Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

Ngụy Vô Tiện cùng đám tiểu bối không ngừng nỗ lực mà gõ cửa vào một gian nhà có "người" ở.

Lão bà bà ngồi ở buồng trong, làn da trải dài nếp nhăn, tay cầm kim chỉ run run rẩy rẩy mà làm người giấy. Trong phòng u ám, bụi bặm dày đặc, Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn qua lão bà một cái liền biết được bà là một 'hoạt thi'. Hắn giúp lão bà xâu kim xong liền rời khỏi gian buồng trong, dặn dò tiểu bối không cần vào quấy rầy.

Lam Tư Truy biết Mạc tiền bối làm như vậy tất nhiên có đạo lý, nhưng tâm lý tò mò ham học bang bang nhảy lên, liền hỏi, "Lão bà này thật kỳ quái a."

"Không phải là quỷ chứ?". Lam Cảnh Nghi có chút kiêng kị, lúc kinh lúc rống mà kêu.

Ngụy Vô Tiện thật cẩn thận đem Lam Niệm đang hôn mê đặt nàng nằm trên giường ván gỗ đơn sơ, tay lại áp lên trán nàng thăm dò, mày nhăn lại, "Hừm, đừng hô to gọi nhỏ nữa, vị lão bà kia không phải quỷ". Hắn hạ giọng nhắc nhở bọn họ không cần quá mức ầm ĩ, nhân tiện trấn an Lam Cảnh Nghi.

Ngụy Vô Tiện, "Lúc bà ta ra mở cửa đôi mắt không có động tĩnh gì, trên mặt vằn rất nhiều, chỉ là một cỗ hoạt thi mà thôi."

"Hoạt thi!". Lam Tư Truy cùng một đám tiểu bối không khỏi thổn thức.

Lam Tư Truy, "Chúng ta có phải hay không nên ghi lại một chút bút ký a?"

Ngụy Vô Tiện đau đầu, đỡ người dựa vào mép giường nói, "Nhớ trong đầu! Cùng hung thi tác chiến đâu ra thời gian ghi bút ký chứ!". Trong lòng lặng lẽ phun tào nề nếp cùng phương thức dạy học của Cô Tô Lam thị.

Hắn kêu Lam Tư Truy tới phòng bếp tìm gạo nấu cháo, hắn biết phương pháp giải trừ thi độc. Ngụy Vô Tiện đến giếng nước, tùy tay xé một khối vải sạch sẽ trên y phục mình, thấm nước lau lên trán Lam Niệm.

Hắn không phải y giả (người hành nghề y), hắn biết cách giải thi độc, nhưng lại không biết cách làm hạ sốt. Ngụy Vô Tiện yêu thương mà nhìn chăm chú gương mặt đỏ bừng của Lam Niệm, cảm thấy một ít vô lực, loại cảm giác bó tay không biện pháp này thật giống như lúc hắn mới làm cha. Hắn ngồi ở mép giường, ánh mắt ôn nhu mà dừng lại trên mặt Lam Niệm, một khắc cũng không nỡ dời đi.

Lam Niệm đột nhiên cử động vài cái, thân thể bắt đầu bất an mà vặn vẹo, tay chân co lại, chau mày, cái trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ bất kham. Ngụy Vô Tiện hoảng sợ, vội vàng cầm tay Lam Niệm, cúi xuống gần hơn xem kỹ nàng có nơi nào khác thường, lo âu khẩn trương hỏi, "Niệm nhi?... Niệm nhi? Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?". Ngữ khí tuy rằng vội vàng nhưng ra khỏi miệng lại thập phần mềm ấm, tựa như một vị mẫu thân Khôn Trạch đang kiên nhẫn dỗ dành đứa bé không ngừng nỉ non khóc.

Lam Niệm vẫn đang bất an mà cựa quậy, mở miệng cố hết sức mà thở dốc, thống khổ kêu, "Mẫu thân... không cần... mẫu thân... không cần...". Thanh âm nhỏ bé tê tâm liệt phế khiến lòng Ngụy Vô Tiện đau nhói. Là Ngụy Vô Tiện hắn không tốt, là hắn đi vào quỷ đạo, nói 'vứt đạo nghĩa, vứt thân tình', là hắn nhất ý cô hành khiến A Niệm đi vào thế giới thống khổ này, là hắn lúc A Niệm mới một tuổi không từ mà biệt, là hắn điều khiển quỷ sáo, để lại cho A Niệm một giấc mộng dài máu tươi đầm đìa... Ngụy Vô Tiện cho rằng, chung quy đều là do hắn tạo thành.

Một tay hắn nắm chặt tay Lam Niệm tinh tế vỗ về nàng, một tay kia dùng ngón tay cái mềm nhẹ mà vuốt ve gương mặt nàng, cúi người đem mặt mình càng thêm gần sát vào mặt nàng. Hắn biết hơi thở của mẫu thân Khôn Trạch có thể trấn an tâm tình của hài tử. Hắn chậm rãi phóng thích hơi thở Khôn Trạch rượu hoa đào của mình, ôn hòa mở miệng, "Không có việc gì, ta ở đây........"

A Niệm cảm nhận được hơi thở Khôn Trạch quen thuộc vô cùng, dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng cảm thấy bốn phía xung quanh mình trở nên vô cùng mềm mại, thân thể tứ chi thu nhỏ lại thành bộ dáng một đứa trẻ mới sinh, nằm trong tã lót a a ô ô mà phát ra chút thanh âm đáng yêu, duỗi tay hướng người trước mặt muốn cái trống bỏi trong tay hắn. Mà người trước mặt nàng chính là người nàng ngày đêm mong nhớ, tay cầm trống bỏi lắc tới lắc lui, cười rộ lên thật đẹp, đối với mình ôn nhu nói, "Không có việc gì, mẫu thân ở đây......."

Từ khi nàng hiểu chuyện đến nay, trừ bỏ tiếng quỷ than khóc cùng huyết vũ ở Di Lăng, nàng chưa bao giờ mộng được một giấc mộng ôn nhu như thế. Nàng rốt cuộc được như ước nguyện trong chốc lát, chỉ mong, mộng có thể trở thành sự thật.

Nàng khó khăn mở miệng, lưu luyến mà nhẹ gọi, "Mẫu thân......"

Trong mắt Ngụy Vô Tiện đã sớm hồng đến không thành bộ dáng, đáy mắt là một mảnh ẩm ướt, nước mắt như là sắp tràn mi. Hắn gian nan mà nuốt một ngụm nước miếng, hơi mang nghẹn ngào mà trả lời, "Không có việc gì, ta ở đây......"

Hắn nhớ tới dĩ vãng, những cái đó gọi là "Phá sự nhi", kỳ thật hắn làm sao có thể không lưu luyến, làm sao có thể không đau thương cùng bất đắc dĩ chứ?

*****

Từ sau đêm huyết tẩy Bất Dạ Thiên, Ngụy Vô Tiện sống ở Loạn Tán Cương chưa bao giờ xuống núi. Hắn không rõ ràng lắm chính mình là như thế nào thoát ly khỏi huyết chiến, chỉ biết khi hắn tỉnh lại đã nằm trong Phục Ma Động trên Loạn Tán Cương, già trẻ Ôn gia vây quanh mép giường, hồng con mắt, như là đã chờ hắn thật lâu. Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng đêm Bất Dạ Thiên huyết nhục tứ tung, sư tỷ gọi hắn cùng nước mắt, còn có...... Lam Trạm đâm vào bụng hắn một kiếm.

Tay hắn phủ lên mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới đến trắng bệch. Tâm hắn đã như tro tàn, nghẹn ngào không phát ra tiếng than khóc nào. Già trẻ Ôn gia vây quanh cũng biết không khí ngưng trọng, không dám phát ra một chút thanh âm.

Ngụy Vô Tiện ngồi dậy, toàn thân vô lực mà dựa vào vác tường, run rẩy duỗi tay xoa bụng nhỏ, thống khổ nhắm hai mắt lại. Tứ thúc thấy động tác của hắn, biết hắn hiểu lầm điều gì, liền vội vàng mở miệng nói, "Hài tử, vẫn còn."

Đầu óc Ngụy Vô Tiện tức khắc một trận vù vù như cuồng phong thổi qua. Không phải huyết tẩy Bất Dạ Thiên đã sớm chảy máu sao? Không phải Lam Trạm đâm mình một kiếm sao? Sao có thể còn ở đây? Đây là chuyện không có khả năng, hắn đang nằm mộng sao. Hắn nửa giương miệng, trừng mắt nghi hoặc mà nhìn Tứ thúc, Tứ thúc hòa ái gật đầu cười, "Hài tử ở đó". Ngụy Vô Tiện an tâm.

Một giọt nước mắt rơi trên tay Ngụy Vô Tiện, hắn không nức nở, chỉ là cảm thấy thiên khai nguyệt minh, tưởng rằng sơn trọng thủy phục nghi không đường, ai ngờ liễu ánh hoa tươi lại một thôn (có thể hiểu là tưởng chừng đêm tốt cụt đường rồi nhưng lại phát hiện trời nắng lên có một thôn nhỏ ở trong con đường cụt đó). Phỏng chừng mệnh của đứa nhỏ này quá lớn, hoặc cũng là Nguyệt Lão trong miếu ở Di Lăng che chở......

Tuy nói hài tử vẫn còn, nhưng có thể là thai nhi bị Tị Trần của Lam Trạm gây thương tích, hơn nữa Loạn Tán Cương thiếu lương thực, không cung cấp đủ dinh dưỡng cho Ngụy Vô Tiện, thời gian mang thai trải qua rất khốn khổ, thỉnh thoảng xuất hiện tình trạng giống như muốn sinh non. Tuy nói Ngụy Vô Tiện không sợ trời không sợ đất, nhưng hắn đối với việc thấy máu là sợ muốn chết. Hạ thân có khi vô duyên vô cớ mà xuất huyết, cùng với trong bụng truyền ra từng trận co rút đau đớn, hắn cảm thấy khối cốt nhục trên người mình có thể rời hắn đi bất cứ lúc nào. Hắn vì muốn giữ được đứa nhỏ này, phát điên mà ôn nhu chuẩn bị thuốc dưỡng thai cho mình, tuy rằng khổ đến hoảng, nhưng chỉ cần có thể bảo vệ cho hài tử, hắn liền vui vẻ chịu đựng.

Những ngày lo lắng không nhanh không chậm mà qua đi. Ngụy Vô Tiện còn nhớ rõ lúc được bốn tháng lần đầu tiên thai động. Cảm giác ngưa ngứa ở bụng, hắn có thể tưởng tượng được hài tử trong bụng dùng bàn tay bé nhỏ của mình chọc hắn. Hắn cảm thụ được thời tiết dần dần trở lạnh, nhìn chim nhạn từng hàng bay về phương nam, trong lòng lại mạc danh ấm áp lên.

Ba tháng tuyết rơi như lông ngỗng, đem Loạn Tán Cương khắp nơi nhuộm đến trắng xóa. Những bông tuyết trắng tinh như là tẩy hết tà khí của Loạn Tán Cương, đem tượng hùng sư trước Phục Ma Động tẩy sạch đến đẹp đẽ không ngờ, vì tân sinh đã đến trải thuần trắng mà sạch sẽ thế giới.

Ngụy Vô Tiện nằm trên phiến đá trên giường thống khổ mà giãy giụa, toàn bộ vùng bụng co rút đến lợi hại. Hắn cảm thấy bụng mình càng ngày càng đau. Tứ thúc đem lò lửa trong động đốt lên, mấy vị nữ nhân bên cạnh nấu nước. Hơi nước tràn ngập Phục Ma Động, trên trán Ngụy Vô Tiện nổi gân xanh, mồ hôi chảy dọc xuống hai má, đôi tay gắt gao túm chặt khăn trải giường dưới thân, thần trí hắn ngày càng hoảng hốt.

Mấy vị nữ nhân Ôn gia đem chậu máu loãng mang ra, bà bà Ôn gia ở mép giường chỉ dẫn, "Cố lên a, công tử...... dùng sức! Tới......". Nhưng mà Ngụy Vô Tiện đau đến gần như chết lặng, hắn cắn chặt hàm răng không phát ra tiếng kêu lãng phí sức lực, mỗi lần đau hắn cũng chỉ phát ra vài thanh âm nho nhỏ.

Hắn cảm thấy hạ thân có khả năng phải bị xé rách mở ra, thân thể dần dần thoát lực, ý thức càng ngày càng mơ hồ, hắn liền ngất đi. Trong hư không hắn nghe thấy Lam Trạm kêu tên hắn, trong bóng tối hắn nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đi, kêu gào, tìm kiếm, cầu xin. Hắn muốn gặp y, muốn cùng y cầm tay cùng nhau chạy về phương xa, muốn cùng y tiêu dao sinh hoạt, muốn cùng y thưởng thức phong hoa tuyết nguyệt, muốn đem tâm sự lặng lẽ nói ra hết, muốn cùng y liều chết triền miên......

"Ngụy Anh!". Chần chừ bàng hoàng một hồi, hắn nghe rõ tiếng Lam Trạm gọi, bóng đen bốn phía nhanh chóng tan đi. Thân ảnh bạch y phong hoa tuyết nguyệt nhẹ nhàng đứng ở nơi đó, vươn tay với hắn. Hắn chạy như điên về phía người kia, muốn nhào vào trong ngực y.

Đêm dài vô tận.

"Oa oa oa.....". Tiếng trẻ sơ sinh thất thanh nỉ non khóc lên cắt qua màn đêm, rót vào tai Ngụy Vô Tiện, hắn cảm thấy đây là nhạc khúc hay nhất hắn từng nghe. Đau đớn từ từ đem ý thức hắn trở về, dần dần thấy rõ hơi nước trong Phục Ma Động. Gần một ngày khổ chiến rốt cuộc chấm dứt, lúc này tia nắng ban mai từ cửa sổ đã từ từ tiến vào.

"Là một tiểu cô nương xinh đẹp a". Bà bà Ôn gia đem tiểu nhân nhi bọc lại, phe phẩy cánh tay nhẹ nhàng dỗ dành. Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình ngay cả sức lực trợn mắt cũng không có, hắn nhắm mắt nghe tiếng nữ nhi khóc, nước mắt không tự chủ được mà từ khóe mắt hướng hai bên mái lăn xuống. Âm thanh đầu tiên thanh thúy như vậy, rồi sau đó lại như bất lực mà thở dốc.

"Giống mèo con kêu như vậy". Hắn cố sức nở một nụ cười, "Ôm đến cho ta xem đi."

Bà bà Ôn gia đem tiểu nhân nhi đặt cạnh gối Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu cẩn thận quan sát, tứ chi gầy gầy, thân thể nho nhỏ, mặt nhăn dúm dó, cái mũi cùng miệng cũng đều nho nhỏ. Mà nàng lại mở to cặp mắt lưu ly nhạt màu nhìn mình. Đôi mắt quá giống với người kia, quá giống, thật sự quá giống........

Ba tháng sơ chín, đầu mùa xuân chim chóc, đương tường vân lăng không.

Sinh non gần hai tháng, thân thể nhỏ yếu, tứ chi mảnh khảnh, lại ở trong tã lót cựa quậy chứng minh sinh mệnh mãnh liệt của mình, giương cái miệng nhỏ, phát ra thanh âm không biết là vui sướng hay là thương xót nức nở.......... thật giống mèo con.

Chào mừng Tiểu A Niệm đến với thế giới, con chính là ánh dương ấm áp nhất trên đời...

Editor: Ngáo

Đã đăng: 23:23 - 04/12/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro