Chương 5: Cùng bàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Cùng bàn

Khâu Minh Diễm mới đầu còn không hiểu ý tứ của Tống Tiêu, phải sửng sốt năm giây mới phản ứng được, nhất thời tức giận đến tay chân đều run.

"Tống Tiêu, ngươi có ý gì! Xem mẹ ta như người ở sao?" Ngồi ở một bên Tống Tranh lập tức hét rầm lêm.

Tống Tử Thành trên mặt có một tia không kềm được, một bên nghĩ hình dạng nhi tử vênh mặt hất hàm sai khiến rất buồn cười, một bên lại cảm thấy lời này hơi quá đáng, liền ra hoà giải: "Tiêu Tiêu, sao lại nói vậy! Minh Diễm, đừng tính toán với con nít, nó còn mất trí nhớ mà, nhanh lên ngồi xuống ăn cơm ."

"Tiêu Tiêu, biết con không thích dì, nhưng con dù gì cũng mười lăm mười sáu tuổi, không thể..." Khâu Minh Diễm ngồi xuống thở hổn hển hai cái, vẫn là không nhịn được mở miệng nói vài câu, nói nói lại bắt đầu rơi lệ.

Tống Tiêu thấy nàng khóc ngồi xuống, chân mày nhíu chặt hơn, quay đầu nói với Tống Tử Thành: "Phụ thân, thiếp sao có thể cùng ngồi với gia chủ..."

"Tống Tiêu!" Tống Tử Thành quát y, nhưng khi thấy nhi tử mân chặt môi lại có chút hối hận mình quá lớn tiếng. Trước đây Tống Tiêu một năm cũng nói với ông không được mấy câu, khó có được nói nhiều, mong là không bị ông dọa cho lại giống như hồi trước, "Được rồi, không được nói "Thiếp" nữa, ngày mai nói tiểu Ti mua cho con mấy quyển sách bình thường."

Khâu Minh Diễm bị Tống Tử Thành như thế gạt qua, cũng khóc không nổi nữa. Dù sao nàng còn không có gả vào, cũng không thể gây sự trên bàn cơm, chỉ có thể âm thầm cắn răng, lập mưu cơm nước xong sẽ tìm Tống Tử Thành hảo hảo khóc lóc kể lể một phen, tiện đường nói một chút chuyện kết hôn.

Trong nhà không có quy củ, nếu gia chủ không thèm để ý, Tống Tiêu cũng sẽ không quản nhiều, cầm lên bát ăn cơm chăm chú ăn. Y vốn xuất thân thư hương môn đệ, quan hàm tam phẩm, sau lại thành hoàng tộc, tự nhiên nuôi ra một thân quý khí, động tác ăn cơm ưu nhã thanh quý, cảnh đẹp ý vui.

Hai mẹ con kia ăn một bữa cơm vô vị, nhìn bộ dáng Tống Tiêu ăn cơm lại càng thêm tức giận.

----

Dùng qua cơm tối, Tống Tiêu theo Tống Tử Thành đi thư phòng.

"Con trai, kiến thức sơ trung con còn nhớ rõ không?" Tống Tử Thành cầm mấy quyển sách giáo khoa sơ trung đưa cho Tống Tiêu, "Trường học còn có một tháng sẽ nhập học, con nếu như cả cơ sở tri thức đều đã quên, cuộc thi lúc khai giảng phải làm sao bây giờ?"

Tống Tiêu tiếp nhận quyển 《 Hóa học lớp 9 》 mở ra nhìn một chút, "Phương trình hoá học điều chế... Bảng tuần hoàn nguyên tố..." Từng chữ thì y biết nhưng hợp cùng một chỗ lại xem không hiểu.

"Thánh Mông cao trung có một cuộc thi lúc khai giảng, phải căn cứ thành tích chia lớp, " Tống Tử Thành thấy vẻ mặt y mờ mịt, liền biết y ngay cả sách giáo khoa cũng xem không hiểu, "Ngày mai để tiểu Ti mời thầy giáo dạy kèm tại nhà cho con, nhanh lên bồi bổ khóa, ba ba cùng với hiệu trưởng nói một chút, chúng ta trễ vài ngày mới đến trường học."

Gia giáo? Chắc là giống tư thục tiên sinh, Tống Tiêu minh bạch ý của phụ thân, lập tức gật đầu. Tri thức so với năm đó đã tăng trưởng gấp bội, y hiện tại rất cần một vị tiên sinh bắt đầu dạy y từ đầu.

"Đa tạ phụ thân." Tống Tiêu nhìn gương mặt mỉm cường của phụ thân, có chút hoảng hốt. Kiếp trước phụ thân chưa bao giờ quan tâm y như vậy, chỉ là định kỳ sẽ đến kiểm tra công khóa của y, nhưng bởi vì y đã gặp qua là không quên được, sách gì đều có thể học, thời gian lâu dài phụ thân bất khả tư nghị nên cũng sẽ không quản y nữa.

"Tiểu tử ngốc, " Tống Tử Thành thử giơ tay lên, xoa xoa đầu con trai, đổi lấy đối phương trừng mắt kinh ngạc, mao nhung nhung tóc ngắn sờ rất thích, gặp nhi tử không có né tránh lại nhịn không được tiếp tục sờ sờ, "Kêu ba ba, đừng có gọi phụ thân phụ thân, đều đem ba ba gọi già."

"Ba ba..."

"Ai, con trai ngoan..."

Khâu Minh Diễm bưng một chén ăn khuya đứng ở ngoài cửa, nghe được trong phòng truyền đến tiếng cười của hai cha con, hận đến nghiến rang nghiến lợi.

----

Ngày thứ hai, Ti Đạt Thư thật sự tìm tới một thầy giáo dạy kèm tại nhà, là nghiên cứu sinh của đại học tốt nhất thành phố A, là một tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi, gọi Đinh Tuệ, nghỉ hè nên dạy kèm kiếm thêm học phí.

Vào cửa phát hiện đó là một nhà có tiền, Đinh Tuệ không khỏi có chút thấp thỏm. Cậu ấm già giàu cũng không dễ hầu hạ, mấy ngày hôm trước cô còn dạy qua một đứa, cả đầu tóc vàng, vẻ mặt khinh thường, học vài ngày cuối cùng không học nữa.

Tống Tiêu từ trên lầu đi xuống, nghe nói muốn gặp tiên sinh, để Trần a di giúp y chọn một bộ y phục hơi chút lịch sự, áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, còn mang thêm một cái nơ nhỏ.

"Tiêu Tiêu, đây là Đinh lão sư, thạc sĩ nghiên cứu sinh của đại học A, " Ti Đạt Thư cười nói với Tống Tiêu đang đứng trên thang lầu "Đinh lão sư, đây là Tống Tiêu, đầu tháng ba vừa mới tốt nghiệp."

Đinh Tuệ ngẩng đầu, thấy trên thang lầu xoắn ốc chậm rãi xuất hiện một cậu nhóc, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người. Dáng người cao ngất, bước tiến thong dong, tinh xảo cằm thoáng vung lên, lại không chút nào hiện lên ngạo mạn, trái lại mang theo một hồn nhiên thiên thành quý khí. Trong nháy mắt, cô có cảm giác mình đang thấy vương tử chân chính.

Tống Tiêu biết nữ tử hiện đại có thể cùng nam tử đi học như nhau, đối với nữ tử có thể học đến thạc sĩ rấ là kính phục, đi tới trước mặt Đinh Tuệ, gật đầu nói: "Lão sư hảo."

"Xin chào tiểu vương tử." Đinh Tuệ nhất thời toét miệng cười, thiếu niên vừa đẹp trai vừa lễ phép như thế, thực sự làm cho người ta yêu thích. Chỉ riêng việc mỗi ngày có thể thấy gương mặt này, phần công tác này cũng đáng giá, ít cấp điểm tiền lương cũng không sao.

"Chúng ta Tiêu Tiêu đoạn thời gian trước xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chuyện trước kia đều không nhớ rõ, còn phải phiền phức Đinh tiểu thư dạy lại từ đầu." Ti Đạt Thư nhìn theo hai người đi vào phòng của Tống Tiêu, không yên tâm nên lại nói vài câu.

"Chú cứ yên tâm đi." Đinh Tuệ không cho là đúng mà phất phất tay, một giờ sau, nàng rốt cuộc minh bạch cái gì gọi là "dạy lại từ đầu"!

"Phương trình bậc nhất em chắc biết giải mà phải không? Ách, phương trình là cái gì em biết không?" Đinh Tuệ nhìn vẻ mặt mờ mịt của thiếu niên trước mắt, bứt bứt tóc, cái này là phải dạy lại từ tiểu học a!

Đinh Tuệ lấy sách giáo khoa từ tủ sách của Tống Tiêu ra, từ tiểu học tới sơ tam, bắt đầu dạy lại từ đầu.

"Oa, em học rất nhanh nha, có đúng hay không nhớ ra cái gì?" Đinh Tuệ đối với bệnh mất trí nhớ chỉ xuất hiện trong phim Hàn Quốc này rất là hiếu kì, luôn luôn nỗ lực nghiên cứu thêm một chút.

Tống Tiêu từ trang sách ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó lại tiếp tục đọc sách, không để ý tới cô. Nữ tiên sinh này dạy cũng không tệ lắm, chính là rất không rụt rè, thương hay xoa đầu y cũng không nói, lại còn luôn luôn theo dõi y rồi cười khúc khích.

----

Thời gian thoáng một cái đã qua, mặc dù Tống Tiêu đã gặp qua là không quên được, từ tiểu học học đến sơ tam tri thức vẫn là quá nhiều, chỉ có thể học đại khái, đến trung học khai giảng ngày đó, y cẫn còn kiến thức sơ tam chưa học xong. Đinh Tuệ kiên trì nói rằng nếu không học tri thức sơ tam, đến trung học cũng sẽ như là nghe thiên thư, kiên trì nhượng y đem kiến thức sơ tam học xong.

Như vậy, lại kéo thêm một tuần, Tống Tử Thành mới mang theo Tống Tiêu đi trường học báo danh.

Khai giảng cuộc thi đã sớm kết thúc, cũng đã chia ban xong, cũng may trường học đối với các cậu ấm bỏ tiền đi học cũng khá khoan dung, nhượng Tống Tiêu thi thử một mình.

Trước kia Tống Tiêu thành tích không tốt, cho nên lão sư phụ trách phân ban cầm bài thi bét nhè cũng không có gì ngạc nhiên, cầm bảng biểu tới hỏi y: "Ngươi có cái gì sở trường đặc biệt sao?"

"Cầm kỳ thư họa đều coi như có thể, am hiểu nhất là tiêu." Tống Tiêu nghiêm túc đáp.

Lão sư phụ trách phân ban nhìn y một chút, hài tử này thật đúng là không khiêm tốn, lại nhìn Tinh Hải giải trí lão tổng sau lưng y, liền viết lên bảng biểu mấy chữ "Diễn nghệ phương hướng", sau đó liền phân y đến Lớp 1 Ban sở trường. Nhân gia có người cha lăn lộn giới giải trí, học không tốt cũng có thể tham gia lớp học nghệ thuật.

Cái gọi là Ban sở trường... không phải là lớp chọn tập trung các thiên tài, mà là lớp dành cho những học sinh có chút tính "nghệ thuật" lấy vài ba điểm cộng và cũng là lớp nhận những học sinh được "chiêu sinh đặc biệt". Nói trắng ra là, cũng chính là lớp của mấy cậu ấm cô chiêu nhà già mà học dở...

Chủ nhiệm lớp là một cô giáo hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn rất có kinh nghiệm: "Cô là Cố lão sư, là chủ nhiệm lớp của em, nhượng gia trưởng giúp em thu thập phòng ngủ đi, em trước tiên theo cô đi học đã, em đã trễ một tuần học rồi, không thể trễ thêm nữa."

Cổ lão sư không nói hai lời lôi kéo Tống Tiêu liền đi, lưu lại Tống Tử Thành và Ti Đạt Thư cầm bao lớn bao nhỏ sững sờ ở tại chỗ. Cùng được hiệu trưởng đắc ý cười một cái, nói: "Cố chủ nhiệm lớp là tui từ Nhất Trung đoạt tới đó, rất có trách nhiệm nhen, hài tử giao cho nàng cứ yên tâm đi."

Ti Đạt Thư nhìn bóng lưng giáo viên đi xa, trừu trừu khóe miệng, liền nói đi, giáo viên này tuyệt không giống giáo viên trong trường quý tộc, nhưng thật ra cùng chủ nhiệm lớp cao trung của ông đều bưu hãn như nhau...

Tống Tiêu đeo cặp da, ôm một chồng sách giáo khoa vừa mới lãnh, theo chủ nhiệm lớp đến phòng học. Tiết này đang là tiết tự học, không có lão sư.

Cổ lão sư đứng ở trên bục giảng, dùng thước gõ gõ bàn: "Đều ngẩng đầu, đây là Tống Tiêu, bạn học mới đến lớp chũng ta, đại gia hoan nghênh."

"Bốp bốp bốp bốp" thưa thớt tiếng vỗ tay vang lên, Cổ lão sư nhượng Tống Tiêu tự giới thiệu.

"Mọi người hảo, ta là Tống Tiêu, lần đầu gặp mặt, sau đó xin hãy chư vị cùng trường nhiều chỉ giáo." Thánh Mông trung học có đồng phục học sinh thống nhất, là tây trang cách tân, áo sơ mi trắng tay ngắn mặc trên người Tống Tiêu, lại nhượng y mặc ra hương vị của lễ phục

Cả lớp im lặng vài giây...

"Thiết, ở đâu ra con mọt sách, còn cùng lớp..." nam sinh ngồi hàng thứ nhất khinh thường bĩu môi.

"Thật là đẹp trai a!" Một nữ sinh nhịn không được nói một câu, trong lớp nhất thời ông ông tác hưởng, trong nháy mắt đem thanh âm của nam sinh đè bẹp.

"Trời ạ trời ạ, mày nói cậu ta với lớp trưởng ai đẹp trai hơn?"

"Hai người bọn họ bất đồng loại hình nghen, cái này rõ ràng là ôn nhu nam số 2 nè, anh anh..."

"An tĩnh!" Cổ lão sư trung khí mười phần rống lên một tiếng, trong lớp nhất thời yên tĩnh trở lại, "Còn có mấy chỗ trống, em chọn một chỗ đi. Tiết này cũng sắp hết rồi, mấy đứa còn không nắm chặt thời gian làm chút bài tập, đều rất rãnh rỗi có đúng không?"

Tống Tiêu phóng mắt nhìn lại, bởi vì là trường học quý tộc, nhân số từng lớp cũng không nhiều, chỉ có ba mươi mấy người, mỗi bàn ngồi hai người. Trong phòng học còn dư lại ba chỗ ngồi, đều có bạn cùng bàn. Một là một nam sinh mang kính mắt nhìn rất hậu đậu, đã vậy cả đầu bóng dầu, vừa nhìn giống như chừng mấy ngày không tắm; một là một nữ sinh hai mắt tỏa sáng, nhìn chăm chăm theo dõi y...

Tống Tiêu chắc chắn không ngồi cùng tên không gội đầu được, nam nữ thụ thụ bất thân, cùng nữ sinh tọa cũng không thích hợp, chỉ có thể đưa ánh mắt chuyển qua vị trí của người cuối cùng.

Đó là một nam sinh vóc dáng hơi cao, thoạt nhìn cũng rất sạch sẽ, nhìn không thấy tướng mạo, bởi vì hắn vẫn ghé vào trên bàn ngủ say sưa. Chỉ có thể nhìn thoáng được một cái ót anh tuấn và một cái cổ trắng nõn thon dài.

Tống Tiêu đi tới, ngồi ở bên cạnh hắn.

Cảm giác được có người tới gần, người đang ngủ đến trời đen kịt trong nháy mắt tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn về người dám can đảm ngồi cạnh hắn. Tống Tiêu cũng theo đó mà quay đầu nhìn hắn, nhưng vừa nhìn, hai người đồng thời ngây ngẩn cả người.

Tống Tiêu nhìn dáng dấp thiếu niên trước mắt, thiếu chút nữa rơi lệ. Mày kiếm mắt sáng, môi mỏng như tước, chính là khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Cảnh Nguyên Đế!

---TIỂU KỊCH TRƯỜNG---

Ao cá: Biết ngồi cùng bàn làm gì không?

Tiêu Tiêu: Làm gì? O^O

Ao cá: Giường với bang cũng giống nhau, ngồi cùng bàn chính là muốn ngươi theo ta cùng giường!

Tiêu Tiêu: ...

Cổ lão sư: (╰_╯)#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro