Chương 325: Thấy cố nhân + Chương 326: Cha mẹ ruột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 325: Thấy cố nhân

Vì đã xác định mình mang thai, sự chú ý của Vệ Lạc bị phân tán, không còn tâm trí đi gặp gỡ cố nhân nữa. Nàng tìm một quán trọ ở Việt thành để nghỉ ngơi.

Khóe miệng nở nụ cười, nàng bắt đầu nghĩ, ngày mai nên chọn giờ nào để gặp Ân Duẫn và Kiếm Cữu, không biết họ có còn ở đây không?

Nàng lười biếng nằm trên giường, lần đầu tiên sau một tháng rưỡi ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau, Vệ Lạc mặc bộ thâm y, búi tóc kiểu phụ nhân, đội mũ sa, ôm Mộc Kiếm trong lòng đi ra phố.

Bất giác, nàng đi đến trước ngôi nhà của Ân Duẫn.

Vệ Lạc nhìn cánh cổng im lìm, cắn môi do dự.

Đúng lúc này, một giọng nói ôn nhu vang lên sau lưng nàng: "Đã đến rồi, sao còn do dự?"

Giọng nói này thật sự rất ôn nhu, như gió thoảng như nước chảy.

Vệ Lạc vội vàng quay đầu lại.

Nàng nhìn thấy một thanh niên tuấn mỹ áo lam, dáng người cao ráo, da trắng như ngọc, ngũ quan tuấn tú toát lên vẻ nho nhã, ánh mắt ôn nhu và khoan dung.

Ân Duẫn lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa vui mừng, cũng có chút phức tạp khó nói thành lời. Thấy Vệ Lạc ngơ ngác nhìn mình, hắn khẽ mỉm cười bước tới.

Hắn đưa tay nhận lấy tay nải sau lưng Vệ Lạc, nhanh chóng bước về phía cổng nhà. Hành động tự nhiên đó như thể nàng chỉ là một lữ khách trở về nhà.

Tâm trạng bất an của Vệ Lạc lại bắt đầu ổn định. Nàng cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo sau hắn vào trong.

Hai người đi qua con sông bao quanh ngôi nhà, Ân Duẫn thả người nhảy qua sông, Vệ Lạc lại một lần nữa đuổi kịp. Cứ như vậy, hai người một trước một sau đi vào khu nhà chính của hắn.

Nghe thấy tiếng bước chân của hai người, đôi lão phu thê vội vàng ra đón. Họ cúi chào Ân Duẫn rồi tò mò nhìn về phía Vệ Lạc.

À phải rồi, nàng vẫn còn đang đội mũ sa.

Vệ Lạc vội vàng tháo mũ sa xuống. Ngay khi khuôn mặt nàng lộ ra, đôi lão phu thê đồng thời lộ vẻ vui mừng. Bà lão vừa líu lo nói bằng giọng địa phương với Vệ Lạc, vừa nhanh nhẹn dọn sẵn sập dưới gốc cây cho hai người.

Vệ Lạc vừa ngồi xuống sập thì thấy Ân Duẫn bế hổ con ra. Vệ Lạc mừng rỡ, vội vàng đứng lên chạy lại đón.

Nàng chạy đến trước mặt Ân Duẫn, ngồi xổm xuống mở to mắt nhìn hổ con nay đã được nửa tuổi. Nửa năm, với con người chẳng là gì, nhưng với một con hổ, đã đủ để nó từ một hổ con mũm mĩm đáng yêu trở thành một con hổ dũng mãnh oai phong.

Vệ Lạc nhìn nó, nhẹ nhàng gọi: "Ứng Thiên?"

Ứng Thiên mở to hai mắt hổ, đáp lại nàng bằng một tiếng gầm gừ trầm thấp. Nó lùi lại một bước, đuôi dựng đứng lên tỏ vẻ đề phòng.

Vệ Lạc nhìn nó, rầu rĩ đứng lên .

Ân Duẫn mỉm cười lắc đầu, ngồi xuống sập rót rượu ngon cho mình và Vệ Lạc. Ứng Thiên lúc này đã chạy nhảy khắp sân như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Vệ Lạc nhìn Ứng Thiên một lúc, quay đầu lại bắt gặp nụ cười có chút trầm mặc của Ân Duẫn.

Nàng mấp máy môi, thấp giọng nói: "Ân đại ca, ta..."

Ân Duẫn cười cười, rót đầy chung rượu cho nàng: "Ta biết. Hôm đó mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cả Dĩnh thành đều rối loạn vì nàng và Tấn Hầu. Ta nghe được tin này giữa đám đông, chỉ kịp chạy về dịch quán mang theo tiểu tử này."

Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: "Vệ Lạc, nửa năm qua, nàng đã đẩy lui được cả Tần và Sở, lập nên công lao khiến bậc trượng phu cũng phải kinh ngạc."

Nghe lời khen của hắn, Vệ Lạc mỉm cười, nhưng lại chợt tắt. Nàng cúi đầu chậm rãi nói: "Ở Tân Điền, ta đã đuổi hết chúng cơ thiếp của Tấn Hầu khiến mọi người tức giận. Sau đó, Việt hầu nói ra ta là nữ nhi của ông ta, Tấn Hầu nổi giận phong đất cho ta. Ta, ta đành phải rời khỏi nước Tấn."

Thì ra, những cảm xúc bất đắc dĩ và đau khổ nhất, khi nói ra cũng chỉ là một câu đơn giản. Một câu chuyện đầy sóng gió, những giằng xé nội tâm, khi bày tỏ ra cũng chỉ là một lời ngắn ngủi.

Sau khi Vệ Lạc nói xong, Ân Duẫn trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ nhàng đáp: "Đã đến đây rồi, thì hãy ở lại đi." Đối với những chuyện kinh thiên động địa của Vệ Lạc, hắn không bình luận một lời.

Vệ Lạc đột ngột ngẩng đầu lên.
Không biết vì sao, khi ánh mắt nàng chạm vào hắn, Ân Duẫn lại quay mặt đi tránh ánh mắt của nàng.

Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười tươi tắn, quay sang dặn dò bà lão: "Hãy dọn dẹp lại chỗ ở cũ."

"Vâng."

Vệ Lạc thất thần nhìn Ân Duẫn, mím chặt môi, nhất thời không biết nói gì.

Lúc này Ân Duẫn đứng lên, quay lưng về phía nàng từ tốn nói: "Vệ Lạc, chỉ là ở lại thôi, nàng đừng nghĩ nhiều."

Vệ Lạc ngạc nhiên, nàng chớp mắt không hiểu ý hắn.

Nhưng Ân Duẫn đã bước ra ngoài, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng.

Vệ Lạc nhìn bóng lưng khuất dần của Ân Duẫn, đang ngẩn ngơ thì bỗng nhiên cảm thấy gấu áo bị kéo nhẹ.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vệ Lạc cúi xuống, bắt gặp ánh mắt tinh ranh dò xét của Ứng Thiên đang nhìn nàng chằm chằm.

Vệ Lạc mỉm cười, ngồi xổm xuống, cẩn thận đưa tay ra định xoa đầu nó. Tay nàng vừa đến gần, Ứng Thiên đột nhiên há miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, gầm lên một tiếng rồi cảnh giác lùi lại vài bước, nhanh chóng chạy trốn vào bụi cây rậm rạp.

Thấy nó lại né tránh, Vệ Lạc lắc lắc đầu. Nàng vừa quay đi, khóe mắt chợt bắt gặp một đôi mắt hổ vàng sáng rực. Ứng Thiên đang len lén nhìn nàng qua lùm cây.

Hổ con này, lại chơi trò "mèo vờn chuột" với nàng.

Vệ Lạc bật cười. Nàng bước về phía nó, vừa nhúc nhích, bụi cây phát ra tiếng động nhỏ, Ứng Thiên đã vọt đi mất dạng.

Vệ Lạc nhìn theo bóng dáng đang chạy xa của nó, không khỏi bật cười khúc khích.

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ trên cây phía sau lưng nàng: "Phụ nhân?"

Vệ Lạc quay đầu lại.

Kiếm Cữu đang ngồi xổm trên cành cây, cả người lắc lư theo nhánh cây. Y mở to mắt tò mò nhìn Vệ Lạc, biểu cảm đó giống hệt Ứng Thiên lúc nãy. Chẳng trách nàng luôn thấy hổ con có vẻ tinh quái, thì ra là bị người này dạy hư.

Kiếm Cữu nhìn Vệ Lạc từ trên xuống dưới, một lúc sau đột nhiên nói: "Phụ nhân lại đến đây, hay là đã cắt đứt với Tấn Hầu rồi?"

Vệ Lạc ngẩn người.

Kiếm Cữu nhảy xuống trước mặt nàng. Y tiến lại gần Vệ Lạc, đi vòng quanh nàng hết lần này đến lần khác.

Đột nhiên y vỗ tay, cười hì hì nói: "Chỉ nửa năm không gặp, phụ nhân đã làm hai chuyện kinh thiên động địa. Chậc chậc chậc, phụ nhân, ngươi quá cố chấp, quá lợi hại. Ha ha ha, bậc trượng phu thiên hạ đều đang bàn tán về ngươi đấy! Nhưng mà cũng không tệ, rất thú vị. Ơ, phụ nhân, ngươi đến đây làm gì?"

Lời nói của y nhanh chóng và trực tiếp. Vệ Lạc nhìn y: "Ta không có chỗ nào để đi, nên đến đây."

"Thật không?"

Kiếm Cữu nghiêm túc vuốt cằm, lẩm bẩm: "Phụ nhân nấu ăn rất ngon, đến đây cũng không tệ. Nhưng ngươi vừa xuất hiện, chẳng phải lại khiến sư huynh gặp rắc rối sao?"

Khiến sư huynh gặp rắc rối sao?

Vệ Lạc đột ngột ngẩng đầu nhìn Kiếm Cữu.

Bắt gặp ánh mắt của Vệ Lạc, y nhíu mày nói: "Phụ nhân này, cả thiên hạ đều biết ngươi là phu nhân của Tấn Hầu, tâm tư đều đặt hết vào Tấn Hầu. Không được, không được, Mặc gia chúng ta không thích làm những chuyện không rõ ràng như vậy, sư huynh ta đường đường là Củ Tử, càng khinh thường làm việc này."

Y nói xong, quay sang Vệ Lạc: "Phụ nhân, nếu ta đuổi ngươi đi thì lại không nỡ, sư huynh chắc chắn sẽ trách mắng. Nếu ta giữ ngươi ở lại, ngươi lại làm loạn tâm sư huynh. Haiz, ta nói này, ngươi thông minh hơn người, việc này nên xử trí thế nào đây?"

Y vậy mà lại hỏi ý kiến Vệ Lạc.
Vệ Lạc ngẩn người một lúc lâu, thật sự không biết nói gì.

Kiếm Cữu nghĩ gì nói nấy, y đã nói rõ ràng mọi chuyện. Y nói, nàng là phu nhân của Tấn Hầu mà cả thiên hạ đều biết, tâm tư lại đặt hết vào Kính Lăng, một người không có tự do về cả thể xác lẫn tinh thần như nàng, ở bên cạnh Ân Duẫn chỉ khiến hắn thêm rối loạn. Vì vậy Kiếm Cữu muốn đuổi nàng đi, nhưng hắn lại thích đồ ăn nàng nấu, lại sợ bị sư huynh mắng nên không nỡ.

Vệ Lạc ngạc nhiên nhìn những tán cây xung quanh, một lúc sau, nàng lắc đầu nhìn Kiếm Cữu đang mong chờ câu trả lời của nàng: "Ta cũng không biết phải làm sao?"

Nàng dừng lại một chút, từ tốn nói: "Hay là ngươi giúp ta tìm một ngôi nhà gần đây, ta sẽ an cư ở đó, như vậy chúng ta vừa là hàng xóm, lại không cần gặp nhau thường xuyên, vừa xa vừa gần, chẳng phải rất tốt sao?"

Nói xong, nàng đi đến sập mở tay nải ra lấy chín cân vàng còn lại.

Nước Việt vốn phụ thuộc của vào nước Sở, vàng của nước Sở lưu hành ở đây cũng là một loại tiền tệ mạnh.

Kiếm Cữu đưa tay gãi đầu.

Vệ Lạc mỉm cười nhìn vẻ mặt khó xử của y, nụ cười trên môi nàng bình thản, che giấu mọi sóng gió trong lòng.

Ân Duẫn, thích nàng? Hơn nữa là thứ tình cảm nam nữ?

Hắn, một nam nhân tốt và ưu tú như vậy, nàng có gì xứng đáng chứ?

Tâm tư Vệ Lạc rất phức tạp, phức tạp đến mức không thể diễn tả thành lời.

Một lúc lâu sau, Kiếm Cữu gật đầu: "Cũng được."

Nói xong, y cầm lấy túi vàng nhảy lên và biến mất trước mắt Vệ Lạc chỉ trong nháy mắt.

Người này, luôn luôn bốc đồng như vậy. Vệ Lạc mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống sập.

Bất giác, nàng lại đưa tay xoa xoa bụng mình. Trong đó có đứa con của nàng. Chỉ cần nghĩ đến điều này, lòng nàng đã tràn ngập sự mãn nguyện.

Việt thành này thật tốt, non xanh nước biếc lại có bạn bè bên cạnh, sống ở một nơi như vậy, sinh ra một đứa con thông minh. Cuộc sống đó, chắc chắn sẽ rất yên bình, rất yên bình.

Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ đến những lời Kiếm Cữu vừa nói. Bỗng một cái đầu lông xù cọ vào chân nàng. Vệ Lạc cúi xuống, đối diện với đôi mắt to tinh ranh của Ứng Thiên.

Thấy Vệ Lạc cúi xuống nhìn mình, Ứng Thiên há to miệng, lại gầm gừ một tiếng. Hàm răng sắc nhọn của nó đã có phần dữ tợn.
Vệ Lạc đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nó. Có lẽ sau hai lần thử trước, nó đã không còn đề phòng Vệ Lạc nữa.

Khi tay Vệ Lạc chạm vào bộ lông mềm mại trên đầu nó, Ứng Thiên lần này không chạy đi, nó nheo mắt lười biếng ngồi xổm xuống trước chân nàng.

Trong những cái vuốt ve dịu dàng của Vệ Lạc, Ứng Thiên lắc lư đầu, trông rất hưởng thụ.

Vệ Lạc nhìn nó, nhẹ nhàng cười nói: "Ứng Thiên, biết ta là người quen nên không trốn nữa sao?" Ứng Thiên lười biếng nằm xuống không để ý đến nàng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 326: Cha mẹ ruột

Kiếm Cữu đi hai ngày rồi mà vẫn chưa thấy quay về, Ân Duẫn cũng vậy. Vệ Lạc vốn là khách, giờ lại như chủ nhân nơi này.

Suốt hai ngày qua, Vệ Lạc cứ trăn trở mãi lời Kiếm Cữu, không biết mình có nên rời đi hay không. Đúng như Kiếm Cữu nói, thân phận nàng gắn liền với Kính Lăng, ở lại đây chỉ làm loạn tâm Ân Duẫn. Một bậc nam nhi như hắn, sao có thể bị một nữ nhân như nàng liên lụy?

Vệ Lạc hiểu rõ, một bậc trượng phu như Ân Duẫn sẽ không để mình dễ dàng bị mất kiểm soát, càng không để một nữ nhân xa lạ ảnh hưởng quá sâu. Nếu nàng rời đi, chẳng mấy chốc hắn sẽ lại như xưa.

Nàng không thể vì tham luyến một phần ôn nhu, ấm áp mà gây phiền phức cho hắn.

Nghĩ vậy, nhưng Vệ Lạc vẫn lưỡng lự. Nếu chưa gặp Ân Duẫn, nghe lời Kiếm Cữu, nàng sẽ chẳng do dự mà rời đi. Nhưng giờ đã gặp rồi, dù đi hay ở cũng nên nói với hắn một tiếng. Đó là phép lịch sự tối thiểu phải không?

Thôi, đợi họ về rồi từ biệt trực tiếp vậy.

******

Đêm xuống. Vệ Lạc mặc hắc y, đội mũ sa mang theo Mộc Kiếm, dẫm lên ánh trăng mờ ảo hướng Việt cung mà đi. Lần này nàng nhất định phải làm rõ lai lịch thân thế mình. Nàng không thể cứ mãi mơ hồ thế này.

Thân thủ thoăn thoắt, tung người như bay, chẳng mấy chốc Vệ Lạc đã vào Việt cung, lên tới lầu các nơi Việt hầu ở.

Bảy tầng lầu các nguy nga, tinh xảo tầng tầng lớp lớp. Vệ Lạc khom người lặng lẽ leo lên từng bậc thang mà không một tiếng động. Xung quanh nàng, kiếm khách qua lại không ngừng, nhưng không ai hay biết đến sự tồn tại của nàng.

Với hơi thở được che giấu hoàn hảo, làm sao những kiếm khách kia có thể phát hiện ra Vệ Lạc?

Khi nàng đặt chân lên tầng thứ năm, một thanh âm nữ tử kiều mị vang lên: "Ngày đêm dài đằng đẵng, quyện mình trên giường cũng chẳng còn thú vị gì."

Thanh âm ấy thật sự rất êm ái, nhưng lại phảng phất như một làn yêu khí. Khẩu âm vốn mềm mại giống hệt như của Vệ Lạc, nhưng bởi tính cách khác biệt, dù khẩu âm có mềm mại đến đâu, lời nói của nàng vẫn mang theo vẻ nghiêm nghị.

Còn nữ tử này, lời nói tuy mềm mại nhưng yêu khí nồng nặc, như thể đang rên rỉ trên giường.

"Nàng ta chắc hẳn là sủng cơ của Việt Hầu, có lẽ biết được điều gì đó." Vệ Lạc nghĩ thầm, nhanh như chớp bám vào mái hiên phía dưới.

Lúc này, nàng kia lại mềm mại than thở một tiếng, lẩm bẩm: "Thật là nhớ quân Hầu." Vừa nói, nàng ta vừa nhẹ nhàng đẩy khung cửa sổ lưới ngay dưới chỗ Vệ Lạc đang ẩn nấp.

Khuôn mặt yêu kiều của nàng ta lúc này hiện ra rõ mồn một trước mắt Vệ Lạc.

Đây là một phụ nhân da thịt trắng nõn căng mọng, ngũ quan yêu diễm, đôi môi dày gợi cảm, khoé mắt có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ. Dưới lớp sa mỏng là bộ ngực đầy đặn, quyến rũ. Quả thật là một yêu cơ điển hình. So với nàng ta, Vệ Lạc có vẻ ngoài quá đoan chính.

Vệ Lạc thầm cười nhạt, không ngờ nàng lại tự so sánh mình với nữ nhân như thế này.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Vệ Lạc không khỏi phấn khích.

Sau khi đẩy cửa sổ lưới ra, diễm cơ kia bắt đầu làm dáng trước cửa sổ.

Nàng ta mặc một bộ sa mỏng xuyên thấu, để lộ nửa thân trên mờ ảo, đứng trước cửa sổ vừa ưỡn ngực vừa đưa tay vuốt ve. Ngay lập tức, những kiếm khách đi lại bên dưới đồng loạt ngước nhìn, say mê đến mức mắt như muốn rơi ra ngoài.

Vệ Lạc nheo mắt, nhân lúc nàng ta đang mải mê tạo dáng, nhanh như một làn khói bay vào phòng!

Trong phòng, chúng cung nữ đang đứng hầu. Họ vừa cảm nhận được một luồng gió lạ lướt qua, cơ thể bỗng mềm nhũn.

Diễm cơ kia run rẩy đôi phong nhũ, sau khi che mặt cười duyên với đám kiếm khách phía dưới, mới chậm rãi đóng cửa sổ lại, quay đầu vào trong.

Nàng ta vừa quay đầu lại, bỗng nhiên ngực nhói đau, há miệng định kêu lên nhưng một luồng sức mạnh lạ lùng ập đến, khiến miệng nàng ta mở ra nhưng không thể thốt nên lời.

Trong lúc nàng ta đang trợn mắt kinh hãi, một thanh âm êm ái nhưng lạnh lẽo như băng vang lên từ phía sau: "Im lặng, nếu không ta lấy mạng ngươi!"

Thanh âm ấy tuy êm tai, nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng đến tận xương tủy. Nàng ta mềm nhũn cả người, kinh hãi rồi liên tục gật đầu.

Thấy nàng ta gật đầu, Vệ Lạc thu hồi Mộc Kiếm. Tay nàng vừa rời đi, luồng nội lực khống chế nàng ta cũng được thu lại.

Vệ Lạc chợt lóe lên, như ma quỷ xuất hiện trước mặt nàng ta.

Dưới ánh nến mờ ảo, Vệ Lạc lạnh lùng nhìn nàng ta chằm chằm, cằm hất về một bên, ra lệnh: "Ngồi!"

"Vâ... vâng."

Nàng ta loạng choạng bước đến chiếc ghế, ngồi phịch xuống.

Vệ Lạc chậm rãi ngồi xuống đối diện, rót cho cả hai một chung rượu rồi nhìn nàng ta chằm chằm: "Ngươi là sủng cơ được quân Hầu yêu nhất?"

Nàng ta liên tục gật đầu, như được Vệ Lạc nhắc nhở, bỗng nhiên lấy lại sức lực: "Phải, ta là sủng cơ của quân Hầu, cũng là Việt phu nhân tương lai. Ngươi... ngươi là ai, muốn gì?"

Vừa dứt lời, Vệ Lạc ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta. Ánh mắt ấy lạnh lẽo đến thấu xương, sát khí bừng bừng.

Sắc mặt nàng ta trắng bệch, cả người mềm nhũn ngả ra phía sau. Nửa điểm sức lực vừa mới lấy lại được bỗng chốc tan biến. Là một nữ nhân am hiểu nhìn sắc mặt của người khác để sinh tồn, chỉ một ánh mắt của Vệ Lạc, nàng ta đã nhận ra sát khí và sự quyết đoán của nữ thích khách này.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Thấy nàng ta đã bị khuất phục, Vệ Lạc chậm rãi mở miệng: "Ngươi biết được bao nhiêu về chuyện của quân Hầu?" Dừng một lát, nàng nheo mắt nhìn nàng ta tiếp tục hỏi: "Hơn bốn năm trước, vị Tứ công chúa được gả cho Tấn công tử Kính Lăng, ngươi có nghe nói gì không?"

Nàng ta sững sờ, kinh ngạc nhìn Vệ Lạc, không hiểu vì sao nữ thích khách này lại đột nhập vào Việt cung hỏi một câu như vậy.

Vệ Lạc vẫn lạnh lùng nhìn nàng ta.

Nàng ta rùng mình, vội vàng đáp: "Có nghe nói."

"Tốt!"

Vệ Lạc nghiêm giọng: "Kể rõ mọi chuyện!" Nàng ta còn dám nhìn mình dò xét, Vệ Lạc lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu kể rõ ràng không thiếu sót, ngươi sẽ bình an vô sự. Nếu không, đừng trách ta không giữ mạng cho ngươi!"

Nàng ta run rẩy, vội vàng gật đầu: "Vị... vị Tứ công chúa đó, là con hoang của Giảo và gian phu sinh ra."

Nàng ta không dám nhìn thẳng vào mắt Vệ Lạc, cúi đầu tiếp tục nói: "Giảo vốn là công chúa, muội muội cùng cha khác mẹ với quân Hầu hiện tại. Lúc nhỏ dung mạo nàng rất bình thường, càng lớn càng xinh đẹp, đến năm mười lăm, mười sáu tuổi đã trở thành đệ nhất mỹ nhân. Năm mười bảy tuổi, nàng tham dự lễ tang của tiên quân Hầu, nhan sắc khuynh thành khiến chúng quyền quý đều say mê."

Vệ Lạc im lặng lắng nghe, thấy nàng ta dừng lại liền quát lên: "Tiếp tục!"

"Vâng."

"Sắc đẹp của Giảo công chúa là vô song, lúc đó trong các công tử chư quốc có năm vị vừa mới kế vị đưa ra yêu cầu liên hôn với Việt Hầu, đều bị cự tuyệt. Mãi đến khi Sở vương ngỏ ý muốn nạp Giảo làm cơ, quân Hầu hiện tại mới không thể không đồng ý. Nhưng, ngay đêm trước khi xuất giá, Giảo công chúa đột nhiên qua đời."

Nói đến đây, giọng nàng ta cao lên, có chút chế giễu: "Thực ra từ năm mười lăm tuổi, nàng đã bị huynh trưởng, tức quân Hầu hiện tại để ý. Nhưng vì còn e ngại phụ Hầu nên không dám ra tay. Ngay sau khi tiên quân hầu qua đời, quân Hầu đã đưa nàng ta vào phòng, hàng đêm thừa hoan."

"Để độc chiếm muội muội, quân Hầu đã tuyên bố với Sở vương rằng Giảo công chúa đã chết. Chuyện này kéo dài một năm. Bỗng một ngày, Giảo công chúa đột nhiên biến mất."

Nghe đến đây, Vệ Lạc mở to mắt.

Diễm cơ không để ý đến sự căng thẳng của Vệ Lạc, tiếp tục kể: "Quân Hầu tức giận phái người đi tìm khắp nơi, một năm sau mới bắt được Giảo cùng gian phu ở biên ải. Hừ! Tên gian phu đó hóa ra là một Đại Kiếm Sư được quân Hầu phái đến bên cạnh Giảo!

"Lúc đó, Giảo đã có một nữ nhi, chính là Tứ công chúa. Thấy quân Hầu dẫn quân đến, Giảo không muốn bỏ rơi gian phu mà cầu xin quân Hầu nuôi nấng nữ nhi mình, sau đó cùng kiếm sư tự vẫn."

Kể đến đây, diễm cơ liếc nhìn Vệ Lạc, thấy nàng đang thất thần, bèn dáo dác nhìn quanh.

Đúng lúc này, Vệ Lạc nhìn lại, lạnh lùng quát: "Nói tiếp!"

"Vâng!"

Diễm cơ sợ hãi, nàng ta sợ Vệ Lạc phát hiện ra ý đồ vừa rồi của mình, vội vàng nói: "Quân Hầu mang Tứ công chúa về, ban đầu định giết hoặc biến nàng thành nô lệ. Nhưng mỗi khi định ra tay, nhìn thấy đôi mắt giống hệt mẹ của đứa bé, quân Hầu lại không đành lòng. Sau đó quân Hầu bèn đưa nàng đến một biệt viện ở, không quan tâm đến nữa. Mười mấy năm trôi qua, mãi cho đến khi Sở vương đưa ra yêu cầu gả một công chúa cho công tử Kính Lăng, quân Hầu mới nhớ đến Tứ công chúa."

Vệ Lạc thầm nghĩ: Thì ra là vậy.

Vậy ra thân thế này của nàng không có quan hệ huyết thống với Việt hầu?

Không hiểu sao khi nghe câu chuyện của Giảo, lòng nàng dâng lên một nỗi chua xót cùng luyến tiếc khó tả.

Diễm cơ run rẩy, thấy Vệ Lạc đang thất thần, mắt nàng ta đảo liên tục, vài lần định chạy ra ngoài gọi người nhưng cuối cùng lại không dám.

Một lúc sau, thanh âm trầm thấp của Vệ Lạc vang lên: "Ngươi đã từng gặp Giảo chưa?"

Diễm cơ lắc đầu lia lịa: "Thiếp mới vào cung chưa được một năm, làm sao gặp được Giảo công chúa?"

Vệ Lạc gật đầu.

Nàng nhìn chằm chằm diễm cơ, chậm rãi hỏi: "Sao ngươi biết rõ mọi chuyện của Giảo như vậy?"

Diễm cơ luống cuống, nàng ta nghĩ Vệ Lạc nghi ngờ lời mình, vội vàng giải thích: "Quân Hầu tương tư Giảo công chúa đến khắc cốt ghi tâm, chưa bao giờ quên! Quân Hầu thường nói da thịt của thiếp giống Giảo, mũi của thiếp giống Giảo. Mỗi khi say, quân Hầu lại nhắc đến chuyện năm xưa, làm sao thiếp không biết được?"

"Thật sao?"

"Thật, thiếp không dám nói dối!"

Vệ Lạc gật đầu.

Nàng nhìn vào ánh mắt tha thiết mong nàng rời đi của diễm cơ, không khỏi bật cười.

Không hiểu sao, nàng vẫn muốn nghe thêm về Giảo, nên Vệ Lạc lại hỏi: "Quân Hầu miêu tả Giảo có dung mạo như thế nào?"

Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt diễm cơ hơi tái đi. Nàng ta ấp úng: "Dung mạo diễm lệ, vô song tuyệt sắc." Thấy Vệ Lạc nhìn mình chằm chằm với ánh mắt thúc giục, nàng ta đành nói tiếp: "Làn da giống như của thiếp, trắng nõn mềm mại, chỉ cần chạm nhẹ là ửng hồng..."

Nghe đến đây, Vệ Lạc chợt đỏ mặt: nàng cũng có làn da như vậy.

Diễm cơ không nhận ra sự khác thường của nàng, tiếp tục nói: "Đôi mắt như sao, đen láy trong veo, lạnh lùng mà tĩnh lặng..." Nói đến đây, nàng ta đột nhiên nghi hoặc nhìn vào mắt Vệ Lạc.

Vệ Lạc trừng mắt nhìn nàng ta.

Diễm cơ vội vàng cúi đầu: "Mái tóc đen như mực, dáng người thon thả. Quân Hầu từng nói, ba trăm mỹ nhân trong cung, không ai sánh bằng Giảo."

"Thật không?"

"Thật."

Dưới sự mong mỏi của diễm cơ, Vệ Lạc cuối cùng cũng đứng lên.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro