CHƯƠNG 1: BÀ NỘI THIÊN VỊ TIÊU CHUẨN (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Puppystore0506

Lý Tích Văn bỏ ngoài tai tiếng nói chuyện bên ngoài cửa sổ, một lòng làm bài tập hè về nhà môn toán của mình.

Cách một lớp vải rèm cửa mỏng, có thể nghe rõ ràng tiếng bà nội đáng khinh của cô - Hạ Quế Hoa, đang kêu khổ với mẹ cô là Tào Nguyệt Anh ở phòng bên ngoài. Bà nội nói vài ngày trước đã đến trung tâm y tế công cộng khám, mua thuốc dán nhưng dùng không tốt nên muốn đi bệnh viện huyện khám lại không có tiền.

Tào Viết Anh chỉ 'dạ' một tiếng, không tỏ rõ thái độ cũng không đề cập đến chuyện tiền bạc.

Hạ Quế Hoa mới đến bệnh viện vài ngày trước, bác sĩ nói rằng bà không bị bệnh. Bà lại cứng rắn bày ra một vài loại thuốc trong đó lẫn lộn có thuốc dán, cuối cùng cũng chỉ muốn để cho cha cô là Lý Đại Hải phải móc ra một số tiền lớn đưa cho mình.

Vào lúc này, Hạ Quế Hoa còn nói người đau chỗ này chỗ nọ. Lý Tích Văn thật lòng cảm thấy người bà nội đáng khinh này đang cố ý gây sự với mẹ mình.

Bởi vì từ lúc kết hôn, cha mẹ cô đã không tuân theo phong tục địa phương cùng quyết định của bà nội là đem tất cả tiền lương nộp lên. Vì vậy, họ hàng bên nội, đặc biệt là họ hàng bên nhà bà nội mỗi khi nhắc tới đều nói bố mẹ cô không hiếu thuận.

Trước khi phân ra ở riêng, ngay cả khi ông bà nội cho rằng con trai chỉ cần học xong tiểu học là đủ, cha mẹ cô vẫn lấy tiền lương của mẹ cô cho người anh lớn và người anh thứ hai đi đến huyện để học lên trung học cơ sở. Sau đó, cha mẹ không chỉ cho hai anh trai vào trường cấp ba mà còn cho em trai cô vào học cấp hai.

Trong thời đại của những năm 1950, không kể đến học sinh trung học phổ thông thì chi phí cho việc học của một học sinh trung học cơ sở cũng đã tốn rất nhiều tiền. Thế nhưng, trong nhà cô đã có hai học sinh trung học phổ thông, người còn lại nếu như thi không đậu vào cấp ba thì cũng là học sinh trung học cơ sở. Không kể đến những người hàng xóm, ngay cả những người họ hàng bên nhà Hạ Quế Hoa cũng phải thay đổi lời nói, khen cha mẹ cô có năng lực dù đã dọn ra ở riêng, họ cũng bắt đầu muốn cho con mình đi học.

Nhà bác cả Lý Đại Sơn và bác hai Lý Đại Giang có rất nhiều con cái. Bốn người anh họ đã đi học trong cùng một năm. Vợ bác cả và vợ bác hai bởi vì con của mình không được đến trường sớm, nhiều lần nói rằng gia đình cô chiếm nhiều quyền lợi ở trong nhà. Bà nội cũng một mực cho rằng bố mẹ cô vì chuyện đi học của con cái mà đối xử tệ bạc với nhà hai bác.

Sau khi ra ở riêng, gia đình cô đang ở nhà ở của xã, sau gửi đơn xin vay tiền để được xem xét xây nhà mới. Các vật liệu để xây dựng ngôi nhà tất cả đều là công sức cùng nhau tính toán chi li của cha mẹ cô mấy năm nay, được cất giữ trong nhà kho của trường tiểu học trung tâm nơi mẹ cô làm việc.

Khi nhà được xây xong, cũng không có mời ai, người đến đều là những học trò cũ mà trước đây mẹ cô đã từng dạy. Tiền dành cho việc xây dựng ngôi nhà mới này thật ra cũng không nhiều.

Tuy nhiên, đến bây giờ nhà của hai bác cô vẫn chưa có đủ vật liệu và tiền công xây dựng. Hai nhà chẳng qua chỉ xây tạm một bức tường, chia ngôi nhà cũ thành hai nửa, mỗi nhà ở một nửa cùng sống chung một nhà.

Hai bên cùng so sánh, nhà ai ngày tháng trôi qua tốt xấu - hơn kém nhau như thế nào đều không cần phải nói ra miệng, ai có mắt đều có thể nhìn ra được. Bà nội nhìn vào gia đình bác cả đặc biệt lo âu, lại càng cảm thấy cha cô đối xử không phải với anh em.

Bà nội ngay trước mặt oán trách tới oán trách lui, rõ ràng số tiền mà ông nội cần để nhập viện và làm hậu sự phải là do ba anh em cùng chia đều mà đóng góp. Tuy nhiên, hai bác lại nói sẽ đưa số tiền này vào cuối năm khi có việc làm. Cuối năm ngoái, bác cả, bác hai lại nơi này nơi đó gây chuyện, dây dưa không chịu đưa tiền.

Nhà của hai bác, bốn anh chị em đều đã đi học cùng một lượt, cần tiêu rất nhiều tiền lại còn phải tiết kiệm tiền trả nợ. Hai năm qua, mỗi ngày trôi qua đặc biệt khó khăn. Vào lúc này, bà nội lại tới khóc nghèo kể khổ đòi tiền. Tào Nguyệt Anh chỉ là 'vâng vâng dạ dạ', Lý Tích Văn cảm thấy tính tình mẹ cô thực sự là quá tốt rồi.

Hạ Quế Hoa tức giận 'hừ hừ' nói một lúc lâu, Tào Nguyệt Anh một mực không nói gì về chuyện tiền bạc, bà cụ uống sạch ly nước đường, tức giận đi về.

Lý Tích Văn để bút xuống, chạy ra đem cái ly dùng để tiếp khách đặt lại trên bàn. Đó là cái ly tốt nhất trong nhà, gia đình cô phải bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được một cái. Khách đến dù là ai Lý Tích Văn đều không chịu lấy ra dùng. Chỉ khi có bà nội và vợ bác cả đến, cô mới lấy ra tiếp. Vì vậy, từ trước tới giờ cô luôn cẩn thận rửa sạch dù không nhiều lúc phải dùng đến.

Tào Nguyệt Anh không phát hiện đôi mắt cẩn thận của con gái. Bà cho tới bây giờ cũng không nói điều gì không phải với trưởng bối trước mặt bọn trẻ. Bà ngửa đầu nhìn lên sắc trời tối muộn, nói "Nấu cơm tối thôi, anh cả con mang theo Chấn Thuỷ và Chấn Mạnh cũng không biết đã đi đến chỗ nào.”

"Hồ chứa nước Đông Sơn, bọn họ đi bắt cá." Lý Tích Văn nhìn ra cửa, không thấy ai đi qua, "Mẹ ơi, con có chuyện này muốn nói. Ngày hôm qua, con nhìn thấy chị Tích Trân mặc quần áo mới, bác gái cả vốn không phải người tốt tính, không có dịp gì lại mua một bộ quần áo mới cho chị Tích Trân, có phải rất kì lạ hay không?"

“Tích Trân mới mười lăm tuổi, cũng chưa tới tuổi yêu đương, lấy chồng...” Tào Nguyệt Anh suy nghĩ một chút, vỗ tay, "Nghe nói nhà máy dệt của huyện tuyển dụng người học việc. Sợ rằng người anh rể cả ở bên kia của con đang tìm kiếm quan hệ đưa nó đến nhà máy dệt học việc."

"Thật tốt khi trong nhà bác cả có người được nhận tiền lương." Lý Tích Văn cảm thấy nhà bác cả có thêm một chút thu nhập cũng sẽ bớt lấy lý do để trốn tránh trách nhiệm liền thấy đây là một chuyện tốt.

"Đến lúc đó lại không biết bác gái con sẽ nói gì. Dù sao thì chúng ta chỉ cần làm những việc mình nên làm. Đừng quá quan tâm đến chuyện bát quái của người khác. Bài tập về nhà đã làm xong chưa? Cầm tới đây mẹ xem." Tào Nguyệt Anh thấy không nên để cho những đứa trẻ sớm cầm tiền lương. Ngay chính nhà mẹ đẻ của bà, năm ngoái anh cả bà lên làm trưởng xưởng nhà máy thép trong thị trấn. Không khó để đưa mấy đứa trẻ nhà bà xin vào làm việc. Nhưng trong nhà, thành tích học tập của cả bốn đứa một đứa so với một đứa còn tốt hơn. Bà đã trải qua nhiều khổ cực, bây giờ dù cho có phải chịu cảnh túng thiếu cũng muốn cho con cái được thi đại học.

Lý Tích Văn đem bài tập về nhà môn toán đưa cho mẹ. Tào Nguyệt Anh nhìn xong khẽ thở dài buồn bã. Nếu không phải mắc nợ bên ngoài, chỉ bằng việc có một cô con gái nhỏ thông minh như vậy, học nhảy cấp lên cấp hai cùng với đứa con trai út là hoàn toàn không có vấn đề. Bây giờ, trong nhà ba đứa con trai đang học dở trung học, trung học cơ sở trên huyện; tiền học bỏ ra không phải là ít nếu bây giờ dừng giữa chừng thì thật lãng phí, trong nhà cũng không lấy đâu ra tiền nữa, cô con gái nhỏ chỉ có thể học đến lớp năm.

Lý Tích Văn đổ đầy nước vào các thùng và một cái nồi lớn rồi mới đi vo gạo nấu cơm. Các món ăn được nấu từ buổi trưa, cà tím xào tiêu, đậu chua và canh khoai tây. Buổi tối chỉ cần hâm nóng lên là ăn được rồi.     

Lý Chấn Mạnh vội vã xách theo hai dây đan lát treo mấy con cá nhỏ vọt vào cửa nhà, giơ cho Tào Nguyệt Anh nhìn "Mẹ, chúng con bắt được cá bằng lưới nhà mình, buổi tối nấu một bữa." Đứa con trai út mỗi ngày cũng chỉ biết nhớ đến bữa tối ăn gì, Tào Nguyệt Anh cho con trai một cái liếc mắt, "Anh cả và anh hai của con đâu?"

"Những người thu mua đang đứng ở bên lề đường thu mua cá. Cá lớn hai mao tiền một cân, cá nhỏ một mao tiền một cân, hai anh bán cá ở đó. Con mang cá nhỏ không bán về nhà trước." Lý Chấn Mạnh đem cá được treo trên hai sợi dây nhét vào tay mẹ rồi vội vã chạy đi.

"Mẹ, nấu như thế nào đây ạ?" Lý Tích Văn hỏi. Cô đã không nhớ rõ lần trước lúc được ăn thịt là khi nào nữa rồi.

Là một người sống chuyển kiếp, còn có một không gian to bằng một sân thi đấu bóng đá, dành hàng trăm triệu đồng tiền mua các loại vật liệu khác nhau để lấp đầy không gian, cô trở nên thảm như vậy tất cả là… bởi vì Tào nữ sĩ thông tuệ, sáng suốt vào lần đầu tiên lúc cô lấy ra một cây kim từ không gian sử dụng, bà tưởng là cô trộm đồ nên đã hung hăng dạy dỗ cô một trận. Từ đó về sau Tích Văn cũng không dám động tới đồ trong không gian nữa.

"Nấu một món đi, những con cá còn lại đem đi phơi khô mang đến Minh Triều bán." Tào Nguyệt Anh đem cá thả vào trong chậu, lấy kéo mang ra cửa sau mổ cá.

Lý Tích Văn vội vàng nhóm lửa lớn nấu cơm. Chờ khi cơm sôi, chắt nước lấy nước cơm, nước cơm được chắt ra đựng trong một cái nồi bằng men, sau đó cô đem nồi rửa sạch sẽ, cầm theo bát đựng cá nhỏ đã mổ xong, đi đến bên sông

[Còn tiếp]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro