười, mệt mỏi nói: "Nếu không có chuyện đó, thì việc quân so sánh thiếp với Đát Kỷ và Bao Tự thật là đường đột."

Đây chỉ là một câu trần thuật, nói lên một sự thật.

Thanh âm mệt mỏi của nàng vang vọng khắp nơi. Quân sĩ nghe xong xì xào bàn tán, ngay cả quý tộc nước Sở cũng không thể không thừa nhận, sau những lời của Vệ Lạc, việc họ so sánh nàng với Đát Kỷ, Bao Tự quả thật không thỏa đáng.

Giữa những tiếng xì xào ồn ào, giọng nói khàn khàn của Vệ Lạc lại vang lên rõ ràng: "Câu hỏi thứ ba của thiếp, xin hỏi công tử Ngô, phải chăng phụ nhân trên đời này, dù hiền hay bất hiếu, dù hầu hạ bậc trượng phu nào, chỉ cần nàng xinh đẹp, dũng cảm có chút kiến thức, thì bậc trượng phu không thể dung tha, phải nghiền xương thành tro, phải giết cho thống khoái? Chỉ có như thế, bậc trượng phu mới có thể yên lòng, phải không?"

Câu hỏi này vừa dứt, công tử Ngô và những người xung quanh đều chết lặng.

Không chỉ hắn ta, mà cả những quý tộc nước Sở phía sau cũng chết lặng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Bên phía người Tấn, công tử Kính Lăng cũng chết lặng! Hắn nhìn chằm chằm Vệ Lạc, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, nhìn vẻ mặt mệt mỏi và bất lực, nhìn nụ cười trong đôi mắt mặc ngọc, nhìn nỗi đau và thương xót ẩn hiện trong đó. Nhìn thật lâu, thật lâu, thẳng qua rất lâu sau đó, hắn mới rũ mắt xuống.

Lần này, sự im lặng kéo dài.

Bởi vì, Vệ Lạc không chỉ hỏi công tử Ngô, mà là hỏi toàn bộ người Sở, toàn bộ người Tấn, toàn bộ mấy chục vạn quân sĩ trên chiến trường!

Công tử Ngô quay đầu lại, thấp giọng hỏi: "Lời này nên trả lời thế nào?"

Một quý tộc cau mày, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu thừa nhận chúng ta thật sự có ý nghĩ như vậy, chẳng phải là nói chúng ta yếu đuối, sợ hãi một người phụ nhân sao?"

"Đúng vậy! Chúng ta là bậc trượng phu, sao có thể sợ một phụ nhân?"

"Phải, phải."

Sau một hồi nghị luận nho nhỏ, xa hữu của công tử Ngô quay sang Vệ Lạc, cao giọng đáp: "Phụ nhân nói quá lời rồi, chúng ta là bậc trượng phu, sao có thể vô cớ sợ hãi một phụ nhân?"

Câu trả lời này cũng là câu trả lời của hàng chục vạn quân sĩ ở đây.

Nghe vậy, Vệ Lạc cười khanh khách.

Tiếng cười của nàng trong trẻo mà lạnh lùng, tươi đẹp vô cùng.

Trong tiếng cười, nàng đứng trên bệ, khẽ cúi đầu về phía công tử Ngô và xa hữu của hắn, tỏ lòng biết ơn.

Cúi đầu xong, Vệ Lạc lại đứng thẳng dậy.

Lúc này, nỗi buồn trên mặt nàng đã tan biến. Đôi mắt mặc ngọc của nàng trở nên rạng rỡ sáng ngời.

Nàng nhìn thẳng vào công tử Ngô, thanh âm trong trẻo vang lên: "Nếu vậy, thiếp có tội gì? Thiếp vô tội, mà các người vì che giấu lỗi lầm của mình, đổ tội cho thiếp, vu khống hãm hại thiếp. Giờ đây trời xanh chứng giám, hàng chục vạn quân sĩ cũng đang bên cạnh. Xin các người hãy xin lỗi thiếp!" Gương mặt trang nghiêm của nàng toát lên vẻ uy nghi!

Nàng nhìn chằm chằm công tử Ngô và xa hữu.

Người Sở lại một lần nữa á khẩu.

Mọi người đều suy nghĩ.

Càng nghĩ họ càng thấy, ba câu hỏi của phụ nhân này đã bác bỏ tất cả những lời chỉ trích của xa hữu trước đó.

Họ chợt nhận ra, đối với phụ nhân trước mặt, họ thật sự không thể nào gán cho nàng bất kỳ tội danh nào!

Một lúc lâu sau, công tử Ngô đứng dậy. Hắn ta cúi đầu, khom người về phía Vệ Lạc, trầm giọng nói: "Ngô lỡ lời, xin phụ nhân thứ lỗi."

Trước lời xin lỗi của hắn ta, Vệ Lạc lại khẽ cúi đầu đáp lễ.

Sau đó, Vệ Lạc quay sang hàng chục vạn quân sĩ, cúi đầu về phía trước, bên trái, bên phải, thanh thuý nói: "Thiếp là một phụ nhân, hành sự có phần không đúng mực, vô lễ làm tổn thương trái tim các bậc trượng phu. Mong các vị trượng phu đường đường có thể tha thứ cho thiếp!"

Quân sĩ xôn xao bàn tán.

Giữa tiếng ồn ào, Vệ Lạc bước xuống bệ.

Nàng ngồi trên chiến xa, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của công tử Kính Lăng.

Hai mắt chạm nhau, lần này Vệ Lạc không vội vàng quay đi. Nàng nhìn thẳng, thản nhiên, trong sự mệt mỏi mang theo nỗi đau cùng thương xót nhìn chằm chằm hắn.

Dưới ánh mắt của nàng, công tử Kính Lăng chầm chậm quay đi.

Khi ánh mắt hắn rời đi, Vệ Lạc lại đeo chiếc mặt nạ gỗ lên.

Giữa tiếng ồn ào và bàn tán, tiếng trống trận lại vang lên!

Tiếng trống dần chuyển từ chậm rãi sang dồn dập, từ trầm lắng sang hùng tráng.

Quân sĩ rùng mình, ai nấy đều tỉnh táo lại, đây vẫn là chiến trường! Trận chiến sắp bắt đầu!

Công tử Ngô nghiến răng nhìn chằm chằm quân Tấn, lần này, hắn ta không thể kêu ngừng chiến nữa. Dù sĩ khí đã sa sút.

Tiếng trống trận càng lúc càng dồn dập, nặng nề!

Chiến tranh, chạm vào là bùng nổ ngay!

Vệ Lạc nắm chặt cây giáo, nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt. Lúc này, tất cả quân Tấn đều như nàng, tất cả người Sở cũng trở nên nghiêm túc.

Tiếng trống càng lúc càng dồn dập.

Khi tiếng trống vang lên ba hồi, công tử Kính Lăng trong bộ giáp đỏ rực đứng dậy.

Hắn giơ cao cây giáo, cúi đầu chào công tử Ngô.

Công tử Ngô mặt mày tái mét cũng đứng dậy, đáp lễ công tử Kính Lăng.

Lễ xong.

Tiếng trống vừa ngừng lại bỗng vang lên lần nữa.

Lần này tiếng trống khác hẳn lúc trước.

Vẫn là tiếng trống chậm rãi, nhưng mang theo áp lực mạnh mẽ ẩn chứa sát khí.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Trong tiếng trống, chiến xa của công tử Kính Lăng bắt đầu chậm rãi tiến lên.

Hắn vừa động, toàn bộ quân Tấn cũng di chuyển theo.

Chiến xa của công tử Ngô bên Sở cũng bắt đầu tiến lên.

Đột nhiên, tiếng trống vang lên ầm ầm!

"Thịch thịch thịch thịch ——" Giữa tiếng trống đầy sát khí, công tử Kính Lăng trong bộ giáp đỏ rực, đứng thẳng như chiến thần giáng thế, trán lấm tấm mồ hôi, hét lớn: "Giết ——"

Một tiếng hô, chiến xa tăng tốc.

Lấy công tử Kính Lăng làm trung tâm, chiến xa của quân Tấn như lưỡi đao sắc bén, đâm mạnh vào đội xe của công tử Ngô.

Công tử Kính Lăng vừa động, đội xe của quân Tấn liền thể hiện sự kỷ luật nghiêm ngặt. Giữa bụi mù cuồn cuộn, vó ngựa tung bay, không một quân sĩ Tấn nào phát ra tiếng động!

Ngoại trừ công tử Kính Lăng.

Vệ Lạc quay đầu lại, chợt nhận ra, mỗi người Tấn đều ngậm một khúc gỗ trong miệng!

Hèn chi họ không phát ra tiếng động nào.

Đội quân im lặng, những cỗ xe hỗn loạn trong khoảnh khắc như ma quỷ chui ra từ địa ngục, đối lập hoàn toàn với quân Sở đang hò hét ầm ĩ.

Công tử Kính Lăng trong bộ giáp đỏ dẫn đội cận vệ đâm vào bên cạnh chiến xa công tử Ngô. Xe va vào nhau, giáo bay tứ tung!

Chiến xa của Vệ Lạc bám sát phía sau hắn.

Khi chiến xa của nàng như mũi dao đâm vào đội hình của công tử Ngô, nàng không còn quan sát xung quanh nữa.

Nàng vung cây giáo đẩy mạnh một chiếc khiên của quân Sở, rồi đâm tới, máu bắn tung tóe!

Lúc này, tâm trí nàng bình lặng, cả người chìm đắm trong sự giết chóc.

Quân sĩ xung quanh nàng cũng không còn nghĩ nàng chỉ là một phụ nhân nữa.

Chiến xa như máy xay thịt, nghiền nát mọi thứ, giáo bay tứ tung, kích đâm dày đặc, ngẩng đầu lên chỉ thấy máu me đầy trời.

Tập trung hoàn toàn vào việc giết chóc và bảo vệ bản thân, Vệ Lạc quên cả thời gian.

Khi tiếng trống rút lui của quân Sở vang lên, nàng nghe rõ tiếng công tử Kính Lăng quát lớn: "Vũ kỳ! Toàn lực truy kích!"

"Bẩm công tử, liên quân đã đuổi đến!"

"Tốt! Nhớ rằng một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, bất kỳ yêu cầu ngừng chiến nào của quân Sở đều không được đếm xỉa!"

"Vâng!"

Khi quân Sở mất nhuệ khí và sĩ khí suy giảm, cuộc tàn sát chính thức bắt đầu.

Công tử Kính Lăng cùng với đại quân Tề Tần phía sau, như sóng thần ập tới đè bẹp quân Sở đang rút lui.

Máu chảy khắp nơi, tay chân bay tứ tung, Vệ Lạc không để ý đến, bất kể chiến xa của nàng lao đến đâu, bên cạnh nàng, luôn có bóng dáng màu đỏ, như một sát thần giáng thế.

Luôn luôn có.

Trận đại chiến này kéo dài đến khi mặt trời lặn xuống núi phía Tây, quân Sở đã hoàn toàn tan tác.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro