Chương 299: Phản ứng + Chương 300: Náo nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 299: Phản ứng

Phủ Kính Lăng bỗng trở nên ồn ào náo nhiệt.

Trong chốc lát, khắp phủ đệ tràn ngập tiếng khóc lóc dời non lấp biển, che trời lấp đất của chúng nữ nhân.

Vệ Lạc lẳng lặng ngồi trong sân chủ viện, cúi đầu nhấp từng ngụm rượu.

Nàng vốn có điểm không đành lòng, Kính Lăng đã ba đêm không ngủ, thật vất vả mới có được một giấc ngủ tốt, không nên bị những chuyện như thế này đánh thức.

Nhưng Vệ Lạc hiểu rõ, đây là cơ hội tốt hiếm có. Kính Lăng mới lên ngôi quân hầu, đang trong quá trình điều chỉnh quyền lực cả trong lẫn ngoài.

Ở ngay lúc này động vào nội trạch, các thế lực phía sau những mỹ nhân kia chỉ có thể nhẫn nhịn. Quan trọng hơn, nàng vừa lập đại công. Đây là một chiến công hiển hách, nếu là nam nhân ít nhất cũng được phong đất.

Nàng là phụ nhân, không ai nghĩ đến việc phong đất cho nàng, thậm chí còn cố tình che giấu công lao của nàng. Dù sao, nàng đã lập đại công cứu sống vô số người! Vì vậy, hành động trái với lẽ thường này của nàng sẽ không khiến các gia thần của Kính Lăng quá phẫn nộ.

Giờ chỉ còn chờ xem phản ứng của Kính Lăng.

Vệ Lạc chậm rãi nhấp rượu, vẻ mặt điềm tĩnh.

Một vị hiền sĩ từ xa nhìn nàng, do dự một chút rồi bước vào trong sân.

Ông ta đến trước mặt Vệ Lạc, chắp tay, cao giọng nói: "Hạ thần bái kiến chủ mẫu."

Vệ Lạc ngẩng đầu lên, cười nói: "Quân hữu lễ. Xin mời ngồi."

"Hạ thần không dám." Vị hiền sĩ không ngồi, ông ta nhìn Vệ Lạc, trầm ngâm rồi thở dài: "Chủ mẫu, xin nghe ta một lời."

"Xin cứ nói."

Thực ra, Vệ Lạc biết ông ta sẽ nói gì, nàng cũng không muốn nghe. Nhưng ở thời đại này, không ai được phép ngắt lời một hiền sĩ, dù lời nói có khó nghe đến đâu.

Vị hiền sĩ hít một hơi, nói: "Chủ mẫu làm vậy, có nghĩ đến quân thượng không?"

Ông ta nghiêm giọng nói rồi thở dài: "Hành động của chủ mẫu thật chưa từng có. Thời xưa, ngay cả chim quý như ngỗng trời cũng còn chung chồng với chim sẻ. Nam nhân xưa nay đều thê thiếp thành đàn. Hành động của phu nhân thật khiến chúng ta chưa từng nghe thấy!"

Hiền sĩ nói xong, chợt thấy mình có chút nặng lời. Rốt cuộc những người ở hậu viện chỉ là thiếp thất không danh phận. Phu nhân chỉ đuổi thiếp thất, không nói đến việc không dung nạp những người vợ có địa vị cao. So sánh với ngỗng trời và chim sẻ thật không thỏa đáng.

Vì vậy, ông ta dừng lại một chút, mới nói thêm: "Hạ thần lỡ lời. Trong số những người ở hậu viện, có người từng ân ái với quân thượng, có người còn sinh con cho ngài ấy. Những người này, chủ mẫu nên giữ lại."

Ông ta thở dài một hơi: "Quân thượng vừa mới lên ngôi, hành động này của chủ mẫu, e rằng người đời sẽ cười nhạo quân thượng sợ vợ, không biết quản lý hậu viện."

Nói xong, hiền sĩ cúi chào Vệ Lạc, lùi lại một bước, tỏ ý đã nói xong.

Vệ Lạc chậm rãi ngẩng đầu.

Nàng nhìn hiền sĩ, sau một lúc lâu, nàng khẽ cụp mắt từ tốn nói: "Lời của quân, rất có lý."

Hiền sĩ không ngờ Vệ Lạc lại sảng khoái đồng ý như vậy, ông ta vui mừng vái chào thật sâu: "Chủ mẫu khoan dung độ lượng! Hạ thần xin phép đi truyền đạt ý của chủ mẫu cho chư cơ."

Nghe vậy, Vệ Lạc cười chua xót.

Biểu cảm của nàng khiến hiền sĩ ngẩn ra, ông ta ngừng cười, nhìn Vệ Lạc đầy nghi hoặc.

Vệ Lạc ngước mắt lên, bình thản nói: "Nhưng ý ta đã quyết!"

"Sao chủ mẫu lại không thông hiểu nhân tình như vậy?!"

Một câu này, thanh âm hiền sĩ nâng cao ẩn chứa sự phẫn nộ.

Vệ Lạc lại cười, nàng nhìn thẳng vào hiền sĩ, chậm rãi nói: "Ta nguyện dùng công lao lui quân Tần để đổi lấy hậu viện không còn phụ nhân nào khác!"

Nàng lại nói vậy!

Hiền sĩ sững sờ.

Ông ta trừng mắt kinh ngạc nhìn Vệ Lạc. Trong khoảnh khắc đó, ông ta cũng không biết nói gì.

Ông ta còn có thể nói gì đây? Lui quân Tần là một chiến công hiển hách. Dùng chiến công như vậy để đổi lấy một yêu cầu như vậy. Ông ta thật sự không biết nên phản ứng thế nào.

Hiền sĩ chắp tay với Vệ Lạc, thối lui về phía sau, rời khỏi đó.

Vệ Lạc nhìn bóng lưng ông ta khuất dần, trong lòng biết, chẳng mấy chốc nữa những lời này sẽ đến tai tất cả các chư thần và hiền sĩ.

Nghĩ đến đây, Vệ Lạc khẽ mỉm cười. Nụ cười này, vẫn ẩn chứa sự mệt mỏi.

Nàng ngẩn ngơ nhìn bình rượu trên bàn, thầm nghĩ: Các công chúa khác lập công đều được phong đất. Vậy ta cũng có thể. Nếu Kính Lăng nhất quyết không đồng ý, ta sẽ xin hắn một vùng đất rồi rời đi. Đến lúc đó, ta sẽ chọc giận hắn, rời bỏ hắn, làm một lĩnh chủ nho nhỏ trên lãnh địa của mình.

Vệ Lạc biết, đất phong của các công chúa thường đi theo họ khi xuất giá, trở thành một phần lãnh thổ của nhà chồng hoặc con trai họ. Nhưng theo quy tắc, cho đến khi qua đời, họ vẫn có quyền kiểm soát tuyệt đối vùng đất đó.

Tất nhiên, Vệ Lạc không biết liệu ý nghĩ này có khả thi không. Nàng không phải công chúa nước Tấn, mà là vợ của quốc quân nước Tấn.

Hơn nữa, xin đất phong chỉ là kế sách cuối cùng của nàng.

******

Kính Lăng ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh. Vừa mở mắt đã nghĩ ngay đến Vệ Lạc. Hắn quay sang nhìn bên cạnh.

Bên cạnh trống không, chẳng có ai cả, chỉ còn lại hai sợi tóc dài trên gối ngọc và mùi hương thoang thoảng, chứng minh mọi chuyện hôm qua không phải mơ.

Lúc này, tiếng ồn ào bên ngoài, xen lẫn tiếng khóc của nữ nhân lọt vào tai hắn.

Kính Lăng nhíu mày, ngồi dậy.

Tiếng động của hắn kinh động đến nhóm thị tỳ bên ngoài. Bốn thị tỳ ở ngoài cửa khẽ gọi: "Quân thượng?"

"Vào đi."

"Vâng."

Bốn thị tỳ bưng nước muối và khăn mặt vào.

Được họ hầu hạ rửa mặt thay quần áo xong, Kính Lăng nghe được tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn.

Hắn nhíu mày hỏi: "Chuyện gì ồn ào vậy?"

Bốn thị tỳ nhìn thoáng qua nhau, một người tiến lên một bước, quỳ rạp xuống đất, nói: "Bẩm quân thượng, là chư cơ ở hậu viện. Sáng nay chủ mẫu hạ lệnh đuổi họ rời phủ."

Nàng ta dừng lại. Chúng thị tỳ lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt hắn.

Sắc mặt Kính Lăng vẫn bình thản như không nghe thấy gì, chậm rãi bước đến bàn ăn sáng.

Hắn duỗi tay cầm bình rượu rót cho mình một chung, mới lên tiếng: "Phu nhân đâu?"

"Phu nhân đang đọc sách ở thư phòng."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Kính Lăng gật đầu. Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, có một giọng nói sắc nhọn vọng vào: "Chúng ta muốn gặp quân thượng! Cho chúng ta gặp quân thượng!"

Nghe thấy những tiếng ồn ào đó, Kính Lăng xoa xoa giữa mày.

Một khắc sau, năm sáu người đã đứng trước mặt Kính Lăng.

Trong đó có vị hiền sĩ đã nói chuyện với Vệ Lạc sáng nay.

Ông ta kể lại cuộc đối thoại giữa hai người, rồi thở dài: "Quân thượng, chủ mẫu dùng công lao to lớn như vậy để yêu cầu, thần thật không biết nói gì." Hiền sĩ này cau mày, còn nói thêm: "Yêu cầu của chủ mẫu thật quá đáng! Thần suy đi tính lại thấy không ổn. Quân thượng hãy ban cho chủ mẫu một vùng đất, để nàng ấy rút lại lời nói ngông cuồng đó."

Kính Lăng không trả lời. Những ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ trên bàn.

Một lúc sau, hắn lên tiếng: "Đuổi các nàng đi!"

Mọi người ngẩn ra. Họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn Kính Lăng.

Hiền sĩ vội vàng lên tiếng: "Quân thượng xin hãy suy nghĩ lại! Đuổi các nàng đi không sao. Nhưng nếu chủ mẫu yêu cầu quân thượng không được cưới thêm ai nữa, hậu cung chỉ có một mình nàng thì sao?"

Kính Lăng cúi đầu không nói.

Một lúc lâu sau, hắn thở dài: "Đến lúc đó rồi tính."

Hiền sĩ ngẩn người. Mọi người đều âm thầm lắc đầu, không khỏi cảm khái cho quân thượng của mình.

Thẳng qua một hồi lâu, một thanh âm hữu khí vô lực vang lên: "Vâng."

Sau khi mọi người lui ra, Kính Lăng vẫn cúi đầu chậm rãi phẩm rượu, không nhúc nhích.

Lúc này, một tiếng gió rít vang lên. Tiếng Ổn Công từ phía sau truyền đến: "Quân thượng."

Ổn Công gọi một tiếng, bước đến ngồi quỳ xuống đối diện Kính Lăng, không khách khí rót cho mình một chung rượu, cắn một miếng bánh bao.

Ông ta vừa nhấm nháp, vừa nói: "Quân thượng lần này nhượng bộ, e rằng hùng phong khó mà khơi dậy lại."

Sau khi Ổn Công không đứng đắn nói ra những lời này, ngẩng đầu cười tủm tỉm đánh giá Kính Lăng từ trên xuống dưới, còn cố ý nhìn chằm chằm vào hạ bộ của hắn, cười hắc hắc: "Quân thượng thật kiên nhẫn."

Kính Lăng sa sầm mặt.

Hắn trừng mắt nhìn Ổn Công, ngửa đầu uống cạn chung rượu.

Tiếng rượu trôi xuống cổ họng vang lên, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng khóc lóc vang trời. Xem ra, các hiền sĩ đã truyền đạt ý chỉ của hắn đến chúng cơ.

Nghe tiếng khóc, Kính Lăng nhíu mày quát lớn: "Ồn ào quá!"

Tiếng quát này rõ ràng là trách móc các hiền sĩ làm việc không tốt.

Ổn Công uống một ngụm rượu lớn, đột nhiên thở dài: "Quân thượng, phu nhân đang thử ngài đấy."

Nghe vậy, Kính Lăng cười chua xót.

Hắn lại ngửa đầu uống cạn chung rượu, thở dài: "Đúng vậy, nàng đang thử ta. Thê tử của ta, Tiểu Nhi của ta, nàng đang ép ta nhượng bộ."

Kính Lăng nói rồi, đặt mạnh bầu rượu xuống bàn, phát ra một tiếng "cạch" lớn.

Hắn cúi đầu, tay chống trán lẩm bẩm: "Nhưng ta không thể không nhượng bộ. Ta, ta không thể để nàng rời xa ta."

Ổn Công nhìn hắn với ánh mắt đầy thông cảm: "Hay là, làm theo lẽ thường, ban cho phu nhân một vùng đất phong?"

Kính Lăng ngẩng đầu. Hắn cau mày trừng mắt nhìn Ổn Công: "Ban cho nàng một vùng đất thì sao? Với công lao đó, nàng có đất phong rồi, liệu sẽ không yêu cầu sự chuyên sủng nữa sao?"

Ổn Công lắc đầu.

Kính Lăng lại ngửa đầu, uống cạn thêm chung rượu.

Một lúc sau, hắn đột ngột đứng dậy. Có lẽ vì uống nhiều rượu, khuôn mặt tuấn tú của Kính Lăng đã đỏ bừng, đôi mắt thâm trầm bùng lên như ngọn lửa: "Chết tiệt! Nàng không cho ta gần gũi ai khác cũng được, ngoài nàng ra, phụ nhân trên đời này chẳng là gì cả. Nhưng, nhưng ta khát nàng như điên, lại không thể gần gũi, thật bực bội! Thật bực bội!"

Kính Lăng nói đến đây, Ổn Công vội cúi đầu lấy tay áo che miệng. Vừa che xong, một ngụm rượu đã không kìm được phun ra từ mũi. Ổn Công bị sặc rượu. Dù rất khó chịu, ông ta vẫn bịt chặt miệng. Ông ta sợ rằng nếu không cẩn thận, tiếng cười sẽ bật ra.

Ổn Công cố nhịn cười, nhưng quá khó khăn. Dù cúi đầu, vai ông ta vẫn không ngừng rung lên .

Kính Lăng say rượu nói những lời đó, nghe thấy âm thanh từ sập phát ra, hắn cúi xuống nhìn Ổn Công vẫn đang cố nhịn cười.

Kính Lăng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo sải bước ra ngoài.
Vừa đến cửa sổ, ánh mắt hắn vô tình nhìn ra ngoài, bước chân khựng lại.

Ổn Công vô cùng tò mò, vội vàng chạy đến sau lưng Kính Lăng, cùng nhìn xuống phía dưới.

Trong sân Hàn Uyển, Vệ Lạc mặc bộ hồng bào rực rỡ như lửa, tuyệt mỹ như hoa, đang lặng lẽ đứng dưới một gốc cây hòe, ngẩn ngơ nhìn về phía núi xa.

Ánh nắng lốm đốm xuyên qua tán lá, chiếu lên mặt lên người nàng, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng.

Một cơn gió xuân thổi qua, nhẹ nhàng làm tung bay mái tóc cùng chiếc áo choàng đỏ của nàng. Nhìn nàng lúc này, phảng phất như thể sắp bay lên theo gió.

Kính Lăng ngây người đứng nhìn.
Những bất mãn, tức giận vừa rồi đều tan biến.

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

Ổn Công nhìn một lúc rồi quay lại sập ngồi. Vừa đi được hai bước, thanh âm trầm thấp của Kính Lăng vang lên: "Ổn Công."

"Sao vậy?"

"Ta sợ rồi."

Ổn Công ngạc nhiên, quay đầu nhìn Kính Lăng.

Kính Lăng quay lưng về phía ông ta, vẫn nhìn Vệ Lạc trong sân, thanh âm trầm thấp ẩn chứa bất an: "Nếu nàng cứ thế rời đi mà không bao giờ quay lại. Dù ta có được bá nghiệp, hậu cung đầy mỹ nhân, thì có ích gì? Ổn Công, trên đời này chỉ có một Tiểu Nhi."

Thanh âm hắn rất nhỏ, rất trầm, như một tiếng thở dài trong đêm khuya vọng xuống từ bầu trời.

Ổn Công ngơ ngẩn nhìn hắn.

Một lúc sau, Ổn Công thở dài: "Phụ nhân này như hoạ thuỷ, quân thượng đã trúng độc quá sâu."

Giọng Ổn Công cũng đầy bất lực.

Kính Lăng vẫn lặng lẽ nhìn Vệ Lạc đứng trong sân, còn Vệ Lạc thì lặng lẽ nhìn núi non phía chân trời.

Hai người đều không nhúc nhích.

Không biết bao lâu sau, Kính Lăng phất áo choàng, thong thả bước xuống.

Ổn Công nghe tiếng bước chân hắn càng lúc càng dồn dập, lắc đầu lẩm bẩm: "Trúng độc của phụ nhân rồi. May mắn, người phụ nhân này làm người đoan chính."

Vệ Lạc lặng lẽ nhìn ngọn núi xa xăm đến thất thần.

Nàng vốn ngồi đọc sách trong thư phòng ở chủ viện. Ý định ban đầu của nàng là ở đó vài canh giờ, nếu Kính Lăng không chủ động nhắc đến, nàng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng nàng đọc mãi, lòng vẫn không yên. Nàng cứ nghĩ về nam nhân đang ngủ trong Hàn Uyển, trên giường của nàng.

Đó là nam nhân của nàng.

Sau một hồi do dự, nàng bước về phía Hàn Uyển. Khi nàng đến nơi, chúng mỹ nhân đã bị kiếm khách áp giải đi, cả hậu viện yên tĩnh lạ thường. Vài thị tỳ nhìn thấy nàng đều cúi đầu sợ hãi.

Đang bước vào trong sân, Vệ Lạc lại do dự.

Nàng có chút sợ hãi bước lên lầu, sợ hãi đối mặt với hắn. Lúc này, sự kiên quyết, vẻ ngoài thản nhiên của nàng đều biến mất.

Thế nên, nàng liền đứng dưới gốc cây hòe trăm năm tuổi, ngẩn ngơ phát ngốc mà đứng đó.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 300: Náo nhiệt

Một tiếng bước chân trầm ổn truyền đến tai Vệ Lạc.

Nàng quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt sáng ngời của Kính Lăng. Khuôn mặt tuấn tú kiên nghị, bước chân vững vàng tiến đến. Ngọn lửa trong mắt hắn dần dịu lại, chuyển thành ôn nhu khi chạm ánh mắt Vệ Lạc.

Kính Lăng bước đến trước mặt nàng. Cách hai bước, hắn dừng lại.

Hắn nhìn vào đôi mắt mặc ngọc long lanh ánh nước của nàng, trong đó có sự tò mò, bất an và cả e lệ. Đúng vậy, Tiểu Nhi của hắn, dù có võ dũng đến đâu, trước mặt hắn vẫn luôn e thẹn.

Nhìn đôi mắt ấy, Kính Lăng thở dài trong lòng. Hắn nhận ra chút tức giận cuối cùng cũng tan biến. Hắn chỉ muốn ôm nàng vào trong lồng ngực.

Hắn dang tay, đem nàng ôm chặt vào lòng.

Đứng dưới gốc cây hòe, hắn gắt gao dùng sức ôm nàng thật chặt.

Vệ Lạc ngạc nhiên, ngơ ngác, do dự một chút rồi đưa tay ra ôm lấy eo hắn. Nàng hơi nghiêng đầu, vùi mặt vào cần cổ hắn.

Chỉ là một hành động đơn giản.
Nhưng lúc này, nàng vẫn nghe rõ hơi thở mạnh mẽ nam tính của hắn, vẫn cảm nhận rõ trái tim mình đập thình thịch.

Hơi thở ấm áp của hắn như thấm vào tận sâu trái tim nàng, khiến nàng đỏ mặt.

Vệ Lạc cọ mặt vào cổ hắn, thầm nghĩ: Tại sao trên đời lại có một người khiến mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, gần gũi một chút cũng không nỡ rời xa?

Trong lúc suy nghĩ, bàn tay nhỏ bé của nàng trượt xuống.

Nàng nắm lấy bàn tay to lớn, mạnh mẽ của hắn.

Mười ngón tay đan vào nhau.
Vệ Lạc bỗng thấy như say như si. Nàng nhắm mắt, vẫn không nhúc nhích mà dựa vào lòng hắn, nắm tay hắn không muốn rời xa.

Kính Lăng cúi xuống, nhìn nàng không chớp mắt.

Một lúc lâu sau, môi mỏng khẽ nhếch, giương lên thành một nụ cười, trầm thấp khẽ gọi: "Tiểu Nhi."

"Ừm."

"Tiểu Nhi."

"Ừm."

"Ôm nàng như thế này, thật tốt."

Vệ Lạc nghe vậy, mỉm cười: "Ta cũng vậy."

Kính Lăng cười, siết chặt vòng tay ôm nàng sát vào người hơn.

Hai người không để ý đến Ổn Công đang đứng trên lầu, tay cầm bình rượu trố mắt nhìn họ. Một lúc sau, ông ta ngửa cổ uống một hơi.

Vì uống quá vội, Ổn Công bị sặc. Ông ta vội vàng lấy tay áo che miệng, nén tiếng ho. Mắt vẫn nhìn chằm chằm đôi tình nhân đang ôm nhau chặt cứng phía dưới, Ổn Công bất lực tựa trán vào cửa sổ, lẩm bẩm: "Hừ! Hùng hổ lao xuống, hùng hồn gặp vợ, vậy mà gặp rồi chỉ ôm nhau, chẳng nói nửa lời trách móc! Chết tiệt! Quân thượng hỏng rồi, hỏng rồi!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Hai người ôm nhau thật lâu, không rời.

Vệ Lạc nắm tay Kính Lăng, cảm nhận ngón tay hắn khẽ động trong lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng mà âu yếm. Mỗi lần chạm vào đều khiến lòng bàn tay nàng run lên.

Khi hắn vẽ đến nét thứ tám, Vệ Lạc bực bội, nắm chặt tay hắn.

Kính Lăng cảm nhận được hành động của nàng, khẽ cười.

Đột nhiên, hắn dùng lực hai tay. Vệ Lạc kêu lên một tiếng, cả người bay lên không trung.

Kính Lăng đã bế ngang nàng lên, sải bước về phía sân sau.

Vừa đi, Kính Lăng vừa cúi đầu, ánh mắt không chớp ngậm ý cười mà nhìn nàng. Ánh mắt hắn nóng như thế lửa khiến khuôn mặt Vệ Lạc đỏ bừng.

Chẳng mấy chốc, hắn bế Vệ Lạc đến tảng đá phía sau hậu viện. Khi Vệ Lạc đang căng thẳng, tim đập thình thịch, hắn ôm nàng ngồi xuống.

Hắn đặt đầu nàng lên ngực mình, ôm nàng ngồi trên tảng đá.

"Tiểu Nhi." Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc nàng.

"Ừm."

Hắn không gọi nữa, cũng không đáp lại. Chỉ cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên giữa hai hàng lông mày của nàng.

Vệ Lạc vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, khóe miệng mỉm cười, áp mặt vào mặt hắn.

Hơi thở hòa quyện.

Khi Ổn Công nghênh ngang bước ra khỏi cửa Hàn Uyển, mấy hiền sĩ vội vã tiến lại gần.

Một hiền sĩ nhìn vào Hàn Uyển, chắp tay hỏi Ổn Công: "Quân thượng có trách phạt chủ mẫu không?"

Một hiền sĩ khác hỏi ngay sau đó: "Quân thượng có tức giận không?"

"Hành động của chủ mẫu thật quá đáng! Với uy quyền của quân thượng, chắc chắn ngài ấy sẽ không dung túng. Những người đó không có danh phận, bỏ đi cũng không đáng tiếc, nhưng chỉ lần này thôi, quân thượng có nói rõ với chủ mẫu không?"

Ổn Công cúi đầu nghe những câu hỏi dồn dập của chúng hiền sĩ. Phía sau bọn họ là những thị tỳ, nô bộc đang lén nhìn về phía này. Họ đều đang dỏng tai lắng nghe câu trả lời của Ổn Công. Tất nhiên, nhiều người còn mong ngóng nghe thấy tiếng quát tháo phát ra từ Hàn Uyển.

Thấy Ổn Công im lặng, một hiền sĩ lên giọng, nghiêm nghị nói: "Uy quyền của quân thượng không thể bị hủy hoại bởi một phụ nhân! Công nghĩ sao?"

Ổn Công ngẩng đầu lên.

Ông ta nhìn họ một cách bất lực, ánh mắt lướt qua từng người đang mong đợi.

Một lúc sau, ông ta mếu máo.
Mọi người nghĩ ông ta sẽ nói gì đó, nhưng Ổn Công chỉ thở dài.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Một hiền sĩ nhíu mày: "Tại sao công cứ thở dài mà không nói gì?"

Ổn Công cúi đầu, bất lực nghĩ: Quân thượng uy vũ trong miệng các ngươi lúc này đang ôm Tiểu Nhi của mình âu yếm không rời. Ngài ấy còn không nỡ nói nặng lời, làm gì có chuyện tức giận? Rõ ràng là hùng dũng bước xuống lầu mà...

Ổn Công cảm thấy thật mất mặt. Ông ta nhìn những ánh mắt mong đợi, lại cảm thấy bất lực.

Cuối cùng, ông ta tặc lưỡi, thở dài lần thứ ba, rồi phất tay áo bỏ đi, để lại sau lưng nhóm người còn đang ngơ ngác đứng đó.

******

Vệ Lạc đỏ mặt nép vào lòng hắn, trong lòng tràn ngập một cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Mãi đến lúc này, nàng mới hiểu được niềm hạnh phúc của lưỡng tình tương duyệt. Người nam nhân này đã từng khiến nàng đau lòng đến tận xương tủy. Ấy vậy mà chỉ cần một chút hy vọng nhỏ nhoi, nàng liền cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.

Kính Lăng đưa tay ôm lấy nàng, không nói một lời. Vệ Lạc khẽ ngẩng lên, đưa tay vuốt ve cằm hắn. Khi những ngón tay mềm mại lướt qua đôi môi mỏng của Kính Lăng, nàng bất chợt bật cười. Nụ cười ấy khiến hắn ngạc nhiên, cúi xuống hỏi: "Có chuyện gì vui vậy?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vệ Lạc mím môi, chỉ cười mà không đáp. Trong lòng nàng thầm nghĩ: Dù có võ công cái thế, dù có đất phong rộng lớn, có thể nuôi bao nhiêu trai lơ đi nữa, cũng chẳng bằng khoảnh khắc bình yên trong vòng tay hắn lúc này. Nàng thậm chí cảm thấy, nếu không được dựa vào vòng tay ấm áp này, nàng sẽ không còn biết hạnh phúc là gì nữa.
Nghĩ đến đây, Vệ Lạc thỏa mãn thở dài, vòng tay ôm lấy cổ Kính Lăng, má kề má, khẽ gọi: "Kính Lăng?"

"Hửm?"

"Không có gì."

Kính Lăng bật cười, siết chặt vòng tay hơn nữa. Vệ Lạc yên tĩnh tựa vào lòng hắn, không nhúc nhích.

Cả hai cứ thế ôm nhau trong yên bình và hạnh phúc.

Trên đời này, sao lại có một loại thỏa mãn đến thế? Chỉ cần ôm nhau, dường như đã có được tất cả nhân gian. Vô cùng viên mãn, vô cùng hạnh phúc. Nhưng một khi chia lìa, dù có được nhiều đến đâu, tâm hồn vẫn cô đơn, một nỗi cô đơn khó diễn tả thành lời. Như thể linh hồn lạc lõng trong bóng đêm từ thuở hồng hoang, mãi mãi chỉ có một mình, hát lên khúc ca tịch mịch.

Không biết bao lâu sau, một loạt tiếng bước chân truyền đến. Tiếp đó, một kiếm khách ở phía sau khẽ nói: "Quân thượng, Thản đại phu cầu kiến."

Kính Lăng trầm giọng đáp: "Mời đến thư phòng chờ."

"Vâng."

Hắn buông Vệ Lạc ra, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.

Chỉ ba bước chân, dáng người cao lớn của Kính Lăng đã toát lên vẻ cương nghị, quyết đoán của một bậc đế vương. Vệ Lạc ngẩn ngơ nhìn theo, chợt nhận ra nam nhân ôn nhu ôm ấp nàng vừa rồi, thực chất là một vị vương giả. Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn là một vị vương giả. Chỉ cần quay người lại, hình ảnh của nàng sẽ nhạt nhòa trong tâm trí hắn, thay vào đó là vương đồ bá nghiệp đầy phấn khích cùng sức mạnh.

Vệ Lạc nghĩ đến đây, chậm rãi ngồi dậy.

******

Kính Lăng trở thành quốc quân của nước Tấn, đối với chư hầu thiên hạ mà nói, không phải là một tin tốt lành.

Dù thế nào đi nữa, hắn đã trở thành quốc quân, các chư hầu muốn phái sứ giả đến chúc mừng. Sau khi đánh bại Sở, uy danh của Tấn đã lan truyền khắp thiên hạ. Vì vậy, lần này số lượng quốc gia phái sứ giả đến chưa từng đông đảo như thế.

Chu thiên tử, Tần, Tề, Tống, Trịnh, Ngô, Càng, Trung Sơn, Lỗ, Chu...
Ước chừng có 35 nước lớn nhỏ phái sứ giả đến. Có nước còn đích thân quân chủ đến chúc mừng.

Theo các sứ đoàn chư hầu lần lượt đến Tân Điền, trong thời gian ngắn, cả thành Tân Điền tràn ngập không khí vui mừng.

Cùng lúc đó, hiền sĩ kiếm khách các nước, củ tử Mặc gia, chư tử Bách gia, cùng tứ đại danh cơ cũng nô nức kéo đến Tân Điền.

Chỉ trong vài ngày, Tân Điền trở nên náo nhiệt chưa từng thấy.

Hành động đuổi hết nữ nhân hậu viện của Vệ Lạc được lan truyền khắp nơi. Hiện tại trong mắt mọi người, Vệ Lạc không còn là phụ nhân trung hiền trí dũng nữa. Bất kể thời đại nào, cho dù là nam tử, chỉ cần vì tư dục cá nhân mà không nể mặt bậc bề trên, đều không thể gọi là hiền.

Hai ngày sau khi chúng nữ rời khỏi hậu viện, Vệ Lạc cảm thấy không khí trong lành hơn rất nhiều.

Lúc này nàng đang ngồi trên một tảng đá lớn trong Hàn Uyển, chúng thị tỳ lần lượt đến bẩm báo công việc.

Sau khi tiếp quản công tử phủ, Vệ Lạc đã dành hai ngày để sắp xếp lại mọi việc lớn nhỏ, sau đó giao cho người chuyên trách quản lý. Chỉ cần thay đổi một vài quản sự, cả công tử phủ đã trở nên ngăn nắp, gọn gàng hơn rất nhiều.

Một thị tỳ bước lên, hành lễ với Vệ Lạc, thấp giọng nói: "Chủ mẫu, Ngụy Trần thị cầu kiến."

Ngụy Trần thị? Chính thê của Khanh đại phu sao?

Vệ Lạc tò mò hỏi: "Bà ta có việc gì?"

Thị tỳ cẩn thận liếc nhìn Vệ Lạc, nhỏ giọng đáp: "Ngụy Trần thị có một nữ nhi trẻ trung xinh đẹp, muốn dâng lên cho quân thượng."

Nghe đến đây, Vệ Lạc không khỏi bật cười, nàng lười biếng nói: "Ta vừa mới giải tán hậu viện!"

Thị tỳ nhỏ giọng đáp: "Chúng nữ ở hậu viện đều không danh không phận, không đáng để tâm."

Vệ Lạc ngẩn người. Chỉ chốc lát sau, khóe miệng nàng hiện lên một tia cười lạnh.

Vệ Lạc hiểu rõ ý tứ của thị tỳ. Những người trước đó ở hậu viện không danh không phận, nàng đuổi đi cũng chẳng có gì to tát. Dù nàng có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể ngăn cản quân thượng nạp thêm thê thiếp.

Nụ cười lạnh vừa mới hiện lên, Vệ Lạc đã bắt gặp ánh mắt dò xét của chúng thị tỳ hướng về phía mình, bọn họ đồng loạt cúi đầu sợ hãi.

Nàng chợt hiểu ra: Đây là một sự khiêu khích! Hiện tại sứ giả chư quốc đang tề tựu tại Tân Điền, nếu nàng ở thời điểm này dám công khai tuyên bố không chấp nhận quân thượng có thêm thê thiếp, nàng sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích và khinh miệt của đám nam nhân khắp thiên hạ.

Nghĩ đến đây, Vệ Lạc cười nhạt: "Ta không khỏe, không muốn gặp bất cứ khách lạ nào!"

"Vâng."

Một nhóm thị tỳ khác tiến lên, tay bưng các loại quà tặng.

Trong không khí an tĩnh, chúng thị tỳ lần lượt bước tới, cao giọng nói: "Thái tử Tần dâng lên một xe ngọc quý, kính tặng phu nhân."

"Công tử Trật của Tề dâng lên một xe ngọc quý, kính tặng phu nhân."

"Nghĩa Tín Quân của Tề dâng lên hai xe ngọc quý, kính tặng phu nhân."

"Việt hầu Lộ dâng lên một xe ngọc quý, kính tặng phu nhân."

Giữa những tiếng xướng tên ồn ào, thanh âm khàn khàn của Vệ Lạc vang lên: "Những người tặng lễ này, có đích thân đến Tân Điền không?"

"Có ạ!"

Có sao? Tố, hắn cũng đến sao?

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro