Chương 267: Đối đầu kinh thi ở Sở tiệc + Chương 268: Kính Lăng bị cầu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 267: Đối đầu kinh thi ở Sở tiệc

Đi theo dòng người chen chúc một lúc, Vệ Lạc vẫn luôn quan sát xung quanh, đột nhiên nghe thấy Ân Duẫn gọi: "Vệ Lạc?"

Vệ Lạc quay đầu nhìn hắn.

Ân Duẫn nhíu mày nhìn chằm chằm về phía trước. Vệ Lạc cũng nhìn theo, nhưng chỉ thấy người người đông đúc, không có gì khác thường.

Nàng còn đang khó hiểu, Ân Duẫn vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, nói: "Ta có việc gấp phải đi."

Vệ Lạc gật đầu, vội nói: "Được."

Vừa dứt lời, Ân Duẫn đã chạy đi, nhanh chóng biến mất trong đám đông.

Vệ Lạc nhìn theo bóng dáng hắn khuất xa, rồi chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía đoàn xe của người Tấn ở giữa đường phố.

Người Sở tính tình phóng khoáng, con gái Sở càng không ngoại lệ. Có lẽ vì công tử Kính Lăng quá tuấn tú, có lẽ vì người Sở vẫn còn đang đón Tết Du Xuân. Chỉ trong chốc lát, thiếu niên thiếu nữ đã chiếm hơn nửa đường phố, đặc biệt là chúng thiếu nữ, tụ thành từng nhóm, hàng chục hàng trăm người, chỉ trỏ về phía công tử Kính Lăng tuấn tú trong xe ngựa.

Chúng nàng cười đùa vang dội, cả con đường đều bị át đi bởi thanh âm bén nhọn của chúng thiếu nữ: "Hi! Hoa đẹp gặp lang quân tốt!"

"Như dương cao ngất ngưỡng? Ta yêu mất rồi."

"Oai phong hơn hẳn nam nhi nước Sở."

"Quân thật đẹp, lòng ta đã duyệt."

Một tiếng lại một tiếng thét chói tai, hoan hô phá tan không trung, thanh âm ríu rít của chúng thiếu nữ át đi mọi tiếng ồn ào khác. Công tử Kính Lăng chỉ có thể bất động ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, mặc cho chúng thiếu nữ Sở bình phẩm.

Dòng người quá đông, Vệ Lạc bị họ đẩy lùi về phía sau nhiều lần. Nàng mỉm cười nhìn công tử Kính Lăng trong xe ngựa, thấy lông mày hắn càng lúc càng nhíu chặt lại, không khỏi vui vẻ: Xem ra hắn có chút khó ở.

Nghĩ đến đây, nàng vừa thấy có điểm buồn cười, lại vừa thấy có chút thẫn thờ.

Vệ Lạc xem náo nhiệt một hồi, rồi quay đầu trở về chỗ ở.

Vừa về đến sân viện, một kiếm khách đã tiến về phía nàng.

Kiếm khách bước nhanh đến trước mặt Vệ Lạc, chắp tay nói: "Phu nhân, chủ thượng có lời."

"Nói."

"Chủ thượng nói, phu nhân hãy cải trang thành thiếu niên, không cần che giấu quá mức, mau chóng đến bên cạnh ngài ấy cùng tham dự yến tiệc tối nay."

Vệ Lạc ngẩn ra. Nàng mở to mắt, kinh ngạc hỏi: "hắn, hắn kêu ta cũng tham dự yến tiệc?"

Người Sở không phải đang tìm mình khắp nơi, muốn giết mình sao? Sao hắn còn muốn mình tham dự yến tiệc? Nếu bị nhận ra, chẳng phải hắn sẽ rất khó xử sao?

Đối mặt với nghi vấn của Vệ Lạc, kiếm khách gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy."

Vệ Lạc vẫn còn kinh ngạc. Nhưng từ trước đến nay nàng luôn tin tưởng vào tài trí của công tử Kính Lăng, không nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Được."

Kiếm khách nhận được câu trả lời, chắp tay cúi đầu lui xuống, đứng hầu bên cạnh.

Vệ Lạc xoay người trở về phòng.

Dưới sự hầu hạ của thị tỳ, nàng tắm rửa sạch sẽ, sau một hồi do dự, nàng mặc vào một bộ thường phục màu trắng. Thời đại này, màu trắng không giống như đời sau là màu sắc của thường dân, mà nó đại diện cho sự trang trọng, thanh nhã, quý phái.

Vệ Lạc soi gương bắt đầu trang điểm.

Lần này nàng trang điểm rất đơn giản, chỉ chỉnh sửa lông mày và khuôn mặt theo hướng nam tính một chút, vì bộ thường phục nàng đang mặc cũng là kiểu dáng nam trang.

Chẳng mấy chốc, trong gương đồng hiện ra một thiếu niên lang linh tú, thanh nhã. Đôi mắt mặc ngọc sáng long lanh, làn da trắng hồng mịn màng, nhưng đôi lông mày được vẽ hơi đậm vẫn toát lên vẻ cương nghị nam tính.

Vệ Lạc nhìn người trong gương không khỏi ngẩn ngơ, nàng nhớ ở Tân Điền nàng cũng từng trang điểm như vậy, còn dùng bộ dạng này đi cùng sứ giả của Tề và Tần.

Thời gian đã qua hai năm, hiện tại vóc dáng nàng đã cao hơn, khuôn mặt đẹp hơn trước, việc giả nam trang cũng khó khăn hơn. Như hiện tại, dù có trang điểm thế nào cũng không thể che giấu được ánh mắt cùng vẻ mặt, một vẻ đẹp tươi tắn như hoa mới nở.

Vệ Lạc đi ra, kiếm khách vẫn đang đợi nàng.

Vệ Lạc lên xe ngựa, hắn ta thúc ngựa đưa Vệ Lạc vào Dĩnh thành.

Bởi vì công tử Kính Lăng đã công khai thân phận, việc truy bắt của quân Sở không chỉ trở nên vô nghĩa mà còn là một trò hề. Cho nên tất cả các trạm kiểm soát đều đã được dỡ bỏ, xe ngựa của Vệ Lạc thoải mái tiến vào bên trong thành.

Bách tính trong thành lúc này không còn tụ tập xem náo nhiệt nữa, xe ngựa của Vệ Lạc đi một đường thông suốt. Chưa đầy một canh giờ, nàng đã được kiếm khách đưa đến dịch quán. Sau đó nàng gặp công tử Kính Lăng đang trò chuyện với chấp chính tể tướng nước Sở, còn chưa đi dự tiệc.

Vệ Lạc nhẹ nhàng chạy đến phía sau hắn. Dù sao nàng cũng là chính thê của công tử Kính Lăng, là chủ mẫu của các thực khách của hắn, nên khi Vệ Lạc đến gần, các thực khách tự nhiên nhường chỗ ngồi bên cạnh công tử Kính Lăng cho nàng.

Vệ Lạc bước qua, từ từ ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, chấp chính tể tướng đã nhìn chằm chằm vào nàng.

Vệ Lạc rõ ràng nhìn thấy trong mắt ông ta lóe lên một tia phẫn nộ.

Với sự thông minh và từng trải của tể tướng, ông ta chắc chắn đã từ thái độ của các thực khách và ngoại hình của Vệ Lạc mà đoán ra được, mỹ thiếu niên trước mắt này, chính là người phụ nhân của công tử Kính Lăng!

Ông ta tức giận, Vệ Lạc hoàn toàn có thể hiểu được. Dù sao nàng là cái gai trong mắt người Sở! Công tử Kính Lăng tự mình gây rối ở Sở, rồi lại lấy danh nghĩa sứ giả đường hoàng xuất hiện ở Dĩnh, khiến họ không thể không tiếp đón long trọng cũng đã đành. Nhưng Vệ Lạc với thân phận như vậy, lại dám công khai xuất hiện, ông ta tất nhiên không vui.

Tuy nhiên, tể tướng là người thâm sâu, cơn tức giận của ông ta chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng trở lại vẻ trầm tư.

Trò chuyện một hồi, ông ta đứng dậy vái chào công tử Kính Lăng, cười nói: "Mặt trời đã ngả về tây, sao mới mọc, đúng là lúc hoa yến, công tử, xin mời!"

Công tử Kính Lăng đứng dậy đáp lễ, cười nói: "Xin mời."

Hai người cùng bước ra ngoài, lên xe ngựa.

Lần này điểm đến là cung điện của Sở vương. Để tiếp đãi công tử Kính Lăng, người Sở đã mở tiệc tại đó.

*****

Cung điện Sở vương.

Đây là lần đầu tiên Vệ Lạc đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn, liền bị cung điện chính chín tầng của Sở vương xây dựng ngay trên đỉnh núi, theo địa hình mà xây tầng tầng lớp lớp như vòng xuyến làm cho kinh ngạc.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Cung điện này giống hệt với cung điện của Việt hầu. Quả nhiên người Việt chịu ảnh hưởng sâu sắc từ người Sở.

Khác với cung điện của Việt hầu, cung điện Sở vương không chỉ có thêm hai tầng, mà mỗi tầng còn có chín lầu các bằng gỗ.

Thời điểm này đúng lúc hoàng hôn buông xuống, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào những lầu các đẹp đẽ trên tầng thứ chín của cung điện Sở vương, trong khoảnh khắc, những lầu các giao nhau trở nên vàng rực, cùng với lan can bằng ngọc trắng phía trước, những bậc thang bằng đá cẩm thạch dẫn lên chín tầng, tất cả phản chiếu lẫn nhau, lấp lánh, rực rỡ như cung điện trên mây, vô cùng chói lọi và tráng lệ.

Loại tráng lệ này, nước Tấn không có.

Tể tướng nhìn thấy vẻ mê mẩn của đoàn người Tấn, mỉm cười, chỉ vào tầng thứ chín nói: "Những lầu các này cao vút tận trời, là do Sở Tương vương năm xưa nằm mơ thấy thần nữ mà xây dựng."

Tương vương mơ thấy thần nữ?

Vệ Lạc đã từng nghe câu chuyện này, nói rằng có một thần nữ trên trời mỗi đêm đều xuống gặp gỡ và ân ái với Tương vương của nước Sở. Thần nữ có lòng, Tương vương có mộng, câu chuyện trong mắt những người đa tình trên thế gian là một truyền thuyết tuyệt đẹp. Không ngờ người Sở lại coi đó là chuyện thật, Tương vương thậm chí còn xây dựng một tầng lầu các cực kỳ tráng lệ cũng vì điều đó.

Lúc này, xe ngựa của mọi người đã đến dưới chân cung điện chín tầng của Sở vương.

Tể tướng dẫn công tử Kính Lăng, từng bước một leo lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch.

Mỗi tầng ở đây có khoảng 21 bậc thang, chín tầng, tức là gần 200 bậc. Khoảng cách này không hề ngắn.

Bậc thang rất rộng, đủ cho bảy người đi song song, mỗi tầng đều có một binh sĩ mặc áo giáp đầy đủ đứng canh.

Lần này công tử Kính Lăng mang đến cung Sở không quá 30 người, trừ mười hiền sĩ, còn lại đều là cao thủ. Cho nên việc leo lên những bậc thang này không hề khó khăn.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã lên đến tầng thứ sáu.

Lúc này, trên tầng chín xuất hiện một thiếu niên đội vương miện, phía sau thiếu niên còn có bảy tám quý tộc.

Thiếu niên này, có lẽ là tân Sở vương.

Công tử Kính Lăng thấy thiếu niên bước ra, lập tức dừng bước. Hắn tiến lên một bước, đứng ở vị trí trung tâm, đưa hai tay ra phía trước, cúi đầu, khoanh tay trước ngực, cao giọng nói: "Thái tử Kính Lăng nước Tấn, xin ra mắt Sở vương."

Sở vương thấy vậy cũng cúi đầu, vái chào thật sâu đáp lễ, nói: "Thái tử đa lễ. Xin mời!"

Đây là nghi thức chào hỏi, sau khi gặp mặt, mọi người lại tiếp tục leo lên.

Chẳng mấy chốc, công tử Kính Lăng đã lên đến tầng thứ chín.

Vệ Lạc ngẩng đầu lên, thấy lầu các được xây dựng bằng gỗ, mỗi tầng đều có hai tầng lầu, tổng cộng chín tòa. Mỗi tòa đều có một sân nhỏ riêng.

Từ cầu thang đi lên, sau một lan can bằng ngọc lớn là một quảng trường. Quảng trường này rộng khoảng bằng một sân bóng. Toàn bộ được lát đá cẩm thạch, mặt đất rất trơn, trong quảng trường đã bày sẵn rất nhiều sập, có hơn trăm quý tộc Sở đang ngồi.

Chỉ có hơn trăm quý tộc Sở, trông có vẻ hơi vắng vẻ. Chẳng lẽ đây là một hình thức phản đối hành động của công tử Kính Lăng?

Trong lúc Vệ Lạc đang suy nghĩ, tiếng chuông vang lên, một đội nhạc sư ôm đàn sắt cùng các nhạc cụ khác đi vào.

Chúng nhạc sư tản ra ngồi hai bên quảng trường. Khi đoàn người của công tử Kính Lăng vào chỗ, tiếng chuông nhạc dừng lại một chốc, sau đó lại tấu lên.

Tiếng nhạc vang lên lúc này Vệ Lạc biết, đó là khúc nhạc dùng trong lễ nghi ngoại giao, là cách chủ nhân uyển chuyển bày tỏ tâm ý của mình với khách.

Tiếng nhạc trầm bổng du dương, một nhạc sư đứng dậy hát theo điệu nhạc.

Tiếng hát vừa cất, môi mỏng công tử Kính Lăng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhạt.

Vệ Lạc lắng nghe, chợt nhận ra người Sở đang diễn tấu 《Phòng hữu thước sào》!

"Phòng có thước sào, cung có chỉ điều. Ai chu dư mỹ? Tâm nào đau đau.

Trung đường có bích, cung có chỉ trích. Ai chu dư mỹ? Tâm nào thích thích.

Hỉ thước đáp oa ở đê, tử vân anh thảo trường ruộng dốc. Ai sẽ lừa bịp ta ái? Lo lắng sợ hãi tàng trong lòng.

Mái ngói phô ở trong đình lộ, thụ thảo tài nhập khâu thượng thổ. Ai sẽ lừa bịp ta ái? Lo lắng sợ hãi trong lòng khổ."

Bài 《Phòng hữu thước sào》 này, chẳng qua là âm nhạc của nước Trần nhỏ bé, vậy mà nước Sở lại diễn tấu trong yến tiệc chào đón thái tử nước Tấn!

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vệ Lạc đầu tiên là ngẩn người, đầu vừa nhấc liền thấy những người Sở xung quanh đều cố ý hay vô tình nhìn chằm chằm công tử Kính Lăng, trong ánh mắt ẩn chứa một sự chỉ trích nghiêm khắc.

Đúng vậy, bài thơ này cũng là một ẩn dụ. Chim khách làm tổ trên cây, không thể làm tổ trên đê; cây tử vân anh là loài thực vật ưa ẩm, không thể mọc trên sườn núi cao; đường trong đình làm bằng đất, gạch, không phải ngói; cây cỏ mọc ở ven nước, không thể mọc trên sườn núi. Những hiện tượng tự nhiên này vốn là lẽ thường, nhưng tình hình hiện tại là, những điều không thể đã xảy ra. Tuy nhiên, quy luật tự nhiên không thể bị phá vỡ, tổ chim khách trên đê, cây tử vân anh trên sườn núi, đều không thể tồn tại lâu dài.

Bọn họ muốn nói với công tử Kính Lăng rằng, những điều không phù hợp khi đặt cạnh nhau sẽ biến thành nguy cơ. Bất kể là hành động âm thầm vào Dĩnh thành của công tử Kính Lăng, hay việc hắn cứu phụ nhân mà người Sở căm ghét, đều là không phù hợp, đều không thể tồn tại lâu dài, sẽ biến thành nguy cơ!

Những người Sở này, thật sự rất trực tiếp, cũng thật sự rất kiêu ngạo.

Thái tử của một quốc gia đến thăm, yến tiệc còn chưa bắt đầu, tiếng nhạc đã là một lời cảnh cáo và đe dọa nghiêm trọng như vậy!

《Phòng hữu thước sào》 chỉ có vài câu, chúng nhạc sư lặp đi lặp lại, cũng chỉ diễn tấu chưa đầy một khắc.

Nhạc vừa dứt, nhóm nhạc sư liền đứng dậy cúi đầu hành lễ với công tử Kính Lăng.

Công tử Kính Lăng khẽ mỉm cười. Thông thường hắn sẽ khen ngợi nhạc sư vài câu, nhưng trong trường hợp này, những lời khách sáo đó không cần thiết.

Công tử Kính Lăng dựa lưng ra sau, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười nhạt không rõ ràng, giữa lông mày không nhìn ra chút tức giận nào.

Dưới ánh mắt chăm chú của hàng trăm người Sở, hắn vẫy tay về phía nhạc trưởng.

Nhạc trưởng chậm rãi tiến lại gần, cúi người trước mặt hắn.

Công tử Kính Lăng khẽ nói một câu, nhạc trưởng kia gật đầu, lùi lại hai bước. Khi hắn ta vừa trở lại đội ngũ, tiếng nhạc lại nổi lên.

Tiếng nhạc lần này vừa cất lên đã mang theo hai phần bi phẫn, hai phần nặng nề áp lực.

Giữa áp lực ấy, nhạc sư vừa rồi cất giọng khàn khàn hát lên:

"Ai gọi tước vô giác? Dùng cái gì xuyên ta phòng? Ai gọi nữ vô gia? Dùng cái gì tốc ta ngục? Tuy tốc ta ngục, thất gia không đủ!

Ai gọi chuột vô nha? Dùng cái gì xuyên ta dung? Ai gọi nữ vô gia? Dùng cái gì tốc ta tụng? Tuy tốc ta tụng, cũng không nữ từ!

"Trên đường sương sớm ướt dầm dề, chẳng lẽ không nghĩ sớm bỏ chạy đi? Chỉ sợ lộ nùng khó đi lộ.

Ai nói chim sẻ không có miệng? Như thế nào mổ xuyên ta phòng ốc? Ai nói ngươi chưa cưới vợ? Vì sao hại ta ngồi xổm ngục giam? Cho dù làm ta ngồi xổm ngục giam, ngươi cũng mơ tưởng đem ta cưới!

Ai nói lão thử không hàm răng? Như thế nào đả thông ta vách tường? Ai nói ngươi chưa cưới vợ? Vì sao hại ta bị kiện? Cho dù làm ta bị kiện, ta cũng kiên quyết không gả ngươi!"

Tiếng nhạc bi phẫn, khẳng khái mà lại ẩn chứa những đợt trào dâng bất khuất. Vệ Lạc nhận ra ngay đây là khúc quốc phong "Triệu Nam Hành Lộ".

Khúc nhạc là lời ai oán của một nữ tử yếu đuối bị hủy hoại bởi một nam nhân cường thế. Hắn ta không chỉ khi dễ nàng, mà còn hãm hại, dùng mọi thủ đoạn để làm nhục ép nàng khuất phục.

Thế nhưng, nữ tử yếu đuối ấy lại không hề khuất phục, vẫn ngạo cốt tranh đấu, ngạnh cổ đối mặt với đủ loại thủ đoạn cùng lăng nhục của tên ác nam cường thế!

Khi tiếng hát vang lên, người Sở nhìn nhau càng nghe càng buồn bực, nhưng trong trường hợp ngoại giao như thế này, họ không chỉ phải cung kính nghe hết mà còn phải giữ im lặng.

Trong không khí im lặng, người Sở hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của công tử Kính Lăng: Hắn đang nói với họ rằng nước Sở ỷ thế lớn, khi dễ lăng nhục một nữ tử yếu đuối. Vì nàng phản kháng, họ càng dùng nhiều thủ đoạn hãm hại, âm mưu uy hiếp bằng mọi cách. Nhưng nàng sẽ không khuất phục!

Hắn đây cũng là phản phúng ư? Hắn dùng bài thơ này để mỉa mai sự hoang đường và ỷ thế hiếp người của người Sở đối với Vệ Lạc. Hắn cũng muốn nói với người Sở rằng: "Ngươi có chiêu gì, cứ việc tung ra! Bất kể là nàng hay là ta, đều sẽ không khuất phục!"

Đây không chỉ là phản phúng, mà còn là sự chỉ trích, một lời thóa mạ thẳng thừng!

Trong một góc khuất, sử quan của nước Sở đang cặm cụi ghi chép lại sự việc. Hắn ta ghi lại tình hình hiện tại, ghi lại những khúc nhạc mà hai bên yêu cầu ngâm tụng.

Bản nhạc Tấn thái tử vừa yêu cầu tấu trong yến tiệc, nhất định sẽ được ghi chép cẩn thận trong sử sách, để hậu thế rõ ràng mọi chuyện.

Quần thần Sở đưa mắt nhìn nhau, vị chấp chính cùng các công tử đều chau mày. Khúc "Triệu Nam" mà công tử Kính Lăng chọn lựa mang lời lẽ thóa mạ, chỉ trích nặng nề. Một khi truyền ra ngoài, ắt sẽ bất lợi cho uy danh của Sở vương thất.

Lúc này đây, những người Sở vốn bộc trực phóng khoáng bỗng dấy lên nỗi hối hận. Dù thế nào, Tấn thái tử vừa đến dự tiệc, họ đã dùng khúc "Phòng Hữu Thước Sào" để cảnh cáo, quả là thất lễ. Nay hắn đáp trả bằng khúc "Triệu Nam", lời lẽ lại càng sâu cay, chính xác. Chẳng mấy chốc, thiên hạ lại được dịp gièm pha chúng Sở.

Điều khiến người Sở hối hận nhất, chính là mọi chuyện xảy ra trong yến tiệc đều sẽ được ghi vào sử sách, không thể nào tránh khỏi.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 268: Kính Lăng bị cầu hôn

Đối mặt với sự tức giận của người Sở, công tử Kính Lăng vẫn giữ thái độ bình thản. Từ trước tới này người Sở vốn hành động bốc đồng, nay lại thấy tiểu nhi ở bên cạnh công tử Kính Lăng, trong lòng tức giận nên đã khinh suất uy hiếp ngay trong trường hợp trọng đại này. Kết quả, chỉ với một nước cờ của Kính Lăng, bọn họ đã rơi vào thế bị động.

Giữa không khí trầm mặc, một vị công tử có gương mặt gầy và đen, dáng người cao nhưng miệng nhỏ, trông có vẻ yếu nhược vỗ tay cười nói: "Ngồi trên ban công lồng lộng này, ngắm mặt trời lặn bao la, công tử Kính Lăng thấy cảnh tượng này thế nào?"

Tiếng cười của hắn ta đột ngột vang lên, trong trẻo cực kỳ.

Công tử Kính Lăng tất nhiên hiểu hắn ta đang cố phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Hắn mỉm cười, nheo mắt nhìn ánh nắng dần chìm vào đường chân trời, thở dài: "Cảnh tuy hoa mỹ, nhưng hoàng hôn buông xuống, làm lòng người thở dài thời gian trôi như nước chảy."

Chấp chính tể tướng cười lớn, ông ta nâng chung rượu hướng về phía công tử Kính Lăng, quơ quơ nói: "Hay cho câu 'thời gian trôi như nước chảy', công tử Kính Lăng tinh thông quân sự, không ham thơ nhạc, vậy mà cũng là người phong nhã."

Công tử Kính Lăng nghe vậy chỉ cười.

Lúc này, vị thiếu niên Sở vương vỗ tay, hắn dùng thanh âm vịt đực của tuổi dậy thì nói: "Thái tử là khách quý, nay đến Sở cung ta, xin mời thưởng thức ca vũ nhạc!"

Dứt lời, hắn ta vỗ tay ba tiếng. Tiếng vỗ tay vừa dứt, một làn hương thơm thoang thoảng ùa vào.

Một đoàn thiếu nữ trong trang phục cung đình bước ra, tay bưng hộp đồ ăn.

Họ tiến đến trước mặt mọi người, dâng lên những món ăn thịt dê, cơm ngô, cơm nếp...

Tiếng ngọc bội leng keng, phấn trang điểm dần đậm nét.

Đoàn kịch ca vũ của Sở cung bắt đầu.

Vệ Lạc nhìn mà ngây người.

Những vũ công này thừa hưởng nét thon thả của thiếu nữ Sở, mỗi người đều có vòng eo nhỏ nhắn. Nhưng đó chưa phải là điều quan trọng nhất.

Chủ yếu là, bên hông các nàng trần trụi, chỉ có trên ngực được bao lấy bởi một tấm vải, ngay giữa bờ mông là cái váy to rộng, thật dài lướt trên mặt đất

Ba mươi thiếu nữ với cái eo trần trụi lộ ra cánh tay cùng cổ, trong lúc nhất thời đúng là thịt sáng loá mắt.

Vòng eo thiếu nữ Sở nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, xương quai xanh thanh tú nổi bật, giữa hai gò má ửng hồng điểm xuyết các hoạ tiết chu sa, trên đó vẽ một khuôn mặt nam nhân già nua, hàm răng nhọn hoắt dày đặc có phần quỷ dị. Hoạ tiết này chính là thầy vu đang thịnh hành ở đất Sở.

Chúng thiếu nữ lắc lư vòng eo thon thả, tiếng nhạc lại nổi lên theo từng nhịp leng keng của những chiếc vòng chân.

Trong tiếng nhạc, một lão giả gầy gò, héo úa, chừng sáu bảy mươi tuổi đứng lên, cất giọng hát khàn đục.

Giọng hát của ông ta khàn khàn đơn điệu, lặp đi lặp lại, kết thúc mỗi câu bằng một âm thanh the thé như tiếng sáo.

Bài hát nghe thật quỷ dị.

Vệ Lạc biết, đây chính là vu phong, một loại âm nhạc tự sáng tạo của người Sở.

Chúng thiếu nữ vặn eo lắc đầu, xoay tròn cánh tay uyển chuyển. Theo từng nhịp nhảy run rẩy, lục lạc đeo trên mắt cá chân các nàng va vào nhau, phát ra những âm thanh thanh thúy.

Phong tục mỗi nơi mỗi khác, người Tấn xưa nay vốn nghiêm cẩn cứng nhắc, thích những điệu múa đoan trang, chính thống, chẳng chút hứng thú nào với kiểu nhảy múa đầy bản năng như thế này. Họ chỉ chăm chú đánh giá vòng eo thon thả, chiếc cổ trắng ngần của chúng Sở nữ, rồi thì thầm những lời phê bình.

Chủ khách công tử Kính Lăng vẫn tỏ ra nhạt nhẽo, tựa lưng vào ghế, mắt khép hờ, dáng vẻ lười biếng.

Người Sở vốn nhiệt tình, dù vị khách trước mặt không phải người họ ưa thích, nhưng thấy khách không hài lòng với màn vũ nhạc do mình dâng lên, họ vẫn cảm thấy buồn bực.

Bỗng nhiên, một tiếng vỗ tay vang lên.

Tiếng vỗ tay vừa dứt, hai tiếng trống dồn dập từ góc phòng vọng lại.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

"Thùng thùng ——" Tiếng trống vang dội khiến người Tấn giật mình, công tử Kính Lăng cũng mở mắt nhìn.

Trong tiếng trống, hai thiếu nữ bước ra. Hai nàng vẫn để lộ eo thon, cổ trắng, da thịt nõn nà, nhưng trên mặt đều đeo khăn che kín. Vầng trán cao, làn da trắng mịn như ngọc, ánh mắt sáng ngời tự tin khiến ai nhìn cũng cảm thấy các nàng bất phàm.

Hai thiếu nữ uốn mình theo tiếng lục lạc, bước những bước nhỏ nhẹ nhàng về phía chỗ ngồi của người Tấn.

Các nàng lúc xa lúc gần, trong màn múa uyển chuyển, từng đợt gió hương thơm thoang thoảng bay về phía công tử Kính Lăng.

Vũ đạo của hai thiếu nữ không có gì đặc biệt.

Nhưng có lẽ vì lớp sa che mặt đầy bí ẩn, có lẽ vì khí chất cao quý khác biệt với các vũ cơ khác, người Tấn rõ ràng trở nên hào hứng hơn.

Sau một hồi múa, trong tiếng đàn dồn dập, hai thiếu nữ đồng thời bước tới nhắm thẳng về phía công tử Kính Lăng.

Các nàng lao đến rất nhanh, rất mạnh mẽ, trong động tác ẩn chứa sát khí. Người Tấn biến sắc, nhưng công tử Kính Lăng vẫn thong thả nâng chung rượu lên nhấp một ngụm, điềm tĩnh lạ thường.

Quả nhiên, khi hai thiếu nữ lướt đến trước mặt hắn cách hai bước chân, làn gió thơm thoảng qua mặt, bước chân các nàng đột ngột dừng lại.

Cả hai cùng dừng lại, cười khanh khách rồi lùi lại một bước, khom người hành lễ với công tử Kính Lăng.

Vừa hành lễ, các nàng vừa cười duyên, đồng thời tháo khăn che mặt.

Khi khăn che mặt được kéo xuống, cả Vệ Lạc lẫn công tử Kính Lăng đều ngẩn người.

Với Vệ Lạc, hai nàng đều là người quen. Nàng quỳ bên phải cười rất ngọt ngào, ba lần cúi đầu chào công tử Kính Lăng, chẳng phải chính là thiếu nữ suýt nữa đi ngoài trước mặt mọi người vì bị Vệ Lạc trêu ghẹo trên đường phố mấy ngày trước sao?

Còn nàng quỳ bên trái, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo toát lên vẻ cao quý, nhàn nhã, chính là vị nữ công tử đã sai thị tỳ tặng Vệ Lạc một giỏ hoa vào ngày đầu tiên của lễ hội du xuân. Khi ấy Vệ Lạc chỉ kịp nhìn nàng ta thoáng qua, không ngờ lại gặp lại ở Sở cung.

À, nữ công tử cũng có nghĩa là công chúa, chẳng lẽ cả hai người này đều là công chúa nước Sở?

Vệ Lạc đang suy nghĩ thì thiếu nữ quỳ bên phải, người có nụ cười ngọt ngào, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn chằm chằm công tử Kính Lăng không rời mắt. Ánh mắt nàng ta nóng bỏng, nụ cười càng thêm ngọt ngào.

Nhìn mãi, nhìn mãi, nàng ta đột nhiên cất tiếng thanh thúy: "Công tử oai phong lẫm liệt như núi cao, rực rỡ như ánh mặt trời, thật là bậc trượng phu hiếm có trên đời. Ta muốn lấy chàng, được không?"

Nàng ta vậy mà cầu hôn công tử Kính Lăng trước mặt mọi người.

Người Tấn sững sờ, không khỏi nhìn nhau.

Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn những người Sở, bỗng nhận ra chấp chính tể tướng và những người khác cũng cau mày như người Tấn. Chẳng lẽ, thiếu nữ này chưa bàn bạc với họ trước sao?

Trong sự trầm tư của mọi người, thiếu nữ cười đến híp cả mắt, nàng ta bò tới trước mặt công tử Kính Lăng, nghiêng đầu, hai tay ôm lấy chân hắn, áp mặt vào đùi hắn, rồi ngước nhìn hắn cười ngọt ngào: "Công tử thật oai phong, thiếp thật lòng thích chàng. Nếu chàng đồng ý, thiếp và tỷ tỷ sẽ cùng lấy chàng, được không?"

Tỷ muội hai người?

Người Tấn đồng loạt nhìn về phía người tỷ tỷ đang quỳ phía sau thiếu nữ. Rõ ràng hai tỷ muội đã bàn bạc trước. Lúc này người tỷ tỷ cũng ngẩng mặt lên, đôi mắt phượng long lanh nhìn công tử Kính Lăng không rời, đôi môi mỏng mím chặt, lộ rõ vẻ căng thẳng.

Trên quảng trường bỗng trở nên im ắng lạ thường.

Người Tấn hay người Sở đều không chớp mắt nhìn công tử Kính Lăng.

Tất cả người Tấn đều đang suy đoán. Hai vị công chúa nước Sở tự mình cầu hôn công tử Kính Lăng không biết có ý gì? Nhìn sắc mặt nhóm người tể tướng, rõ ràng họ cũng bất ngờ, chẳng lẽ đây là hành động tự ý của hai nàng?

Nghĩ đến đây, người Tấn có chút hoang mang, trong lòng không mấy tin tưởng. Người Sở tuy phóng khoáng không câu nệ quy củ, nhưng ở nơi yến tiệc như thế này, nhất cử nhất động của họ hẳn phải có mục đích chứ?

Trong sự im lặng, hai nàng công chúa xinh đẹp nhìn công tử Kính Lăng với ánh mắt mong chờ, hồi hộp đợi câu trả lời. Các nàng rất nghiêm túc, trong mắt không chỉ có sự hồi hộp mà còn cả những ánh nước long lanh.

Công tử Kính Lăng nhìn sâu vào mắt hai nàng, không hiểu sao lại quay đầu nhìn Vệ Lạc. Nhưng hắn chỉ quay được nửa chừng liền quay lại.

Giữa không gian tĩnh lặng, giữa những suy nghĩ riêng của mọi người, công tử Kính Lăng nâng chung rượu lên nhấp một ngụm, trầm giọng nói: "Cảm ơn ý tốt của nữ công tử. Nhưng Kính Lăng đã có chính thê chưa nhập môn, không muốn cưới thêm." Với thân phận của công chúa nước Sở, nếu cưới về khẳng định sẽ làm bình thêm. Thế nên, công tử Kính Lăng dùng từ 'cưới thêm'.

Lời hắn vừa dứt, những tiếng xì xào nổi lên.

Thiếu nữ đang ôm chân hắn nghe vậy vội ngẩng đầu lên, ánh mắt mong chờ nhìn công tử Kính Lăng, vội vàng nói: "Nhưng, nhưng thê tử của chàng, nàng chẳng qua..."

Nàng ta chỉ nói được đến đó, lời còn chưa dứt, công tử Kính Lăng đã lạnh lùng nhìn nàng ta.

Ánh mắt ấy khiến thiếu nữ rùng mình, vội buông tay khỏi chân hắn, lời nói đến nửa chừng cũng bị nuốt vào trong.

Công tử Kính Lăng lạnh lùng nhìn nàng ta, chậm rãi rút chân về, "Nữ công tử xin hãy cẩn thận lời nói, phụ nhân ta cao quý, không phải là người các ngươi có thể tùy tiện bàn luận. Chuyện hôn nhân, đừng nhắc lại nữa!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro