Chương 7: Thế thân? Sương khói đạn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ hè đối với Severus ý nghĩa không cần phải đối mặt với lũ học trò ngu xuẩn, có đủ thời gian cùng tinh lực pha chế thuốc. Thật vất vả ra khỏi Rừng Cấm trở về hẻm Spinner's End, Severus tưởng ngay lập tức ngao chế ma dược, nhưng ngay khi tay y chạm vào tay nắm cửa phòng pha chế, liền nhìn đến ngọn lửa bùng lên từ lò sưởi, khuôn mặt Dumbledore hiện ra.

Bất đắc dĩ, theo lệnh Dumbledore chạy đến văn phòng hiệu trưởng ở Hogwarts, Severus ác ý suy đoán liệu có phải người đàn ông tên Hogwarts cũng đã từng lẻn vào phòng Dumbledore hay không. Chẳng hay bị những cái đó không hề có phẩm vị, hoa hoè lòe loẹt quần áo làm hỏng mắt. Đẩy cửa văn phòng hiệu trưởng ra, Severus nhìn thấy Dumbledore đang đặt tay lên một ngọn tháp trên bàn, đôi mắt lóe lên sau thấu kính, Minerva đỏ mặt, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Khẽ nheo mắt, Severus đột nhiên có linh cảm không tốt.

"Severus, con trai ta, cậu đến rồi." Dumbledore làm lơ ánh mắt đối phương hung hăng trừng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cười cười "Ta thật lo lắng khi không thể liên lạc với cậu mấy ngày nay. Đừng nhốt mình trong phòng ngao chế mãi, Severus, cậu nên chú ý đến sức khoẻ của mình nhiều hơn."

"Cho dù là hiệu trưởng, nhưng tôi nghĩ rằng trong kỳ nghỉ hè ít nhất tôi vẫn có quyền tự do sắp xếp thời gian" Hừ, đơn giản là muốn biết tung tích y, Severus lạnh lùng nhìn qua.

"Albus, Severus nói đúng, đang là kỳ nghỉ hè, cậu ấy có thể làm những gì mình thích." Khó có thể kiềm chế cảm xúc, nhưng giọng nói Minerva McGonagall hiển nhiên không bình tĩnh như vậy. "Tuy nhiên, Severus, cậu thật sự nên chú ý đến thân thể của mình nhiều hơn."

"Ồ, thôi, xin hãy tha thứ cho ta một ông già không tự chủ được lắm miệng." Tuy rằng nói xin lỗi, nhưng Dumbledore vẫn như cũ mỉm cười. "Vậy bây giờ hãy nói chuyện khác đi. Hôm nay ta mời hai người đến trường vì có một chuyện rất quan trọng cần bàn. Tiểu Harry đã mất tích hơn nửa năm rồi, ta cũng không tìm được tin tức. Ta tin hai người đều biết thế giới phù thủy có bao nhiêu hỗn loạn trong sáu tháng qua, rất nhiều dân chúng đều lâm vào khủng hoảng, vì Cứu Thế Chủ mất tích"

"Thế giới phù thủy không thể tiếp tục hỗn loạn, sự hoảng sợ cần được xua tan. Sau cùng, không ai trong chúng ta hy vọng điều tồi tệ hơn xảy ra. Cho nên ta nảy ra một ý tưởng tuyên bố kỳ thực Harry không phải Cứu Thế Chủ. Chân chính Cứu Thế Chủ là Neville Longbottom, đồng dạng được sinh ra vào cuối tháng 7, trước hết thảy đều là vì bảo hộ chân chính Cứu Thế Chủ"

"Ha, Dumbledore, đầu óc ông bị đồ ngọt ăn mòn rồi sao? Chúa tể Hắc ám lựa chọn Harry Potter chứ không phải Neville Longbottom, ông có nghĩ lời nói của mình được chấp nhận? Bất luận ai có đầu óc đều không tin tưởng!"

Severus cực lực khắc chế chống lại ý muốn xúc động cho Lão Ong Mật Avada, đôi mắt đen đầy cơn bão cuồng nộ. Này tính cái gì? Chẳng lẽ cái chết của Lily cứ như vậy được ông giải thích vì yểm hộ Neville Longbottom? Nỗi đau khổ của Potter tại nhà người họ hàng Muggle tất cả vì bảo hộ người khác? ! Cho dù y chưa bao giờ cho rằng cái tên Cứu Thế Chủ kia là chuyện tốt, cũng không có nghĩa là y có thể dung túng chuyện này!

"Albus, ông định từ bỏ Harry sao?! Bỏ rơi Harry trong khi không biết thằng bé đang chịu đau khổ ở nơi nào?! Albus, thật không công bằng, dù là Lily, James, hay là Harry đều không công bằng! Nó cũng không công bằng đối với gia đình Longbottom!" Lại kích động, Minerva không thể chấp nhận được việc từ bỏ Harry như thế, nhất là bây giờ tung tích của Harry còn chưa rõ!

"Ồ, bình tĩnh, bình tĩnh, Severus, Minerva." Như thể không quan tâm đến sự kích động của hai người, Dumbledore thậm chí không thay đổi giọng điệu. "Không phải từ bỏ Harry, thực ra ta nghĩ rằng tin tức này có thể giúp Harry an toàn hơn một chút. Không ai trong chúng ta biết thằng bé đang ở đâu, bị tàn dư Tử thần Thực tử bắt đi? Hay là bởi một thế lực khác mang đi? Nhưng nếu nó không phải là Cứu Thế Chủ, ít nhất chúng ta nói như vậy, hoàn cảnh thằng bé liền tốt hơn, không phải sao? Chúng ta vẫn như cũ âm thầm tìm kiếm Harry, phải không?"

"Về phần Severus lời nói. Ta tin rằng hầu hết mọi người đều sẽ chấp nhận. Thậm chí nếu một số người nghi ngờ điều đó, chỉ cần số đông chấp nhận, thế giới phù thủy sẽ không tiếp tục hỗn loạn. Thế giới phù thủy cần một vị Cứu Thế Chủ, dù chỉ là để có thể yên tâm tiếp tục sống. Longbottom lão phu nhân đã đồng ý, bà bằng lòng để cháu trai thay thế Harry trở thành Cứu Thế Chủ để ổn định lòng người thế giới phù thủy, đồng thời sẵn sàng để cậu Longbottom chia sẻ một số nguy hiểm thay Harry, ca ngợi phu nhân thông tình đạt lý"

Nếu ông đã đưa ra quyết định, Longbottom lão phu nhân cũng đã đồng ý, vậy thì còn gì để bàn? Căn bản chỉ là thông báo cho bọn họ biết, phải không? Severus cảm thấy nếu ở lại lâu hơn nữa bản thân sẽ thực sự lao đến cho Lão Ong Mật đó một Avada!

"Tôi còn có thể nói gì nữa, Dumbledore? A, ngài hiệu trưởng vĩ đại đã quyết định rồi, với tư cách là giáo sư độc dược hèn mọn của ngài, không thể không tuân theo đúng không? Không còn chuyện gì tôi phải về pha chế thuốc, hy vọng ngài không quên lọ thuốc sâu răng của mình!"

Dumbledore trong lòng thở dài nhìn Severus sải bước đi ra ngoài, áo choàng phất phơ như mây đen ngày mưa.

"Albus, tôi đồng ý với quyết định của ông, nhưng tôi sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm Harry, cũng hy vọng ông nhớ rõ tiếp tục tìm kiếm thằng bé." Hít một hơi thật sâu, Minerva rõ ràng đang cố gắng hết sức kiềm chế bản thân. Bà hiểu Albus nghĩ gì, thế giới phù thủy cần một vị Cứu Thế Chủ nhưng đối với Potter thì quá tàn nhẫn. "Tôi hy vọng ông có thể đưa cho tôi chìa khóa kho tiền nhà Potter để bảo quản an toàn. Tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai chạm vào trước khi tìm thấy Harry, ngay cả khi nó chỉ là một đồng Knut. Merlin mới biết trong sáu tháng qua Harry tao ngộ cái gì. Tôi chỉ hy vọng thời điểm thằng bé trở về còn có thể nhìn đến di vật cha mẹ để lại"

Trở lại hẻm Spinner's End, Severus trước tiên liền lao vào nồi vạc, lấy ra phúc linh tề tài liệu bắt đầu bận rộn. Tuy nhiên, quá trình pha chế phúc linh tề không thể khiến y nguôi giận, cuối cùng, sau khi làm hỏng nguyên liệu lần thứ ba, Severus ném con dao xuống quay trở lại phòng khách. Che mặt lại, Severus ngồi trên ghế sô pha, trong đầu đều là khuôn mặt tái nhợt của Lily.

"Sev, Harry sẽ gọi mẹ! Merlin! Tớ thật cao hứng!"

"Sev, Harry thật nghịch ngợm, nó túm tóc James không buông còn cười không ngừng"

"Sev, tớ cảm thấy Harry là tiểu thiên sứ, oh, đừng nhìn tớ như vậy, tớ biết tớ bây giờ giống như một kẻ ngốc."
...

Mơ mơ màng màng nhớ lại những gì Lily đã nói trước đó, Severus cuối cùng không khống chế được, nước mắt cứ như vậy từ khe hở ngón tay rơi xuống. Lily, cậu sẽ làm gì nếu biết đứa con trai nhỏ mà cậu liều mạng cứu sống bị Lão Ong Mật từ bỏ? Thực xin lỗi, Lily... Tôi không thể thay đổi Lão Ong Mật quyết định... Sao lão dám, sao lão dám coi sự hy sinh của cậu trở thành vỏ bọc yểm hộ dễ dàng như vậy! Con cậu ở trong nhà chị gái cậu chịu ngược đãi tất cả đều thành vì yểm hộ cái kia Longbottom!

Hẻm Spinner's End áp lực âm u lại càng u ám hơn bởi chủ nhân cảm xúc, chiếc đồng hồ cũ treo trên tường ghi lại trung thực thời gian trôi qua, lại bị chủ nhân lãng quên. Ánh sáng trong phòng càng ngày càng tối, Severus trước sau như một vẫn ngồi yên trên sô pha, như thể bị hóa đá.

"Ôi, Severus, sao cậu không chịu dọn dẹp lò sưởi? Bụi nhiều quá, tôi nghĩ tóc mình bạc màu rồi." Một bên cho chính mình bùa làm sạch, một bên oán giận ông bạn già, Lucius Malfoy hoàn toàn không biết mình đến không đúng lúc.

Nghe được tiếng phàn nàn quen thuộc, Severus đột nhiên tỉnh lại, ngay lập tức phản ứng lại.

Vốn dĩ đang thắc mắc tại sao mình không bị người bạn cũ phun nọc độc, khoảnh khắc Lucius nhìn thấy Severus đột ngột đứng dậy sải bước về phía phòng tắm, ông hối hận. Ôi, Merlin, chính mình thực sự đã chọn một thời điểm hoàn toàn không thích hợp để đến thăm. Bất quá... Severus trông rất tệ, có vẻ như quyết định của Lão Ong Mật đã khiến người bạn cũ của ông lại rơi vào những cảm xúc cùng ký ức xưa. Thở dài một tiếng, Lucius quyết định làm bộ như không nhìn thấy gì, ông không muốn vạch trần Severus kiêu ngạo. Tình bạn Slytherin luôn như vậy.

Severus sửa soạn lại chính mình đi ra ngoài liền nhìn thấy Lucius dù bận vẫn ung dung ngồi ở phòng khách uống trà, bộ trà trên bàn cho thấy đến từ Malfoy trang viên, Severus vẫn là có chút ngượng ngùng, không khỏi vặn vẹo khóe môi. "Tôi tin tưởng Narcissa thực nguyện ý cùng anh uống trà, tôi cũng chắc rằng trang viên Malfoy đủ chỗ để chất chứa ngài, một con công chỉ biết khoe lông. Vậy, điều gì khiến ngài đây phải hạ mình trước đến Hẻm Spinner's End không hoa lệ này"

Trong nội tâm trợn tròn mắt, nhưng ngoài mặt Lucius vẫn là ưu nhã cười. "Ôi, Severus, cậu thật sự làm cho tôi thương tâm, tôi không thể tới thăm cậu sao? Severus thân ái, cậu có thể phủ nhận quan hệ của chúng ta sao?"

Mặt đen, Severus nguyện ý đánh cược một trăm lượng vàng Galleon Lucius là có chủ ý. "Lucius, nếu anh định nói là rất dễ hình dung, tôi sẽ nhớ rõ hỏi Narcissa rằng gần đây có phải hay không bận rộn đến mức con công rõ ràng là bị kích thích tố lấn át rồi lại lên cơn động dục rồi."

"Severus, đừng như vậy mà." Tuyệt đối không cần Narcissa dạy dỗ, phải biết rằng Narcissa xuất thân từ gia đình Black cố chấp điên cuồng. "À, tôi chỉ ở đây để hỏi cậu xem Lão Ong Mật rốt cuộc muốn làm gì. Vào buổi chiều, Lão Ong Mật cùng bà Longbottom đã gặp phóng viên nhà báo Daily Prophet tuyên bố rằng vị cứu tinh thực sự là Neville Longbottom chứ không phải Harry Potter, người sau chỉ là vỏ bọc cho sự an toàn của người trước. Tất nhiên, hầu hết các quý tộc không tin vào những lời bào chữa khập khiễng như vậy, nhưng cậu biết đấy không phải ai trong số họ cũng có đầu óc"

Đã sớm chuẩn bị rồi sao? E rằng thời điểm thông báo chính mình cùng Minerva, các phóng viên đã chuẩn bị sẵn giấy viết rồi! "Hừm, nếu anh nghĩ mình vẫn còn đầu óc nhạy bén, không nên đến đây để nói về những thứ nhàm chán như vậy. Hay là cuối cùng anh đã biến chất thành một con công thực sự?"

Cho nên chính mình là bị giận chó đánh mèo? Lão Ong Mật chết tiệt, Severus chắc hẳn đã bị ông già đó khiêu khích đến mức tình cờ chính mình phải hứng chịu. Lucius bất lực chỉ có thể rót một chén trà cho Severus, ra hiệu đối phương ngồi xuống. "Tôi chỉ muốn biết Harry Potter có bị bỏ rơi hay không."

"Hừm, xem ra cái đầu của anh cũng không lý trí như vậy." Bất mãn với thái độ chủ nhân của Lucius, Severus cũng biết đối với Malfoy đây là chuyện bình thường. "Chỉ có một con quỷ nhỏ sinh vào cuối tháng bảy bị đánh dấu, không rõ ai đang che đậy cho ai."

Lucius, nhận được câu trả lời thỏa đáng, bị đuổi đi, Severus ngồi trong phòng khách im lặng suy nghĩ. Lão Ong Mật quả nhiên là một con sư tử đột biến, ngoài mặt có vẻ như Potter đang bao che cho Longbottom, nhưng thực tế thì ngược lại. Khác không dám nói, ít nhất những người không biết tình hình năm đó sẽ nghĩ rằng Cứu Thế Chủ chính là Longbottom, như vậy Potter đối mặt với nguy hiểm ít hơn rất nhiều. Chỉ cần quỷ nhỏ của Lily có thể an toàn hơn một chút, y cũng không quan tâm đến danh hiệu gì đó, dù sao có vẻ như quỷ nhỏ cũng không thích danh hiệu đó cho lắm.

Nghĩ đến đây, Severus cảm thấy cần thiết phải nói cho Uzumaki Naruto tin tức này. Tuy y không xác định đối với Hogwarts năng lực có phải hay không đã biết tin, nhưng y vẫn phải đích thân xác nhận phản ứng của Naruto Uzumaki cùng Potter. Nghĩ nghĩ, Severus sử dụng lò sưởi liên lạc với Minerva.

"Severus, có chuyện gì sao?" Kỳ quái cư nhiên Severus tìm bà muộn như vậy, nhưng Minerva cũng không bất mãn. Thực ra, bà vẫn luôn lo lắng cho tâm trạng của Severus, dù sao thì hôm nay mọi chuyện diễn ra quá kích thích. Nhìn vẻ mặt đối phương vẫn như thường, dù chỉ là ngoài mặt, bà cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.

"Tôi muốn hỏi xem cô có bức ảnh nào của Lily và ... Potter không." Ngậm miệng không nói ra từ khốn nạn, Severus không muốn trước mặt Sư Nữ Vương tự mình chuốc lấy khổ

"Có thì có, nhưng...?"

"Tôi không có ảnh tiểu Potter. Xét thấy khuôn mặt giống bố, và... đôi mắt của Lily, tôi nghĩ như vậy tìm thằng bé sẽ dễ dàng hơn." Không tình nguyện, khô khan, Severus thoáng nhìn ra khỏi đôi mắt ướt át của Minerva.

"Cậu nói đúng, Severus, khen ngợi sự cẩn thận của cậu." Nghẹn ngào, Minerva quay lại lục tung tủ sách. Bà biết Severus sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm Harry, bởi vì đó là con trai của Lily. "Chính là cái này, mặc dù lúc đó Harry còn nhỏ, nhưng bức ảnh này chụp khuôn mặt Harry rất rõ ràng. Quan trọng nhất, đó là bức ảnh Muggle."

Nhìn bức ảnh trên tay, Lily và tên khốn Potter đó ôm chầm lấy tiểu Potter cười vô cùng hạnh phúc. Severus đột nhiên cảm thấy Potter khốn nạn ít nhất vẫn có một ưu điểm, đó là dù bị đánh đến mức nào, hắn cũng sẽ mặt dày chọc Lily cười. Mà chính mình... không bao giờ có thể kiểm soát được cái miệng, căn bản sẽ không nói những lời buồn nôn đó.

"Còn cái này, Severus." Đưa chìa khóa hầm Potter vào tay Severus, Minerva cảm thấy đối mặt với Dumbledore nhiều lần bà không thể nào từ chối. "Tôi lấy được chìa khóa kho tiền Potter từ Albus. Không phải không tin Albus, nhưng tôi và cậu đều biết Hội Phượng Hoàng trước nay đều không giàu có, tôi không hy vọng thời điểm Harry quay lại nhìn đến kho tiền trống rỗng. Ít nhất, là do cha mẹ để lại cho thằng bé, tôi không muốn thằng bé cảm thấy rằng bố mẹ không có để lại gì cho mình"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro