CHƯƠNG 04.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mel

Beta: Khang Vy

Trở lại phòng học, vẫn còn 10 phút giải lao trước khi vào tiết 1.

Mọi người nhìn Hạ Sênh, sắc mặt của cậu còn khó coi hơn trước nghi thức chào cờ, có chút bối rối.

"Chính là Đinh Cừ! Cậu ta chọc anh Sênh tức giận!" Uông Dương lại chỉ vào bằng chứng, "Trên quần cậu ta vẫn còn có dấu chân, đó chính là bằng chứng!"

Trên chiếc quần màu đen của Đinh Cừ vẫn còn lưu giữ bằng chứng: "..."

Đầu óc lại bị đánh đập một cách dã man.

Hạ Sênh nới lỏng cà vạt ném lên bàn, gỡ hai cúc cổ áo, một chân đạp lên bàn học phía trước, lộ ra mắt cá chân. Trên mắt cá chân nổi lên khớp xương, như là bị vết xe đè ép, lõm sâu vào một đoạn.

Xắn hai tay áo lên, để lộ những đường cong săn chắc của cánh tay, Hạ Sênh rũ mi nhìn chằm chằm cổ tay áo của mình, thấp giọng hỏi: "Trường dạy nghề bên cạnh muốn đánh nhau à?"

"???"

Vốn dĩ lúc sáng bọn họ còn cho rằng đại ca muốn hoàn lương rồi*nên chưa dám lấy chuyện này ra làm phiền cậu, giờ nghe cậu hỏi vậy, Đàm Diệu nhanh chóng nói: "Vâng vâng vâng! Mấy ngày trước đã cho người truyền lời, đúng lúc hôm đó mày không tới!"

*Hoàn lương: Trở lại cuộc đời làm ăn lương thiện (sau một quãng thời gian lầm lỡ).

"Trường bọn họ mới đổi đại ca, gần đây rất hay gây sự!" Đinh Cừ cảm thấy cuối cùng mình cũng có cơ hội thể hiện, vội vàng xen mồm, "Nghe nói là học sinh thể thao, một tên trộm đấy. Nhưng thành tích thật sự quá tệ, học đi học lại lớp 9 ba năm mới thi đậu được trường nghề bên cạnh, còn lớn tuổi hơn mày đó!"

"..." Hạ Sênh nhấc chân cho cậu ta một đạp.

Lúc này cậu cáu kỉnh như vậy là vì không biết tiểu bạch kiểm từ chỗ nào nhảy ra đứng hạng nhất! Nhìn không cao hơn nhóc con bao nhiêu, gầy như một học sinh trung học vậy.

Giờ mấy cái tên này còn ở đây nói rằng tuổi cậu đã lớn rồi?

Hạ Sênh sắp tức chết rồi.

Cô gái nhỏ nghỉ học một năm, cậu cũng nghỉ một năm, rõ ràng là cùng tuổi nhưng cậu như ăn phải chất kích thích sinh trưởng vậy. Mẹ nó, trách cậu được chắc??!

"Ôi trời ơi - " Đinh Cừ thật sự rất đau, ngã đè cả lên người Hà Đạo Viễn.

Hà Đạo Viễn đỡ cậu ta, chẹp miệng lắc đầu, "Tránh, tránh xa tao ra... Tao, tao thấy mày nên, nên bị như vậy!"

...

Tiết thứ tư buổi sáng, tiếng chuông vang lên, Thư Nhất lôi kéo Nhiễm Nhiễm muốn đi ra ngoài lớp học. Mất 0.1 giây để hoàn hồn, cô ấy lại nghĩ đến việc bạn thân không thể chạy lung tung, bác sĩ kiến nghị nên vận động vừa phải trên lớp là được, tuyệt đối không được chen lấn giữa đám đông.

Thư Nhất cười gượng hai tiếng, ôm cánh tay Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng lắc lắc, ngượng ngùng nói: "Tớ suýt nữa bị đồ ăn lấp mất não rồi!"

Thật ra, Nhiễm Nhiễm mới là người phải cảm thấy áy náy với cô nàng ham đồ ăn ngon này. Cứ mỗi buổi trưa, những nam sinh cao lớn chạy đi nhanh nhất, vòng đầu tiên đã càn quét xong canteen, lấy hết thịt kho tàu và sườn sốt chua ngọt đi mất. Cô đã quen với việc ăn uống thanh đạm, nhưng Thư Nhất lại là kiểu người không thịt không vui, mỗi lần cũng chỉ có thể chọn những phần còn lại với cô.

"Nhất Nhất!" Cô gái nhỏ chớp mắt, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Lần sau cậu cứ chạy trước đi, tớ đi chậm một chút rồi tìm cậu là được."

"Không được!" Thư Nhất hất cằm, "Cậu bị người ta chen lấn thì phải làm sao bây giờ? Tớ phải bảo vệ cậu."

Nhiễm Nhiễm sắp bị dính mật ngọt chết ruồi mất rồi. Bước một bước về phía sau cô ấy, cằm đặt lên vai, ôm cô ấy.

"Hử?" Đôi mắt Thư Nhất bỗng chốc sáng ngời, "Tớ cảm thấy như được bạn trai ôm lấy từ sau lưng vậy. Cũng không tệ lắm nha! Về sau bảo anh ấy thử như vậy xem."

Nhiễm Nhiễm nghe vậy, tiếng cười mềm mại ngọt ngào trong cổ họng không nhịn được bật ra.

Không biết về sau người bạn trai đó có bị cô ấy thử đến tay chết lặng, gãy xương sườn vô số lần hay không.

Lúc hai cô gái dắt tay nhau đi vào canteen, Hạ Sênh đã nhìn thấy các cô.

Bên cạnh Nhiễm Nhiễm dường như luôn có một chú lùn nhỏ giống cô.

Tròn một năm này, hai người đều dính lấy nhau. Thời gian hai người ở cạnh nhau so với cậu và cô gái nhỏ có khi còn nhiều hơn.

Cảm giác này giống như thiếu nữ mới bắt đầu yêu vậy, Hạ Sênh cảm giác cậu bây giờ như kiểu: đột nhiên đến gần cô ấy một lần nữa, những cảm xúc lúc trước bị đè nén trong đáy lòng như tìm được khe hở, mãnh liệt ùa ra bên ngoài.

Nhưng mà, cuối cùng cô cũng có một người bạn thân.

Tâm trạng không hiểu sao lại tốt lên.

---

Nhiễm Nhiễm bị Thư Nhất lôi kéo ở quầy thức ăn dạo một vòng, gọi một ít rau, trứng gà và một phần đậu hũ non. Cô lại chọn cho Thư Nhất một cái đùi gà, hai cô gái mới bưng khay ăn đi tìm vị trí ngồi.

Mỗi lần các cô tới muộn, hoặc là chờ đợi những nam sinh có thể đổ trực tiếp vào họng mà không cần nhai ăn xong, hoặc là chọn một cái bàn mà những người khác đã rời đi.

Năm lớp 10, hiếm khi Nhiễm Nhiễm mới chạm mặt Hạ Sênh ở trường, hôm nay lại liếc mắt một cái đã nhìn thấy cậu.

Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn xung quanh một vòng, tạm thời rời khỏi vị trí của mấy nam sinh trước mặt.

Vốn dĩ phải để Thư Nhất ăn chay cùng cô mỗi ngày đã đủ băn khoăn, giờ còn phải để bạn thân bưng khay chờ chỗ ngồi cùng cô, nếu không thì đi đến chỗ đối diện Hạ Sênh ngồi là được.

Sau đó, cô lại nhớ tới lúc trước cậu tránh né cô, buổi sáng còn dặn dò cô tách nhau ra để đi vào trường học, lại lưỡng lự.

Thư Nhất nhìn theo tầm mắt của cô, vội mở miệng ngăn cản: "Nhiễm Nhiễm, mặc dù cậu và đại ca cũng coi như quen biết một nửa, có điều tớ vẫn hơi sợ cậu ấy. Sợ cậu ấy sẽ dí cái đầu chó của tớ xuống bàn ăn mất! Nghe nói đầu rất dễ bị hói đó. Chúng ta chờ một chút đi, không cần vội đâu."

Nhiễm Nhiễm nghe vậy ngẩn người, lại nhịn không được cười ra tiếng. Cô vẫn nhớ rằng Thư Nhất đã kể chuyện này với mình, nói rằng có một chàng trai lớp 12 không phục, khăng khăng muốn ngồi trước mặt đại ca, bị Hạ Sênh hất canh lên đầu, kết quả không đánh lại được cậu, mặt mũi cũng mất sạch, còn phải nhận thua.

"Được!" Cô gái nhỏ nhìn mái tóc ngắn không thể buộc được của bạn cùng bàn, cảm thấy mỗi ngày bên cạnh Thư Nhất đều thật vui vẻ.

Hạ Sênh cụp mắt chờ ở đó đã nửa ngày. Vừa cảm nhận tầm mắt của cô gái nhỏ, vừa miếng được miếng không ăn hai miếng xương sườn trong đĩa.

Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần cô tới đây, vậy thì - về sau cậu sẽ không tránh cô nữa.

Thừa dịp tối qua cô gái nhỏ ngủ, cậu đã hỏi rõ dì Trịnh lí do cô sẽ ở lại nhà cậu. Ít nhất thì nửa năm, hai người gặp mặt nhau mỗi ngày. Chỉ cần cậu biểu hiện rằng mình không có bất kì suy nghĩ nào khác, hẳn là... sẽ không có việc gì đâu nhỉ.

Kết quả, nhóc con tình nguyện đứng tại chỗ chờ, không đi tới chỗ cậu.

Sườn sốt chua ngọt trong đĩa tự nhiên lại không thơm ngon nữa.

"Nhiễm Nhiễm! Thư Nhất!" Kỳ Úy Nhiên, học sinh hạng nhất kia đúng lúc này lên tiếng, đứng lên vẫy tay với hai cô gái, "Bên này có chỗ ngồi này."

Hạ Sênh: "..." Bíp ---

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Sênh nhìn nam sinh đứng nhất: "Định solo với tôi sao? :)"

Vẻ mặt nam sinh đứng nhất ngu ngơ: "Nếu không... Chúng ta so sánh thành tích thi đi?"

Hạ Sênh: Rút kiếm.gif

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro