Chương 219: Không thể thương ly biệt + Chương 220: Công tử Kính Lăng vui mừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Frenalis
Chương 219: Không thể thương ly biệt

Kiếm Cữu nghe tiếng cười của Vệ Lạc, trên khuôn mặt tuấn tú cũng nở một nụ cười vui vẻ.

Nhưng y vẫn là không nhịn được lẩm bẩm: "Phủ Nghĩa Tín quân ngày nào cũng lo ngươi không về, nhìn thật bực mình. Ta nói này, ngươi vốn là phụ nhân, nói gì mà một lời đã định? Cứ bỏ mặc họ đi, có lấy được hai thành hay không cũng chẳng sao! Hà tất phải chấp nhất như vậy, thật không đáng!"

Vệ Lạc cúi đầu, rất lâu sau mới khẽ nói: "Ta không thể tùy hứng." Giọng nói rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.

Kiếm Cữu nghe vậy, tiếc nuối nói: "Nhưng khổ cho ngươi!"

"Ta không khổ!" Vệ Lạc lắc đầu, nhanh chóng đáp: "Ta không thích chữ khổ này." Giọng nàng tuy nhỏ nhưng rất kiên định.

Tiếng gió, tiếng nước hồ gợn sóng, tiếng vượn hú hổ gầm từ xa vọng lại.

Rất lâu sau, Vệ Lạc mới khẽ nói: "Kiếm Cữu, ngươi nói xem Tố, chàng, chàng tại sao không đến gặp ta? Ta đi lần này, có lẽ sẽ không gặp lại..."

Kiếm Cữu cười khẩy, đang định nói ngươi biết rõ còn cố hỏi, nhưng rồi chỉ thở dài.

Nghe tiếng thở dài của y, lòng Vệ Lạc chùng xuống.

Nàng cúi đầu, mặc cho nước mắt rơi xuống sàn thuyền từng giọt, từng giọt. Nàng nhìn những giọt nước mắt của mình lăn xuống sàn thuyền, rơi xuống hồ rồi biến mất.

Giữa dòng nước mắt tràn đầy mặt, Vệ Lạc nghẹn ngào nói: "Ta, ta chỉ muốn ôm chàng khóc một lúc, chỉ muốn ôm chàng, khóc một lúc thôi. Kiếm Cữu, tại sao ta lại cảm thấy cô đơn đến vậy? Ngày chàng đón ta về, ta vui mừng nói với chàng rằng, sau này ta sẽ không còn là món quà bị người khác trao đổi qua lại. Nhưng mà, nhưng mà..."

Câu nói tiếp theo, nàng không thể nói ra được nữa.

Từ trước đến nay, Vệ Lạc luôn che giấu cảm xúc. Kiếm Cữu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nước mắt nàng rơi như mưa. Nhìn một lúc, lòng y cũng buồn thương, không khỏi đứng dậy bước về phía nàng.

Y vừa đến trước mặt Vệ Lạc, nàng đã khuỵu xuống quỳ trên sàn thuyền, hai tay che mặt nức nở không thôi. Giữa những ngón tay trắng nõn, nước mắt như chuỗi hạt rơi xuống, lăn trên sàn thuyền.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Kiếm Cữu ngơ ngẩn nhìn nàng, nhất thời không biết làm sao.

Thuyền nhỏ phiêu đãng, trong rừng ven hồ ánh đèn lập lòe. Chắc là những kiếm khách kia đang ngóng đợi phụ nhân này trở về.

Đêm nay, Vệ Lạc trở về rất sớm.

Sau khi trở về, ánh nến trong phòng ngủ vẫn sáng suốt đêm. Vệ Lạc quỳ bên cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng lặng lẽ một mình. Cũng chờ đợi...

Ngày hôm sau đến nhanh như chớp.

Chạng vạng, các thị tỳ tất bật qua lại, nàng mơ màng được tắm rửa, chải đầu dưới sự hầu hạ của họ.

Cho đến khi trang điểm xong, mặc bộ áo bào đỏ thẫm viền đen, dưới sự thúc giục của mọi người đi đến hậu uyển, sắp bước lên xe ngựa, Vệ Lạc dừng lại.

Nàng ngơ ngác cúi đầu, hỏi Quản thúc bên cạnh: "Tố, Tố đâu?"

Quản thúc nghe vậy thở dài.

Ông ta cúi đầu trước Vệ Lạc, trầm giọng nói: "Chủ thượng không chịu nổi sự ra đi của cơ, đã lâm bệnh."

"Cái gì? Tố bị bệnh?"

Vệ Lạc kinh hãi, nàng quay người chạy về phía phòng ngủ của hắn.

Quản thúc và mọi người không nghĩ tới nàng phản ứng như vậy, lập tức khẩn trương vội vàng chặn đường nàng lại, hô lên: "Cơ muốn đi đâu?"

Chợt nhớ ra, Quản thúc vội vàng nói: "Bệnh của chủ thượng không đáng ngại, ngài ấy chỉ là không muốn thấy cơ trở về bên người khác!"

"Thật sự không sao chứ?"

"Thật sự không sao!"

Vệ Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt lẳng lặng đảo qua vẻ mặt đúng lý hợp tình của Quản thúc, lại đảo qua khuôn mặt lo lắng của mọi người.

Nàng nhắm mắt lại.

Nàng không lên xe ngựa.

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Nghĩa Tín quân, lẩm bẩm: "Không gặp nhau lần cuối, cứ thế mà chia xa sao?"

Không ai trả lời câu hỏi của nàng.

Vệ Lạc đưa tay lau nước mắt, cười khổ lắc đầu.

Lúc này, Quản thúc lại lần nữa hướng nàng vái chào, cầu xin: "Thỉnh cơ lên xe."

Vệ Lạc chậm rãi ngẩng đầu. Nàng nhìn chằm chằm Quản thúc, thầm nghĩ: Trước đây khi Tố lấy hai thành Dương - Dụ đổi ta, hắn cho rằng công tử Trật sẽ bị giết, cho rằng Tề hầu sẽ nể trọng hắn, cho rằng chỉ cần chút thời gian, sau này sẽ có thể có thêm được một thành. Nhưng sau khi có ta, hắn gặp nhiều khó khăn vất vả, giờ lại phải chịu áp lực từ công tử Kính Lăng vì ta. Tuy có thể lấy trở về hai thành Dương - Dụ, nhưng cũng khó mà tồn tại. Hắn, đừng nói là vì hai thành mà muốn gả ta sang Tấn, dù có muốn mạng ta, cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng, nhưng tại sao hắn không ra gặp ta một lần ngay lúc này?

Nghĩ đến đây, Vệ Lạc ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Quản thúc.

Nàng từ tốn, mệt mỏi nhưng kiên quyết nói: "Xin cho ta gặp Nghĩa Tín quân một lần."

Quản thúc và mọi người nhìn nhau.

Cuối cùng, Quản thúc ngẩng đầu nhìn trời, gật đầu nói: "Cơ cứ đi đi!"

Vệ Lạc hất đầu, sải bước về phía phòng ngủ của Nghĩa Tín quân.

Nàng đi rất nhanh, rất vội.

Đôi môi nàng không ngừng run rẩy.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Khi đoàn người đến trước phòng ngủ, một thân ảnh áo trắng chân trần vội vã lao ra.

Thân ảnh đó vừa ra đến dưới hiên, đã vội quỳ xuống trước Vệ Lạc, nằm trên mặt đất khóc lớn.

Vệ Lạc dừng lại.

Nàng sững sờ đứng đó.

Chỉ trong chốc lát, Quản thúc và mọi người đều rời khỏi sân. Cả đất trời, cả khu vườn, chỉ còn lại Nghĩa Tín quân đang gào khóc cùng Vệ Lạc đứng lặng trong gió.

Vệ Lạc ngơ ngẩn nhìn hắn, nhìn hắn khóc như thể gió thổi qua cũng có thể cuốn đi.

Rất lâu sau, Vệ Lạc mới rũ mắt, trầm thấp nói: "Tố, ta phải đi rồi."

Tiếng khóc của Nghĩa Tín quân ngừng bặt.

Hồi lâu, hắn mới tìm lại được thanh âm mình, nói: "Tố, thực xin lỗi Lạc."

Vệ Lạc cười chua xót. Nàng lặng yên nhìn hắn.

Nàng chỉ có thể nhìn như vậy.

Chầm chậm, Vệ Lạc quay người rời đi.

Khi nàng đến cổng viện, tiếng khóc của Nghĩa Tín quân vẫn còn vang vọng phía sau.

Vệ Lạc dừng bước.

Nàng không quay đầu lại, chỉ đứng đó từ tốn nói: "Tố, chàng có thể do dự lâu như vậy, ta thật vui..."

Dứt lời, Vệ Lạc bước đi như cơn gió rời khỏi đình viện, bỏ lại bóng hình quỳ dưới đất không thể đứng dậy.

Vệ Lạc đi rất nhanh, rất vội, rất bối rối.

Chỉ trong chốc lát, nàng đã đến bên xe ngựa.

Dưới ánh mắt chờ đợi của Quản thúc cùng mọi người, Vệ Lạc mặt không thay đổi ngồi lên xe ngựa.

Xe ngựa từ từ lăn bánh.

Trong xe, hai thị tỳ quỳ hai bên Vệ Lạc, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng bằng khăn ấm, rồi trang điểm lại cho nàng.

Xe ngựa lắc lư, Vệ Lạc vẫn nhìn về phía phủ Nghĩa Tín quân qua khe hở của rèm xe.

Nàng muốn xem, liệu có một chiếc xe ngựa khác xuất hiện ở đó không.

Nàng thật sự, thật sự muốn có người cùng nàng đi một đoạn đường này.

Nhưng mãi đến khi xe ngựa ra đến đường chính, vẫn không thấy gì.

Vệ Lạc chậm rãi quay đầu, cúi xuống.

Hồi lâu, khi nàng ngẩng đầu lên, trên mặt đã là vẻ bình tĩnh thong dong.

*******
Lời tác giả:
Ở một thời đại loạn thế ăn bữa hôm lo bữa mai như vậy, sinh mệnh con người đều khó có thể bảo toàn, phải làm tình thánh rất khó.

Bản tính của một người, cũng như những thứ ẩn giấu trong xương cốt, chỉ khi có xung đột thực sự xảy ra mới bộc lộ ra. Ta tin rằng bất kỳ ai, bất kỳ gia đình nào, nếu có một trăm triệu tệ đặt ở trước mặt, nhất định sẽ bộc lộ ra những mâu thuẫn, những bản chất tiềm ẩn.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 220: Công tử Kính Lăng vui mừng

Trên quan đạo.

Một đoàn xe dài dằng dặc, hai bên là những kiếm khách mặc áo tang cưỡi ngựa cao lớn, ở giữa là năm sáu cỗ xe ngựa nối đuôi nhau.

Khác với đa số đoàn xe khác, đoàn xe này có những con ngựa cao lớn toàn một màu, xe ngựa đều sơn đen, cả đoàn xe di chuyển nhịp nhàng, chúng kiếm khách cao lớn uy mãnh nhưng nét mặt nghiêm nghị. Đoàn xe này cho người ta cảm giác đầu tiên là sự uy nghiêm, khí thế bất phàm.

Chỉ riêng khí thế thôi đã khiến người đi đường hai bên quan đạo vội vàng lùi vào ruộng, dân làng co rúm lại, tò mò đánh giá, còn những du hiệp, hiền sĩ cưỡi lừa, cưỡi bò thì lại lộ vẻ mặt ngưỡng mộ và khao khát.

Đoàn xe đi đến những nơi đông người, chúng hiền sĩ, du hiệp bên đường càng bàn tán xôn xao, có nên tự tiến cử hay không.

Trong sự chú ý của mọi người, bên trong cỗ xe ngựa đi đầu, công tử Kính Lăng đang nhắm mắt, khóe miệng mỉm cười dựa vào tháp kỷ.

Đối diện hắn ngồi là một lão giả nhỏ gầy tóc vàng hoe, mắt nâu, chỉ cao khoảng 1 mét 5. Nếu Vệ Lạc ở đây, nàng sẽ nhận ra lão giả này chính là Ổn Công.

Ổn Công đang gặm một chân dê nướng vàng ruộm, vẻ mặt vô cùng thích thú. Trong xe ngựa, chỉ nghe thấy tiếng ông ta nhai nhóp nhép không ngừng.

Giữa những âm thanh đó, công tử Kính Lăng vẫn thản nhiên, trên gương mặt tuấn tú như tượng tạc nở nụ cười rạng rỡ.

Nụ cười này khác với ngày xưa.

Trước đây, dù hắn có cười lớn gương mặt vẫn lạnh lùng, đôi mắt vẫn u ám. Nhưng lúc này, đôi mắt hắn cong lên, miệng cười tươi, hàm răng trắng sáng chói mắt.

Công tử Kính Lăng nhấp một ngụm rượu, không kịp chờ đợi thò đầu nhìn thoáng ra ngoài, mày rậm nhướng cao. Hắn hớn hở nuốt thêm hai ngụm rượu, lẩm bẩm tự nhủ: "Không biết Tiểu Nhi hiện tại thế nào? Đã mặc áo cưới chưa?"

Vừa nói đến hai chữ "áo cưới", khóe miệng hắn không ngừng giương lên, giương lên mãi...

Ổn Công dùng sức cắn một miếng thịt dê lớn, vừa nhai vừa nói: "Ta thấy tính cách phụ nhân đó rất cố chấp, cùng công tử có chút tương tự. Công tử không thể quá yêu thích."

Nói đến đây, một miếng mỡ lớn dính vào chòm râu vàng hoe của Ổn Công. Công tử Kính Lăng quay lại, nhìn ông ta một cái, khẽ hừ một tiếng.

Nhưng sau tiếng hừ đó, nụ cười trên mặt hắn lại mờ dần.

Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm cánh đồng hoang vu bên ngoài hồi lâu không nói. Một lúc sau, hắn quay sang Ổn Công, đột nhiên hỏi: "Tiểu Nhi sẽ không vui sao?"

Trong giọng nói của hắn có chút bất an hiếm thấy.

Ổn Công dùng tay áo lau miệng, vừa lấy lưỡi đẩy thức ăn trong kẽ răng, vừa nói: "Công tử nghĩ nàng ấy sẽ vui sao?"

Công tử Kính Lăng nhíu mày chặt hơn.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Hắn cau mày, lẩm bẩm một mình: "Ta đã nói với nàng, ta thích nàng. Hơn nữa, ta sẽ cưới nàng làm chính thê. Tại sao nàng  không vui?"

Câu hỏi này rõ ràng cũng làm Ổn Công khó xử.

Ông ta nhăn trán suy nghĩ một hồi, rồi nghiêng đầu gặm một miếng thịt lớn, một bên nhai nuốt một bên không rõ lời nói: "Có lẽ cũng sẽ vui."

Mấy lời đơn giản của Ổn Công vừa thốt ra, lông mày của công tử Kính Lăng lập tức giãn ra. Khóe miệng hắn cười mỉm, nhẹ nhàng nói ra: "Đúng vậy, nàng hẳn là phải vui."

"Nàng thân không của cải, ta đường đường công tử Kính Lăng cưới thê tử, e là nàng đến một xe hồi môn cũng không có. Lần này ta đến, đã chuẩn bị riêng cho nàng 30 xe hồi môn, chỉ mua thêm vài nô lệ đi theo hầu hạ. Nàng có thể nở mày nở mặt đường hoàng theo ta về Tấn."

Nói đến đây, hắn không giấu nổi niềm vui sướng trong lòng. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng ngân nga: "Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa. Chi tử vu quy, nghi kì thất gia. Đào chi yêu yêu, hữu bồng kỳ thực. Chi tử vu quy, nghi kì gia nhân. Đào chi yêu yêu, kì diệp trĩ trĩ. Chi tử vu quy, nghi kì phu tử..."

Tiếng hát của hắn nhẹ nhàng bay bổng, theo gió thu trên cánh đồng phiêu đãng đi xa.

Ổn Công nghe xong, đem rượu trong chung uống một hơi cạn sạch, duỗi tay áo lau lau miệng, giễu cười nói: "Công tử quả là si tình! Bài thơ này là tác phẩm tụng xuân, nay đã vào thu thâm, đào hoa đâu còn sum suê?"

Ổn Công vừa mới nói xong, công tử Kính Lăng đã hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt trả lời: "Trừ Tiểu Nhi ta ra, thế gian này còn có phụ nhân nào có thể được gọi là 'rực rỡ mùa hoa, người ấy vu quy, gia đình mỹ mãn'?"

Ổn Công nghe vậy lại thở dài. Ông ta uống một ngụm rượu, lại thở dài. Uống thêm ngụm nữa, ông ta lại thở dài.

Ông ta thở dài năm lần bảy lượt, công tử Kính Lăng lạnh lùng liếc, ánh mắt đầy sát khí cùng không kiên nhẫn. Ổn Công vừa đối diện với hai con mắt của hắn, lập tức chắp tay, thở dài nói: "Đây mới là công tử! Vừa rồi vui mừng như kẻ ngu phu, khao khát như phụ nhân đợi gả, thật khiến lão phu đau lòng lo lắng."

Lời Ổn Công vừa ra, công tử Kính Lăng không khỏi khẽ giật mình. Hắn cau mày, cúi đầu soi mình trong chung rượu vàng đục, cẩn thận chỉnh trang lại biểu tình trên khuôn mặt.

Sau quan sát vài lần, hắn ngửa đầu uống cạn rượu, nhìn về phía phương hướng Tề quốc, mỉm cười nói: "Lòng ta có Tiểu Nhi, trong suy nghĩ cũng có, ngủ cũng có, nghĩ đến sắp sửa gặp nhau, lại có thể sớm chiều bên nhau, ta càng là vui sướng cực kỳ. Dù ngu xuẩn giống như kẻ thất phu trên thế gian thì đã sao? Ta thích phụ nhân ta, như trời với đất, như dương với âm,
thật là đạo lý hiển nhiên."

Ổn Công nghe vậy ngẩn ra.

Ông ta cau mày nghiêm túc nhìn công tử Kính Lăng, lắc lắc đầu. Vấn đề này đã khiến chúng hiền sĩ trong phủ tranh luận nhiều phen, ông ta không muốn nói thêm gì nữa.

Công tử Kính Lăng cũng không muốn dây dưa thêm, nhìn thẳng ra ngoài, lại ngân nga bài "Cành đào sum suê".

Trong sự vui mừng, tốc độ đoàn xe đi chậm lại.

Công tử Kính Lăng đã ba lần bốn lượt giục, nhưng khi họ vào đến Lâm Truy thành thì đã là buổi chiều. Mà buổi tối hôm nay, chính là ngày yến tiệc mà hắn đã thông báo cho phủ Nghĩa Tín quân từ sớm. Đại thắng trở về, bận trăm công nghìn việc, hắn tranh thủ xử lý xong liền tức tốc chạy đến Tề quốc.

Chỉ vài canh giờ nữa, hắn sẽ gặp lại nàng trong yến tiệc. Nàng nhất định mặc bộ y phục đỏ, e thẹn nằm gọn trong lòng hắn.

Nghĩ đến đây, công tử Kính Lăng càng thêm vội vã không nhịn nổi.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro