Chương 263: Khắc gỗ + Chương 264: Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 263: Khắc gỗ

Thái dương dần dần lên cao.

Ánh nắng đầu xuân hồng diễm rực rỡ vô cùng, lại toát ra một vẻ ôn hòa từ trong ra ngoài.

Vệ Lạc ngồi xổm trên mái hiên, bất giác nhìn thấy ánh nắng. Không muốn để người khác chú ý đến dáng vẻ chật vật của mình, nàng vội vàng nhảy xuống, trở vào phòng.

Sau một canh giờ ngẩn ngơ trong phòng, Vệ Lạc bước ra. Lúc này, gương mặt trắng hồng của nàng đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, đôi mắt mặc ngọc không gợn sóng.

Nàng chậm rãi bước ra sân, vô thức đi về phía phòng Ân Duẫn theo con đường cây xanh.

Nàng chỉ là, chỉ là muốn nói chuyện với ai đó...

Trong lúc mơ màng, do dự bước đi, chẳng mấy chốc, Vệ Lạc đã đứng trước sân viện của Ân Duẫn.

Nàng dừng lại. Trong sân, Ân Duẫn đang quay lưng về phía nàng, vẫn là bộ lam bào, tóc dài được búi cao bằng trâm trúc, hơi ướt dính vào cổ.

Hắn đang cầm kiếm, từng nhát từng nhát chém vào thân cây dưa hấu thô to. Cây chỉ cao bằng người. Nửa phần trên cùng cành lá đã bị hắn chặt đứt nằm bên cạnh.

Động tác mạnh mẽ của hắn toát ra vẻ nhàn nhã, mỗi một nhát kiếm lên xuống đều tự nhiên như rơi. Vệ Lạc nhìn, bất giác quên đi cảm xúc của mình.

Nàng không chớp mắt, chăm chú quan sát kiếm thế của hắn.

Đó là một loại kiếm thế cử trọng nhược khinh, điều khiển tự nhiên, phảng phất hiểu rõ bản chất của lực lượng.

Vệ Lạc biết, tông sư thời này rất nhiều người đều có tính khai sáng. Xét cho cùng, đây là thời đại văn minh nhân loại mới nảy sinh, các loại trí tuệ không ngừng tuôn trào. Muốn trở thành tông sư xuất sắc ở thời đại này, thường chỉ có hai chữ: Sáng tạo!

Bởi vì, trước mắt mỗi người đều là một mảnh hoang vu, mỗi một con đường, người đi trước chỉ thử vài bước, có thể đi ra một con đường hoàn chỉnh hay không, cần đến trí tuệ, lĩnh ngộ, và sự khai sáng của chính bản thân.

Chính vì vậy, tuy Vệ Lạc chỉ là một phụ nhân tay trói gà không chặt, nhưng đã luyện được võ công cao cường như vậy, thế nhân tuy thán phục, nhưng cũng không đến mức kinh diễm hay rợn người. Bởi vì, nàng cũng chỉ là một trong những người khai sáng mà thôi.

Vệ Lạc rất chăm chú quan sát từng nhát kiếm của Ân Duẫn, dùng nhãn lực hơn người, tinh tế cảm nhận sự tự nhiên trong từng chiêu thức.

Mấy tháng nay tuy nàng cần mẫn luyện tập, nhưng kiếm thuật vẫn chưa có tiến bộ. Nàng đang cần sự quan sát và lĩnh ngộ như thế này.

Không biết đã qua bao lâu, động tác vung kiếm của Ân Duẫn chậm lại.

Hắn vẫn quay lưng về phía nàng, mũi kiếm tay phải vung lên, một đường chéo từ trái sang phải, sau một nhát kiếm tinh xảo nhất, mũi kiếm khẽ chọn, một vật từ trong thân cây bay vút về phía Vệ Lạc.

Vệ Lạc vội đưa tay ra, nhẹ nhàng đón lấy.

Nàng cúi đầu nhìn, không khỏi ngẩn người.

Trong lòng bàn tay nàng là một chú hổ nhỏ. Nó vừa được Ân Duẫn tách ra từ thân cây, vẫn còn ẩm ướt nhựa cây.

Đuôi hổ vểnh cao, đôi mắt to đang mở trừng trừng nhìn chằm chằm Vệ Lạc. Miệng nó há to để lộ hàm răng sắc nhọn.

Đây là một chú hổ bằng gỗ cực kỳ sống động.

Vệ Lạc thật sự ngẩn người.

Nàng vừa rồi vẫn luôn chú ý, suy nghĩ kiếm thế, kiếm ý của hắn, hồn nhiên không biết hắn thế nhưng tạc ra một con hổ nhỏ.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vệ Lạc ngây người nhìn chằm chằm con hổ gỗ một hồi, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Ân Duẫn. Nàng còn chưa mở miệng, hắn vẫn quay lưng về phía nàng, trầm giọng nói: "Cái này cho ngươi chơi."

Cho ta chơi? Vệ Lạc không khỏi bật cười.

Ân Duẫn cũng cười, hắn cúi người lấy khăn lau mặt, quay đầu nhìn Vệ Lạc, ánh mắt ôn nhu nói: "Khi ta còn bé, mỗi khi không vui, sư phụ lại tạc một con hổ như vậy cho ta chơi. Ông nói với ta, con hổ này có linh hồn, nói hết phiền não với nó, ta sẽ không còn ưu phiền."

Khuôn mặt bạch ngọc của hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt sáng như sao chứa đầy sự dịu dàng. Vệ Lạc cúi đầu, ngơ ngác nhìn con hổ gỗ trên tay, thầm nghĩ: Thì ra, hắn thấy tâm trạng ta không tốt, nên mới tạc con hổ này để an ủi ta.

Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng cong lên, lộ ra một nụ cười.

Vệ Lạc mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Ân Duẫn gật đầu lia lịa, môi mấp máy nhưng lại không biết nói gì.

Ân Duẫn nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cũng cười, rồi quay đầu đi, tay phải giơ lên, kiếm loé sáng lại chém về phía thân cây.

Lần này động tác của hắn không còn thuần túy tinh tế như vừa rồi, mà là có phần qua loa nhưng vẫn toát lên sự tinh tế. Vệ Lạc nghiêng đầu, lại không tự chủ được chìm vào kiếm ý của hắn.

Mỗi một động tác, mỗi một nhát chém của hắn đều toát lên sự hài hòa, một sự hài hòa không tranh không giành với thiên địa.

Vệ Lạc nhìn, không khỏi tiến lại gần hắn.

Khi nàng đến phía sau hắn, ánh mắt vừa liếc nhìn thân cây, liền khựng lại.

Thì ra, lần này Ân Duẫn đang dùng kiếm khắc họa một hình người trên thân cây.

Kiếm vung lên, vụn gỗ bay ra, dần dần nửa thân cây hiện ra một cái đầu người, sau đó là vai, rồi đến phần ngực đầy đặn.

Đây là một nữ nhân!

Vệ Lạc thấy vậy, không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn Ân Duẫn.

Ân Duẫn không chú ý đến sự nghi hoặc của nàng, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm thân cây, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, kiếm vung lên, gió rít gào.

Khi Vệ Lạc quay lại nhìn thân cây, hắn đã tạc ra nửa thân trên của một người, tuy thô kệch nhưng rất sống động, có thể thấy là một mỹ nhân vai thon gầy.

Vệ Lạc chớp mắt, không rời mắt nhìn mũi kiếm của hắn.

Kiếm chiêu của hắn chuyển sang tinh tế, chỉ trong chốc lát, một khuôn mặt mỹ nhân với mày liễu, mắt hạnh, môi anh đào đã được khắc họa.

Mỹ nhân này mũi cao tinh xảo, khóe miệng mỉm cười, nhưng đôi mày nhíu lại ẩn chứa một nét khí chất khiến người ta trìu mến.

Nhìn một lúc, Vệ Lạc bỗng thấy mỹ nhân này có chút quen mắt.

Nàng nghiêng đầu, nghiêm túc đánh giá bức tượng gỗ dần thành hình.

Kiếm vẫn tiếp tục.

Một khắc sau, một mỹ nhân với thân hình thon dài, cổ cao, mi thanh mục tú, quý phái mà nhu nhược động lòng người hoàn toàn hiện ra trước mắt Vệ Lạc.

Ngay khi nàng mở to mắt nhìn, Ân Duẫn thu kiếm lại, lắc đầu thở dài: "Hình tuy thành, khí đã ra, nhưng thần vận khó khắc."

Hắn quay đầu nhìn Vệ Lạc, cười nói: "Vệ Lạc, đôi mắt nàng hiếm thấy, đen trắng rõ ràng, trong trẻo vô cùng, tuy không nói một lời nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong đó. Công lực ta không đủ, không thể khắc họa ra được."

Vệ Lạc dường như không nghe thấy hắn nói.

Nàng chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm bức tượng gỗ. Đột nhiên, nàng chạy vội đến trước mặt Ân Duẫn.

Nàng lấy Mộc Kiếm trong lòng ra, cẩn thận cắt bức tượng ra khỏi gốc cây. Ôm nó vào lòng, nàng quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đôi mắt sáng ngời nhìn Ân Duẫn: "Nó là của ta!"

Trong ấn tượng của hắn, nàng luôn có chút rụt rè, nào có lúc nào đưa ra yêu cầu thẳng thắn như vậy? Ân Duẫn không khỏi ngẩn người.

Hắn dịu dàng nhìn Vệ Lạc, mỉm cười: "Được, là của nàng."

Vệ Lạc vui mừng khôn xiết, nàng ôm chặt bức tượng không nói lời nào chạy ra khỏi viện. Ân Duẫn nhìn theo bóng dáng vui sướng của nàng, khẽ mỉm cười, vẻ mặt cũng tràn đầy vui mừng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 264: Hẹn hò

Vệ Lạc quay về phòng, cẩn thận đặt bức tượng lên đầu giường. Nàng chăm chú nhìn nó, vui mừng nghĩ: Đây là ta sao, thật là đẹp.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi đắc ý.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một thị tỳ cất giọng nhỏ nhẹ: "Phu nhân, công tử cho gọi."

Vệ Lạc cứng người. Nụ cười trên mặt nàng, sự đắc ý cũng thế, đều dần tan biến.

Một lúc lâu sau, nàng mới đứng dậy.

Giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt, rũ mắt, ngẩn ngơ hồi lâu.

Thị tỳ ngoài cửa đợi mãi không thấy nàng trả lời, liền đẩy cửa ra, nhìn vào.

Thấy Vệ Lạc vẫn còn đó, nàng lại lên tiếng: "Phu nhân, công tử cho gọi."

Vệ Lạc gật đầu, cũng không quay lại, thấp giọng nói: "Ta biết rồi, lui ra đi."

"Vâng."

Thị tỳ lui ra, Vệ Lạc vẫn đứng đó, không nhúc nhích. Trong đầu nàng rối như tơ vò.

Một lúc sau, bên ngoài lại truyền đến giọng của một kiếm khách: "Phu nhân, công tử cho gọi."

Nghe tiếng nói đó, Vệ Lạc nhắm chặt mắt, thở dài: Đúng rồi, với tính cách của hắn, sẽ không để ta trốn tránh. Ta ở đây lưỡng lự, không dám ra ngoài thì sao chứ, hắn đã quyết tâm muốn gặp ta, ta có thể trốn đi đâu?

Nghĩ đến đây, Vệ Lạc xoay người đi ra cửa.

Phòng của công tử Kính Lăng ở ngay bên cạnh, chỉ vài chục bước chân.

Vệ Lạc bước ra hiên, bỗng nhiên cảm thấy hai chân như đeo chì, nặng trĩu.

Nàng hít một hơi thật sâu, mở to mắt bước về phía trước.

Chẳng mấy chốc, nàng đã đến trước cửa phòng của hắn.

Lại hít một hơi, Vệ Lạc mới bước vào.

Trong thư phòng, công tử Kính Lăng đang ngồi trên sập, trước mặt hắn có một lão giả đang pha chế một loại chất lỏng thực vật trong chiếc bát đào.

Ồ, đó là dung dịch dịch dung.

Vệ Lạc ngạc nhiên nhìn lão giả cẩn thận dùng vải thấm một ít chất lỏng, thoa lên mặt công tử Kính Lăng.

Người này đang dịch dung cho hắn.

Vệ Lạc không ngờ mình lại chứng kiến cảnh này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Công tử Kính Lăng nghe thấy tiếng thở của nàng, khẽ nhếch môi, nói: "Tiểu nhi đến rồi? Ở đây có đồ, nàng cũng dịch dung đi, cùng ta vào Dĩnh thành chơi một chút nhé?"

Hắn nói những lời này trong khi vẫn nhắm mắt, giọng nói và ngữ khí đều rất dịu dàng.

Vệ Lạc mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: "Lúc này vào Dĩnh thành?"

"Phải."

"Nhưng, quân lính đang lùng sục khắp thành!"

Ngôi nhà này tuy xa xôi, nhưng Vệ Lạc vẫn có thể thấy quân lính đang tuần tra gần đó. Nghĩ đến không phải tối nay thì ngày mai họ sẽ tìm đến đây. Nếu quân lính thật sự đến, vẫn có thể trốn vào địa đạo. Nhưng, nếu cứ thế tùy tiện vào Dĩnh thành, dù đã dịch dung cũng không ổn lắm phải không?

Vệ Lạc nghi hoặc nhìn công tử Kính Lăng.

Công tử Kính Lăng vẫn nhắm mắt, nghe thấy sự bất an trong giọng nói của Vệ Lạc, hắn khẽ cười: "Không cần lo lắng."

Hắn chỉ nói bốn chữ, ngữ khí thập phần chắc chắn, biểu tình thong dong cực kỳ.

Bất giác, Vệ Lạc gật đầu. Nàng đến bên cạnh lão giả, lấy dụng cụ dịch dung trong mấy chiếc bát đào, sai một thị nữ mang gương đồng lại, rồi bắt đầu trang điểm.

Vừa mới thoa lên mặt, thanh âm trầm ấm của công tử Kính Lăng đã thổi qua bên tai nàng: "Tiểu Nhi, vẫn là nữ trang đi."

Vệ Lạc mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt chạm vào khuôn mặt gầy gò của hắn, nàng khựng lại, không tự chủ được gật đầu, khẽ nói: "Vâng."

Bất kể là ai, bất kể khi nào, một khi công tử Kính Lăng đã mở miệng, hầu như không ai có thể từ chối. Từ trước đến nay, Vệ Lạc muốn từ chối hắn, đều phải cố gắng lắm mới có đủ dũng khí. Lần này, hắn chỉ mở miệng rủ rê vào Dĩnh thành một chuyến, Vệ Lạc đã theo thói quen đồng ý.

Nàng soi gương, cẩn thận hóa trang.

Chẳng mấy chốc, trong gương hiện ra một thiếu nữ tú lệ.

Tuy nhiên, đôi mắt mặc ngọc vẫn quá nổi bật. Vệ Lạc nhíu mày, tự mình pha trộn ba loại chất dịch dung, chấm lên mắt, trong nháy mắt, đôi mắt hạnh tròn xoe của nàng đã biến thành đôi mắt phượng xếch.

Hình dạng mắt thay đổi, cả khuôn mặt cũng khác đi nhiều.

Khi Vệ Lạc trang điểm xong, công tử Kính Lăng cũng đứng dậy.

Hiện tại hắn là một công tử có nước da hơi trắng, trông có vẻ tao nhã. Dung mạo lúc này chỉ có thể miễn cưỡng coi là tuấn tú.

Tuy nhiên, khi hắn quay đầu nhìn Vệ Lạc, ánh mắt và uy nghiêm ẩn giấu vẫn khiến Vệ Lạc thầm nghĩ: Thuật dịch dung muốn biến một người thành người khác hoàn toàn, thật sự không dễ dàng.

Trong lúc nàng suy nghĩ, công tử Kính Lăng đã đến bên cạnh, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vệ Lạc.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Hai tay chạm nhau, Vệ Lạc run lên.

Nàng vừa run, hắn liền nắm chặt hơn, bước nhanh ra cửa.

Chẳng mấy chốc, hai người đã ra khỏi nhà. Công tử Kính Lăng dìu Vệ Lạc lên xe ngựa.

Ngồi trên xe ngựa, cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ, Vệ Lạc không khỏi cúi đầu, có chút hối hận đã đi cùng hắn.

Xe ngựa chuyển bánh.

Công tử Kính Lăng rất yên lặng.

Hắn chỉ nắm tay nàng, nhắm mắt không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Dần dần, sự bất an của Vệ Lạc tan biến.

Nàng lén nhìn công tử Kính Lăng, thấy hắn không để ý đến mình, liền quay đầu nhìn ra ngoài.

Vừa nhìn, nàng liền phát hiện, người đánh xe cùng hai kiếm khách đi theo phía sau, đều là tông sư!

Xe ngựa đi vòng quanh trên quan đạo, chưa đến nửa canh giờ đã vào Dĩnh thành.

Lúc này Vệ Lạc mới biết, nơi mọi người ở gần Dĩnh thành đến vậy. Đúng rồi, bên ngoài ngôi nhà là rừng núi rậm rạp, còn có núi non chắn lối, nên khi đứng trên mái hiên, nàng không thể nhìn ra xung quanh là nơi nào.

Ở cổng thành, có hai hàng binh sĩ mặc áo giáp dày đặc. Vệ Lạc chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra tất cả bọn họ đều là kiếm sư.

Hơn ba mươi kiếm sư canh giữ một cổng thành. Xem ra, người Sở kiểm soát rất nghiêm ngặt.

Tuy nhiên, những kiếm sư này không thể phát hiện ra hơi thở của tông sư.

Khi xe ngựa đi qua, họ vén màn xe lên, nhìn chằm chằm vào Vệ Lạc và công tử Kính Lăng đang nhắm mắt trầm tư.

Dưới ánh mắt của họ, Vệ Lạc cúi đầu ngoan ngoãn dựa vào bên người công tử Kính Lăng. Nàng như một phụ nhân bình thường, có vẻ dịu dàng, e thẹn, lại có chút tò mò.

Năm kiếm sư đánh giá hai người xong, mới cho đi.

Xe ngựa vừa vào thành, Vệ Lạc liền thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Chúng ta đã dịch dung, những người này không thể nhận ra. Nếu vậy, chúng ta chẳng phải có thể thoát thân bất cứ lúc nào sao?

Nàng vừa nghĩ đến đây, liền lắc đầu, cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy.

Sự việc quả thật không đơn giản như vậy. Bởi vì sự phòng bị ở đây chỉ là hình thức. Trọng tâm phòng ngự của quân Sở là ở cửa ra vào Dĩnh thành, và các trạm kiểm soát trên đường xung quanh. Không ai ngờ rằng, công tử Kính Lăng vào lúc nguy cấp không những không vội vàng chạy trốn, mà còn cả gan tiến vào thành.

Xe ngựa vừa vào thành, liền dừng lại. Công tử Kính Lăng mở mắt ra, khẽ khom người, đưa tay nâng bả vai Vệ Lạc, hơi thở ấm áp phả vào gáy nàng. Vệ Lạc cụp mắt nín thở, hắn thấp giọng nói: "Đi thôi."

Hắn nắm tay nàng, nhảy xuống xe ngựa.

Bên trong Dĩnh thành rất náo nhiệt, người người đông đúc. Tay Vệ Lạc bị hắn nắm chặt, bất kể dòng người chen lấn thế nào, thân hình cao lớn của hắn chắn phía trước, Vệ Lạc có thể dễ dàng đi qua.

Hắn đi rất chậm, ánh mắt đánh giá khắp nơi, như thể đang dạo phố.

Dòng người quá đông, Vệ Lạc luôn bị đẩy vào người hắn.

Lần thứ ba nàng bị đẩy vào lòng hắn, công tử Kính Lăng đưa tay ôm eo nàng.

Vệ Lạc lập tức cứng người.

Nàng cúi đầu mím môi, vươn tay định kéo tay hắn ra.

Đúng lúc này, thanh âm trầm thấp của công tử Kính Lăng vang lên trên đỉnh đầu nàng: "Tiểu Nhi."

Vệ Lạc giật mình, ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Công tử Kính Lăng nhìn sâu vào mắt nàng, nhìn chăm chú, sau đó chậm rãi buông eo nàng ra, tiếp tục nắm tay nàng như lúc nãy.

Vệ Lạc ngẩn ngơ, mãi đến khi bị hắn kéo đi một đoạn xa, nàng mới hoàn hồn: Với tính cách của hắn, hôm nay sao lại dễ dàng nhường nhịn như vậy?

Hai người yên lặng bước đi.

Xung quanh họ có rất nhiều thiếu niên nam nữ qua lại. Bây giờ là mùa xuân, trăm hoa đua nở. Người Sở lãng mạn, tự động kéo dài mùa du xuân vô tận. Cho đến lúc này, khắp nơi vẫn còn những cặp đôi đi dạo.

Khắp nơi đều là tiếng cười nói, khắp nơi đều là người người chen chúc. Những nữ tử Sở phóng khoáng, áo rộng mở để lộ đôi gò bồng đào trắng nõn, vẽ những bông hoa đỏ rực bằng chu sa, có người còn vẽ cả mặt vu sư lên đó.

Nước Sở là một quốc gia coi trọng địa vị của vu sư.

Công tử Kính Lăng đi rất chậm, nắm chặt tay Vệ Lạc chăm chú quan sát xung quanh.

Vệ Lạc hơi nghiêng đầu, cố ý nhìn sang hướng khác.

Nhiệt độ cơ thể, nhịp tim mạch đập của hai người thông qua bàn tay đan xen, từng chút từng chút thấm vào lồng ngực đối phương.

Không biết đã qua bao lâu, thanh âm trầm thấp của công tử Kính Lăng lại nhẹ nhàng truyền đến: "Tiểu Nhi?"

Vệ Lạc chậm rãi quay đầu nhìn hắn.

Hắn không quay lại, chỉ khẽ nói: "Lại một năm nữa... Đào hoa rơi đầy đất..."

Giọng hắn rất nhỏ, ẩn chứa một nỗi mơ hồ, một nỗi buồn man mác.

Dường như, thật sự rất buồn.

Vệ Lạc ngẩn người.

Nàng mở to hai mắt, quay đầu đi, để gió xuân thổi bay đi ánh nước trong mắt nàng.

Tay hắn vẫn nắm chặt tay nàng, hơi ấm của hắn vẫn truyền qua lòng bàn tay nàng.

Xung quanh vẫn là tiếng cười nói vui vẻ, nơi nơi đều là người vội vã cười đùa.

Đột nhiên Vệ Lạc hiểu ra. Hắn nắm tay nàng, đưa nàng vào Dĩnh thành, dường như thật sự chỉ là để dạo chơi. Đây là mùa xuân, một mùa xuân tươi đẹp biết bao. Đã từng có một lần, nàng và hắn cùng nhau đi dạo trong dịp Tết năm nào, lần đó còn gặp thích khách. Còn có, còn có lần đó, khi họ triền miên bên nhau, đó là lúc hoa đào nở rộ, cảnh xuân rực rỡ nhất...

Vệ Lạc nuốt khan, vội vàng chớp mắt.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro