Chương 245:: Một cái ôm + Chương 246: Trong phủ Tấn công tử Kính Lăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 245:: Một cái ôm

Ân Duẫn buông tay Vệ Lạc, đứng thẳng người lùi lại một bước, nhìn nàng nói: "Ta vốn là người Việt, có trách nhiệm hộ tống ngươi."

Hắn dừng một chút, rồi cười nói tiếp: "Năm đó, ngươi gặp nạn một mình không nơi nương tựa, vậy mà vẫn nhớ đến ta, muốn ta đừng bận tâm mà cứ tự đi. Tấm lòng như vậy, Duẫn ít khi gặp ở nữ nhân. Lúc ấy ta đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đền đáp lại ngươi. May mắn thay, ngươi thông minh đa trí, không những có thể sống sót đến nay, mà còn tự mình tu luyện thuật dịch dung, lĩnh hội kiếm kỹ. Tài trí hơn người như vậy không thua kém bất kỳ đại tông sư nào. Duẫn có thể giúp đỡ ngươi, thật là vui mừng khôn xiết."

Nói rồi, Ân Duẫn quay sang gọi Kiếm Cữu : "Chuẩn bị rượu thịt, đêm nay ta muốn cùng công chúa uống say một trận!"

"Vâng!"

Kiếm Cữu đáp lời, rồi nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Hai lão phu thê đã bắt đầu bày biện ở bìa rừng trúc.

Vệ Lạc và Ân Duẫn ngồi quỳ đối diện nhau. Trên người Ân Duẫn có một luồng hơi ấm dễ chịu, khiến Vệ Lạc bất giác ngưỡng mộ Kiếm Cữu: Cả đời y có một người sư huynh như vậy nâng đỡ che chở, thật là hạnh phúc.

Nghĩ vậy, nàng không khỏi ngẩn ngơ, mãi một lúc lâu sau Vệ Lạc mới chớp mắt, chạm phải ánh mắt ôn nhu của Ân Duẫn. Thì ra nàng cứ nhìn hắn chằm chằm nãy giờ, Vệ Lạc đỏ mặt cuống quýt cúi đầu, vội vàng uống một ngụm rượu.

Ân Duẫn cảm nhận được tâm trạng Vệ Lạc không tốt, hắn chậm rãi nhấp rượu, không nói gì, chỉ mỉm cười ôn nhu mỗi khi chạm mắt Vệ Lạc.

Chính nụ cười ấy khiến tâm trạng bồn chồn của Vệ Lạc dần trở nên bình tĩnh hơn.

Lúc này, mặt trời đã lặn sau núi, một vầng trăng tròn treo trên bầu trời, vì còn ánh chiều tà nên ánh trăng vẫn mờ nhạt.

Thanh âm từ tốn của Ân Duẫn vang lên: "Năm đó ngươi bị Thái tử Kính Lăng truy sát, nào ngờ ngươi lại rơi vào phủ của hắn, nay còn được hắn sủng ái, có hôn ước với hắn. Thế sự thật khó lường."

Thanh âm của hắn, từ tốn như dòng nước chảy nhẹ nhàng vang lên bên tai Vệ Lạc.

Không biết vì sao nghe đến đó, mắt Vệ Lạc lại đỏ hoe.

Nàng cúi đầu, hai mắt đỏ hoe lẩm bẩm: "Đúng vậy, thế sự khó lường."

Vệ Lạc nghĩ đến việc nàng xuyên không một cách khó hiểu, nghĩ đến những nỗ lực của nàng trong phủ Kính Lăng, nghĩ đến lần bị công tử Kính Lăng sang tay. Nghĩ đến lần hàm chứa uất hận, lại bị công tử Kính Lăng mua trở về.

Nàng là cái gì? Vật lộn đau khổ bấy lâu cũng chỉ là một món hàng có thể mua bán!

Nghĩ đến những điều này, Vệ Lạc đau đớn quặn thắt trong lòng, hận ý dâng trào. Bất giác, mắt nàng đã đỏ hoe.

Nàng ngửa đầu, nốc cạn một chung rượu.

Rượu như suối lập tức tràn vào cổ họng nàng, một ít còn tràn vào khí quản. Vệ Lạc lập tức bị sặc, buông chung rượu, nằm trên bàn ho sù sụ.

Đang lúc nàng ho đến mức không thở được, ngực nàng lại rung lên, Ân Duẫn đã đến phía sau vỗ nhẹ lên lưng nàng.

Hắn vừa vỗ nhẹ vừa nhìn Vệ Lạc mặt đỏ tai hồng vì ho, thở không ra hơi, thấp giọng nói: "Thở chậm lại, đúng rồi, hít sâu. Nào, uống một ngụm nhỏ, đúng rồi." Vừa nói, tay kia của hắn bưng một chén nước ấm đưa lên miệng nàng.

Hắn ôn nhu nói tới đây, đột nhiên thấy hai mắt Vệ Lạc đỏ hoe, đôi mắt mặc ngọc mở to long lanh ánh nước, nước mắt chực trào ra nhưng cố kìm nén, lại khẽ thở dài.

Trong tiếng thở dài, hắn đưa tay xoay vai Vệ Lạc, dang tay ôm nàng vào lòng.

Có câu nói: "Vừa gặp đã thân thiết từ lâu, tuy đầu bạc vẫn như mới." Duyên phận giữa người với người thật kỳ diệu, Vệ Lạc vừa nhìn thấy Ân Duẫn, ánh mắt đầu tiên đã cảm nhận được sự ấm áp và một loại tín nhiệm, dựa dẫm khó tả. Chỉ nói vài câu, nàng đã không thể che giấu sự yếu đuối của mình trước mặt hắn.

Lúc này, hắn không chút do dự ôm nàng vào lòng, Vệ Lạc ngửi thấy mùi hương thanh tân dễ chịu trên người hắn, bỗng nhiên mọi đau khổ uất hận, bất lực đau thương, tất cả mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu đều tuôn trào.

Chỉ trong nháy mắt, Vệ Lạc đã nắm chặt tay áo hắn, nức nở. Nàng nắm chặt đến nỗi gân xanh nổi lên trên mười ngón tay trắng nõn. Ân Duẫn cúi đầu nhìn nàng nắm chặt một mảnh tay áo nhỏ của mình, dùng sức đến vậy, căng thẳng đến vậy, chợt nhận ra, nàng dường như sợ hắn đột nhiên buông tay rời đi.

Tiếng nức nở của nàng như thể nuốt tiếng khóc vào trong, cố gắng kìm nén cảm xúc.

Sự yếu đuối và ỷ lại như một con thú nhỏ bị lạc đàn khiến Ân Duẫn đau lòng. Hắn một tay vỗ lưng nàng, một tay vuốt tóc nàng, ôn nhu khẽ nói: "Đừng cố chịu đựng nữa, cứ khóc đi."

Vệ Lạc lắc đầu trong lòng hắn, vẫn chỉ nức nở khe khẽ.

Tiếng nức nở khe khẽ của Vệ Lạc, từng tiếng từng tiếng vô cùng áp lực. Mãi một lúc lâu sau, thanh âm nghèn nghẹn của nàng mới thoát ra: "Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà..."

Nàng vùi trong lòng Ân Duẫn, người vẫn xa lạ mà phảng phất đã quen biết từ lâu, lặp đi lặp lại câu nói ấy.

Nghe vậy, Ân Duẫn ngẩn người, hắn vuốt tóc nàng, cau mày trầm tư: Không thể ngờ nơi hậu uyển hoang vắng xa xôi nhất trong Việt cung lại khiến nàng nhung nhớ đến vậy? Rõ ràng nơi đó nàng không có người thân, vì sao lại không thể buông bỏ được?

Dù nghi hoặc, Ân Duẫn vẫn ôn nhu nói: "Vậy thì, đêm nay ta đưa ngươi về nhà."

Nào ngờ vừa dứt lời, tiếng nức nở của Vệ Lạc càng thêm to. Nàng nằm trong lòng hắn liều mạng lắc đầu, nghẹn ngào lắc đầu.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Mãi một lúc lâu sau, nàng mới như tìm lại được giọng nói, nghẹn ngào khóc: "Không, không, ta không có nhà, ta không có nhà, ta, ta làm gì còn nhà nữa?"

Ân Duẫn sững sờ, hắn tất nhiên nghe rõ trong lời nói của Vệ Lạc chứa đựng quá nhiều bất lực, đó là một nỗi cô đơn trôi nổi không nơi nương tựa, không bến đỗ, là một nỗi hoang mang, một sự bất lực tột cùng.

Gần như ngay lập tức, hốc mắt hắn cũng đỏ lên.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, lẩm bẩm: "Đừng sợ, đừng sợ. Nơi này chính là nhà của ngươi."

Vừa dứt lời, Ân Duẫn liền ngẩn người.

Động tác vuốt ve của hắn dừng lại, mày cũng nhíu chặt.

Phiêu bạt giang hồ nhiều năm, người trong thiên hạ đều biết, lời hứa của Ân Duẫn không dễ dàng nói ra, đã có tiếng "một lời đã nói, chín trâu không đổi".

Vậy mà, hắn lại dễ dàng hứa hẹn với phụ nhân chỉ mới gặp hai lần này.

Hơn nữa, đây đã là lần thứ hai.

Lần đầu gặp mặt, phụ nhân này còn là một thiếu nữ nhỏ nhắn, dung mạo không hề khuynh quốc khuynh thành như bây giờ. Năm đó nàng dùng đôi mắt yếu ớt đến tột cùng, hoảng sợ đến tột cùng nhìn hắn, nhưng lời nói ra lại là sự săn sóc ôn nhu cùng an ủi.

Lúc đó hắn đã không kìm được mà nghĩ thầm: Nhất định ta phải tìm được nàng! Chỉ cần nàng bình an, nhất định phải đền đáp lại nàng!

Thế sự thật khó lường.

Lại một lần nữa, hắn mới gặp nàng một lúc đã lại hứa hẹn. Hơn nữa lời hứa vừa ra, đến giờ vẫn cảm thấy là lẽ đương nhiên.

Kiếm Cữu bước một chân vào cửa, xác sói trong tay vẫn còn nhỏ máu, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một cảnh này.

Y khựng lại, hai mắt mở to.

Chỉ chốc lát sau, y lắc đầu, suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi rời khỏi cửa viện. Kiếm Cữu đặt con thú săn được xuống đất, hai tay chắp sau lưng, bắt đầu đi dạo dưới những tán cây xanh.

Y đi vài bước, rồi lại đến chỗ cửa viện. Vừa thò đầu ra đã thấy hai lão phu thê đang ở trong căn nhà gỗ ngó đầu ra ngoài. Ông lão nhìn thấy Kiếm Cữu, há miệng định gọi to.

Kiếm Cữu vội vàng đưa tay ra hiệu im lặng, rồi phất tay ý bảo ông ta lại đây. Ông lão thấy vậy vội vàng nhẹ nhàng bước ra.

Ông lão vừa ra tới cửa viện, Kiếm Cữu đã gặng hỏi: "Chuyện gì thế này?"

Ông lão làm sao hiểu được? Ông ta chỉ biết lắc đầu lia lịa.

Kiếm Cữu cau mày, đưa tay trái vuốt cằm, vẻ mặt trầm ngâm: "Sao nhanh như vậy đã ôm nhau rồi? Sư huynh ta rõ ràng là người đoan chính, luôn thờ ơ với nữ sắc. Phụ nhân này ở chung lâu ngày cũng có thể thấy là người có tâm địa tốt. Làm sao trong chốc lát đã ôm nhau rồi?"

Ông lão nghe vậy vẫn ngơ ngác lắc đầu.

Kiếm Cữu xoa xoa giữa mày, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ phụ nhân này sẽ thành tẩu tẩu của ta sao? Ôi, phụ nhân đẹp như vậy, ta còn chưa được đắc thủ đâu..."

Y nói đến đây, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, nói thêm: "Không được, sư huynh là sư huynh của riêng ta, ta không muốn chia sẻ huynh ấy với một phụ nhân. Ôi, ôi, ôi. Sao hai người lại ôm nhau được chứ?"

Kiếm Cữu rõ ràng là buồn bực thật sự, y ngồi xổm xuống đất ôm đầu rên rỉ.

Ông lão thấy vậy cũng không đến khuyên nhủ. Ông ta chỉ nhìn một lúc, rồi quay người rón rén đi vào trong viện.

Vừa đi đến cửa viện, tiếng quát của Kiếm Cữu đã vang lên: "Lão nô, tiểu chủ nhân nhà ngươi đau lòng như vậy, sao ngươi không quan tâm?"

Y nói với ánh mắt bi phẫn tột cùng: "Sư huynh ta cùng phụ nhân mà ta để ý ôm nhau, đều không cần ta. Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bỏ ta đi?"

Câu cuối cùng của Kiếm Cữu nghe thật buồn cười.

Ông lão lập tức quay lại, đôi mắt đục ngầu nhìn Kiếm Cữu, miệng khô khốc mấp máy, khàn giọng nói: "Tiểu chủ nhân nói quá lời, đợi tiểu chủ nhân ngủ một giấc, mọi phiền não sẽ tan biến."

Ông lão nói xong thấy Kiếm Cữu vẫn cau mày, vẻ mặt tức giận, ông ta sợ hãi vội vàng lùi lại vài bước, nói: "Nô đi chuẩn bị rượu thịt cho chủ nhân."

Ông ta nhanh chóng nhặt con sói chết trên mặt đất, vội vàng đi vào trong viện.

Kiếm Cữu nhìn bóng dáng ông lão khuất dần, cực kỳ buồn bực. Y vuốt cằm, lẩm bẩm đầy u oán: "Lần này, ta thật sự có chút đau lòng..."

Y vừa nói đến đây, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, tay phải đập mạnh vào tay trái, nhe hàm răng trắng cười toe toét: "Phụ nhân nấu ăn rất ngon, nếu nàng thật sự theo sư huynh, chẳng phải ta sẽ có đồ ăn ngon sao?"

Y cực kỳ phấn khích, lập tức bước nhanh về phía trong viện.

Lúc này, hai người đang ôm nhau đã tách ra, Vệ Lạc đỏ mặt xấu hổ cúi gằm đầu. Còn sư huynh y vẫn vuốt tóc nàng, đang nói điều gì đó.

Kiếm Cữu nghênh ngang bước tới, cười ha ha lớn tiếng nói: "Phụ nhân, nhanh lên! Mau đi nấu nướng đi! Sư huynh sư huynh, huynh không biết đâu, phụ nhân này không chỉ xinh đẹp, mà tài nấu nướng của nàng còn vô song trên đời, còn hấp dẫn hơn cả nhan sắc của nàng nữa. Ha ha ha."

Vệ Lạc vốn đã đỏ mặt vì xấu hổ, nghe Kiếm Cữu trêu chọc như vậy, tai nàng như muốn nhỏ máu. Nàng vội vàng đứng dậy hành lễ với Ân Duẫn và Kiếm Cữu, cúi đầu vội vàng nói: "Ta đi nấu ăn."

Dứt lời, nàng cầm theo thường phục, vội vã chạy về phía căn nhà gỗ nhỏ.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 246: Trong phủ Tấn công tử Kính Lăng

Vệ Lạc vừa đi, Kiếm Cữu liền ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt sư huynh, ngồi quỳ xuống đối diện hắn.

Y vươn cổ, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm sư huynh.

Ân Duẫn ngẩng đầu liếc Kiếm Cữu một cái, đưa tay cầm lấy vò rượu rót cho mình một chung, rồi đưa về phía Kiếm Cữu, hỏi: "Muốn uống không?"

Kiếm Cữu lắc đầu. Y vẫn nhìn chằm chằm sư huynh không thôi.

Nhìn một lúc, Kiếm Cữu nghiêng người về phía trước, tiến sát sư huynh nhe hàm răng trắng cười nói: "Phụ nhân này không chỉ có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà lại gần thì hương thơm ngào ngạt, sư huynh có ngửi thấy không?"

Lời này của y hoàn toàn là trêu chọc.

Ân Duẫn nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu lên híp mắt nhìn y.

Hai mắt hắn vừa nheo lại, Kiếm Cữu lập tức dựng tóc gáy, vội vàng ngồi thẳng dậy, hai tay đặt trước đầu gối lắp bắp: "Sư huynh, ta không nói gì cả."

Y dừng một chút, rồi bổ sung: "Vừa rồi, ta cũng không nhìn thấy gì cả."

Ân Duẫn nghe vậy, không khỏi bật cười tao nhã.

Kiếm Cữu nhìn thấy nụ cười của hắn càng sợ hãi hơn, vội vàng chắp tay cầu xin: "Sư huynh, đừng giận, đừng giận mà. Cho dù muốn phạt, cũng đợi qua năm mới có được không?"

Ân Duẫn nhìn Kiếm Cữu luống cuống đến nỗi trán đổ mồ hôi, khẽ mỉm cười: "Cũng có thể."

Vừa nghe vậy, Kiếm Cữu thở phào nhẹ nhõm. Y ngồi phịch xuống đất, đưa tay cầm lấy chung rượu trên bàn, lẩm bẩm: "May quá, may quá."

Nói xong, y ngẩng đầu lên, thấy sư huynh đang cau mày, vẻ mặt suy tư.

Kiếm Cữu thấy vậy không khỏi tò mò: Không biết sư huynh đang nghĩ gì? Chẳng lẽ, huynh ấy đang hồi tưởng lại cảm giác ôm phụ nhân vừa rồi, cái hương vị mềm mại êm ái kia? Chậc chậc chậc, ta đã nói rồi, phụ nhân kia dung mạo khuynh thành, lại khác biệt với những phụ nhân khác trên đời, sư huynh dù là tảng đá cũng khó tránh khỏi rung động.

Kiếm Cữu nghĩ nghĩ không khỏi càng đắc ý, định trêu chọc vài câu nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

Lúc này, Vệ Lạc đang bận rộn trong bếp, nhưng thực ra không hề luống cuống.

Nàng cúi đầu bình tĩnh rửa rau thái thịt, trong lòng hiểu rõ người như Ân Duẫn, trời sinh đã có sự ôn hòa khoan dung khiến người khác dễ gần và tin tưởng. Trong thế giới bạc bẽo này, nam nhân như vậy thật không nhiều. Việc mình thất thố trước mặt hắn, kỳ thật cũng có thể thông cảm được.

Chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến năm mới. Ở kiếp trước khi có cha mẹ và người thân bên cạnh, lúc này nàng đã được nghỉ học, chỉ nằm ườn ở nhà chờ ăn Tết.

Nghĩ đến đây, Vệ Lạc không khỏi lại đau lòng.

******

Phủ công tử Kính Lăng.

Hôm đó, sau khi Kiếm Cữu và Vệ Lạc rời đi, những du hiệp nước Sở còn lại cảm thấy bị lừa gạt, đánh nhau một lúc rồi có người đề nghị ngừng chiến.

Công tử Kính Lăng tâm trạng nặng nề không để ý đến. Ổn Công lên tiếng yêu cầu mọi người hứa hẹn không tiết lộ chuyện Vệ Lạc bỏ trốn. Nếu có thể làm được điều này, ngừng chiến cũng được, nếu không thì tử chiến đến cùng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Lúc đó người Tấn đã rõ ràng chiếm thế thượng phong, những du hiệp chỉ đến để ám sát Vệ Lạc, cũng không muốn rêu rao chuyện nhỏ nhặt này, lập tức đồng ý.

Sau khi hứa hẹn, chúng du hiệp nước Sở rút lui. Đoàn xe tiếp tục lên đường.

Từ khi Vệ Lạc bỏ đi, công tử Kính Lăng vẫn luôn không nói năng gì. Ổn Công nhìn hắn càng thêm trầm mặc ít lời, thầm nghĩ: Có lẽ công tử đã nghĩ thông suốt, đạo phu thê cũng là đạo âm dương, hợp thì thuận, không hợp thì nghịch, nghịch thì sinh loạn, sinh bi, vạn sự bất hòa. Phụ nhân kia có võ công lại mang trong lòng oán hận, ở lại lâu khó tránh khỏi gây chuyện, bỏ đi như vậy kỳ thật là chuyện tốt, chỉ tiếc hai thành. Hơn nữa, công tử và phụ nhân kia đã có hôn ước, đã tặng ra hai thành mà thiên hạ đều biết, việc này không nhỏ, cần phải xử lý thỏa đáng.

Trong lúc lo được lo mất của Ổn Công, đoàn xe đã về đến Tân Điền nước Tấn.

Vừa về không lâu, nước Tấn đã có một trận tuyết nhỏ, tiếp đó, đại lễ năm mới sắp đến.

Một ngày này, Ổn Công vừa từ bên ngoài nghênh ngang đi về sân viện, đã có người gọi: "Công tử có việc tìm công."

Ổn Công vội vàng đi về phía chủ viện.

Khi đến bên ngoài chủ viện, ông ta liếc mắt đã thấy trong thư phòng, công tử Kính Lăng đang dựa bàn cầm bút, bận rộn không thôi.

Trở về lần này, công tử Kính Lăng ngày càng ít nói, tính tình cũng dần trở nên nóng nảy. Tuy rằng mỗi lần tức giận hắn đều cố gắng kiềm chế, nhưng những lần nổi giận vì chuyện nhỏ nhặt ngày càng nhiều, khiến chúng thực khách không khỏi bất an trong lòng.

Đặc biệt là nhóm người Ổn Công, trong lòng càng thêm bất an.

Ổn Công vừa đi vừa nghĩ, không khỏi dừng bước, xuyên qua rèm châu nhìn công tử Kính Lăng đang ngồi ngay ngắn phía sau, khuôn mặt gầy đi không ít.

Đúng vậy, dạo này hắn rõ ràng ngủ không đủ giấc, thường xuyên có thể thấy bóng dáng hắn ngồi thiền trong phòng ngủ vào lúc nửa đêm. Ngủ không đủ giấc như vậy, tất nhiên là dễ dàng gầy yếu.

Không biết vì sao, Ổn Công chỉ nhìn công tử Kính Lăng như vậy thôi, trong lòng đã dâng lên nỗi buồn muốn thở dài.

Ổn Công nghĩ đến đây, vẫn là thở dài thành tiếng.

Tiếng thở dài sâu kín của ông ta truyền vào thư phòng. Công tử Kính Lăng đang cầm bút viết cũng dừng lại, không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Là Ổn Công?"

Ổn Công bước nhanh vào, chắp tay lại, cất cao giọng nói: "Bái kiến công tử."

"Ngồi đi."

Đợi Ổn Công ngồi xuống, công tử Kính Lăng viết nốt hai chữ cuối cùng, rồi ngẩng đầu nhìn ông ta.

Biểu cảm của hắn vẫn trầm ổn như cũ, đôi mắt sâu thẳm vẫn bình tĩnh đầy uy nghiêm.

Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm Ổn Công, từ tốn nói: "Nghe nói Mặc gia vào tháng ba mùa xuân có một đại hội Củ Tử? Phàm là các phái Mặc môn, bất kể là ẩn sĩ, du hiệp hay thợ thủ công, đều sẽ tham gia?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Củ Tử là cách gọi chung trong Mặc môn, dành cho những người khai tông lập phái, hoặc có cống hiến lớn. Giáo lý của Mặc gia coi trọng chữ tín, coi trọng kiêm ái, phi công.

Mặc gia vốn rất nghiêm khắc về phẩm chất của môn đồ. Nhưng gần trăm năm trở lại đây, theo sự lớn mạnh của nước Sở, đạo đức suy đồi trong mắt thế nhân, đồ đệ của Mặc gia cũng có nhiều kẻ hành sự xấu xa.

Hai mươi năm trước, Mặc gia xuất hiện ba nhân vật xuất chúng, ba người này cùng nhau lập ra hội Củ Tử. Hội Củ Tử được tổ chức ba năm một lần, không chỉ tăng cường mối liên hệ giữa các Mặc giả, mà còn ở một mức độ nhất định, quản thúc các Mặc hiệp ở khắp nơi, khiến họ không dựa vào vũ lực để làm những việc trái với đạo lý, cướp bóc của cải.

Tuy nhiên, hội Củ Tử dù sao cũng là việc nội bộ của Mặc gia, hơn nữa lại là tự phát tổ chức, không liên quan đến các nước chư hầu.

Công tử Kính Lăng đột nhiên hỏi về hội Củ Tử của Mặc gia, Ổn Công không khỏi ngẩn ra.

Ông ta kinh ngạc nhìn công tử Kính Lăng, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Đúng vậy."

"Địa điểm đã định rồi chứ?"

Ổn Công gật đầu đáp: "Đã định từ ba năm trước, lần này sẽ cử hành tại Sở."

"Tốt."

Công tử Kính Lăng nhàn nhạt đáp, mắt lướt qua thẻ tre trên bàn, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Kiếm Cữu là người của Mặc Ẩn, chắc hắn sẽ tham dự?"

Ổn Công hiểu ý, ngẩng đầu nhìn công tử Kính Lăng, sau một hồi thở dài: "Công tử, phụ nhân kia không muốn chia sẻ phu quân sao?"

Ổn Công còn chưa nói xong, công tử Kính Lăng đã cười lạnh một tiếng: "Hừ! Nàng oán ta vì hai thành mà từ bỏ nàng, nên mới nói lời tùy hứng đó!" Nói tới đây, giọng hắn trầm xuống: "Dù sao nàng cũng là phụ nhân của ta, là vợ ta! Kiếm Cữu thật to gan dám cướp nàng ngay trước mặt ta. Ta còn mặt mũi nào nữa? Ổn Công, công đi chuẩn bị, đại hội Củ Tử mùa xuân, ta sẽ cáo bệnh."

Ổn Công trừng mắt nhìn công tử Kính Lăng, thấy vành mắt thâm quầng của hắn, khuôn mặt tuấn mỹ chất chứa cơn thịnh nộ, không khỏi cúi đầu, chắp tay cao giọng đáp: "Vâng!"

Ổn Công chậm rãi lui ra, nhìn dáng vẻ tiều tụy của công tử Kính Lăng, vài lần muốn nói lại thôi. Vừa ra khỏi cửa, ông ta chạm mặt Dược Công đang vội vã bước đến.

Một năm qua, Dược Công bị công tử Kính Lăng điều đi đất phong, Ổn Công không ngờ ông ta lại vội vã trở về lúc này, nhíu mày, thân hình nhoáng lên, chắn trước mặt Dược Công hỏi: "Công vì công tử mà đến?"

"Phải!" Dược Công mặt mày trầm nộ, râu tóc dựng ngược nhìn chằm chằm thư phòng công tử Kính Lăng, trầm quát: "Đường đường công tử, vì một phụ nhân mà ra nông nỗi này, thật không thể chịu đựng! Lần này nếu công tử vẫn cố chấp, ta sẽ tự vẫn trước mặt ngài ấy!"

Ổn Công lớn tiếng cười khẩy, vô cùng vang dội cũng vô cùng khinh miệt, khiến Dược Công tức giận nhìn ông ta, mặt đỏ bừng. Ổn Công thở dài: "Thì ra cái gọi là khuyên can của công là lấy cái chết uy hiếp? Không vừa ý liền dọa công tử? Ta thật không hiểu, công kính trọng công tử là chủ, hết lòng mưu đồ bá nghiệp cho công tử? Hay chỉ muốn thành tựu bản thân, để hậu thế nhắc đến Dược Công chết tận trung với công tử Kính Lăng như Trụ Vương bức tử trung lương?"

Ổn Công cười khẩy không ngừng, vẻ khinh thường lộ rõ trên mặt. Dược Công nghe vậy kinh hãi cúi đầu, cau mày không nói gì.

Ổn Công chắp tay hướng về phía ông ta, còn nói thêm: "Công tử buồn bực trong lòng, ngày càng tiều tụy. E rằng người đã chìm đắm vì tình. Ta đã gặp phụ nhân kia, tuy có chút cổ quái nhưng là người hiền lương. Công ép buộc quá, nếu công tử ngã bệnh không dậy nổi thì sao?"

Ổn Công nói tiếp trong khi Dược Công nhíu mày: "Lúc này hãy để công tử yên tĩnh một chút. Công tử là do chúng ta nhìn lớn lên, từ nhỏ đã có hùng tài đại lược khác với những kẻ tầm thường. Công hà tất phải quản nhiều? Mọi việc người sẽ tự có chủ trương." Nói xong, Ổn Công chắp tay nghênh ngang bỏ đi.

Dược Công cúi đầu đứng im, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Sau một hồi trầm tư, ông ta vung tay áo xoay người rời đi.

Đợi Dược Công đi xa, Ổn Công mới từ trong bụi cây bước ra. Ông ta quay đầu nhìn về phía chủ viện, thở dài một tiếng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro