Chap 11: Tin đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Tin đồn.

Một năm sau...

Một chàng trai năng động với mái tóc màu bạc kim được cắt ngắn, trên người là chiếc áo sơ mi với phần tay áo được xắn lên gọn gàng, quần jean tối màu, tay đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu cá tính đang thịnh nhất hiện nay đi kèm với đôi giày da. Trông cậu rất trẻ trung nhưng cũng rất nghiêm túc, thu hút hết toàn bộ ánh nhìn xung quanh. Ấy vậy mà cậu không hề bận tâm, chỉ chăm chăm bóng bowling số 6 trên tay, từng bước thành thạo bước tới đường băng và ném. Tư thế thành thục, đầy tự tin và kiêu ngạo.

Quả bóng trượt một đường thẳng nhanh chóng tiến lại gần các ky và...strike! Cả mười ky đều ngã một cách hoàn hảo.

- Hôm nay sao lại dùng bóng số sáu? Mệt thì về nhà nghỉ quách cho rồi! Vừa tan làm xong đã đến đây, tôi còn chưa ăn gì đâu đâu này.

Kim Chung Nhân ngồi ở chiếc ghế xoay quan sát hết thảy, xong lại lên tiếng. Bởi lẽ, hắn vốn là kẻ lông bông, không ở yên một chỗ qua lâu, hắn có nghe việc cậu mất tích không rõ lí do, chỉ biết là Độ Khánh Thù nhận được một lá thư từ cậu nhưng không rõ địa điểm, trong thư chỉ ghi là cậu vẫn bình an, đừng lo lắng cho cậu và cậu rất xin lỗi. Chỉ là không ngờ, một buổi tối lang thang trên đại lộ Champs Elysees thuộc vị trí ở Khải Hoàn Môn, thủ đô Paris, hắn liền trông thấy một bóng hình quen thuộc thơ thẩn trên đường. Đầu tiên, hắn ngạc nhiên với mái tóc bạch kim của cậu, hắn dường như đoán được cậu có chuyện buồn vì con người ta, khi thay đổi kiểu tóc trừ thường có 2 lí do. Một là họ muốn thay đồi, hai là họ gặp chuyện gì đó buồn phiền. 

Lần đầu hắn gặp cậu, không phải là ở trường, mà là ở một buổi tiệc đêm, cậu vui vẻ đi cùng bạn của mình, ngồi ở quầy bar, trên tay là ly rượu sóng sánh.

Gặp lại cậu, hắn từ đó luôn lẽo đẽo theo cậu mỗi ngày. Cậu giờ đã là phó tổng giám đốc kiêm "mỹ nam vạn người mê" của tập đoàn con  nhà họ Lộc thuộc chi nhánh ở Pháp. Phần lớn, cậu đều im lặng, không còn đanh đá như trước đây. Hắn bảo thời gian biểu của cậu thật nhàm chán, cậu liền chăm chăm nhìn hắn, xong lại thốt ra một câu:

- Anh có cách nào giết thời gian không? Ngoại trừ đi bar hay pub?

Từ đó, hắn bắt đầu dẫn cậu đi xả stress bằng những trò chơi thịnh hành như bowling,... hay kể cả là đi xem phim, tham gia hoạt động mới mẻ. Cứ sau giờ làm, chỉ cần cậu rảnh rỗi, không túc trực ở trung tâm mua sắm, khu trò chơi hay phòng chiếu phim thì cũng là một quán cà phê hay đi dạo đâu đó.

Sáu tháng, cậu từ một tay gà mờ không hề hứng thú với bowling liền nhanh chóng trở nên thành thạo, thuần thục cả đường bóng và ngày càng nâng sao bóng của mình. Trong bowling, lọai bóng số sáu là lọai bóng nhẹ nhất. Cả người mệt mỏi, cậu cũng không muốn trở về nhà, ở một mình với bốn bức tường. Cậu không muốn mình có thời gian rảnh rỗi, cậu muốn bản thân bận rộn để không phải suy nghĩ hay nhớ bất kì điều gì.

- Ăn tối chứ? 

Nhìn Lộc Hàm không thèm trả lời mình, tiếp tục cầm thêm một quả bóng số sáu ném vào đường băng, Kim Chung Nhân vẫn không hề bực dọc lên tiếng. Cậu im lặng, không phản đối cũng không đồng ý.

Tại nhà hàng với các món ăn Trung Hoa nằm ngay dưới tầng trệt khu thương mại, chiếc bàn màu đỏ bày ra đầy đủ các thức ăn quen thuộc, Lộc Hàm không nói gì chỉ cắm đầu ăn, nếu là sáu tháng trước, Kim Chung Nhân sẽ vô cùng ngạc nhiên về sự thay đổi kì lạ của cậu nhưng giờ thì hắn đã quen.

Sau một chậu cây to lớn nằm ngay lối ra vào nhà hàng, một tên đàn ông đeo mũ và kính che kín mặt, nhanh tay giơ máy ảnh lên chụp vài tấm, nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Kim Chung Nhân quét về phía mình, liền nhanh chóng rút lui.

- Lại nữa rồi, ngày mai lại sẽ được lên báo! – Kim Chung Nhân giọng điệu dở buồn dở vui cảm thán, gương mặt điển rai thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

- Chẳng phải là đã quen sao? – Lộc Hàm thờ ơ hỏi, tay dùng đũa gắp một ít cá bỏ vào chén của mình.

- Cũng chỉ tại em cả, cứ bí ẩn với cả thu hút quá làm gì? Mai tiêu đề sẽ là gì nhỉ? "Kim Chung Nhân cùng phó giám đốc 'vạn người mê' lại tiếp tục hẹn hò"! Tên đó có lẽ hay. Tối nay tôi sẽ yêu cầu tòa soạn làm kĩ một chút. 

Kim Chung Nhân cười đểu, đối với chuyện này, hắn đã quen. Bởi lẽ, Kim Chung Nhân hắn xuất thân cũng không hề tầm thường, chỉ là đến giờ vẫn lông bông ăn chơi. Còn Lộc Hàm, không những là phó giám đốc của tập đoàn thuộc chi nhánh lớn lại thêm ưa nhìn, ăn chơi sành điệu nên giờ liền trở thành tâm điểm giữa Paris xa lạ. Hiện tại, cậu là hình tượng của biết bao tên đàn ông lẫn phụ nữ. Tin đồn hẹn hò của hai người sớm đã từ lâu bùng phát nhưng hắn không phủ nhận, cậu cũng không lên tiếng nên tin đồn ngày càng làm mọi người tò mò và hứng thú hơn.

- Từ "lại" nghe rất ẩn ý! – Lộc Hàm khẽ cười, không khỏi khen cách dùng từ của Kim Chung Nhân.

- Đã thế thì, sắp tới, Kim gia đang có ý định thu mua một trang trại rượu vang ở ngoại ô, nhân dịp ấy, Kim gia sẽ mở tiệc, nể mặt tôi, tham gia cùng tôi chứ?

- Là ba hay anh trai của anh?

Lộc Hàm hỏi thẳng vào vấn đề. Cậu có biết một chút về Kim gia. Ba của Kim Chung Nhân, tức người đứng đầu Kim gia hiện nay đang có ý định nhường lại cho một trong hai người con trai là Kim Mân Thạc và Kim Chung Nhân. Kim Chung Nhân vốn là con riêng nên từ nhỏ đã bị Kim Mân Thạc chèn ép nhiều thứ, từ đó sinh ra tính cách bất cần, không sợ trời đất, luôn thích làm trái ý. Thu mua trang trại chỉ là cái cớ, mục đích chính là các hợp đồng béo bở tại đây mà thôi. Nếu liên tiếp thành công trong các vụ làm ăn, đương nhiên Kim Mân Thạc sẽ có cơ hội hơn hẳn Kim Chung Nhân. Lại là tranh chấp tài sản!

- Em thông minh thật! Tôi không hứng thú với mấy cái vớ vẩn đó, nhưng tôi không thích bị bẽ mặt, nhất là khi được đích thân chủ bữa tiệc mời! Thỉnh thoảng đi quậy phá một chút, chắc là không sao. Chỉ là, tôi không có đồng minh!

Kim Chung Nhân cười nửa miệng, mái tóc đỏ càng khiến hắn trở nên kiêu ngạo và bất cần hơn bao giờ hết.

Hai kẻ cô đơn giữa đất người xa lạ, chỉ biết dựa vào nhau, giúp đỡ nhau mà thôi...

***

Phía Nam nước Pháp. Một ngày cuối tuần, những con xe sáng bóng, đắt tiền liên tục chạy về căn biệt thự của Kim gia, nói một cách chính xác là của Kim Mân Thạc – con trai đầu của Kim gia. Căn biệt thự đắt tiền nằm ở tận cuối nông trại, trái với thủ đô hoa lệ như Paris, phía nam nước Pháp lại là một nơi yên tĩnh, có thể thoải mái đắm mình với những cánhđồng oải hương hay những nông trại rượu.

Nông trại được Kim gia mua lại là dạng nông trại với giống nho MALBEC. Cũng giống như Cabernet Franc, là giống nho dùng để pha trộn với các giống nho khác. Nó được dùng để sản xuất ra rượu Cahors, một vùng sản xuất rượu ở phía Nam nước Pháp. Tuy nhiên, nó được biết đến rộng rãi ở Argentina. Nếu ở Argentina loại rượu MALBEC được biết đến như là "hoàng tử lãng du của Argentina" với các hương vị như hương chocolate sữa, bột cocoa, hương hoa violet, mùi hương da thuộc và phụ thuộc vào thời gian ủ trong thùng gỗ sồi mà rượu có thể có hương thuốc là ngọt ngào vị hậu thì ở Pháp lại khá trái ngược.

Vang Malbec của vùng Cahors thoạt đầu có hương bánh tart lý chua và vị đắng nhẹ. Vang Malbec vùng Cahors và Loire của Pháp đều có nồng độ acid cao, hương của rượu có mùi hạt tiêu đen và gia vị. Do nồng độ tannin và acid trong rượu ở mức trung, trong khi nồng độ cồn thấp hơn, rượu vang Malbec của Pháp có xu hướng để dành được lâu hơn. Tuy nhiên chỉ với nhữ người sành rượu, họ mới thực sự cảm nhận hết thảy được những điều ấy, còn đối với Kim Mân Thạc, mục đích của hắn chỉ là các hợp đồng béo bở phía sau mà thôi.

Chiếc xe đua mui trần màu đen sang trọng, nhanh chóng tiến vào nông trại, thẳng đến cổng biệt thự và đỗ một cách ngang tàng kiêu ngạo, tiếng xe phanh két một cái khiến hầu hết các vị khác đang trò chuyện, nhàn nhã thưởng thức rượu ở hoa viên biệt thự đều giật mình, hướng mắt tò mò nhìn.

Đã đến trễ, hơn hết còn có hành động vô lễ như thế, không chỉ có thể khiến giới thượng lưu có mặt trong buổi tiệc hôm nay căm ghét mà còn tỏ rõ thái độ khinh thường với chủ nhân buổi tiệc ngày hôm nay.

Cánh cửa bên ghế lái được mở ra, đôi giày da sáng bóng đặt xuống, rất nhanh mái tóc màu đỏ được vuốt keo một cách kĩ càng xuất hiện. Kim Chung Nhân một thân vest đen, tuy lại có phần cách điệu theo hướng "tuổi trẻ" không những không khiến hắn bị già hóa mà còn làm hắn trở nên nổi bật. Nhanh chóng bước về phía cửa xe còn lại, cánh cửa vừa mở ra, Lộc Hàm bước xuống, vẫn phong cách ngông cuồng như trước. 

Hai người bước vào thu hút hầu hết ánh nhìn của mọi người. Họ thu hút không chỉ vẻ bề ngoài nổi bật mà còn ở phong thái kiêu ngạo, ngẩng cao đầu.

Kim Mân Thạc nãy giờ đứng một bên quan sát tình hình, mày có chút cau lại nhưng vẫn cười một cách lịch sự, sau đó ung dung bước đến trước mặt hai vị khách vừa bước vào.

- Đúng là Kim Chung Nhân, cậu vừa đến đã làm náo động cả buổi tiệc của tôi, cũng giống như mẹ cậu từng làm náo động cuộc sống của Kim gia vậy... – Vừa nói, Kim Mân Thạc vừa cười khẩy một cái. Không gian xung quanh chợt dấy lên một hồi xì xào, chuyện anh em nhà Kim gia vốn không hòa hợp, hơn nữa lại cùng cha khác mẹ đã sớm được lưu truyền, chỉ không nghĩ là ở ngay chốn đông người như thế, Kim Mân Thạc lại công khai nhục mạ Kim Chung Nhân. Trái với mọi người, cả hai nhà em nhà Kim gia đều rất bình thản. Búng tay ra hiệu cho phục vụ nhanh chóng bưng một khay rượu tới, Kim Mân Thạc lại tiếp tục mồm mép – Tôi đùa đấy, đã đến đây rồi cũng nên thưởng thức một ít rượu nhỉ? Hai vị công tử đây, xin mời!

Kim Mân Thạc đưa hai ly rượu sóng sánh được trước mặt Kim Chung Nhân và Lộc Hàm, ánh mắt hắn không hề có chừng mực mà dán lên người Lộc Hàm. Lộc Hàm gương mặt có phần xinh đẹp trưởng thành với đôi mắt to đen sắc sảo, cùng với khóe môi đỏ mọng, trông cậu như bước ra từ một chốn thần tiên nào vậy, mặc dù cậu không còn sở hữu nét ngây thơ hay thánh thiện gì, cậu của hiện tại đầy sắc sảo và quyến rũ.

Nhận thấy được ánh mắt của Kim Mân Thạc nhìn Lộc Hàm, Kim Chung Nhân khẽ nhếch mép, nhấp một ngụm rượu rồi lên tiếng trêu chọc.

- Malbec sao lại thế này! Tư vị như bị biến chất! Không biết có phải là do ảnh hưởng các tạp chất từ chủ không? Đúng là để cho một kẻ đầy dã tâm như anh sở hữu một nông trại rượu không chừng sớm muộn, vang Malbec sẽ sớm bị biến chất, không còn được mùi vị đặc trưng nữa.

Hiểu rõ được lời trêu chọc đầy ngụ ý của Kim Chung Nhân, Kim Mân Thạc cười to một tiếng nhưng gương mặt thì đã sớm tức giận.

- Cậu vẫn chưa uống được bao nhiêu mà đã say đến mức nói nhăng nói cuội sao? Hay là để người đẹp đây đánh giá vẫn hơn. – Vừa nói, hắn vừa đưa mắt nhìn về phía của Lộc Hàm.

- Lộc gia vốn trước giờ không am hiểu về rượu, chỉ sợ sẽ bị cười chê. – Lộc Hàm khẽ cười.

- Lộc công tử khiêm tốn quá! Kim Mân Thạc tôi thực rất vui nếu được hợp tác chung với một người như cậu!

- Kim tiên sinh quá khen rồi, nhưng tôi vẫn là không muốn Lộc gia nhỏ bé của mình sẽ bị pha lẫn với tạp chất!

Kim Mân Thạc gần như muốn bóp nát ly rượu trong tay ngay lập tức khi hiểu rõ hàm ý của Lộc Hàm. Lộc gia nhỏ bé ư? Thế thì Kim gia nhà hắn sẽ chẳng phải là đáng cười chê sao? Cậu ta rõ ràng là đang châm chọc hắn tự đề cao Kim gia quá rồi, nghĩ Kim Chung Nhân sẽ tranh giành với hắn ư? Là đang bênh vực cho tên khốn Kim Chung Nhân này sao? Cậu ta quả là không biết trời cao đất dày, tuổi còn nhỏ đã ăn nói mồm mép khinh người như thế, nhưng quả thực cậu khiến hắn không tài nào đáp lại. Vang vọng đâu đó còn có cả tiếng cười khúc khích như đang ủng hộ cho Lộc Hàm càng khiến cho Kim Mân Thạc thêm phần tức giận.

- Tôi còn có việc khác, hai người cứ thoái mái.

Nói xong Kim Mân Thạc liền tức giận bỏ đi để lại Kim Chung Nhân đang âm thầm đắc ý.

- Em gan to thật! Hết việc rồi, ở lại đây thêm phiền phức, đi thôi!

Vừa nói, Kim Chung Nhân khẽ nhấp một ngụm rượu, gương mặt tuấn tú thu hút vạn người.

- Đợi tôi một chút!

Lộc Hàm nói xong liền bỏ đi về phía một người đàn ông trung niên gần đó, vui vẻ chào hỏi nhưng không kém phần kính trọng. Để tận nửa tiếng sau, cậu mới cùng Kim Chung Nhân ra về.

- Người đàn ông đó là ai?

- Là bạn của ông tôi. Chính ông ta là người hướng dẫn tôi cách điều hành tập đoàn con ở đây.

- Ông ta là tổng giám đốc đúng không? Người mà ông em tin tưởng và nhờ cậy để giúp đỡ em. Tuy vậy nhưng mọi việc đều là em ra mặt.

- Anh biết nhiều thật đấy. – Lộc Hàm hơi bĩu môi.

- Tôi còn biết cả sắp tới, em sẽ lên chức tổng giám đốc.

Kim Chung Nhân vênh mặt, cuộc trò chuyện đang vui vẻ liền bị cắt ngang khi cả hai đi đến phía cổng căn biệt thự, ánh đèn flash từ các máy chụp hình liên tục nháy lên về phía họ, đi kèm theo đó là tiếng bước chân vội vã cùng các câu hỏi vồ vập.

- Sau biết bao nhiêu tin đồn hẹn hò, Kim tiên sinh cùng Lộc Hàm tiên sinh sẽ tiếp tục sánh bước bên nhau? Xin hỏi, hai người là định duy trì mối quan hệ mập mờ này đến bao giờ?

- Kim tiên sinh có thực sự nghiêm túc với phó tổng giám đốc chứ? Hay là chỉ vui chơi như trước đây?

- Hai người định bao giờ sẽ công khai chuyện tình cảm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro