Chap 22: Sự Thật _ Nhận Lỗi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   

Nó vào nhà và thả người xuống sofa. Hôm nay là ngày nó cảm thấy mệt mỏi nhất. Nó đắn đo, suy nghĩ rất nhiều. Nó đang mông lung giữa hai lối rẽ, nó có nên hỏi rõ hắn hơn không hay là mọi chuyện như nó nghĩ. Hắn đã thay lòng đổi dạ.Nó lắc đầu vài cái rồi lên phòng, nó không muốn nghĩ tới một điều gì nữa. Nếu được nó sẽ trực tiếp hỏi hắn.


*Reeng...Reeng...Reeng...*

Tiếng chuông điện thoại reo in ỏi cùng lúc nó vừa vệ sinh cá nhân xong.

Nó trượt nút xanh và áp tai nghe.

"Alo"

"Jo à?"

"Đúng rồi, ai thế?"

"Mình là Chen đây."

"À, có gì không Chen?"

"Chen muốn mời Jo đi chơi cùng Gun được không?"

"Sao Gun không hẹn Ji đi, sao lại muốn đi cùng Jo?"

"Thôi mà, Jo đi cùng Chen đi. Một chút thôi!"

"Thôi được rồi."

"Nhanh nha, Chen đang ở trước cổng nhà Jo đây."

Nói vậy xong Chenngắt máy ngay. Nó cau mày đi ra lan can nhìn xuống.

Nó thấyChen đang ngước lên mỉm cười và đưa tay chào nó.

Nó lắc đầu rồi vào lấy áo khoác da và xuống nhà. Nó mở cổng, vừa thấy Chen thì nó đã cau mày.

-Tại sao Chen biết số điện thoại và nhà của Jo chứ?

-Chen mà, sao không biết được!- Chen cười tít mắt và mở cửa xe cho nó.- Mời Jo!

Nó khẽ cười, nó đi ngang xoa đầu của Chen.

-Cậu con nít quá đấy.

Chen vuốt lại tóc mình và trở lại vị trí lái xe.

-Cậu ăn không?

Chen đưa cho nó hũ kẹo cao su. Nó nhận lấy và khá ngạc nhiên nhìn hũ kẹo.

-Cậu cũng thích loại này à?

-Ừ, mình rất thích nó.- Chen gật đầu.

Nó mở nắp và cho vài viên vào miệng. Nó lấy vài viên nữa đưa cho Chen.

Chen nhận lấy và lại mỉm cười. Nó đưa tay lên che mắt rồi tựa người vào ghế.

-Cậu làm gì thế?

-Mình đang phòng vệ ấy mà.

-Phòng vệ gì chứ? Ở đây có gì nguy hiểm sao?- Chen nhìn ngó xung quanh.

-Ừ, mối nguy là cậu đó.

-Sao là mình chứ?- Gun chớp chớp mắt.

-Cậu bớt cười xíu đi!- Nó lấy tay ra và đẩy mặt Gun sang bên kia.

-À, ước gì Jo như những người con gái khác thì hay biết mấy.

-Hả?- Nó hỏi lại.

-À, không có gì đâu!

...

-Anh đã bảo không đi rồi mà.- Hắn cau mày khó chịu.

-Anh không muốn đi cùng em sao?- Lin xụ mặt xuống.

-Thôi thôi, được rồi. Nhưng lần này thôi đó.

Lin gật gật đầu và kéo hắn vào tiệm kem trong công viên.

Hắn cùng Lin chọn một bàn trống ngồi xuống. Vừa thấy người chủ tiệm bước ra thì hắn liền mỉm cười.

Người chủ tiệm đưa menu cho Lin và nhẹ nhàng nói.

-Mời quý khách chọn món.

-Dì Hoa!- Hắn gọi.

Người phụ nữ nheo mắt nhìn rồi bật cười.

-Ơ...có phải...Vic không?

-Cháu là Vic đây!

-Lâu rồi cháu không đến nha. Mà Lộc Hàm đâu? Cháu còn gặp Lộc Hàm chứ?- Dì Hoa nói song thì đưa mắt nhìn Lin.

-Dạ đây là bạn cháu, còn Lộc Hàm nay không đến được.

Dì Hoa gật đầu, bà khẽ cười.

-Vậy cháu vẫn dùng kem vani đúng chứ?

Hắn không trả lời chỉ gật đầu đồng ý.

-Còn cô bé này! Cháu dùng gì?

-Cho cháu một phần kem dâu ạ.- Lin mỉm cười.

Dì Hoa gật đầu rồi vào trong.

Từ cửa nó và Chen bước vào. Nó không để ý đến xung quanh và vô tình nắm tayChen Gun đi đến bàn ngay cạnh cửa sổ.

Chen bật cười nắm chặt tay nó. Nó cùng Chen ngồi xuống. Dì Hoa lại từ trong bước ra.

Nó mỉm cười thật tươi rồi chạy đến ôm lấy dì Hoa.

-Dì ơi!!!

Dì Hoa sững người, bà không biết nó là ai.

Nó mỉm cười nhảy cẫng lên.

-Con là Lộc Hàm đây!

Dì Hoa bất ngờ mừng quýnh, bà ôm chặt nó.

-Dì trông con nhiều lắm Hàm à.

Nó ôm bà một cách thật hạnh phúc. Nó buông bà ra và đưa tay về phía Chen.

-Đây là Chung Đại, bạn con.

-Ủa? Con không đi cùng Thế Huân sao?
                                                                                                                                                                              Mặt nó đanh lại. Đôi mắt nó ánh lên những tia phức tạp. Nó cau mày.

-Ý dì là?

-Thế Huân đang ngồi ở kia.- Bà chỉ tay về phía hắn.

Nó đưa mắt nhìn qua thì thấy hắn quay mặt đi hướng khác. Nó đưa ánh mắt sắc bén của mình nhìn về phía Lin. Có lẽ nó không nên phá hoại không gian riêng của hắn.

Nó mỉm cười với dì Hoa.

-Thôi! Con có việc phải đi rồi, ngày khác con sẽ đến thăm dì.

Nói xong nó liền kéo tay Chen.

-Jo!- Lin gọi.

Nó quắc mắt nhìn Lin. Lin đi đến phía nó và khẽ cười.

-Jo qua ngồi cùng với Lin nha!

Nó trầm tư một lúc, nó vừa định đồng ý nhưng câu nói tiếp theo của Lin làm nó muốn phát điên lên.

-Vic cũng muốn như thế!

Nó nhếch môi và siếc chặt tay của Chen.

-A...Jo! Sao Jo siếc chặt tay dữ vậy?

-Xin lỗi Chen nha! Mình đi thôi!- Nó kéo Chen ra ngoài.

Hắn nghiến răng, tay hắn siếc chặt lại thành nắm đấm. Sắc mặt càng biến sắc nhiều hơn. Hắn để ý đến câu nói của nó, cái gì mà "mình" chứ? Rốt cuộc nó xem hắn là gì trong mắt nó. Càng ngày càng quá quắc mà.

...

-Mày xem xem, ai là người quá đáng chứ?- Hắn dằn ly rượu xuống bàn.

-Mày chứ ai!- Kensai lắc đầu.

-Tao?- Hắn cau mày hỏi lại.

-Ừ!- Kensai gật gù.

-Tao đã làm gì chứ?

Kansai bức xúc, cậu không thể nhịn nữa. Cậu không thể để Tiểu Lộc_người cậu xem như em gái ruột của mình chịu những sự chướng mắt này.

-Mày đâu làm gì! Mày chỉ làm những hành động thân mật, chăm sóc Lin trước mặt Lộc Hàm thôi.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ, thì ra là vậy. Nó giận hắn việc đó. Hắn lại suy nghĩ sâu xa hơn. Vậy là những hành động của nó dành cho Gun đều là chọc tức hắn.

Nghĩ thế hắn liền đứng bật dậy ra ngoài.

-Này đi đâu đó?- Kensai hỏi với theo.

Hắn vội lên con moto phóng đến nhà nó. Vừa chạy hắn vừa mừng thầm trong lòng.

Hắn cho xe vào thẳng sân nhà nó. Hắn nhanh chân chạy vào nhưng vừa đến phòng khách hắn đã bị Jisan và Jesan chặn lại.

-Này, này ông anh! Đi đâu đó?- Jisan chắn trước hắn.

-Tôi tìm Jo!

-Anh tìm Jo làm gì? Anh về với Lin đi!- Jesan bĩu môi.

-Cho tôi gặp Jo! Jo đang ở đâu?

-Chen vào đây đi, Jo lấy nước cho Chen nha!

Nó cùng Gun vào phòng khách, nó vừa cười với Chen vừa kéo Chen vào.

Khi thấy hắn đứng ở đó thì nó sững người, nụ cười trên môi nó tắt hẳn.

Hắn bước đến trước nó khẽ nói.

-Anh muốn nói chuyện riêng với em.

Nó im lặng hồi lâu rồi thốt ra.

-Lên phòng đi!

Nó bước lên trước để hắn, Chen, Jisan và Jesan ở lại. Hắn đưa mắt nhìn Chen rồi theo sau nó.

Nó vào phòng, quăng áo khoác lên giường, nó bước ra ban công đứng, hưởng thụ làn gió mát thổi nhè nhẹ qua tóc nó.

Hắn vào phòng rồi đóng cửa lại. Hắn bước đến ban công ôm lấy nó từ phía sau.

Nó khựng người, vòng tay này đã bao lâu rồi không ôm nó, sự ấm áp này đã bao lâu nó không cảm nhận được. Nó lắc nhẹ đầu quay lại với hiện tại. Nó vô tình gỡ tay hắn ra.

-Có gì thì nói đi!

-Anh xin lỗi, anh không hề biết em giận anh về lí do đó.

-Lí do gì? Tôi giận anh bao giờ?

-Anh xin lỗi em mà Tiểu Lộc! Anh không nghĩ đến sự quan tâm của anh dành cho Lin lại làm em khó chịu như thế.

-Cái tên Vic, tại sao cô ta biết?

-À, lúc nhỏ Lin vào phòng và vô tình đọc được nhật ký của anh. Trong đó thì toàn những chuyện kể về em và tên Vic. Lin hình như rất thích tên ấy nên luôn miệng gọi anh là Vic.

-Thật không?- Nó nhìn hắn một cách dò xét.

-Thật mà!- Hắn ôm lấy nó.- Đừng hiểu lầm anh nữa.

Nó không trả lời chỉ im lặng tựa vào vai hắn, bỗng nhiên nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

...

Cô Ly bước vào lớp và chào lớp nó.

-Chúc các em có một buổi học thật vui vẻ. Và hôm nay cô muốn thông báo với lớp chúng ta một chuyện.

-Chuyện gì thế cô?- Lớp nó bắt đầu nháo nhào lên.

-Im lặng nào!- Cô Ly gõ cây thước to tướng xuống bàn.- Bạn Chung Đại vừa chuyển đến lớp ta vì muốn làm quen thêm bạn mới nên tổ chức một chuyến đi leo núi vào ngày mai. Không chỉ lớp của chúng ta mà là toàn trường cùng đi. Mọi chi phí đều được chi trả hết. Các em chỉ cần tham gia thôi! Chúng ta sẽ đi 3 ngày 2 đêm.

-Yeahhh!!!- Lớp nó hò hét um lên.

Chen đứng dậy và nói với mọi người.

-Mong mọi người có mặt đông đủ nha! Nhất là lớp mình thì bắt buộc phải đi đó.

-Tất nhiên rồi! Chúng mình sẽ đi!!!- Nữ sinh đều gật đầu răm rắp.

Chen ngồi xuống rồi nói với nó.

-Jo là người bắt buộc phải đi nhất. Nếu Jo không đi thì Chen buồn lắm đó.

-Tất nhiên rồi Jo sẽ không đi.

-Ớ...Kì vậy?

-Jo sẽ đi mà!

Nó xoa đầu Chen...  

----------------------------------------------------------

Vote và cmt cho mk nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ctnhcng