Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng thay quần áo, Lộc Hàm mệt muốn ngất xỉu trong khi đó Ngô Thế Huân chậm rãi mặc quần áo, xoay người bước ra ngoài, tùy tiện ôm một đống quần áo trở lại trước mặt Lộc Hàm.


"Chọn đại một bộ nga." Lộc Hàm thực sự là mệt muốn chết, cho nên cũng lười cùng Ngô Thế Huân nói chuyện, cứ như vậy tựa người vào tường chờ Ngô Thế Huân mặc giúp  quần áo.


Quả nhiên, Ngô Thế Huân lại nhân cơ hội khoe móng vuốt, mò mẫm khắp thân thể Lộc Hàm...


"Cậu còn dám... Tin hay không tôi giết chết cậu !" Lộc Hàm cũng lười phản kháng, trực tiếp trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân đầy đe dọa.


*

* *


Cứ như vậy, Lộc Hàm – mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean sẫm màu, được Ngô Thế Huân ôm theo kiểu công chúa bước ra khỏi phòng thay đồ.


Lộc Hàm giờ phút này cũng chẳng bận để tâm đến ánh mắt của người ngoài, nếu bình thường ở trong lồng ngực Thế Huân, anh đã sớm nhảy xuống... Chính là bị tên nào đó vật lộn một hồi muốn chết đi sống lại.


Ngô Thế Huân, cậu là đồ sắc lang !


Hung hăng lườm Ngô Thế Huân một cái, nhất thời phát hiện ra cậu ta đang nhếch môi cười thỏa mãn. Lộc Hàm đột nhiên xấu hổ, vùi mặt đỏ bừng vào vòm ngực ấm áp của Thế Huân.


Thật sự là rất đáng yêu, Ngô Thế Huân cảm thấy tâm tư mình một màu trắng tinh khôi đến dễ chịu.


*

* *


 Lộc Hàm vừa về đến nhà Ngô Thế Huân, đã nghe thấy cậu to giọng mà nói cái gì mà không được làm phiền khi không được sự cho phép, sau đó đem Lộc Hàm chạy thẳng tiến về phòng ngủ.


A a a, lần đầu tiên được nằm trên chiếc giường vừa rộng vừa êm như vậy nha ~ Lộc Hàm hạnh phúc đánh mắt nhìn về phía Thế Huân, sau đó cũng mặc kệ lăn qua lăn lại hai ba vòng, tâm trạng đang lên đỉnh đột nhiên bị lời nói "Đừng nháo nữa, mau ngủ đi a !" của Ngô Thế Huân làm mất hết cảm giác sung sướng, nhưng, vẫn là nghe lời cậu lăn ra ngủ.


"Lộc Lộc a..." Ngô Thế Huân nhẹ nhàng đặt tay lên thắt lưng Lộc Hàm. Lộc Hàm liền lạnh lùng gắt một câu: "Tôi đói bụng a !" Hung hăng đánh vào tay cậu. 


"Được a..." Ngô Thế Huân ủy khuất sờ sờ mũi, không mãn nguyện quay đầu nhìn Lộc Hàm sau đó bất đắc dĩ đóng cửa rời đi.


Không còn cách nào khác, bụng của bảo bối vẫn là quan trọng nhất !


***


"Ngô Thế Huân... Cậu biết nấu ăn sao ?" Lộc Hàm chậm rì rì vuốt vuốt bụng, men theo mùi hương mò đến phòng bên, nhìn thấy bóng lưng Ngô Thế Huân một khắc không biết diễn tả thế nào cảm xúc đang dấy lên trong lòng, dường như là một cái gì đó rất thỏa mãn, một cảm giác ấm áp tuyệt đối.


"Ngốc ! Sao không ngủ một chút nữa ?" Ngô Thế Huân bất đắc dĩ cười cười, vươn tay tắt lửa, quay người lại đem Lộc Hàm ôm trọn vào lòng. 


"..." Cậu thử đang ngủ mà mùi hương thức ăn bay ngay vào mũi đi ? Sao có thể ngủ được ! 


"Đói muốn chết a !" Lộc Hàm mau chóng rời khỏi lồng ngực Ngô Thế Huân, xoay người thấy thức ăn thơm phức bày sẵn trên bàn lập tức vui vẻ cười. Mặc kệ là Ngô Thế Huân kia có bỏ độc hay đại loại gì đó cũng phải ăn ! Lộc Hàm chính là đói đến phát điên rồi !


Lộc Hàm nuốt nuốt nước miếng, không chút suy nghĩ giây sau liền cầm đũa gắp miếng thịt nướng trên đĩa nhanh chóng bỏ vô miệng. 


Ngô Thế Huân ngẩn người, bỗng nhiên nhớ đến phải ngăn cản Lộc Hàm... Đáng tiếc đã chậm một bước, bản tính tham ăn của Lộc Hàm thực sự đã trỗi dậy rồi nha.


Nhìn thấy gương mặt Lộc Hàm lập tức nhăn nhúm, đôi mắt ươn ướt nước, Ngô Thế Huân đau lòng nhíu nhíu mày: "Ngốc ! Không biết thức ăn rất nóng sao ?"


Không đợi Lộc Hàm trả lời, Ngô Thế Huân liền phóng gương mặt tới đối diện Lộc Hàm... Đầu lưỡi linh hoạt thoải mái xâm nhập vòm miệng thơm tho của Lộc Hàm, đem thịt nướng nhập về khoang miệng mình. Lộc Hàm ngây ngốc nhìn cậu, Ngô Thế Huân chính là cười cười, sau đó nhắm mắt cuồng nhiệt hôn.

Cậu cậu cậu... ta cưỡng hôn mình ? Mắt Lộc Hàm trong giây lát liền to hơn bình thường, bất khả tư nghị nhìn Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân le lưỡi lướt qua vành môi Lộc Hàm, cảm thán nói: "Không nghĩ tới thịt nướng lại thơm đến như vậy !"


Lộc Hàm mặt đỏ bừng, vội vã cúi đầu, bỗng nhiên muốn cho tên lỏi kia một cước...


"Bảo bối, còn muốn sao ?" Ngô Thế Huân cười xấu xa. Lộc Hàm lập tức lắc đầu lia lịa, anh vẫn là chưa muốn lại bị ăn sạch sẽ một lần nữa, nhất là trong phòng ăn !


"Thật sao ? Bảo bối không muốn nữa ? Em vất vả lắm mới chuẩn bị được một bữa ăn cho anh, vậy mà..." Ngô Thế Huân chỉ chỉ đĩa thịt nướng, vẻ mặt bày ra vẻ đáng tiếc. "Nếu Lộc Lộc đã nói không cần... Em liền..."


"Tôi muốn tôi muốn !" Lộc Hàm thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, nguyên lai cũng chỉ vì tiếc rẻ đĩa thịt nướng, thật sự muốn độn thổ ! Tự hỏi bản thân từ khi nào bắt đầu suy nghĩ linh tinh như vậy a... ?


"Là bảo bối nói đó nha ~" Không đợi Lộc Hàm phản ứng, Ngô Thế Huân một lần nữa phủ lấy bờ môi mềm mại ngọt ngào của người yêu lớn. 


Lộc Hàm mở to mắt, cố gắng nghiến chặt răng, tuyệt đối không cho đầu lưỡi Ngô Thế Huân tiến vào ! Đcm, ông đây cơm còn chưa có hột nào vào bụng, cậu còn muốn ăn sạch tôi luôn sao ? T^T


Phát hiện Lộc Hàm gắt gao trừng mắt với mình, Ngô Thế Huân buồn cười nhếch mép, nhẹ nhàng cắn bờ môi dưới Lộc Hàm, thừa dịp Lộc Hàm "a" một tiếng liền nhanh chóng đẩy đầu lưỡi vào vòm miệng Lộc Hàm, cùng đầu lưỡi Lộc Hàm dây dưa triền miên...


Cảm giác được Lộc Hàm kháng nghị, Ngô Thế Huân cũng không muốn ép, luyến tiếc rời môi, xoay người gắp một miếng thịt nướng đưa đến trước miệng Lộc Hàm. "Được rồi, không đùa nữa, ngoan ~ ăn nào ~"


"Đồ sắc lang !"Lộc Hàm thiếu chút nữa không kiềm chế được cho Thế Huân một trưởng.


Lộc Hàm hung hăng lườm Ngô Thế Huân một cái, tuy nhiên, vẫn là ngoan ngoãn nhận lấy miếng thịt nhai ngon lành. 


Ngô Thế Huân cảm thấy rất vừa lòng, sủng nịnh sờ sờ đầu Lộc Hàm.


"Đồ abcxyz...." Lộc Hàm vừa ăn vừa lầm bầm, vẻ mặt oán giận vô cùng đáng yêu khiến cho Thế Huân nhìn không được miết nhẹ gò má mịn màng của Lộc Hàm. 


"Ngô Thế Huân ! Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì ?" Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân nhìn mãi chính là có chút ngượng ngùng, nói xong liền coi cậu như không tồn tại, cúi đầu giả vờ bận rộn với đĩa thịt nướng trước mặt.


"Chính là Lộc Hàm ăn, bộ dáng rất là đẹp !" Ngô Thế Huân nở nụ cười rạng rỡ, làm cho Lộc Hàm có chút không thích ứng được, bất quá nụ cười này đối với Lộc Hàm lại như khắc mãi vào tâm trí. "Em chỉ sợ... Về sau, sẽ không được nhìn thấy nữa..." Ngô Thế Huân xấu hổ gãi gãi đầu quay mặt đi.


"Nói không đi sẽ không đi ! Lộc Hàm tôi trước giờ đều giữ lời a !" Lộc Hàm đỏ mặt. Kỳ thực, anh muốn đem đến cho cậu một cảm giác an toàn.

Ngô Thế Huân ngẩn người, nháy mắt không kịp phản ứng, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm. 


"Tôi thề, tôi sẽ không bỏ đi nữa !" 


"Anh, anh hứa sẽ không rời đi ?" Dù anh có rời đi, em nhất định sẽ đem anh trở về ! Ngô Thế Huân một lần nữa hoàn trụ bờ môi Lộc Hàm, cùng anh dây dưa một hồi...


"Chờ một chút !" Lộc Hàm giống như nghĩ đến cái gì, vội đẩy Thế Huân ra. "Tôi, ngày hôm qua có phải hay không tôi  không quay về nhà trọ ?" Tưởng tượng đến ánh mắt nghi hoặc của Ngô Phàm... Chết mất ! Trương Nghệ Hưng nhất định sẽ rất lo lắng !


"Được rồi, gọi điện báo cho bọn họ, được chứ ? Bây giờ, chúng ta trước..." Âm thanh Ngô Thế Huân ôn nhu hẳn đi. Bàn tay không an vận vén vạt áo sơ mi của Lộc Hàm...


"Thế Huân..." Lộc Hàm vừa vặn ôm lấy cổ Thế Huân, bởi vì Ngô Thế Huân lúc này dịu dàng đến mức khiến anh quên mất lí trí, vô thức bật ra tiếng rên rỉ...


"Đinh... đinh..." Ngô Thế Huân thiếu chút nữa muốn thổ huyết ! Đương lúc quan trọng lại có điện thoại gọi đến ! Ngô Thế Huân kỳ thực không muốn rời, nhưng vẫn ôn nhu nhìn Lộc Hàm, nhẹ giọng nói: "Anh ăn trước a, em tiếp điện thoại xong sẽ quay lại liền !" Nói xong, mặt đen như đít nồi đi ra ngoài.


Lộc Hàm xoa xoa hai gò má đã phiếm hồng, vỗ vỗ mặt mình nói phải tỉnh táo lên... Chết tiệt ! Lộc Hàm, mi như thế nào không biết xấu hổ, sao có thể phát ra tiếng rên rỉ ?


"A lô, ai vậy ?" Ngô Thế Huân tức giận nói, đôi mắt không tự chủ trừng thật lớn.


"Thế Huân, em làm sao vậy ?" Âm thanh quen thuộc của Kim Tuấn Miên vang lên.


"...." Nếu không phải vì đối phương là Kim Tuấn Miên, Ngô Thế Huân thiếu chút nữa đã hét lên: "Còn làm cái gì ? Là chuyện gia đình của người ta đó đó !" Đcm, nếu gọi đến nói nhăng cuội, dù là Tuấn Miên cũng cho không còn mặt mũi nào nữa.


"A, là vội vã rồi sao ? Ha ha ha..."


"..." Ngô Thế Huân bỗng nhiên tỉnh ngộ, Tuấn Miên ca từ khi nào nói chuyện không có khí chất như vậy ?


"Không có chuyện gì, em tắt máy đây !"

"Ấy ấy, Ngô Thế Huân a..." 


"Có chuyện gì nói nhanh lên !" Ngô Thế Huân mất kiên nhẫn nói.

"Không muốn nghe anh nói chuyện sao ?"


Ngô Thế Huân thiếu chút nữa chạy đến trước mặt Kim Tuấn Miên lạy. "Đại ca, ngài nói trọng tâm hộ tôi cái..." 


"Chính là..." Kim Tuấn Miên có chút không vui, tiểu tử kia giờ dám không kiên nhẫn với mình ?! Xem ra bình thường được nuông chiều quá rồi !  "Anh hỏi chú, có phải chú bắt cái người tên Lộc Hàm không ?"


"..." Ngô Thế Huân trực tiếp dập máy.


Kim Tuấn Miên tìm Lộc Hàm ? Tuyệt đối không có chuyện tốt ! Nhất định là do Trương gì gì đó nhờ gọi tới ! Phiền !


"A aaa... Ngô Thế Huân, chú dám tắt điện thoại !" Đầu dây bên kia, Kim Tuấn Miên điên cuồng gào rú ! 


Ngô Thế Huân quay trở lại phòng, trực tiếp ôm lấy Lộc Hàm.


"Không nghe điện thoại sao ?" Lộc Hàm chớp đôi mắt to tròn, hỏi.


Nhìn đến một Lộc Hàm đáng yêu như thế, tâm tư Ngô Thế Huân một trận rung động, lập tức quên đi cuộc điện thoại phiền toái ban nãy. "Lộc Hàm ngoan nha, từ giờ điện thoại cũng không cần nghe nữa !"


"...?" Nghi hoặc nhìn Thế Huân, mắt to ngập nước hết sức đáng yêu. Ngô Thế Huân nhịn không được, ấn môi hôn Lộc Hàm cuồng nhiệt. 


"Bảo bối, chúng ta tiếp tục được không ?" Ngô Thế Huân ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm, làm cho Lộc Hàm ngồi lên đùi mình.


"..." Có thể cự tuyệt sao ? 


-Hết chương 12-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro