Chương 371: Sở bại + Chương 372: Củ Tử Vệ Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 371: Sở bại

Lần này tấn công nước Sở, nước Tấn triệu tập các lĩnh chủ cùng các nước phụ thuộc. Quân lính 50 vạn, chiến xa 7000 cỗ, mênh mông cuồn cuộn xuất hành.

Nước Sở luống cuống.

Tấn và Sở có mối thù không đội trời chung là bởi vì Sở tiên vương yêu thích nữ sắc, ra tay với Tấn phu nhân. Hiện tại nước Sở liên tiếp thất bại, lại gặp phải sự trả thù toàn lực của nước Tấn, cả nước Sở đều rơi vào tình trạng bất an.

Quan trọng hơn là, nếu như trước đây họ không sợ chiến tranh, cùng lắm thì thông qua trí sư để quyết định thắng bại cuối cùng. Nhưng hiện tại vấn đề là, tông sư mạnh nhất thiên hạ là Tấn phu nhân! Với sự hiện diện của nàng, có ai trên đời này dám nhắc đến trí sư với nàng nữa?

Bốn tháng sau, nước Tấn đã hạ liên tiếp bốn thành trì của Sở.

Vệ Lạc đứng dưới thành ngước nhìn thành trì đối diện. Thành này là Ngô thành, một thành trì trung bình của nước Sở.

Kính Lăng ngồi trên chiến xa, trầm giọng hỏi: "Đó là vật gì?"

Vệ Lạc nhìn kỹ một hồi, nói: "Hỏa tiễn! Đó là vật đốt lửa, người Sở muốn dùng hỏa tiễn áp chế chúng ta."

Kính Lăng cau mày.

Ổn Công bên cạnh thở dài: "Người Sở lại dùng quỷ kế rồi."

Trên đường đến đây, quân Tấn công thành, quân Sở thủ thành, vẫn luôn tuân theo lễ pháp Xuân Thu. Cuối cùng, người Sở lại dùng đến thủ đoạn này. Công tử Bất Ly đã chết, không biết lần này người Sở sẽ lấy danh nghĩa của ai để treo lên sự vô sỉ của mình?

Kính Lăng mím chặt môi nói: "Không thể tấn công."

Người Sở đã chuẩn bị vật đốt lửa trên tường thành, quân Tấn thật sự không thể cường công.

Vệ Lạc tiếp tục quan sát Ngô thành, một lúc lâu sau, nàng đột nhiên nói: "Ngô thành dài mười dặm, chỗ nào cũng có thể phá!"

Nàng nói, tường thành Ngô thành dài đến mười dặm, mười dặm này, mỗi một chỗ đều có thể làm điểm đột phá để tấn công. Không nhất thiết phải tấn công vào cổng thành!

Kính Lăng ngẩn người, Ổn Công và những người khác cũng ngẩn người.

Bọn họ lẫn nhau nhìn thoáng qua, cuối cùng, Kính Lăng thở dài: "Quả nhiên là Tiểu Nhi tinh ranh."

Bao nhiêu năm nay, họ đã quen chiến đấu theo khuôn mẫu, theo lễ tiết nề nếp, tư duy của họ đã sớm cố định. Vì vậy, lời đề nghị đơn giản của Vệ Lạc, đối với người Tấn mà nói, thật sự là một lời nhắc nhở chưa từng nghe thấy.

Kính Lăng vung tay phải lên.
Cờ lệnh được giơ cao.

Chỉ trong chốc lát, quân Sở ngạc nhiên phát hiện, quân tiên phong của nước Tấn lại tránh cổng thành, dừng lại ở bên trái tường thành.

Khi quân Tấn dùng đâm mộc bắt đầu công kích chỗ tường thành đó, quân Sở cuối cùng cũng phát hiện ra ý đồ của họ.

Nhưng mà đã quá muộn. Dù quân Sở có phát hiện ra trước đó, lúc này cũng không thể làm gì được. Với bức tường thành dài mười dặm, họ có thể phòng thủ được mấy chỗ?

Tường thành Ngô thành vốn không phải không thể phá vỡ, sau một ngày bị quân Tấn công phá, chỗ tường thành đó cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, khi mặt trời chiều ngả về Tây, "Ầm" một tiếng vang lớn, tường thành sụp đổ.

Quân Tấn tràn vào, Ngô thành thất thủ.

Đây chỉ là khởi đầu.

Ngay sau đó, ở hai thành kế tiếp, bất kể quân Sở dùng âm mưu quỷ kế gì, Tấn phu nhân Vệ Lạc luôn có thể quyết đoán và kịp thời phát hiện, đồng thời đưa ra đối sách tương ứng.

Quân Tấn thế như chẻ tre.

Quân Sở không còn cách nào. Ánh mắt quân Sở nhìn Vệ Lạc đã tràn đầy sợ hãi.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Dần dần, chúng vu sư của nước Sở bắt đầu lan truyền rằng, Tấn phu nhân sinh ra là để diệt Sở. Nước Sở suy yếu vì nàng, thất bại vì nàng, và cũng sẽ diệt vong vì nàng!

Lời đồn đại này khiến người Sở vô cùng sợ hãi.

Cuối cùng, khi quân Tấn hạ được tám thành của Sở, quân Sở nhận thua yêu cầu kết minh.

Nhớ lại việc người Sở đã nhiều lần làm phu nhân bị thương nặng, sau khi chúng đại thần thương nghị, quân Tấn yêu cầu quân Sở kết minh theo cách "nhập chi minh" đầy nhục nhã.

"Nhập chi minh" là vào thành cưỡng ép đối phương kết minh. Đây là một hình thức kết minh cực kỳ bất bình đẳng, cực kỳ sỉ nhục người khác. Nói theo cách hiện đại, hình thức này không gọi là kết minh, mà gọi là đầu hàng.

Loại "nhập chi minh" này có thể nói là hình thức kết minh nhục nhã nhất thời Xuân Thu. Minh ước sẽ được chia làm hai phần: phần thứ nhất, do Vệ Lạc chủ trì "nhập minh", phần thứ hai, do Sở vương đương nhiệm cầm "xuất minh".

Lúc đó, quân Sở sẽ giống như thường dân đi bộ trước chiến xa của Vệ Lạc để dẫn đường, mà ba chiếc chiến xa của quân Tấn sẽ thành ba hàng quân, đi theo Tấn Hầu vào thành một cách kiêu ngạo, gần như là áp giải.

Quân Tấn sẽ trực tiếp tiến vào Sở vương cung, vào cung điện nghị sự của Sở vương. Sau đó, Vệ Lạc sẽ ngồi lên vương vị của Sở vương, Sở vương cùng chúng đại thần sẽ cúi đầu thật sâu trước Vệ Lạc, ngoại trừ Sở vương, chúng đại thần còn phải quỳ xuống dập đầu trước nàng.

Lúc đó, tất cả các cổng thành của nước Sở đều phải mở rộng cho quân Tấn cùng chiến xa đi qua, quân Sở sẽ hạ cờ xuống. Kể cả chúng võ sĩ bảo vệ cung thành của nước Sở  cũng phải cúi đầu trước Vệ Lạc.

Lúc đó, trên toàn bộ nước Sở, Vệ Lạc mới là chủ nhân chân chính duy nhất.

Hơn nữa, "nhập chi minh" là một loại đầu hàng vô điều kiện, người Tấn thậm chí không cần chuẩn bị minh thư, người Sở thất bại mới là người phải chuẩn bị minh thư. Khi Sở vương dâng thư đầu hàng, quân thần nước Sở sẽ nín thở chờ đợi quyết định của Vệ Lạc. Nếu Vệ Lạc không hài lòng với thư đầu hàng của họ, sẽ yêu cầu họ viết lại, cho đến khi Vệ Lạc vừa lòng mới thôi.

Thật là một sự sỉ nhục lớn lao!

Người Sở kiêu ngạo tùy hứng, lãng mạn, lại tràn ngập ảo tưởng và cuồng nhiệt, sao có thể chịu đựng loại sỉ nhục này?

Huống chi, nước Sở vẫn là một vương quốc ngang hàng với Chu vương thất!

Vì vậy, người Sở từ chối.

Từ chối, đồng nghĩa với việc chiến tranh lại bắt đầu.

Quân Tấn tiếp tục tiến công.

Khi quân Tấn san bằng mười hai thành trì của nước Sở đã có chút khó khăn. Chiến tuyến kéo dài quá xa, đại quân Tấn đã thâm nhập vào trung tâm nước Sở. Thời gian chiến tranh quá lâu, lương thảo quân giới tổn thất rất lớn không đủ cung ứng. Đại quân ở bên ngoài quá lâu, dần xuất hiện hiện tượng không quen khí hậu.

Kỳ thực Kính Lăng và những người khác cũng biết, với một nước có lãnh thổ rộng lớn như Sở, sao có thể hoàn toàn chiếm hữu trong một hai năm?

Vì vậy, sau khi thương lượng, người Tấn quyết định dùng "hiệp ước cầu hòa" thay cho "nhập chi minh" để kết minh với người Sở, kết thúc cuộc chiến tranh kéo dài một năm.

Lúc này, Vệ Lạc lại mang thai.

Tin tức Vệ Lạc mang thai vừa được xác nhận, chúng đại thần Tấn lại một lần nữa vui mừng khôn xiết. Đường đường là Tấn Hầu lại chỉ có một phụ nhân, nếu phụ nhân này có thể sinh thêm vài đứa con, đối với nước Tấn mà nói, thật sự là một chuyện đại hỉ.

Đại quân Tấn bắt đầu rút lui.

Trong cuộc chiến này, không chỉ Kính Lăng, tất cả các nước phụ thuộc, các đại lĩnh chủ, thậm chí cả nô lệ của nước Sở đều kiếm được lợi lộc. Hơn nữa, chinh phục nước Sở đồng nghĩa với việc nước Tấn bước lên ngôi vị bá chủ.

Sau khi rút quân, nước Tấn ra lệnh cho tất cả các nước chư hầu trong thiên hạ, vào mùa hè năm sau, nước Tấn sẽ mở đại hội  Cửu Nguyên.

Nói cách khác, nước Tấn sẽ ở đại hội Cửu Nguyên tuyên bố bá quyền của mình với các nước chư hầu trong thiên hạ.

Đến ngày đó, phàm là quốc gia nào nguyện ý đến kết minh với Tấn đều sẽ được Tấn che chở. Còn quốc gia nào từ chối chính là kẻ thù của Tấn, sẽ bị Tấn tiến hành chinh phạt.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Thời đại của nước Tấn đã đến.

Kính Lăng đắc ý vừa lòng, trước một năm chính thức tuyên bố xưng bá, chuẩn bị long trọng nghênh đón phu nhân của mình: đại danh nổi tiếng khắp thiên hạ  khiến nước Sở không dám oán hận lưỡng thành phu nhân - Vệ Lạc!

Thế là, Vệ Lạc mang thai ba tháng, bụng vẫn chưa lộ rõ dưới sự hộ tống của nhóm người Ổn Công đi đến Mãn thành. Vào ngày nàng đến, Mãn thành đã được đổi tên mới - Vệ thành.

Đến lúc này, rất nhiều người không hiểu vì sao Vệ Lạc được gọi là Vệ Lạc mới chợt hiểu ra. Thì ra, đất phong của nàng tên là Vệ thành, trách không được nàng họ Vệ.

Ngày Vệ Lạc trở thành lĩnh chủ Vệ thành, theo lệ thường khắp nơi đều đến chúc mừng, đồng thời mở tiệc chiêu đãi khách.

Nàng không ngờ, ngày này lại có nhiều người đến như vậy.

Vệ Lạc ngồi ở vị trí lĩnh chủ Vệ thành, ngơ ngác nhìn những món quà bày ra trước mặt nàng.

Một lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu hỏi: "Tề công tử Trật, Tề Nghĩa Tín Quân, Tần Thái Tử Diễn, đều đã được an trí ở dịch quán?"

"Vâng."

Vệ Lạc dừng một chút. Ánh mắt nàng lướt qua một đôi lễ vật khác, trước lễ vật đó có ghi tên Việt Hầu.

Cách đây không lâu Kính Lăng còn đến hỏi tội Việt Hầu, vì lần trước Vệ Lạc bị bốn tông sư của Sở vây công, trọng thương hấp hối, là do người Việt tiết lộ tin tức. Vệ Lạc còn tưởng rằng sau khi bị Kính Lăng hỏi tội, Việt Hầu sẽ cảm thấy hổ thẹn, sẽ không dám gặp nàng. Không ngờ, lần này ông ta lại đến.

Đúng lúc này, một kiếm khách ở bên ngoài cao giọng kêu lên: "Phu nhân, Mặc gia có lễ vật đưa đến."

Mặc gia?

Vệ Lạc vội vàng nói: "Mang lên đây."

"Vâng."

Lễ vật của Mặc gia là một xe ngọc khí và một xe binh khí do thợ Mặc chế tạo. Một tông sư của Mặc gia sau khi dâng những lễ vật này lên, chắp tay trước ngực cung kính nói với Vệ Lạc: "Phu nhân võ dũng phi phàm, có thể làm Củ Tử."

Ông ta nói, với công phu của Vệ Lạc, có thể làm Củ Tử của Mặc gia.

Vệ Lạc đứng dậy cúi người thật sâu, cao giọng đáp: "Không dám."

Sau khi đáp lễ, nàng vừa hổ thẹn vừa vui mừng nói: "Được làm Củ Tử của Mặc gia, ta vô cùng vui mừng."

Mặc gia là phái đứng đầu bách gia thời bấy giờ, thế lực trong tối ngoài sáng không thể đánh giá được, làm sao Vệ Lạc có thể từ chối sự thừa nhận của họ, từ chối cơ hội tốt như vậy?

Vị tông sư của Mặc gia thấy nàng thật sự vui mừng, nghiêm túc nói: "Xem việc làm, lời nói, hành động của phu nhân, tuy là nữ nhân nhưng là một hiệp khách, xứng đáng là người có nhân đức. Mong phu nhân giữ gìn thân thể, cẩn thận hành động, giữ vững thành trì vì thiên hạ!"

Đây là lời dạy bảo theo lệ thường.

Vệ Lạc đứng nghiêm nghị hơi cúi đầu lắng nghe, khi giọng nói của tông sư Mặc gia vừa dứt, nàng cung kính đáp: "Cẩn tuân lời dạy."

"Tốt."

Dừng một chút, vị tông sư Mặc gia lấy từ trong người ra một khối Củ Tử lệnh, đây là một khối gỗ tinh xảo, trên đó khắc một chữ - Vệ.

Khi ông ta đưa Củ Tử lệnh cho Vệ Lạc, Vệ Lạc lập tức lùi lại một bước, sau đó nàng cúi đầu, cung kính tiến lên ba bước, chắp tay cung kính nhận lấy Củ Tử lệnh.

Đây là lệnh bài thân phận của nàng ở Mặc gia. Nó chỉ là một loại lệnh bài thân phận không có tác dụng gì, cũng không thể sai khiến ai. Nó chỉ đại diện cho thấy Vệ Lạc là Củ Tử của Mặc gia. Nhưng với thân phận hiện tại của nàng, nàng đã không cần bất kỳ sự chứng minh nào từ bên ngoài nữa.

Vệ Lạc cung kính nhận lấy Củ Tử lệnh, tự mình tiễn vị tông sư ra cổng lớn.

Vừa trở về, nàng lập tức đi đến phòng tắm. Tối nay là đại yến mừng nàng trở thành lĩnh chủ Vệ thành, lúc đó, những quý tộc đã tặng quà cho nàng sẽ tham dự, nàng phải chuẩn bị.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 372: Củ Tử Vệ Lạc

Vào đêm. Ngọn đuốc bập bùng chiếu sáng cả không trung.

Trong phù lĩnh chủ Vệ thành, xe ngựa như nước chảy, kiếm khách hiền sĩ nhiều không đếm xuể.

Khi Vệ Lạc xuất hiện, tiếng ồn ào náo động vang lên.

Đêm nay Vệ Lạc mặc một bộ hồng bào, da trắng hồng hào, mắt mang ý cười, chỉ là cái bụng hơi nhô lên dưới lớp hồng bào rộng lớn.

Vệ Lạc ngồi lên ghế chủ vị dưới sự ủng hộ của mọi người, những nhân sĩ các nước đang nhìn chằm chằm đánh giá nàng bắt đầu xì xào bàn tán.

Giữa hương thơm và bóng dáng yểu điệu, chúng thị tỳ bắt đầu dâng cơm, rót rượu.

Đúng lúc này, một tiếng hô trong trẻo vang lên: "Tề Nghĩa Tín quân đến !"

Vệ Lạc vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa điện.

Xuất hiện ở cửa điện là một thân ảnh mặc áo trắng. Vẫn tuấn mỹ như hoa, vẫn đôi mắt hoa đào sáng như sao. Vừa bước vào đại điện, Tố đã nhìn thẳng về phía Vệ Lạc. Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, hắn mỉm cười với Vệ Lạc.

Vệ Lạc đáp lại nụ cười.

Tố bước nhanh đến trước mặt nàng, cúi người thi lễ, thấp giọng nói: "Bái kiến Tấn phu nhân."

"Nghĩa Tín quân đa lễ."

Tố chậm rãi ngẩng đầu, ngơ ngắc nhìn chằm chằm vào bụng Vệ Lạc một lúc lâu, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nàng.

Đối mặt với Vệ Lạc đang mỉm cười, Tố khẽ hỏi: "Đại nhi tử, khỏe không?"

"Rất khỏe."

"Tấn Hầu, khỏe không?"

"Rất khỏe."

"Vệ Lạc, còn nàng, nàng khỏe không?"

Giọng hắn trầm khàn, chậm rãi.

Vệ Lạc nhìn vào mắt hắn.

Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, môi đỏ của nàng cong lên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Ta rất khỏe."

"Ừ, nàng rất khỏe," Tố cười khổ, lẩm bẩm thở dài: "Người trong thiên hạ đều biết có một phụ nhân tên Vệ Lạc. Vệ Lạc, nàng cuối cùng cũng được như ý nguyện."

Hắn cười có chút miễn cưỡng, thấy Vệ Lạc trầm mặc, hắn chua xót nói: "Khi Lạc chưa được biết đến, ngày ngày lo lắng. Hiện tại, Lạc danh chấn thiên hạ vượt qua cả nam nhi trên đời, Tố lại trong lòng buồn bã khó tả."

Hắn nói rất trực tiếp. Vệ Lạc nhìn hắn.

Nàng chớp hàng mi dài, thấp giọng nói: "Tố, chàng quá gầy."

Nói đến đây, nàng dừng một chút: "Nghe nói Tề Hầu xem nhẹ hiền sĩ, coi trọng kiếm khách, cùng thần tử đùa giỡn với hậu cung. Công tử Trật nuôi dưỡng kiếm khách, chúng đại thần chia bè kết phái, âm mưu chồng chất. Tố, chàng ở một góc trời, mới là thanh thản nhất."

Vệ Lạc nói xong, mỉm cười: "Chàng đã có hai trai một gái. Tố, nhân sinh đến đây, hà tất phải nghĩ nhiều?"

Tố nhìn nàng chằm chằm. Một lúc lâu sau, cánh môi hắn mấp máy định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là một tiếng thở dài khe khẽ.

Trong tiếng thở dài, hắn chắp tay trước ngực, chậm rãi lui về chỗ ngồi của mình.

Tố vừa mới trở về chỗ ngồi, một tiếng hô lớn vang lên: "Tề công tử Trật đến!"

Vừa dứt lời, công tử Trật đã theo tiếng bước vào.

Lâu không gặp, y vẫn tuấn tú như xưa.

Công tử Trật chăm chú nhìn Vệ Lạc, bước tới trước mặt nàng, sau khi hành lễ, y ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Vệ Lạc.

Nhìn chằm chằm một lúc, y đột nhiên thở dài: "Vệ Lạc cuối cùng vẫn là Vệ Lạc."

Vệ Lạc ngẩn người, khó hiểu nhìn về phía y.

Công tử Trật cảm khái nói: "Năm đó nàng từ chối của hồi môn là Tề công chúa, ta rất lo lắng. Ai ngờ chỉ trong hai năm, Vệ Lạc đã không còn là Vệ Lạc trước kia, dựa vào sức mạnh của Tấn Hầu, được hắn tôn trọng, yêu thương, độc sủng. Thật may mắn!"

Vệ Lạc nghe đến đó, môi anh đào cong lên, khẽ cười nói: "Năm đó ngươi lấy đích muội làm của hồi môn cho ta, muốn cùng ta gả cho Kính Lăng. Tâm ý của ngươi đều là muốn bảo vệ ta. Vệ Lạc tuy rằng khinh cuồng, nhưng vẫn luôn ghi khắc trong lòng."

Công tử Trật lắc đầu, nhìn sâu vào mắt Vệ Lạc, cúi người thi lễ, không nói thêm gì nữa liền lui xuống.

Công tử Trật vừa lui ra, một vị quân Hầu trung niên thanh tú đi về phía Vệ Lạc.

Người này lại là Việt Hầu.

Vệ Lạc vừa thấy ông ta, sắc mặt liền lạnh nhạt. Nàng đứng lên khẽ cúi người trước Việt Hầu, làm một lễ con cháu tiêu chuẩn, sau đó im lặng không nói gì.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Việt Hầu trên mặt tươi cười, có chút ngượng ngùng nhìn Vệ Lạc, một lúc lâu sau mới đáp lễ nói: "Nữ nhi của ta."

Ông ta vừa mới gọi ra tiếng, Vệ Lạc đã khẽ quát: "Việt Hầu nói cẩn thận!" Nàng nhìn chằm chằm Việt Hầu, nhàn nhạt nói: "Mẫu thân của Vệ Lạc là muội muội của quân Hầu, phụ thân ta là võ sĩ của bà ấy, quân Hầu là cậu của ta."

Vệ Lạc vừa dứt lời, sắc mặt Việt Hầu liền thay đổi.

Vệ Lạc thấy ông ta gượng cười còn muốn nói gì đó, nhưng thanh âm nàng đã trầm xuống, mang theo vài phần lạnh lẽo thấp giọng nói: "Quân Hầu sao không ăn nói cẩn thận, thận trọng hành động, ai đi đường nấy?"

Ở đây, nàng yêu cầu Việt Hầu "nói cẩn thận, thận trọng hành động", là để nói rõ với ông ta không cần thiết phải làm thân. Ngươi không cố gắng lôi kéo, có lẽ ta sẽ không nhớ đến mối thù hận đó.

Lần này, sắc mặt Việt Hầu thực sự tái mét.

Ông ta cười ngượng ngùng, môi run run vài cái, cuối cùng cúi đầu lủi thủi lui xuống.

Tiếp theo, Tần Thái Tử Diễn và những người khác lần lượt đến gặp Vệ Lạc.

Sau khi chào hỏi, tiệc rượu bắt đầu.

Đến khi trăng lên giữa trời, khách quý lần lượt ra về, Vệ Lạc đã uống vài chung rượu, có chút say.

Nàng đẩy thị tỳ đang đỡ mình ra, chậm rãi đi dạo trong sân.

Đêm nay trăng sáng như gương, bóng cây in rõ, đất trời trong vắt.
Vệ Lạc đang đi, bỗng nhiên phía sau nàng truyền đến một tiếng động nhỏ.

Ngay sau đó, một thanh âm trầm thấp vang lên từ phía sau nàng: "Gặp mặt Củ Tử."

Vệ Lạc quay đầu lại, cách nàng năm bước là một nam nhân trung niên mặc áo đen, khuôn mặt vuông dài, ánh mắt sáng ngời nhìn Vệ Lạc vừa cung kính vừa đánh giá.

Người này mặc một bộ áo tang, chân trần, trên mặt mang vẻ giản dị và khiêm tốn đặc trưng của Mặc gia.

Bốn mắt nhìn nhau, người áo đen chắp tay với Vệ Lạc: "Mạo muội đến vào đêm khuya, thật có chuyện quan trọng. Cách Vệ thành trăm dặm, ở Lỗi Chi Nguyên, chúng du hiệp xảy ra tranh chấp, có một kẻ điên cuồng như hổ dữ không ai chế ngự được. Gần đây chỉ có phu nhân là Củ Tử, chư hiệp thỉnh phu nhân đến xem xét."

Xem xét, có nghĩa là phân xử, giải quyết.

Vệ Lạc chớp mắt. Nàng không ngờ buổi chiều mới trở thành Cù Tử của Mặc gia, buổi tối đã phải lấy thân phận Củ Tử đi giải quyết tranh chấp.

Hắc hắc, thật thú vị.

Vệ Lạc gật đầu: "Được."

"Mời Củ Tử."

Lúc này đã là đêm khuya thanh vắng.

Vệ Lạc cùng nam nhân trung niên áo đen đi trong đêm, đai lưng bay phất phới.

Nam nhân áo đen cố gắng chạy nhanh, nhưng bất kể lúc nào, chỉ cần ông ta nghiêng đầu nhìn lại, Vệ Lạc luôn đi phía sau mười bước, thân pháp mơ hồ, dáng vẻ nhàn nhã. Cho dù ông ta chạy hết sức hay thong thả, nàng vẫn luôn nhàn nhã đi theo phía sau.

Nam nhân áo đen càng đi càng thấy kinh hãi, không khỏi thầm nghĩ: Tấn phu nhân Vệ Lạc nổi tiếng thiên hạ, quả nhiên không tầm thường.

Nghĩ vậy, ông ta từ bỏ ý định so tài với nàng.

Khi còn cách Lỗi Chi Nguyên mười dặm, Vệ Lạc đã nghe thấy tiếng ồn ào từ đó. Dần dần, tiếng ồn ào đó truyền rõ vào tai nàng.

Một thanh âm nam tử thô ráp hét to: "Đừng nói là một kẻ hèn Công Tôn, dù là quân Hầu của nước lớn, ta cũng có thể giết! Ha ha, đại trượng phu sinh ra trên đời vốn nên sống khoái ý, muốn giết thì giết! Hừ! Đừng nói là ngươi chỉ thay mặt quốc gia, dù là Tấn Hầu, Tấn phu nhân, ta cũng có thể một kiếm chém chết! Ha ha ha......"

Trong tiếng cười lớn kiêu ngạo của hắn ta, nam nhân áo đen bên cạnh Vệ Lạc cười khổ: "Người này là người nước Trần, tên Nha. Hắn ta luyện được một thân kiếm thuật trong núi sâu, hiện đang khắp nơi tìm người luyện kiếm, dù là công tôn vương hầu, công chúa phu nhân, hắn ta cũng muốn giết thì giết. Hiện đã giết ba vị Công Tôn của các nước , còn dám giết công chúa của nước lớn."

Nói đến đây, ông ta thở dài: "Chúng ta đã nhiều lần mời chúng du hiệp vây giết, nhưng đều không thể địch nổi. Nghe nói Ân công của nước Việt rất trượng nghĩa, hai lần đến mời đều bị từ chối."

Ông ta dừng bước, quay đầu nhìn Vệ Lạc cung kính nói: "Phu nhân nếu có thể bắt giết người này, nước ta sẽ được bình yên."

Gió đêm thổi tới. Mái tóc dài của Vệ Lạc bay trong gió.

Nghe nam nhân áo đen nói, nàng chỉ cười cười.

Nam nhân áo đen thấy nàng không đáp, chắp tay, quay đầu đi không nói thêm gì nữa.

Thanh âm thô ráp của nam tử kia lại cao giọng thở dài: "Hừ, kẻ nào xứng làm đối thủ của ta? Kẻ nào xứng làm đối thủ của ta!"

Lúc này, hai người Vệ Lạc đã đến nơi.

Nam nhân áo đen ngẩng đầu lên, hét lớn: "Củ Tử Vệ Lạc đến!"

Hiện tại là ban đêm, lại ở giữa sơn cốc. Nam nhân áo đen vừa hô lên, tiếng vang vọng ầm ầm khắp núi rừng đất trời.

Vài chục người đứng trong sơn cốc đồng loạt ngẩn ra.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Họ quay đầu nhìn về phía hai người Vệ Lạc. Đáng tiếc hiện tại là đêm tối, Vệ Lạc lại đi ngược sáng, làm sao họ nhìn rõ được?
Sau một hồi kinh ngạc, vài thanh âm bàn tán đồng thời vang lên: "Củ Tử Vệ Lạc là ai?"

"Mặc gia khi nào có thêm một Củ Tử?"

"Vệ Lạc, Vệ Lạc? Hả! Vệ Lạc này, chẳng lẽ là Tấn phu nhân?" Người này kinh ngạc kêu lên. Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về hướng Vệ Lạc xuất hiện. Trong mắt họ, biểu cảm đã là vô cùng phấn khích.

Ngay cả Nha, người nước Trần kia cũng đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vệ Lạc đang đến gần. Hắn ta nhe răng cười, để lộ hàm răng vàng dày đặc: "Tấn phu nhân? Nghe nói Tấn phu nhân xinh đẹp tuyệt trần, hôm nay có thể chiêm ngưỡng rồi!"

Hôm nay có thể chiêm ngưỡng rồi!

Năm chữ vừa thốt ra!

Bỗng nhiên mọi người thấy hoa mắt. Chỉ nghe thấy tiếng gió thổi lá cây vù vù.

Sau đó, "Bốp" một tiếng, tiếng tát tay thanh thúy nhưng nặng nề vang lên. Cùng với tiếng tát tay đó, còn có một giọng nữ cực kỳ lạnh lùng, lại mang theo chút mỉa mai: "Lời nói bất kính! Thưởng ngươi năm chưởng!"

Tiếng nói vừa dứt, mọi người lại nghe được "Bốp ——" "Bốp!" "Bốp —" "Bốp" bốn tiếng tát dài ngắn khác nhau, giòn tan vang lên trong ánh lửa.

Cuối cùng, tiếng tát dừng lại.

Trong không gian lặng ngắt như tờ, Vệ Lạc mặc bộ hồng bào lộng lẫy như một nữ thần, thong thả ung dung lùi lại vài bước khoanh tay đứng đó.

Mọi người chỉ nhìn nàng một cái, liền bị một cảnh tượng khác thu hút sự chú ý.

Một loạt tiếng hít thở dồn dập vang lên. Dưới ánh trăng sáng ngời, giữa ánh đuốc bập bùng, mọi người trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nha, kẻ vừa rồi còn kiêu ngạo không thôi, kẻ trong mấy tháng nay còn xâm nhập vào vương cung đùa bỡn công chúa đến chết, lúc này, trên hai má hắn ta bừng có mấy dấu tay đỏ bừng rõ ràng, hai má sưng vù lên!

Mọi người nhìn thấy khóe miệng hắn ta rách toát đang rỉ máu, hắn ta dùng hai tay che mặt, nhìn nữ thần dưới ánh trăng với ánh mắt cực kỳ sợ hãi. Trước mặt mọi người, hai chân hắn ta không ngừng run rẩy!

Không ai nói nên lời!

Nếu không tận mắt chứng kiến, họ cũng không dám tin vào điều này.

Trong sự im lặng của mọi người, Vệ Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm Nha, môi anh đào khẽ động, nhàn nhạt hỏi: "Giết hay phế?"

Câu hỏi của nàng, đương nhiên là hỏi nam nhân áo đen đã dẫn nàng đến đây.

Nam nhân áo đen vẫn đang giữ nguyên tư thế chân trái bước về phía trước.

Một lúc lâu sau, ông ta mới bừng tỉnh trong hoảng sợ, không dám tin nhìn Vệ Lạc một cái, rồi vội vàng cúi đầu, đáp: "Phế."

"Tốt!"

Lạnh lùng nói ra chữ này, Vệ Lạc vèo một tiếng rút từ trong lòng ra một thanh mộc kiếm. Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, trong lúc Nha đang lùi lại liên tục, nàng giơ tay phải lên, mộc kiếm nhẹ nhàng đâm ra!
"Bặp" một tiếng, một cánh tay rơi mạnh xuống đất!

Vệ Lạc lại vèo một cái thu hồi mộc kiếm, chán ghét liếc nhìn thanh mộc kiếm dính đầy máu, tùy tiện vung tay phải lên ném thanh mộc kiếm đi xa. Còn tay trái của nàng, lúc này đã vội vàng che miệng ngăn cơn buồn nôn sắp trào ra.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Vệ Lạc đã nhanh chóng lùi lại. Khi thân ảnh nàng biến mất trong bóng đêm, mọi người trong sơn cốc vẫn còn ngơ ngác đứng đó, không thể động đậy.

Không biết bao lâu sau, một tiếng thở dài khàn khàn truyền trong đêm tối: "Là quỷ hay là thần?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro