Chap 6:Cuộc sống bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Cháy, cháy hết rồi!!!
Ngô Thế Huân bàng hoàng nhìn căn nhà của mình
-Hình như nguồn cháy bắt đầu từ nhà bếp
-Ừ, trong đó gần như cháy trụi - Lời nói của 2 người cứu hỏa lọt vào tai anh
-Lộc-Hàm - Anh gằn từng tiếng. Nổi điên rồi đây
-Hả? Gì? - Cậu ở đâu chui ra, ló đầu sau vai anh, hồn nhiên hỏi
-Cậu đã làm gì nhà tôi hả? - Anh quay lại, gần như muốn lao vào bóp chết cậu
Lộc Hàm hoàn toàn không để ý đến sự giận dữ củaNgô Thế Huân. Cậu xụ mặt nói với giọng chán chường
-Không ngờ chiên trứng nguy hiểm thế. Chồng à, chắc chúng ta phải ra ngoài ăn sáng thôi
Ngô Thế Huân trân trối nhìn cậu. Rồi mặt anh tối sầm lại
-Lộc Hàm, đứng yên đó
Trong lúc cậu còn ngơ ngác nhìn, anh đã chui vào xe, khởi động máy, và mục tiêu chính là cậu, anh phải đâm chết cậu

-Ây da thiếu gia à, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.
Lão quản gia già lâu năm của gia đình anh ở đâu chạy đến, "dỗ dành" anh
-A mẹ tới

Trong lúc quản gia đang "huyên thuyên" với anh, cậu đã bước ra khỏi tầm ngắm, chạy đến chỗ  Diêu Phương  

Mẹ ăn sáng chưa ạ?
-À, mẹ ăn rồi. Mà sao căn nhà lại....
-Dạ con chiên trứng...không ngờ...nhà dễ cháy đến thế - Lộc Hàm cười ngô nghê nói.
Huân đang bước lại, thấy cảnh ấy lại sôi máu lên.

-Ây ây thiếu gia, bình tĩnh bình tĩnh - Vẫn là lão quản gia
-Vậy bây giờ 2 đứa tính ở đâu?
Ngô Thế Huân hậm hực không trả lời. Lộc Hàm nhún vai
-Ta có một căn nhà để không, 2 đứa dọn qua ở đi -  Diêu Phương nói, không giấu được sự phấn khích trong đôi mắt.

  Tất cả quần áo của Ngô Thế Huân đều bị cháy trụi, còn của Lộc Hàm thì tối qua người hầu đã đem hết qua nhà Ngô Thế Huân, nên mặc nhiên cũng chịu chung số phận.
*********************
Ngay sáng hôm đó, 2 người dọn sang nhà mới luôn  

  Căn nhà của Diêu Phương nằm trong khu biệt thự cao cấp. Chỉ có một con đường độc đạo đi vào. Tất cả biệt thự đều hướng ra cánh đồng mênh mông.
Khung cảnh ở đây quả rất đẹp, như sống giữa thiên nhiên ngay trong lòng thành phố
-Đến rồi ạ
Xe đỗ xịch trước một ngôi nhà nhỏ, rất xinh xắn, màu trắng ngà và phần lớn bề mặt là kính trong suốt  

  -Có nhầm không, đây mà gọi là nhà sao - Ngô Thế Huân gào lên. Có 2 vấn đề. Thứ nhất, ngôi nhà này quá nhỏ đối với anh. Thứ 2, màu trắng của ngôi nhà quá sáng sủa, đối lập hoàn toàn với phong cách tối tăm của anh => gai mắt => hoàn toàn không muốn ở
-Thưa thiếu gia, ...chính xác là ngôi nhà này đó ạ - Tài xế bỏ lại câu trả lời gỏn lọn như sét đánh với anh, rồi chạy khuất luôn.  

Trái ngược hoàn toàn với Ngô Thế Huân. Lộc Hàm rất thích căn nhà này. Trước nhà có bãi cỏ xanh với 2 chiếc xích đu, hoàn toàn không trồng hoa, rất hợp với sở thích của cậu. Lộc Hàm chạy lon ton vào, tra chìa khóa.

Cửa mở

  Toàn bộ nội thất trong nhà đều màu trắng toát, nhìn vô cùng sạch sẽ và đẹp. Cậu thích thú vừa chạy quanh nhà vừa hú hét. Ngô Thế Huân bước vào, nheo mắt (trắng sáng quá mà), bịt tai (cậu ồn quá mà), bước thẳng lên phòng ngủ.Bàng hoàng
-Oa, chỉ có 1 giường  

  Cậu đã chạy lên từ lúc nào, ngó qua vai anh kêu lên. Ngô Thế Huân đã nhìn qua, và
thấy "ngôi nhà chật chội" này chỉ có 2 tầng, chỉ mỗi phòng này có giường, và cả 2 người đều không ngủ được dưới sàn.
-Phòng này của tôi
-Của chúng ta chứ - Lộc Hàm đanh mặt lại nói
-Tôi ngủ 1 mình - Anh trả lời ngắn gọn  

  -Tại sao? Mình là vợ chồng mà - Lộc Hàm hất mặt vẻ khiêu khích nhìn tên chồng đáng ghét để xem anh trả lời như thế nào
-Cậu đang chơi tôi phải không? Chúng ta chỉ là vợ chồng giả, sau 30 ngày theo luật định, tôi sẽ ly hôn ngay (pháp luật quy định kết hôn 30 ngày rồi mới được ly hôn - t/g chế) - Ngô Thế Huân sấn tới, ép cậu vào tường  

-Vậy thì trong thời gian đó, hãy ngoan ngoãn đóng nốt vai vợ chồng đi, chồng yêu - Lộc Hàm cười ma mãnh, vỗ vỗ vảo vai anh rồi lách người bước vào phòng.

Phòng ngủ rộng vừa đủ, được bài trí rất sang trọng và đẹp mắt. Lộc Hàm mở lớp cửa kính, bước ra ban công, hít hà mùi cỏ non, từ đây có thể thấy cánh đồng bao la giao nhau với bầu trời xanh cao vời vợi.

  Bực bội, Ngô Thế Huân nằm vật xuống giường, mỗi lần phát điên, không giết người thì anh đi ngủ. Nhưng... đói. Anh đói. Vẫn chưa ăn sáng. Nghĩ đến bữa sáng, anh lại thấy hận. Vừa đói vừa hận, tâm trạng vô cùng phức tạp, thế là anh cứ lăn đi lăn lại trên giường
-Đói à? Ăn không?
Huân nghe nó hỏi mà cứ thấy lạnh người
-Cậu muốn đốt luôn tôi sao? - Anh hỏi vô cùng nghiêm túc, thế mà Hàm lại phá lên cười

Rồi cậu đi xuống bếp. Anh vã mồ hôi, đi theo cho chắc ăn.

Lần này, cậu làm mì gói. Huân thở phào khi nó bưng 2 tô mì ra mà nhà bếp vẫn nguyên vẹn. Mấy con xe của anh vẫn chưa được đưa đến nên nguyên ngày hôm đó, Ngô Thế Huân phải ở lỳ trong nhà, và anh ngủ một mạch đến tối....  

  *******************
-Á aaaaa
Tiếng thét làm anh choàng tỉnh. Tiếp sau đó là hàng loạt tiếng động rùng rợn khác khiến Ngô Thế Huân nhíu mày, bước xuống lầu.
Tối thui.
Toàn bộ đèn lầu dưới đều bị tắt hết. Ngô Thế Huân nhìn quanh, rồi tiến về phía ánh sáng lập lòe ở phòng khách
-Làm trò gì vậy?
-Xem phim ma - Lộc Hàm ôm gối, mắt đăm đăm vào tivi  

  Ngô Thế Huân liếc nhìn, trên màn hình xuất hiện một người con gái tóc dài, mặc bộ đồ Lolita bẩn thỉu. Là "quái nữ Lolita", bộ phim ma ăn khách nhất hiện nay. Người con gái trên tivi đột nhiên nhoẻn miệng cười, anh bất giác thấy lạnh sống lưng. Nhưng không phải vì anh sợ, mà là nhiệt độ trong phòng này, đặc biệt lạnh hơn các phòng khác, rất lạnh
-Mở máy lạnh bao nhiêu độ vậy?
-10  

  -Điên à!!
-Vậy mới feel. Nói nhiều quá, muốn coi thì ngồi xuống không thì đi đi
Ma xui quỷ khiến thế nào, Ngô Thế Huân ngồi xuống xem cùng cậu
-Á á á!!!!
-Có im đi không, điếc tai - Ngô Thế Huân gắt lên
-Coi phim ma là phải như thế!  

  Lúc đầu anh cứ tưởng cậu gan lắm, ai dè từ lúc ngồi cùng toàn thấy cậu lấy tay che mắt, có mấy cảnh hù người che không kịp thì hét như điên lên, lại còn bấu vào vai anh, đau chết đi được. Thế cũng bày đặt mở volum cho lớn, hạ nhiệt độ, tắt đèn tối thui. Rõ thích làm màu
Hết phim, Huân ngáp dài, vươn vai bước lên lầu, Lộc Hàm co rúm bám chặt tay anh bước theo. Sau nhiều lần dứt cậu ra mà không được, anh mặc kệ luôn

Lên đến phòng, anh đổ người xuống giường, cậu cũng bò lên, nằm sát vào anh
-Làm quái gì thế, xê ra.

Ngô Thế Huân lấy chân đạp cậu sang một bên  

  Cậu không những không xích ra, mà lấy tay ôm luôn chân của anh, kéo anh lại gần =='
Đó là thói quen của Lộc Hàm, khi xem xong một bộ phim ma thường bám và ôm chặt lấy người kế bên, bất kể ai, không hề có chút ngượng ngập xấu hổ, nói tóm lại là trong tình trạng rất dễ bị lợi dụng.   

  Sau này, khi 2 người đã yêu nhau, Ngô Thế Huân đã nói với cậu rằng: "Cấm không được xem phim ma với người khác, chỉ được xem với 1 mình tôi thôi" và cũng từ đó Ngô Thế Huân có một cách xả bực bội khác là bắt cậu mua phim ma rồi 2 đứa cùng coi (muốn ôm  người ta ấy mà)

Nhưng đó là chuyện sau này, còn hiện tại, vẫn còn nhiều chuyện thú vị lắm... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro