Chương 12 + 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_CHƯƠNG 12 : ẤM ÁP LẠ THƯỜNG_

Căn nhà cũ của Seo Mina nằm trong một khu phố nhỏ. Con đường dính đầy bùn đất vì trời mưa. Nơi đây khác xa với vẻ hào nhoáng của thành phố Seoul ngoài kia.

" Nhà bác nhỏ cũng rất cũ kỹ, hai đứa không chê thì vào ngồi chơi. "

Bà rút chìa khoá mở cánh cửa bằng sắt ra.

Ba người họ đi vào nhà. Căn nhà khá nhỏ, tuy màu sơn rất đẹp nhưng theo sương gió mà phai dần.

Cô và Hoya cùng nhau ngồi xuống ghế sopha. Seo Mina lục đục trong bếp rót nước cho hai người.

" Căn nhà này đã lâu không có người ở, hai đứa uống tạm nước lọc nhé? "

Đón ly nước từ người phụ nữ, Qri mỉm cười - " Cháu cám ơn. "

" Để con sai người dọn dẹp lại cho mẹ. Mang thêm một ít đồ dùng nữa. Chứ như thế này thì thật là bất tiện. " - Hắn lo lắng nói.

" Không cần, mẹ có thể tự dọn dẹp mà. " - Bà xua tay.

" Mẹ, lần này mẹ nghe lời con đi. Sức khoẻ mẹ còn yếu hãy để con gọi người đến dọn dẹp. Chẳng lẽ một chút việc nhỏ này mà con cũng không thể giúp mẹ hay sao? "

Seo Mina đành thở dài đồng ý - " Được rồi, mẹ nghe con. "

" Qri, cháu có muốn tham quan nhà bác chút không? " - Bà lại tiếp tục nói với cô.

Qri nhanh chóng gật đầu - " Vâng, cháu rất muốn. "

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

" Bác gái, bác thực sự có một chỗ vẽ tranh rất tuyệt! " - Qri phấn khởi lên tiếng.

Không ngờ trong một căn nhà nhỏ này lại có lầu gác mái. Mà nơi đây đầy rẫy tranh vẽ, giá vẽ, sơn nước, giấy trắng còn có vài bức tượng điêu khắc và cọ vẽ, đủ loại, đủ kích thước... Các dụng cụ vẽ không thiếu một thứ.

Ánh mắt của cô cực kì lấp lánh.

Hoya lại chăm chăm nhìn cô như một hiện tượng lạ. Lee Qri như thế này thật kì lạ làm hắn cảm thấy thật lạ lẫm. Hắn còn tưởng cô gái này rất lạnh lùng và lãnh đạm với mọi thứ.

Nhưng bây giờ trên gương mặt lại hiện ra một nét thích thú và tán thưởng như một đứa trẻ. Tim của hắn lại vì một sự lạ lẫm này mà có chút tăng nhịp đập.

" Cháu thích vẽ tranh à? " - Seo Mina ngạc nhiên hỏi.

Qri nhiệt tình gật đầu - " Vâng, cháu rất thích vẽ. Ngay từ nhỏ cháu đã thích. Nhưng mẹ cháu không muốn cháu vẽ vì mẹ cảm thấy việc đó làm cháu bị bẩn và mất thời gian. Nên lâu rồi cháu không vẽ. "

" Bác cũng rất thích. Hay là cháu hãy thường xuyên đến đây chơi với bác nhé, 2 người chúng ta sẽ cùng nhau vẽ. " - Seo Mina cười hiền hậu nói.

Qri không một chút nao núng mà ngay lập tức đồng ý - " Vâng, cháu sẽ thường xuyên ghé đến. "

Bà lại cười nhìn cô bé trước mặt. Tuy rằng mới gặp nhau nhưng bà cảm thấy Qri rất đặc biệt, nói chuyện cũng rất hợp với bà. Hoya kết hôn với cô bé này, bà thực sự rất hài lòng.

" Xuống đây, bác còn muốn cho cháu xem cái này. "

Seo Mina nắm tay cô xuống lầu, Hoya chỉ biết lẽo đẽo đi theo. Bà dẫn cô vào phòng ngủ của mình.

Từ dưới gầm giường, lôi ra một chiếc hộp giấy cũ. Seo Mina mở nắp hộp ra làm cô hơi ngạc nhiên. Bên trong là những bộ quần áo nhỏ xíu của trẻ con, còn có vài tấm hình.

" Là hình của Hoya chụp chưa đầy một tuổi. Con xem xem, nhìn nó rất đáng yêu phải không? "

Bà cầm một tấm hình lên.

Trong tấm hình là một em bé mặt mũi tròn tròn rất dễ thương. Một đứa bé rất xinh đẹp làm người ta muốn ngắm nhìn không thôi.

Thì ra tên này ngay từ nhỏ đã là yêu nghiệt rồi.

Qri sờ vào mặt của tấm ảnh, cười cười khen - " Quả thật rất đáng yêu. "

Nghe cô khen, mặt của Hoya có chút phiếm hồng nhưng chỉ trong chốc lát.

Đáng chết thật! Hắn bị cái gì vậy?

Hắn ngay lập tức bất mãn nói - " Mẹ à sao mẹ lại đưa hình hồi nhỏ của con cho người lạ xem. "

" Đây đâu phải người lạ, mà là vị hôn thê của con. " - Seo Mina liếc nhìn hắn.

" Mẹ, con không... "

" Nếu không chịu được xấu hổ thì con ra ngoài đi. " - Bà có chút bông đùa nói.

Hắn lại bất mãn - " Mẹ thật là... "

Nói thì nói như vậy. Nhưng hắn cũng chịu đi ra ngoài phòng khách. Để hai người lại nói chuyện.

Seo Mina nhìn theo bóng hắn mà cười - " Thằng nhỏ này ấy chỉ được cái miệng thôi. "

Qri cũng có chút buồn cười. Khóe môi cong lên một đường.

" Còn đây là tấm hình Hoya mừng sinh nhật một tuổi. Qua ngày hôm sau thì bác đã bị bắt, còn nó thì được đưa về nhà Park Min Suk. " - Bà lại cầm lấy một tấm hình khác lên, giọng nói run run.

Cô đau thương nhìn người bên cạnh, chần chừ mà nắm lấy bàn tay run rẩy của bà - " Bác à, mọi chuyện hết thảy đều là quá khứ, đã qua hết rồi. Bây giờ, tuy rằng không được công khai nhưng Hoya vẫn ở bên bác mà. "

" Cám ơn cháu. Chắc là cháu rất muốn biết bác đã phạm tội gì mà phải vào tù phải không? " - Bà lại khó khăn hỏi.

" Nếu bác không muốn nói thì đừng nói. Thật ra cháu cũng cảm thấy mình không nên nghe. Tuy rằng cháu và Hoya sau này sẽ cùng nhau kết hôn. Nhưng bác thấy đó, cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc hôn nhân giao thương, lấy lợi ích của hai tập đoàn làm điều kiện kèm theo. Cháu và anh ấy không phải vì tình yêu, vì vậy những chuyện riêng tư này cháu cảm thấy không nên biết. "

" Sao cháu biết chắc rằng không có tình yêu? Qri, cái cách Hoya nhìn cháu rất đặc biệt. Cháu không nhận ra điều đó sao? " - Bà ngạc nhiên hỏi.

Qri bật cười lắc đầu, như vừa nghe được điều gì đó rất buồn cười - " Bác à, không phải đâu. Hoya ghét cháu không hết. Làm sao có thể? Nếu như là nhìn thì chỉ có ánh mắt tức giận cùng thù địch mà thôi. "

" Qri, bác là người lớn, đã trải qua rất nhiều chuyện. Tuy rằng cháu là cô bé thông minh, tài năng hơn người nhưng những chuyện này cháu không rõ hơn bác được đâu. " - Seo Mina cười nói.

Nghe vậy, cô chỉ biết lẳng lặng nhìn người trước mặt một cách khó hiểu. Cô trước giờ không có khái niệm về thứ tình yêu này. Vì thế giới của Qri vốn dĩ không thể tồn tại thứ gọi là tình yêu.

Bà lại cầm lấy bàn tay trắng nõn của cô nắm vào lòng bàn tay - " Qri, tình cảm của con người rất kỳ lạ. Bất chợt đi rồi lại bất chợt đến khiến con người ta không kịp trở tay. Có đôi khi cháu tưởng rằng bản thân mình rất ghét người đó nhưng thực chất người đó đã chiếm trong lòng cháu một khoảng rất lớn lúc nào không hay. "

Cô chăm chú nghe lời Seo Mina nói. Muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Seo Mina và Qri không biết được rằng, bên ngoài có người đang đứng đằng sau cánh cửa lắng nghe hai người nói chuyện.

Một lúc sau, bà lại lên tiếng - " Qri, bác nhờ cháu một chuyện được không? "

" Thưa, bác cứ nói. "

" Giúp bác chăm sóc Hoya. Bác không thể ở bên cạnh nó hằng ngày nhưng cháu thì có thể. Hoya ngay từ nhỏ đã không có mẹ ở bên cạnh, ở nhà của Park Min Suk, thì chắc người phụ nữ kia cũng chẳng chăm sóc nó mà đem cho người làm. Nó rất cần một người bên cạnh. " - Bà ôn tồn nói.

Qri cắn môi, chần chừ một lát mới gật đầu. Nếu như cô từ chối thì cũng giống như một loại tội nghiệt.

Hai người trò chuyện một lúc lâu mới rời khỏi phòng. Ra ngoài phòng khách đã thấy Hoya ngồi ở ghế sopha.

" Hoya, cũng không còn sớm nữa con mau đưa Qri về nhà đi. "

Seo Mina lên tiếng.

Hoya cũng không tỏ vẻ gì. Chỉ nhìn mẹ mình gật đầu một cái - " Con biết rồi, con sẽ đưa cô ấy về. "

Đi ra khỏi cửa, Qri mới cúi chào lễ phép - " Con xin phép về. Bác mau vào nhà đi, trời vừa mưa xong nên rất lạnh. "

" Được rồi, bác vào nhà ngay đây. Nhớ thường xuyên tới đây chơi với bác. " - Bà cười dịu hiền nói.

" Vâng, cháu nhớ rồi. " - Cô cười đáp.

Nói xong, Seo Mina trở vào nhà. Cô xoay người lại bước ra khỏi cổng đã thấy Hoya đứng dựa vào xe. Hắn nhìn thấy cô liền mở cửa xe.

" Cám ơn. "

Qri liền bước vào ngồi vào trong xe.

Hoya cũng ngồi vào ghế lái, khởi động xe đi.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Suốt quãng đường đi đều là bầu không khí im lặng bao trùm.

Lúc sau, không chịu được nữa hắn mới mở miệng trước - " Cô không muốn hỏi tôi chuyện gì sao? "

Ngay từ đầu đến giờ, cô không có một chút tức giận nào vì sự lừa dối này của gia đình hắn. Cũng không có hành vi nào là khinh thường hay khó chịu đối với mẹ hắn hay thân phận thực sự của hắn. Hoya nghĩ cô chắc hẳn phải rất muốn biết về chuyện của hắn.

Nhưng câu trả lời của Qri lại khác xa hoàn toàn với suy nghĩ của hắn.

" Tôi trước giờ đều không hứng thú với chuyện của bậc cha mẹ phụ huynh. "

" Anh là anh, tôi là tôi. Tuy rằng chúng ta sau này cùng nhau kết hôn, nhưng tôi cũng không nghĩ đến việc quá can dự vào đời tư của nhau, trừ phi là nó ảnh hưởng đến chuyện của hai tập đoàn. " - Cô lại nhàn nhạt nói thêm.

Tuy rằng lời nói này của cô nghe ra thật lạnh lùng nhưng trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy một trận ấm áp lạ thường.

Hoya một lúc sau lại lên tiếng - " Tại sao cô lại giúp mẹ tôi lại còn đối xử với bà ấy rất tốt? Lúc nãy cô cũng nghe rồi thân phận cùng quá khứ của mẹ tôi... "

" Bởi vì mẹ anh khác xa hoàn toàn với mẹ tôi. " - Cô bỗng dưng cắt ngang lời hắn.

" Không lẽ mẹ cô không thương cô? "

" Không phải, làm gì có người mẹ nào mà không thương con chứ? Chỉ là mẹ tôi thuộc dạng phụ nữ rắn rỏi và mạnh mẽ, bà ấy không có thói quen thể hiện tình cảm cũng chẳng biết thể hiện tình cảm với con mình. Mẹ tôi dạy dỗ tôi rất nghiêm khắc, bà ấy đa phần chỉ chỉ ra cho tôi thấy những mặt đen tối và xấu xa của xã hội này nhưng lại quên mất chỉ cho tôi những mặt tốt đẹp của nó. "

Qri đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Trời lại bắt đầu mưa nặng hạt.

Hai đồng tử của Hoya nhất thời co dãn. Hắn quay mặt sang nhìn cô, nhưng cô thì đang mãi ngắm nhìn mưa. Có điều gì đó ở cô làm hắn cảm thấy rất tò mò, rất muốn tìm hiểu.

Hoya quay lại tập chung lái xe, mở miệng hỏi tiếp - " Vậy ai là người chỉ cho cô? "

" Chị của tôi... "

Tiếng cô nhỏ dần rồi nhạt nhoà trong không khí.

Hắn lại có chút cứng ngắc. Tay lái cũng siết chặt rồi lại buông ra. Hoya không hỏi thêm gì nữa.

Hắn đột nhiên cảm thấy có lỗi. Chuyện đau lòng của cô đã từng bị hắn đem ra làm trò đùa, phanh phui cho giới báo chí. Chắc chắn cô cảm thấy bị tổn thương. Đêm đó thấy chị mình chết ngay trước mặt mình cô hẳn đã phải rất đau đớn, hoảng sợ đến mức nào. Đau đớn đến mức chấn thương về tâm lý...

Một cảm giác day dứt cùng hối hận.

Hoya một lần nữa quay sang nhìn cô. Nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô, đôi vai mảnh khảnh của cô, giống như một mình cô có thể chống đỡ với cả thế giới này, khiến người ta không kiềm lòng được mà muốn che chở, bảo vệ.

Chiếc xe chạy nhanh trên đường. Chạy đến một ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố.

Cánh cổng cao lớn tự động mở ra, Hoya lái xe chạy vào trong. Chiếc xe dừng trước dinh thự to lớn, nguy nga.

Hắn tắt máy, nhìn qua Qri thì thấy cô đã ngủ lúc nào không hay. Cả thân người nhỏ nhắn cuộn tròn trên ghế. Hoya bỗng dưng cảm thấy bộ dạng của cô rất đáng yêu.

Ngày hôm nay, hắn đã thấy ở Lee Qri một mặt khác mà trước giờ hắn vẫn không hề biết. Một Lee Qri ấm áp và đáng yêu nhưng cũng thật cô đơn và đau lòng. Nếu như trước kia cô lạnh lùng đanh thép, miệng mồm lúc nào cũng xỏ xiên hắn thì bây giờ trông cô rất dịu dàng và nhỏ nhắn.

Làm Hoya ngày hôm nay cảm giác thật lạ lẫm, hình như sự thù ghét trong hắn đột nhiên biến mất hoàn toàn.

Từ trong dinh thự, người hầu cùng quản gia mang dù chạy ra đón.

Hắn bước xuống xe, đi vòng qua kia mở cửa. Cánh tay to lớn ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn bế ngang người. Cô không tỉnh, lại vùi đầu vào ngực hắn mà ngủ.

Hoya lại vì hành động này của cô mà một tràn rung động kịch liệt. Trái tim đột nhiên không tự chủ được mà đập nhanh.

" Chỉ cho tôi phòng của cô ấy. "

Điều chỉnh lại tâm trạng, hắn nói với người quản gia.

" Vâng. Thiếu gia đi theo tôi. "

Người quản gia cung kính đáp.

Đi theo người quản gia, Hoya bế cô vào căn phòng nằm ở lầu một. Một căn phòng rộng lớn, thiết kế đơn giản tinh tế không như những căn phòng của quý cô tiểu thư khác, lấy màu trắng làm chủ đạo.

Hắn đặt cô nằm trên một chiếc giường cỡ lớn, hình tròn và có rèm che. Vừa đặt cô xuống nệm, Qri đã dụi dụi mặt mình vào gối tìm cảm giác êm ái.

Hoya kéo mền lên đắp cho cô. Trong đầu suy nghĩ thì ra trong lúc ngủ cô gái này lại đáng yêu đến như vậy, khác xa với vẻ tiểu thư kiêu ngạo, lạnh lùng như ngày thường.

Hắn đưa mắt ngắm nhìn căn phòng của cô. Phát hiện trong phòng treo rất nhiều ảnh của cô khi còn nhỏ, chụp cùng một cô gái có gương mặt rất giống cô nhưng nét mặt dịu dàng, vui tươi hơn Lee Qri. Hoya đoán là chị của cô, Lee Hyori.

Mỗi tấm hình, Qri đều lộ ra nụ cười rất vui vẻ, rất trẻ con. Nụ cười này hình như hắn chưa bao giờ được thấy ở cô trước đây. Chắc hẳn cô rất yêu quý chị của mình.

Hoya lại cúi xuống nhìn ngắm cô. Lee Qri thực sự mà nói rất xinh đẹp. Hắn không có cách nào phủ nhận vẻ đẹp này. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy đã bị vẻ đẹp này làm cho chấn động. Dung nhan kiều diễm của cô rất động lòng người.

Nếu như vài tiếng trước, hắn rất ghét cô, còn muốn tìm cách khiêu khích cô để phá bỏ hôn ước. Thì bây giờ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn, dịu dàng khi cô ngủ Hoya lại thấy tim mình bị cảm giác ngọt ngào cùng rung động xâm chiếm.

Hắn không kiềm lòng được mà đưa tay vuốt ve má cô. Làn da trắng nõn dưới ngón tay hắn thật mịn màng, như da của em bé của bé vậy.

Hắn lại nhìn xuống đôi môi anh đào trái tim của cô.

* Thình thịch *

Hoya ngay lập tức rút tay lại. Hắn sợ mình lại làm chuyện không nên làm.

Đáng chết hắn lại bị sao thế này? Tại sao suốt buổi chiều đến giờ hắn lại không tự chủ được trái tim mình.

Đây là lần đầu tiên hắn không tự chủ được. Lại phải kiềm chế bản thân không hôn ai đó. Hắn trước kia bản thân muốn gì đều phải có. Lên giường với phụ nữ thì thường như ăn cơm bữa. Nay chỉ vì một chuyện nhỏ này cũng làm khó hắn!

Nhưng mà hắn vẫn là không nỡ rời đi. Si ngốc ngắm nhìn gương mặt của Qri. Cô đang ngủ rất ngon.

Hoya phát hiện kết hôn với cô gái này thì cũng không có gì là không tốt.

Một lúc sau hắn mới xoay người ra khỏi phòng.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

_CHƯƠNG 13 : KHỦNG BỐ SÁNG SỚM_

...Cantin...

Qri đặt khay thức ăn của mình lên bàn. Ba người kia đều ngạc nhiên, nhướn mắt nhìn cô.

" Sao lại ngồi đây? " - Hoya nhìn cô cau mày hỏi.

Cô thản nhiên kéo ghế ngồi đối diện hắn - " Cha anh nhờ tôi trông chừng anh, mẹ anh cũng nhờ tôi chăm sóc anh. Tất nhiên tôi phải hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao rồi. "

Hoya khó hiểu nhìn người ngồi đối diện. Trông chừng, đâu có nhất thiết là ngồi đây?

Qri định cầm dao nĩa lên ăn thì nhìn qua dĩa thức ăn của hắn lại phát hiện ra điều gì đó. Hàng lông mi cong vút động đậy. Dĩa thức ăn của cô và hắn mà nói hoàn toàn khác biệt nhau.

Của cô thì là rau salat trộn, có rau có củ, có trứng và có chút thịt đầy đủ chất dinh dưỡng. Còn của hắn lại là toàn thịt với thịt, đầy dầu mỡ, ngay cả canh soup hắn cũng không thèm lấy.

" Tôi muốn ăn miếng thịt đó. " - Qri ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt nằm trên dĩa Hoya.

Hắn lại nhíu mày ngạc nhiên nhìn cô - " Sao cơ? "

" Cho tôi một miếng thịt của anh. "

" Cô muốn ăn thì tự mình đi lấy. "

" Nhưng tôi thích ăn miếng thịt trên dĩa anh. "

" Thịt trên dĩa là thịt của tôi. "

" Tôi muốn ăn thịt của anh. "

Câu nói này của Qri nghe ra rất trong sáng nhưng khi đi qua bộ não của hắn liền xử lí thông tin một cách đen tối. Khóe môi không để lộ ra bất giác hơi cong.

Myungsoo thấy hai người tranh cãi liền đẩy dĩa thức ăn của mình tới, cười cười - " Hay cậu ăn thịt của mình đi. Thịt của lão đại không ngon đâu, thiếu độ mềm, còn rất dai. "

Thêm một tên xử lí thông tin não đen tối.

Hoya tức giận đá vào chân thằng nhóc bên cạnh dưới gầm bàn. Cậu ta la khẽ một tiếng, ủy khuất nhìn hắn.

Không đợi ai nói gì thêm, Qri trực tiếp tự mình cầm dao nĩa lên. Trên dĩa của hắn có hai miếng thịt, cô gắp một miếng bỏ qua dĩa mình. Xong lại gắp một nữa phần salat qua cho hắn, lại mở miệng nói - " Tiêu hóa của anh không được tốt, không nên ăn quá nhiều thức ăn dầu mỡ. Nên ăn thêm rau vào. "

Giọng điệu nghe qua có chút lạnh lùng, nhưng thực chất đây chẳng phải là câu nói quan tâm người khác sao?

Hoya gương mặt ra vẻ bất mãn trước hành động của cô. Chắc chắn là mẹ hắn nói cho cô biết. Mẹ thật là...

Qri gắp xong thì bắt đầu ăn phần của mình. Hắn cũng không nói gì cúi đầu xuống ăn món salat từ dĩa cô đem qua kia.

Woohyun ngạc nhiên nhìn hai người. Lão đại hôm nay bị sao vậy? Bình thường vẫn rất ghét Lee Qri, cô ấy làm gì lão đại cũng đều tức gịận. Lee Qri cũng vậy, lúc nãy cư nhiên buông ra một lời quan tâm, tuy rằng nghe qua thật là lạnh lùng.

Hai con người này có cái gì đó...

**********************************************

" Lão đại, địa điểm khai thác tiếp theo là ở đâu đây? "

Woohyun ngồi trong lớp hỏi.

" Không bằng để các cậu chọn. " - Hắn uể oải gác chân lên bàn.

Myungsoo nghe vậy đột ngột lên tiếng - " Vậy thì sòng bạc Domino đi. Nghe nói dạo này chỗ đó làm ăn càng ngày càng lên, muốn tranh cả với sòng bạc nhà lão nhị. "

Woohyun khẽ cười - " Phải, Domino đó một năm trở lại đây đã phất lên, trở thành một trong những sòng bạc lớn nhất Seoul. Có chút kì lạ là vừa mới một năm trước còn muốn đóng cửa nhưng đổi chủ một cái đã ngay lập tức hoạt động lớn mạnh. "

" Không tự nhiên khi không một kẻ ăn mày lại trở thành vua. Kẻ đứng sau này có ý định muốn khiêu chiến với Nam gia nhà cậu." - Hoya nghiêng đầu nói.

Người bên cạnh nhếch miệng, giọng điệu có chút hứng thú - " Mình điều tra rồi. Cũng không phải kẻ gì tài giỏi. Là con trai cưng của nhà họ Yang, Yang Seungho. Mấy năm nay, Yang thị làm ăn như diều gặp gió, lợi nhuận thu về rất cao, giá cổ phiếu cũng có phần biến động theo sự thuận lợi đó. Không tránh khỏi việc thiếu gia nhà họ Yang kia muốn tranh bá thiên hạ. "

" Yang Seungho của Thiên hội. Ý cậu muốn nói hắn không chỉ muốn tranh chỗ làm ăn với nhà cậu, mà còn muốn nhằm vào hội Tam Vương chúng ta? " - Hắn cười lạt.

Woohyun liền gật đầu.

" Nếu đã như vậy thì còn băn khoăn gì chứ? Nghe nói vừa rồi đám người đó còn không biết điều, sang chỗ sòng bạc nhà lão nhị gây hấn. Chúng ta là nên mau chóng chiếm được nơi đó. Dạy dỗ tên họ Yang kia! " - Myungsoo hứng chí nói.

Hoya giơ ngón tay lên ý bảo tên nhóc kia dừng lại - " Bình tĩnh đi lão tam. Không nên quá khinh suất, tuy rằng Thiên hội thực lực không hề bằng Tam Vương chúng ta, nhưng mấy năm nay đã dần trở nên lớn mạnh, ngầm tăng thêm lực lượng. Yang Seungho có lẽ không phải là kẻ tài giỏi gì cho cam, nhưng hắn cũng rất cáo già nếu không thì cũng không thể làm Thiên hội trở nên lớn mạnh như vậy được. "

" Lão đại, mình không nghĩ là cậu cũng sợ? " - Myungsoo đùa cợt nói.

Hắn không tức giận trước câu nói khiêu khích của Myungsoo, khóe môi chỉ giơ cao - " Đó không phải là sợ. Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt, biết mình biết ta mới có thể nắm chắc phần thắng. Kẻ làm bá chủ thiên hạ không phải là kẻ giỏi nhất cũng không phải kẻ mạnh nhất mà là kẻ hiểu rõ lòng người nhất. "

Myungsoo nghe vậy đành gật gù. Một lúc sau, Woohyun lại lên tiếng - " Nhưng mà lão đại, chúng ta muốn biết rõ thì cũng nên đi giao chiến một chút chứ? "

" Phải đấy, lão tam này là muốn đi ' khảo sát ' thực lực bọn Thiên hội đó. Lão đại, hay là thứ 7 này chúng ta đi đi. " - Myungsoo hứng khởi lên tiếng.

Hoya nghe vậy định mở miệng, nhưng lại sực nhớ ra chuyện gì đó, bực dọc nói - " Không được, mình đang trong thời gian cấm túc. Bị quản lí rất chặt chẽ không thể đi đâu được. "

Myungsoo cười thiếu điều sặc cả nước mũi.

" Không ngờ lão đại mà cũng có lúc bị cấm túc nha. "

Hoya trừng mắt nhìn cậu ta. Người bên cạnh lại cau mày - " Không thể trốn ra sao? "

Hắn lại cười lạnh - " Cậu còn không biết lão già nhà mình sao? Cho cả một đội vệ sĩ canh gác xung quanh nhà mình, còn cho người theo dõi mình lúc đi học, phải có người đưa rước. Ngày nào cũng bắt hiệu trưởng gọi điện về báo cáo xem mình có đi học không, ngay cả Lee Qri cũng được cha mình giao phó trông trừng mình. "

Myungsoo mặt buồn thất thểu - " Vậy thì đến khi nào mình mới được đi ' khảo sát ' đám người đó. Đã mấy ngày rồi mình không được động tay động chân. "

Woohyun khẽ lắc đầu bó tay. Lúc sau bỗng dưng nghĩ ra được chuyện gì đó, ngay lập tức nhìn hắn - " Lão đại, hay là cậu nói với Lee Qri... "

" Không được! "

Hoya vừa nghe qua đã biết người bên cạnh muốn nói gì liền đột ngột cắt ngang.

" Lão đại chuyện này chỉ có cô ấy mới giúp được. "

" Không được là không được! Tuyệt đối Hoya này không bao giờ làm loại chuyện đó. "

Đúng vậy, hắn từ trước đến nay không bao giờ nhờ vả ai, nhờ vả phụ nữ càng nhục. Nhờ vả Lee Qri lại càng nhục hơn!

Woohyun lại một lần nữa thở dài bó tay. Lão đại kiêu ngạo quá mức cần thiết.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

...Sáng thứ 7...

_Biệt thự Aries_

Qri đang ngồi một mình trong phòng khách nhàn nhã thưởng thức bữa ăn sáng. Đứng bên cạnh là bà quản gia và người hầu.

Đột nhiên, di động nằm trên bàn rung lên làm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Không biết là kẻ nào mới sáng sớm đã gọi điện đến làm phiền bữa ăn sáng của cô.

Qri bỏ dao nĩa xuống cầm lên bắt máy. Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nói rất trẻ con, vui đùa.

Vài phút sau, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, tạo thành một đường giữa trán.

" Đến nhà mình? "

**********************************************

Đúng 30 phút sau đó, trước cổng nhà cô xuất hiện 2 chiếc siêu xe Bugatti Veyron, 1 trắng, 1 đỏ. Cùng với hàng loạt những chiếc motor màu đen dừng ngay biệt thự Aries.

Qri đang ngồi đọc sách ở ngoài sân vườn thì bỗng dưng người quản gia đi tới, giọng có chút khẩn trương.

" Tiểu thư... "

Không để bà nói hết câu, cô đã giơ tay lên bảo bà không cần nói nữa. Người quản gia có chút khó hiểu nhìn cô.

Qri đặt quyển sách xuống bàn. Hít thở sâu một cái, giọng điệu bất lực lên tiếng - " Mở cổng cho bọn họ... "

Hai kẻ kia thật là, mới sáng sớm đã sống chết đòi đến nhà cô. Không biết là có chuyện gì mà giọng nói của Myungsoo qua điện thoại nghe có vẻ gấp gáp.

Người quản gia liền gật đầu quay người đi. Qri cũng đứng dậy rời khỏi vườn, đi vòng ra sân trước của ngôi biệt thự nhìn ra cổng.

Cánh cổng to cao kia vừa tự động mở ra, ngay lập tức 2 chiếc siêu xe cùng hàng loạt xe motor phân khối lớn theo đuôi nhau chạy vào lối cổng. Nhiều xe đến mức khiến Qri có hơi hoa mắt.

Cảnh tượng này quả nhiên hoành tráng nga!

Sân trước của ngôi biệt thự rộng lớn đến mức như vậy, thoắt cái đã bị lấp đầy bởi toàn xe với xe.

Hai tên kia kéo lũ người của Tam Vương hội đến đây làm gì? Đến khủng bố cô à?

Qri trước đây đã từng nghe người báo cáo về hội Tam Vương này của Hoya. Là một tổ chức xã hội đen, hiện tại có thể nói là lớn mạnh nhất Seoul.

Cô không quan tâm cho lắm, nếu như tên hôn phu kia thích làm huyên náo giang hồ thì cứ làm. Miễn làm sao, đừng bị cảnh sát để ý bắt lại điều tra là được. Hiện tại, cô tạm thời để cho hắn thích bay bổng thì cứ bay bổng. Té chết cũng đừng lôi cô theo là được.

Lúc nãy nói chuyện điện thoại, cô còn tưởng chỉ có Myungsoo và Woohyun đòi đến nhà. Ai ngờ bọn họ kéo cả một lực lượng đến trước nhà cô. Sợ người khác nhìn vào không bị dọa chết sao?

" Hello, mỹ nhân! Tụi này không làm phiền buổi sáng thứ 7 của cậu chứ? " - Myungsoo bước xuống xe, hớn hở vẫy tay chào.

" Nếu phiền thì sao? "

Nét mặt của cô thoáng vẻ khó chịu.

Đúng lúc đó, Woohyun vừa bước xuống xe đi tới - " Vậy tụi này phải mạo muội làm phiền Lee tiểu thư một chuyến rồi. "

" Mới sáng sớm mà đã đem cả một đội quân dọa người như vậy đến nhà tôi. Hai vị thiếu gia, Lee Qri tôi cần một lời giải thích cho việc này đấy. " - Cô khoanh tay trước ngực, khẽ lên giọng.

" Yên tâm, bọn này lát nữa sẽ nói cho cậu biết nhưng trước tiên phải có màn chào hỏi cái đã. " - Myungsoo thích thú nói.

" Chào hỏi gì? "

" Các chú mau nhanh chóng chào hỏi đi chứ! "

Cô chưa kịp hiểu ra thì Woohyun đã nhanh miệng nói lớn với bọn người đi motor phía sau.

Bọn người nhìn qua đều biết chỉ toàn là học sinh cấp 3, tập hợp từ các trường trung học khắp đất Seoul. Mặt mũi có chút dữ dằn nhưng không thể che đi vẻ non nớt của một học sinh. Thân thể họ đều cao to, cường tráng như vậy mới có thể xông pha đi đánh trận.

Cả đám bọn họ bước xuống khỏi motor, cởi nón bảo hiểm rồi dựng xe lên. Mỗi động tác đều rất đồng loạt, ngay sau đó bọn họ đứng thẳng nghiêm chỉnh, đồng loạt hô lớn, đồng loạt cúi chào.

"Bọn em, Tam Vương hội, lần đầu tiên xin ra mắt đại tẩu! "

Cả đám người hô to vang dội muốn chọc thủng cả bầu trời, đứng ngay đầu đường vẫn còn nghe thấy.

Qri thì giống như nghe thấy tiếng sấm bên tai. Lần này, quả thật cô bị dọa cho giật cả mình. Mấy tên này cũng thật biết khủng bố người ta. Ngay cả quản gia và người hầu đứng bên cạnh đều muốn đứng tim.

Cái lũ người này! Thần kinh hết rồi à!

Tuy rằng cô sau này sẽ cùng Hoya kết hôn, nhưng cái danh phận đại tẩu kinh thiên động địa này cô còn chưa muốn nhận đâu!

......1 tiếng trước......

" Lão tam, không phải chứ? Bọn em mà phải đi cầu xin một cô gái sao? " - Một tên thuộc hội Tam Vương kinh ngạc hỏi.

Myungsoo cau mày - " Này này, đây không phải là cô gái bình thường đâu đấy. Cô gái đó là người nắm giữ vận mệnh của lão đại, của Tam Vương hội tối hôm nay. Được đấu với Thiên hội hay không đều là phải nhờ cô gái này! "

" Quan trọng vậy sao? " - Kẻ kia khó hiểu lại hỏi.

" Phải, rất quan trọng. Lão đại chúng ta hôm nay có thể ra trận hay không còn phải chờ xem cô gái đó có đồng ý hay không. " - Woohyun nhấn mạnh nói.

Cả đám người trước mặt kinh ngạc đồng thanh " ồ " lên một tiếng. Họ rất muốn biết cô gái nào lại có tài đến vậy? Lão đại muốn đi đâu lại phải có sự đồng ý của cô gái đó, cư nhiên không thể là người tầm thường.

" Người đó là vợ chưa cưới của lão đại. "

Myungsoo vui vẻ nói.

Đám người Tam Vương hội lại một phen kinh ngạc. Cùng nhau gật đầu.

Hiểu rồi!

Người ta vì yêu nên mới thay đổi nha.

.

.

.

Qri cau mày, lạnh lùng mở miệng - " Các người làm cái gì vậy? "

" Cô không thấy sao? Là chào hỏi đó. " - Woohyun thích thú đáp.

Cô lườm nguýt - " Các người sợ không dọa chết được người nào sao? "

"Qri, bọn này chỉ là muốn đàn em chào hỏi cho đúng lễ nghĩa thôi mà. " - Myungsoo cười cười nói.

Qri hừ lạnh một cái - " Được rồi, có chuyện gì thì hai người mau nói đi. "

" Lee tiểu thư không thể mời bọn này vào nhà uống tách trà được sao? " - Woohyun nhếch môi mở miệng.

Cô lại lạnh lùng liếc, sau đó nhìn qua người quản gia khẽ ra lệnh - " Chuẩn bị trà. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro