Chương 215: Khuyên can + Chương 216: Nửa đêm người nào vào nhà?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 215: Khuyên can

Đoàn xe hướng về Tề quốc. Vừa đặt chân vào đất Tề, tin tức truyền đến: Tề hầu đột ngột qua đời tháng trước, tiểu công tử Tư kế vị, trở thành tân Tề hầu.

Việc tiểu công tử Tư kế vị đã từng khiến chúng đại thần ủng hộ công tử Trật kịch liệt phản đối. Tuy nhiên, dù phản đối mạnh mẽ, nhưng quý tộc giữ thái độ trung lập trong cuộc tranh giành giữa công tử Trật và Nghĩa Tín quân lần này đều quay sang ủng hộ tiểu công tử Tư.

Hơn nữa, những quý tộc ban đầu ủng hộ Nghĩa Tín quân cũng thay đổi lập trường, khiến cho phe cánh của tiểu công tử Tư đột nhiên áp đảo về số lượng.

So với công tử Trật xuất thân là con vợ lẽ, không có chỗ dựa từ nhà mẹ đẻ, tiểu công tử Tư có mẹ là công chúa nước Tần, có thân phận vững chắc và có lợi hơn đối với người Tề.

Tề hầu băng hà, cả nước để tang. Đoàn xe bắt đầu mặc giáp trắng, treo vải trắng lên cờ. Đồng thời, Tề sứ được phái đi báo tang cho Chu thiên tử cùng các nước chư hầu. Sau khi nhận được tin, các nước chư hầu cũng sẽ phái sứ giả đến chia buồn.

Đây chính là lý do công tử Kính Lăng đưa ra thời hạn ba tháng. Bởi vì Tề hầu vừa mới mất, Tấn sứ sẽ sớm đến Tề quốc để chia buồn. Sứ giả đó chắc chắn sẽ hỏi Nghĩa Tín quân về câu trả lời cuối cùng của hắn.

Đoàn xe bắt đầu tăng tốc, ngày đêm di chuyển về phía nước Tề. Trong tình huống này, Vệ Lạc vài lần nhìn thấy công tử Trật, y đều cau có, vẻ mặt bực bội. Cái chết của Tề hầu và việc tiểu công tử Tư lên ngôi là những điều y không lường trước được, gây ra một cú sốc lớn cho y.

Vì sự bực bội này, khi gặp Vệ Lạc, công tử Trật chỉ nhìn lướt qua rồi không để ý đến nàng nữa. Lúc này, y không còn tâm trí nào cho mỹ nhân.

Đoàn xe dần đến gần Lâm Truy thành.

Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân đã ngồi trên hai xe ngựa riêng biệt. Càng đến gần Tề đô, thuộc hạ Nghĩa Tín quân ngày càng nhiều, bọn họ ngồi lên xe ngựa của hắn, cùng nhau thương thảo.

Một nửa nội dung của những cuộc thảo luận này là về Vệ Lạc. Vệ Lạc có thể cảm giác được qua ánh mắt của họ nhìn nàng.

Sau gần bốn mươi ngày di chuyển liên tục, đoàn xe cuối cùng cũng đến một thành trì cách Lâm Truy không quá ba ngày đường. Mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm tại đây, để chuẩn bị vào thành.

Sau khi ổn định chỗ ở trong phủ đệ mà thành chủ đã chuẩn bị sẵn, Vệ Lạc tắm rửa một canh giờ rồi trở về phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, nàng không thắp nến, chỉ có ánh trăng rằm len lỏi vào trong, chiếu lên chiếc sập nàng đang quỳ, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Dưới ánh trăng, đôi mắt mặc ngọc của nàng tỏa ra ánh sáng mờ ảo, sâu thẳm. Ánh sáng ấy tĩnh lặng, đạm bạc, nhưng lại có một phần lạnh nhạt không nói rõ.

Nàng cứ quỳ trên sập như vậy, bất động như một bức tượng.

Tai nàng nghe rõ mồn một tiếng tranh cãi kịch liệt từ phòng ngủ của Nghĩa Tín quân truyền tới.

"Quân hà tất chần chừ? Hai thành La, Mạc, cộng thêm dãy núi La Vân, đất đai màu mỡ gấp đôi hai thành Dương, Dụ . Quân có bốn thành này trong tay, ai còn dám coi thường quân?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

"Đúng vậy! Với bốn thành hiểm yếu này, đất phong của quân sánh ngang với nước Hách! Kiểm soát yết hầu của ba nước, hướng Tấn có núi La Vân hiểm trở, hướng Tề có sông Mật Thủy ngăn cách. Thật sự là tiến có thể công, lui có thể thủ. Không nói gì khác, chúng ta chỉ cần cố thủ, xây dựng công sự phòng ngự, ai dám động đến quân? Nếu kinh doanh tốt, không quá 50 năm, nhất định sẽ thành một tiểu quốc. Đến lúc đó, có thể xin thiên tử phong tước, con trai của quân sẽ là công tử, cháu của quân sẽ là vương tôn!"

Cuộc tranh luận sôi nổi đến đây, bỗng nhiên vang lên những tiếng cười. Trong đó, tiếng cười của Quản thúc là vui sướng nhất. Ông ta thở dài nói: "Lúc trước quân dùng hai thành để đổi phụ nhân này, chúng ta còn trách cứ quân. Quả nhiên, quân có nhãn lực phi phàm. Chỉ trong chớp mắt, Dương, Dụ đã vì cơ mà đoạt lại tới tay, hiện tại còn có thể có thêm hai thành La, Mạc. Quân nhìn người, thật là độc nhất vô nhị!"

Lời của Quản thúc vừa dứt, mọi người đều cười ha hả.

Giữa tiếng cười, giọng Nghĩa Tín quân có chút tức giận quát lên: "Đừng nói bậy!"

Chúng đại thần giật mình. Quản thúc chưa từng bị quát mắng nghiêm khắc như vậy, liền hỏi: "Quân vì sao nổi giận?"

Rất lâu sau, Nghĩa Tín quân vẫn không trả lời.

Sự tức giận của hắn khiến hứng thú chúng đại thần giảm đi.

Trong một trận an tĩnh, giọng Quản thúc từ từ vang lên: "Quân đối với cơ tình thâm ý trọng, chẳng lẽ không nỡ sao?"

Đây là một câu hỏi.

Một lát sau, thanh âm Nghĩa Tín quân trầm thấp, yếu ớt vang lên: "Phải."

Hắn vừa đáp lời, lại một trận ồn ào náo động chỉ trích nổi lên. Trong tiếng ồn ào đó, Quản thúc khẽ quát một tiếng, mọi người lập tức im bặt.

Sau đó, thanh âm nặng nề của Quản thúc lại truyền đến, "Thần có hai câu hỏi, xin quân thành thật trả lời ."

Trong sự tĩnh lặng, giọng nói trầm thấp, mệt mỏi của Nghĩa Tín Quân truyền đến, "Nói!"

"Xin hỏi quân, nếu công tử Kính Lăng lấy đầu của quân đổi lấy hai thành La, Mạc, tính cả núi La Vân cùng con cháu của quân, quân có do dự không?"

Thanh âm của quản thúc vừa dứt, Nghĩa Tín quân liền dứt khoát đáp: "Đầu là vật gì? Nghĩa Tín làm sao mà tiếc chết? Tất nhiên là đáp ứng."

"Tốt!"

Thanh âm của Quản thúc lại nặng nề truyền đến, "Nếu quân hiện có một con trai, lấy mạng đứa con trai độc nhất này đổi lấy La, Mạc, tính cả núi La Vân, quân có đáp ứng không?"

Nghĩa Tín quân không chút do dự, trầm giọng nói: "Bất quá một đứa con. Về sau lại sinh là được, tất nhiên là sẽ ứng."

Quản thúc thở dài: "Đúng vậy. Trượng phu thiên hạ,đều sẽ suy nghĩ như quân. Tình vợ chồng tuy rằng trân quý, nhưng, phụ nhân ở đâu mà không có? Cơ đến bên cạnh quân, quân sủng ái nàng, trân trọng nàng, vì nàng không tiếc đắc tội Sở hùng mạnh, đắc tội tiên hầu. Như thế đủ loại, thật là ân tình sâu nặng. Ta thấy cơ cũng là hiền phụ, nàng cảm kích quân, cũng sẽ cam tâm tình nguyện. Quân cần gì phải do dự?"

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Lời của Quản công thật là cặn kẽ."

"Những câu rất có lý!"

"Xin quân vì quỷ thần tông tự suy nghĩ, vì hậu thế suy nghĩ! Vì chúng ta mà nghĩ. Bất quá đưa đi một phụ nhân, từ nay về sau liền phú quý không ngừng, an hưởng phần đời còn lại, quân sao phải khổ sở do dự? Vả lại, công tử Kính Lăng nghênh hồi phụ nhân, là hứa lấy lễ chính thê. Đến lúc đó, người trong thiên hạ sẽ không cười quân bị vợ bỏ, chỉ biết khen quân lấy đại cục làm trọng!"

Trong tiếng nghị luận hỗn loạn, thanh âm của Nghĩa Tín quân không còn vang lên nữa.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thanh âm của Quản thúc lại lần nữa vang lên, ông ta thở dài: "Lợi ích của việc này, ai cũng có thể nhìn thấy. Nhưng, quân cùng công tử Kính Lăng ở chung nửa năm, cũng biết hắn là người thế nào? Công tử Kính Lăng làm người như chim ưng, độc ác mà tàn nhẫn, cay nghiệt mà cố chấp. Hắn nếu đã nhìn trúng phụ nhân, với thủ đoạn của hắn, quân nếu không muốn, hắn đều có cách sau này. Đến lúc đó, quân trong nước có hai công tử nổi giận, phía sau có Tấn Thái Tử Kính Lăng âm độc đối đầu. Đến lúc đó, quân liền tính mạng cũng khó giữ. Đợi quân vừa chết, cơ vẫn sẽ về làm vợ hắn."

Lời này thật là ý vị sâu xa.

Sau khi nói ra, thật lâu không có tiếng động.

Vệ Lạc nghe đến đó, liền rũ mắt xuống, xoay người đi về phía giường, nàng đóng lại lục thức (sáu giác quan), ngăn cách tất cả hỗn loạn ồn ào, bất an và phiền muộn ra ngoài. Nằm lặng lẽ trên giường, nhắm chặt hai mắt.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 216: Nửa đêm người nào vào nhà?

Vệ Lạc nào ngủ được? Nàng chỉ nhắm mắt mà thôi.

Cũng không biết qua bao lâu, trước mắt nàng bỗng tối sầm.

Vệ Lạc ngẩn ra, mở mắt nhìn.

Vừa nhìn, nàng liền đối mặt với một khuôn mặt tuấn dật. Người tới mở to đôi mắt đen láy, đầu duỗi ra trước mặt nàng, nghiêng đầu, nghiêm túc, mang theo vẻ nghi hoặc nhìn nàng.

Vệ Lạc nhìn chằm chằm y, cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn như vậy, bèn nhắm mắt lại, thở dài: "Ngươi người này..."

Nàng thật sự không biết nói gì cho phải.

Người tới cười khẽ.

Y dời mặt đi, nghênh ngang ngồi quỳ xuống trước sập, vừa rót rượu cho mình, vừa liếc nhìn Vệ Lạc, hai mắt sáng ngời, tò mò nói: "Phụ nhân, hôm nay sao lại trì độn như vậy? Cũng không biết là ta đến."

Vệ Lạc cúi đầu, thong thả mang giày, khoác áo ngoài, rồi chậm rãi bước đến ngồi xuống trước mặt y.

Nàng ngẩng đầu lặng lẽ nhìn người tới, thở dài: "Kiếm Cữu, đã lâu không gặp."

Người tới bạch y trường thân, khuôn mặt tuấn dật, cười đến vô tâm vô phế, không phải Kiếm Cữu thì còn ai?

Câu chào hỏi của Vệ Lạc rất đỗi bình thường.

Thế nhưng, lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt tuấn tú của Kiếm Cữu liền thay đổi, sau đó, lỗ tai y đỏ lên, tay cầm lấy chung rượu rồi lại buông, rồi lại cầm lấy, biểu tình hoàn toàn không được tự nhiên.

Biểu tình và hành động như vậy xuất hiện trên người Kiếm Cữu, thật sự rất kỳ quái. Vệ Lạc chớp chớp mắt, không khỏi nghiêng người về phía trước, dưới ánh trăng tỉ mỉ đánh giá y.

Nàng nhìn một hồi lâu, mới ngạc nhiên nói: "Đêm nay nhìn quân, sao lại e thẹn như phụ nhân vậy?"

Kiếm Cữu giận dữ.

Hắn nhướng mày, hung hăng trừng mắt nhìn Vệ Lạc, cả giận nói: "Đừng nói bậy, Kiếm Cữu ta đường đường nam nhi, làm sao mà giống phụ nhân?"

Y vừa nói đến đây, liền đối diện với ánh mắt chớp chớp, vẫn còn tò mò của Vệ Lạc.

Y lập tức cúi đầu xuống, ủ rũ nói: "Ta không có mặt mũi nhìn ngươi."

Vệ Lạc nghiêng đầu, cười nhạt hỏi: "Sao lại nói vậy?"

Kiếm Cữu không để ý đến nàng, cứ tiếp tục nói: "Ta thật không có mặt mũi nhìn ngươi. Ai, ai, ai..."

Than thở vài tiếng, y cầm lấy vò rượu trên bàn, rót cho mình một chung, ngửa đầu uống cạn. Y đặt mạnh chung rượu xuống bàn, đứng phắt dậy, oán hận nói: "Chết tiệt! Thật là sỉ nhục cả đời! Ta lấy dung mạo này gặp ngươi ở Tân Điền, kết quả lại hại ngươi rơi vào phủ công tử Kính Lăng, lộ ra thân phận nữ nhi, còn thất thân với hắn. Thất thân cũng đành, ngươi là phụ nhân sớm muộn cũng phải ngủ với trượng phu..."

Kiếm Cữu vừa nói đến đây, Vệ Lạc liền liên tục trợn trắng mắt. Nàng nghiến răng, phải mất một lúc lâu mới nuốt xuống được cơn bực tức, không gầm lên đánh gãy lời nói hồ đồ của y.

Kiếm Cữu hiển nhiên đang rất tức giận, y đập mạnh tay xuống bàn, bực bội nói: "Đáng giận là, ta đã ra tay một phen, lại không cứu được ngươi. Bà nội nó, Kiếm Cữu ta còn bị hai con chó già trong phủ công tử Kính Lăng đuổi chạy ba bốn ngàn dặm!"

Y nói đến đây, hiển nhiên miệng khô, lại cầm lấy vò rượu trên bàn, ngửa đầu uống.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, lờ mờ còn có ánh đuốc chiếu tới, có tiếng một kiếm khách vọng vào, "Nữ tướng quân?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vệ Lạc vẫn nghiêng đầu nhìn chằm chằm Kiếm Cữu, nghe thấy tiếng gọi bên ngoài, nàng không quay đầu lại, quát lớn: "Có cố nhân đến thăm đêm, đừng sợ!"

"Vâng."

Nàng chỉ nói một câu, bên ngoài tiếng bước chân liền dần lui, ánh đuốc cũng xa dần.

Chúng kiếm khách đều biết Vệ Lạc võ nghệ hơn người, cũng không lo lắng cho sự an toàn của nàng.

Vệ Lạc nghe ra trong giọng nói của Kiếm Cữu có sự phẫn nộ và tự trách mãnh liệt, không khỏi tò mò hỏi: "Sau đó, ngươi làm gì?"

Kiếm Cữu đang thao thao bất tuyệt, bị giọng nói tò mò của nàng làm cho tức nghẹn.

Y ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn nàng, thấy Vệ Lạc vẫn còn chớp mắt nhìn mình, không hề tiếp nhận cơn giận của hắn, bèn rầu rĩ cúi đầu, buồn bã nói tiếp: "Ta cảm thấy không có mặt mũi nhìn ngươi."

Không có mặt mũi nhìn ta?

Vệ Lạc đảo mắt.

Đột nhiên, mắt nàng mở to, kinh hô: "Vì thế, ngươi dịch dung sửa mặt? Bạch y kiếm khách kia quả nhiên là ngươi?"

Giọng nói của Vệ Lạc mang theo sự trêu chọc.

Nào ngờ, Kiếm Cữu vừa nghe những lời này, khuôn mặt tuấn tú dày như tường thành liền cúi gằm xuống, chỉ thiếu chút nữa là vùi cả đầu vào ngực.

Vệ Lạc nhìn chằm chằm y.

Sau một lúc lâu, nàng bật cười khanh khách: "Đúng rồi, ngươi cảm thấy với khuôn mặt Kiếm Cữu không thể đối mặt với ta, bèn hóa thành bạch y kiếm khách. Sau đó, lần trước ta bị người Sở bắt đi, ngươi lại cảm thấy không còn mặt mũi nhìn ta, liền lộ ra khuôn mặt Kiếm Cữu này để đối diện với ta? Phải không?"

Nàng càng nói càng buồn cười. Nếu không phải nhìn thấy biểu tình và ngữ khí của y, với lý do hoang đường và hành động như vậy, nàng dù có nghe xong cũng sẽ chỉ mỉm cười cho qua.

Trong lúc Vệ Lạc nói, đầu Kiếm Cữu càng lúc càng cúi thấp.

Chờ tiếng cười của nàng dứt, Kiếm Cữu đột ngột ngẩng đầu lên, tay phải vươn ra đập mạnh xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi quát: "Đúng vậy! Lần này ta sẽ lấy khuôn mặt thật để đối diện với ngươi! Sẽ lấy danh Kiếm Cữu này để bảo vệ ngươi! Chết tiệt! Nếu lại thất thủ, nếu lại thất thủ, nếu lại thất thủ, ta, ta... Ta sẽ gọi sư huynh tới!"

Y vừa dứt lời, Vệ Lạc cuối cùng không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Nàng vừa cười khanh khách, vừa vùi mặt vào cánh tay, mặc kệ Kiếm Cữu cau mày trừng mắt.

Đến lúc này, nàng mới phát hiện tên lãng tử ăn chơi, luôn cười cợt này, thật ra là một người cực kỳ ngây thơ, cực kỳ buồn cười, cũng cực kỳ đơn giản.

Vệ Lạc cười một hồi lâu, đối mặt với tiếng cười như chuông bạc của nàng, khuôn mặt Kiếm Cữu càng lúc càng đen.

Nhưng, chưa cười được mười tiếng, Vệ Lạc đột nhiên im bặt.

Nàng cúi đầu.

Chỉ trong khoảnh khắc cúi đầu này, Kiếm Cữu nhìn thấy sự cô đơn và bất lực trên mặt nàng.

Y sững sờ.

Tiếp theo, Kiếm Cữu đảo mắt, đưa khuôn mặt tuấn tú đến gần nàng, cười tủm tỉm nói: "Phụ nhân, nếu buồn bực không vui, chi bằng ta đưa ngươi đi đến chân trời góc bể? Y sơn thanh tú, ánh trăng bao quanh, đôi ta kết bạn mà đi, cưỡi ngựa ngàn dặm, chẳng phải vui sướng sao?"

Y càng nói càng hào hứng, càng nói giọng điệu càng dâng trào.

Vệ Lạc ngẩng đầu lên.

Nàng lặng lẽ nhìn sâu vào mắt y, sau một lúc lâu, chậm rãi lắc đầu.

Kiếm Cữu đang cao hứng thao thao bất tuyệt, thấy nàng lắc đầu như vậy không khỏi á khẩu, mặt mày ủ rũ, buồn bực hồi lâu.

Ánh trăng mờ ảo chiếu vào, ánh sáng bạc nhàn nhạt trải khắp.

Vệ Lạc ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, thấp giọng nói: "Ta hiện tại không thể rời khỏi Nghĩa Tín quân. Nếu chàng bằng lòng, ta người vô dụng này, có thể đổi lấy muôn đời cơ nghiệp cho chàng! Khiến cả đời này chàng không còn âu lo! Nếu chàng không muốn, ta càng không thể bỏ chàng mà đi, để chàng một mình đối mặt với tất cả..."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro