Chương 315: Lại hoà hảo + Chương 316: Vệ Lạc đúng lý hợp tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 315: Lại hoà hảo

Sau khi Tố rời đi, Vệ Lạc vẫn một mình ở lại hậu hoa viên, mồ hôi nhễ nhại như mưa, miệt mài rèn luyện kiếm thuật. Nàng luôn có niềm tin mãnh liệt vào kiếm thuật, cảm thấy đó là nền tảng để nàng đứng vững trong thiên hạ. Ở thời đại này, tiền tài hay tình yêu đều không đáng tin, chỉ có võ dũng của bản thân mới là vốn liếng lớn nhất giữa thời loạn thế, là tiền đề để nàng an cư lạc nghiệp, tự do tự tại.

Vì thế, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, nàng đều tập trung luyện kiếm.

Hiện tại trình độ của nàng đã đạt đến mức có thể dùng Mộc Kiếm điều khiển cả lá cây, nước chảy, ẩn chứa kiếm thế uyển chuyển như mây trôi. Khi toàn tâm toàn ý đắm chìm vào kiếm đạo, nàng không chỉ gạt bỏ mọi muộn phiền, tâm hồn tĩnh lặng mà còn có thể kiểm soát hết thảy cảm xúc. Vệ Lạc biết rằng kiếm thuật của nàng đã tiến bộ hơn so với khi ở nước Sở.

Buổi yến tiệc tối nay đặc biệt long trọng.

Vệ Lạc tắm rửa thay y phục, trang điểm nhẹ nhàng. Khi mặt trời vừa lặn xuống chân trời, dưới sự hộ tống của chúng kiếm khách, nàng ngồi lên xe ngựa bắt đầu tiến vào Tấn cung.

Đường phố Tân Điền lúc này vô cùng phồn hoa. Khi người dân đang trở về nhà dưới ánh hoàng hôn, xe ngựa của chúng sứ giả chư quốc từ khắp nơi lấp đầy đường phố.

Xe ngựa của Vệ Lạc vừa xuất hiện, mọi người đều nhìn về phía nàng và nhường đường. Ai cũng nhận ra đây là xe của phu nhân Tấn Hầu. Ngồi trong xe, Vệ Lạc nghe thấy tiếng bàn tán của người đi đường và chúng sứ giả về mình.

"Đây là phu nhân Tấn Hầu sao?"

"Đúng vậy, nghe nói nàng rất đố kỵ!"

"Tấn Hầu nạp nàng làm phu nhân, chẳng phải muốn diệt Tấn sao?"

"Phu nhân lưỡng thành xinh đẹp vô song, được trượng phu yêu thương cũng là lẽ thường."

"Ước gì được thấy dung nhan của mỹ nhân."

"Phụ nhân đố kỵ như vậy, dù có dung mạo diễm lệ cũng chỉ là Bao Tự có thái độ yêu mị mê hoặc mà thôi."

Vệ Lạc nghe thấy, khóe miệng nở nụ cười lạnh. Nàng vươn tay kéo rèm xe để lộ mặt mình ra. Mọi tiếng bàn tán đều im bặt.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn Vệ Lạc khoác áo choàng đỏ thẫm đang ngồi quỳ trên xe. Mái tóc đen như mây, làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng như sao, đang ngồi đó với nụ cười mỉm, mặt mày mang theo một cỗ lạnh lẽo. Toàn thân nàng toát lên một loại uy nghiêm hoa mỹ giống như tính cách nàng.

Nàng có một loại ánh hào quang, một loại khí chất tự tin, mạnh mẽ và ung dung. Phong tư như thế là độc nhất vô nhị không ai có được.

Những nam nhân đã nhìn quen các loại mỹ nhân chưa từng gặp ai như vậy. Vẻ đẹp cao quý và nghiêm nghị này không thể so sánh với Bao Tự hay bất kỳ yêu phụ nào khác.

Xe ngựa từ từ tiến về phía trước, hai bên đường là những quyền quý đức cao vọng trọng, hoặc hiền sĩ tuổi trẻ tài cao đang đi theo xe ngựa của Vệ Lạc, đồng thời đánh giá nàng.

Họ không khỏi nghĩ đến những chiến tích của nàng: bắt sống và bức tử Sở vương tự sát, đánh thắng tông sư, thuyết phục đại quân Tần - Sở rút lui. Một phụ nhân như vậy dù hành động có khác người, cũng không thể so sánh với những nữ nhân chỉ biết dùng sắc đẹp để lấy lòng người khác!

Trong sự im lặng, trầm tư và những lời bàn tán đánh giá, xe ngựa của Vệ Lạc tiến vào Tấn cung. Trời đã tối, khắp nơi thắp đuốc sáng rực.

Vừa vào cung, Vệ Lạc thấy đại điện tiếp khách đã đông đúc, tiếng người ồn ào, xe ngựa tụ tập ở quảng trường phía trước.

Chúng võ sĩ nhìn thấy xe ngựa của nàng, đồng loạt cúi đầu giơ giáo lên cao, hành đại lễ.

Xe ngựa của Vệ Lạc đi qua xe của chúng sứ giả khác, dừng lại ở sân sau quảng trường.

Nàng chậm rãi bước xuống xe. Hai cung nữ tiến đến, hướng nàng hành lễ: "Quân hầu lệnh phu nhân nhanh chóng vào điện."

Vệ Lạc gật đầu.

Dưới sự hướng dẫn của hai cung nữ, nàng đi vào đại điện qua cửa hông. Vừa bước vào, Vệ Lạc thấy Kính Lăng đang ngồi quỳ trên sập, mặc áo bào đen, đầu đội hầu quan, thân hình uy nghi như núi.

Cùng lúc đó, khi nàng bước vào đại điện, tất cả khách quý bên trong điện đều ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Dường như bị vẻ đẹp của nàng làm cho choáng ngợp, cả đại điện bỗng chốc im lặng.

Vệ Lạc rũ mi, khóe miệng mỉm cười chậm rãi bước đến bên phải Kính Lăng rồi ngồi xuống. Nàng vừa ngồi quỳ, một thanh âm trong trẻo vang lên từ cửa chính điện: "Trung Sơn hầu đến!"

"Lịch hầu đến!"

Chúng sứ giả và quan lại lần lượt vào điện, sự chú ý của mọi người chuyển từ Vệ Lạc sang họ. Vệ Lạc vẫn mỉm cười, lặng lẽ quan sát các quan khách từ khắp nơi đến. Kính Lăng ngồi phía trước, từ đầu đến cuối không hề quay lại nhìn nàng, nàng cũng không nói một lời.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vệ Lạc biết cuộc trò chuyện của mình với Tố sáng nay chắc chắn đã đến tai Kính Lăng. Chắc hẳn hắn đang tức giận vì sự cố chấp của nàng?

"Thùng thùng...." Tiếng trống vang lên.

Tiếng trống báo hiệu yến tiệc bắt đầu. Lúc này, đại điện đã chật kín người, Vệ Lạc nhìn lướt qua, thấy ít nhất có chính sứ của 25-26 nước đã an tọa.

Kính Lăng đứng lên, nâng chung rượu hướng về chúng sứ giả, cười nói: "Chư quân đến Tân Điền, Kính Lăng thật may mắn! Xin mời uống cạn chung này!"

Mọi người cùng uống cạn.

Kính Lăng lại nâng chung rượu đầy, cười nói: "Kính Lăng được thiên tử phong làm Tấn Hầu, chư quân không ngại đường xa vạn dặm đến đây, nước Tấn thật may mắn! Quỷ thần phù hộ! Xin mời uống cạn chung này!"

Mọi người lại uống cạn.

Sau ba lượt rượu, Kính Lăng ngồi xuống. Tiếng chuông nhạc du dương vang lên, chúng cung nữ bước vào dọn thức ăn, rót rượu.

Đại điện sáng rực ánh đuốc, mọi người bắt đầu trò chuyện rôm rả. Nhạc công ngồi phía sau Kính Lăng và Vệ Lạc bắt đầu tấu lên khúc nhạc chào mừng khách quý, cả đại điện tràn ngập không khí vui vẻ ấm áp.

Kính Lăng hơi nghiêng người về phía sau. Hắn đến gần Vệ Lạc, không quay đầu lại mà nói: "Khi bị chất vấn, hãy đáp trả mạnh mẽ một chút."

Vệ Lạc ngẩn người.

Nàng ngạc nhiên nhìn Kính Lăng, không thể tin vào tai mình. Hắn lại muốn nàng đáp trả mạnh mẽ khi bị chất vấn. Trái tim nàng đập loạn nhịp. Nàng run môi, khẽ gọi: "Kính Lăng?"

Kính Lăng không đáp lại. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi gần Vệ Lạc, không hề rời xa.

Vệ Lạc chớp mắt, đôi mắt mặc ngọc ánh lên ý cười, nàng khẽ cong môi, thanh âm mềm mại ôn nhu gọi: "Phu chủ?"

Kính Lăng khẽ hừ một tiếng trong mũi, coi như trả lời. Vệ Lạc mỉm cười, tròng mắt xoay chuyển, tay áo khẽ nhấc, bàn tay nhỏ từ trong tay áo đưa ra nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to của hắn.

Kính Lăng không né tránh.

Vệ Lạc mềm mại nắm lấy ngón trỏ của hắn, đầu ngón tay lướt nhẹ trên lòng bàn tay hắn, lại dịu dàng gọi: "Phu chủ."

Kính Lăng lần nữa từ trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Vệ Lạc cười cong mặt mày, từ trong mũi phát ra một tiếng kiều mềm, nhẹ lẩm bẩm: "Không biết vì sao, sáng nay tỉnh dậy ta cứ thấy mệt mỏi." Hai chữ "mệt mỏi" được nàng kéo dài âm cuối. Làn điệu nước Việt vốn đã mềm mại, lại thêm thanh âm của Vệ Lạc trời sinh quyến rũ. Khi nàng nói ra những lời đó, sự nhu nhược yếu ơt, đáng yêu của nàng khiến trong lòng Kính Lăng cực kỳ rung động.

Hắn vẫn không quay đầu lại, chỉ thở dài một tiếng, bàn tay to đưa ra, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng. Hắn nắm chặt tay nàng, thanh âm trầm ấm bất giác trở nên dịu dàng: "Sau yến tiệc, ta sẽ gọi đại phu đến xem mạch cho nàng."

Vệ Lạc nghe vậy, khẽ "ừ" một tiếng, vẫn là giọng mũi lười biếng, mềm nhẹ quyến rũ.

Kính Lăng nghe được trong tai, hừ lạnh ra tiếng: "Giảo hoạt, xảo quyệt!"

Vệ Lạc uỷ khuất bĩu môi, yếu ớt lên án: "Phu chủ lại dùng lời nói làm tổn thương ta!" Giọng nói ấy thật sự rất ủy khuất.

Kính Lăng cố gắng kìm nén mong muốn quay đầu lại, hắn nhẹ nhàng kéo tay nàng đặt lên đùi mình, những ngón tay với khớp xương thô ráp xoa nhẹ bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng, bất lực thở dài: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi, nàng là kiếp nạn của ta!" Lời thở dài này thật bất đắc dĩ, thật bất lực!

Nghe đến đó, Vệ Lạc cười khanh khách.

Tiếng cười của nàng trong trẻo, điềm tĩnh mỹ miều, êm dịu như nước chảy như tiếng hát, êm tai cực kỳ. Kính Lăng nghe thấy tiếng cười ấy, trong lòng như si, cơn giận cũng tan biến.

Hắn không ngờ rằng, cơn giận của mình lại dễ dàng bị nàng xua tan bằng những lời bông đùa như vậy, không khỏi thở dài một tiếng.

Vệ Lạc vẫn cười khúc khích, nàng mềm mại nhu mì hỏi: "Phu chủ sao cứ mãi thở dài? Hay là dục hỏa vẫn vượng?"

Kính Lăng ngẩn ra, hắn vạn lần không ngờ, Vệ Lạc luôn luôn e thẹn lại có thể nói ra những lời dụ hoặc như vậy trong hoàn cảnh này. Ngay lập tức, một dòng nhiệt huyết dâng lên từ bụng dưới của hắn.

Hắn siết chặt bàn tay nhỏ bé của Vệ Lạc, phun ra một ngụm khí thô, cắn răng nói: "Vi phu thế nào, đêm nay Tiểu Nhi sẽ biết!"

Vệ Lạc đỏ mặt, định đáp lại thì tiếng chuông nhạc đột ngột dừng lại, tiếng hát của nhạc công cũng im bặt.

Thời khắc chất vấn đã đến.

Kính Lăng không đứng dậy, hắn lười biếng dựa vào sập, bàn tay to dưới ống tay áo vuốt ve tay Vệ Lạc, cao giọng nói: "Yến tiệc đã bắt đầu, hiền sĩ cùng quan lại chư quốc từ khắp nơi đã tề tựu đông đủ, nếu có lời muốn nói, cứ nói! Nếu có điều thắc mắc, cứ hỏi! Khải!"

Chữ "khải" vừa dứt, tiếng chuông vang lên ba hồi. Tiếng ồn ào bàn tán dần lắng xuống.

Ngay khi tiếng chuông dừng lại, Vệ Lạc cảm nhận rõ ràng mình trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía nàng, đánh giá nàng. Ngay cả chúng kiếm khách canh gác và cung nữ cũng cảm nhận được điều đó, họ cùng với chúng hiền sĩ, quan lại quay đầu nhìn chằm chằm Vệ Lạc.

Vệ Lạc chậm rãi rút tay ra khỏi tay Kính Lăng. Lúc nãy trên đường đi trong lòng nàng còn lo lắng, nhưng giờ khắc này, nàng tràn đầy sức mạnh cùng tự tin. Chỉ cần Kính Lăng có chút nhượng bộ, dù chỉ là một chút do dự, nàng cũng sẽ càng thêm tin tưởng, càng thêm mạnh mẽ!

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 316: Vệ Lạc đúng lý hợp tình

Tiếng trống vừa dứt, từng trận âm thanh nho nhỏ truyền đến.

Một hiền sĩ bước ra, Vệ Lạc nhận ra người này chính là hiền sĩ của Kê Hạ Cung đã từng chất vấn nàng trong bữa tiệc trước đó.

Hiền sĩ Kê Hạ Cung chắp tay chào Kính Lăng cùng Vệ Lạc, sau đó quay đầu nhìn về phía Vệ Lạc, thoáng khom người, cao giọng hỏi: "Tại bữa tiệc lần trước, tại hạ từng hỏi phu nhân một câu hỏi chưa được giải đáp. Nay xin được hỏi lại, việc phu nhân đuổi hết chư cơ hậu viện của quân thượng, phải chăng vì tư dục muốn độc chiếm ân sủng của quân hầu?"

Ngay từ đầu đã hùng hổ doạ người!

Câu hỏi vừa dứt, cả đại điện im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vệ Lạc. Tân Điền vốn đã náo nhiệt, nay càng thêm xôn xao, chúng hiền sĩ bàn tán không ngớt về vấn đề này.

Vệ Lạc mỉm cười, nhìn thẳng vào hiền sĩ hỏi ngược lại: "Theo quân, càn và khôn, cái nào lớn hơn? Âm và dương, cái nào mạnh hơn?"

Nàng vừa hỏi ra, hiền sĩ không thể tránh, chỉ có thể trực tiếp ứng chiến.

Vệ Lạc thân phận cao quý, nàng không đáp mà hỏi lại, khiến hiền sĩ tự nhiên cau mày suy nghĩ.

Vệ Lạc thấy hắn do dự, không khỏi cười, ngữ điệu trong trẻo mà vang dội: "Thiếp cho rằng, càn là thiên, khôn là địa. trời trong đất đục, trời cao đất rộng, mỗi người một vị trí, vốn không phân biệt lớn nhỏ! Âm cùng âm, âm tận dương sinh, dương tận âm sinh, âm dương tương khắc phối hợp, bất kể dương mạnh hay âm mạnh, đều không phải lẽ thường của trời đất, quân thấy có đúng không?"

Hiền sĩ gật đầu.

Vệ Lạc ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc đảo qua mọi người trong đại điện, cao giọng hỏi lại, "Chư quân thấy có đúng không?"

Mọi người đều gật đầu đồng ý. Vệ Lạc lại cười, hiền sĩ định hỏi tiếp, nàng đã cất tiếng: "chư quân cho rằng, tài trí và võ dũng của thiếp so với bậc trượng phu thế nào? Có thể gánh vác trọng trách không?"

Câu hỏi chuyển hướng sang bản thân Vệ Lạc khiến mọi người ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật đầu, vài tiếng nói vang lên: "Cơ trí dũng cảm hơn người."

Vệ Lạc mỉm cười, nói tiếp: "Võ của thiếp có thể bảo vệ quân hầu chu toàn, trí của thiếp có thể giúp quân hầu thành tựu bá nghiệp. Những gì thiếp làm được, e rằng phụ nhân trên thế gian không ai sánh bằng."

Tuy có phần khoa trương, nhưng trong những cuộc tranh luận thời đó, lối nói cường điệu như vậy cũng không có gì lạ. Mọi người vẫn gật đầu tán thành.

Vệ Lạc thấy vậy, ánh mắt sáng ngời nhìn quét qua mọi người, lanh lảnh nói: "Thiếp cho rằng, thiếp cùng quân hầu, giống như âm dương, như trời đất. Quân hầu như mặt trời soi sáng muôn nơi che chở bách tính. Thiếp chỉ cần an tĩnh ở hậu viện, chăm sóc quân hầu chu đáo, để khi người lâm triều thì tâm bình khí hòa không lo nghĩ. Đó chẳng phải là đạo trời đất, lẽ âm dương, đạo vợ chồng, lẽ nhân luân sao? Vậy xin hỏi quân, việc thiếp đuổi hết chư cơ, độc chiếm ân sủng của quân hầu, có trái với đạo trời, trái với âm dương không?"

Giọng nói của Vệ Lạc vang vọng khắp đại điện, lời lẽ tự nhiên, biểu cảm đường hoàng.

Cả đại điện lặng ngắt như tờ.

Nam nhân trên thế gian này, chưa từng gặp qua phụ nhân nào thản nhiên như thế, cảm thấy chính mình xứng đáng được độc sủng hậu cung.

Thế gian xưa nay vẫn cho rằng phụ nhân chỉ là sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường, quán xuyến việc nhà mà thôi. Vệ Lạc sao có thể thẳng thừng, mạnh mẽ tuyên bố nữ nhân và nam nhân bình đẳng? Âm dương hòa hợp, càn khôn tương đồng? Nàng sao dám lớn mật nói ra nàng độc chiếm quân hầu là thuận theo Thiên Đạo âm dương?

Cả điện kinh ngạc. Kính Lăng ngồi bên cạnh Vệ Lạc cũng không giấu nổi vẻ sửng sốt trong ánh mắt. Rõ ràng hắn cũng không ngờ Vệ Lạc lại trực tiếp, cao giọng khẳng định nàng và hắn bình đẳng! Nàng độc chiếm hắn là lẽ đương nhiên!

Trong khoảnh khắc, không ai còn thốt nên lời.

Không biết trải qua bao lâu, một giọng nói già nua, phẫn nộ đến mức gần như hộc máu vang lên: "Thật nực cười? Phụ nhân trên thế gian, làm sao có thể sánh ngang với bậc trượng phu? Phụ nhân thấp hèn, sao có thể độc chiếm hậu viện?"

Giọng nói của lão giả vừa dứt, Vệ Lạc đã thanh thót đáp trả: "Quân lầm rồi! Không phải thế gian phụ nhân, mà là thiếp, một phụ nhân dám sánh ngang với thế gian trượng phu! Là thiếp, một phụ nhân trí dũng song toàn có thể độc chiếm một phu!"

Nói đùa, nàng không có tâm tư vào lúc này hô hào cho nữ nhân thiên hạ, nàng chỉ muốn tranh giành một phần quyền lợi cho chính mình mà thôi.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vị hiền sĩ mới vừa chất vấn nàng ở bên cạnh tiếp lời: "Buồn cười, thật quá buồn cười! Ngươi, ngươi, ngươi bất quá chỉ là một phụ nhân, sao xứng sánh ngang cùng trượng phu?"

Vệ Lạc cười lạnh.

Nàng nhìn chằm chằm vị hiền sĩ kia, cười mỉa mai:: "Nếu quân không đồng tình với thiếp, cứ nói rõ! Chớ thóa mạ!"

Nói rõ ư?

Vị hiền sĩ trố mắt nhìn Vệ Lạc, ngơ ngác. Chúng Hiền sĩ, quyền quý xung quanh xúm lại bàn tán.

Tiếng xì xào lan khắp đại điện.

Vệ Lạc biết, những người này đang tìm cách phản bác mình.

Vệ Lạc bỗng dưng thấy thích thú với thời đại này. Thật là một thời đại cởi mở! Nàng đưa ra lời nói kinh hãi thế tục như vậy, mà mọi người không nghĩ đến thiêu sống hay dìm nàng xuống sông. Dù khiếp sợ và phẫn nộ, họ vẫn đang vắt óc suy nghĩ cách phản bác.

Phải rồi, phản bác nàng, nghĩa là chứng minh lời nàng sai, nàng sẽ bị thế nhân thóa mạ, chỉ trích, phải sửa đổi.

Nhưng nếu không bác được thì sao? Thế nhân sẽ phải suy ngẫm, phải chăng lời nàng là một phần của chân lý, nên họ mới không thể bác bỏ?

Trong lúc ồn ào, một nam nhân trung niên đứng lên, quát: "Xưa nay, dù tôn quý như Nga Hoàng, Nữ Anh cũng phải chung chồng! Ngay cả thời Tam Hoàng Ngũ Đế, cũng chưa từng nghe phụ nhân nào dám độc chiếm một phu! Ngươi thật là mục vô cổ nhân!" (1)

(1) Mục vô cổ nhân: nghĩa là không coi ai ra gì, ngạo mạn, tự cho mình là hơn người

Vệ Lạc cười lạnh một tiếng, thanh âm nàng đề cao, lạnh nhạt trả lời: "Quân nói chuyện thượng cổ, thiếp cũng nói chuyện thượng cổ! Nghe nói xưa kia thời hoang dã, con cái chỉ biết có mẫu, không biết có phụ!"

Mọi người biến sắc. Vệ Lạc nói không sai, hiện tượng này vẫn còn sót lại ở một số tiểu quốc.

Giọng nàng trầm xuống, nhìn thẳng vào nam nhân trung niên: "Sao quân cứ nhắc chuyện xưa? Thời thế đã đổi thay! Xưa kia không có thiên tử! Xưa kia người ta lấy da lông, cỏ cây làm quần áo, lấy thịt sống làm thức ăn. Sao cứ phải nhắc chuyện xưa?"

Nàng nhấn mạnh lần hai. Nam nhân trung niên môi run run không nói nên lời, đành ngồi xuống.

Vị hiền sĩ Kê Hạ Cung lại lần nữa đứng lên, hướng Vệ Lạc chắp tay, quát: "Trượng phu nạp nhiều cơ thiếp chính là để sinh con đẻ cái, ngươi làm được không? Có thể giúp quân hầu khai chi tán diệp không?"

Đây là vấn đề cốt lõi, Vệ Lạc nhất thời vô pháp phản bác!

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong điện đều hưng phấn lên.

Vệ Lạc cười lạnh, nhìn thẳng vào ông ta, cao giọng trả lời: "nạp nhiều cơ thiếp, sinh nhiều con cháu! Nhưng theo quân thấy, chư hầu các nước có thê thiếp nhi tử tranh sủng gây ra hoạ loạn cho quốc gia, có ít chăng? Kẻ hiền bị bỏ rơi, những kẻ bất tài vô đức được thừa sủng mà nắm quyền cao, có ít chăng?
Những nước suy tàn vì con cái tranh giành, có ít chăng?"

Mọi người đang hưng phấn bỗng im bặt. Vị hiền sĩ Kê Hạ Cung há há miệng thở dốc, một lát sau vẫn không nói nên lời.

Vệ Lạc không đợi bọn họ phục hồi tinh thần, lại nói: "Thiếp không muốn nhiều lời, chỉ hỏi chư vị, thiếp làm vậy có trái với lẽ trời, lẽ âm dương không?"

Về vấn đề sinh nở, lập luận của Vệ Lạc không đủ mạnh, dễ dàng bị mọi người tìm ra nhược điểm. Vì vậy, nàng nhanh chóng chuyển hướng sang đạo âm dương, buộc mọi người phải trả lời dựa trên hai khía cạnh đó.

Tiếng nghị luận không dứt bên tai. Vệ Lạc nhìn những hiền sĩ đang bàn tán, họ cứ nói nàng làm trái cương thường, trái lẽ trời. Vậy nàng muốn nghe xem, nàng đã trái như thế nào?

Ở thời đại này, lý luận sở hữu còn mới nảy sinh. Chân chính được thế nhân thừa nhận khẳng định  là lý luận âm dương và quỷ thần. Còn ngũ hành sinh khắc, hay cái gọi là "phu cương phụ tắc" đời sau, còn chưa thành hình, chưa phải là cơ sở lý luận chỉ đạo mọi hành vi.

Một hiền sĩ nước Tần đứng lên, chắp tay cười nói: "Phu nhân nói chí phải. Việc nhân gian cũng như cầm thú, mà trong loài sói, chỉ có một con cái! Ha ha ha, Tấn Hầu muốn học cách làm của sói, chư quân muốn học đạo trâu ngựa, đều hợp lẽ trời, đều hợp lẽ trời. Ha ha ha."

Vị hiền sĩ nước Tần này, Vệ Lạc có biết, là nhân vật nổi tiếng thời này, chủ trương thuyết cầm thú. Ông ta đứng lên ủng hộ Vệ Lạc, cũng là để tuyên dương thuyết của mình.

Nhưng đối với Vệ Lạc, mỗi lời ông ta nói đều hợp ý nàng.

Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ tay, nói: "Lời quân thật chí lý! Sói có tiếng sói, trâu ngựa có tiếng trâu ngựa, ai nấy đều có tiếng nói riêng, mạnh ai nấy làm! Tồn tại đã là hợp lý! Sao các vị cứ phải ép buộc?"

Ép buộc ư?

Một hiền sĩ tuổi già người Tấn phẫn nộ đứng bật dậy, giận dữ nói với Vệ Lạc: "Ngươi, phụ nhân này! Ngươi bức ép quân hầu, đuổi hết cơ thiếp, vậy mà còn nói chúng ta ép buộc? Ngươi đừng có ngụy biện nữa! Ta hỏi ngươi, ngươi sinh được cho quân hầu bao nhiêu con cái? Ngươi có thể giúp ngài ấy khai chi tán diệp không? Các bậc tiên quân xưa nay, hằng năm đều mong mỏi con cháu đầy đàn, ngươi có không? Ngươi có thể để quân hầu khi tế tổ tiên, thản nhiên nói rằng con cháu đông đúc không?"

Chủ đề lại quay về vấn đề sinh nở.

Đây là thời đại chiến tranh, mỗi lần chiến tranh đều khiến vô số nam nhân chết đi, vốn đã nam nhiều hơn nữ. Nam nhân lấy nhiều vợ, phần lớn là để giúp an trí những phụ nhân dư thừa, để có nhiều con cháu.

Có thể nói, vấn đề con nối dõi mới là điều nam nhân thời này quan tâm nhất!

Một lần nữa, vấn đề lại đi đến điểm khó xử nhất của Vệ Lạc.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro