Chương 367: Chờ sinh + Chương 368: Sinh con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 367: Chờ sinh

Trong sự trầm mặc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thân ảnh áo trắng tung bay kia.

Khi Vệ Lạc bước vào hàng ngũ quân Tấn, chúng binh sĩ Tấn trước mặt nàng tự động tách ra hai bên, tạo thành một con đường rộng rãi để nàng đi qua.

Trong sự nghiêm trang, Vệ Lạc chậm rãi trở về đội ngũ tướng lĩnh Tấn.

Thấy nàng đến gần, chúng tướng đồng loạt cúi đầu, chắp tay trước ngực, cung kính hô: "Phu nhân!"

Vệ Lạc gật đầu, trở về chiến xa của mình.

Nàng vẫn đứng yên trên chiến xa nhìn đội ngũ quân Sở, dường như không để ý đến ánh mắt sùng kính của chúng binh sĩ nhìn nàng.

Lúc này, quân Sở di chuyển.

Họ hạ cờ xí xuống, chậm rãi rút lui. Bước chân rút lui của quân Sở làm bụi bay mù mịt, tất cả binh lính Sở đều cúi đầu, ủ rũ, sĩ khí suy giảm.

Quân Sở rút lui. Họ thua, nên phải rút quân.

Ổn Công bên cạnh lên tiếng: "Vệ.., phu nhân, quân Hầu chắc chắn sẽ rất vui mừng."

Vô thức, ông ta suýt nữa đã gọi thẳng tên nàng là Vệ Lạc.

Vệ Lạc gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy, chàng chắc chắn sẽ rất vui mừng."

Nói đến đây, nàng giơ tay phải lên.

Theo hiệu lệnh của nàng, lá cờ tướng soái tung bay trên không trung.

Quân Tấn cũng di chuyển, tuân lệnh rút lui.

Quân Tấn đại thắng, nhưng khi rút lui lại vô cùng im lặng. Sự im lặng này kéo dài đến tận khi họ trở về doanh trại.

Trận chiến này, Tấn thắng Sở bại. Phu nhân Tấn Hầu Vệ Lạc sau khi thắng trận trí sư, đã xông vào giữa hàng chục vạn quân Sở, ra vào tự do giết mười hai tướng Sở, rồi nhanh chóng rút lui!

Đó là diễn biến thực tế của cuộc giao tranh giữa Tấn và Sở lần này.

Ngay khi Vệ Lạc dẫn quân Tấn chậm rãi rút về thành Trung Sơn, hai chữ Vệ Lạc bắt đầu thay thế danh hiệu phu nhân Tấn Hầu, phu nhân lưỡng thành, Tấn Cơ thị, được người đời ca tụng.

Vệ Lạc trở về cung Trung Sơn.

Khi nàng đến trước cửa tẩm cung, bước chân khựng lại.

Nghiêng đầu nhìn cung điện yên tĩnh, Vệ Lạc mỉm cười, xoay người đi về phía phòng tắm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ bụi bặm và mùi máu trên người, Vệ Lạc mặc một bộ áo choàng đỏ thẫm, chậm rãi đi về phía tẩm cung.

Trong tẩm cung, Kính Lăng đang nhắm mắt lặng lẽ dựa vào giường, Vệ Lạc liếc nhìn, thấy ngón tay hắn gõ vào thành giường thẳng tắp, cứng đờ.

Chàng đang căng thẳng! Chẳng lẽ, không có ai báo cho chàng biết rằng nàng đã trở về an toàn?

Vệ Lạc nghĩ vậy, liền bước nhanh hơn.

Kính Lăng quay đầu lại. Khi nhìn thấy nàng, trên gương mặt tuấn tú như điêu khắc của hắn nở một nụ cười nhẹ.

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Vệ Lạc, thanh âm trầm ấm vang lên: "Trong thành hoan hô vang dội, sao không có ai đến báo cho ta?"

Vệ Lạc giật mình, nàng lập tức hiểu ra: Trong suốt thời gian qua, không có một tướng lĩnh nào đến báo cáo tình hình chiến sự cho chàng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Nàng bước nhanh đến trước mặt hắn, ngồi xuống giường, nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, khẽ cười nói: "Chắc chúng tướng đang vui mừng quá nên quên mất." Nàng biết, chúng tướng tất nhiên vui mừng, nhưng có lẽ quan trọng hơn là, họ quá sốc, vẫn chưa hoàn hồn lại.

Kính Lăng không nói gì, chỉ đưa tay xoa bụng nhỏ của nàng, khẽ hỏi: "Có thấy khó chịu không?"

"Không."

Vệ Lạc đưa tay đặt lên đan điền của hắn. Sau nhiều ngày điều dưỡng, Kính Lăng đã dần hồi phục, hiện tại không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm.

*****

Quân Sở đã lui, Kính Lăng vẫn còn vết thương chưa lành, chưa thể thừa cơ truy kích. Chúng tướng lĩnh bàn bạc, quyết định rút quân về nước.

Sau hai tháng tĩnh dưỡng, Kính Lăng đã hồi phục gần như hoàn toàn, đoàn quân bắt đầu lên đường trở về.

Lần này, quân đội tiên phong xuất phát trước, chúng kiếm khách bảo vệ Vệ Lạc và Kính Lăng đi phía sau. Cả hai đều cần được chăm sóc đặc biệt, Kính Lăng vẫn còn vết thương, Vệ Lạc thì ốm nghén ngày càng nặng. Nàng ăn gì nôn nấy, sắc mặt tái nhợt mệt mỏi rã rời, khác hẳn với hình ảnh oai phong lẫm liệt trong trận chiến.

Sau khoảng ba tháng, đoàn xe mới về đến Tân Điền.

Ngoài thành Tân Điền.

Trên quan đạo, hàng ngàn bô lão đứng đợi, ngóng nhìn về cuối con đường.

Từ xa, xe ngựa của Vệ Lạc và Kính Lăng dần dần đến gần.

Khi xe ngựa còn cách khoảng trăm bước, bỗng nhiên vô số người Tấn đồng loạt ngẩng đầu, hô vang: "Quân Hầu uy vũ! Quân Hầu uy vũ!"

Tiếng hô vừa dứt, lại có hàng chục tiếng hô khác vang lên: "Phu nhân dũng mãnh phi thường, Vệ Lạc dũng mãnh phi thường!"

Tiếng hô càng lúc càng lớn vang vọng khắp không trung. Hàng ngàn người đồng thanh hô vang: "Phu nhân dũng mãnh phi thường, Vệ Lạc dũng mãnh phi thường!", chấn động cả đất trời.

Kính Lăng nhíu mày, cúi đầu nhìn Vệ Lạc đang tựa vào lòng mình, hỏi: "Tên Vệ Lạc chỉ là đùa giỡn, sao mọi người lại biết?"

Hắn biết, Vệ Lạc là con gái của Việt Hầu, tên thật là Di. Nếu theo họ cha, nàng sẽ mang họ Tự. Dù thế nào đi nữa, cái tên Vệ Lạc cũng không liên quan gì đến nàng.

Nghe vậy, Vệ Lạc ngẩn người trừng mắt nhìn Kính Lăng, như chợt hiểu ra điều gì, nàng bật cười ngốc nghếch.

Kính Lăng vẫn chưa biết gì về việc nàng lập đại công trong trận chiến giữa quân Tấn - Sở. Chúng tướng lĩnh nghĩ nàng sẽ kể với Kính Lăng, Vệ Lạc cũng nghĩ vậy. Chính vì thế, mãi đến bây giờ Kính Lăng vẫn nghĩ rằng trận chiến đó, Vệ Lạc chỉ thắng tông sư của nước Sở trong một trận trí sư đơn thuần.

Mãi đến khi Kính Lăng hỏi, Vệ Lạc mới nhận ra hắn không hề hay biết.

Kính Lăng nhìn nụ cười kỳ lạ của Vệ Lạc, lông mày càng nhíu chặt.

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn, Vệ Lạc cúi đầu, khẽ nói: "Trận chiến ở Nhung Nguyên, ta đã giết mười hai tướng Sở."

Chỉ một câu nói.

Kính Lăng chấn động.

Sau một hồi lâu, hắn đưa tay ra, chậm rãi đặt lên mu bàn tay Vệ Lạc.

Hắn nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở, thốt lên: "Phu nhân của cô, quả nhiên vô song."

Vệ Lạc mỉm cười rạng rỡ.

Kính Lăng nhìn nụ cười tươi tắn của nàng, khoé môi cong lên, đưa tay ôm chặt nàng vào lòng. Hắn cúi đầu nhìn Vệ Lạc, thầm nghĩ: Một nữ nhân nhỏ bé như vậy lại nổi danh thiên hạ như bậc trượng phu. Người đời không gọi nàng là Tấn phu nhân, cũng không gọi là phu nhân, mà gọi thẳng tên Vệ Lạc, có thể thấy được nàng đã dũng mãnh phi thường trong trận Nhung Nguyên như thế nào, nên mới có được vinh quang ngàn đời chưa từng có.

Hắn nhìn nàng, nhìn cái bụng nhô cao của nàng, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Sau một hồi lâu, hắn lại nghĩ thầm: Chuyện lớn như vậy, ta đến giờ mới biết, thật là không ổn!

Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại.

Vệ Lạc vừa ngẩng đầu lên, liền nghe thấy một kiếm khách bên ngoài lên tiếng: "Quân thượng, phu nhân, chúng phụ nhân xin được gặp."

Một nhóm phụ nhân chặn đường?

Vệ Lạc tò mò vội vén rèm xe.

Bên ngoài xe ngựa đã nhốn nháo cả lên. Mọi người thấy rèm xe lay động, đồng loạt quay đầu lại. Giờ phút này khi nhìn thấy gương mặt Vệ Lạc, những tiếng ồn ào bàn tán bỗng im bặt.

Vệ Lạc đưa mắt nhìn về phía những quý nữ đang đứng giữa đường.

Nàng nhìn họ, cất giọng hỏi: "Chư vị có chuyện gì cần dạy bảo ta?"

Chúng quý nữ nhìn nhau, một người bước lên hai bước khẽ cúi đầu chào Vệ Lạc, sau đó ngẩng lên nhìn nàng, cất giọng trong trẻo nói: "Phu nhân dũng mãnh phi thường, cả thế gian đều biết. Chúng ta đều là phụ nhân lấy làm vinh dự, xin phu nhân nhận một lễ này của chúng ta."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vừa dứt lời, chúng quý nữ đồng loạt cúi đầu thi lễ với Vệ Lạc, đồng thanh hô vang: "Phu nhân dũng mãnh phi thường, vinh quang của nữ nhân!"

Phu nhân thật dũng mãnh, đã mang lại vinh quang cho những phụ nhân như chúng ta.

Vệ Lạc ngẩn người, rồi khẽ mỉm cười. Nàng vén rèm xe, bước xuống.

Nàng vừa bước xuống, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào chiếc bụng nhô cao của nàng.

Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, chúng quý nữ mới bừng tỉnh. Họ đồng loạt lần nữa cúi đầu thi lễ. Vệ Lạc vội vàng đáp lễ.

Sau khi hành lễ xong, Vệ Lạc được Kính Lăng dìu lên xe ngựa.
Đoàn xe tiếp tục tiến về thành Tân Điền.

*****

Những ngày tiếp theo, cuộc sống lại trở về yên bình. Kính Lăng bận rộn dưỡng thương, Vệ Lạc bận rộn dưỡng thai, thời gian trôi qua trong yên bình.

Đảo mắt, xuân đến hoa nở.

Vệ Lạc sắp sinh.

Lúc này, toàn bộ Tấn Hầu cung đều chìm trong sự căng thẳng cùng mong đợi.

Kính Lăng đứng bất động dưới một gốc cây ngoài tẩm cung, ngón trỏ tay phải của hắn gõ nhẹ lên vỏ cây thô ráp.

Trong không khí nặng nề, một thanh âm bén nhọn của người hầu canh cửa vang lên, "Quân phụ đến! Việt cơ đến!"

Giọng nói vừa bén nhọn vừa mảnh như kim châm đâm vào màng nhĩ mọi người. Thị tỳ và kiếm khách đồng loạt quay đầu lại, hành lễ với lão Tấn Hầu và Việt Đích công chúa.

Lão Tấn Hầu nhìn vào tẩm cung, hỏi: "Phu nhân đã chuyển dạ lâu chưa?"

Một kiếm khách cung kính đáp: "Đã được một canh giờ rồi."

Lão Tấn Hầu quay đầu lại, chậm rãi tiến về phía Kính Lăng.

Ông ta đi đến bên cạnh Kính Lăng, khẽ gọi: "Bát nhi?"

Kính Lăng vẫn không nhúc nhích.

Lão Tấn Hầu hơi cao giọng, gọi lại: "Bát nhi?"

Kính Lăng vẫn không nhúc nhích.

Lão Tấn Hầu lại gọi to hơn: "Bát nhi?"

Kính Lăng giật mình, chậm rãi quay đầu lại. Trên mặt hắn không chút biểu cảm nào, chỉ có đôi môi mỏng mím chặt.

Thấy là lão Tấn Hầu, hắn khẽ cúi đầu chào: "Quân phụ."

Lão Tấn Hầu thấy cử chỉ tự nhiên của hắn, gật đầu nói: "Bát nhi, nếu đứa bé này là nữ nhi, cần phải mở rộng hậu cung!"

Kính Lăng cau mày, không nói gì.

Việt Đích công chúa dựa vào lão Tấn Hầu, đôi mắt đẹp cố ý vô tình dừng lại trên người Kính Lăng. Thấy hắn khẽ nhíu mày, nàng ta ôn nhu nói: "Quân Hầu và phu nhân tình nghĩa sâu nặng, huống hồ phu nhân dũng mãnh phi thường danh chấn thiên hạ. Cho dù đứa bé này là công chúa, quân Hầu cũng không thể dễ dàng làm trái ý nàng."

Ý là nói: Vệ Lạc võ công phi phàm, cho dù nàng sinh ra một công chúa, Kính Lăng cũng không dám trái ý nàng cưới thêm vợ khác.

Lời nói tuy ôn nhu, nhưng lại ẩn chứa ý mỉa mai.

Kính Lăng liếc nhìn nàng ta một cái, bước chân nhanh hơn, không nói một lời lướt qua lão Tấn Hầu và Việt Đích công chúa đi về phía tẩm cung.

Lão Tấn Hầu bị lời nói của Việt Đích công chúa khơi dậy một chút tức giận. Lúc này lại thấy Kính Lăng không thèm để ý, ông ta không khỏi thở gấp hai tiếng, quát lên: "Bát nhi, sao không nói một lời?"

Kính Lăng dừng lại.

Hắn nhìn chằm chằm phụ thân của mình với vẻ thiếu kiên nhẫn, thản nhiên nói: "Tiểu Nhi còn đang sinh nở, lời này thật thừa thãi!"

"Sao lại thừa thãi? Người trong thiên hạ đều biết ngươi sợ vợ, Bát nhi, tội bất hiếu là lớn nhất, nhưng không có người nối dõi còn lớn hơn. Ngươi hãy để lại cho ta một lời!"

Kính Lăng hơi dừng lại một chút, sau một hồi lâu, hắn mím chặt môi vung tay áo bỏ đi, mặc kệ lão Tấn Hầu phía sau đang thở dốc liên tục.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 368: Sinh con

Lão Tấn Hầu thấy Kính Lăng đường đường là Tấn Hầu, mà không tỏ thái độ ngay lúc này, tức giận đến mức đờm nghẹn trong cổ họng, ôm ngực thở dốc không thôi. Việt Đích công chúa vội vàng vỗ lưng cho ông ta.

Vừa vỗ, nàng ta vừa liếc nhìn bóng dáng cao lớn trầm mặc như núi kia đang đứng ngược sáng. Nhìn một hồi, ánh mắt nàng ta không khỏi có chút ngây dại: Ngài ấy rõ ràng biết phần lớn phụ nhân chỉ sinh một lần, vậy mà đến lúc này vẫn thận trọng trong lời nói. Lẽ nào, cho dù  phu nhân ngài ấy chỉ sinh một công chúa, ngài ấy cũng bằng lòng không cưới thêm ai nữa? Con tiện nhân đó có tài đức gì?

Đang lúc Việt Đích công chúa ngẩn ngơ, bỗng nhiên nàng ta cảm thấy đau nhói trên mặt.

Lão Tấn Hầu vừa tát nàng ta một cái thật mạnh, vừa trừng mắt nhìn Việt Đích công chúa, nuốt nước bọt, quát mắng: "Đồ tiện nhân, lại thất thần rồi?"

Việt Đích công chúa vội vàng cúi đầu, yếu ớt đáp: "Thiếp không dám, thiếp không dám."

Tiếp tục xoa cho ta!"

"Vâng, vâng."

Kính Lăng đi đến ngoài tẩm cung, nhìn chằm chằm vào nơi ẩn sau lớp lớp màn che, ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc.

Ổn Công vội vàng đi tới, thấy Kính Lăng như vậy, bèn khuyên nhủ: "Phu nhân võ dũng phi thường, nhất định sẽ không sao."

Kính Lăng mím môi gật đầu, khẽ nói: "Chỉ mong trời xanh thương xót."

Đúng lúc này, trong phòng ngủ bỗng nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai của Vệ Lạc.

Khuôn mặt tuấn tú của Kính Lăng tái nhợt, vèo một tiếng lao vào bên trong. Hắn lao đến quá nhanh, Ổn Công đưa tay ra muốn kéo nhưng không kịp.

Nhưng khi Kính Lăng vừa đến cửa phòng, bước chân hắn khựng lại. Hắn mím chặt môi, lùi lại một bước, lẩm bẩm: "Cô sát khí nặng nề, không thể đến gần, không thể đến gần."

Trong tiếng thét chói tai của Vệ Lạc, tiếng chuông liên hồi không dứt bên tai, đó là vu nữ đang đuổi quỷ cho nàng. Thời này người ta đều tin rằng, khi phụ nhân sinh nở, sẽ có một số lệ quỷ nhân cơ hội xâm nhập.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vì thế, trong nhà quý tộc, mỗi khi có phụ nhân sinh nở, trước cửa sổ và cửa ra vào đều sẽ có một vu nữ túc trực. Vu nữ mặc áo tang trắng, tay cầm chuông đồng, đan sa, bước đi lảo đảo, sẵn sàng nghênh chiến. Vào khoảnh khắc đứa trẻ thò đầu ra, các vu nữ sẽ đồng loạt rung chuông để cảnh báo lệ quỷ tránh xa.

Tập tục này vẫn còn tồn tại ở một số vùng nông thôn xa xôi cho đến mãi sau này.

Tiếng chuông dồn dập, tiếng thét chói tai và tiếng thở dốc của Vệ Lạc càng lúc càng gấp gáp.

Sắc mặt Kính Lăng trắng bệch, môi mỏng mím chặt, mỗi phút mỗi giây đều dài vô tận.

Không biết bao lâu sau, một tiếng khóc vang dội phá tan bầu không khí!

"Sinh rồi, sinh rồi." Ổn Công mừng rỡ nhảy cẫng đến bên cạnh Kính Lăng, nhón chân nhìn vào bên trong.

Vừa mừng rỡ kêu lên, Ổn Công vừa nhìn về phía Kính Lăng, lập tức á khẩu.

Kính Lăng mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt trắng bệch. Hắn dường như không nghe thấy tiếng khóc vang dội của con mình.

Đang lúc Ổn Công định lên tiếng gọi, Kính Lăng khàn giọng hỏi: "Tiểu Nhi, của ta, Tiểu Nhi, của ta, sao không, có tiếng?"

Mấy chữ này, hắn nói từng chữ từng chữ một, giọng khàn đặc.

Cùng lúc với câu hỏi của Kính Lăng, lão Tấn Hầu cũng vội vàng hỏi: "Là nữ nhi hay nhi tử, là nhi tử hay nữ nhi?"

Dường như đã qua một thế kỷ dài đằng đẵng.

Một vu nữ vội vàng chạy ra. Nàng ta cúi người hành lễ với Kính Lăng, vui mừng kêu lên: "Quân thượng, quân thượng, là đại công tử, là đại công tử!"

Vừa dứt lời, Ổn Công và lão Tấn Hầu đồng thời lộ rõ vẻ vui mừng, còn sắc mặt Việt Đích công chúa lại âm trầm. Kính Lăng vẫn như cũ không nghe thấy gì, hắn nhìn chằm chằm vu nữ, khẽ hỏi: "Phu nhân, mạnh khỏe chứ?"

Vu nữ không nhận ra sự căng thẳng của hắn, cười nói: "Phu nhân mệt mỏi lắm, nhìn đại công tử một cái rồi đã ngủ say."

Kính Lăng nghiêm túc gật đầu. Ổn Công chú ý thấy, tấm lưng căng thẳng của hắn lúc này đã thả lỏng.

Một lát sau, vu nữ bế đứa bé đã được quấn khăn ra ngoài.

Lúc này, chúng đại thần đến chúc mừng đã đầy cả sân viện.

Vu nữ vừa bước ra, liền giơ cao đứa bé hướng về phía Đông vái lạy. Sau đó, nàng ta bế đứa bé đi một vòng từ trái sang phải, cất cao giọng nói: "Nhờ ơn trời, Tấn Cơ thị Kính Lăng, đã sinh hạ đại công tử!"

Vừa dứt lời, chúng đại thần đồng thanh hô vang: "Ơn trời đất, ơn quỷ thần! Quân thượng có nhi tử, quân thượng có nhi tử!"

Trong tiếng reo hò, Khánh Quân nhìn thấy Kính Lăng vội vã muốn đi vào tẩm cung, cười khổ nói: "May là nhi tử."

Chúng đại thần đều hiểu ý ông ta, liên tục gật đầu.

Kính Lăng nhanh chóng bước đến trước giường Vệ Lạc.

Khi còn cách nàng khoảng năm bước, hắn bước đi nhẹ nhàng hơn. Im lặng ngồi xuống bên giường, đưa tay nắm lấy bàn tay Vệ Lạc đang tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, thật lâu không nhúc nhích.

Không biết bao lâu sau, Vệ Lạc khẽ mở mắt.

Nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy Kính Lăng đang nghiêm nghị như bức tượng.

Bốn mắt nhìn nhau, Vệ Lạc mỉm cười.

Nhìn thấy nụ cười của nàng, Kính Lăng cũng cong môi, nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay: "Tiểu Nhi, là nhi tử. Thằng bé rất khỏe, nàng thế nào?"

Vệ Lạc nhìn hắn ngây dại, giọng nói yếu ớt: "Ta rất khỏe. Hài nhi đâu?"

"Quần thần đang bế nó đi chúc mừng."

"Ừm."

"Tiểu Nhi, vừa rồi có đau không?"

"Rất đau."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Kính Lăng nắm chặt tay nàng.
Vệ Lạc ngước mắt lên, nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, khóe môi khẽ nhếch. Nàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Kính Lăng."

"Có ta đây."

"Ta sẽ sinh thêm nhiều con, chàng không thể nạp thêm thiếp."

Im lặng hồi lâu. Kính Lăng nâng bàn tay nhỏ bé của nàng lên, đặt ngón út của nàng lên môi, mắt rũ xuống, khẽ đáp: "Được"

Được!

Hắn lại nói "được"!

Vệ Lạc ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. Đối diện là khuôn mặt tuấn mỹ vẫn không chút biểu cảm của Kính Lăng.

Si ngốc nhìn hắn một lúc, Vệ Lạc lén nghiêng đầu đi, đôi môi anh đào mím lại, ngây ngô cười.

Nàng thực sự đang cười ngây ngô, hơn nữa nụ cười ngây ngô này cứ kéo dài mãi.

Khi vu nữ bế đứa bé vào, Vệ Lạc vẫn đang nhìn Kính Lăng cười ngây ngô.

Nghe thấy tiếng bước chân, Kính Lăng quay đầu lại, nhìn thấy vu nữ và Ổn Công, ánh mắt hắn lướt qua đứa bé trong tay vu nữ, thản nhiên nói: "Đưa cho phu nhân xem."

"Vâng."

Mãi đến khi đứa bé đỏ hỏn như con khỉ nhỏ được bế đến trước mặt, Vệ Lạc mới tỉnh lại từ nụ cười ngây ngô. Nàng được thị tỳ đỡ ngồi dậy, đưa tay đón lấy đứa bé.

Đứa bé đã ngủ say, có mái tóc đen dày, trán rộng, lông mày rậm, sống mũi cao, ngũ quan rất giống Kính Lăng, chỉ là chưa mở mắt, không biết đôi mắt giống ai.

Vệ Lạc ôm con trai, mỉm cười nhìn tới nhìn lui, càng nhìn càng yêu, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé. Môi vừa chạm vào làn da mềm mại ấm áp, còn hơi dính dính của tiểu gia hỏa đã luyến tiếc không buông tay, thẳng cho đến khi Kính Lăng khẽ quát một tiếng, "Cho đại công tử bú sữa đi."

"Vâng."

Vệ Lạc lom lom nhìn đứa bé bị bế đi, mếu máo, rầu rĩ nói: "Ta còn chưa cho con bú."

Đối diện với ánh mắt khao khát của nàng, Kính Lăng nhướng mày, nhàn nhạt trả lời: "Nàng cần sinh thêm nhiều con."

Vệ Lạc nghẹn lời. Nàng biết, thời gian cho con bú rất khó thụ thai lại.

Kính Lăng thấy nàng á khẩu không nói nên lời, lại khẽ cong môi. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má Vệ Lạc, thì thào hỏi: "Tiểu Nhi, còn đau không?"

Vệ Lạc lắc đầu, ngước mắt nhìn nam nhân của mình. Nam nhân này, trước đây có bao giờ để ý đến cảm xúc của nữ nhân đâu? Huống chi việc sinh nở là thiên chức của phụ nhân?

Vệ Lạc sinh con vào buổi trưa, mãi đến khi trăng lên sao mọc, Kính Lăng vẫn ngồi yên bên giường nàng, không đứng dậy, cũng không có động tác gì, chỉ lặng lẽ nhìn Vệ Lạc. Còn Vệ Lạc, dưới ánh mắt chăm chú của hắn lại ngủ thiếp đi.

Việc Vệ Lạc sinh hạ đại công tử cho Tấn Hầu nhanh chóng lan truyền khắp thành Tân Điền. Cả thành vui mừng hân hoan.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro