Chương 271: Xin lỗi + Chương 272: Nhập chướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 271: Xin lỗi

Vệ Lạc ngồi quỳ phía sau công tử Kính Lăng, trên mặt nàng nở nụ cười nhạt, nét mặt tuấn tú toát lên vẻ thanh tao nho nhã. Nàng ngồi thẳng lưng, bộ bạch y nổi bật giữa mọi người.

Mọi người nhìn nàng với sắc mặt khác nhau, trong một lúc không ai nói gì. Lục công chúa thì nhìn công tử Kính Lăng và Vệ Lạc với vẻ mặt phức tạp, rồi cùng muội muội hành lễ cáo lui.

Người Sở đã biết Vệ Lạc võ nghệ cao cường, nhưng họ không ngờ lại cao cường đến vậy! Chuẩn tông sư như Cộng thúc, dưới tay nàng chỉ vài chiêu đã bại! Ngay cả thuật thích khách cũng không có tác dụng với nàng!

Đây, rõ ràng là võ công cấp bậc tông sư!

Sao có thể?

Nàng còn trẻ, không hiểu làm sao lại đạt đến trình độ này! Nàng có lẽ là tông sư trẻ nhất thiên hạ.

Cao thủ cấp tông sư ở một quốc gia như Sở, miễn cưỡng cũng chỉ có mười mấy hai mươi người. Đó là vì Sở là một siêu cường quốc. Còn những nước trung đẳng như Việt, Ngô, số lượng tông sư chỉ khoảng sáu bảy người.

Vậy mà phụ nhân trước mắt này đã là tông sư!

Trong không khí trầm tư, sắc mặt những người Sở thay đổi liên tục.

Vệ Lạc mỉm cười, rũ mắt ngồi im.

Áo bào bạch y của nàng lúc này như một đóa sen nở rộ, thanh khiết mà ung dung.

Công tử Kính Lăng nghiêng đầu, liếc nhìn Vệ Lạc.

Giọng nói uy nghiêm của Sở vương vang lên: "Có rượu có thịt, mỹ nhân trước mắt, chư vị sao lại im lặng? Cứ uống đi!"

Theo Sở vương nâng lên chung rượu, chúng quý tộc cũng lần lượt nâng chung trên bàn, ngửa đầu uống cạn.

Uống xong, Sở vương vỗ tay!

"Ba" một tiếng vỗ tay thanh thúy, một làn hương thơm phiêu đãng bay tới, trong nháy mắt, hơn mười thiếu nữ mỹ lệ nối đuôi nhau bước vào, xuất hiện giữa quảng trường.

Vệ Lạc biết, những thiếu nữ này đều là xử nữ, họ là để chúng quý tộc thưởng thức trong buổi tiệc. Sự xuất hiện của họ cho thấy bữa tiệc đã dần đến hồi kết. Mọi người đều ôm mỹ nhân uống đến say mèm.

Vệ Lạc cúi đầu rũ mắt, âm thầm nghĩ: Xem ra người Sở còn cần bàn bạc thêm, mới có thể quyết định đối phó với công tử Kính Lăng và ta như thế nào.

Chúng xử nữ vừa xuất hiện, chúng kiếm khách đã nhóm lửa trên quảng trường, treo những con dê đã được làm sạch, rượu thịt được mang lên, tiếng nhạc lại nổi lên, trong không khí ấm áp có chút xa hoa.

Chỉ trong chốc lát, chúng quý tộc mỗi người đã lần lượt ôm một xử nữ, vừa cười nói vui vẻ với mọi người, vừa thân mật với mỹ nhân.

Công tử Kính Lăng vẫn như lúc ở Tấn, vẻ mặt bình thản, nhường mỹ nhân mà Sở vương đã cho người đi hai ngàn dặm mới tìm được cho người phía sau.

Yến tiệc kéo dài đến đầu giờ Hợi, đoàn người Tấn mới rời khỏi Sở cung trở về dịch quán.

Trên bầu trời, ánh sao thưa thớt. Đường phố tối om yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng vó ngựa của họ vang lên trong đêm.

Công tử Kính Lăng cau mày, nhìn chăm chú vào bóng tối phía trước, đột nhiên nói với Vệ Lạc: "Tiểu nhi, nàng từng nói, quân ở vị trí này, thần ở vị trí kia. Lời này rất hay!"

Vệ Lạc giật mình, quay đầu nhìn công tử Kính Lăng trong xe ngựa, lúc này nàng đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, song song với xe ngựa của hắn.

Vệ Lạc nhìn vào đôi mắt sáng ngời, thâm thuý của hắn. Nàng chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: "Công tử sao lại nhắc đến chuyện này?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Công tử Kính Lăng từ tốn đáp: "Hai năm qua, ta làm việc theo lời này, quả nhiên yên ổn."

Hắn làm việc theo đề nghị của mình? Vệ Lạc mừng rỡ, nàng chớp mắt cố gắng kìm nén nụ cười sắp nở trên môi.

Vệ Lạc vui mừng không biết rằng, quan điểm của nàng, trong dòng chảy lịch sử thực tế, đám người Mặc Tử đã từng đưa ra, tuy không được trình bày chi tiết như nàng nói.

Mà trong lịch sử thực tế, nước Tấn - nơi tạo ra thành ngữ "dù bận vẫn ung dung", cũng luôn quán triệt triết lý trị quốc trị người này, mới trở nên cường thịnh xưng bá thiên hạ. Tất nhiên, một quốc gia muốn cường thịnh luôn có nhiều nguyên nhân, nhưng việc thực thi chính xác triết lý trị quốc này, không nghi ngờ gì là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất.

Công tử Kính Lăng vẫn nhìn về phía trước, trầm ngâm một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Ta thấy chư quốc trong thiên hạ, đều là quân kiêng kỵ thần tử, quân hầu không đủ uy thế. Nàng thấy sao?"

Hắn nói rất đơn giản.

Giọng hắn cũng không lớn, chỉ có Vệ Lạc đang đi song song mới nghe rõ.

Vệ Lạc chớp mắt, một lúc sau mới hiểu ý hắn: Hắn đang nói, thế lực của các hạ thần quá lớn, hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến quân vương, vài thế lực liên kết lại, thậm chí có thể phế lập quân vương.

Hắn muốn tăng cường tập quyền trung ương!

Đúng vậy, một nam nhân cường thế như hắn, tất nhiên không muốn mọi việc đều phải thông qua sự đồng ý của hạ thần, không muốn mọi việc bị những lãnh chúa có đất phong khống chế.

Hơn nữa, những lời này hắn không thể nói với bất kỳ ai khác. Bởi vì chỉ cần ý nghĩ này thôi, đã xúc phạm đến lợi ích của các hạ thần.

Hắn chỉ có thể nói với nàng.

Vệ Lạc nhìn hắn, đôi mắt mặc ngọc chớp động sáng long lanh trong đêm tối, ẩn chứa một loại ánh sáng vui sướng.

Nàng thực sự rất vui mừng.

Khóe miệng nàng giương lên, thấp giọng nói: "Việc như thế, không phải là một sớm một chiều, cần phải từ từ mưu tính."

Điều này không cần nàng nói, công tử Kính Lăng cũng biết, lập tức gật đầu. Vệ Lạc trầm ngâm một hồi, nói thêm: "Hãy tiến cử hiền tài trong thiên hạ! Bất kể người đó đến từ nước nào, là quý tộc hay thường dân, chỉ cần có tài, hãy trọng dụng họ. Trượng phu trong thiên hạ đều khao khát công danh, những người tha hương này nếu được công tử trọng dụng sẽ dốc hết sức lực, tận tâm tận lực vì công tử."

Ý tưởng này của Vệ Lạc, được rút ra từ kinh nghiệm cường thịnh của Tần quốc sau này.

Nếu chỉ dùng người trong nước, những người này lập công sẽ đòi hỏi đất phong. Sau đó, theo đặc điểm phong kiến của thời đại, các lãnh chúa đó trong đất phong của mình có quyền tự chủ tuyệt đối. Quân vương thậm chí không có quyền hỏi đến.

Hơn nữa, những lãnh chúa này thường là quý tộc kế thừa, quan hệ với nhau phức tạp, lại có tư binh thực lực mạnh mẽ, căn bản không thể kiểm soát. Họ vì lợi ích của mình làm ra những việc như khống chế quân vương, phế lập quân vương là chuyện thường tình.

Chỉ có những người nước ngoài khao khát công danh mới không đòi hỏi đất phong sau khi lập công. Mà công danh phú quý của họ lại nằm trong tay quân vương, tất nhiên sẽ toàn tâm toàn ý vì hắn mà làm việc.

Khi hai thế lực khác biệt này đạt đến cân bằng, hoặc thế lực người nước ngoài trở nên mạnh hơn, quân vương mới có thể nắm quyền tuyệt đối!

Công tử Kính Lăng không ngờ Vệ Lạc lại đưa ra giải pháp.

Hắn quay đầu lại, nhìn Vệ Lạc chăm chú, một lúc sau gật đầu, thấp giọng nói: "Rất hay."

Đây là sự khẳng định của hắn.

Được hắn khẳng định, Vệ Lạc vui vẻ, hai mắt cong lên.

Công tử Kính Lăng ngước mắt, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, thở dài: "Tiểu nhi."

"Vâng?"

"Nàng thật có tài năng của bậc quốc sĩ, trước đây là ta ngu muội."

Đây là lời xin lỗi của hắn.

Hắn, hắn xin lỗi nàng. Vệ Lạc sững sờ.

Đôi mắt nàng sáng long lanh nhìn hắn. Nhìn một lúc, mắt nàng lại hơi cay cay.

Nàng quay đi nhìn con đường tối tăm phía trước, môi mấp máy, nhưng không nói nên lời.

Công tử Kính Lăng nhìn Vệ Lạc đang mím chặt môi xúc động không thôi, khóe môi khẽ giương lên, nở nụ cười ở góc độ mà Vệ Lạc không nhìn thấy.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 272: Nhập chướng

Trở lại dịch quán đã xế khuya, canh ba vừa điểm. Vệ Lạc về phòng riêng để thị tỳ hầu hạ tắm rửa sạch sẽ.

Tắm xong, nàng thong thả dạo bước ra đình viện.

Đêm trăng sáng tỏ, dưới ánh sao nhàn nhạt, một cây lê trong đình viện lặng lẽ nở hoa. Những đóa hoa trắng tinh khôi, trong đêm tối toát lên vẻ đẹp thanh tao, lạnh lẽo.

Vệ Lạc đứng dưới tàng cây, đưa tay nhẹ nhàng hái một đóa. Cánh hoa trắng muốt xoay tròn trong tay nàng, nhìn kỹ thì cũng bình thường thôi, nhưng trong đêm tối lại mang một vẻ đẹp u buồn, lạnh lẽo, khiến Vệ Lạc ngây người.

Đúng lúc này, phía sau nàng vang lên một tiếng động nhỏ.

Vệ Lạc vội quay đầu lại, nụ cười lập tức nở rộ trên môi. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt mặc ngọc ánh lên tia sáng nhìn người trên mái nhà, vui mừng gọi: "Ân đại ca, huynh đã về rồi?"

Trên mái nhà, Ân Duẫn dáng vẻ cao lớn, tuấn tú, mỉm cười ôn nhu nhìn nàng. Vệ Lạc đáp lại nụ cười của hắn, tâm trạng phấn chấn nhảy lên mái nhà, đến bên cạnh hắn, lại gọi: "Ân đại ca."

Ân Duẫn mỉm cười nhìn nàng, thong thả ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo Vệ Lạc cũng ngồi.

Vệ Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Ân đại ca, ta vừa từ Sở cung ra đấy." Nàng không giấu nổi vẻ đắc ý, "Ta còn đấu kiếm với một chuẩn tông sư và một đại thích khách của nước Sở. Hắc hắc, bọn họ không phải đối thủ của ta!"

Đôi mắt nàng long lanh tràn đầy vẻ đắc ý. Bấy lâu nay nàng luôn gượng cười, giờ phút vui vẻ thế này thật hiếm thấy.

Ân Duẫn có chút ngạc nhiên, cũng rất vui mừng.

Hắn vừa định nói gì đó, Vệ Lạc chợt liếc mắt, nhìn thấy một chiếc giỏ tre đặt trong bóng tối cách đó năm bước. Trong giỏ hình như có con vật gì đang rên ư ử. Vệ Lạc tò mò, không khỏi hỏi: "Ơ, đây là gì vậy?"

Vừa dứt lời, trên mặt Ân Duẫn thoáng hiện vẻ lúng túng. Nhưng rất nhanh, hắn đã mỉm cười đứng dậy, bước tới chỗ chiếc giỏ tre.

Ân Duẫn đưa chiếc giỏ tre cho Vệ Lạc: "Đi qua một ngọn núi, thấy một con hổ mẹ bị thương nặng hấp hối, dưới bụng nó có vật này."

Đó là một chú hổ con lông vằn!

Chú hổ con mới sinh chưa được bao lâu, đôi mắt vừa mở ra đã tinh anh, thân hình chỉ nhỉnh hơn một chú mèo chút đỉnh. Hiện giờ nó đang mở to đôi mắt tròn xoe long lanh, tò mò quan sát Vệ Lạc, mũi thỉnh thoảng lại phát ra tiếng khịt khịt nho nhỏ.

Bộ lông mềm mại óng ả phủ kín thân hình tròn trịa, đôi mắt to tròn sáng ngời, trông chú hổ con thật đáng yêu biết bao.

Vệ Lạc chỉ liếc mắt nhìn đã vui mừng khôn xiết. Nàng nhẹ nhàng đưa tay phải ra, cẩn thận vuốt ve trán của hổ con. Khi ngón tay nàng lướt qua chữ "Vương" trên trán nó, hổ con cọ cọ đầu vào lòng bàn tay nàng như làm nũng. 

Thật sự là đáng yêu!

Hổ con dụi dụi vào mu bàn tay, liếm láp lòng bàn tay nàng. Hổ con vừa sinh ra chưa lâu, gai ngược trên lưỡi còn chưa cứng cáp, liếm một cái khiến Vệ Lạc ngứa ngáy trong lòng bàn tay, vừa mừng vừa sợ, cười khanh khách lên. Tiếng cười của nàng trong trẻo mà thuần tịnh.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Ân Duẫn mỉm cười, ôn nhu nhìn nàng, có lẽ ánh mắt hắn quá chăm chú. Vệ Lạc đang trêu đùa hổ con bỗng cảm nhận được ánh nhìn của hắn, ngẩng đầu lên.

Vệ Lạc nhìn hắn, cười hì hì: "Ân đại ca, hổ con thật đáng yêu."

Nàng vốn định nói: "Không ngờ một nam nhân như huynh cũng nhặt hổ con về nuôi." Nhưng nghĩ đến lời này có ý giễu cợt, liền sửa lại.

Tuy nhiên, lời vừa ra khỏi miệng, Ân Duẫn lại lộ ra vẻ thẹn thùng.

Hắn hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt Vệ Lạc, nhẹ nhàng nói: "Nó cô linh giống muội, vừa lúc bầu bạn."

Vệ Lạc sững sờ. Nụ cười trên mặt nàng chợt tắt.

Vệ Lạc cúi đầu, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Ân đại ca..."

Hai người ngồi trên mái nhà ăn ý trò chuyện, không để ý phía trước chủ viện, một bóng người đứng sau song cửa sổ, lặng lẽ nhìn họ chằm chằm.

Công tử Kính Lăng đứng yên bất động, mày rậm nhíu chặt, một tia âm lệ nhanh chóng lan tràn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, một trận tiếng bước chân vang lên. Ổn Công đi đến phía sau hắn.

Ổn Công đã nghe thấy tiếng cười đùa của Vệ Lạc từ ngoài sân, phản ứng đầu tiên là đi đến phòng công tử Kính Lăng.

Quả nhiên, công tử Kính Lăng đứng thẳng tắp ở đó, chung rượu đồng trong tay đã bị bóp đến xiêu vẹo!

Khuôn mặt tuấn tú lúc này ẩn chứa lệ khí, lửa giận cùng một tia chua xót.

Ổn Công ngẩng đầu nhìn hai người ngồi trên mái nhà, thấp giọng gọi: "Công tử?"

Công tử Kính Lăng vẫn nhìn chăm chú hai người kia, không đáp lại.

Thấy vậy, Ổn Công không khỏi thở dài. Trong tiếng thở dài, nhìn khuôn mặt kìm nén của công tử Kính Lăng, hai tay chắp lại, trầm giọng gọi: "Chủ thượng!"

Giọng Ổn Công có vài phần nghiêm trọng.

Công tử Kính Lăng chậm rãi quay đầu nhìn về phía ông ta.

Ổn Công đối diện với ánh mắt lạnh băng sâu thẳm của công tử Kính Lăng trong bóng đêm, chắp tay nghiêm túc nói: "Chủ thượng, phụ nhân này võ nghệ hơn người, lại có ý rời đi, công tử sao không buông tha nàng? Nàng đã có thể dứt khoát ra đi, chẳng lẽ công tử đường đường nam nhi, lại không bằng một nữ nhân? Công tử chí ở nghiệp bá thiên hạ, há có thể vì một nữ nhân mà hao tổn tinh thần đến vậy?"

Đây là lần đầu tiên Ổn Công đưa ra lời đề nghị thận trọng và nghiêm túc như vậy.

Công tử Kính Lăng nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm nghị của Ổn Công, một lúc lâu sau, môi mỏng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười chua xót.

Hắn chậm rãi quay đầu đi, ngơ ngẩn nhìn Vệ Lạc đang cười đùa với Ân Duẫn trên mái nhà đối diện, không chớp mắt.

Một lúc lâu sau, Ổn Công mới nghe thấy thanh âm hắn khàn khàn truyền đến: "Nếu có thể quên, ta đường đường công tử Kính Lăng, há đến nỗi này?"

Thanh âm của hắn khàn đặc, yếu ớt, vô cùng bất lực và mệt mỏi.

Hắn chậm rãi nhắm hai mắt.

Ổn Công sững sờ.

Thanh âm công tử Kính Lăng lại thấp thoáng vọng tới: "Phụ nhân này, ta đã nghĩ buông tay, ta nghĩ ... mới bắt đầu vài ngày còn có thể nhịn, mới đầu một năm, còn có thể nhịn. Đến khi gặp lại trên chiến trường, ta vừa nghĩ đến tiểu nhi, đã đau lòng khôn nguôi."

Giọng hắn đầy mệt mỏi.

Trong sự mệt mỏi đó, giọng công tử Kính Lăng lại tiếp tục: "Chỉ là một nữ nhân thôi, chỉ là một nữ nhân thôi..." Nói đến đây, hắn lại quay đầu nhìn Ổn Công, ánh mắt chần chừ, nhẹ nhàng hỏi với vẻ bất an: "Ổn Công, đây là nhập tình chướng sao?"

Ổn Công nhìn hắn sững sờ, một lúc lâu sau lại thở dài một tiếng.

Ông ta chỉ có thể thở dài, không biết nên trả lời câu hỏi của hắn như thế nào.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro