Chương 321 + Chương 322: Trên đường gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 321: Trên đường gặp

Mặt trời chói chang, ánh nắng sáng rực chiếu xuống mặt đất, không khí đã có chút oi ả. Vệ Lạc rời Tân Điền đã được năm sáu ngày.

Trong năm sáu ngày đó, nàng dần dần hồi phục từ trạng thái xác không hồn ban đầu.

Cái gọi là hồi phục, chính là cuối cùng cũng cảm nhận được đau đớn.

Nhưng dù đau đến tận xương tủy, Vệ Lạc vẫn quen dần, bởi vì những gì nàng đang trải qua hiện tại, đã được chuẩn bị sẵn từ lâu.

Trên quan đạo, bụi mù bốc lên mịt mù.

Vệ Lạc mặc một bộ y phục màu xanh lam đậm, cải trang thành một thiếu niên bình thường. Để tránh phiền phức, nàng đeo bên hông một vỏ kiếm thường dùng của du hiệp chính tông, còn bên trong vỏ kiếm, tất nhiên là thanh Mộc Kiếm nàng vẫn dùng.

Không cưỡi ngựa, cũng không ngồi xe ngựa, nàng cứ thế thong thả bước đi.

Đôi khi, nàng cảm nhận được có một hai người đi theo mình, nhưng cảm giác này thường chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Lúc này đã chạng vạng, ánh mặt trời vàng rực bắt đầu lặn về phía Tây. Những ngọn núi xa xa, lớp lớp rừng cây đều được ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng kim.

Mọi thứ, vẫn đẹp đẽ như thế.

Đúng lúc này, một tràng cười nói rộn rã từ phía sau truyền đến.

Vệ Lạc quay đầu lại, thấy một đoàn xe ngựa dài đang tiến tới. Nhìn đoàn xe này, Vệ Lạc chợt nhớ đến đoàn xe ca kỹ mà mình đã gặp khi mới đến thế giới này.

Đoàn xe càng lúc càng gần. Đây là một đoàn xe buôn.

Rõ ràng, một thiếu niên thanh tú bình thường như Vệ Lạc, một mình đi trên quan đạo mênh mông đã thu hút sự chú ý của họ.

Khi đoàn xe đi ngang qua nàng, mười mấy cái đầu thò ra từ xe ngựa nhìn về phía nàng.

Nhìn một lúc, một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi cười nói với Vệ Lạc: "A lang đeo kiếm dài một mình lẻ loi, chẳng lẽ là du hiệp vô địch?"

Nói xong, y cười ha hả.

Nghe tiếng cười sang sảng của thiếu niên, Vệ Lạc không khỏi quay lại cười. Nụ cười có chút gượng gạo, nàng lắc đầu đáp: "Kẻ không nhà, chỉ có thể một mình lên đường."

"Đáng tiếc, thật đáng tiếc."

Thấy Vệ Lạc trả lời mình, thiếu niên có ấn tượng tốt với nàng, sau khi than thở hai tiếng, y mời: "A lang sao không đi cùng?"

Vệ Lạc cười, gật đầu, nhanh chóng bước đến chỗ thiếu niên.

Nàng nhảy lên xe ngựa của y.

Thấy nàng hành động dứt khoát, thiếu niên cảm thấy thích thú, lại cười lớn: "Ta đi Mãn thành, A lang đi đâu?"

Mãn thành? Chẳng phải là Vệ thành của nàng sao?

Vệ Lạc thầm nghĩ: Thật trùng hợp.

Thấy thiếu niên nhìn mình tha thiết, nàng cười cười: "Đi tùy ý, đến nơi không định."

"A lang cứ đi cùng ta đến Mãn thành. Thành này là đất phong của Tấn Hầu Kính Lăng, từ xưa đến nay phồn hoa, a lang nếu vung thanh kiếm bên hông, biết đâu được quý nhân để mắt. Ha ha ha."

Thiếu niên trêu chọc Vệ Lạc một hồi, rồi lại cười lớn. Vệ Lạc nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của y, chỉ cười mà không nói gì.

Tuy nhiên, trong tiếng cười thoải mái đó, tâm trạng nàng cũng khá hơn một chút.

Lúc này, xe ngựa dừng lại, một giọng nói từ bên ngoài truyền đến: "Trọng, trời đã tối, hạ trại nghỉ ngơi."

"Vâng."

Thiếu niên Trọng cười đáp, rồi quay sang nháy mắt với Vệ Lạc: "Xuống xe?"

"Ừ."

Vệ Lạc xuất hiện khiến mọi người trong đoàn xe ngạc nhiên, chúng thiếu niên thiếu nữ đồng thời quay đầu lại, tò mò đánh giá nàng.

Một thiếu nữ mặt trái xoan liếc xéo Vệ Lạc, bực bội nói: "Ca, huynh lại nhặt một kẻ vô dụng vào đoàn xe? Hừ! Quá tốt bụng!"

Vô dụng?

Vệ Lạc ngẩn người, bắt gặp ánh mắt khinh thường của thiếu nữ, lập tức hiểu ra, thì ra nàng ta đang chê mình vô dụng.

Trọng trừng mắt nhìn thiếu nữ, quay sang Vệ Lạc cười nói: "A lang, trượng phu đeo kiếm thường oai phong lẫm liệt, chỉ có ngươi trông chẳng giống kiếm khách chút nào."

Lời y vừa dứt, thiếu nữ đã nhào về phía hai người, nói lớn: "Đây rõ ràng là một tiểu nhi sao lại là kiếm khách? Ta thấy thanh kiếm của hắn chắc là làm bằng gỗ!"

Dứt lời, nàng ta đưa tay giật mạnh vỏ kiếm của Vệ Lạc!

Vút một tiếng, trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ.

Mọi người không thể tin nổi nhìn thanh Mộc Kiếm trong tay thiếu nữ, mắt mở to, lâu không hoàn hồn.

Thiếu nữ không ngờ lời mình nói bừa lại là thật. Nàng ta trừng mắt nhìn thanh Mộc Kiếm, há miệng cười khanh khách.

Tiếng cười của nàng ta khiến mọi người cũng bật cười theo.

Giữa tiếng cười rộn rã, Vệ Lạc vẫn bình thản, nàng nhìn Trọng đang đỏ mặt, hơi hơi mỉm cười. Rồi nàng quay sang thiếu nữ, bình tĩnh đưa tay ra lấy thanh Mộc Kiếm từ tay nàng ta đang cười hổn hển, vèo một tiếng tra kiếm vào vỏ!

Sau đó, Vệ Lạc xoay người bỏ đi.

Nàng vừa quay đi, bả vai đã nhói lên, Trọng vỗ mạnh vào vai nàng, ôm bụng cười lớn: "A lang đúng là người hài hước! Người ta đeo kiếm mà đi, ngươi cũng đeo kiếm mà đi, nhưng là Mộc Kiếm! Người ta giận thì rút kiếm, phẫn thì xắn áo, ngươi giận thì lại tra kiếm vào vỏ, thần thái ung dung. Ha ha ha, a lang đúng là người đáng yêu."

Nghe Trọng nhận xét, Vệ Lạc không khỏi bật cười, nàng dừng bước.

Trọng nắm tay nàng, vừa đi vừa cười nói: "Đi thôi, đi thôi!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Đoàn thương nhân này rõ ràng không giàu có. Kiếm khách trong đoàn chỉ có hai mươi người, hơn nữa ai nấy đều có vẻ tầm thường.

Trong lúc chờ cơm tối, Vệ Lạc được biết từ Trọng rằng, đoàn thương nhân này là của gia đình y. Y là con thứ hai trong nhà, nên tên là Trọng.

Thiếu nữ khinh thường Vệ Lạc là ngũ muội của y.

Còn những thiếu niên kia đều là người trong gia tộc.

Trọng hào hứng kể chuyện cười cho Vệ Lạc, Vệ Lạc chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Một lát sau, bữa tối đã chín, Vệ Lạc ngồi cạnh Trọng tay bưng một bát sành lớn, ăn thức ăn nấu nhão nhoẹt, không rõ là món gì.

Trọng vừa ăn một cách ngon lành, vừa thở dài: "Nghe nói ở Mãn thành có món Tấn cơ xào, hương vị tuyệt vời, lần này nhất định phải thử."

"Tấn cơ xào?"

Vệ Lạc ngạc nhiên hỏi.

Trọng nhướng mày: "Ngươi không biết sao? Món Tấn cơ xào này là do Tấn phu nhân sáng tạo ra, món xào có hương vị thơm ngon như tiên."

Trọng vừa dứt lời, ngũ muội của y đã hừ lạnh một tiếng, cười khẩy: "Chỉ là một kẻ ăn xin, làm sao hắn biết trên đời có món ngon như Tấn cơ xào?"

Ngũ muội kia lại nhắm vào Vệ Lạc.

Vệ Lạc thở dài. Sự khinh miệt này, nàng đã không còn cảm nhận được trong nhiều năm.

Vệ Lạc chậm rãi đứng dậy.

Nàng chắp tay với Trọng: "Hữu duyên gặp gỡ, đa tạ quân một bữa cơm."

Dứt lời, nàng xoay người đi ra ngoài.

Trọng nhanh chóng đứng dậy, đưa tay kéo tay áo nàng, vội vàng nói: "Trời đã tối, ngươi một mình lẻ loi làm sao có thể đi trong hoang dã? Nếu gặp bầy sói thì sao? Hay gặp bọn cướp thì sao?"

Người này, thật tốt bụng! Vệ Lạc quay đầu lại nhìn Trọng, vỗ vai y, định nói gì đó thì một tràng tiếng vó ngựa dồn dập từ phía trước truyền đến.

Cùng với tiếng vó ngựa, còn có những tiếng gào thét: "Đạo phỉ đến rồi! Đạo phỉ đến rồi!"

Cái gì? Đạo phỉ đến rồi?

Những thương nhân đang ăn uống cười nói rôm rả, bỗng chốc đều hoảng sợ.

Trong nháy mắt, một nam nhân trung niên điên cuồng chạy về phía đoàn xe, vừa chạy vừa hét: "Nhanh, nhanh! Mau trốn sau xe ngựa!"

Chúng thiếu niên đồng thanh đáp lại, Trọng vội vàng kéo Vệ Lạc chạy về phía xe ngựa.

Khi Vệ Lạc chạy đến xe ngựa, nàng thấy hai mươi kiếm khách trong đoàn xe lúc này đã tái mặt, ngồi trên lưng ngựa mà thân hình lảo đảo.

Xem ra, danh tiếng của bọn đạo phỉ này rất lớn, chỉ một cái tên đã khiến những kiếm khách này sợ hãi đến vậy?

Trọng kéo Vệ Lạc đến sau xe ngựa, cùng các thiếu niên khác vội vàng chất đống đồ đạc lên xe ngựa, tạo thành một lớp chắn bên ngoài.

Họ vừa trốn xong, một tràng tiếng vó ngựa dồn dập từ phía Nam truyền đến, kèm theo đó là bụi mù bốc lên cao!

Chỉ cần nhìn bụi mù này, cũng có thể biết số lượng bọn cướp ít nhất cũng phải một trăm.

Nhìn cảnh tượng này, những tiếng hét thất thanh liên tiếp vang lên. Một thiếu niên bên cạnh Trọng khóc lóc: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đạo phỉ thích giết người!"

Thiếu niên vừa dứt lời, ngũ muội ở bên cạnh Vệ Lạc đột nhiên đưa tay ra đẩy mạnh nàng, hét lên: "Là do tên xui xẻo này mang đạo phỉ đến! Ca, đẩy hắn ra ngoài đi, để trộm cướp giết hắn!"

Lần này, Vệ Lạc thật sự không còn kiên nhẫn nữa.

Nàng chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang hét lên với khuôn mặt tái nhợt méo mó, Vệ Lạc lạnh lùng nói: "Chỉ là tình cờ gặp gỡ, sao ngươi lại hận ta đến vậy?"

Nhưng lúc này, ngũ muội đã không còn sức để tranh cãi với nàng.

Hàng trăm tên cướp với bụi đất mịt mù, sát khí đằng đằng đang dần tiến vào đoàn thương nhân!

Chúng chỉ cách mọi người một trăm bước!

Chúng thiếu niên thiếu nữ nhìn những thanh kiếm sáng loáng trong tay bọn cướp, nhìn khuôn mặt dữ tợn xấu xí của bọn chúng, lại một lần nữa hét lên thảm thiết.

Trọng mặt mày xám xịt nhìn về phía trước, nói năng lộn xộn: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Một nam nhân trung niên hoảng loạn đứng lên từ đám đông, hét về phía bọn cướp: "Các vị, các vị, nếu có yêu cầu gì, cứ nói thẳng, cứ nói thẳng."

"Hư..."

Khi bọn cướp phi đến cách mọi người 50 bước, chúng đồng loạt ghìm cương ngựa lại.

Những tên này ai nấy đều đầu bù tóc rối, râu ria lộn xộn, khuôn mặt đen đúa, cơ bắp nổi cuồn cuộn vì sát khí quá nặng, trông thật sự dữ tợn xấu xí.

Vệ Lạc lặng lẽ nhìn chúng, thầm nghĩ: Nơi này cách Tân Điền không xa, sao bọn cướp lại hung hăng ngang ngược như vậy?

Giữa tiếng la hét thất thanh của mọi người trong đoàn, một tên cướp khoảng 37, 38 tuổi, mặt dài, râu quai nón bước ra. Râu của tên cướp này vừa dài vừa lộn xộn, dính liền với mái tóc dài cứng ngắc như cỏ dại, khiến cho ngũ quan đều không nhìn rõ.

Hắn ta cưỡi ngựa đến cách mọi người chỉ hai mươi bước, trước tiên nhìn xuống một đám kiếm khách đang run rẩy, mặt mày tái mét sắp ngã quỵ, sau đó quay sang nam nhân trung niên, quát: "Bọn ta đi ngang qua đây, không muốn giết người."

Lời hắn ta vừa dứt, tiếng la hét khóc lóc của mọi người trong đoàn xe lập tức ngừng lại, chúng thiếu niên đều lộ vẻ vui mừng, ngũ muội càng vui sướng kêu lên: "Chúng không giết người, chúng không giết người!"

Thấy mọi người vui mừng như vậy, tên cướp ngửa đầu cười ha hả.

Trong tiếng cười lớn, hắn ta đắc ý nói: "Tuy nhiên, gần đây Tân Điền thường thiếu nô lệ. Các ngươi hãy tự trói mình lại và bước ra đây!"

Tên này, lại định biến tất cả bọn họ thành nô lệ!

Một đoàn xe trăm người, đối mặt với trăm tên cướp, mà bọn cướp này lại ngang nhiên nói sẽ biến tất cả bọn họ thành nô lệ!

Ánh mắt Vệ Lạc lạnh băng.

Mọi người trong đoàn xe đầu tiên là kinh hãi, sau đó những tiếng khóc than vang lên liên tiếp. Cùng với tiếng khóc, còn có tiếng gầm giận dữ của chúng kiếm khách.

Trọng nắm chặt tay áo Vệ Lạc, run giọng nói: "Phải làm sao đây, phải làm sao đây? Thiên hạ đều nói Tấn quân là nghiêm khắc nhất. Nơi này nằm giữa Tân Điền và Mãn thành, sao trộm cướp lại có thể đến được đây?"

Vệ Lạc quay đầu nhìn Trọng đang hoảng sợ.

Nàng khẽ thở dài, từ từ rút thanh Mộc Kiếm bên hông ra.

Lúc này, tên cướp râu ria xồm xoàm vẫn đang đắc ý nhìn mọi người.

Vệ Lạc nhảy lên, nhẹ nhàng bay qua đoàn xe, chậm rãi tiến về phía bọn cướp.

Hành động của Vệ Lạc khiến mọi người kinh ngạc, hai trăm người đồng loạt nhìn về phía nàng.

Trọng ở phía sau vội vàng gọi: "A lang quay lại, quay lại!"

Nghe thấy Trọng gọi, Vệ Lạc quay đầu lại cười với y. Dù hiện tại nàng chỉ mang hình dáng một thiếu niên bình thường, nụ cười ấy vẫn rạng rỡ tươi đẹp.

Trọng ngẩn người.

Vệ Lạc nhìn y, mỉm cười nói: "Nguyện dùng thanh kiếm trong tay này, để báo đáp ân tình một bữa cơm của quân!"

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía bọn cướp.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 322: Trên đường gặp (2)

Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, rồi đồng loạt hiểu ra.

Bọn cướp trừng mắt nhìn Vệ Lạc nhỏ bé, cuối cùng không nhịn được nhe hàm răng vàng khè cười ha hả.

Bọn cướp đang cười hả hê, phía sau Vệ Lạc cũng vang lên một tiếng quát mắng bén nhọn: "Ngươi, đồ vô dụng nhà ngươi thật buồn cười!"

Khóe miệng Vệ Lạc hơi nhếch lên.

Nàng chậm rãi bước về phía trước.

Tên cướp râu quai nón thúc ngựa tiến lên một bước, cúi đầu nhìn xuống nàng, nhếch mép cười nói: "Thiếu niên lang, gan ngươi cũng lớn thật! Tiếc là không đủ đẹp trai, nếu không có thể bán cho quý tộc!"

Vệ Lạc từ từ ngẩng đầu nhìn hắn ta, đột nhiên mở miệng: "Đạo phỉ, đạo phỉ! Danh tiếng cũng không nhỏ nhỉ."

Nghe Vệ Lạc nói vậy, tên râu quai nón cười nhếch mép, để lộ hàm răng vàng khè: "Tiểu tử, ngươi định bắt chuyện làm quen à?"

Vệ Lạc không để ý đến hắn ta, nàng giơ thanh Mộc Kiếm trong tay lên.

Thấy thanh Mộc Kiếm, bọn cướp lại cười ngặt nghẽo.

Nhưng ngay lúc đó!

Vèo một tiếng, Vệ Lạc nhẹ nhàng vung tay, thanh Mộc Kiếm trong tay như rắn phun ra nuốt vào, nhanh như chớp chỉ thẳng vào cổ tay tên cướp!

Chiêu kiếm này quá nhanh!

Bọn cướp vẫn đang cười hả hê.

Chỉ có tên râu quai nón nhìn thấy Vệ Lạc ra tay!

Ngay lập tức, mắt hắn ta mở to!

Hắn ta chỉ kịp làm động tác đó, vừa trừng mắt vừa đặt tay lên chuôi kiếm thì Mộc Kiếm của Vệ Lạc đã đâm trúng cổ tay cầm kiếm của hắn ta. Một luồng sức mạnh cường đại từ cổ tay hắn ta truyền vào, xoáy vào kinh mạch trên cánh tay.

Hắn ta cảm thấy đau đớn, cơn đau quá dữ dội, quá đột ngột. Trong vô thức, hắn ta vội vàng buông năm ngón tay ném thanh kiếm dài xuống, một tiếng hét thảm thiết vang lên!

Tiếng cười của bọn cướp chưa tan, tiếng kêu thảm thiết của tên râu quai nón đã xen vào. Đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Vệ Lạc chậm rãi bước đi, mặc kệ bọn cướp ban đầu ngạc nhiên ngừng cười, sau đó hoảng loạn vung kiếm lao vào tấn công nàng. Nàng chỉ thong thả bước đi, tay phải nhẹ nhàng giơ lên, một tia sáng lóe lên, tiếng hét thảm lại vang lên!

Vó ngựa tung bay, giữa tiếng la hét của bọn cướp, nàng như đang dạo bước trong sân vắng, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. Mỗi bước đi nàng lại chém ra hai nhát kiếm, mỗi nhát kiếm đổi lại là hai tiếng kêu thảm thiết!

Nghe thì chậm, nhưng trên thực tế tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Chỉ trong chớp mắt, hàng trăm thanh kiếm "Leng keng, leng keng, xoảng xoảng" rơi xuống đất.

Cùng với tiếng kiếm rơi là những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

Vệ Lạc như cánh hoa bay trong gió, nhàn nhã tự tại đi qua giữa bọn cướp, chỉ trong chớp mắt, nàng đã chắp tay đứng sau lưng bọn chúng.

Nàng chắp tay im lặng nhìn những tên cướp vừa rồi còn vênh váo, giờ đau đớn đến toát mồ hôi lạnh lăn lộn trên mặt đất!

Bọn cướp này ngày nào cũng sống trên lưỡi đao, bình thường chúng sẽ không kêu la thảm thiết như vậy. Nhưng mỗi nhát kiếm của Vệ Lạc đâm trúng cổ tay chúng, lại có một luồng nội lực cường đại đâm vào kinh mạch, khiến kinh mạch ở cổ tay bị xoắn vặn, đứt đoạn dưới cường lực khiến các mạch máu ở đó co rút dữ dội!

Nhát kiếm này của nàng khiến cổ tay phải của những tên này đều bị phế, sau này không thể cầm kiếm được nữa, cùng lắm chỉ có thể cầm cuốc, làm ruộng mà thôi.

Mọi người trong đoàn xe đều chết lặng.

Ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Vệ Lạc.

Giữa sự kinh ngạc của mọi người, Vệ Lạc chậm rãi bước đến trước mặt Trọng.

Nàng liếc nhìn Trọng đang há hốc mồm, lè lưỡi, sau đó quay đầu lại nhìn chằm chằm vào ngũ muội cay nghiệt.

Ngũ muội đầu tiên là há to miệng kinh ngạc, lúc này thấy Vệ Lạc nhìn mình, mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy, đột nhiên hét lên!

Tiếng hét chói tai khiến mọi người rùng mình.

Người nam nhân trung niên là người đầu tiên tỉnh táo lại, ông ta cúi đầu thật sâu trước Vệ Lạc, run giọng nói: "Đa tạ ân nhân cứu mạng."

Nói đến đây, thấy đứa cháu gái thứ năm của mình vẫn đang hét lên, ông ta không khỏi cau mày.

Một kiếm khách trong đoàn xe thấy vậy, tiến lại gần nam nhân trung niên, thấp giọng nói: "Chúng ta là du hiệp hành tẩu giang hồ, coi trọng nhất là ân oán, có thù tất báo! Ân tình một bữa cơm của Trọng, vị a lang này đã báo đáp, còn mối hận bị sỉ nhục của cháu gái ông, vị a lang này vẫn ghi nhớ."

Có lẽ vì muốn thể hiện uy thế, có lẽ vì chúng du hiệp đã quen với việc dùng kiếm giết người một cách thoải mái, trong thế giới của du hiệp, những năm gần đây việc phân định ân oán, có thù tất báo ngày càng phổ biến. Vì thế, kiếm khách này mới nói như vậy.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Nghe vậy, người nam nhân trung niên nghiến răng. Ông ta lấy thanh kiếm dài từ tay kiếm khách bước tới chỗ cháu gái mình.

Trước mặt Vệ Lạc, ông ta run rẩy giơ cao thanh kiếm, chỉ vào cổ cháu gái thứ năm, quát lớn: "Đồ ngu xuẩn ăn nói bừa bãi, tùy tiện sỉ nhục ân nhân! Ngươi, ngươi đáng chết!"

Lời ông ta vừa dứt, thiếu nữ đang hét lên hai chân lập tức bủn rủn, mặt mày tái mét ngã ngồi xuống đất.

Trọng run giọng kêu lên: "A lang, tha thứ được không?"

Vệ Lạc quay đầu nhìn Trọng.

Trước sự mong đợi của mọi người, nàng cười nhạt, nhẹ nhàng nói: "Trọng có ân với ta, ngươi đã mở miệng, ta không thể không tha!"

Trọng nghe vậy mừng rỡ, vội vàng cúi đầu thật sâu trước Vệ Lạc, vui vẻ nói: "A lang thật là người có đức độ."

Vệ Lạc không nói gì, quay đầu bước về phía bọn cướp.

Bên này, nam nhân trung niên và chúng kiếm khách trao đổi ánh mắt, nghiến răng quát: "Khách quý có thể tha thứ, nhưng người nhà ta không thể ngu dốt!" Vừa dứt lời, thanh kiếm dài trong tay ông ta đâm mạnh xuống!

"A ——"

Một tiếng hét thảm thiết của thiếu nữ vang lên. Tiếng hét đột ngột bắt đầu, rồi đột ngột im bặt!

Vệ Lạc quay đầu lại.

Thấy một thanh kiếm dài cắm sâu vào chân ngũ muội. Mũi kiếm đã đâm vào xương, máu chảy lênh láng.

Ngũ muội đã ngất đi.

Không ai nhìn ngũ muội, hàng trăm ánh mắt đều đổ dồn về phía Vệ Lạc, đều chú ý đến biểu hiện của nàng.

Nam nhân trung niên càng cúi đầu thật sâu trước nàng, run giọng hỏi: "Xử lý như vậy, a lang đã hài lòng chưa?"

Vệ Lạc ngước mắt nhìn ông ta. Nàng mệt mỏi gật đầu: "Đủ rồi."

Mọi người trong đoàn xe đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Vệ Lạc chỉ tay về bọn cướp ở phía sau, nói với Trọng: "Số người này, ngươi có thể bán đi!"

Trọng chắp tay đáp lễ, vui mừng đáp lại: "Vâng."

Lời này của Vệ Lạc có nghĩa là nàng giao toàn bộ bọn cướp, cùng với ngựa của chúng cho Trọng xử lý. Phải biết rằng, dù là đưa những tên cướp này đến lệ xá (1) để bán, hay bán những con ngựa này ở chợ, đều sẽ thu được một khoản tiền lớn.

(1) lệ xá: nơi mua bán nô lệ

Khoản tiền này đủ để sánh ngang với toàn bộ giá trị số hàng hóa của họ.

Trọng chỉ là con nhà thương nhân nhỏ, không phải quý tộc. Nhận được một món quà lớn như vậy, tất nhiên y vui mừng khôn xiết.

Vệ Lạc gật đầu, xoay người rời đi.

Trọng nhìn bóng dáng nàng, định gọi nàng lại, miệng há ra nhưng lại không dám.

Nam nhân trung niên bước đến sau lưng Trọng, vỗ vai y, vui mừng nói: "Trọng, lần này con sẽ vượt qua đại ca, trở thành người đứng đầu trong gia tộc."

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Vệ Lạc đang đi xa dần, cảm khái nói: "Vị a lang này, còn trẻ trông yếu ớt nhưng lại dũng mãnh phi thường, không biết là nhân vật của nhà nào? Trọng chỉ có ân tình một bữa cơm với hắn, mà đã được tặng một món quà hậu hĩnh như vậy, nếu có thể kết giao sâu sắc hơn, chẳng phải cả đời sẽ được hắn che chở sao?"

Lời ông ta vừa dứt, một thanh niên khác khoảng 27, 28 tuổi đã tiếp lời: "A lang quá nhân hậu, thiếu sát khí. A Ngũ sỉ nhục hắn như vậy mà hắn có thể nhịn, bây giờ lại có thể tha thứ."

Nói đến đây, thanh niên nhìn ngũ muội đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, máu chảy đầm đìa ở chân với vẻ mặt chán ghét, tức giận nói: "Đúng là đại ca quá nuông chiều nàng ta!"

"Người đâu, đưa nàng ta về xe ngựa, Trọng, cử hai người rút kiếm cầm máu. Hừ! Nếu có thể bình an, nhất định phải gả nàng ta đi thật xa, tránh để liên lụy gia tộc!"

Những lời thanh niên nói, không ai ở đây có ý kiến gì.

Những gia đình xuất thân thương nhân như họ, bản thân không phải là quý tộc. Họ đi lại giữa các quý tộc của nhiều quốc gia, dựa vào việc quan sát sắc mặt, lấy ít đánh nhiều. Ngũ muội của họ đã đắc tội với một nhân vật dũng mãnh phi thường có lai lịch bí ẩn như Vệ Lạc, rất có thể sẽ mang đến tai họa cho gia tộc, nên trong lòng họ đều có oán hận.

Thực ra ngũ muội cũng là xui xẻo. Thời này người ta không có thói quen giấu tài. Bất kể là quý tộc hay du hiệp, đều thích khoe khoang năng lực và địa vị của mình với mọi người. Ví dụ như các quý tộc thích dùng xe ngựa để thể hiện thân phận cao quý của mình, dù cho mông đã bị xe ngựa làm tê dại, dù chỉ cách nhà có ba bốn trăm bước, họ cũng không muốn đi bộ.

Chỉ có Vệ Lạc, cải trang thành một thiếu niên bình thường lại đi bộ. Đi bộ đồng nghĩa với việc nàng không đủ tiền mua nổi một con lừa hay con bò để thay thế việc đi bộ. Một người nghèo khổ, bất tài như nàng, còn phải dùng một vỏ kiếm tiêu chuẩn để bọc một thanh Mộc Kiếm.

Phải biết rằng, trong các quốc gia có một số công tử nhà nghèo, thường đeo kiếm bên hông để thể hiện vinh quang của tổ tiên. Đồng thời, cũng dùng cách này để lừa gạt lợi dụng những thiếu nữ dân thường ngây thơ. (Thời này, chỉ có người có thân phận sĩ trở lên mới có quyền đeo kiếm)

Thế nên, ngũ muội thật oan uổng, nàng ta chỉ dựa vào kinh nghiệm của mình để phán đoán rằng Vệ Lạc là một công tử nghèo đến mức không mua nổi ngựa để cưỡi. Nàng tiếp cận Trọng là để được ăn uống miễn phí, hơn nữa Vệ Lạc còn tốt tính, thoạt nhìn có vẻ như đã quen với việc bị người khác bắt nạt.......

Nàng ta không hề biết trên đời còn có chuyện "giả trư ăn thịt hổ".

******

Vệ Lạc rời khỏi đoàn thương nhân trong tâm trạng không vui.

Sau khi đi thêm ba ngày, lại bị hai nhóm thương nhân và du hiệp đi ngang qua cười nhạo, Vệ Lạc cuối cùng cũng nhận ra rằng việc mình đi bộ là lỗi thời.

Nghĩ một lúc, nàng quyết định sẽ mua một con lừa để thay thế việc đi bộ ở thành trì tiếp theo.

Nhưng, khi thành trì tiếp theo xuất hiện trong tầm mắt, Vệ Lạc sững sờ, nàng nhìn chằm chằm vào chữ "Mãn" lớn trên thành, ngẩn người ra.

Nàng đã đến Mãn thành!

Vệ Lạc đưa tay vào trong ngực, ở đó có một cuộn da thú. Chỉ cần nàng đến phủ thành chủ đưa ra cuộn da thú đó, thành trì này sẽ trở thành Vệ thành.

Vệ Lạc đứng đó ngẩn ngơ, đột nhiên, nàng không muốn vào thành nữa.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro