Chương 303: Tố trước mặt Tấn Hầu + Chương 304: Đối đáp trong điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 303: Tố trước mặt Tấn Hầu

Tố bước đi trên lối nhỏ.

Bộ trường bào trắng của hắn giữa một đại điện toàn người quyền quý, vẫn thu hút không ít sự chú mục.

Trong những ánh mắt đổ dồn về phía hắn, những tiếng xì xào không ngừng truyền đến, "Kia là Nghĩa Tín Quân của Tề sao?"

"Quả nhiên là thiên sắc chi tư hiếm có trên đời."

"Không sai. Nghe nói hắn tuổi này chỉ chuyên tâm ở đất phong, tận tâm kinh doanh, đối xử nhân nghĩa với bách tính."

"Phải. Hiện giờ hai công tử của Tề tranh đấu quyết liệt, hắn có thể đứng ngoài cuộc an thủ một phương, quả là sáng suốt."

"Hắn đang đi về phía phu nhân. Nghe nói hắn từng dùng hai thành để đổi lấy vị phu nhân này từ tay Tấn Hầu?"

"Đúng vậy."

"Ta thấy Tấn Hầu là người uy vũ, một bậc trượng phu như vậy sao lại chịu dùng hai thành để chuộc một mỹ nhân? Đúng là! Tấn không có hiền sĩ sao? Sao lại không ai chỉ trích chuyện này?"

"Đừng nói như vậy. Lần này Tấn phu nhân đã dùng một thân mình để thuyết phục hai nước Tần, Sở lui binh. Công lao cái thế như vậy, đáng giá hai thành!"

"Đúng vậy, đúng vậy. Tấn Hầu anh minh, những kẻ phẫn nộ muốn lên tiếng chỉ trích lúc này đều đã im lặng. Công lao cái thế như vậy, há chỉ là lợi ích của hai thành?"

Những năm gần đây, những câu chuyện xoay quanh Vệ Lạc luôn là một trong những chủ đề nóng bỏng nhất thiên hạ. Vì vậy, ngay khi Nghĩa Tín Quân bước vào điện, trong chốc lát, tiếng người ồn ào nghị luận sôi nổi. Vô tình, chuyện cũ của Vệ Lạc, Nghĩa Tín Quân và Kính Lăng bị lật lại, bị mọi người đem ra đàm luận ngon lành.

Cũng đến lúc này, Vệ Lạc mới biết việc Kính Lăng dùng hai thành để đổi nàng về luôn khiến người trong nước Tấn bất mãn. Mãi đến lần này nàng lui được liên quân Tần, Sở, những tiếng bất mãn oán trách mới biến mất.

Tố như cây liễu trong gió, chậm rãi bước qua lối đi tiến về phía Vệ Lạc và Kính Lăng.

Tố từng là cố phu của Vệ Lạc, từng là người có được nàng. Điểm này, bất kể hiện tại địa vị của Vệ Lạc như thế nào, cũng không thể thay đổi.

Tố tiến về phía Vệ Lạc, chuẩn bị chào hỏi nàng.

Hắn đến gần nàng. Hắn si ngốc nhìn Vệ Lạc, si ngốc không chớp mắt nhìn chằm chằm.

Ánh mắt ấy như muốn khắc sâu hình bóng nàng vào tận tâm can, như thể cuối cùng đã được gặp lại nàng, cuối cùng đã được gặp lại nàng...... Hãy nhìn thêm vài lần nữa, bởi vì mỗi lần nhìn là một lần ít đi. Cả đời này, những khoảnh khắc có thể nhìn nàng một cách đường hoàng như thế này không còn nhiều nữa. Mỗi khoảnh khắc nhìn thêm đều là xa xỉ.

Bởi vì lúc này Tố đã quay lưng lại với mọi người, chỉ có Vệ Lạc, Kính Lăng và một số người mới có thể nhìn thấy ánh mắt si mê của hắn.

Kính Lăng sa sầm mặt, khẽ ho một tiếng.

Tiếng ho của hắn không lớn, nhưng ẩn chứa sự tức giận.

Tố giật mình.

Hắn quay sang Kính Lăng, khi chỉ còn cách năm bước, hắn cúi đầu vái chào thật sâu, thanh âm khàn khàn: "Thần bái kiến Quân Hầu." Địa vị của Kính Lăng ngang hàng với Tề Hầu, nên Tố hành lễ như một thần tử.

"Nghĩa Tín Quân đa lễ."

Tố cười khổ. Hắn cụp mắt, vẫn duy trì tư thế cúi đầu thật sâu, khàn giọng nói: "Khi còn ở Tề, ngày ngày Tố đều lo lắng cho nàng. Sợ nàng bị thất sủng, sợ nàng bị Sở cường mạnh ức hiếp. Tuy lo lắng khôn nguôi, nhưng không dám để nỗi buồn làm tổn thương bản thân. Nếu ta tiều tụy, ngày gặp lại, chẳng phải khiến cố nhân lo lắng sao?"

Khi hắn nói đến đây, Vệ Lạc đã rũ mắt xuống.

Nàng hiểu ý Tố. Hắn đang nói với nàng rằng hắn luôn lo lắng cho nàng, nhưng không dám để mình quá tiều tụy, nếu không sẽ không còn mặt mũi gặp lại nàng.

Tố à Tố, hắn vẫn luôn hiểu nàng.

Hắn biết, nàng tự nguyện bị trao đổi, là vì muốn hắn được toàn vẹn.

Hắn biết, nàng muốn hắn được hạnh phúc, được toại nguyện.

Vì vậy hắn "không dám lấy khổ sở tự thương hại."

Lúc này, giọng Tố vẫn tiếp tục vang lên: "Tố biết trong lòng nàng chỉ có Quân Hầu. Người khiến nàng tiều tụy đau khổ là Quân Hầu, người khiến nàng rạng rỡ vui vẻ cũng là Quân Hầu. Hôm nay thấy nàng xinh đẹp vô cùng, nhìn quanh tràn đầy sức sống. Tố trong lòng thật sự vui mừng, xin Quân Hầu nhận thêm một lễ của Tố."

Dứt lời, Tố cúi đầu vái chào thật sâu.

Giọng Tố không lớn, chỉ có Kính Lăng và Vệ Lạc nghe thấy.

Giọng hắn chân thành vô cùng.

Đây là sự chân thành xuất phát từ nội tâm, bất cứ ai cũng có thể nhận ra.

Kính Lăng nhìn chằm chằm Tố.

Hắn mím môi, định nói ra nàng vui hay không liên quan gì đến ngươi? Nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Không có lý do gì khác, hắn chỉ đột nhiên nghĩ với tính cách của Vệ Lạc, có khi nàng thật sự coi người yếu đuối trước mắt này là người thân.

Quả nhiên, giọng nói của Vệ Lạc khẽ vang lên bên cạnh: "Tố, chàng vẫn ổn chứ?"

Giọng nàng rất thấp, rất nhẹ, rất khẽ.

Ẩn chứa trong đó như có vô vàn cảm xúc, có lo lắng, có vui mừng. Có cả mong cầu hắn được bình an.

Nghe Vệ Lạc lên tiếng, mắt Tố sáng rực. Vốn đã có dung mạo tuyệt mỹ, giờ đây càng thêm đẹp đến khó tả.

Tố quay đầu nhìn Vệ Lạc, nhìn gương mặt đẹp tựa phù dung của nàng, không hiểu sao, càng nhìn, hốc mắt hắn càng đỏ hoe.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Hắn cúi đầu không trả lời câu hỏi của nàng. Vệ Lạc biết hắn đang xúc động, cúi đầu là để điều chỉnh cảm xúc.

Một lát sau, Tố ngẩng đầu lên, cúi chào thật sâu với Vệ Lạc.

Thấy vậy, Vệ Lạc vội vàng đứng lên đáp lễ hắn. Hai người hoàn thành một nghi thức bình lễ.

Tố lại chậm rãi ngẩng đầu. Hắn nhìn thẳng vào mắt Vệ Lạc, trong ánh mắt ẩn chứa sự si mê cùng chua xót vô biên. Hắn nhìn hồi lâu, mới khẽ nói: "Ta tất nhiên là vẫn ổn."

Thanh âm hắn khàn đặc.

Vệ Lạc ôn nhu nhìn hắn, nghe được nỗi đau trong giọng nói của hắn, nàng không khỏi thấy khó chịu trong lòng. Tố lại hỏi: "Từ biệt đã nhiều năm, nàng, nàng....." Hắn ấp úng, giọng nghẹn lại không nói nên lời.

Vừa rồi khi đối mặt với Kính Lăng, hắn nói năng trôi chảy, nhưng vừa quay sang Vệ Lạc, lại không thốt nên lời.

Kính Lăng mặt không đổi sắc, nhìn về phía nhóm sứ giả với nụ cười nhạt trên môi. Thanh âm trầm thấp của hắn từ từ vang lên: "Nghĩa Tín Quân đa lễ." Thanh âm rất ôn hòa, nhưng cũng ẩn chứa uy quyền. Hơn nữa, đây là lần thứ hai hắn nói những lời này, đã là một loại cảnh cáo.

Tố nghe rõ lời cảnh cáo của hắn.

Tố nhìn chăm chú Vệ Lạc không nỡ chớp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, cố gắng nở một nụ cười với Vệ Lạc. Hắn nhìn nàng với một khát khao mãnh liệt, như thể chỉ cần nhìn thêm một lần cũng là tốt.

Cuối cùng, hắn lại cúi đầu thật sâu trước Vệ Lạc, rồi hành lễ với Kính Lăng, sau đó lùi về phía sau.

Vệ Lạc nhìn bộ y phục trắng như bay trong gió khi hắn cúi đầu, trở về chỗ ngồi của người Tề.

Nàng rũ mắt xuống, rất lâu, rất lâu không nói gì. Nàng biết, Tố có rất nhiều điều muốn nói, và nàng cũng cảm nhận được, hắn đã chuẩn bị rất lâu cho ngày hôm nay.

Nhưng, gặp lại thì sao? Gặp lại, cũng chỉ là im lặng nhìn nhau mà thôi. Đối với nàng, hắn thực sự như người thân, chỉ cần hắn sống tốt, được như ý, nàng đã mãn nguyện.

Nàng không muốn hắn còn vương vấn nhớ nhung mình.

Tố ngồi xuống, đã là Nghĩa Tín Quân, là thần tử của Tề, là quý tộc, hắn không chỉ phải giữ thể diện cho mình, mà còn phải giữ thể diện cho Vệ Lạc, phu nhân của Tấn Hầu Kính Lăng.

Vì thế, hắn quay đầu đi, ánh mắt nhìn về phía khoảng không vô định phía trước. Không dám liếc nhìn Vệ Lạc thêm một lần nào nữa.

Hắn sợ hãi, sợ ánh mắt mình quá mãnh liệt, sợ mình không thể kiểm soát được cảm xúc.

Lúc này, nhóm sứ giả đã ngồi vào chỗ, tất cả các chỗ sập trong điện đều đã có người.

Một loạt tiếng bước chân vang lên. Tiếng bước chân này có chút mệt mỏi vọng lại từ phía sau điện.

Vệ Lạc và Kính Lăng biết, lão Tấn Hầu đã đến. Yến tiệc lần này chủ yếu là để chúc mừng Kính Lăng trở thành tân Tấn Hầu. Trong trường hợp này, lão Tấn Hầu tất nhiên phải tham dự.

Tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần. Kính Lăng và Vệ Lạc vội vàng đứng lên nghênh đón.

Một lát sau, một lão nhân với sắc mặt vàng vọt, hốc hác, tóc mai và râu đã hoa râm xuất hiện ở lối vào nội điện. Nếp nhăn trên mặt hằn sâu, vẻ mặt âm trầm. Những đường nét trên khuôn mặt giống Kính Lăng, chỉ khác là âm trầm cùng sắc dục quá độ và tối tăm hơn, còn thêm một phần già nua.

Ánh mắt ông ta vô cùng mờ đục.

Vệ Lạc chỉ nhìn thoáng qua, đã bị thu hút bởi người thiếu phụ trẻ tuổi đứng sau ông ta. Thiếu phụ này có khuôn mặt hơi tròn, mắt phượng, môi mỏng, làn da trắng đến mức dường như có thể nặn ra nước. Dáng người mảnh mai, rõ ràng là Việt Đích công chúa!

Mấy năm không gặp, Việt Đích công chúa không hề già đi, chỉ là khí chất hiền hòa trên người đã biến mất, thay vào đó là một vẻ tiều tụy ẩn sau sự ôn nhu. Sắc mặt nàng ta nhợt nhạt, ánh mắt ẩn chứa u buồn.

Tuy nhiên, Việt Đích công chúa vốn đã xinh đẹp, sau ngần ấy năm sắc đẹp của nàng ta vẫn không hề phai nhạt, vẻ tiều tụy kia lại càng khiến nàng ta thêm phần phong vận. Nàng ta hiển nhiên đã ổn định cuộc sống, trong hoàn cảnh như vậy, nàng ta vẫn có thể sánh vai bên cạnh lão Tấn Hầu.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Vệ Lạc và Kính Lăng, lão Tấn Hầu và Việt Đích công chúa đều quay đầu lại.

Đôi mắt đục ngầu của Tấn Hầu khi chạm vào ánh mắt Kính Lăng, hiện lên một tia ôn hòa cùng xin lỗi. Ánh mắt này, trước đây Vệ Lạc chưa từng thấy ở Tân Điền.

Việt Đích công chúa cũng đang nhìn hai người.

Không đúng, nàng ta ngây người nhìn Kính Lăng. Vệ Lạc với bộ y phục đỏ rực nổi bật, nàng ta hoàn toàn không để ý tới.

Nàng ta chỉ nhìn Kính Lăng như vậy, trong đôi mắt phượng ẩn chứa một tia khao khát, một tia u oán.

Dường như, nàng ta đang oán trách sự tuyệt tình của Kính Lăng trước đây, oán trách hắn đẩy nàng ta đến bên cạnh một lão nhân. Cũng dường như, nàng ta bị vẻ tuấn tú của Kính Lăng thu hút, đang rung động trong lòng.

Kính Lăng không nhận ra ánh mắt khác thường của Việt Đích công chúa. Hắn chỉ liếc nhìn nàng ta một cái, rồi bước đến bên cạnh phụ thân mình, đỡ cánh tay ông ta ngồi xuống trên sập.

Lúc này, mặt trời cũng dần dần lặn xuống chân trời, chỉ còn lại một tia tàn hồng. Chúng cung nữ sau khi bày biện rượu cùng thức ăn xong, bắt đầu đốt đuốc bên ngoài điện và thắp nến trong điện.

Kính Lăng đứng lên, nâng chung rượu nói với mọi người: "Chư quân đã đến Tân Điền, Kính Lăng thật may mắn! Xin mời uống cạn chung này!"

Mấy sứ giả đồng loạt nâng chung cùng Kính Lăng uống cạn.

Kính Lăng ngửa đầu uống cạn rượu, rồi quay sang nhìn phụ thân mình.

Lão Tấn Hầu đứng lên.

Đôi mắt ông ta đục ngầu, vô thần nhìn mọi người, yếu ớt mở miệng: "Chư quân."

Lão Tấn Hầu ho khan khụ khụ, ông ta nuốt một ngụm đờm rồi tiếp tục nói: "Con ta Kính Lăng, từ nhỏ đã võ dũng thông tuệ, sau khi trưởng thành lại cơ trí nhân hiếu, danh chấn khắp chư hầu. Vài tháng trước ta bị lệ thần mê hoặc, bị gian tà xúi giục, lại đẩy con ta vào nguy hiểm, đẩy đất nước vào cảnh khốn cùng. Thật không thể tha thứ."

Giọng nói tự trách của ông ta vang lên trong đại điện.

Chúng sứ giả nghiêm túc lắng nghe, không chỉ họ, Kính Lăng và Vệ Lạc cũng đang nghiêm túc lắng nghe.

Lời tự trách này của lão Tấn Hầu vô cùng quan trọng. Chỉ có ông ta thừa nhận sai lầm trước mặt mọi người. Kính Lăng - người kế vị Tấn Hầu, mới có thể tránh khỏi sự chỉ trích của thế nhân, mới không bị hậu thế chê trách là bất hiếu, không xứng đáng.

Tấn Hầu nói đến đây, lại ho khan một trận.

Mỹ nhân Việt Đích công chúa bên cạnh vội vàng lấy khăn tay ra hứng lấy một ngụm đờm của ông ta. Trước sự chứng kiến của mọi người, Việt Đích công chúa trẻ trung xinh đẹp ôn nhu lau miệng cho lão Tấn Hầu già yếu, bệnh tật.

Trên mặt nàng ta không hề có nửa điểm chán ghét hay bất mãn. Rõ ràng lão Tấn Hầu đã già yếu như vậy, rõ ràng cơ thể già nua hôi hám của ông ta tỏa ra mùi khó chịu, nhưng nàng ta vẫn hết sức ôn nhu nhã nhặn lịch sự.

Đương nhiên, điều này cũng không có gì lạ, ngoại trừ Vệ Lạc, không ai cảm thấy việc này có gì đặc biệt.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Sau khi ho khan, lão Tấn Hầu tiếp tục nói một cách yếu ớt: "Ta, một lão già không biết dùng người hiền tài, nghe lời một phía đến nỗi bị trời trừng phạt, bị cường lân xâm phạm suýt mất nước. May nhờ con ta mạnh mẽ mới tránh cho sinh linh lầm than."

Nói đến đây, lão Tấn Hầu vẫy tay về phía Kính Lăng, gọi: "Bát nhi, lại gần đây với phụ thân."

"Vâng!"

Kính Lăng đáp lời dứt khoát, nhanh chóng bước đến bên cạnh phụ thân.

Lão Tấn Hầu ngẩng đầu lên.

Đôi mắt mờ đục của ông ta nhìn chằm chằm vào người con trai oai hùng bất phàm đang đứng trước mặt mình.

Người con trai này, cả điện đèn dầu, cả điện đường quyền quý đều không thể che lấp vẻ tuấn mỹ bất phàm của hắn. Hắn mặc một bộ y phục đen, thân hình cao lớn như núi, dường như có thể gánh vác trách nhiệm và khó khăn lớn nhất trên đời, có thể đưa đất nước của hắn đến sự phồn thịnh nhất. Thậm chí, hắn có thể biến Tấn thành bá chủ, khiến cho Tấn Cơ thị (1) mãi mãi được ghi vào sử sách.

(1): Vương thất nước Tấn họ Cơ, nên gọi là Tấn Cơ thị.

So với hắn, ông ta thực sự đã già rồi, già rồi. Đúng vậy, nhớ lại năm xưa khi còn trẻ, ông ta cũng chưa từng hùng dũng như Bát nhi.

Lão Tấn Hầu nhìn hắn, ánh mắt lộ ra một tia vui mừng.

Ông ta nhìn người con trai đắc ý nhất của mình với vẻ hài lòng, lúc này, ông ta không thể hiểu nổi tại sao trước đây mình lại không thích người con trai mạnh mẽ này?

Đúng rồi, chính vì hắn quá mạnh mẽ, người cha này luôn cảm thấy áp lực trước mặt con mình. Đúng vậy, trước đây ông ta cảm thấy sự tồn tại của người con trai này khiến ông ta không có được cảm giác cao cao tại thượng, hắn đã ảnh hưởng đến ham muốn quyền lực của ông ta.

Nhưng, bây giờ ông ta thừa nhận mình đã già, thừa nhận mình ngu ngốc và bất lực, khi nhìn lại người con trai này, hắn thật hoàn hảo. Hắn đứng đó quay lưng về phía ánh đèn, uy vũ như một vị thần.

Chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Tấn Hầu không để ý, người con trai đứng trước mặt ông ta, cao hơn ông ta nửa cái đầu, lúc này trong đôi mắt có tinh quang chớp động, có vui mừng, có cảm động.

Đối diện với ánh mắt của phụ thân, ánh mắt ôn hòa từ ái như vậy, trong mắt Kính Lăng ẩn chứa ánh lệ.

Lão Tấn Hầu mở miệng, thanh âm vang lên: "Quỳ xuống!"

Kính Lăng quỳ một gối xuống đất.

Lão Tấn Hầu đưa tay phải đặt lên vai hắn, cố gắng lấy hơi, đôi mắt mờ đục lóe lên tia sáng hiếm hoi, cao giọng nói: "Bát nhi, phụ thân giao cơ nghiệp tổ tông này cho con, con có thể bảo vệ nó không?"

"Bất cứ ai dám xâm phạm Tấn, đều phải bước qua xác con!"

Lão Tấn Hầu rất hài lòng với câu trả lời mạnh mẽ của con trai, ông ta lại lên tiếng hỏi: "Bát nhi, khi đến tuổi hiến tế tổ miếu, con có thể nói với phụ thân và tổ tiên rằng, Tấn đã là bá chủ chư hầu chưa?"

Nghe đến đây, chúng sứ giả lặng lẽ nghị luận. Câu hỏi này, ở các nước chư hầu khác không thể nghe thấy. Chỉ có người sinh ra một người con trai như Kính Lăng mới có thể yêu cầu hắn hứa hẹn, trong lúc ông ta còn sống, sẽ xưng bá Trung Nguyên.

Giọng lão Tấn Hầu vừa dứt, Kính Lăng đã dõng dạc trả lời: "Có thể!"

Chỉ hai từ, nhưng đầy khí phách, nuốt cả núi sông.

Lão Tấn Hầu cười lớn.

Đứng lâu như vậy, ông ta đã mệt, nên sau khi cười lớn cũng ngã quỵ xuống. Việt Đích công chúa ở phía sau vội vàng đỡ ông ta ngồi xuống sập.

Kính Lăng khấu đầu trước phụ thân, rồi chậm rãi lui về ngồi xuống bên cạnh Vệ Lạc.

Cuối cùng, yến tiệc đã có thể chính thức bắt đầu.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 304: Đối đáp trong điện

Tiếng nhạc lại vang lên.

Âm thanh du dương réo rắt của nhạc cụ tấu lên khúc nhạc truyền thống hàng trăm năm của hội chư hầu. Loại nhạc này thư thái, điềm đạm, công bằng và bình thản. Vào thời đại đó, sự công bằng và bình thản, mênh mông như nước trời đất, vô biên vô hạn như âm dương sơ khai, là điều được tôn sùng nhất.

Lúc này, rượu và thức ăn đã được bày biện, trong điện đã sáng đèn.

Kính Lăng lại đứng lên, nâng ly về phía chúng sứ giả, hô to: "Chư quân, chung rượu này xin kính Chu thiên tử!"

Khi Kính Lăng đứng lên, một nam nhân trung niên ăn mặc như khanh đại phu ngồi ở vị trí quyền lực nhất giữa đại điện cũng từ từ đứng lên. Người này chính là đại diện của Chu thiên tử.

Kính Lăng cúi chào thật sâu trước ông ta, rồi uống cạn rượu trong chung.

Chúng sứ giả đứng lên, đồng loạt hành lễ với sứ giả của Chu thiên tử, nâng ly uống rượu.

Trong lịch sử thực tế, nước Tấn sau 200 năm xưng bá thiên hạ vẫn luôn đặt Chu vương thất dưới sự bảo vệ của mình. Khi đó các nước Trung Nguyên, dù là tấn công Sở hay Bắc Địch, đều lấy danh nghĩa "giúp vua". Vị vua đó chính là Chu thiên tử.

Giai đoạn sau khi nước Tấn chia làm ba nước nhỏ Triệu, Ngụy, Hàn, các nước chư hầu không còn coi trọng Chu thiên tử nữa. Có nhiều cách phân chia thời Xuân Thu và Chiến Quốc, trong đó cách phân chia được nhiều người chấp nhận nhất là lấy sự kiện ba nhà chia Tấn làm ranh giới. Bởi vì trước khi ba nhà chia Tấn, Chu vương thất vẫn còn tồn tại, sau khi ba nhà chia Tấn, thiên hạ không còn Chu vương thất, các nước chư hầu bước vào cuộc hỗn chiến không từ thủ đoạn.

Sứ giả của Chu thiên tử ngửa đầu uống cạn rượu trong chung, hai tay nâng chung rượu đầy truyền đạt lời phong thưởng của Chu thiên tử cho Kính Lăng. Lời phong thưởng này chính là văn bản nghi thức của Chu thiên tử phong Kính Lăng làm Tấn Hầu.

Sau khi sứ giả của Chu thiên tử ngồi xuống, Kính Lăng lại nâng một chung rượu đầy, cao giọng nói: "Chung rượu này, nguyện kính Tư Thận (thần giám sát sự kính trọng), Tư Minh (thần giám sát lời thề), Đàn Thần, Đàn Tự, Sơn Thần, Hà Thần, Tiên vương, Tiền công. Kính Lăng nay là Tấn Hầu, suốt đời sẽ làm cho Tấn quốc cường thịnh, phò tá Chu vương thất, bảo vệ chính thống Trung Nguyên! Nếu vi phạm, xin chư thần bỏ rơi, phụ lão khinh bỉ! Vong quốc diệt tộc, mất nước mất nhà! Cạn ly!"

Đây là lời hứa và lời thề trang trọng nhất của Kính Lăng với đất nước của hắn.

Trong lúc Kính Lăng thề, phía sau hắn, một kiếm khách mặc khôi giáp toàn thân bước tới. Kiếm khách này là xa hữu của hắn, là cao thủ mạnh nhất trong mười vạn giáp sĩ của hắn, cũng là người hắn tin tưởng nhất.

Khi kiếm khách bước tới, Vệ Lạc cũng đứng lên. Nàng và kiếm khách đứng hai bên Kính Lăng.

Kiếm khách cầm trong tay một cây chuỷ thủ, còn Vệ Lạc, khi Kính Lăng vừa dứt lời, đã lấy chung rượu trong tay hắn.

Kính Lăng vươn tay nhận lấy chuỷ thủ từ tay kiếm khách. hắn giơ chuỷ thủ lên cao, lưỡi dao lóe lên cắt vào lòng bàn tay, máu tươi lập tức chảy ra.

Ngay khi máu hắn nhỏ giọt, Vệ Lạc tiến lên một bước, dùng chung rượu hứng lấy.

Máu hòa vào rượu, nhanh chóng lan ra.

Sau khoảng chín giọt máu, Kính Lăng đưa tay nhận lấy chung rượu, ngửa đầu lên uống cạn rượu pha máu!

Khi hắn giơ chung rượu rỗng lên hai bên, một tiếng trống vang dội mạnh mẽ " thùng thùng" vang lên.

Tiếng trống vang vọng trầm đục, tuy chỉ hai tiếng, nhưng như vang vọng trong lòng mọi người.

Đến đây, lời thề đã thành.

Vệ Lạc nhận lấy chung rượu rỗng, lại rót đầy rượu cho hắn. Kính Lăng giơ chung rượu về phía chúng sứ giả, cười nói: "Chung rượu này, Kính Lăng kính chư quân!"

"Không dám!"

Chúng sứ giả đồng thanh đáp lại, Kính Lăng lại uống cạn rượu, sau đó cùng Vệ Lạc lui về ngồi trên sập. Đương nhiên, xa hữu đã lui xuống trước.

Đến tận đây, buổi lễ kết thúc.

Lễ này của Kính Lăng là lễ kế vị.

Tuy rằng còn một nửa sứ giả chư hầu chưa đến, nhưng sứ giả của Chu thiên tử đã đến, đây mới là điều quan trọng nhất.

Có hàng chục sứ giả chư hầu chứng kiến, lại có sứ giả của Chu thiên tử, vì vậy, lễ kế vị có thể được thực hiện.

Sau khi ngồi xuống, Kính Lăng chống tay lên đầu gối, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, cất cao giọng nói: "Chư quân có lời cứ nói."

Cuộc tranh luận, chất vấn bắt đầu.

Vừa mới ngồi xuống, Vệ Lạc nghe Kính Lăng tuyên bố, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Tố đang ngồi trên sập phía khu vực dành cho Tề cũng quay đầu nhìn Vệ Lạc. Trong mắt hắn không giấu nổi sự lo lắng.

Sau một thoáng yên tĩnh, một đại phu của Tấn đứng dậy trước.

Ông ta chắp tay trước ngực hướng về Kính Lăng, giọng nói lanh lảnh: "Xin hỏi Quân thượng, người phụ nhân bên cạnh ngài có phải là phu nhân không?"

Kính Lăng gật đầu, cao giọng đáp: "Phải."

Đây là sự xác nhận chính thức. Trong một dịp trọng đại như vậy, trong buổi lễ Kính Lăng tuyên thệ làm quân chủ, câu hỏi và trả lời của vị Tấn đại phu và Kính Lăng là để chính thức giới thiệu thân phận của Vệ Lạc với tất cả chúng sứ giả.

Đương nhiên, sau khi xác nhận danh phận, vẫn phải có một nghi lễ kết hôn.

Vị đại phu nước Tấn gật đầu ngồi xuống.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Tiếp đó, một hiền sĩ của Tề đứng lên. Ông ta chắp tay trước ngực hướng về Vệ Lạc, cao giọng nói: "Ta có một câu hỏi, phu nhân có thể trả lời không?"

Vệ Lạc rùng mình.

Nàng thẳng tắp eo lưng, nở nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt hoa mỹ, nhẹ nhàng đáp: "Có thể."

Nàng chỉ nói có thể.

Vị hiền sĩ nhìn chằm chằm nàng, lớn tiếng hỏi: "Thiên hạ đều gọi phu nhân là mỹ nhân khuynh thành. Ta nghe nói phu nhân có giá trị hai thành, có đúng vậy không?"

Vệ Lạc gật đầu, nụ cười không đổi, đáp: "Đúng vậy."

"Tốt."

Vị hiền sĩ quay sang nhìn Kính Lăng, giọng nói sắc bén, hỏi dồn: "Xin hỏi quân thượng, ngài lấy hai thành đổi một phụ nhân, là vì tài, vì sắc, hay vì mới mẻ?"

Sắc mặt Kính Lăng hơi ngưng lại, biểu tình nhàn nhạt đáp: "Phu nhân của ta, cả ba điều đều có!"

Giọng nói kiên định, chứa đựng niềm tin và sự khẳng định vô hạn.

Cả điện xôn xao.

Câu trả lời của Kính Lăng không sai. Nhưng, giọng điệu tự nhiên của hắn, lời tuyên bố Vệ Lạc vừa có tài, vừa có sắc, vừa có đức của hắn khiến mọi người nhất thời không kịp phản ứng.

Trên đời này, có trượng phu nào khen phu nhân mình như vậy?

Trong sự ồn ào, vị hiền sĩ kia ngồi xuống.

Sau đó, một hiền sĩ khác của Kê Hạ Cung đứng dậy.

Hiền sĩ này có khuôn mặt nghiêm nghị, râu dài quá ngực.

Ông ta nhìn chằm chằm Vệ Lạc, chậm rãi mở miệng, giọng nói nghiêm nghị: "Ta mới đến Tân Điền chưa lâu. Nhưng đã nghe nói phu nhân đã đuổi hết chư cơ trong hậu viện của quân thượng vài ngày trước. Xin hỏi phu nhân, hành động này của phu nhân là vì nước vì nhà, dọn sạch chướng ngại cho quân thượng?" Nói đến đây, vị hiền sĩ đột nhiên cao giọng: "Hay là, vì dục vọng? Phu nhân muốn độc chiếm sự sủng ái của quân Hầu, nên mới giải tán chư cơ?"

Giọng nói nặng nề, hùng hổ doạ người!

Trong chốc lát, cả điện lại chìm vào im lặng.

Ngay cả những người đang thì thầm cũng quay sang nhìn Vệ Lạc. Tố càng ngây người nhìn Vệ Lạc, trên mặt hắn có sự lẫn lộn và nghi hoặc giống như mọi người.

Dưới ánh mắt của mọi người, Vệ Lạc mỉm cười.

Nàng doanh doanh mỉm cười, đôi mắt như làn nước mùa thu trên trời cao lẳng lặng lướt qua mọi người.

Một lát sau, nàng nhìn thẳng vào vị hiền sĩ đang chất vấn mình, thản nhiên nói: "Quân có biết, cách đây không lâu, một mình ta, một phụ nhân đã thuyết phục được đại quân Tần - Sở rút lui?"

Mọi người sững sờ.

Ngay lập tức, một loạt tiếng bàn tán xôn xao nổi lên. Trong đó, có rất nhiều ánh mắt không thể tin được.

Sự kiện vừa mới xảy ra, tin tức chưa kịp lan truyền, hơn nữa nàng dù sao cũng chỉ là một phụ nhân, công lao đẩy lui quân Tần - Sở, cố ý hay vô tình đã bị những người cấp cao của Tấn che giấu. Vì vậy, hầu hết những người có mặt ở đây đều không biết chuyện này.

Chúng sứ giả đồng loạt nhìn về phía Kính Lăng.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Kính Lăng gật đầu, cất cao giọng nói: "Lần này đại quân Tần - Sở rút lui, phu nhân của ta có công đầu!"

Đây là lời thừa nhận chính thức của hắn.

Chúng sứ giả lại lập tức châu đầu ghé tai nghị luận. Chỉ trong chốc lát, họ đã biết được toàn bộ câu chuyện từ những người đã biết chuyện.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người nhìn về phía Vệ Lạc, trong ánh mắt tràn ngập kính nể cùng khuynh mộ.

Thời đại này, người có tài không giấu giếm bản thân. Thể hiện và phô trương tài năng là điều mà chúng hiền sĩ và kiếm khách yêu thích. Vì vậy, việc Vệ Lạc thẳng thắn nói ra công lao của mình với nước Tấn, mọi người sẽ không cho rằng nàng tự đại kiêu ngạo như người đời sau.

Trong sự ồn ào, vị hiền sĩ của Tề đã chất vấn Vệ Lạc lên tiếng, giọng có chút bén nhọn hỏi: "Xin phu nhân nói rõ hơn!"

Ông ta đang thúc giục Vệ Lạc, muốn nàng trả lời chi tiết câu hỏi của mình.

Vệ Lạc thở dài một tiếng. Nàng cứ tưởng rằng việc mình đưa ra thông tin chấn động này sẽ khiến những người có mặt quên đi việc làm khó nàng.

Nhưng, trên mặt nàng vẫn giữ nụ cười, Vệ Lạc nhìn vị hiền sĩ, thanh âm hơi cao trong trẻo nói: "Thiếp có vài câu hỏi, quân có thể trả lời không?"

Ồ, nàng cũng có câu hỏi?

Mọi người im lặng, tò mò nhìn Vệ Lạc.

"Xin phu nhân cứ hỏi."

Vệ Lạc khẽ mỉm cười.

Nàng nhìn từ trái sang phải, ánh mắt trong veo như nước mùa thu, rồi quay sang vị hiền sĩ kia.

Nàng mở miệng, thanh âm trong trẻo êm tai, như tiếng hát như nước chảy, ẩn chứa vẻ đẹp trời sinh: "Quân nghĩ tài trí của thiếp thế nào?"

Vị hiền sĩ ngẩn người.

Chớp mắt, ông ta cúi đầu chào Vệ Lạc, cao giọng đáp: "Phu nhân một lời lui được liên quân Tần - Sở hùng mạnh, công lao cái thế như vậy hiếm có trên đời, ngay cả bậc trượng phu cũng không làm được. Tài trí của phu nhân có thể gọi là quốc sĩ!"

Đánh giá này không hề thấp.

Vệ Lạc nở nụ cười xinh đẹp.

Trước mặt nàng, khuôn mặt Kính Lăng tuấn tú trầm ngâm, phảng phất như được tạc từ nham thạch ngàn năm, không nhìn ra nửa điểm gợn sóng.

Trong tiếng cười khẽ, Vệ Lạc lại lần nữa mở miệng: "Chư quân nghĩ võ dũng của thiếp thế nào?"

Tiếng xôn xao lại vang lên.

Vị hiền sĩ của Tề, khi còn ở Tề chưa từng nghe đến danh tiếng võ dũng của Vệ Lạc. Nhưng những người bên cạnh ông ta, những du hiệp Mặc gia, những quý tộc đã trải qua chiến sự hai ba năm trước, đều biết.

Một trận nghị luận ong ong vang lên, một kiếm khách đứng lên. Hắn ta chắp tay trước ngực, hướng về Vệ Lạc cao giọng trả lời: "Phu nhân đã bắt sống Sở vương giữa trăm vạn quân! Ép ông ta tự sát! Lại dùng mộc kiếm đánh bại tông sư trong đại hội Củ Tử! Còn hai lần đánh bại cao thủ của Sở ngay trong Sở vương cung! Võ dũng của phu nhân hiếm có trên đời! Ngay cả bậc trượng phu cũng không làm được!"

Ầm ầm....!

Tiếng xôn xao bàn tán càng lớn hơn, vang dội hơn.

Những người chưa từng nghe về những chiến công này của Vệ Lạc đều sững sờ, kinh ngạc.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Thời đại này dù sao cũng là thời đại mà trí tuệ mới bắt đầu nảy sinh. Lúc này, người biết chữ có thể nói ra vài câu đạo lý đã là hiền sĩ, người có thể vung kiếm giết được vài người đã là kiếm khách.

Trong thời đại này, một phụ nhân có nhan sắc khuynh thành như Vệ Lạc, lại có bản lĩnh lợi hại như vậy vốn là một kỳ tích, là điều hiếm có trên đời, mọi người chưa từng nghe qua truyền thuyết như vậy.

Tiếng bàn tán náo động nổi lên từng đợt.

Thẳng qua một hồi lâu, vị hiền sĩ Kê Hạ Cung chất vấn Vệ Lạc mới hướng nàng chắp tay thở dài: "Khả năng của phu nhân thật khiến người kinh hãi. Còn gì hỏi nữa chăng?"

Mọi người dần yên lặng, lại một lần nữa nhìn về phía Vệ Lạc, chờ đợi những lời kinh người tiếp theo.

Trong sự chú mục của mọi người, Vệ Lạc lại mỉm cười. Nàng cúi đầu rũ mắt, lắc đầu, hiền sĩ lên tiếng hỏi: "Vậy ý phu nhân là...?"

Vệ Lạc vẫn cười, quay đầu nhìn Kính Lăng. Lúc này, nàng cười tươi như hoa nhưng lại ẩn chứa sự mệt mỏi trên khuôn mặt tuyệt mỹ, trong đôi mắt mặc ngọc ôn nhu như nước.

Nàng lẳng lặng nhìn Kính Lăng, ôn nhu thâm tình mà nhìn hắn, giữa không gian yên tĩnh cất tiếng: "Phu quân ta, là bậc anh hùng cái thế!"

Thanh âm nàng êm dịu, ôn nhu, phảng phất như một khúc ca làm say đắm lòng người. Kính Lăng vẫn luôn vô cảm, bỗng ngơ ngẩn nghiêng đầu đón nhận ánh mắt nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn mỉm cười dịu dàng.

Nụ cười này của Kính Lăng, những nam nhân đang ngồi ở đây đều hiểu, là biểu cảm mỗi khi họ nhìn sang vợ con của mình, cũng giống như thế.

Vệ Lạc vẫn ôn nhu nhìn hắn, lẳng lặng tiếp tục nói: "Thiếp cho rằng, trong số nữ nhân đương thời, chỉ có thiếp mới xứng với chàng!"

Lời này vừa dứt, cả không gian như ngừng lại...

Này, này?

Mọi người đều ngơ ngẩn. Giữa sự ngơ ngẩn ấy, Việt Đích công chúa tay nhỏ che miệng, kinh hô thốt lên. Nàng ta nhìn Vệ Lạc bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Thời đại này, người ta không quen cất giấu tài năng, cũng không quen khiêm tốn. Nhưng Vệ Lạc là một phụ nhân, lại dám nói ra những lời tự tin đến vậy, khiến mọi người sửng sốt.

Quả thực, chưa từng có một phụ nhân nào dám nói: "Trượng phu ta là người ưu tú nhất trên đời, và trong số nữ nhân trên đời này, chỉ có ta, người ưu tú đến cực điểm mới xứng với chàng!"

Thật cuồng vọng!

Nhưng Kính Lăng lại thích.

Hắn ngước mắt nhìn Vệ Lạc, nhìn người phụ nhân với tự tin thần thái ngời sáng dám nói ra những lời kinh hãi thế tục như thế.

Kính Lăng đột nhiên bật cười: "Ha ha ha ha".

Trong không gian tĩnh lặng, tiếng cười của hắn vang dội không ai sánh bằng. Tiếng cười tràn ngập niềm vui thích!

Mọi người ngơ ngác nhìn Kính Lăng cười.

Ngũ quan điêu khắc của hắn, lúc này bởi vì cười to mà thần thái toả sáng. Hắn mặc y phục đen, dáng người cao lớn như núi, trong tiếng cười to ấy toát lên vẻ cuồng ngạo vô cùng.

Vừa cười, Kính Lăng vừa đưa tay ra. Trước mặt hàng ngàn người, hắn nắm lấy tay Vệ Lạc kéo vào lòng mình mà ôm.

Vệ Lạc chao đảo, chưa kịp định thần đã bị hắn kéo sát vào lòng. Chỉ trong chớp mắt, vòng eo nhỏ nhắn đã bị Kính Lăng giữ chặt, cả người nàng tựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn.

Bị Kính Lăng ôm trọn, Vệ Lạc mỉm cười xinh đẹp, khuôn mặt tuyệt mỹ ửng hồng. Đôi mắt mặc ngọc như sóng nước, dịu dàng như muốn tan ra.

Cả điện lặng đi vì kinh ngạc.

Hiền sĩ Kê Hạ Cung kinh ngạc nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt. Ông ta há hốc mồm thở dốc, hơi hơi hé miệng, sau lại khẽ lắc đầu lặng lẽ ngồi xuống. Trong lòng ông ta suy nghĩ: "Giờ không phải lúc ép hỏi thêm nữa. Nếu cứ tiếp tục, e rằng vị tân quân của nước Tấn nhất thời động tình sẽ không chịu nổi thì ông ta sẽ gánh vác toàn bộ hậu quả. Ôi! Trượng phu có tam thê tứ thiếp vốn là lẽ thường tình, phụ nhân này thật to gan, không thể để nàng làm loạn cương thường. Ta sẽ chờ thêm chút nữa, chút nữa xem sao..."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro