Chương 23 + chương 24: Thanh niên vừa ý Vệ Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Thanh niên vừa ý Vệ Lạc (2)

Hai người tới bên cạnh một xe ngựa, Cao Dật ra hiệu ngự phu dừng lại, y kéo màn xe, chỉ vào các phiến trúc xếp thành núi nhỏ bên trong: "Vệ Lạc, ngươi sắp xếp mấy thứ này lại một chút, cụ thể thế nào thì ta cũng không biết, ngươi xét theo mà xử lý, tới Tân Điền phía trước hoàn thành được thì tốt."

Một câu nói xong, y nhận thấy Vệ Lạc vui mừng thì biết nàng là vì có thể tạm thời không phải trở về chỗ Thập Lục cô nương mới vui vẻ như thế, lập tức thở dài trong lòng một tiếng.

Lúc Cao Dật xoay người rời đi thì dừng lại một chút, nhìn thoáng qua nàng nói: "Tiểu nhi đẽo kiếm gỗ chơi đùa vốn là chuyện thường, về sau không cần quá mức khẩn trương như thế."

A?

Mãi đến khi Cao Dật đi xa, Vệ Lạc mới trèo lên xe ngựa, đầu óc nàng còn chút hồ đồ: trời ạ, y đã sớm phát hiện mình lén luyện kiếm, y muốn nói cho mình hay, đây chỉ là loại chuyện con nít đẽo kiếm gỗ vui đùa hết sức bình thường, không cần khẩn trương như thế sao?

Nghĩa là, về sau mình có thể luyện kiếm quang minh chính đại sao?

Vệ Lạc cười cong cả mắt, nàng quay đầu lại nhìn đống trúc xếp thành núi nhỏ, đánh giá một tý, đống trúc này có chừng hai ba nghìn cái. Dựa theo tốc độ của nàng, chỉ cần hai ba ngày có thể xong.

Nhưng tại sao phải liều mạng như thế? Được, ngay khi tới Tân Điền phía trước mình sẽ xong việc này cho xem!

Vệ Lạc một bên tính toán như thế, một bên cầm phiến trúc lên xem. Trên phiến trúc này không giống với chỗ của Thập Lục cô nương, đa số là chuyện hư hao các vật tư mua vào như ngựa, trường kiếm, thương.

Vệ Lạc khe khẽ hát, sau khi nhanh nhẹn mau chân chia thành đống trúc thành hai thì vung hai tay lên, chuẩn bị đánh một giấc.

Nàng vừa nhắm mắt thì chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng kêu oang oang của một người: "Vệ Lạc? Tiểu Nhi?"

Là giọng của thanh niên mày rậm tên Thanh Hề kia!

Hắn quát với giọng to như thế! Khẳng định lại dẫn tới một đoàn người xem náo nhiệt nữa!

Đang lúc Vệ Lạc ngầm bực, màn xe đã bị người vén tung lên, một luồng ánh nắng sáng choang đâm vào hai mắt Vệ Lạc. Vệ Lạc theo bản năng chớp hai mắt thì bấy giờ, nàng cảm giác được nhoáng qua một người nhảy lên trên xe ngựa.

Vệ Lạc vội vàng mở mắt, trừng lớn hai con ngươi nhìn chằm chằm nam nhân không mời mà tới này, sau một lúc lâu mới vội vã nói: "Ngươi, ngươi tại sao lại đến đây?"

Thành Hề tự nhiên ngồi xuống một góc, hắn kéo một cái tháp qua kê lưng, lại lấy ra một tửu châm tứ phương uống ngay một hớp nhỏ. Động tác của hắn ung dung, bình tĩnh, thật sự tự tại, uống được hai hớp, hắn cảm giác ánh mắt Vệ Lạc đang hung hăng trừng tới thì không khỏi ngẩng đầu, nhe hàm răng trắng toét miệng cười, phe phẩy tửu châm trong tay nói: "Muốn uống không?"

"Không!"

Vệ Lạc ôn hoà nhã nhặn nói ra một chữ này. Từ một khắc đối diện với tươi cười của Thành Hề kia, lòng nàng đã yên tĩnh lại, dù sao Vệ Lạc cũng không phải người dễ xúc động.

Vệ Lạc phun ra một chữ thì cúi đầu sắp xếp lại mấy phiến trúc, vừa rồi nàng mới phát hiện, Thành Hề này nhìn thấy nàng buồn bực hai mắt liền sáng lên, có vẻ cảm thấy cực kỳ hứng thú, mà mình chẳng cần thiết chơi trò mập mờ với hắn làm gì.

Ngoài dự kiến của Vệ Lạc chính là, nàng không để ý tới hắn thì Thành Hề cũng không giận, hắn chỉ chầm chậm uống rượu, rồi thường thường lại liếc mắt ngắm nàng một cái.

Cũng không biết qua bao lâu, Vệ Lạc phát hiện mình không cẩn thận đã hoàn thành luôn phần công việc của ngày mai, Thành Hề chậm rì rì mở miệng: "Vệ Lạc, ngươi có biết bên ngoài mọi người đang bàn tán chuyện gì không?"

Vệ Lạc liếc hắn một cái, vốn không muốn để ý nhưng thấy hắn tự mình uống rượu, vẻ mặt thản nhiên, không khỏi tò mò hỏi thử: "Chuyện gì?"

Thành Hề nhếch miệng cười, răng trắng loé sáng, "Bọn họ đang nói, tiểu nhi kia mặc dù miệng cứng rắn, nhưng vẫn để cho Thành Hề đắc thủ."

Thoắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc đỏ rần.

Trong ánh mắt sáng dị thường của Thành Hề hiện lên một tia trêu tức, hắn không để ý tới Vệ Lạc đang buồn bực, lại tự nhiên nói: "Bọn họ đang đánh cá, ta và ngươi hoan hảo bao nhiêu canh giờ!"

Lần này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc đỏ như chảy máu.

Nàng híp hai mắt, oán hận trừng Thành Hề.

Thành Hề nhấp một ngụm rượu nhỏ, toét miệng cười để lộ hàm răng trắng với Vệ Lạc.

Một lát sau, Vệ Lạc bỗng nhiên bật cười.

Nụ cười này của nàng thật sự ngoài dự kiến của Thành Hề.

Ngay lúc tim Thành Hề đang đập loạn nhịp, Vệ Lạc giật phắt màn xe lên. Một khắc màn xe mở rộng quả nhiên có vài ánh mắt liếc sang bên này. Có điều những người đó khi thấy hai người trong xe quần áo đều nguyên vẹn thì không khỏi ngẩn ngơ.

Thành Hề cũng ngẩn ngơ.

Lúc này, Vệ Lạc mở miệng, miệng nàng khẽ nhếch, ý cười ẩn hiện, trong ánh mắt nhìn ra mọi người bên ngoài sóng thu lưu chuyển, giọng nói trong sáng: "Việc gì phải đánh cược? Rộng thế này đủ mọi người xem hết mà."

Lời này Vệ Lạc hướng tới mọi người mà nói.

Đột nhiên, một trận cười to truyền đến. Tiếng cười bắt đầu từ một người, đảo mắt đã thành bốn năm người. Cao Dật thúc ngựa tới gần, hồ nghi đảo mắt nhìn mọi người, đến khi bắt gặp Thành Hề đang ngồi trong xe Vệ Lạc thì ánh mắt y ngưng lại.

Vài kiếm khách bên ngoài cười tới nghiêng người gập lưng, đến độ khiến cho khuôn mặt gầy đen của Thành Hề đỏ hồng lên. Mặt của hắn quá đen, dù có đỏ ửng người khác cũng không dễ dàng nhìn thấy.

Một thanh niên mặt đầy mụn cơm giục ngựa tới gần, cười tủm tỉm hỏi thăm: "Thành Hề, cảm giác thế nào?"

Lời của thanh niên này vừa ra khỏi miệng, phía sau hắn lại rộ lên một trận cười lớn.

Thành Hề đỏ mặt, nặng nề nhìn Vệ Lạc một cái, nhịn không được gãi gãi tóc, thở dài: "Dầu muối đều không ăn, vừa giảo hoạt vừa ranh mãnh, thực là vô kế khả thi."

Hắn nói tới đây, đảo mắt liếc qua Vệ Lạc đang nín cười, lúc này đôi mắt như mực của nàng dợn sóng nước, nào có nửa phần lạnh lùng? Rõ ràng là cảnh xuân vô tận! Chỉ là liếc mắt một cái mà lòng hắn vốn có chút lạnh lại nhảy dựng, nhếch mệng cười, hắn lắc đầu thở dài: "Khá lắm tiểu nhi!" Vừa thở dài, hắn vừa hất màn xe lên, thân mình nhảy lên một cái đã ngồi yên trên lưng ngựa.

Thấy vậy, Vệ Lạc mỉm cười kéo màn xe xuống.

Bên ngoài vang lên tiếng cười, tiếng trêu ghẹo, còn tiếng Thanh Hề ba hoa không ngớt bên tai, Vệ Lạc cũng đã không còn để ý. Nàng lấy kiếm gỗ từ trong tay áo ra, bắt đầu điều hoà hô hấp rồi luyện tập.

Bây giờ đã đến mùa đông, không khí rét buốt bức người, lá cây tàn úa, mọi cây cỏ đều khô héo. Có điều Vệ Lạc so với trước đây đã khác một trời một vực, nàng ăn ngủ đều ở trên xe ngựa, trong xe chỉ có một mình nàng, mà Cao Dật sớm đã cho người trải da thú lên sàn và chuẩn bị chăn bằng da thú, có mấy thứ này nàng không hề bị lạnh.

Vệ Lạc từ khi được câu nói kia của Cao Dật thì lúc luyện kiếm đã không còn trốn lánh mọi người. Ngẫu nhiên có kiếm khách thấy nàng cầm kiếm gỗ mấy đứa trẻ hay chơi, đâm tới đâm lui sợi dây trên cây thì cũng chỉ buồn cười lắc đầu, không có ai gây chuyện gì cả.

Dù sao, một tiểu nhi ngay cả kiếm cũng không cầm nổi, nói luyện kiếm quả là thiên hạ chê cười.

Trời lạnh, mỗi ngày Vệ Lạc luyện kiếm đến khi mồ hôi ướt ẫm, khô lại ướt. Song bây giờ nàng là một người ngủ một mình một xe.

Bởi vậy, nàng có thể mặc áo gai ướt dính vào người, hoặc là dùng tửu châm uống nước, lúc đêm hôm không người lặng lẽ lau chùi thân thể.

Ngày thứ ba, đoàn xe đột nhiên ngừng lại, hoá ra đã tới thành Xa Thuỷ.

Vệ Lạc nghe bên ngoài truyền đến từng đợt âm thanh huyên náo, một hồi lâu mới nhớ, Cầm Nha cũng có nói là muốn tới thành Xa Thuỷ bổ sung thêm ít thiếu niên nam nữ.

Nghĩ đến đây, nàng vội vàng xốc màn xe nhảy xuống.

Thành Xa Thuỷ này chỉ là một thành trì dưới bậc trung, Vệ Lạc liếc mắt một cái đã có thể nhìn được luỹ ở tường thành làm bằng hồn hợp đất đá.

Tường thành cũng không cao lắm, chỉ chừng hai trượng, trên tường thành đầy rêu xanh, tuy không nứt nẻ nhưng cũng đã cũ. Lúc này, đoàn xe đang đứng ở ngoài cửa thành. Mà chỗ cửa thành mở rộng, một đám trẻ bẩn thỉu gầy khô quần áo tả tơi, thậm chí không đủ che thân đang xếp thành một đội ngũ, chậm rãi đến gần đoàn xe. Đi bên cạnh và đằng sau đám trẻ đều là những người lớn quần áo cũng tả tơi như thế.
-------------------o------------------

Chương 24: Thanh niên vừa ý Vệ Lạc (3)

Vệ Lạc lúc này đã biết, trong cảm nhận của rất nhiều dân nghèo, trở thành ca cơ chính là ưu đãi rất nhiều, bọn họ chẳng những có quần áo tươm tất xuất hiện ở các phủ đệ của đại quý nhân, người may mắn thậm chí còn được làm hậu làm phi, thiếu niên thì có thể trở thành sủng thần quân hầu, vọt lên làm người quyền quý.

Do đó, những dân nghèo có con cái vừa nghe đến đoàn xe Mi đại gia cần người, đều ngàn dặm xa xôi tìm tới, gắng sức tắm rửa sạch sẽ đứa trẻ, cần phải khiến quý nhân liếc mắt nhìn trúng, thu con nhà mình về.

Bởi vậy, trong đội ngũ xếp thật dài nhìn không tới đầu mút đều không có tiếng khóc, có chỉ là chờ mong và khát vọng.

Khác với hậu thế, thời đại này thê thiếp của các vương hầu thật sự không ít người từ một ca cơ nho nhỏ vươn lên mà thành. Nữ nhân có thân thế bối cảnh, có nơi thì được coi trọng, nhưng cũng có nơi quân hầu chẳng quan tâm.

Tuy rằng đám dân nghèo đều ao ước nhi nữ của mình có thể thành ca cơ, nhưng có một số thiếu niên nam nữ gia cảnh tốt, trăm triệu lần đều không muốn đứng trong đội ngũ kiểu này, lấy phương thức này mà xuất hiện. Thế nhưng, dân nghèo bởi vì từ nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ, áo không đủ che thân, cha mẹ cũng không ưu tú, nên con cái bình thường đều không xuất sắc, chỉ là khuôn mặt thanh tú mà trong một trăm đứa mới có một. Mà khuôn mặt thanh tú trên người không có tật xấu rõ rệt, lại phải ngàn dặm chọn một.

Dưới tình trạng như thế, nhân số thiếu niên nam nữ do mấy dân nghèo cung cấp đều không đủ đội ngũ yêu cầu. Vì thế, đội ngũ lại mua một ít người bại trận lưu lạc thành nô lệ quý tộc, tiếng thút thít của các thiếu niên nam nữ từ trong đoàn xe lừa do vậy mà ra.

Trong tiếng ồn ào huyên náo, giọng nói yểu điệu của Thập Lục cô nương thỉnh thoảng lại truyền đến: "Bốn, mười một tuổi, đồng nữ, mắt cá chân có nốt ruồi, đạt."

"Năm, mười tuổi, đồng nam, trên lưng có vết trầy, có thể đi, đạt."

Trong tiếng xướng, trước mặt nàng ta các đồng nam đồng nữ đều đã cởi quần áo, đứng trong gió rét để cho Thập Lục cô nương xem xét.

Cách chỗ Thập Lục cô nương khoảng trăm mét về phía trước còn có một đám trẻ, Chiêm Di cũng ở đó. Mấy đứa bé này không cần cởi quần áo, đám người Chiêm Di chỉ xem xét khuôn mặt ngũ quan của chúng, thanh tú thì liền qua cửa thứ nhất.

Con nhà nghèo, đứa bé nào mà chẳng lam lũ? Do đó khuôn mặt qua cửa vẫn còn thiếu rất nhiều. Đám trẻ thông qua chỗ Chiêm Di, liền đi tới cửa thứ hai của Thập Lục cô nương, thông qua cửa này mới có thể gia nhập đoàn xe.

Mà nhiệm vụ của Thập Lục cô nương là từ trong đám trẻ lựa ra những đứa trên người có vết thương rất nhỏ, có thể sau này lớn lên sẽ tự động biến mất.

Thập Lục cô nương quan sát rất chậm, ngay khi nàng đến gần, đã thấy mười đứa trẻ dưới sự trợ giúp của cha mẹ chúng cởi bỏ quần áo.

Đây chính là trời đông giá rét đấy!

Quần áo đứa trẻ vừa cởi ra, thân thể nhỏ gầy như que củi trong gió liền rét run co lại. Thế nhưng đối với chuyện này bất kể là cha mẹ bọn trẻ hay mọi người trong đoàn xe hình như cũng không nhận ra bọn chúng có thể bị nhiễm bệnh hoặc chết rét. Người trong đoàn xe thì lờ đi, cha mẹ đứa trẻ chỉ lo khẩn trương nhìn Thập Lục cô nương, chờ nàng ta tuyên bố.

Vệ Lạc nhìn một lát thì cảm thấy vô vị, biết tuyển chọn như thế sẽ kéo dài cả ngày, nàng xoay người, giấu kiếm gỗ vào trong tay áo đi ra rừng cây sau lưng cửa thành.

Mảnh rừng này cách đoàn xe chừng ba bốn dặm, khoảng cách này ba tháng trước Vệ Lạc phải mất hai canh giờ, bây giờ không cần một khắc đồng hồ nàng đã tới.

Vào trong rừng, treo sợi dây có buộc đồng tiền lên trên cành cây, Vệ Lạc điều khí xong thì ra một đường kiếm đâm tới sợi dây.

Kiếm gỗ đâm ra, tiếng gió vù vù.

Mũi kiếm còn cách một tấc thì sợi dây đã gặp gió kiếm ào tới, bắt đầu lắc dữ dội.

Thu hồi kiếm, lại ra một kiếm.

Với Vệ Lạc mà nói, mỗi một lần kiếm đâm trúng sợi dây thì đều không tính là gì, mỗi một lần mũi kiếm còn chưa tới mà sợi dây đã bị gió kiếm quét qua lắc lư cũng như thế.

Ba ngày nay nàng đột nhiên phát hiện, sợi dây tơ này rất dễ đứt!

Ngày hôm trước sợi dây đột nhiên bị đứt, qua một đêm luyện tập, ngày hôm sau đổi cái mới cũng thế! Hơn nữa luồng nhiệt lưu chuyển từ ngực tới bụng cũng xuất hiện thường xuyên hơn. Trước chỉ ở giờ ngọ (giữa trưa) mới xuất hiện một lần, bây giờ đêm khuya cũng chớp qua.

Hơn nữa, nàng đã có thể nâng được kiếm đồng, thậm chí có thể múa nó. Tuy rằng múa chưa được một khắc thì đã cảm giác hổ khẩu phồng lên chua xót, nhưng Vệ Lạc vẫn rất vui vẻ.

Đường kiếm của nhóm kiếm khách rất đơn giản, chỉ là chặt gọt chém mấy chiêu mà thôi, hơn nữa đa phần là đâm thẳng, không thấy hoa chiêu. Động tác bọn họ đơn giản nên Vệ Lạc cũng học được dễ dàng. Mới có ba tháng, Vệ Lạc cảm thấy mình đã học được hết chiêu thức của họ.

Đương nhiên, cho tới nay Vệ Lạc chỉ học được tư thế ra chiêu của bọn họ thôi, còn cốt lõi nàng vẫn chưa chạm tới được.

Lần này Vệ Lạc vẫn luyện tập đến buổi tối. Nàng ăn tối thì nghe người bàn tán, xem quẻ cho biết, mấy ngày nay thời tiết như đang xuân, bởi vậy đoàn xe sẽ nán lại thành Xa Thuỷ ba ngày, cho tới khi chọn đủ người mới khởi hành.

Đêm nay trăng lưỡi liềm, khắp nơi phủ một lớp bạc óng ánh, sáng lên nhàn nhạt. Vệ Lạc vẫn luyện tập đến tận khuya thì mới mồ hôi đầm đìa quay lại xe ngựa của mình.

Đoàn xe ngoài cửa thành có vẻ im lặng khác thường, Mi đại gia và những người có địa vị cao đã sớm vào trong thành ở, lưu ngoài thành chỉ có kiếm khách cưỡi lừa địa vị không cao và đám người tạp công.

Nhờ ánh trăng, Vệ Lạc ôm ra một cái nồi đồng từ trong tạp phòng, từ con sông phía sau thành Xa Thuỷ năm trăm mét lấy đầy một nồi nước, nhẹ nhàng khiêng về phía xe ngựa của mình.

Chuẩn bị sẵn sàng xong, nàng ngó nghiêng khắp nơi xem xét, mắt thấy ánh đuốc lay động, tiếng người xa xăm, trên quan đạo không có ai cả thì liền rụt đầu lại, lặng lẽ cởi quần áo ngoài, dùng vải bố thấm ướt nước bắt đầu lau từ cánh tay.

Trong xe ngựa tối om, chỉ có từng tia sáng từ ngọn đuốc hoà với ánh trăng, xuyên thấu qua màn xe chiếu vào. Tia sáng mờ yếu này chiếu lên da thịt lộ ra một nửa của nàng, trắng như tuyết đến mê người.

Nhẹ nhàng lau xong một bên cánh tay, Vệ Lạc vội vàng mặc luôn tay áo này vào. Sau đó nàng lại cởi tay áo khác tiếp tục chà lau.

Vệ Lạc chuyên tâm lau mình, đúng lúc này, một hồi bước chân truyền vào tai nàng!

Có người đến đây!

Mặt Vệ Lạc trắng bệch, nàng luống cuống khoác nhanh áo gai, vừa mặc vừa thầm cầu nguyện: ngàn vạn lần không phải đi tới bên này, ngàn vạn lần không phải tới bên này!

Thế nhưng, tiếng bước chân kia lại đang hướng tới đây! Hơn nữa càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!

Vệ Lạc mới mặc được nửa áo, người nọ đã đứng ngoài xe. Đồng thời, một giọng đàn ông hơi ngại ngùng truyền đến: "Vệ Lạc, tiểu nhi, ngươi ngủ chưa?"

Là Thành Hề!

Trời ạ, thế mà lại là Thành Hề!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc thoắt trắng bệch, miệng nàng mấp máy vài cái, còn chưa biết đáp lời thế nào cho tốt thì Thành Hề bên ngoài đã phì cười: "Đừng giả bộ, mới vừa rồi ta còn nghe được tiếng nước. Không lẽ, ngươi đang cởi áo tắm rửa?" Bốn chữ cuối cùng phun ra, Vệ Lạc gần như nghe được tiếng hầu kết hắn chuyển động.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro