Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngô Thế Huân thiếu gia, chúng tôi đã bắt được Trương Nghệ Hưng rồi a!" Một đám vệ sĩ áo đen cung kính cúi đầu trước thiếu niên tuyệt mỹ đương ngồi trên ghế sofa, đồng tử  đối phương hơi hơi híp lại.


Ngô Thế Huân chậm rãi từ ghế sofa đứng lên, chỉnh lại thắt lưng. "Ai, thật phiền toái! Tuấn Miên ca rốt cuộc vì cái gì a a a! ! !"


Nghĩ nghĩ Tuấn Miên ca tuy rằng ở trước mặt mình chưa bao giờ che dấu tâm tư, hoàn toàn đem chính mình trở thành huynh đệ sống chết có nhau, nhưng cho tới bây giờ chưa lúc nào thất thần như vậy. Khóe miệng Ngô Thế Huân hơi hơi cong lên, thật muốn xem xem Trương Nghệ Hưng hình thù như thế nào lại khiến cho Tuấn Miên ca mê mẩn như vậy!


"Quên đi, mau đưa ta đi xem Trương Nghệ Hưng a."

. . . . . . . . . .


Hiện tại Lộc Hàm cảm thấy không nói lên lời.


Đcm, ông đây không phải đang cùng Đản Đản ăn đồ ăn Trung Quốc sao? Vì cái gì khi vừa ăn uống no nê, Trương Nghệ Hưng liền bị ai đó ném vào khách sạn, còn ông đây bị một đám vệ sĩ áo đen mặt sát thủ bao vây? ! Đcm, chẳng lẽ không thể ở khách sạn ăn cơm sao? Đcm, chẳng lẽ ở Hàn Quốc không được ăn đồ Trung Quốc sao? Đcm, vì cái gì không bắt cái tên Trương Đản Đản kia đi? Vì cái gì các ngươi dám khi dễ ta a a a! ! !


Tuy rằng, ta so với Trương Nghệ Hưng bộ dạng có xuất chúng hơn đi. . . Chính là mắt các ngươi không thể đui một lần a? Tại sao không bắt Trương Nghệ Hưng a? Chẳng có lẽ các ngươi nhìn ra tay ta bị thương sao. . .? Khá lắm, xem ra thật sự mưu đồ đã được tính toán kĩ lưỡng, biết ta bị thương lúc sau cố ý lại đây bắt ta? Bình thường mà nói, quán quân liên tục ba khóa võ Nhật Bản như ta lập tức táng vào mặt các ngươi mấy chục cái!


Trương Nghệ Hưng a, quả nhiên cùng người đó không có được cái tích sự gì đâu, hại ông đây tức giận đến toàn thân phát điên lên rồi a a a a! ! !


. . . .



Lộc Hàm quét mắt một lượt xung quanh căn phòng.


Một lúc sau, đcm. . . chính vì thế ông đây ghét nhất là kẻ có tiền! Phòng lớn như vậy là cho người ở sao? Nghĩ vậy, Lộc Hàm liền tức giận, cúi đầu nội tâm tự phỉ nhổ. . .


Bên cạnh bồn cây nhỏ, một người nào đó liên tục vò đầu bứt tai, hoàn toàn không nghe đến một loạt tiếng bước chân đang đến gần.


"Thiếu gia, tới rồi."


Cánh cửa sắt từ từ mở ra.


"Trương Nghệ Hưng, đâu đâu?" Ngô Thế Huân lần đầu tiên cảm thấy phòng rộng lại tác hại như vậy, đcm nhìn mãi không thấy người.


"Thiếu gia, ở đằng kia." Theo hướng ngón tay vệ sĩ nhìn đến, chỉ thấy một thiếu niên hơi gầy đương ôm chặt lấy thân ngồi xổm ở giữa.


Lộc Hàm mơ hồ cảm thấy có người đến, chậm rãi nâng hai mắt đẫm lệ nhìn về phía người đi tới, ai ngờ Ngô Thế Huân tâm tư trở nên rối loạn, giây thứ nhất như bị chém chết đứng yên một chỗ.


"Cậu. . . Vì cái gì bắt cóc tôi. . .?" Thanh âm mềm mại của Lộc Hàm nhẹ nhàng truyền đến. Hiện tại bị cả một đám người bao vây, để bảo toàn tính mạng tỏ vẻ đáng thương là an toàn nhất a! Lộc Hàm thầm nghĩ.


Ngô Thế Huân cảm thấy yết hầu lúc nâng lên lúc hạ xuống, đcm không trách được Tuấn Miên ca ngày thường bình tĩnh điềm đạm như vậy, đứng trước tiểu tử kia liền thất điên bát đảo. Quả nhiên là tiểu yêu tinh quyến rũ mê người!


"Trương, Trương Nghệ Hưng. . . Còn nhớ Tuấn Miên ca không?"


Đcm, kết cục chính là như vậy sao? Đáy mắt Lộc Hàm lóe lên một tia khinh bỉ. Chờ, để cho. . . Hắn nói Trương Nghệ Hưng? Đcm, ta biết ngay mà, Trương Đản Đản ngươi hại ta bị nhốt a a a! Đản Đản, ngươi xem ta thoát khỏi đây sẽ xử ngươi như thế nào? !!!!


Thấy Lộc Hàm cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt, trong lòng Thế Huân cuồn lên một trận co rút đau đớn, hắn hung ác làm cho tiểu mỹ nhân không vui sao? Kim Tuấn miên ca, anh dựa vào cái gì a. . . cho dù là anh của ta cũng thể cùng ta hưởng thụ cực phẩm này được a!


"Cái kia. . . Tôi không phải Trương Nghệ Hưng, tôi là Lộc Hàm. Cậu tìm nhầm người rồi!" Lộc Hàm cười gượng, hướng chỗ trống xê dịch, tiểu tử kia làm cái gì cứ tiến đến gần ta a a! ! ! Lộc Hàm bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành, tiểu tử này sẽ không phải là đại gia tuấn mỹ hoàn hảo nhất kiến chung tình với Đản Đản đi. . .


"Anh thật sự không phải Trương Nghệ Hưng sao?" Ngô Thế Huân cố hết sức làm cho chính mình không bị âm thanh kia kích động, đcm, ông trời rõ ràng tặng cho ta một tiểu mỹ nhân ở bên cạnh mà! Ta bị thượng đế làm cho cảm động đến chảy cả nước mắt nước mũi a. . .


". . . Thật sự không phải." Lộc Hàm trong lòng tản ra áp suất thấp màu đen.


"Vậy anh tên là gì?" Ngô Thế Huân nói hết sức ôn nhu, đáng yêu a, rất đáng yêu a! Vật nhỏ này như thế này lại manh như vậy a! . . . . Hoàn toàn ngó lơ Lộc Hàm, người đương bao phủ một mảng hắc ám.


"Tôi thực sự không phải Trương Nghệ Hưng, nếu cậu muốn tìm Trương Nghệ Hưng, tôi sẽ giúp, được không?" Đản Đản a, thực xin lỗi. Chuyện này không liên quan đến ta, ta đành phải dâng ngươi tới hang cọp để bảo toàn tính mạng a. . . Lộc Hàm âm thầm khóc T^T, về sau nhất định không được trách ta a T^T ta chính là phải tự bảo vệ mình thôi a a T^T


"Không! Em muốn biết tên của anh!" Ngô Thế Huân tặng cho Lộc Hàm một nụ cười quyến rũ mê người, Lộc Hàm vì mỹ nam kế của kẻ trước mặt mà hôn bay phách tán, ngây ngẩn vài giây.


. . . . . . Lộc Hàm a, mi là thẳng nam a a a T^T! Lộc Hàm trong lòng đem chính mình tát lên tát xuống hai cái. Lộc Hàm a, mi mau mau tỉnh lại đi, bây giờ không phải lúc mê mẩn tên tiểu tử thúi kia! Quan trọng hơn, mi là thẳng nam, là thẳng nam đó! !


"Lộc. Hàm." Lộc Hàm khẽ cụp đôi mắt, ánh sáng đèn chiếu vào lông mi quết một đường phiến thật dài, mờ mờ ảo ảo dụ hoặc lòng người. Ở trong mắt Ngô Thế Huân nhìn ra, Lộc Hàm giống như đứa nhỏ bị rùa rẫy đáng thương vô cùng, làm cho hắn thực muốn xông lên ôm lấy vật nhỏ mà hung hăng chà đạp một phen, để thưởng thức vẻ đẹp tà mị khi khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm một tầng ửng hồng ám muội.


"Em là Ngô Thế Huân! Nhớ kỹ a! !"


"Nga. . ." Đcm, ai cần biết tên ngươi. Trong lòng Lộc Hàm đã khinh đến cực độ rồi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đáng thương khổ sở.


"Như vậy. . . Cậu có thể thả tôi, đúng không?" Cố gắng làm bộ dạng tội nghiệp nhất. Mau mau thả ta ra đi a a a T^T Ta không phải Trương Đản Đản, giữ ta nào khó nghĩa lý gì a T^T Lộc Hàm trong lòng gào khóc thảm thiết.


"Không!" Ngô Thế Huân đột nhiên muốn trêu đùa, muốn ăn đậu hủ của tiểu mỹ nhân này a. Ai nha, nếu như ông trời đã muốn đem ngươi đến bên ta, ta nào dám đắc ý trời đâu a! Tội lỗi, tội lỗi. . .


". . ." Lộc Hàm sắc mặt lập tức tối sầm, siết chặt hai bàn tay. Bình tĩnh a, Lộc Hàm, mi phải thật bình tĩnh! Mi phải nhịn, phải nhịn a! Mi dù  không bị thương cũng không thể địch nổi một đám vệ sĩ áo đen mặt sát thủ kia được, huống chi hiện tại tay mi còn bị chấn thương! Lộc Hàm cố hết sức lấy lại tinh thần. . . Hít vào, thở ra, hít vào rồi thở ra. . . Tên tiểu tử thúi kia nhất định hay nói giỡn! Ha ha ha ha, đúng vậy a, đùa thực vui quá, ha ha ha ha!


"Thả tôi ra đi. . ." Trong nháy mắt, đôi mắt to tròn ngập nước, hướng Ngô Thế Huân ánh nhìn khổ khổ sở sở, bộ dạng cực kì giống tiểu bạch thỏ bị thương!


. . . . Đcm, vật nhỏ như vậy không phải đang thúc giục ta mau ăn ngươi sao! Ngô Thế Huân nuốt nuốt nước bọt, vội vã cởi bỏ cúc áo sơ mi trên cùng, sau đó khoát tay hướng về phía sau. "Đi ra ngoài! Không có lệnh của tôi không được vào!"


"Dạ, thiếu gia!"


Đcm, mau đi chết đi cái tên gia hỏa kia! Lộc Hàm trừng lớn đôi mắt to tròn, hung hăng ném cho Thế Huân ánh nhìn lắc lẹm, đương nhiên, Ngô Thế Huân lại chẳng nhìn ra cái gì a!


"Bảo bối, muốn sao?" Âm thanh Ngô Thế Huân vô cùng nhẹ nhàng.


Phốc. . . Lộc Hàm thiếu chút nữa phun ra một xô máu, hỏi vấn đề này làm cái gì a? Chẳng lẽ nói. . . Lộc Hàm theo bản năng đưa tay che ngực, đcm, Trưởng Đản Đản, nếu ngươi hại ta đánh mất trinh tiết, ông đây liền đi tìm chỗ chết cho ngươi sống ăn năn cả đời a!


Ngô Thế Huân phì cười khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ đưa tay che lấy ngực của Lộc Hàm. Bảo bối a, thoạt nhìn nhất định là chưa mất đâu ha ha ha ha. . .


"Cậu, cậu muốn làm cái gì. . .?" Lộc Hàm quyết định, nếu hắn dùng sức, cho dù tay mình có đang thương tích, dù có tàn phế cũng phải chống lại đến cùng!


"A, bảo bối, anh thật thông minh a. Như thế nào liền đoán ra ý của em a? ~" Ngô Thế Huân hôn lên vầng trán trơn bóng của Lộc Hàm. "Bởi vì bảo bối đoán đùng rối. . . Cho nên, phải thưởng!"


Thưởng, thưởng? ! Lộc Hàm bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành, lập tức rụt cổ, không dám ngẩng mặt nhìn Thế Huân. . . Đcm, ngươi khi dễ ta? Có bản lĩnh hãy chờ cho tay ta bình phục đã T^T


"Bảo bối, để anh không đau, em sẽ đi chuẩn bị này nọ!" Nói xong, Ngô Thế Huân trượt từ cánh mũi hôn lên môi Lộc Hàm. "Không được chạy trốn!"


. . . . .Đcm, ngươi cho ta là đứa ngu sao, đến cả việc chạy trốn hay không cũng cần ngươi nói? Lộc Hàm hướng về phía lưng Thế Huân với ánh mắt khinh thường, sau đó lảo đảo đứng lên.


Ngồi xổm lâu quá, chân ta cứng ngắc rồi T^T


Gậy đâu a, mau mau đi tìm a! Lộc Hàm nhìn ngó khắp phòng, đcm, tủ lạnh, tivi, điều hòa, giường lớn, rượu ngon. . .Chính là cái kia. . .? Cái kia, a. . . phòng tắm trong suốt! Chỉ có một tầng thủy tinh. . . Nếu ở bên trong tắm rửa, người bên ngoài không phải sẽ nhìn thấy sao? Đcm, nhà này đều là biến thái hết. . .!

A không phải, bọn họ biến thái hay không đâu liên quan tới ta! Hiện tại phải chạy trốn mới là quan trọng nhất! Lộc Hàm nhướn mày, bỗng nhiên thấy bên cạnh phòng tắm có cái cửa sổ nho nhỏ. . .


Oa oa oa. . .! Trời cũng giúp ta! ! ! Lộc Hàm guồng chân chạy thục mạng, kết quả tay vừa mới chạm đến ô cửa kính thủy tinh đã bị một bàn tay thon dài mềm mại kéo ngược trở lại.


Lộc Hàm nghi hoặc, chậm rãi xoay người, hé mắt ra chính là gương mặt tối đen như than của Ngô Thế Huân.


"Bảo bối, anh đang làm gì vậy?" Thanh âm lạnh lẽo chết người.


"Tôi. . . Tôi. . . xem cảnh đêm, ha ha ha ha ~" Lời vừa nói ra chỉ muốn ngay lập tức cắn đứt lưỡi, lý do này mà cũng nói được sao? Do vậy, Lộc Hàm vội vàng thêm một câu. "Sẵn tiện toàn thân mồ hôi ròng ròng. . . cho nên muốn tắm rửa a!"


Giây sau, Ngô Thế Huân liền phì cười, bảo bối thật đáng yêu quá đi nga. "Tốt! Vậy chúng ta cùng nhau tắm!" Tiểu tử nọ nhướn người cắn lên vành tai non mịn của Lộc Hàm, phả ra hơi thở ấm nóng tà mị.


. . . . . Đcm, mau buông ta ra mau! Ta đây là thẳng nam a a a a! ! ! Lộc Hàm thiếu chút nữa cắn chính đầu lưỡi mình. Lộc Hàm a, mi đỏ mặt cái len sợi á T^T Còn có, tên tiểu tử Ngô Thế Huân kia. . .! ! ! Ta vừa mới nói đùa một câu mà mi ngay lập tức đòi tắm là thế nào? Ta là thẳng nam!


"Không, không cần. . ." Lộc Hàm đẩy đẩy ngực Thế Huân đương bao phủ lấy mình, bất đắc dĩ bởi vì tay bị thương thành ra không hề có khí lực làm cho Ngô Thế Huân lại càng tăng thêm dục vọng.


"Ha hả, bảo bối yên tâm đi a! Em sẽ hết sức cẩn thận a~"


. . . . Cẩn thận cái len sợi a! Có phải bất kì ai  lần đầu ngươi gặp mặt việc đầu tiên là lên giường? Tiểu tử ngươi nếu phát tiết chưa đủ lại ra ngoài tìm người bồi đắp? Cứ thế mà đối với người xa lạ sao? Ngươi thật quá hảo hán đi!


"Ách. . ." Lộc Hàm còn chưa biết nên nói cái gì, liền cảm giác được có chất lỏng chảy vào trong khoang miệng, thậm chí còn có chất lỏng theo cổ trượt xuống dưới, thẳng đến lúc chiếc áo sơ mi nhuốm một mảng máu đỏ tươi.


Đcm! Đây là áo sơ mi ta mới mua! Thực sự rất đắt tiền! Giờ để cho. . . Lộc Hàm phát giác toàn thân có chút cương cứng, chẳng lẽ. . .


Ngô Thế Huân chậm rãi hôn lên khuôn ngực trắng mịn của Lộc Hàm, đầu lưỡi vươn ra liếm lấy nơi phiếm hồng hơi nhô ra, nhẹ nhàng cẩn thận giống như nâng niu viên ngọc quý, ôn nhu mút mát vệt đỏ sậm trên lớp áo sơ mi.


"A. . .Đừng. . ." Bởi vì công dụng của thuốc, lại được Ngô Thế Huân đối đãi dịu dàng. Mặc dù Ngô Thế Huân chỉ mân mê khuôn ngực của Lộc Hàm qua lớp sơ mi mỏng, Lộc Hàm cũng cảm thấy một trận nóng bỏng đau rát.


"Không cần, không. . . Thật khó chịu!" Bởi vì trọng điểm bộ phận không được vuốt ve thỏa mãn, Lộc Hàm thấy rất khó chịu, rõ ràng rất gần, như thế nào cũng không đạt đến khoái cảm. . .


Ngô Thế Huân nâng khóe môi, kéo ra nụ cười tà mị. "Em biết bảo bối đang nghĩ gì a!" Xem ra bảo bối quả thật là lần đầu tiên, cũng chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi.


"A. . .hà. . . Đừng. . ." Chiếc áo sơ mi bị xé toạc, sau đó hai hòn ngọc hơi hơi đỏ trực tiếp được đối đãi ôn nhu, cường độ càng lúc càng tăng.


Dược liệu đã muốn thiêu đốt tia lý trí cuối cùng của Lộc Hàm, Lộc Hàm chỉ có thể dựa vào bản năng mà rên rỉ. . .


Ngô Thế Huân chậm rãi rời môi khỏi khuôn ngực Lộc Hàm, điểm nhỏ bởi vì được kích thích trở nên sưng tấy mà nhô cao hơn, ánh mắt Ngô Thế Huân sáng lên tia thỏa mãn, sau đó cắn lên vành tai đã ửng hồng của người trong lòng.


"Tiểu yêu tinh, đợi em trực tiếp đi vào a!"


"A. . . Phải. . . Nhanh lên a!"


Lộc Hàm cũng không biết mình đang nói cái gì, cũng không biết đối phương là ai, thấy không rõ, cái gì cũng không rõ, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực như lửa đốt, muốn nhanh, thực nhanh làm dịu đi mảng khô nóng đang thiêu cháy chính mình. Vặn vẹo thân mình, muốn Thế Huân mau mau lấp đầy khoảng trống sục sạo tâm can.


"Yêu tinh!" Thế Huân nhỏ giọng mắng, chết tiệt, hạ thể cư nhiên đã trướng lên như vậy! Lộc Hàm, anh thực sự là hồ ly tinh câu dẫn người ta!


Xoay người hôn lên bờ môi mấp máy mời gọi của Lộc Hàm, vươn đầu lưỡi tách hàm răng của đối phương mà quấn quýt. Lộc Hàm ngây ngẩn cả người, cảm giác được mảng khô nóng giảm bớt đi một ít, sau đó thuận theo thân thể không tránh né, cùng đầu lưỡi Ngô Thế Huân dây dưa triền miên.


Giống như cả một thế kỉ hôn, khi Ngô Thế Huân vừa rời môi, Lộc Hàm đã muốn kiệt sức, chỉ có thể ngửa cổ thở hổn hển. . .


Ngô Thế Huân vừa tức vừa buồn cười, vuốt ve cánh môi mỏng ửng đỏ của Lộc Hàm. "Thật là, không biết cách thở sao?"


Nói là nói như vậy, bàn tay Ngô Thế Huân không chịu yên phận lần mò tới hạ thân của Lộc Hàm, chậm rãi cởi bỏ thắt lưng của Lộc Hàm, rồi từ từ cởi chiếc quần bò vướng víu. . .


"Bảo bối, thật là hư a!" Ngô Thế Huân cười xấu xa cắn lên bờ môi Lộc Hàm. "Cư nhiên không mặc quần trong? Này không phải là cố ý câu dẫn em sao?"


"Không, không phải. . .! Là cởi quần cùng một thời điểm a. . . cùng nhau cởi. . .!"


- Hết chương 1 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro