Chương 1 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Diệt môn

Nơi này nguyên bản có vô số đình đài lầu các, trải dài không dưới mười vạn dặm, mà nay tuy chỉ còn sót lại tường đổ ngói tan, nhưng vẫn có thể thoáng thấy nét hùng vĩ tuấn kỳ, hoặc nguy nga tráng lệ năm xưa

Sâu trong đống đổ nát chỉ còn lại một tòa cung điện đứng vững, chính là từ đường của nơi đây, sừng sững trang nghiêm. Tại nơi gạch tàn ngói nát này, duy chỉ có nó còn toàn vẹn không chút tổn hao, bên ngoài dường như còn bao phủ thêm một tầng bạch quang, không ngừng sáng lên những hoa văn kì dị.

Bên trong vòng bảo hộ hình thành từ bạch quang, đứng chi chít nam nữ già trẻ thân đẫm máu tươi, tổng số ước chừng hơn trăm người, bọn họ mặc dù thương tích khắp người, nhưng vẻ mặt lại tự toát ra một cỗ khí thế nhanh nhẹn dũng mãnh, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, sát ý trùng thiên.

Trước vòng bảo hộ, lơ lửng mấy vạn tu sĩ áo mũ chỉnh tề, chân dẫm lên pháp bảo phun ra nuốt vào linh quang, khí chất phiêu diêu như tiên, chia thành mười phương hướng khác nhau, vây quanh từ đường.

Trong đó, lão đạo đứng đầu tiên lộ ra biểu tình trách trời thương dân: "Diệp gia các ngươi đã mất đi nhiều tộc nhân như vậy, lại còn muốn liều mạng chống lại, không chịu tiếp thu ý tốt của lão phu sao?"

Rất nhiều tu sĩ đứng bên ngoài đều một dạng cao cao tại thượng, trong mắt hàm chứa ý khinh thường, trực tiếp xem những bại binh tàn tướng kia không khác gì giun dế.

"Chẳng qua chỉ là mấy thứ cô quỷ còn vương chút hơi tàn, chẳng lẽ còn vọng tưởng có thể chạy thoát hay sao?"

"Hỗn Nguyên Châu trân quý nhường nào, cũng không phải là thứ mà kẻ hèn Diệp gia nhà ngươi có thể độc chiếm, còn không mau giao ra đây!"

"Thiên địa linh vật, thuộc về kẻ có tài, Diệp gia các ngươi muốn một mình chiếm giữ, ích kỉ biết bao!"

Từng hồi âm thanh hàm chứa tham vọng mãnh liệt, từ bốn phương tám hướng vọng lại. Mà người bên trong vòng bảo hộ kia, không hề lộ ra thần thái khiếp nhược, càng đừng nói đến xin tha mạng. Bọn họ chỉ nhìn những tu sĩ trên cao kia, trong mắt toàn là chán ghét

Lão đạo kia lại tiếp tục lên tiếng: "Lấy thanh danh lão đạo ra đảm bảo, nếu Diệp gia chịu giao ra Hỗn Nguyên Châu, chúng ta sẽ buông tha cho những người Diệp gia còn lại, cũng lưu lại huyết thống Diệp gia, thế nào? Truyền thừa thế gia không dễ, các người nên vì gia tộc mà suy nghĩ mới phải"

Sau khi nghe những lời này, trong những người Diệp gia kia, cuối cùng cũng có người lên tiếng: "Ha ha ha! Quả là chuyện cười! Lão tặc nhà ngươi lừa gia chủ Diệp gia cùng các trưởng lão đi phục ma, khiến bọn họ toàn quân bị diệt, chớp mắt lại mang đến một đám tặc nhân mưu đồ đoạt bảo vật Diệp gia, thứ thấp kém đê tiện, lời lời nói ra làm người ta mắc ói, loại xú danh này, còn dám mang ra đảm bảo? Ai rảnh nghe ngươi phí lời? Ai tin sự đảm bảo của ngươi!"

Lời nói vừa dứt, người Diệp gia cười lớn:

"Diệp gia ta tuyệt không tham sống sợ chết!"

"Muốn giết cứ giết, ai sợ kẻ đó là trứng rùa!"

"Các ngươi một đám đê tiện vô liêm sỉ, so với ma đạo có khác gì, Diệp gia ta thấy xấu hổ thay!"

"Ít nói nhảm, một đám rùa rụt đầu, còn ở đây ra vẻ hảo hán!"

"Mặt người dạ thú, hạ lưu vô sỉ, ta nhổ vào!"

Bất kể nam nữ hay già trẻ, thanh tráng hay mỏi mệt, đều nhất nhất mắng ầm lên, khí thế xung quang họ liên tục dâng cao, không chút nào lo sợ, chỉ nguyện cùng tộc nhân đồng sinh cộng tử.

Thế nhưng, Diệp gia mắng to trận này, lại khiến cho sắc mặt lão đạo ở giữa không trung trở nên cực kỳ khó coi, xấu hổ đến không chịu nổi.

Hắn quyền cao chức trọng, xưa nay người người kính ngưỡng, làm sao đã từng chịu qua những lời ác độc nhục mạ thế này? Nhưng hắn rút cuộc vẫn là kẻ có tu vi tinh thâm, lại bồi dưỡng tính tình vô cùng tốt, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cười lạnh một tiếng: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, chờ ta đem trên dưới Diệp gia đều giết sạch, xem các ngươi còn giấu được Hỗn Nguyên Châu không!"

Đám tu sĩ bị mắng kia cũng đều thẹn quá hóa giận, bọn chúng vì đoạt bảo mà đến, trước đó vì diệt trừ Diệp gia cũng đã từng tính kế rất nhiều, đúng thật là không biết xấu hổ, nhưng trong lòng biết là một chuyện, nhưng bị khổ chủ vạch trần như vậy, vẫn là rất khó chịu, trong lòng không khỏi sinh ra nhiều phần sát ý.

Có tu sĩ quát lớn: "Chết đến nơi rồi, còn dám ăn nói ngông cuồng!"
Còn có người lên tiếng: "Diệp gia ngươi không tu phúc đức, nên hôm nay chết sạch!"

Càng có kẻ không lựa lời: "Chờ giết sạch đám nam tử Diệp gia, nữ tử..."

"Ha"

Một tiếng cười nhạo vang lên, chặt đứt những lời vô liêm sỉ vừa rồi.

Trong phút chốc, vô số tầm mắt đều hướng về cùng một hướng, tiếng cười kia, đích xác truyền đến từ từ đường Diệp gia.

Cùng lúc đó, sắc mặt người Diệp gia không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc vui mừng.

"Thiếu tộc trưởng!"

"Là thiếu tộc trưởng xuất quan!"

"Mau, mau nhường đường cho thiếu tộc trưởng!"
Giờ phút này, người Diệp gia vội vàng tách sang hai bên, nhanh chóng lộ ra cửa từ đường

Xuất hiện đầu tiên trước mặt đám tu sĩ, là hai tỳ nữ Diệp gia trẻ tuổi, hai nàng dáng người thướt tha, tướng mạo kiều diễm, nhưng thần tình lại vô cùng nghiêm túc.

Trên tay các nàng đang nâng một thanh gỗ mun thật dài, phía sau thanh gỗ mun vừa vặn nâng một chiếc ghế mềm, hai đầu còn lại được hai tỳ nữ xinh đẹp khác nâng lên, mà ngồi bên trên chiếc ghế mềm, là một vị thiếu niên.

Khuôn mặt thiếu niên bị bóng tối che chắn, không ai thấy rõ dung mạo hắn, tiếng nói của hắn mang theo vài phần trầm khàn, nhưng trong đó lại càng toát ra một loại sát ý lành lạnh: "Buồn cười!"

Ở sau lưng người đó, là một bóng người cao lớn.

Đây là một cự nhân cao chừng ba bốn trượng, dáng người tráng kiện khôi ngô, toàn thân đỏ sậm, xung quanh tựa như bao phủ một tầng khí huyết sát nồng đậm, sau lưng hắn đeo một thanh kiếm đỏ như máu, tổng hòa cho người ta cảm giác vô cùng dữ tợn. Duy chỉ có khuôn mặt kia, tuy đã sớm che kín một tầng gân máu, vẫn thoáng thấy nét phiêu dật tuấn tú như xưa.

Bóng tối che kín khuôn mặt thiếu niên đúng là từ trên người cự nhân chiếu xuống, hắn đi phía sau thiếu niên, tựa như một tòa cự sơn nguy nga, kiên cố không cách gì phá vỡ. Cự nhân nọ hai mắt nhắm nghiền, diện vô biểu tình, trầm mặc không một tiếng động, tựa như một khối nham thạch tĩnh mịch.

Đợi bọn họ bước ra, dung mạo thiếu niên rốt cuộc cũng lộ rõ.

Đó là một khuôn mặt tái nhợt, một thân hình suy nhược.

Hắn lộ ra hai cẳng tay nhỏ gầy, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh mảnh nằm dày đặc, mặc dù sống lưng hắn thẳng tắp, nhưng đôi chân kia lại vô lực buông xuống, vậy mà lại là một thân thể tàn tật, duy chỉ có đôi mắt sáng tựa hàn quang, phóng ra ánh sáng khiếp người.

....Khiến người ta không cách nào quên được.

Sau khi nhìn thấy thiếu niên này, trăm người Diệp gia thi lễ thật sâu: "Bái kiến thiếu tộc trưởng!"
Thần thái bọn họ cung kính, trên người mặc dù vẫn là sát khí ngút trời, nhưng sát khí này không còn hỗn độn như lúc trước, trái lại dường như có phương hướng, đồng tâm hiệp lực tụ lại cùng nhau. So với lúc trước tăng lên đâu chỉ có mười lần!

Bởi vậy có thể thấy được, kính ý này là xuất phát từ nội tâm, tuyệt không có nửa phần khiên cưỡng.

Bốn tỳ nữ thân hình như gió, y phục tung bay, chỉ thoáng chốc đã đi đến chính giữa đám người Diệp gia.

Thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên người tên trẻ tuổi đứng cạnh lão đạo nọ, âm thanh cất lên cũng rất lạnh: "Diệp Câu, ngươi được tộc lão giao cho "Diệp gia thiên lý câu", hiện giờ lại sinh lòng phản bội, đạp lên thi cốt huynh đệ tỷ muội thân bằng trưởng bối mà nịnh nọt kẻ thù, trong lòng hẳn là vô cùng đắc ý."

Nếu nhìn kĩ, dung mạo người trẻ tuổi kia quả thật có đôi phần tương tự người Diệp gia, hắn quả thực là người nhà họ Diệp, vậy mà giờ phút này lại đứng ở phía đối lập Diệp gia, cùng đám tu sĩ kia mưu đồ đoạt bảo vật Diệp gia.

Khuôn mặt Diệp Câu vặn vẹo đôi chút, nhưng rồi lại lộ ra đầy mặt chán ghét: "Diệp gia bất công với ta, vì sao ta phải đặt Diệp gia trong lòng. Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ tàn phế, thân mang khiếm khuyết, kinh mạch bế tắc, nhưng tộc trưởng vẫn đem vô số tài nguyên đổ vào người ngươi, cho ngươi làm Thiếu tộc trưởng Diệp gia. Mà ta đây? Trước kia đúng là cho ta một ít tài nguyên, nhưng đến khi ta gặp phải bình cảnh, tài nguyên cứ thế giảm mạnh, thậm chí không bằng một phần của ngươi! Cái gì mà "Diệp gia thiên lý câu", chẳng gia chỉ là chuyện dối trá gạt người! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì ta không sánh được với tên rác rưởi nhà ngươi! Còn có đám người tư chất thua kém ta kia, mỗi người đều giành được lượng lớn tài nguyên, chẳng phải vì chúng là con cháu tộc lão còn ta chỉ là tộc nhân bình thường sao? Diệp gia không công bằng, ta phải tự mình giành, ta không sai, Diệp gia rơi vào kết cục ngày hôm nay, ta đương nhiên đắc ý!"

Thanh âm thiếu niên càng lạnh hơn: "Thì ra, trong lòng ngươi cũng "oan ức" đến vậy". Hắn nói từng câu từng chữ, "Diệp gia ta là thế gia đại tộc, con cháu trong tộc được đối xử bình đẳng, để đảm bảo gia tộc hưng thịnh, người nào tư chất cao thì tài nguyên cũng nhiều, người tư chất thấp thì ngược lại. Tư chất của ngươi năm xưa đúng là không thấp, nên tài nguyên đến tay cũng nhiều, sau lại bởi vì tâm ma mà rơi vào bình cảnh, tài nguyên theo đó cũng giảm bớt, đâu có chỗ nào bất công. Mà tộc trưởng trong tộc chúng ta, đều là những người có công lao, lại đức cao vọng trọng. Bằng vào thân phận của họ, vốn có thể điều phối tài nguyên, là đặc quyền đạt được dựa vào cống hiến, bọn họ đem những tài nguyên này cho con cháu tư chất không cao, cũng là chuyện đương nhiên. Ngươi nếu không cam lòng để tài nguyên đi nơi khác, vậy thì càng phải rèn luyện để trừ bỏ tâm ma, đột phá bình cảnh. Nếu như ngươi muốn có càng nhiều tài nguyên, thì nên tận lực báo đáp dòng họ, đợi đến khi công lao đủ lớn, cũng có thể trở thành tộc lão, con cháu đời sau của ngươi, cho dù tư chất có kém, cũng có thể được phân lượng lớn tài nguyên."

Nói tới đây, ánh mắt thiếu niên gần như đông lại: "Nhưng nếu ngươi không đếm xỉa đến ơn nghĩa sinh thành của dòng họ, phản bội Diệp gia, đó chính là bất hiếu bất nghĩa! Diệp Khiên ta hiện giờ lấy danh nghĩa thiếu tộc trưởng, định tội danh, trục xuất ngươi khỏi Diệp gia!" Giọng nói của hắn vẫn pha chút trầm khàn, tựa như giấy ráp vuốt nhẹ qua, nhưng lại khí thế lẫm liệt, "Từ nay trở đi, thu hồi họ Diệp của ngươi, Diệp gia không còn người tên gọi Diệp Câu, đợi đến khi ngươi chết, tổ hồn Diệp gia ta, cũng không bảo hộ linh hồn ngươi."

Đám người Diệp gia nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia sảng khoái.

Sắc mặt Diệp Câu, tức khắc trở nên cực kì khó coi.

Hắm nghiến răng nghiến lợi: "Phi! Ai thèm hiếm lạ!" Nhưng hắn vẫn không nhịn được nói thêm: "Tên phế vật này, vậy còn ngươi? Ngươi có tư cách---"

Nhưng lúc này, thiếu niên đã không còn để ý đến hắn.

Thiếu niên chỉ quay người về phía đoàn người Diệp gia, khẽ gật đầu.

Tộc nhân Diệp gia, ánh mắt đều sáng ngời.

Bọn họ không chút do dự mà lấy ra một khối ngọc bài, nắm ở trong lòng bàn tay, sau đó không ngừng điều động pháp lực của mình, rót vào trong tấm ngọc bài kia!

Trên ngọc bài, ánh sáng mãnh liệt, hóa thành vô số đạo bạch quang tỏa ra tứ phía.

Mà thiếu niên kia, nhẹ nhàng nâng hai tay lên.

Từ mười đầu ngón tay hắn, vô số tia sức mạnh huyền ảo, đột nhiên bắn ra, hắn vừa lên tiếng, mấy đạo hắc quang đột ngột nổ tung, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, phóng đi tám hướng.

Thiếu niên lúc này mới chậm rãi cất tiếng: "Còn ta..."

Lại trong nháy mắt, cả vùng đất rộng lớn, đều kịch liệt rung động!

"Giờ phút này ngươi, liền có thể hiểu được."

Chương 2: Chống lại

"Thùng thùng"

Sau hai tiếng nổ mạnh, từ hai hướng khác nhau bên dưới mặt đất, đột ngột vươn lên hai cây cột trụ lớn, phút chốc đâm thủng tầng mây.

Có tu sĩ nhíu mày: "Đó là cái gì?"

Lại có tu sĩ nói: "Cây cột trụ này, thật kì quái..."

"Thùng thùng!"

Còn chưa chờ bọn họ tìm hiểu rõ ràng, hai tiếng nổ lại lần nữa vang lên, hai cây cột trụ vươn ra từ hai phương hướng khác.

"Đùng!"

"Đùng!"

"Đùng!"

Cột trụ vươn lên không rõ cao tới đâu, có thể là mấy trăm trượng, cũng có thể là mấy ngàn trượng, chỉ biết rằng chúng vừa mới xuất hiện, đã cao hơn đám tu sĩ đang lơ lửng giữa không trung kia, cho dù bọn chúng có ngẩng đầu lên nhìn, cũng không nhìn thấy đỉnh cột trụ.

Đây chính là, gần như cự trụ chống trời rồi!

Đột nhiên, có tu sĩ kinh hô: "Đây là Tỏa Thiên Trụ! Nhanh xem những cây cột trụ đó, chúng rõ ràng chính là Tỏa Thiên Trụ!"

Có tu sĩ khác cũng kêu lên sợ hãi: "Tỏa Thiên Trụ? Tám thanh Tỏa Thiên Trụ đều xuất hiện, đây lẽ nào là Bát môn Tỏa Thiên Trận?"
Càng nhiều thanh âm vang lên, hết đợt này đến đợt khác.

"Bát Môn Tỏa Thiên Trận chính là trận pháp thượng cổ, tên nhóc này xem cốt linh nhiều nhất cũng chỉ hai ba trăm tuổi, vậy mà có thể thi triển cổ trận này?"
"Nhìn động tác của nó thì biết, tất nhiên là nó!"
"Nhanh, Bát Môn Tỏa Thiên Trận không phải chuyện đùa, còn không mau chạy đi, thì khó lòng chạy thoát!"

"Đi tìm cửa ra! Trận này tất có cửa ra, đến lúc đó chọn mấy người, đánh vỡ trận pháp, thằng ranh đó cũng không còn cách nào!"
Mà ngay giờ phút này, cuối cùng cũng vang lên một tiếng nổ lớn.

"Đùng"

Tám cây cột trụ, từ tám phương hướng, đem đám tu sĩ đến xâm chiếm Diệp gia, toàn bộ vây vào bên trong!

Động tác của thiếu tộc trưởng Diệp gia quá nhanh, chỉ trong một hơi thở, tám cây cột trụ không ngờ đã hình thành trận thế vây kín, mà đám tu sĩ khó khăn lắm mới nhận ra loại trận pháp, đã không còn cơ hội thoát thân.

Chỉ một thoáng, những tu sĩ nhận ra trận pháp, chen chen chen chúc chúc đi tìm cửa ra, mà những kẻ chưa nhận ra được trận pháp lại như ruồi mất đầu, trái va phải va không ngừng. Bọn họ va chạm như vậy, khiến những kẻ nhận ra và không nhận ra trận pháp bị cuốn lại thành một đám, vốn là đông đảo tu sĩ khí thế hùng hổ vây công Diệp gia, hiện giờ chỉ còn là bộ dáng chật vật."

Lão đạo dẫn đầu kia không ngừng giật giật lông mày, tức giận trách mắng: "Hoảng loạn cái gì? Bát Môn Thiên Tỏa trận có ba cát môn, chẳng qua chỉ là trận pháp làm tiêu hao tinh thần mà thôi. Thằng nhóc Diệp gia kia có thể có được bao nhiêu hiểu biết về phương diện trận pháp? Chỉ dựa vào một mình nó thống lĩnh gần trăm tên dư nghiệt Diệp gia, có thể là đối thủ của bao nhiêu tu sĩ thế này sao!"

Lão đạo vừa dứt lời, quả nhiên khiến đám tu sĩ trấn định không ít.

Sau khi bọn họ bình tĩnh lại, có không ít người xấu hổ vì bản thân mình vừa gây ra trò cười, nhưng cũng có người tuy rằng ngừng động tác, nhưng vẫn còn hoảng loạn, chỉ vì có thể tìm được đường sống mà tạm thời nghe theo lời lão đạo mà thôi; cũng có những kẻ không nghe theo lời lão đạo, mắt thấy những người còn lại đã không còn chen chúc, thì cứ như tìm được cơ hội, thẳng tắp chạy về hướng sinh môn.

Mà những người vừa mới vào sinh môn, chỉ trong một vài hơi thở, đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, rồi không còn tiếng động.

Tình huống như thế, khiến cho người người căng thẳng trong lòng, nhịn không được vội vàng hỏi: "Như vậy là sao? Chỗ kia lẽ nào không phải sinh môn?"

Lại có người thông hiểu trận pháp cả kinh nói: "Không sai, nơi đó chính là sinh môn...Mấy vị đạo hữu kia bước vào sinh môn, tại sao lại vẫn ngã xuống?"
Lời ấy vừa nói ra, nơi nguyên bản hiển lộ ba cái cát môn – sinh môn, khai môn, hưu môn, ngập tràn sương trắng, cứ thế phủ kín hết thảy, không còn nhìn thấy lối ra.

Biến hóa này, lại một lần nữa khiến đám tu sĩ bên trong một hồi náo loạn.

Lão đạo thấy thế, sắc mặt cũng hơi đổi.

Nét mặt thiếu tộc trưởng Diệp gia vốn lạnh lùng, mà giờ khắc này nhìn hắn, lại không biết bên môi hắn từ lúc nào đã hiện lên một vệt cười kì dị, khiến lòng người bất an.

Lão đạo hơi nhướng mày.

Vừa lúc thiếu tộc trưởng Diệp gia duỗi ra một ngón tay, khẽ vươn lên phía trước vạch một đường---

Trong phút chốc, tựa như có gợn sóng từ đầu ngón tay hắn khuếch tán ra.

Đồng thời, tám thanh cột trụ kia, đều phóng ra quang mang sáng rực.

Vô số đạo khí lưu màu trắng phóng ra từ tám cây cột trụ, mang theo kình lực khủng khiếp, phóng về phía đám tu sĩ bị vây trong trận pháp.

Nhóm tu sĩ bị bất ngờ không kịp phòng bị, tức khắc có hơn trăm người bị kình lực xuyên qua, trong đó có hơn mười người trực tiếp bị xuyên thủng đan điền, hoặc bị đánh vỡ đầu mà ngã xuống, thân thể rơi xuống từ trên cao, nện trên mặt đất một tiếng vang trầm thấp. Mà tiếng vang này tựa như tiếng chuông trấn hồn, trong nháy mắt khiến đám người còn lại kinh hồn bạt vía.

Tức thì có tu sĩ bất ngờ lớn tiếng: "Quan Hư Tử! Lão đạo nhà ông nói đây chỉ là vây trận, có vây trận nhà ai mà có thể tấn công như thế này, bao nhiêu đạo hữu ngã xuống, đều là do ông ăn nói linh tinh!"

Lão đạo nọ cau mày: "Bát môn tỏa thiên trận, vốn chỉ là vây trận, chư vị bên trong cũng có người đã nhìn ra, không khác gì so với cách nhìn của bần đạo." Đột nhiên, hắn nhớ tới động tác của toàn bộ tộc nhân Diệp thị, ánh mắt không khỏi nhìn về phía vị thiếu tộc trưởng Diệp gia trẻ tuổi kia, ánh mắt lóe lên một tia sát ý, chẳng lẽ--trận pháp này chính là do kẻ đó tiến hành cải biến?"

Giờ khắc này, nhóm tộc nhân Diệp thị đều tụ tập lại bên người Thiếu tộc trưởng Diệp gia.

Trên người họ thấp thoáng bạch quang, những tia bạch quang này tỏa ra từ chính ngọc bài họ đang cầm trên tay, chiếu trên khuôn mặt, khiến dung mạo họ bị che chắn đi vài phần. Lúc này, có người tinh tế nhìn lại, mới phát hiện sắc mặt họ tái nhợt, giống như bị rút đi tinh khí....Mà tình huống này, càng khiến lòng người bất an.

Lão đạo Quan Hư Tử có không ít hiểu biết trên phương diện trận pháp, sau khi lòng sinh hoài nghi, bèn cẩn thận quan sát.

Xem xét một chốc lão liền phát hiện, ngọc bài trong tay đám người Diệp gia dường như có liên kết với nhau, mà mỗi tấm ngọc bài, lại mơ hồ liên kết với tám cây cột trụ kia.

Không sai, thằng nhóc Diệp gia kia, nhất định đã sửa đổi trận pháp này!

Từ trận pháp vây bắt, biến thành trận pháp phối hợp vây công !

Trong phút chốc, lão đạo Quan Hư Tử không khỏi nghiến răng.

Tiểu tử này mới chỉ có mấy trăm tuổi, miễn cưỡng đạt đến cảnh giới Kim đan, chẳng lẽ từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tìm hiểu hay sao, cho nên ngay cả trận pháp thượng cổ cũng có thể thay đổi, thật không thể tin được!

Nhưng càng như vậy, càng không thể để hắn sống sót.

Người này, phải giết!

Tức thì, lão đạo Quan Hư Tử lớn tiếng nói: "Trận này do tên nhóc kia điều khiển, chư vị mau chóng ra tay chém giết, trận pháp sẽ tự sụp đổ!" Lại nói, "Ngọc bội trong tay đám người Diệp thị tương đối cổ quái, cũng đem giết hết!"

Trước đó đám tu sĩ vốn đang hoảng hốt quấn lấy nhau thành một đám rối nùi, nay nghe lão đạo nói vậy, theo bản năng bèn nghe theo. Bọn họ nhanh chóng ra tay, nhào về phía đám người Diệp gia mà chém giết! Đặc biệt là vị thiếu tộc trưởng Diệp gia kia, trong phút chốc, nhận về vô số công kích!

Mà đúng lúc này, thân hình khôi lỗi khổng lồ đứng phía sau thiếu tộc trưởng loáng lên một cái, thân thể to lớn đã chắn trước người hắn, trọng kiếm trong tay xoay ngang trước ngực, đem những công kích này chặn lại hơn phân nửa. Chỉ còn số ít len qua thanh trọng kiếm, nhưng chỉ đánh lên người khôi lỗi, không hề gây thương tổn trên người thiếu tộc trưởng dù là một ly.

Những công kích đó tuy rằng lợi hại, nhưng khôi lỗi to lớn chỉ loáng một cái, chặn đứng những đòn tấn công, chỉ nghe thấy từng trận leng keng, mà không cách nào phá vỡ phòng thủ ngoài thân hắn.

Mắt thấy phần lớn công kích đều vô ích, có người không khỏi hô khẽ: "Huyết khôi Diệp gia, xem tu vi, khi còn sống hẳn là trên Tụ Hợp, sau khi luyện chế, hiện nay cũng trên Thần Du, rất khó đối phó."

Còn có người nhận ra: "Xem hình dáng tướng mạo, không phải là Huyết Đồ Thiên Lang trăm năm trước tự hạ giới mà đến, tung hoành một thời hay sao? Hắn đồ sát một phương rồi mai danh ẩn tích, không ai nghĩ rằng hắn lại bị Diệp Thị bắt đi, luyện thành huyết khôi!?"

Nhóm tu sĩ tuy có chút kiêng kị với cái danh Huyết Đồ Thiên lang năm đó, nhưng dầu gì trong đám bọn chúng cũng có mấy tên có tu vi Tụ Hợp, đối phó với người Diệp Thị, vốn là dễ như trở bàn tay, cho dù thêm một gã hung đồ đi nữa, cũng không là ngoại lệ. Bọn chúng vốn chỉ muốn bức ép đối phương lấy ra bảo vật, ai ngờ tên thiếu tộc trưởng Diệp gia kia lại hết sức cổ quái, cứ như vậy bày ra trận pháp vây công, khiến bọn chúng vừa khẽ động đã bị trận pháp công sát, mười thành công lực cũng không phát huy được ba, bốn thành, dáng vẻ có đôi phần chật vật.

Những tu sĩ này cũng phải trải qua thiên nan vạn hiểm mới tu luyện đến cảnh giới như hiện tại, sau một hồi chém giết, ngược lại khiến họ bình tĩnh đi không ít, dù vẫn còn một chút hoảng loạn, nhưng chỉ cần tu sĩ bốn phía cùng tiến cùng lùi, thì việc dốc hết toàn lực vẫn là có thể.

Thiếu tộc trưởng Diệp gia và trận pháp vây công mà hắn thi triển tuy lợi hại, nhưng một khi kẻ địch thích ứng được, e rằng cũng không thể cùng lúc tàn sát hơn trăm người như lúc trước.

Hai mắt hắn khép lại, đột nhiên lên tiếng: "Nam nhi Diệp thị, dám chết cùng ta không?"
Người Diệp thị nhìn nhau cười: "Chỉ cần thiếu tộc trưởng phân phó, muôn chết cũng không từ!"

Thiếu tộc trưởng Diệp gia khẽ gật đầu: "Dù cho muốn chết, cũng phải có món bồi táng oanh oanh liệt liệt. Chư vị, hãy đem tinh huyết rót vào trong ngọc bài, lấy sinh mệnh của chúng ta, để tế trận này."

Người Diệp gia không chút do dự, đều lấy tất cả tinh huyết trong cơ thể rót vào trong ngọc bài.

Những tấm ngọc bài này cũng vô cùng quái dị, sau khi hấp thu tinh huyết, thì nhanh chóng phát ra một luồng lực hút cực kì mạnh mẽ từ bên trong, hút lấy toàn bộ huyết nhục của nhóm người Diệp gia, cũng trong chớp mắt đó, một luồng hồng quang phóng ra, chui vào bên trong tám cây cột trụ.

Sau khi bị hút cạn huyết nhục, nhóm người Diệp gia tụ tập cùng nhau, ngã thành một đoàn.

Bọn họ gắng sức mở to hai mắt, nhìn về phía thiếu tộc trưởng, trên mặt đều là chờ đợi.

Thiếu tộc trưởng Diệp gia lạnh lùng lên tiếng: "Nhìn mà xem."

Vừa nói, hắn vừa cắn nát đầu lưỡi, không biết từ lúc nào phun ra một khối trận bàn. Trận bàn phát ra quang manh mạnh mẽ, mà quang mang trên tám cây cột trụ kia, cũng càng ngày càng chói mắt.

Trước sau chỉ qua mấy nhịp thở, mà phía Diệp gia đã sinh ra biến hóa lớn như vậy.

Lão đạo Quan Hư Tử thấy vậy, tim đập mạnh từng hồi, giờ phút này, lão đâu còn duy trì được phong độ đạo mạo thản nhiên kia nữa, lão đầu đầy mồ hôi lạnh: "Mau mau! Chạy mau!"

Lời này vừa nói ra, lão không còn bất chấp đánh giết người Diệp gia, mà quay đầu chạy trốn!

Đáng tiếc tất cả cũng đã muộn.

Những tu sĩ còn lại còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy đất đá dưới chân rung động, một cây huyền trụ bỗng nhiên nổ tung!

Đám tu sĩ đứng xung quanh huyền trụ, dưới uy lực vô cùng khủng khiếp, toàn bộ đều hóa thành bột phấn. Bất kể cảnh giới của họ, bất kể thân phận của họ, chỉ cần trúng một tia, nhất định phải chết!


Chương 3: Ngàn năm trước

Kẻ khiến Diệp gia hận nhất – Quan Hư Tử lão đạo, mắt thấy hắn hoảng hốt chạy trốn, Thiếu tộc trưởng Diệp gia quát khẽ một tiếng: "Thiên Lang, đi giết hắn!"
Khôi lỗi khổng lồ khẽ lắc thân mình, trong chớp mắt đi tới trước mặt Quan Hư Tử lão đạo, trọng kiếm quét ra, lập tức căn ngản đường thoát của lão.

Quan Hư Tử lão đạo thấy thế, phất trần trong tay vung lên, quát lớn: "Mau mau tránh ra!"
Khôi lỗi khổng lồ mắt điếc tai ngơ, nhận một đòn từ cây phát trần, lại mạnh mẽ nâng trọng kiếm chém về phía lão đạo!

Quan Hư Tử lão đạo không thể làm gì khác, cứ như vậy bị hắn ngăn lại mà bỏ qua thời cơ chạy trốn tốt nhất.

Mà phía bên kia, tám cây cột trụ trong trận pháp vây công, từng cây lại từng cây liên tiếp tự nổ.

Đám tu sĩ gào thét không ngừng, từng kẻ lại từng kẻ bị nổ thành thịt vụn, vô cùng thê thảm.

Tình cảnh này, kẻ sợ hãi nhất không phải ai khác mà chính là tên phản đồ Diệp gia – Diệp Câu.

Hắn ngàn lần không ngờ tới, tên thiếu tộc trưởng này lại có khả năng bày trận đến như vậy, khiến vô số tu sĩ ào ạt lìa đời. Hiện giờ hắn hối hận không ngừng, mắt thấy lửa lớn đã lan tràn, khắp nơi là thi thể người chết, hắn không nhịn được muốn mở miệng xin tha – nhưng đâu đợi hắn cất lời, ánh lửa từ đâu phóng đến cắn nuốt hắn vào bên trong, hắn chỉ kịp hét thảm một tiếng, đã bị lửa thiêu thành tro tàn!

Cái chết của Diệp Câu chẳng qua cũng là điều bình thường thôi, mà lúc này ánh mắt của đám người Diệp gia vốn chỉ còn lại chút hơi tàn dường như khẽ lóe lên nét trào phúng, lại dường như không hề để tâm. Bọn họ chỉ nhìn thi cốt đám người đến cướp bảo vật chồng chất lên nhau, trên mặt không khỏi hiện lên một tia sảng khoái, cao giọng mà cười. Tiếng cười qua đi, cho dù một hơi thở cũng không còn, nhưng cũng chẳng còn gì phải tiếc nuối.

Thiếu tộc trưởng Diệp gia cười lạnh, nhìn tộc nhân Diệp gia từng người ngã xuống, hắn tự mình cắn vỡ cổ tay, dùng ngón tay dính máu, nhanh chóng vẽ rất nhiều hoa văn trên không trung.

Cùng lúc đó, những cây huyền trụ kia nổ ngày càng nhanh, uy lực cũng ngày càng mạnh.

Giờ phút này, thiếu tộc trưởng Diệp gia mất máu quá nhiều, trong đầu một trận choáng váng.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, thấy kẻ thù gần như đều đã chết, giữa hai hàng lông mày mới hiện lên một tia vừa lòng. Sau đó, tầm mắt hắn dừng lại trên người tên khôi lỗi to lớn còn đang giao đấu cùng lão đạo Quan Hư Tử.

Không, lúc này đã không chỉ là lão đạo Quan Hư Tử và khôi lỗi đối chiến, trong đám người lúc trước không kịp phòng bị mà bị nổ chết thế mà còn sót lại vài tên tu sĩ Tụ Hợp, chúng đang cùng Quan Hư Tử hợp lực vây công.

Khôi lỗi khổng lồ bị đánh đến nát bấy, nhưng thế công lại chưa từng dừng lại, miễn cưỡng ngăn đám tu sĩ tụ hợp lại, lấy thương đổi thương, khiến bọn chúng không tìm được bất cứ cơ hội nào đi phá trận.

Thiếu tộc trưởng Diệp gia đưa trận bàn tới trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Chợt, hắn phun ra một ngụm tinh huyết trên trận bàn, chấm cực nhanh rồi viết, trên trận bàn cũng sinh ra hào quang sáng rực, khiến trận pháp to lớn tới vậy, cũng kịch liệt rung động!

Đất rung núi chuyển!

Huyền trụ đã nổ sạch toàn bộ, nhưng vẫn có một thứ lực lượng vô hình bao phủ, khiến trận pháp vây công chưa hề tan vỡ.

Từng tấc lại từng tấc đất nổ tung, ngay cả khoảng đất xung quang thiếu tộc trưởng Diệp gia, cũng vang lên những tiếng nổ cực lớn!

Mắt thấy ánh lửa từng chút tới gần, vẻ mặt thiếu tộc trưởng Diệp gia vẫn thản nhiên, không hề sợ hãi.

Giờ khắc này, một đạo hỏa diễm mãnh liệt từ phía sau ập tới---

Cùng lúc đó, xung quanh đám người đang triền đấu cũng không ngừng nổ mạnh, uy lực của nó cực lớn, khiến đám tu sĩ Tụ Hợp kia liên tiếp hộc máu, chịu thương tổn nặng nề!

Càng nhiều tiếng nổ mạnh, thay phiên nhau vang lên, đem mấy người nuốt trọn.

Trong hỏa diễm, khôi lỗi khổng lỗ chống thân thể chỉ còn lại một nửa, cánh tay phải lẻ loi, từ trong lửa bụi phóng ra, nhanh chóng lao đến bên người Diệp gia thiếu tộc trưởng, hắn vươn một tay ôm lấy thiếu tộc trưởng, lập tức rời khỏi hỏa diễm mãnh liệt.

Đúng lúc này, ngọn lửa sau lưng khôi lỗi nổ tung, chém bay nửa cái đầu, chỉ còn lại đầu lâu huyết sắc.

Được khôi lỗi ôm chạy, thiếu tộc trưởng Diệp gia quay đầu lại, gắt gao nhìn về nơi đám người Quan Hư Tử vừa đứng.

Nơi đó nổ càng mãnh liệt, bên trong mấy đạo thân ảnh vô lực giãy dụa, đến cùng vẫn không thoát nổi tình cảnh thịt nát xương tan.

Lúc này, thiếu tộc trưởng mới thu hồi tầm mắt, khóe miệng lộ ra một ánh cười nhàn nhạt.

Hỏa diễm vây lại càng ngày càng nhiều, bốn phía xung quanh đã không còn khe hở.

Khôi lỗi to lớn quỳ một chân trên đất, thiếu tộc trưởng nằm trong vòng tay hắn.

Trận pháp này, do chính thiếu tộc trưởng tự mình thay đổi, từ trận pháp vây khốn thời thượng cổ Bát Môn Tỏa Thiên Trận trở thành trấn khóa thiên địa Bát Phương Tỏa Thiên Trận, có thể vây cũng có thể giết, vô cùng lợi hại. Hôm nay trận pháp bị thiếu tộc trưởng kích nổ hoàn toàn, trực tiếp giết mấy ngàn người còn chưa nói, mà ngay cả những tu sĩ Tụ Hợp kia, một người cũng không còn, toàn bộ nổ chết sạch!

Chỉ là, rơi vào bên trong trận pháp này, chính thiếu tộc trưởng cũng không cách nào rời đi.

Thiếu tộc trưởng Diệp gia không chút nào sợ hãi, hắn ngẩng mặt lên, suy yếu mà nâng hai cánh tay lên: "Thiên Lang"

Khôi lỗi khổng lồ trầm mặc.

Hắn chỉ là khôi lỗi, không cách nào lên tiếng.

Ngón tay thiếu tộc trưởng Diệp gia khẽ chạm vào nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn của khôi lỗi, rồi lại buông xuống, nở nụ cười nhẹ: "Ngươi làm bạn cùng ta mấy trăm năm, nay lại chết cùng một chỗ, xem ra cũng không tồi."

Khôi lỗi khổng lồ vẫn trầm mặc, không nhúc nhích.

Hỏa diễm đã cháy đến trên thân hai người, bọc bọn họ vào trong lửa đỏ.

Một vài lực lượng nhỏ vụn, vẫn không ngừng phát nổ.

Thiếu tộc trưởng Diệp gia khẽ nhắm đôi mắt: "Nếu có cơ hội, ta thật muốn nhìn xem, khi ngươi còn sống có bộ dạng như thế nào, còn muốn nghe được giọng nói của ngươi..."

Khôi lỗi vẫn im lặng không một tiếng động.

Lời còn chưa dứt, thiếu tộc trưởng Diệp gia đã không còn hơi thở.

Ngay sau đó, sức mạnh cuối cùng của đại trận cũng bạo phát.

Sóng lửa ngùn ngụn bốc lên, cứ như vậy chôn vùi một người, một khôi lỗi.

[Linh vực Mạc Hà, đại gia tộc Diệp gia truyền thừa một trăm đời, chỉ vì khai quật được Hỗn Nguyên Châu trong cấm địa gia tộc mà khiến người đời thèm khát. Mà năm đó, Quan Hư Tử - bạn thâm giao của gia chủ Diệp gia, lập mưu giết chết rất nhiều cường giả đỉnh cao, sau lại tập hợp mấy ngàn tu sĩ vây công Diệp gia, đồ sát hơn phân nửa. Sau đó thiếu tộc trưởng Diệp gia, cùng hơn trăm người còn sống sót, thi triển trận pháp vây công giết sạch đám người đến đoạt bảo, từ đó Diệp gia không còn một ai, Hỗn Nguyên Châu không rõ tung tích.]

Chuyện về Diệp gia, chấn động toàn bộ linh vực, nhưng không ai biết rằng, dưới một tia sức mạnh vô hình to lớn, thời không nghịch lưu, càn khôn đảo ngược...Có một thiếu niên, từ ngàn năm trước tỉnh lại.

Minh Sơn thành.

Mặt trời gay gắt chiếu xuống đỉnh đầu, trong thành vắng người qua lại, nhưng binh sĩ vẫn trang nghiêm đứng gác.

Song trước cửa thành lúc này đang tụ tập một nhóm nam nữ trang phục hoa lệ xô đẩy một thiếu niên, vẻ mặt đều là châm biếm.

Thiếu niên kia đeo trên lưng một chiếc gùi, thân thể rất gầy yếu, bị xô đẩy như vậy cũng không lên tiếng, chỉ vòng qua đường, ý đồ muốn đi vào thành từ hướng khác, ai ngờ mấy nam nữ kia thấy mình bị ngó lơ thì sinh ra bực bội, một tên thiếu niên hoa y mập mạp vọt nhanh qua, đẩy cậu thiếu niên kia một cái, ngã thẳng xuống đất.

Thiếu niên gầy yếu bị đẩy ngã xuống mặt đất, thật không may, phía sau vừa lúc có tảng đá cứng rắn góc cạnh, gáy cậu đập mạnh xuống tảng đá tạo thành một cái lỗ, máu đỏ ồ ạt chảy ra, thấm ướt mặt đất xung quanh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, nhóm nam nữ giật nảy mình, trên mặt lộ vẻ hoang mang, chúng liếc nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng lao nhanh về phía cửa thành, bỏ mặc thiếu niên gầy yếu kia.

Thủ vệ cửa thành nhận ra mấy thanh niên nam nữ này, nên không ra tay ngăn trở, chờ bọn chúng vừa rời khỏi, cảnh tượng trước mặt mới hiện ra rõ mồn một, một mảnh máu tươi trên mặt đất, dọa thủ vệ hết hồn.

Khuôn mặt thiếu niên gầy yếu mơ mơ hồ hồ, hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng hơi thở lại trở nên mỏng mong, hai nhắm chậm rãi nhắm lại.

Thủ vệ cửa thành không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, mắt thấy thiếu niên sắp không chịu nổi nữa, không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ canh gác cửa thành, không thể tự ý rời khỏi vị trí, mà nơi này không còn ai khác, trên người họ cũng không có thuốc trị thương, nên làm thế nào đây? Cũng do bọn nọ vừa rồi phản ứng chậm, không biết thiếu niên bị thương nặng như vậy, mà mấy kẻ kia đã trốn vào trong thành, bằng không bảo bọn họ đưa thiếu niên đến y quán không phải là được rồi sao.

Thủ lĩnh hộ vệ phân phó: "Đi lên trước kiểm tra, xem cậu bé còn thở không?"

Một người đang định tiến lên.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa "lộc cộc", một đội nhân mã nhanh chóng tiến tới gần, người đi đầu mặc cẩm y tuyết trắng, tóc dài cột cao, tinh thần phấn chấn. Roi ngựa trong tay hắn vung một cái, con ngựa dưới chân chạy nhanh hơn mấy phần, chẳng mấy chốc, đã đến ngay trước mắt.

Người này tới nhanh nhất, cũng nhìn thấy vệt máu dưới đất đầu tiên, hắn hơi nhướng mày, ghìm ngựa lại, tự mình thả người xuống ngựa, bước nhanh tới phía trước, lên tiếng hỏi: "Chuyện gì thế này?"

Đám thủ vệ trước tiên đồng loạt hô vang: "Thiếu thành chủ!"

Rồi tên thủ lĩnh thủ vệ mới bẩm báo tình hình, về phần thân phận của đám nam nữ kia, cũng nói qua đôi chút.

Người mặc cẩm y tuyết trắng cũng là một tên thiếu niên, hắn có diện mạo tuấn dật, hành vi cử chỉ hào phóng lỗi lạc, là dạng nhân vật sáng chói như mặt trời. Giờ đây, nghe được những lời này, hắn cũng không để ý gì khác, chỉ tiến thẳng lên ôm lấy thân thể gầy yếu của thiếu niên, không vui nói: "Diệp gia kia càng ngày càng ngông cuồng, giữa ban ngày ban mặt còn có thể làm ra loại chuyện này, đợi ta trở về bẩm báo với phụ thân, nhất định phải trị tội đám người bọn họ!"

Thấy động tác của thiếu niên cẩm y nọ, thủ vệ đầu lĩnh hoảng sợ, vội vàng nói: "Hay là để thuộc hạ tới ôm..."

Cẩm y thiếu niên đáp: "Không sao, đưa người tới y quán trị liệu là quan trọng nhất." Nói xong hắn cũng không lên ngựa, chân giậm một cái, sử dụng khinh công, mau chóng bay về phía y quán trong thành.

Thiếu niên cẩm y nóng lòng cứu người, bởi vậy không phát hiện ra, thân thể người trong lòng hắn vốn lành lạnh nay lại bắt đầu ấm trở lại, còn chầm chậm có chút cứng nhắc, mà mí mắt thiếu niên gầy yếu khẽ nâng lên, để lộ ra đôi mắt hàn tinh. Hắn tất nhiên cũng không phát hiện, nét mặt thiếu niên gầy yếu sửng sốt trong nháy mắt, nhưng sau đó, đôi mắt kia lại từ từ nhắm lại.

Lúc này, đám người theo sau vì thú cưỡi kém cỏi mà đến chậm một bước cũng không ghìm ngựa lại, chỉ chào hỏi nhóm thủ vệ, rồi cưỡi ngựa đi thẳng vào thành, đuổi theo thiếu niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro