Chap 4: Nụ hôn đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Nụ hôn đầu

Nếu ban nãy, Lộc Hàm còn lớn miệng quát mắng, thì bây giờ cậu chỉ biết cắn răng, chẳng dám ho he gì, nói chính xác hơn là cậu vẫn chưa thích ứng gì với những việc đang diễn ra...

Cậu khinh bỉ ghê gớm hành động này. Cái bàn tay chó chết đó, nếu có thể cậu thật muốn chặt đứt nó.

- Sao rồi? Sao không la hét nữa đi! – Thằng con trai tiếp tục cái giọng cười cợt nhả của mình, một tay đặt lên vai cậu, một tay ôm chặt vòng eo thon gọn.

Thằng con trai với mái tóc hung hung đỏ nãy giờ ngồi im rít từng hơi thuốc, kẻ được gọi là Kim Chung Nhân đại ca bấy giờ mới lên tiếng.

- Tao đã bảo là cho mày động vô chưa?

Thằng con trai cợt nhả trước mặt cậu nghe thế liền vội buông tay ra, hai thằng con trai nắm chặt tay cậu nãy giờ cũng nới lỏng. Gương mặt nảy giờ cúi gằm của Lộc Hàm bỗng chốc ngẩng phắt lên, lợi dụng cơ hội liền vùng ra, bỏ chạy thằng về phía cửa. Thấy cậu bỏ chạy hệt như một con nai con, đám người kia vừa muốn đuổi theo liền bị chặn lại bởi một giọng nói.

- Để cậu ta đi.

Tên họ Kim lên tiếng, gương mặt hơi đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Trông cậu ta quen quen, hình như hắn đã gặp ở đâu...

Về phần Lộc Hàm, cậu cứ thế chạy một mạch về căn biệt thự của Ngô Thế Huân. Mãi đến khi cậu về cũng đã quá trưa, cánh cổng căn biệt thự cũng không hề khóa chứng tỏ Ngô Thế Huân là đang đợi cậu ở nhà.

Bước vào phòng khách, Ngô Thế Huân một thân nhàn nhã trong bộ đồ thoải mái nhưng gương mặt lại có tí thâm trầm, vừa nhìn thấy cậu đã bực dọc lên tiếng, giọng điệu lộ rõ vẻ châm chọc. Ai mà không bực được cơ chứ? Hắn vừa dạy xong đã chu đáo ghé siêu thị mua đồ thật nhanh vì sợ tên nhóc này ở nhà chờ. Hắn đã hứa với cậu là sẽ hướng dẫn cậu nấu ăn đương nhiên sẽ thực hiện. Ấy vậy mà nửa tiếng trôi qua hắn vẫn không thấy cậu về, lo rằng sợ cậu bị lạc, hắn liền đánh một vòng xe từ căn biệt thự tới trường để kiếm cậu, suốt cả quá trình không ngừng ngó ngang ngó dọc các nẻo đường để kiếm cậu... Ấy vậy mà tới cổng trường, vẫn không thấy cậu đâu, hắn lại vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai sinh viên bảo rằng thấy cậu và tên họ Kim nào đó nắm tay nhau trên hành lang...

- Cậu có vẻ được mến mộ quá nên quên cả lời hứa của mình sao?

Trái với vẻ châm chọc của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm không những không tức giận mà còn im lặng bỏ thẳng về phòng.

Ngạc nhiên khi thấy thái độ của cậu, lửa giận trong lòng Ngô Thế Huân cũng vơi bớt một chút, nhưng sự khó chịu lại ngày càng gia tăng.

Sao cậu không vênh váo cãi lại như mọi khi? Sao không đáp lại lời châm chọc của hắn! Đó vốn là tính cách của cậu mà... Sao cứ cúi gằm mặt mà đi như vậy...

Nhìn đống đồ ăn trên bếp Ngô Thế Huân cuối cùng cũng lắc đầu chịu thua, chân không nhanh không chậm di chuyển về phía cửa phòng cậu.

Giơ tay gõ nhẹ vài cái, đáp trả lại hắn là sự im lặng. Sự lo lắng bắt đầu dấy lên, Ngô Thế Huân không kìm được lòng bèn mở cửa, đập vào mặt hắn là thân hình nhỏ bé đang cuộn tròn trong chăn.

- Em... Sao vậy?

Hơi lo lắng, Ngô Thế Huân dịu giọng trở lại, bàn tay vụng về kéo vài lọn tóc trên trán cậu qua một bên, gương mặt đầm đìa nước mắt của cậu nhanh chóng để lộ ra trước mắt hắn. Sự khẩn trương trong hắn ngày càng lớn, có trời mới biết, hắn sợ người khác khóc trước mặt hắn như thế nào.

Thấy Lộc Hàm không trả lời, hốc mắt đỏ hoe liên tục chảy những giọt nước mắt, Ngô Thế Huân không cầm được lòng bèn ôm chặt lấy cậu mà dỗ dành.

- Ngoan.... Đừng khóc....

Con nít khóc đã lại ngủ. Lộc Hàm cũng không ngoại lệ. Nhìn thân hình nhỏ bé trong lòng đã ngủ say, Ngô Thế Huân cũng không nỡ bỏ ra, cứ thế ôm chặt cậu. Gương mặt thanh tú trắng nõn, cái mũi cao, đôi mắt to tròn, đen láy, lại còn có cả đôi môi lúc nào cũng mọng nước, đỏ hồng trông rất quyến rũ. Rất nhanh sau đó, Ngô Thế Huân lại cầm lấy điện thoại trong túi, nhấn một dãy số quen thuộc, giọng trở nên thâm trầm...

- Điều tra xem hôm nay giờ ra về ở trường có chuyện gì. Có liên quan tới tên họ Kim...

Vừa cúp máy, chiếc điện thoại trong cặp Lộc Hàm liền reo lên, sợ đánh thức cậu dậy, Ngô Thế Huân nhìn lướt qua màn hình nhấp nháy chữ "Ông". Đắn đo một hồi, hắn mới nhấc máy, chậm rãi đi ra khỏi phòng, lập tức một giọng nói đầy vẻ tức giận truyền đến .

- Lộc Hàm! Con rốt cuộc lại bày trò gì? Tại sao dám ngang nhiên rút khỏi kí túc xá. Quay về kí túc xá ngay lập tức cho ông.

Hơi nhíu mày vì âm lượng quá lớn, Ngô Thế Huân liền nhẹ nhàng trả lời, giọng tôn kính bậc bề trên.

- Chào ông! Cháu là Ngô Thế Huân.

****

Không biết đã ngủ thiếp đi bao lâu, khi tỉnh dậy cậu đã nhìn thấy Ngô Thế Huân ngồi ở chiếc ghế gần đó loay hoay với một vài tập tài liệu.

- Này! Sao anh lại ở phòng tôi?

- Ngủ dậy rồi sao? Đi rửa mặt đi, tôi sẽ mang đồ ăn lên cho em.

Không trả lời câu hỏi của cậu, Ngô Thế Huân liền lảng sang một chủ đề khác rồi nhanh chóng bỏ đi. Nhìn mình trong gương Lộc Hàm không khỏi giật mình.

Còn là Lộc Hàm ngày trước sao?

Mắt đỏ hoe, sưng to, gương mặt thì hốc hác, tóc tai rối bời.

Chỉ tại tên khốn đó!

Nghĩ đến đó, Lộc Hàm liền xả nước ướt hết cả người. Bàn tay bẩn thỉu dám chạm vào người cậu, cậu nhất định sẽ không tha cho hắn. Ấm ức, Lộc Hàm cứ thế ngâm mình một hồi lâu, chợt nhận ra bản thân không mang theo quần áo để thay, đành mặc tạm chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình.

Bước ra khỏi phòng tắm, mùi thức ăn nhanh chóng xộc vào mũi cậu. Thấy cậu cả người ướt sũng, mặc áo choàng tắm, Ngô Thế Huân hơi nhíu mày liền ra hiệu cho cậu ngồi xuống dùng thức ăn sau đó lại bước vào phóng tắm, lấy một chiếc khăn khô ra lau tóc cho cậu. Hơi ngạc nhiên vì hành động của tên đàn ông này, Lộc Hàm do đang đói cũng chỉ lo tập trung xử lí đống thức ăn, chẳng buồn ý kiến.

- Em là con nít à? Chẳng biết tự lo cho mình. – Ngô Thế Huân càu nhàu nhưng giọng điệu rõ ràng lại có tí nuông chiều. Nhìn mái tóc đen mượt của cậu, hắn lại chợt nhớ đến người con gái kia...

- Anh không ăn à?

- Tôi không đói.

- Sao anh không về phòng làm việc? – Nhìn đống tài liệu, Lộc Hàm hơi nhíu mày, vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi. 

- Nhỡ em giật mình tỉnh giấc khóc tiếp thì sao?

Một câu nói của Ngô Thế Huân như đánh mất hết ý trí của cậu. Hắn là đang quan tâm cậu sao. Ngô Thế Huân vẫn cứ dịu dàng ở phía sau cậu, lau tóc cho cậu nên không nhìn thấy được gương mặt đã ửng đỏ khác thường của Lộc Hàm.

- Xin lỗi, buổi trưa tôi về trễ quá...

Lộc Hàm nói bằng giọng áy náy. Cậu rất ít khi xin lỗi ai một cách thật tâm thế này a.

- Ăn xong thì xuống mà dọn dẹp.

Quăng lại một câu vô tình, Ngô Thế Huân rất nhanh chóng rời khỏi phòng của Lộc Hàm khiến cậu tức đến đỏ mặt. Cái tên này, có biết thế nào là khiêm tốn lịch sự không? Câu trước câu sau đã lật mặt ra giọng sai bảo cậu. Đang bực dọc, điện thoại ở đầu giường lại chợt reo. Cậu nhớ là ban nãy về, cậu chưa hề lấy điện thoại trong cặp ra bao giờ mà?

"Con cứ ở nhà của Ngô Thế Huân. Toàn bộ đều nghe lời Ngô Thế Huân, lời của hắn cũng chính là lời của ông. Nếu con có khả năng đến thực tập ở Ngô thị một tháng, ông nhất định sẽ mua vé máy bay cho con trở về."

Nhìn dòng tin nhắn cụt lủn không đầu không đuôi ấy, Lộc Hàm gần như hoa mắt. Gì chứ lọt vào top hai mươi người để có thể vào Ngô thị thực tập ư? Cậu làm sao dám tranh nổi. Chỉ có một tuần, à mà không hắn chỉ còn dạy ở trường vài ngày nữa thôi, còn cậu lại phải chật vật suốt ba tuần để vượt qua kì thi sắp tới. Ba tuần! Làm sao cậu có thể thay đổi được thành tích học tập. Họa may có loại giỏi cậu cũng không biết Ngô thị có nhận nhân viên như cậu không nữa!!!

Nhưng tại sao ông lại biết hết mọi chuyện, đã thế còn giao phó cậu cho hắn! Là giao một tiểu bạch thỏ ngây thơ, trong trắng cho một con sói khôn ngoan a...

Nghĩ đến đó, Lộc Hàm chẳng màng ăn uống gì nữa, bèn tức tốc đi đến phòng của Ngô Thế Huân. Cậu cứ thế chẳng thèm gõ cửa, liền hung hăng xông vào, lại chẳng may vấp ngã!!

- Tên khốn kia...A...

Tiếng hét thất thanh của Lộc Hàm vừa vang lên, cậu dường như có cảm giác mình chuẩn bị đo đất thì đã nhanh chóng được một bàn tay khác đỡ lấy. Cả thân hình nhỏ bé của cậu được ôm gọn trong vòng tay của Ngô Thế Huân. Cả thân hình to lớn, vạm vỡ của hắn nằm dưới sàn nhà, để cậu đè lên hắn. Hèn chi, cậu lại chẳng có chút gì đau đớn cả...

Nhưng mà, tư thế này có chút ái muội thì phải...

Mở to mắt nhìn Ngô Thế Huân gương mặt có tí nhăn nhó, có lẽ là do sức nặng của cậu chăng? Nhưng, cái quái gì thế này...

Hai tay to lớn của hắn ngang nhiên ôm eo cậu!

Đã thế ban nãy do vội quá, cậu cũng không có kịp thay đồ, vẫn mặc nguyên cái áo choàng tắm rộng thùng thình! Mà bây giờ, cái áo cũng xộc xệch, để lộ ra một khoảng trống trước cổ trắng ngần đến tận ngực!

Rầm!!!

Thẹn quá hóa giận, Lộc Hàm cứ thế đứng dậy, sau đó chạy thẳng về phòng mình, đóng cánh cửa phòng lại, cậu dựa cả người vào cửa, tay vuốt lên ngực giữ cho nhịp tim mình ổn định!

Cái quái gì đây? Sao tự dưng tim cậu đập nhanh vậy nè...

Cậu không phải là chưa từng nhìn thấy trai đẹp a... Chỉ là lần đầu tiên gần gũi như vậy cậu có chút không quen... Không biết tên khốn đó có thấy gì không???? 

Nghĩ tới đó, mặt Lộc Hàm bỗng chốc đỏ bừng, nhanh tay túm chặt cổ áo. Ôi, chắc cậu tìm cái hố nào chui xuống quá.

Mười phút sau, khi trang phục đã chỉnh tề, Lộc Hàm đứng trước cửa phòng Ngô Thế Huân nhưng cứ mãi chần chừ, không dám mở cửa bước vào.

Cậu thực không muốn nhìn cái bản mặt chết tiệt ấy lúc này. Nhưng biết sao được bây giờ, cái tin nhắn của ông, nhất định là có liên quan tới hắn. Không chừng là hắn nhiều chuyện với ông nữa chứ!? 

Đành mặt dày lần này vậy!

Cứ vờ như không biết chuyện ban nãy là tốt nhất. Nghĩ thế Lộc Hàm nhanh chóng mở cửa phòng quên mất luôn cả phép tắc lịch sự là phải gõ cửa trước khi vào phòng người khác.

Thế là....

- Aaaaaa!!!! Biến thái! Mau mặc quần áo vào!

Lộc Hàm vừa hét, vừa lấy tay che kín mắt mình lại. Ôi Chúa, vừa mở cửa đập vào mắt cậu là Ngô Thế Huân chỉ còn độc mỗi...chiếc quần lót trên người.

Ôi, hôm nay là ngày quái gì đây?!!!

Nhưng mà, chỉ có nhìn thoáng qua thôi, nhưng thân hình của hắn rất đẹp a. Thân hình to lớn màu đồng rắn chắc, khuôn ngực lại vạm vỡ, cặp chân dài, cả người gần như không có tí mỡ thừa, cứ như là nam siêu mẫu vậy! Nhưng chắc gì nam siêu mẫu lại có tác phong và khí chất được như hắn! Hèn gì, từ lúc hắn vào trường, nữ sinh trường cậu cứ như loạn cả lên!

Cậu là lần đầu tiên thấy trai đẹp quá mức như thế này a. Nghĩ đến đó, Lộc Hàm bỗng nuốt nước miếng cái ực, thật may là ban nãy cậu không có chảy máu mũi.

Hơi hé mắt ra nhìn, thấy Ngô Thế Huân đã một thân âu phục chỉnh tề, Lộc Hàm có tí hơi tiếc... Biết thế, cậu đã mở mắt nhìn từ sớm! Đừng có bảo cậu háo sắc, chỉ là tò mò thôi...

- Em lúc nào cũng thích la hét! Ban nãy nhìn của em, bây giờ cho em nhìn lại. Chúng ta coi như hòa!

Ngô Thế Huân cười nham hiểm, vừa nói vừa chuẩn bị vài tập hồ sơ, có lẽ là chuẩn bị ra ngoài!

Một câu nói của hắn, khiến Lộc Hàm chết đứng. Không phải chứ, con mẹ nó, hắn là đã thấy thật sao?

Nhìn thấy Lộc Hàm gương mặt bỗng chốc ửng hồng, Ngô Thế Huân không khỏi mỉm cười. Hắn vốn nghĩ cậu cũng giống hắn nhưng không ngờ khác biệt thật là lớn a...Cậu là con trai nhưng làn lại trắng mịn như sữa, phần ngực hơi nhô cao, bụng phẳng lì thon gọn có khi còn hơn cả con gái. Cậu thực đúng là biết cách làm người khác phạm tội!

Gì chứ? Thầy giáo và sinh viên! Không thể nào!

Cầm túi hồ sơ đi ngang qua Lộc Hàm vẫn đang bất động như trời trồng, Ngô Thế Huân thật muốn bật cười. Trêu cậu một tí, cậu lại cứ ngang nhiên hóa đá như vậy. Bàn tay to lớn dịu dàng xoa xoa đầu cậu, hắn nhanh chóng bước xuống cầu thang...

- Này! Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói! Này!

Mẹ kiếp, trêu mình xong lại dám xoa đầu mình! Mình là con cún chắc! Mà hình như mình cũng chẳng khác con cún đang vẫy đuôi chạy theo chủ mỗi khi chủ đi ra khỏi nhà là mấy! Huhu T^T...

- Anh đã nói gì với ông của tôi? – Thấy Ngô Thế Huân dừng bước nghiêm túc nhìn mình, Lộc Hàm cố nén sự xấu hổ về chuyện ban nãy, ấp úng hỏi.

- Không nói gì cả.

- Vậy tại sao ông lại bảo tôi phải nghe lời anh. Đã thế còn phải nằm trong top hai mươi người được tuyển chọn gì đó...

Thấy Lộc Hàm trừng mắt nhìn mình hăm dọa, Ngô Thế Huân hơi nhíu mày nhưng trong lòng lại thấy ổn hơn lúc là Lộc Hàm khóc rất nhiều. Cũng không hiểu tại sao cậu nhóc này ngày càng có tầm ảnh hưởng đến hắn, có lẽ là do ông của cậu tin tưởng hắn...

- Tôi không biết. Nhưng thật lòng, với khả năng của em, cho dù có đạt loại giỏi trong kì thi sắp tới, khi đến Ngô thị xin thực tập, cũng e là rất khó...

- Không mượn anh để ý. Tôi mà thèm vào Ngô thị của anh làm việc ư? – Nghe Ngô Thế Huân chê bai mình, Lộc Hàm liền kênh kiệu. Trái với Lộc Hàm, Ngô Thế Huân vẫn rất trầm tĩnh nói.

- Tại sao em không thử, em không muốn về nước? Gần ba tuần, nếu cố gắng, không có gì là không thể. Hơn nữa, em còn có thể chứng minh cho ông em thấy thực lực của em... Tùy em cả thôi...

Nói xong, Ngô Thế Huân liền bỏ đi thẳng trên con xe màu trắng bóng loáng của mình, để lại Lộc Hàm vẫn còn đứng tần ngần ở cửa. Lời hắn nói, không phải không đúng... Nhưng cậu sẽ làm được thật ư? Chỉ có ba tuần ngắn ngủi...

***

- Chủ tịch, ngài giao cậu chủ cho Ngô tiên sinh, e là có phần không ổn... – Vị quản gia cung kính bênh cạnh, vừa bưng tách trà nóng hổi, vừa nói.

- Tại sao không? Ngô Thế Huân có thể giúp cháu trai ta học tốt hơn, cũng có thể cầm chân nó, không để nó la cà hư hỏng.

Người đàn ông đã đứng tuổi, tóc có đôi chỗ bạc và nếp nhăn ở khóe mắt, nhưng không làm mất đi sự sang trọng, quyền quý chính là ông của Lộc Hàm. Để nó một mình bơ vơ ở Hàn Quốc, ông đây thực sự rất xót. Nhưng đó là cách tốt nhất cho cháu trai duy nhất của ông rồi... Huống chi, đó lại là quê hương, cũng là nơi đã dạy dỗ mẹ của nó...

- Nhưng ở chung như thế...

- Không sao. Nếu có thể, ta thực mong Lộc Hàm kiếm được một người đàn ông tốt như Ngô Thế Huân yên bề gia thất...

- Nhưng Ngô tiên sinh chưa chắc đã là...Với cả mấy năm nay, Ngô tiên sinh hình như có ở cạnh một cô gái...

- Cô gái đó hiện đang ở Bắc Kinh, là tình nhân của Kim Mân Thạc, tổng tài của Kim thị.

Ông nhàn nhã nhấp một chút trà nóng, ung dung nói. Tất nhiên là ông sẽ không để cháu trai duy nhất của mình thiệt thòi...

***

Tối, một mình Lộc Hàm ngồi trong phòng khách, bên cạnh cậu là chiếc kính Cartier .Nhẩm tính, năm nay cậu cũng đã gần hai mươi tuổi, nhưng hầu như ngoài ăn chơi lêu lổng và tiêu tiền, cậu chẳng biết làm gì khác. Từ nhỏ cậu vốn đã sống với ông, dù ông có quan tâm cậu hết mực nhưng vẫn chẳng đắp được tình yêu của ba mẹ. Cậu cũng chỉ biết họ qua hình ảnh, ông nói mẹ cậu qua đời vì khó sinh cậu, còn ba thì vài năm sau cũng đau buồn mà mất. Có lẽ vì vậy mà cậu ngang bướng đến lạ... Nhưng nhẩm lại, ông đã bên cậu gần hai mươi năm, nhưng cậu chưa có làm cái gì cho ông vui lòng cả...

Haizz, xem như là cậu bất hiếu bao lâu nay, bây giờ nên ngoan ngoãn làm ông vui lòng. Biết đâu trải qua ba tuần khổ luyện, cậu lại may mắn được vào Ngô thị, thực tập chưa đến hai tháng, cậu sẽ lại tự do....

Ông ơi, đứa cháu này có hiếu với ông lắm đó....

Ngồi đợi tên Ngô Thế Huân, gần mười giờ, cậu mới thấy hắn trở về, trên người cũng thấp thoáng hơi men.

- Sao em lại ngồi đây? – Hơi ngẩn ra vì thấy cậu ngồi thù lù trên ghế sopha, nhưng nhìn sang chiếc kính Cartier bên cạnh cậu, Ngô Thế Huân nhanh chóng nở nụ cười – Đừng có mà cảm động quá...

Xùy! Tên điên! Ai cảm động chứ? Lộc Hàm thật muốn quát vào mặt hắn như thế. Nhưng cậu là đang cầu cạnh người ta a... Dằn xuống...

- Tôi muốn nhờ anh một chuyện. – Lộc Hàm nghiêm túc, hơi ấp úng một hồi rồi lại tiếp tục – Anh làm gia sư dạy kèm cho tôi được không? Tôi muốn đạt loại giỏi trong kì thi sắp tới.

Ngô Thế Huân lúc này đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sopha phía đối diện cậu. Nới lỏng cà vạt, hai nút áo đầu của áo sơmi cũng được cởi ra, khoe bộ ngực màu đồng rắn chắc.

Khẽ nuốt nước bọt cái ực, Lộc Hàm không khỏi thầm than. Gì đây? Cậu là đang muốn nói chuyện đàng hoàng, sao cái tên này cứ thích làm cậu liên tưởng đến cái vụ hồi trưa không vậy? Cậu không phải là tên háo sắc nhaaa...

- Làm thế, có phần không công bằng với các sinh viên khác! – Ngô Thế Huân lười biếng trả lời.

- Vậy bảo một đứa thành tích tệ như tôi lọt vào top hai mươi người chắc là công bằng. Anh chỉ cần dạy cho tôi như bao gia sư khác thôi, tôi đâu bảo anh tiết lộ đề thi cho tôi. Hơn nữa, muốn kiếm một gia sư khác, tôi thật không có tiền. Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, giúp tôi thêm lần này, tôi nhất định sẽ báo đáp anh, anh muốn gì tôi cũng đồng ý.

Tuôn ra một tràng, ấy vậy mà đáp lại cậu chính là sự im lặng. Hơi liếc mắt về phía Ngô Thế Huân, cậu chợt nhận ra tên khốn này đã ngủ quên từ lúc nào. Mẹ kiếp, vậy mà để cậu nãy giờ lảm nhảm một mình.

Tức chết mà!

Không sao, xem như hắn đã đồng ý, say như hắn thì làm gì biết trời trăng gì nữa. Nhưng hắn say như thế, không lẽ cứ để hắn ngủ ở phòng khách!?

Không được a! Nửa đêm hắn mà trúng gió chết thì lấy ai dạy cho cậu? Đúng là số cậu là cái số phải lao lực mà T^T !

Thế là cái thân hình nhỏ nhắn của Lộc Hàm lại phải gồng mình, vác cái tên đã say như chết này lên phòng. Chưa bao giờ cậu thấy khoảng cách từ phóng khách lên phòng lại xa vời vợi như thế này cả. Chật vật mãi, cậu một tay ôm lấy cổ Ngô Thế Huân để hắn đứng vững, một tay mở cửa phòng. Cứ tưởng là đã trót lọt hoàn thành nhiệm vụ, ấy thế mà Lộc Hàm lại không cẩn thân trượt chân thế là buông tay mặc kệ Ngô Thế Huân, cậu cứ thế ngã sóng xoài trên chiếc giường lớn màu trắng êm ái.

Nhưng cái quái gì đây!

Cậu đè lên giường! Ngô Thế Huân lại đè lên cậu!!

Rõ ràng ban nãy trước lúc ngã, cậu đã nhanh tay buông hắn ra cơ mà! Không lẽ sức hút của "anh giường" lớn đến thế sao?

Nhưng sứt hút hay lực hút gì thì Lộc Hàm cậu cũng không có quan tâm. Quan trọng hơn hết là cái tên khốn Ngô Thế Huân này đang nằm đè lên người cậu, đã thế gương mặt của hắn còn áp sát vào ngay trước ngực cậu!!!

Huhu... Hôm nay là ngày gì thế nhỉ? Hết cái tên vô lại ở trường sàm sỡ, lại còn bị tên Ngô Thế Huân này "ám"! Chỉ trong một ngày, cậu bị ăn đậu hũ biết bao nhiêu lần.

- Ưm..

Ngô Thế Huân vẫn say như chết, có lẽ cảm nhận được gì đó, nên gương mặt anh tuấn hơi cạ cạ vào, tìm một vị trí tốt nhất rồi bắt đầu ngủ tiếp.

Lộc Hàm cậu nhất quyết không thể để mấy tên vô lại này ăn "chùa" như thế được a. Nghĩ là làm, Lộc Hàm cựa quậy một chút, cố gắng thoát ra khỏi Ngô Thế Huân.

- Ngoan nào! Để anh ôm em một chút! Mễ Bối... quay về đi...quên hết hận thù...

Trong cơn say, Ngô Thế Huân càng ôm chặt cậu hơn, miệng mơ màng nói vài chữ, phả hơi nóng lên phía cổ trắng muốt, nhạy cảm của cậu... Không dừng lại ở đó, hắn ngang nhiên chiếm lấy môi cậu, dùng sức cắn nhè nhẹ. Mùi rượu thoang thoảng từ hắn rất nhanh liền lan sang Lộc Hàm.

Nhưng giờ phút này, Lộc Hàm chẳng còn biết xấu hổ gì cả. Hắn ôm cậu, ngang nhiên hôn cậu. Ấy vậy mà miệng lại lẩm nhẩm tên người khác. Rõ là tức chết mà!

- Ya... Đồ biến thái...

Dùng hết sức lực, Lộc Hàm liền đẩy hắn qua một bên. Nhanh tay chà chà vào môi của mình. Huhu... Trong một ngày mà cậu thiệt thòi quá lớn... Nhanh chóng đóng sập cánh cửa lại, mặc kệ tên đàn ông đang nằm trên giường kia, Lộc Hàm liền rời khỏi phòng miệng không khỏi lẩm bẩm đồ chết dẫm, nguyền rủa tám đời nhà họ Ngô!!!!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro