Chương 249: Đáng giá với không đáng giá + Chương 250: Lễ hội năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 249: Đáng giá với không đáng giá

Thấy ba vị tông sư á khẩu không trả lời, Ân Duẫn chắp tay sau lưng, nắm lấy tay Vệ Lạc nhảy lên, nhẹ nhàng đáp lên cành cây, mái hiên, lao ra khỏi Việt Cung.

Vệ Lạc mặc cho bàn tay hắn nắm chặt tay mình, mặc hắn dẫn mình phiêu nhiên mà đi.

Hai người đi thẳng ra khỏi Việt cung, Ân Duẫn mới lên tiếng: "Bà bà hầu hạ nàng, ba năm trước đã qua đời."

Vệ Lạc khẽ gật đầu. Bà bà hầu hạ mình sao? Nàng chỉ có chút ấn tượng mơ hồ.

Hai người vừa ra khỏi Việt Cung liền đáp xuống đất, thong thả bước đi.

Đi một hồi lâu, Vệ Lạc cúi đầu, nhìn thấy ảnh ngược của mình và hắn gắn bó bên nhau, mới nhận ra, hóa ra hắn vẫn nắm tay mình.

Lúc này nàng định rút tay ra, nhưng không hiểu sao, suy nghĩ vừa hiện lên nàng lại tự mình dừng hành động đó: Tay hắn thật ấm áp, cứ để nàng cảm nhận thêm một chút.

Vệ Lạc không rút tay ra, Ân Duẫn cũng không buông. Dưới ánh trăng tròn, hai người cứ thế nắm tay nhau chậm rãi bước đi trên đường phố.

Trăng tròn vành vạnh, ánh sáng tràn ngập mặt đất, bóng người thành đôi. Vệ Lạc nhìn một lúc, cuối cùng khàn giọng lên tiếng: "Thiếp, sẽ liên lụy quân."

Nàng chỉ có thể nói ra mấy chữ đó.

Vừa dứt lời, bàn tay nhỏ của nàng bị siết chặt. Ân Duẫn nghiêng đầu, nhìn nàng cười ôn nhu: "Không sao."

Vệ Lạc chờ mãi, cũng không thấy câu tiếp theo.

Không sao?

Phiền phức lớn như vậy, nhiều hỗn loạn như vậy, sao hắn có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói "Không sao?"

Vệ Lạc hít mũi, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên.

Đôi mắt mặc ngọc của nàng mở to, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn. Nàng nhìn gương mặt tuấn mỹ của Ân Duẫn, bĩu môi, có chút bực bội, có chút giận dỗi kêu lên: "Sao lại không sao?"

Giọng nói không chỉ khàn khàn, bất mãn, mà còn có chút hờn giận.

Ân Duẫn quay đầu nhìn vào mắt nàng, khi thấy nước mắt long lanh trong đôi mắt mặc ngọc, tay trái hắn nhẹ nhàng đưa lên, ngón trỏ khẽ lau đi giọt nước mắt vừa mới ứa ra.

Sau đó, ngón tay cái của hắn lướt trên gương mặt Vệ Lạc, những đốt ngón tay thô ráp lau đi những giọt nước mắt còn sót lại. Nhìn đôi mắt Vệ Lạc càng thêm long lanh, Ân Duẫn cười khổ, nói: "Với những người như chúng ta, sinh tử vốn là chuyện thường tình."

Nghe đến đây, mắt Vệ Lạc càng mở to hơn, vẻ mặt đầy giận dữ.

Khóe miệng hắn giương lên, mỉm cười lắc đầu, tay trái nhẹ nhàng vươn ra xoa lên mái tóc nàng.

Hắn đưa tay ôm lấy đầu Vệ Lạc, kéo vào lòng mình.

Tay phải vẫn nắm tay nàng, tay trái nhẹ nhàng đặt lên gáy nàng, năm ngón tay luồn vào mái tóc. Thanh âm ôn nhu vang lên từ trong ngực: "Tiểu nhi ngốc, trượng phu sinh ra trên đời, vốn nên xem nhẹ cái chết mà giữ trọn lời hứa. Nàng, nàng xứng đáng..."

Hắn nói: Nàng xứng đáng!

Hắn còn nói, nàng xứng đáng!

Trong khoảnh khắc, mặt Vệ Lạc vùi vào ngực hắn, nước mắt tuôn trào.

Nàng lắc đầu, thì thào: "Không đáng, không đáng... Thiếp, không đáng để quân làm vậy. Không đáng."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Hắn biết rõ nàng sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức! Hắn biết rõ...

Tiếng nức nở của Vệ Lạc, tiếng khóc thút thít, thỉnh thoảng lại vọng ra từ ngực hắn trôi vào màn đêm. Nàng chỉ lặp đi lặp lại "Không đáng."

Ngực áo Ân Duẫn đã ướt đẫm.

Khóe miệng hắn vẫn mỉm cười, ôm chặt người phụ nữ trong lòng. Mặc cho nàng khóc không ngừng.

Dưới ánh trăng, hai người cứ đứng như vậy thật lâu.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của Vệ Lạc dần dần dịu đi.

Lại qua một lúc, tiếng khóc thút thít cũng chuyển thành tiếng thở đều đều.

Lúc này Ân Duẫn mới cười nói: "Đi thôi, đêm đã khuya, y phục của nàng mỏng manh, ngày mai phải mua thêm."

Vệ Lạc khẽ gật đầu trong lòng hắn.

Nàng cúi đầu, rời khỏi ngực hắn.

Trở lại nhà, Vệ Lạc vẫn cúi đầu, nàng vội vàng hành lễ với Ân Duẫn rồi quay người chạy vào phòng mình.

Ân Duẫn mỉm cười nhìn về hướng nàng rời đi. Tiếng cười hì hì của Kiếm Cữu vang lên từ phía sau: "Sư huynh, huynh lại làm người ta khóc rồi? Không biết phụ nhân này sao mà lắm nước mắt thế, cứ như chảy mãi không hết."

Ân Duẫn nhìn về phía căn phòng ánh đèn le lói, khẽ cười: "Thế nhân lạnh nhạt, nàng trôi dạt quá nhiều nơi..."

Kiếm Cữu nghe vậy, liên tục gật đầu.

Đêm đó Vệ Lạc ngủ rất say, rất ngon. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng mới phát hiện gối đã ướt đẫm nước mắt. Soi gương đồng, nàng thấy mắt mình sưng húp, y hệt mắt ếch.

Thế này thì không thể gặp ai được rồi.

Vậy là, Vệ Lạc ngồi trên giường âm thầm vận công cho nội lực chạy khắp người mình. Nửa canh giờ sau, nàng soi gương lần nữa, người trong gương thanh tú xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt trong veo, mọi thứ đã trở lại như cũ.

Vệ Lạc nhớ tới tối qua Ân Duẫn nói sẽ cùng nàng mua quần áo. Vội vàng rửa mặt, biến thành một cô nương bình thường với dung mạo thanh tú, rồi vội vã chạy ra sân.

Sân vắng tanh không thấy bóng người. Vệ Lạc quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Ân Duẫn, nghiêng tai lắng nghe. Đối với cao thủ cấp tông sư, hơi thở đã cực kỳ mỏng manh, Vệ Lạc nghe một hồi cũng không chắc chắn hắn đã dậy chưa.

Nàng đứng tại chỗ vô thức bĩu môi, hai mắt mở to nhìn về phía phòng ngủ kia.

Đang lúc nàng càng nhìn càng bĩu môi cao hơn, đột nhiên bàn tay nhỏ bé ấm áp, lại bị một người nắm chặt!

Vệ Lạc giật mình quay đầu lại. Nàng thấy Ân Duẫn quay đầu sang một bên chỉ để lại sườn mặt, nén cười nói: "Chờ lâu rồi? Đi thôi."

Vệ Lạc ừ một tiếng.

Nàng nghi hoặc nhìn Ân Duẫn, luôn cảm thấy nụ cười lần này của hắn có chút buồn cười, khác với thường ngày.

Hai người ra khỏi nhà, Ân Duẫn đưa cho nàng một chiếc mũ sa, còn mình cũng đội một chiếc mũ rộng vành.

Vì gần đến năm mới, đường phố lúc này rất náo nhiệt. Dân làng, du hiệp, và cả quý tộc từ các thôn cách đó hàng chục dặm đều đổ về thành mua sắm.

Trên phố có vô số cặp nam nữ thanh niên nắm tay nhau như Vệ Lạc và Ân Duẫn. Xưa nay các nước nhỏ ở phía Nam Sở đều chịu ảnh hưởng của người Sở, dân phong tương đối phóng khoáng. Việc nắm tay nhau đi dạo chẳng có gì to tát.

Dù sao người thời đó cởi mở, nam nữ vừa gặp đã yêu là chuyện thường tình.

Ân Duẫn cũng như đa số nam nhân, không có hứng thú dạo phố, hắn dẫn Vệ Lạc thẳng đến một cửa hàng, mua một tấm vải tím nhạt và một tấm trắng tinh, rồi lại dẫn nàng vào một cửa hàng khác, chỉ vào kiểu váy đang thịnh hành trong thành, yêu cầu người ta may ba bộ.

Xong xuôi, hắn nắm tay Vệ Lạc đi thẳng về nhà. Vệ Lạc vừa đi vừa nhìn dòng người như nước trên phố.

Khi hai người về đến nhà, Kiếm Cữu cũng đã về. Y mang theo muối và lương thực cần thiết cho lễ tế năm mới.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 250: Lễ hội năm mới

Chương 250: Lễ hội năm mới

Chớp mắt, năm mới đã đến.

Hôm nay là trừ tịch (ngày giao thừa), từ xưa đến nay năm mới là ngày lễ quan trọng nhất trong tất cả các ngày lễ.

Vệ Lạc được Ân Duẫn đánh thức từ lúc sương mù vừa tan, nắng sớm vừa lên.

Nàng mặc trường bào màu tím nhạt mới may, búi tóc theo kiểu thịnh hành đương thời. Kiểu tóc này có chút giống với đời sau, tóc dài buông xõa, chỉ có một dải lụa buộc trên trán. Tuy nhiên, Việt nữ khác với những nữ nhân khác, họ thích tô son đỏ và vẽ than đen lên hai má. Khuôn mặt được tô vẽ hai màu này, cộng thêm son môi, cả người toát lên một vẻ uy nghiêm.

Mà uy nghiêm, là điều mà người Sở ưa chuộng yêu thích.

Vệ Lạc vừa ra khỏi cửa, nghĩ nghĩ, rồi lại quay vào phòng trang điểm cho bình thường một chút, sau đó mới đi ra.

Khi nàng ra ngoài, Kiếm Cữu và Ân Duẫn đều mặc thường phục mới may, quỳ trước cửa lớn gần đường phố. Trước mặt hai người, có ba chiếc bàn lớn ghép lại thành một bàn thờ. Trên bàn bày biện cơm canh mới mẻ, nóng hổi, cùng với bốn chung rượu. Bên cạnh cơm là một cái đầu dê, đầu trâu, đầu ngựa đã được nướng chín! Ba thứ này, người đương thời gọi là tam sinh. Ngoài ra còn có thịt nai, thịt thỏ, canh gà, cơm gạo, táo, hạt dẻ, bánh trắng.

Vệ Lạc nhìn những cái đầu trâu, đầu ngựa với vẻ nghi hoặc, đặc biệt là đầu ngựa. Nàng nhận ra đây là một con ngựa hai tuổi với bộ lông đen tuyền và đuôi màu đỏ.

Theo nàng biết, người bình thường không thể cúng tế những thứ này, nhiều nhất cũng chỉ là cúng một cái đầu dê. Trâu còn không tính là gì, nhưng đầu ngựa là vật phẩm cực kỳ sang trọng và quý giá.

Đối với người hiểu biết, đây đã là một lễ vật hiến tế rất tôn quý.

Vệ Lạc bước đến sau lưng hai người. Nàng khẽ nghiêng người, quỳ xuống bên dưới Ân Duẫn.

Sáng nay có chút sương mù, không khí trên trời rất lạnh, chỉ thiếu không có tuyết rơi.

Khoảng một khắc sau, một hồi trống vang lên từ phía đường chính. Tiếng trống càng lúc càng gần, xen lẫn tiếng đàn sắt và các nhạc cụ khác.

Lại một khắc nữa, một đoàn người trung niên đi giày rơm, đội mũ tre, trán và hai má được vẽ những hình thù kỳ lạ bằng son đỏ và mực đen, do một ông lão dẫn đầu đã đến nơi.

Hai bên đoàn người là một đội nhạc công, với các nhạc cụ như chuông, khánh, đàn cầm, đàn sắt, sáo phượng, sáo rồng, sanh, huân. Âm nhạc vừa trang nghiêm, vừa có chút vui tươi, Vệ Lạc nhận ra đó là khúc 《 Chiêu Bình 》.

Điều khiến Vệ Lạc tò mò là, trong tiếng nhạc có tiếng trống.

Vệ Lạc biết rằng trống vào thời đại này là nhạc cụ cao quý, chỉ có vua chúa mới được sử dụng. Dù lúc Sở Hùng* lên ngôi bá chủ, khiến lễ nhạc không còn quá khắt khe như trước, nhưng tiếng trống vẫn rất hiếm khi được nghe thấy trong dân gian.

(*: vương thất nước Sở họ Hùng, nên gọi là Sở Hùng, giống như gọi Tề Khương vậy)

Có lẽ hôm nay là lễ tế năm mới, nên mọi thứ đều khác biệt.

Ba tiếng trống vang lên, ông lão dẫn đầu giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, rồi nhanh chóng bước đến trước mặt ba người.

Ông ấy đến trước mặt Ân Duẫn, lùi lại ba bước, quỳ xuống, hướng về phía tam sinh trên bàn, hai tay đưa ra rồi hạ xuống, trán chạm đất.

Ông lão hành lễ ba lần, hành lễ xong, ông lão không đứng dậy mà chỉ quỳ thẳng lưng.

Ân Duẫn và Vệ Lạc cũng quỳ thẳng dậy.

Ông lão nhìn chằm chằm Ân Duẫn đang quỳ ở giữa, nghiêm nghị hỏi: "Tổ tiên của quân là ai, mà lại dùng đầu ngựa để cúng tế?"

Ân Duẫn nghiêm trang nhìn ông ấy, cao giọng trả lời: "Tổ tiên ta là Thương Khế!"

Lời vừa dứt, mọi người đồng loạt lùi lại. Kể cả những nhạc công đang thổi sáo huân, tất cả đều đồng loạt cúi người hành lễ với Ân Duẫn!

Thương Khế là vị vua khai quốc của nhà Thương. Không ngờ Ân Duẫn lại là con cháu chính thống của dòng tộc Ân.

Ông lão nghe xong câu trả lời của Ân Duẫn, hai tay đưa ra, lại một lần nữa cúi đầu lạy.

Lần này ông lão hành lễ với chính Ân Duẫn, còn Ân Duẫn lúc này ngồi thẳng lưng, đường hoàng nhận lễ.

Vệ Lạc không biết, ông lão này là bà con xa của Chu thất, thân phận rất cao quý, có thể khiến ông ấy hành đại lễ như vậy, chỉ có vài vị vua chúa thượng cổ, và hậu duệ chính thống của nhà Hạ - Thương.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Sau khi hành đại lễ, ông lão ngồi thẳng thân mình, trong tiếng nhạc 《 Chiêu Bình 》lại hỏi lần nữa: "Quân có con chưa?"

Lời vừa dứt, mặt Ân Duẫn lộ vẻ xấu hổ.

Hắn lùi lại hai bước, cúi đầu nói: "Không!"

"Sao có thể không có con? Thê tử của quân đâu?"

Ông lão dồn dập hỏi hai câu, Ân Duẫn chỉ cúi gằm mặt xuống đất, xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Ông lão cũng không hỏi thêm, quay sang Kiếm Cữu, hỏi: "Tổ tiên của quân là ai?"

Kiếm Cữu rời khỏi sập, lùi lại hai bước, hai tay đưa ra cung kính hành đại lễ với ông lão, nghiêm trang nói: "Ta là cô nhi, không biết ai là tổ tiên, ai là cha mẹ!"

Ông lão thở dài, không nói gì thêm. Ông ấy chậm rãi lùi lại, đứng lên bưng một chung rượu tế trên bàn, cất lên một bài ca dài.

Bài ca của ông lão đơn điệu và cổ quái, toàn bộ được tạo thành từ những âm tiết đơn lẻ. Vệ Lạc nghe ra dường như là: 'ngày tốt hề thần lương, mục đem du hề thượng hoàng. Vỗ trường kiếm hề ngọc nhị, cầu keng minh hề ngọc đẹp. Dao tịch hề ngọc thiến, hạp đem đem hề quỳnh phương. Huệ hào chưng hề lan tạ, điện quế rượu hề ớt tương.' (1)

Bài ca này đơn điệu và cổ quái, rất có âm hưởng của dân ca Sở. Khác hẳn với những bài ca Vệ Lạc từng nghe ở Tề - Tấn.

Hát xong, ông lão xoay người rời đi. Mọi người cũng xoay người đi theo, tiếng nhạc càng lúc càng xa.

Bóng họ vừa khuất khỏi tầm mắt, Ân Duẫn cùng Kiếm Cữu liền đứng dậy, bê mâm cúng tế nhanh chóng đi vào trong sân.

Vệ Lạc đi theo sau họ, tay áo buông thõng không giúp đỡ. Bởi vì nàng là phụ nhân, không có tư cách chạm vào những đồ cúng tế này.

Đồ cúng vừa được dọn vào là có thể dùng được. Ba cái đầu con vật lớn, cùng với rượu thịt còn lại, đủ cho ba người ăn một bữa no nê.

Đêm xuống, trong thành đèn đuốc sáng trưng, khói lửa nghi ngút suốt đêm. Người Việt tụ tập bên cạnh tế đàn đánh trống suốt đêm. Trong tiếng trống, có không ít thầy vu được mọi người khiêng trên ghế tre đi du hành khắp nơi.

Thầy vu ngồi trên vai người vừa đi vừa hát, chúng kiếm khách du hiệp phía dưới nghe tiếng hát của thầy vu, đồng loạt rút trường kiếm, tay vỗ vào thân kiếm, chân bước theo vũ điệu hát theo thầy vu.

Ngày hôm sau, Vệ Lạc thức dậy từ lúc trời chưa sáng.

Hôm nay là mùng một Tết. Tiếng trống đêm qua là để xua đuổi tà ma, còn sáng nay, người dân sẽ đón những điều mới mẻ, may mắn.

Trời vừa hửng sáng, Vệ Lạc rửa mặt chải đầu, vẫn giữ dung mạo bình thường để che giấu nhan sắc thật, cùng Ân Duẫn và Kiếm Cữu đi về phía sông Tư Hà ở hướng thành Nam.

Khi họ đến nơi, hai bên bờ sông đã quỳ đầy người.

Ân Duẫn thân phận cao quý, nên dẫn hai người đi thẳng lên phía trước quỳ xuống.

Họ vừa quỳ xuống, một hồi trống đã vang lên từ xa.

Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn, thấy những chiếc thuyền gỗ tạo thành một hàng dài xuất hiện từ giữa sông. Thuyền được chia thành hai đội, một đội ở bờ bên kia, một đội ở bờ bên này. Mỗi đội có 49 chiếc thuyền.

Trên mỗi chiếc thuyền có chín tráng sĩ. Hai người chèo thuyền, hai người ở phía trước, hai người ở phía sau, ba người ở giữa vây quanh một trúc lâu. Trong trúc lâu là những con cá lớn đang tung tăng nhảy múa.

Tiếng trống và tiếng nhạc vang lên từ hai bên bờ sông.

Những chiếc thuyền tiến về phía ba người Vệ Lạc. Khi đến gần, một tráng sĩ vớt lên một con cá, tay phải vung lên.

"Bộp" một tiếng, con cá rơi xuống trước mặt Ân Duẫn. Tiếp theo, lại một tiếng "bộp" nhẹ, một con cá khác rơi xuống trước mặt Kiếm Cữu.

Tuy nhiên, không có phần của Vệ Lạc, không chỉ nàng, tất cả nữ nhân đều không có phần.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Kiếm Cữu và Ân Duẫn cùng lúc nhặt con cá dưới đất lên, đứng dậy. Xoay người đi về hướng nhà mình.

Vệ Lạc ngẩn người, chẳng lẽ dậy sớm như vậy chỉ để nhận một con cá?

Nàng không muốn để lộ sự thiếu hiểu biết của mình, nên đi theo hai người về nhà.

Vừa ra đến đường lớn, Vệ Lạc đã thấy phía trước một đại hán lực lưỡng trần trùng trục, quấn khố bằng cỏ, tay cầm dao đang múa quanh một con bò đực to khỏe. Con bò này rất kỳ lạ, nó không bị trói, cũng không bị xỏ mũi. Nó đứng giữa đường nhưng lại không hề nhúc nhích, mắt rõ ràng có thần, nhưng lại bất động, rất yên tĩnh.

Xung quanh đại hán có vài chục nữ nhân vây quanh. Dần dần, càng ngày càng có nhiều nữ nhân tụ tập, Vệ Lạc thấy những nữ nhân xung quanh mình đều tiến về phía đại hán lực lưỡng kia, không khỏi ngạc nhiên.

Nàng quay đầu lại, thấy Kiếm Cữu đưa cho nàng một chiếc bát gốm, cười nói: "Năm nay có phụ nhân, đón xuân không sợ."

Vệ Lạc ngơ ngác nhận lấy chiếc bát gốm, đi theo những nữ nhân khác đến bên cạnh đại hán lực lưỡng.

Nàng lén nhìn, thấy Kiếm Cữu và Ân Duẫn, cũng như những nam nhân khác, đều đứng cách đó rất xa.

Đúng lúc này, đại hán lực lưỡng đang múa quanh con bò, đột nhiên ngửa đầu hét lớn!

Tiếng hét vừa dứt, tất cả nữ nhân đồng loạt quỳ xuống.

Vệ Lạc vội vàng quỳ theo.

Nàng vừa quỳ xuống, đại hán kia đã hành động.

Con dao trong tay hắn ta vung lên, "vèo" một tiếng đâm vào tim con bò, rồi "vèo" một tiếng rút ra. Trong nháy mắt, trên ngực con bò vẫn bất động xuất hiện một vết thương cực mỏng, cực nhỏ.

Tuy chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng máu vẫn phun ra ào ạt. Một phụ nhân ăn mặc sang trọng quý giá bước ra phía trước, dùng chiếc bát gốm trong tay hứng lấy máu từ vết thương của con bò.

Phụ nhân đó vừa lui xuống, Vệ Lạc nhận thấy vài ánh mắt đều đổ dồn về phía mình.

Chẳng lẽ đến lượt nàng? Đúng rồi, đây là xếp theo thứ tự địa vị. Cách ăn mặc của nàng rõ ràng sang trọng hơn những nữ nhân khác.

Vệ Lạc bước tới đưa chiếc bát gốm ra hứng máu từ vết thương của con bò, sau khi hứng được một ít liền lùi xuống.

Khi nàng cầm chiếc bát gốm quay lại chỗ Ân Duẫn và Kiếm Cữu, Ân Duẫn đưa tay ra nhận lấy, ngửa đầu uống một ngụm máu bò tươi.

Sau đó, hắn đưa chiếc bát cho Kiếm Cữu. Kiếm Cữu cũng ngửa đầu uống hết số máu bò còn lại.

Uống xong máu bò, hai người không rời đi ngay.

Trong lúc Vệ Lạc còn đang bối rối mờ mịt, những nữ nhân khác đều lần lượt hứng máu bò, rồi lùi lại phía sau.

Đại hán lực lưỡng lại tiến đến bên con bò.

"Vèo" một tiếng, con dao của hắn ta lại đâm vào vết thương cũ.

Lần này Vệ Lạc chỉ thấy đại hán đi xung quanh con bò. Với nhãn lực của mình, nàng có thể thấy con dao của hắn ta vẫn luôn lóc thịt bên trong cơ thể con bò. Trong quá trình này, mắt con bò càng lúc càng mờ đi, cuối cùng hoàn toàn mất đi ánh sáng. Nhưng từ đầu đến cuối, nó không hề động đậy hay kêu rên một tiếng.

Khi nhát dao cuối cùng hạ xuống, chỉ nghe thấy tiếng "bụp", tất cả thịt của con bò như bị gió xé toạc, rơi xuống.

Đại hán này quả là cao thủ, thịt bò vừa rơi xuống, hắn ta đã vung dao lên, từng miếng thịt bò bay tứ tung, trong đó một miếng thịt bò lớn bay thẳng vào bát gốm của Ân Duẫn, nằm gọn trên đó.

Chỉ trong chớp mắt, con bò vừa nãy còn sống, giờ chỉ còn lại bộ xương hoàn chỉnh!

Kỹ năng mổ bò này thật phi thường.

Trong lúc Vệ Lạc thầm nghĩ, Ân Duẫn và những người khác đồng loạt cúi đầu hành lễ với đại hán lực lưỡng.

Hành lễ xong, mọi người bắt đầu giải tán. Đại hán mổ bò vác bộ xương bò hoàn chỉnh trên vai, đắc ý trở về nhà.

Trên đường đi, không chỉ có một đại hán như vậy, Vệ Lạc đi qua vài con phố, đã thấy vài người mổ bò tương tự. Tuy nhiên trong số họ, cũng có người làm rơi thịt bò xuống đất, dính đầy bùn đất, thậm chí có người sau khi mổ bò, xương cốt lộn xộn vỡ vụn đầy đất. Vệ Lạc thấy những người này thường cúi đầu, vẻ mặt thất vọng. Những người dân vây quanh nhận thịt cũng không cúi đầu cảm tạ những người thất bại này.

Ba người trở về nhà, Kiếm Cữu cười hì hì quay lại nhìn Vệ Lạc: "Phụ nhân, nghi lễ cúng tế đầu năm đã xong, sao không rủ sư huynh cùng ra phố dạo chơi?"

********
(1): Giải nghĩa (nếu dịch có sai sót mọi người nói mình nhé, thật sự văn phong Lâm Gia Thành khó quá khó luôn ấy):

Ngày tốt hề thần lương: Ngày đẹp trời quang mây tạnh, thời tiết mát mẻ dễ chịu.
Mục đem du hề thượng hoàng: Chiều tối đi dạo chơi ngắm cảnh hoàng hôn.
Vỗ trường kiếm hề ngọc nhị: Tay vuốt trường kiếm có chuôi ngọc.
Cầu keng minh hề ngọc đẹp: Tiếng kiếm kêu vang như tiếng chuông ngọc trong trẻo.
Dao tịch hề ngọc thiến: Mài thanh kiếm sắc bén như ngọc đẹp.
Hạp đem đem hề quỳnh phương: Nâng chén rượu quỳnh phương uống cạn.
Huệ hào chưng hề lan tạ: Món ăn thịnh soạn thơm ngon với hào hấp và thịt nai nướng.
Điện quế rượu hề ớt tương: Trong cung điện, rượu quế thơm nồng cùng với ớt tương.

Tổng thể của bài ca là miêu tả cảnh tượng vui hưởng cuộc sống xa hoa, phong lưu của bậc tao nhân mặc khách.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro