Phần 60. Lão đại thật thương em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh tới lúc nào vậy?" Anh ấy có nghe thấy mình nói chuyện với Cao Vỹ Quang không?

"Từ lúc em gọi điện thoại!!!" Trương Nghệ Hưng cười xấu xa.

Sắc mặt Nhiệt Ba trắng bệch, quả nhiên là nghe chưa?

"Trương Nghệ Hưng, anh vừa mới nói không đáp ứng cái gì?" Nhiệt Ba khẩn trương tới mức líu hết cả lưỡi, cuống quýt nói lảng sang chuyện khác.

Trương Nghệ Hưng nhìn vẻ khẩn trương của cô, không nhịn được mà muốn trêu trọc, cô gái thế này, không phải hay gặp.

"Lòng em là của anh, trái tim cũng là của anh, anh không cho phép em vẫn giữ lại vị trí của bất cứ người nào, anh không đáp ứng!" Anh vén mái tóc cô, nhìn vào sâu trong đáy mắt, rồi thổi nhẹ vào tai cô.

Không nổi trận lôi đình như dự đoán khiến Nhiêtn Ba có chút thụ sủng nhược kinh, khóe miệng giật nhẹ, cúi đầu nhìn bàn chân trần của mình.

"Sao lại không đi dép mà đã xuống giường thế này?" Trương Nghệ Hưng cau mày, ôm cô theo kiểu ôm công chúa đi tới giường: "Nhìn em đi, chân lạnh như băng, sau này không được đi chân trần chạy loạn trong phòng nữa, nghe chưa?"

Cô trợn tròn mắt, có cần thiết phải khoa trương tới mức đó không?

"Không nghe lời gì cả, tổ yến cũng không uống, Uống...uố...ng!!!"

Trương Nghệ Hưng nhìn chằm chằm cô, cô gái này, không biết chăm sóc thật tốt chính mình một chút sao?

Anh đem giày tới tự mình mang cho cô: "Đói bụng lắm chứ? Hôm nay làm món cá chần nước sôi em thích.".

Cô nhìn gò má Trương Nghệ Hưng, nghĩ thầm, người này tính khí thay đổi y như thời tiết vậy, mỗi lúc mỗi khác!

Vì không muốn Nhiệt ân thấykhông tự nhiên nhưng Trương Nghệ Hưng vẫn gọi nhóm người Bân Tử cùng lên.

Nhiệt Ba thật sự 囧, dũng khí buổi sáng của cô đã đặt dấu GAME OVER rồi, nên giờ phút này, nhìn thấy mấy người, thật hận không được tìm một chỗ chui vào trong.

Anh đem món mà Nhiệt ân thích nhất để tới trước mặt cô, một đĩa tôm hùm theo thường lệ đặt ở trước mặt mình bóc tôm đưa cho cô.

Bân tử nhìn tô cá chần nước sôi kia bằng con mắt tội nghiệp: "Lão Đại, em cũng thích ăn cá chần nước sôi.".

Trương Nghệ Hưng lười biếng nâng mi: "Cậu có thể gọi đầu bếp khác làm."

Nhiệt Ba lúng túng cười cười, vội đem cá chần nước sôi đẩy về phía Bân Tử.

Trương Nghệ Hưng ấn chặt tay của hắn, thuận tay cầm một chén nhỏ múc một phần đưa tới: "Ăn đi.".

Bân tử đáng thương nhìn trong chén có mấy miếng cá: "Lão Đại, ngài thật lòng thương em.".

Mấy người kia cười suýt lạc giọng.

Cơm nước xong, Cô vẫn đang thất thần nhìn Anh làm việc, mọi người đều nói đàn ông lúc làm việc là đẹp nhất, giờ phút này Anh thật đúng là khiến Cô nhìn ngây người.

Trương Nghệ Hưng để cây viết trong tay xuống, nhìn cô gái đang ngẩn người nhìn mình nhếch miệng cười, dạo bước đi tới bên cạnh cô: "Thấy thế nào?"

Làm một người rảnh rỗi thật đáng xấu hổ.

Nhiệt Ba lấy lại tinh thần, lúng túng khụ khụ: "Em, em chỉ là quá nhàm chán."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro