CHƯƠNG 1: Gặp nhau nơi hoang dã vào mùa thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: ChangTao

Bản đồ không hiển thị tên của nơi này.

Ngón tay cái An Húc đặt trên màn hình hết phóng to lại thu nhỏ, qua mấy lần rồi buông điện thoại xuống.

Cô hạ cửa xe, xuyên qua kính râm nhìn ra xa.

Từng ngọn núi nhấp nhô, sắc thái triền miên nối tiếp trong tiết trời thu -- một nửa ngập tràn lá đỏ, một nửa ngập tràn núi xanh.

Trời xanh, mây trắng, ngay cả gió cũng nhè nhẹ thổi, trong không khí đan xen mùi của hoa quế sơn dã lẫn hoa mai vàng.

Mọi thứ đều tốt, nếu như xem nhẹ thảm trạng của chiếc xe Jeep màu xanh quân đội đậu lưng chừng núi, một nửa bánh xe đã xẹp lép.

An Húc lấy mũ lưỡi trai đen đội lên, mở cửa xuống xe, ngồi xổm bên cạnh nhìn vài phút, nặng nề thở ra rồi đứng lên đóng sầm cửa xe.

Cô đi dọc con đường một đoạn, thấy có góc bóng cây, quay đầu liếc nhìn chiếc xe Jeep, dứt khoát đi tới cột mốc bên đường ngồi xuống mặt đất.

Con đường An Húc đi là con đường trải nhựa, cột mốc màu xanh nền trắng hiển thị thuộc tuyến S5XX số 7, hóa ra là một tỉnh lộ.

Mùa thu ánh nắng dịu nhẹ, gió cũng mát mẻ hơn so với mùa hè ở mấy thành phố ven biển.Dựa lưng vào cột xi măng, cô rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Một cây cổ thụ nghiêng ngả ngoài cột mốc khẽ đung đưa theo gió, vài chiếc lá vàng sẫm chậm rãi rơi xuống bụi cỏ.

Điếu thuốc châm lên cũng không hút nhiều, cháy đến cuối rồi tự động tắt, tàn thuốc theo gió rơi xuống, rải rác trên đường.

Cô nhìn điếu thuốc trơ trụi, ngón tay búng một cái, điếu thuốc rơi xuống vách núi ven đường theo hình parabol.

An Húc mò lấy điện thoại, chút tín hiệu cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Một giờ trôi qua, không có lấy một chiếc xe đi qua.

Núi rừng im ắng, ngay cả tiếng chim cũng không.

Giống như đang trong một thước phim câm, cảm giác cô đơn tự nhiên xuất hiện khiến cô ngỡ rằng chỉ còn một mình cô trên thế giới này.

Hai giờ trôi qua, cũng vẫn không thấy xe cộ nào, thời gian dần tới hai giờ trưa.

Mặt trời ẩn hiện trong vài đám mây trắng tinh.

Gió thu khẽ lướt qua mặt thổi tung vài lọn tóc.

An Húc thay đổi tư thế tiếp tục dựa vào, ngơ ngác nhìn mấy điểm bọt trắng xuất hiện phía trong rừng cây bên trái.

Cái gì vậy? Cô vu vơ nghĩ.

Vài giây sau, tiếng xe từ đằng xa truyền tới cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Cuối cùng cũng có xe tới.

Cô nhìn về phía xa.

Âm thanh nghe không giống xe nhỏ, cũng không giống xe tải, nếu quả thật phải hình dung thì giống như xe máy kéo.

An Húc tò mò quay mặt về phía núi, nửa người cũng nghiêng hướng đường cái.

Không lâu sau, một chiếc xe máy kéo lớn màu xanh lam xuất hiện chạy chầm chậm về phía bên này.

Cô không đứng lên chặn xe mà vững vàng ngồi bên đường, chỉ chậm rãi duỗi tay lắc lắc.

Thùng xe phía sau không biết chở gì, được che bằng tấm bạt màu nâu.

Chạy được một lúc thì dừng lại bên cạnh chiếc xe Jeep màu xanh.

An Húc đứng dậy, tùy ý vỗ mông đi tới.

Một người đàn ông trung niên nước da ngăm đen nhảy xuống từ ghế lái, trên người mặc trang phục của dân tộc thiểu số, áo khoác ngoài màu xanh lam phối quần rộng xuông màu đen.

Bước chân bước tới của An Húc khựng lại một chút.

Người đàn ông đang định hỏi cô cũng dừng lại, nhìn người phụ nữ đứng ven đường phía trước.

Anh ta không thấy rõ mặt người phụ nữ, cặp kính râm che gần hết khuôn mặt của cô, mũ lưỡi trai sụp xuống che đi phần trán, mái tóc dài đến nửa người từ vành mũ rủ xuống. Chỉ lộ ra đôi môi đỏ đậm và gò má trắng nõn.

Anh ta gãi gãi tóc sau đó đi đến ghế phụ.

Một lúc sau, một người phụ nữ bước xuống.

An Húc lần đầu tiên bị hấp dẫn là bởi vì bụng của cô ấy.

Người phụ nữ này thân cũng mang trang phục dân tộc thiểu số, tóc được chải gọn gàng, trâm bạc và dây chuyền bạc trên búi tóc rủ xuống sau tai. Bụng không phải quá lộ nhưng có thể nhìn ra được là đang mang thai.

An Húc nhíu mày, lúc này mới cất bước đi tới.

"Cô gái, bị làm sao vậy?" Tiếng phổ thông của người phụ nữ không chuẩn, miễn cưỡng vẫn nghe hiểu được.

An Húc tháo kính râm, chỉ bánh xe Jeep bên cạnh nói: "Xì lốp."

Người đàn ông tiến tới nhìn rồi vung tay một cái, sau đó đi tới ghế lái xe máy kéo cầm cái kích xuống.

An Húc nói: "Xe này không có lốp dự phòng."

Người đàn ông sửng sốt nhìn chiếc xe Jeep, quay qua khoang sau kiểm tra, quả thật không có lốp dự phòng, yên lặng hạ kích xuống.

"Cái này có chút phiền toái." Người phụ nữ đỡ eo, ngẩng đầu nhìn mặt trời dần lộ ra, " Con đường này bình thường rất ít xe chạy tới, cứ chờ như vậy cũng phải biện pháp hay, cô gái, cô muốn đi đâu?"

"Nơi nào cũng được, chỉ cần có người."

"Như vậy sao---" Người phụ nữ suy nghĩ chốc lát, nói: "Chúng tôi cũng đang trở về thôn, nếu không cô theo chúng tôi đi, trước tìm một chỗ trú rồi tính sau."

An Húc nhìn về phía máy kéo màu lam, lại quay qua nhìn người phụ nữ gật đầu đồng ý, "Vậy làm phiền hai người."

"Không phiền, không phiền." Người phụ nữ cười, lại nói: "Chẳng qua là ủy khuất cô một chút, ngồi phía sau." Rồi chỉ thùng sau xe.

An Húc không để ý, vẫn như cũ gật đầu, rất nhanh đáp: " Hai người đang chở gì vậy?"

"... Cái này, gì cũng có, mấy túi thức ăn gia súc, một con heo."

Trong lúc người phụ nữ trả lời, người đàn ông đã cất xong cái kích trở lại, dưới ánh mắt của An Húc kéo một bên bạt ra.

Tay vừa kéo ra liền lộ ra một con heo trắng mập mạp nằm trên thùng xe quay ra hướng này.

Thấy bạt vừa mở, nó hưng phấn muốn đứng lên, lạch bạch mấy cái, cuối cùng vì mập quá cũng không đứng lên được.

Có lẽ là dùng quá nhiều sức, một lát sau trong không khí nồng nặc mùi nước tiểu và phân.

.................Mẹ nó!

An Húc mặt mày nhăn lại, thật sự bỏ cuộc, "Chuyện này... thôi quên đi."

Người phụ nữ cũng ngượng ngùng, "Thùng xe bên này thực sự không ổn lắm, nhưng cô gái có thể qua thùng đựng thức ăn bên kia, ngồi bên đó sạch sẽ."

An Húc vẫn lắc đầu, nếu như dọc đường còn phải hít mùi phân với nước tiểu khéo chưa được nửa đường cô cũng đã ngất đi.

Người đàn ông đứng bên cạnh, điện thoại kêu liên hồi, anh ta nhận lấy, nói mấy câu An Húc nghe không hiểu.

Sau khi nghe xong anh ta có chút lo lắng thúc giục: "Cùng đi đi, nơi này đằng sau cũng không có thôn xóm hay cửa hàng, ở vùng núi hoang vu không an toàn."

Người phụ nữ cũng khuyên cô: "Đúng đó cô gái, cô chịu khó một chút, thôn chúng tôi chỉ cách đây hơn 20km nữa thôi."

Hai mươi cây số? Vậy càng không chịu nổi.

An Húc lắc đầu, đeo kính râm lên rồi nói: "Thật xin lỗi đã làm phiền hai người, tôi sẽ ở đây chờ."

Người phụ nữ bên cạnh nhìn về phía người ven đường, thở dài. Cô gái này rất đẹp, trên tai đeo một đôi bông tròn thật lớn, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, vóc người cao gầy mảnh khảnh.Một chiếc áo len dài tay mỏng màu xám lộ ra eo thon như ẩn như hiện. Trên chân là quần jean dài màu đen rách gối lộ ra làn da trắng.

Điển hình cho cách ăn mặc của người thành phố, tràn đầy sức trẻ, chắc là sinh viên đại học đi du lịch nhưng đến nhầm chỗ.

Nắng như thiêu đốt khiến miệng người phụ nữ khô khốc, làn da khô ráp trên môi rộp lên.

An Húc định rời đi, thấy dáng vẻ người phụ nữ, dừng một chút nhìn sang người đàn ông. Anh ta nhìn chằm chằm vợ mình mà đau lòng, cô liền biết họ không mang theo nước.Cô không lên tiếng mà quay lại xe, đem ra hai chai nước còn thừa đưa cho họ.

Người phụ nữ cảm kích nhận lấy, uống hết một chai còn lại đưa cho người đàn ông một chai, nhưng anh ta cầm trên tay không uống.

Uống nước xong còn muốn khuyên, nhưng An Húc phớt lờ họ, đi tới cột bê tông ngồi xuống, quay mặt về phía bên ngoài đường.

Người phụ nữa nhìn người dưới bóng cây đằng kia, một lúc sau cùng chồng nhìn nhau.Người đàn ông nắm tóc, móc điện thoại ra gọi cho một người anh em, tả lại chiếc xe Jeep của An Húc một chút, bảo hắn trở về thấy thì hỗ trợ kéo một chút, đầu kia đáp ứng không thành vấn đề.

Lúc này bọn họ mới lên xe đi xa.

-------

Mặt trời treo trên cao không nhúc nhích, chỉ có vài tầng mây thỉnh thoảng lướt qua, lại thêm hai giờ nữa.

Trong hai tiếng đồng hồ, ngoại trừ một chiếc xe gắn máy vội vàng phóng qua thì không có bất kỳ xe cộ nào nữa.

Mặt trời không động, nhưng An Húc cảm giác hơi nước trong thân thể dần bốc hơi.

Uống xong ngụm nước cuối cùng, An Húc trở lại cạnh xe Jeep, đem chai rỗng ném ra phía sau, cô khóa cửa xe, dọc theo con đường đi về phía trước.

Cô không ngừng nghiêng đầu nhìn chỗ màu trắng trong núi rừng trước mặt, mơ hồ đoán đó chắc là một thác nước ẩn mình.

Rẽ qua khúc cua, tầm nhìn trở nên rộng rãi hơn, một thác nước trắng xóa đổ thẳng từ vách đá xuống dưới.

Nó thực sự là một thác nước.

An Húc ở một chỗ cao cao, cẩn thận quan sát cảnh tượng trong núi sâu, nuốt cổ họng khô khốc rồi men theo ven đường đi vào.

Từ góc ven đường đi vào, cô đi loanh quanh một hồi mới để ý trên mặt đất có giấu chân dẫm lên, hình như là động vật nhỏ hoặc có người đi ra vào.

Cô cầm một cây củi gần đó nắm trong tay, gạt ra từng tán lá cây đi về phía trước.

Thác nước nhìn có vẻ xa nhưng đi một chút đã tới.

Sau khi vượt qua một sườn đồi nhỏ, xuyên qua rừng cây tầm nhìn liền thoáng đãng, độ ẩm trong không khí đột nhiên tăng cao, gió thổi tung hơi nước dày đặc.

Thác nước nằm ngay trước mặt, nơi nước chảy xuống hình thành một đầm nước cuồn cuộn sóng rồi đổ xuống dòng sông trong núi, nước trong vắt.

An Húc theo lối mòn đi xuống. Khi chỉ còn cách dòng suối vài bước chân, sống lưng cứng đờ một chút, cảm thấy có gì đó không đúng lắm liền ngẩng đầu quan sát.

Cầu mong đừng gặp mãng xà hay chó sói gì hết, cô còn muốn giữ cái mạng nhỏ.

Hả???

Cô giơ tay kéo kính râm xuống nhìn kỹ, đây là ------- sống lưng và mông sao?

Nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, quả nhiên là thế.

Một người đàn ông cao lớn với thân hình trần trụi, tấm lưng rộng màu đồng, đôi chân dài cũng là màu đồng, vóc người cao lớn cường tráng.

Anh ta ném quần áo lên tảng đá bên cạnh, cơ bắp sau lưng theo tay người đàn ông mà chuyển động, từng mảng rõ ràng mạnh mẽ.

Hơi thở của đàn ông trẻ tuổi.

An Húc không nói ra được tâm tình của mình lúc này, nhưng nếu thật sự nghĩ kỹ thì có lẽ là vừa kinh ngạc vừa hứng thú.

Cô đứng đó không nhúc nhích, sợ phát ra tiếng động làm anh giật mình nên chỉ kéo một chiếc lá lên che mặt, để lộ đôi mắt nhìn người đàn ông đứng trong nước.

Người đàn ông luôn quay lưng lại với cô.

Anh ta bước vào thác nước nhỏ bên cạnh rồi lao ngược vào dòng nước, dòng nước theo đỉnh đầu chạy xuống sống lưng.

Theo chuyển động của bả vai, người đàn ông dơ tay vuốt tóc ngược về sau. Những dòng nước trường qua vòng eo và cặp mông săn chắc rồi chạy dọc xuống bắp đùi thẳng tắp.

Nếu không phải đang kiềm chế, An Húc liền muốn huýt sao một tiếng.

Không tệ, dáng người rất tốt.

Ngay trong lúc An Húc đang suy nghĩ cho rằng anh đang ngồi thiền hay luyện thế thần công gì đó thì anh lại đứng lên rời khỏi.

Chỉ là rời khỏi chứ không phải quay lại.

An Húc khoanh tay chống cằm, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh.

Dưới ánh nắng, cầu vồng như ẩn như hiện cạnh thác nước.

Khung cảnh thơ mộng, người đàn ông dưới cầu vồng, xa xa là núi rừng nhuộm vàng, nếu mang theo bảng vẽ thì nhất định là một tác phẩm xuất sắc.

Có ánh sáng bạc từ đâu lóe lên, cô nheo mắt nhìn lại, có một chiếc khuyên trên tai trái người đàn ông.

An Húc sờ lên đôi khuyên tai hình tròn lớn của mình, yên lặng cười cười.

Kỳ dị lại mới lạ, 'Người đàn ông nguyên thủy" bất ngờ xuất hiện ở vùng núi cằn cỗi cùng một người phụ nữ tình cờ gặp anh ta.

Hoặc có thể kích thích hơn một chút.

Người đàn ông đứng trên tảng đá đối mặt với dòng nước bên dưới. Đây là muốn lặn à? An Húc vươn cổ.

Bỗng nhiên người đàn ông quay đầu nhìn về phía An Húc. Từ xa cô không nhìn rõ vẻ mặt của người đàn ông nhưng có thể thấy một tia dữ dội trong mắt anh.

Cô khựng lại một chút, còn chưa kịp nhìn rõ thì anh đã quay người nhặt quần áo, trở lại sau tảng đá.

Trong lòng than một tiếng, An Húc ném lá cây, dọc theo con đường mòn đi tới mép nước, nhìn xung quanh.

Vài phút sau, một người đàn ông ăn mặc gọn gàng bước ra từ sau tảng đá cạnh thác nước. Nhìn gần mới phát hiện ra anh quả thật rất trẻ, vóc dáng cao lớn. Anh mặc một chiếc áo xanh như người đàn ông dân tộc thiểu số vừa rồi, ngoại trừ chiếc quần là quần jean đen xám, đi một đôi boot Martin nâu sẫm.

Anh từ trên nhìn xuống An Húc, không lên tiếng.

An Húc liếc nhìn bộ quần áo kỳ lạ của anh ta, rồi nhìn người đàn ông này.

Giữa rừng thu lá rụng, dòng thác từ trên đỉnh núi đổ xuống dường như tĩnh lặng, chỉ có hơi nước mịn màng trên mặt chảy xuống.

Mái tóc ướt được vuốt ra sau để lộ vầng trán. Anh có lông mày rậm, đôi mắt to thâm thúy cùng đường nét trên mặt đẹp mà mạnh mẽ.

An Húc híp mắt, đây quả thực là gần như nửa ngày mới gặp được một người sống, cô đang định mở miệng thì người đàn ông xoay người không nhìn cô nữa, nhảy xuống tảng đá.

"Này!" An Húc vội vàng kêu. Người đàn ông phớt lờ, bỏ đi rất nhanh.

"Tôi vừa quay một đoạn phim!" Lần này anh dừng lại.

Tầm mắt An Húc lại bị khuyên tai bên tai trái của anh hấp dẫn, đây là một người đàn ông có chút hoang dã và mãnh liệt.

Ánh mắt anh vừa nhìn cô, một tay chống đỡ từ trên tảng đá cao hai mét nhảy xuống ---- nhẹ như không.

Cảm giác tò mò đột nhiên truyền đến, cô nhìn bóng lưng lại chuẩn bị rời đi, bỗng dưng huýt sáo: "Này, anh trai đối diện~"

Người đàn ông đột nhiên dừng lại, một giây sau xoay người.

Đối với ánh mắt không thiện cảm của anh An Húc cũng không thấy sợ hãi, ngược lại giương mặt cười cười, lắc di động trong tay.

Chu Chiếu nhướng mày, nhìn về phía người phụ nữ đeo kính râm đứng bên bờ sông, cùng với điện thoại trong tay cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro